Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 19

Tần Cẩn Du và Tô Hoành là tạm thời linh lực bị tiêu hao, hai người lại là người có thể chất dễ hấp thu linh lực, bởi vậy không đến một canh giờ đã có thể chạy nhảy vui vẻ.

Tuy rằng Ngụy Hoàng cho Tần Cẩn Du tĩnh dưỡng một ngày, nhưng Tần Cẩn Du lại muốn sớm học tập ngay trong ngày cách để tu luyện. Ở thiên điện Dực Khôn Cung ngây người không bao lâu, nhanh chóng thu dọn đồ vật liền chuẩn bị chạy đến chỗ nhóm hoàng tử công chúa và thư đồng cùng nhau đọc sách.

Bên ngoài cửa thiên điện nơi Tần Cẩn Du đang ở tạm thời, xuất hiện một người phụ nữ một thân cung trang màu xanh lam đang đứng lặng lẽ ở đó.

Nàng nhìn chằm chằm không rời mắt vào cửa của thiên điện, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng khăn trong tay lại bị xoắn lại không ngừng, tựa như đang chờ đợi một người quan trọng.

Tần Cẩn Du đối với tình hình bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả, đến khi bước ra khỏi cửa thiên điện mới cảm thấy có người đang thăm dò mình.

Xem cách ăn mặc của đối phương hiển nhiên là Tần phi hậu cung.

Khi Tần Cẩn Du và Duệ Tiệp Dư ánh mắt chạm nhau, tựa như bước vào giữa dòng suối mát lạnh đang chảy róc rách.

Động tác đối phương thanh tao lịch sự, ánh mắt có chút lãnh đạm nhưng lại không lạnh như băng. Dung nhan dù không có đẹp đến mức làm người khác kinh diễm nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn thì cũng sẽ khó quên diện mạo của nàng.

Tựa như một bức tranh thủy mặc được phác thảo bởi màu mực đậm, nhã nhặn lịch sự.

Hiền Phi tình tính không tốt lắm, làm việc dứt khoát, trong hậu cung rất có uy tín, trừ phi được nàng chấp thuận, không có vị nương nương nào dám tiếp cận cung nàng.

Tần Cẩn Du không thể ngờ rằng, trong hoàn cảnh như vậy, sẽ có một vị phi tử đến gặp mình.

Nàng cũng không biết phẩm cấp của đối phương, đang nghĩ xem phải xưng hô hoặc hành lễ như thế nào, thì Duệ Tiệp Dư hai ba bước vọt tới trước mặt Tần Cẩn Du, bịch một tiếng quỳ xuống.

Cơ thể Tần Cẩn Du kinh sợ trước hành động này, trong lòng nghĩ vị trước mắt này có phải vấn đề về não hay không.

Là Tần phi, sao có thể quỳ xuống với bất kỳ ai trừ bệ hạ và nhưng phi tử có địa vị cao hơn nàng?

Duệ Tiệp Dư quỳ rạp xuống trước mặt Tần Cẩn Du, hai tay ôm lấy vai Tần Cẩn Du, nước mắt lưng tròng: "Lan nhi, ngươi nhất định là Lan nhi!"

Tần Cẩn Du xua tay muốn lui về phía sau: "Ta không phải."

Lời còn chưa dứt, nàng đã bị Duệ Tiệp Dư ôm vào trong lòng, hốc mắt Duệ Tiệp Dư ửng đỏ, nước mắt thấm vào vạt áo Tần Cẩn Du: "Nương nhớ ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cuối cùng cũng quay lại."

Tần Cẩn Du xấu hổ đứng tại chỗ, lúng túng vươn hai tay lên không trung, một lúc lâu sau mới cứng ngắc vỗ vỗ lưng Duệ Tiệp Dư, thể hiện an ủi.

Cẩm Họa không biết làm sao đứng ở sau lưng Tần Cẩn Du, Duệ Tiệp Dư khóc quá kích động, nàng căn bản không dám tiến lên đem Tần Cẩn Du ra, e sợ đối phương làm ra hành động quá mức nào đó.

Duệ Tiệp Dư từ sau khi con trai chết, thì trở lên bất bình thường, trốn tránh không hề cùng người khác giao lưu, vẫn luôn ở tại địa phương tương đối hẻo lánh trong Dực Khôn cung, làm cho cung nhân đều cơ hồ quên sự tồn tại của nàng.

Hôm nay xông tới như vậy, hiển nhiên là đầu óc lại không tốt, đem Tần Cẩn Du nhận thành con mình.

Cung nhân xung quanh càng không dám tiến lên kéo ra, dù sao... Duệ Tiệp Dư phát điên vẫn là rất dọa người.

Đợi đến khi cung nữ thiếp thân của Duệ Tiệp Dư sắc mặt trắng bệch tiến lên chuẩn bị dẫn chủ tử nhà mình đi, nhưng lại phát hiện Duệ Tiệp dư thần sắc đã bình tĩnh, buông Tần công tử mà bệ hạ coi trọng ra.

Cung nữ: "?"

Vừa nãy đã xảy ra việc gì?

Tần Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, sửa sang lại quần áo, rồi đi tới một bụi cỏ bên cạnh.

Tay nàng khẽ nhúc nhích, nơi này rõ ràng không gió, bụi cỏ kia lại đung đưa.

Giữa một mảnh xanh biếc, mơ hồ lộ ra một mảnh góc áo.

Tần cẩn nhìn lướt qua bụi cỏ, nhịn không được nở nụ cười, cước bộ nhưng không có dừng lại, mang theo Cẩm Họa đi ra ngoài.

