Từ hôm đó trở đi, Tô Hoành mấy ngày cũng không đi thượng thư phòng, Tần Cẩn Du đi tìm hắn, cũng đều bị cự tuyệt ngoài cửa.
Tần Cẩn Du mấy ngày nay cũng có chút không yên lòng, nàng cầm sách dựng đứng lên, che trước mặt mình, nghiêng đầu, nhìn vị trí Tô Hoành ngẩn người.
Tô Hoành mấy ngày nay hoàn toàn không để ý đến nàng, cũng không biết rốt cuộc như thế nào rồi.
Đột nhiên mất đi người thân, chắc là rất khó chịu?
Bản thân mình tuy rằng chưa thấy qua tiên Hoàng hậu, nhưng mỗi lần nghĩ đến, cũng đặc biệt khổ sở, thậm chí còn trốn ở nơi không có ai lén lút khóc.
Cũng không biết Tô Hoành có trốn đi lén lút khóc hay không, Tần Cẩn Du thầm nghĩ.
Tần Cẩn Du càng nghĩ càng cảm ưu sầu, nàng lúc đầu khi gặp Tô Hoành, Tô Hoành là bộ dạng ngông cuồng tự cao tự đại, cả người lạnh như băng, không dễ dàng gì gần đây mới tốt hơn nên được một chút, vậy mà hiện giờ xảy ra chuyện như vậy, cũng không biết tính cách Tô Hoành có biến cổ quái hơn trước hay không.
"Tần Cẩn Du!" Lưu phu tử gầm lên một tiếng.
Tần Cẩn Du sợ tới mức đầu run lên, vội vàng đoan chính ngồi lại, không dám lại nhìn ngắm lung tung nữa.
Đợi mãi mới đến thời gian nghỉ ngơi, Tần Cẩn Du mệt mỏi nằm sấp lên bàn, không muốn nói chuyện.
"Đang nói chuyện với người đó, " Ngụy Thanh Hoài vẻ mặt bát quái sáp lại gần, ghé vào bên tai Tần Cẩn Du meo meo nói: "Gần nhất trên triều đình xuất hiện một vị Tống tiên sinh, mới chỉ ngoài hai mươi, nhưng lại nhận được sự coi trọng của phụ hoàng, có người nói phụ hoàng sẽ để Tống tiên sinh đến giảng dạy cho chúng ta......" Ngụy Thanh Hoài vừa nói, đồng thời hâm mộ, vẻ mặt mong ước: "Nếu như ta cũng lợi hại như Tống tiên sinh thì tốt quá."
Tần Cẩn Du tâm trạng bực bội, sao có thể để ý đến ai sẽ đến dạy mình, liền chỉ gật đầu cho có lệ, cho thấy rằng mình đang nghe Ngụy Thanh Hoài đang nói chuyện.
Ngụy Thanh Hoài vẫn thao thao bất tuyệt như trước: "Nghe nói vị Tống tiên sinh kia đến từ Vũ quốc, Vũ quốc cùng quốc gia chúng ta bất đồng, cũng không biết có thể dạy chúng ta một ít gì đó kỳ lạ không......"
Tần Cẩn Du đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ngụy Thanh Hoài: "Này...... Vị tiên sinh này họ gì? Đến từ đâu?"
"Họ Tống, đến từ Vũ quốc." Ngụy Thanh Hoài hơi khinh thường: "Trí nhớ của ngươi kiểu gì thế! Ta mới vừa nói với ngươi thế mà ngươi đã quên."
Trí nhớ vài ngày trước dần dần hiện ra, Tần Cẩn Du cảm thấy đầu mình kêu ong ong, tay nàng đặt ở lên trán, suy nghĩ lại cẩn thận.
Có lẽ nội dung bức thư quá tàn nhẫn đầy huyết tinh, cho dù là đã qua vài ngày, Tần Cẩn Du vẫn nhớ rõ ràng nội dung được viết trên bức thư cùng những oán khí và cừu hận không thể tiêu tan.
Nàng nhớ rõ, vị công tử duy nhất còn tồn tại của tộc Tư Không, sợ thân phận bị phát hiện, vì thế sửa lại sang họ mẹ, bây giờ là họ Tống, mà trong thư, cũng có ý muốn tới Ngụy quốc.
Bức thư này nếu đã đến tay Tô Hoành, vậy bị Tống công tử vì mạng sống và báo thù, ngàn dặm xa xôi chạy tới Ngụy quốc tìm nơi nương tựa, cũng không kỳ quái.
