Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 40

Tần Cẩn Du nhếch mép cười về phía Tô Hoành, cảm thấy, mình đã không lãng phí khi tặng đồ cho Tô Hoành như tranh, điểm tâm hay vòng hoa.

Tô Hoành chỉ bị đánh hai cái, bàn tay chỉ đau một lát rồi không có việc gì.

Tần Cẩn Du lại luôn phải bưng lấy tay mình.

Dù sao lòng bàn tay bị đánh nhiều cái nặng như vậy, vẫn là rất đau.

Ngụy Thanh Uyển nhìn Tần Cẩn Du, lại nhìn Tô Hoành, hầm hừ quay người đi.

Nàng ta thời điểm trước cũng bị phu tử đánh vào lòng bàn tay, cũng không có ai đứng ra nhận phạt thay nàng, dựa vào cái gì mà Tần Cẩn Du bị phạt lại có người đứng ra!

Nàng ta đường đường là Hộ Quốc Công chúa, được quốc sư tiên đoán là phượng hoàng lâm thế, vậy mà đều kém so với Tần Cẩn Du!

Tần Cẩn Du được tính là cái bánh quy nhỏ gì chứ! Dám đoạt sự nổi bật của nàng ta!

Tức chết nàng ta rồi!

Ngụy Thanh Uyển thở hổn hển tức giận kéo quần áo mình, mặt đầy về không vui.

Trương phu tử nhìn Tần Cẩn Du nói: "Ngươi tâm thần không yên, đừng tu luyện, miễn cho chút nữa lại đem phòng này hủy đi, trước đem phần thứ bảy chương năm quyển thứ ba 《 Tĩnh tâm lục 》 sao chép một lần."

Tần Cẩn Du bị đánh là tay trái, tay phải vẫn là có thể viết chữ được, bởi vậy chỉ có thể chịu khổ như vậy mà lật trang mà Trương phu tử nói, bắt đầu sao chép.

Tần Cẩn Du lúc đầu còn có chút nôn nóng, sao chép, dần dần cũng yên tĩnh lại.

《 Tĩnh tâm lục 》là một vị tu luyện giả cao cấp tiền triều biên soạn, sau khi Ngụy quốc khai quốc đã được chỉnh sửa vô số lần, nội dung ngắn gọn dễ hiểu, bên trong chứa vô số trí tuệ của tiền nhân.

Cuốn 《 Tĩnh tâm lục 》 đúng như tên gọi của nó, cho dù là người nội tâm đang rất bực bội, đều sẽ dần chậm rãi trầm tĩnh lại.

Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu Tần Cẩn Du dần dần bị xóa sạch sẽ, vẻ mặt Tần Cần Du càng ngày càng chuyên chú, đến cả cảm giác đau đớn ở tay cũng bị nàng xem nhẹ.

Trương phu tử liếc mắt nhìn Tần Cẩn Du, sau khi nhìn thấy trạng thái Tần Cẩn Du, có chút kinh ngạc.

Ngộ tính của đứa trẻ này thật ra không tồi, có rất ít người sẽ nhanh chóng lĩnh ngộ được nội dung trong đó đồng thời cũng có thể nhanh chóng tĩnh tâm lại như vậy.

Rốt cuộc cũng tới lúc tan học, Tần Cẩn Du còn đang ngẩn người nhìn 《 Tĩnh tâm lục 》 mà mình sao chép.

Ngụy Thanh Hoài vỗ bả vai nàng: "Ngươi không phải muốn đi tìm mẫu phi ta sao?"

Tần Cẩn Du lúc này mới từ 《 Tĩnh tâm lục 》hồi thần, nghĩ đến việc Cẩm Họa tâm tình lại kích động lại.

Tần Cẩn Du "Soạt" một tiếng từ ghế đứng lên, vội vàng thu lại đồ vật lung tung của mình vào túi, cầm đồ vật ra ngoài tìm Cẩm Họa.

"Cẩm Họa -- ta mang ngươi đi tìm công đạo --" Tần Cẩn Du hét lên.

Nhưng đi vài vòng mà cũng không có thấy Cẩm Họa đâu.