Ở phía sau nàng, trong bụi cỏ lộ ra môt cái đầu dính đầy lá cây, đang nhíu mày nhìn bóng lưng Tần Cẩn Du.

Cái đầu kia loạt xoạt một lúc sau, lại chui vào giữa bụi cỏ, bí mật đi theo Tần Cẩn Du ra bên ngoài Dực Khôn cung.

Cung nhân Dực Khôn cung từ lâu đã quen với cảnh tượng trước mắt, đều cố ý giả vờ làm như không phát hiện bụi cỏ đang lay động, nhưng trong lòng ai cũng than vãn vài câu, Hiền Phi nương nương thế nhưng lại ngầm đồng ý người như vậy "lén lút" ra vào Dực Khôn cung.

Tô Hoành chui vào đám cây cối hoa quả hồi lâu, rốt cục tới cửa cung của Dực Khôn cung, hắn vươn đầu nhìn xung quanh một phen, không thấy ai đang nhìn hắn, mới lắc mình một cái chạy ra ngoài.

Thị vệ cửa cung nhìn đi hướng khác làm bộ không nhìn thấy hắn.

Tần Cần Du đứng không xa cửa cung, rốt cục thấy được cái đầu đầy lá cây, Tô Hoành đang đứng nấp bên cạnh sửa sang lại dung nhan của mình.

Đợi cho Tô Hoành đi ra, Tần Cẩn Du cũng không có tiến lên, mà là xoay người bước đi.

Quỷ mới biết Tô Hoành vì cái gì xuất hiện ở Dực Khôn cung, nhưng bất luận là nguyên do gì, cũng không thể là đến tìm nàng để chơi đùa.

Một người cao ngạo lãnh đạm như thế, đối với mình chưa bao giờ hòa nhã, không thể nào dễ dàng thay đổi thái độ.

Tô Hoành biết Tần Cẩn Du phát hiện ra sự tồn tại của hắn, cũng biết Tần Cẩn Du ở ngoài cửa chờ hắn, nhưng lại không dự đoán được trong nháy mắt, đối phương thế nhưng liền rời đi không thèm quay lại nhìn.

Hắn lần này chạy tới Dực Khôn cung quả thực không phải vì tìm Tần Cẩn Du, nhưng là nếu gặp được, cũng có chuyện muốn nói với nàng.

Tô Hoành đứng ở tại chỗ, mắt thấy Tần Cẩn Du đi càng ngày càng xa, không có dấu hiệu quay đầu lại, cắn răng một cái, vẫn là đi theo.

Giờ phút này, Ngụy Thanh Uyển đã bình tĩnh lại sau trận ồn ào lúc nãy, cũng đang trên đường đến thượng thư phòng.

Thẩm Chiêu Nghi và Ý phi cùng xuất thân từ một gia tộc cũng không phải quý tộc, Thẩm gia ở tiền triều không có một quan viên nào, muốn củng cố thậm chí là tăng lên thế lực nhà mình, chỉ có thể dựa vào nữ nhi trong hậu cung.

Thẩm Chiêu Nghi tiến cung với nhiệm vụ đơn giản chính là cướp lấy quyền nuôi nấng Ngụy Thanh Uyển, hiện giờ việc này đã hoàn thành, kế tiếp cần phải làm là bồi dưỡng Ngụy Thanh Uyển thành đứa nhỏ xuất sắc, để thu hút ánh mắt bệ hạ vào nữ nhi xuất sắc này.

Bệ hạ yêu thương coi trọng Ngụy Thanh Uyển nhiều, tất nhiên cũng sẽ không quên đối với ngoại tộc Ngụy Thanh Uyển chiếu cố một phần.

Thẩm Chiêu Nghi so với tỷ tỷ đã chết của nàng thì thông minh hơn rất nhiều, sau khi nghe thấy Ngụy Thanh Uyển không có dị năng, tuy rằng cũng khiếp sợ không thôi, lại bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, phân phó Ngụy Thanh Uyển đi tìm tam Công chúa Ngụy Thanh Mai.

Tam Công chúa không có linh lực, đọc sách cũng bình thường, dung mạo tuy rằng xinh đẹp, nhưng ở hoàng cung mỹ nhân như mây cũng không tính là xuất chúng, có thể nói cả người cơ bản không có cái gì đặc biệt xuất sắc.

Nhưng người như vậy, lại được bệ hạ vô cùng sủng ái.

Trong những nữ nhi và nhi tử của Ngụy Hoàng, trừ Thái tử Ngụy Thanh Cảnh cùng Ngụy Thanh Uyển, yêu thương nhất là Ngụy Thanh Mai.

Ngụy Thanh Uyển nghe xong lời của Thẩm Chiêu Nghi, rốt cục đã sẵn sàng buông xuống thân phận mình để xây dựng quan hệ tốt với ca ca tỷ tỷ của mình.

Trong đó nàng phải xây dựng quan hệ tốt nhất, đó chính là tam Công chúa.

Ngụy Thanh Uyển tuy rằng kiêu căng bá đạo, nhưng cũng không ngu xuẩn, nàng hiện giờ kiểm tra không có ra linh lực, phụ hoàng đã thất vọng đối với nàng, nàng hiện giờ chỉ có thể hao chút tâm tư làm cho phụ hoàng một lần nữa thích nàng.

Chỉ có phụ hoàng vẫn sủng ái nàng, nàng mới có thể sống tốt, không bị bất luận kẻ nào khi dễ.
Bình Luận (0)
Comment