Trái tim Tần Cẩn Du chậm rãi chìm xuống, nàng ẩn ẩn cảm thấy có dự cảm không tốt: "Cẩm Họa, Cẩm Họa ngươi ở đâu? Nếu không ra bản công tử sẽ tức giận!"

"Tần công tử, Cẩm Họa cô nương bị Phan ma ma bên người Thái hậu kêu đi rồi." tiểu thái giám hầu hạ bên người Ngụy Thanh Hoài thấy một màn lúc nãy Cẩm Họa bị dẫn đi, không đành lòng nhìn Tần Cẩn Du tìm tới tìm lui, đem việc này cho báo cho nàng biết.

"Bị Thái hậu kêu đi rồi......" Tần Cẩn Du nghe thấy lời này, ánh mắt nhìn thẳng, nàng gắt gao cầm lấy tay áo Ngụy Thanh Hoài: "Bị thái hậu kêu đi rồi nghĩa là sao?!"

Ngụy Thanh Hoài trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: "Lời đồn trong cung liên quan đến thân phận hoàng gia cùng Ngọc gia, hoàng tổ mẫu kêu nàng qua, có thể là muốn tìm nàng phiền toái."

Sắc mặt Tần Cẩn Du thay đổi nhanh chóng, hất tay áo Ngụy Thanh Hoài, xoay người bỏ chạy.

Ngụy Thanh Hoài vẻ mặt mơ màng, đến khi phản ứng lại, thì Tần Cẩn Du đã chạy không nhìn thấy người nữa.

Tần Cẩn Du một đường chạy như điên, đến rơi đồ cũng không kịp nhặt lên, tùy tiện hỏi đường đi các thái giám hoặc cung nữ gặp trên đường, sau đó lại chạy như điên.

Trước kia Tần Cẩn Du đi ngang qua cung điện của Thái hậu mấy lần, cũng có chút ấn tượng lộ tuyến đi đến đó, sau khi hỏi vài lần, liền xác định đường đi, một đường chạy như điên đến bên ngoài cung điện Thái hậu, thở hổn hển.

Tần Cẩn Du bất chấp mặt mũi, đau khổ cầu xin thái giám giữ cửa: "Thị nữ của ta hôm nay bị Thái hậu mời tới đây, đến bây giờ còn chưa quay lại, các ngươi có thể thương xót, cho ta vào được hay không?"

"Thế thì không được." Một thái giám thanh âm chói tai, mặt mũi dài nhỏ, nhìn bất nam bất nữ, cằm của hắn không có râu, cao ngạo nói: "Tiểu công tử, nơi này không phải là nơi người có thể tự do ra vào, còn về thị nữ của người, sau khi Thái hậu hỏi xong tất nhiên sẽ thả nàng ta về, người đừng đứng đây cản đường."

Một vị thái giám khác nhìn có về trung hậu hơn, nhưng cũng không đồng ý cho Tần Cẩn Du đi vào.

Tần Cẩn Du lòng nóng như lửa đốt, vạn nhất Thái hậu giận dữ, đem Cẩm Họa ban chết thì làm sao bây giờ?!

Nàng còn muốn mở miệng nói lần nữa, cánh cửa màu đỏ thẫm cót két mở ra.

Một vị ma ma bên trong đi ra, dường như định ra ngoài có việc, thấy Tần Cẩn Du ở ngoài cổng, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn: "Ôi, vị tiểu công tử này, người là người nhà nào? Đứng ở đây là làm cái gì?"

Vị ma ma này nhìn thấy khuôn mặt ủy khuất của Tần Cẩn Du, trong lòng nghi ngờ đây lại là vị công tử nào của Ngọc gia gặp phiền toái muốn tìm Thái hậu nương nương hỗ trợ.

Vị ma ma trước mặt này y phục vật liệu cũng không tồi, thoạt nhìn hình như là nữ quan trong cung có địa vị cao, trong lòng Tần Cẩn Du nhất thời dấy lên một chút hy vọng, nàng thành khẩn nói với vị ma ma kia: "Ma ma, ta là Tần gia thất công tử Tần Cẩn Du, có người nói thị nữ của ta được Thái hậu mời đến đây, Cẩm Họa vẫn không trở về, ta, ta muốn đến xem một chút......"

Giọng nói của Tần Cẩn Du càng nói càng thấp, đầu cúi thấp xuống, thoạt nhìn có chút sợ hãi.

Ma ma kia nghe vậy giật mình, đáy lòng cảm thấy vị tiểu công tử này có chút ý tứ, rõ ràng rất sợ hãi, nhưng vẫn tìm đến đây.

Tần Cẩn Du đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sợ bị vị ma ma kia cự tuyệt.

Dù sao yêu cầu của nàng cũng không hợp lý cho lắm, cho dù là bị cự tuyệt cũng không có gì kỳ quái.

Tần Cẩn Du tim đập như trống, trong lòng cầu nguyện Phan ma ma từ bi cho nàng vào đi.

"Ngươi đứa nhỏ này thật có chút ý tứ," Phan ma ma cười cười, kéo cánh cửa ra, nghiêng người, ôn hòa nói: "Vào đi."

Tần Cẩn Du tim đập càng nhanh hơn, khẩn trương theo sát Phan ma ma đi vào.

Sau khi Tần Cẩn Du đi vào, liền trực tiếp quỳ gối ngoài điện.

Ngọc Thái hậu thân là nữ nhân tôn quý nhất Ngụy quốc, tự nhiên không phải nàng muốn gặp là có thể gặp, chỉ có thể ở đây chờ Thái hậu ra ngoài.

Sau khi Phan ma ma đi vào, bên tai Thái hậu nói vào câu, Ngọc Thái hậu cũng chỉ là thản nhiên phất tay, ý bảo nàng đi xuống, cũng không có ý định đứng dậy.

Tần Cẩn Du quỳ khoảng một nén nhang ( ước chừng ba mươi phút), mới thấy Thái hậu từ bên ngoài đi tới.

Ngọc Thái hậu vốn đi tản bộ, lại thấy được một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài thần sắc lo lắng quỳ gối bên ngoài.

Trán Tần Cẩn Du đã toát mồ hôi, nàng cũng không để ý lau, sau khi nhìn thấy Thái hậu, lập tức người thẳng lên, đôi mắt trông mong nhìn Thái hậu.

Ngọc Thái hậu nhìn đầu tiên là mắt Tần Cẩn Du, cảm thấy đứa trẻ thật sự rất đáng yêu, làm cho người ta nhìn không mở được mắt.

Phản ứng thứ hai là, đứa nhỏ này lớn lên giống với tiên Hoàng hậu.

Nếu nói Cẩm Họa cùng Thục phi, cũng chỉ có năm sáu phần giống nhau, nhưng Tần Cẩn Du lại cùng tiên Hoàng hậu có chín phần giống.

Ngọc Thái hậu trong nháy mắt này, bỗng nhiên hiểu được Ngụy hoàng vì sao lại thích đứa nhỏ này như vậy.

Tiên Hoàng hậu hiền đức thục lương, trên người tập trung tất cả từ ngữ tốt đẹp nhất thế gian dành cho nữ tử, năm đó tần phi Lục cung đều ngưỡng mộ phẩm đức Hoàng hậu, chỉ tiếc nàng thủ đoạn không đủ cứng rắn, vừa mới đi lên vị trí Hoàng hậu liền hương tiêu ngọc vẫn.

Nhắc đến tiên Hoàng hậu, Ngọc Thái hậu cũng có chút cảm hoài.

Đưá nhỏ trước mặt này, nhìn vào cũng quả thật làm cho người ta yêu thích.

Ngọc Thái hậu sớm biết rằng lai lịch Tần Cẩn Du, lại giở vờ không biết, bà hồi thần từ chuyện cũ, bày ra một bộ dáng uy nghiêm: "Ngươi là ai, đến chỗ Ai gia làm cái gì?"

Tần Cẩn Du cúi đầu, cẩn thận nói ý đồ của mình một lần nữa.

"Hóa ra là thị nữ của ngươi." Ngọc Thái hậu hơi gật đầu, thần sắc đạm mạc: "Thị nữ kia làm ô uế thanh danh hoàng gia, đã bị Ai gia ban chết rồi."
Bình Luận (0)
Comment