=
Sau khi tan học, Tần Cẩn Du lại chạy tới bên ngoài cửa Tô Hoành, chẳng qua là không đi vào, đứng ngoài cửa nhìn hồi lâu.
Trong phòng, Tô Hoành ngồi khoanh chân dưới đất, lưng dựa vào bức tường cứng rắn, yên lặng nhìn vào một điểm.
Hắn đã ngồi chỗ này vài ngày nay, mỗi ngày đều trầm mặc không nói, ngay cả người hầu hạ bên cạnh hắn nói chuyện với hắn, hắn cũng không đáp lại.
Tuổi nhỏ như vậy, nhưng trên người không có chút hoạt bát nào nên có của độ tuổi này.
Tô Hoành mặc xiêm y màu trắng, vạt áo buông thõng trên mặt đất, nhiễm đầy bụi đất.
Bên người hắn hàn khí ngưng tụ, trong mắt tràn đậm bi ai và mê man, như hạt cát chìm sâu vào đáy lòng, nhưng lại không thấy một chút giọt nước mắt nào.
Thế sự biến ảo, ai cũng không biết sau sẽ phát sinh cái gì.
Động tĩnh bên ngoài cùng hắn không quan hệ, hắn nhìn vách tường trước mặt, trong đầu lại xuất hiện nhiều hình ảnh hỗn độn.
Bộ tộc Tư Không diệt môn.
Trừ mẫu thân, còn ít ỏi một số người quan tâm hắn đều đã rời đi.
Tô Hoành đối với bộ tộc Tư Không ấn tượng không sâu, chỉ nhớ rõ sự ôn hòa và thân thiết của bọn họ.
Đêm trước khi Tô Hoành bị đưa đến Ngụy quốc, Tư Không Vũ con gái út của nhà Tư Không còn ầm ĩ muốn đến gặp hắn.
Tư Không Vũ là con gái út của nhà Tư Không, nhận hết sủng ái, lại được Hoàng hậu Tư Không yêu thích, trước khi Tư Không Hoàng hậu bị phế, đã tiến cung rất nhiều lần.
Tiểu cô nương chưa hiểu được ly biệt là gì, càng không nghĩ đến, lần từ biệt này, có lẽ cả đời đều khó gặp lại.
Sau khi Tư Không Vũ gặp được Tô Hoành, cười ngọt ngào, đưa quả lê bị gặm qua một miếng như đang hiến vật quý đến trước mặt Tô Hoành: "Ca ca...... Lê......"
Tư Không Vũ thích ăn lê nhất, ngày thường ai ăn lê của nàng đều khóc mất nửa ngày trời, nhưng ngày đó, lại không chút do dự tặng đồ yêu thích của mình cho Tô Hoành.
Ở đây nhiều năm, Tô Hoành nhiều lần muốn nhớ lại hình dáng Tư Không Vũ, nhưng cho dù hắn nỗ lực như thế nào đi nữa, cũng không cách nào nhớ lại hình dáng Tư Không Vũ.
Trong đầu chỉ nhớ rõ ràng duy nhất, chỉ có quả lê bị gặm một miếng kia mà thôi.
Tư Không Vũ, trước đây thích kéo y phục của hắn, tiểu cô nương mềm mại gọi "Ca ca", đời này sẽ không thể gặp lại nữa.
Cho dù sau này hắn cố gắng hết sức, để quay lại Vũ quốc, cũng sẽ không thể gặp được nữa.
Tô Hoành cô đơn đứng dậy, đi tới cạnh bàn, im lặng nhìn mấy quả lê mấy hôm trước mình hái về.
Sau đó, quét toàn bộ rơi xuống đất.
Những quả lê lần lượt rơi xuống, đụng vào tạo thành vết thương không thể phục hồi.
Bên ngoài cửa, Lâm Triều thái giám bên người Tô Hoành nhìn thấy Tần Cẩn Du, có chút xấu hổ nói: "Tô công tử hôm nay tâm trạng không được tốt, nếu không người nửa tháng sau lại đến?"
Tần Cẩn Du vẫy tay về phía Cẩm Tịch, Cẩm Tịch hiểu ý cố nhét hộp thức ăn vào tay thái giám kia, Tần Cẩn Du liếc qua đại môn đang đóng kín, cao giọng nói: "Để cho Tô Hoành ăn nhiều điểm tâm chút, như vậy tâm trạng sẽ tốt lên, đừng cả ngày nhốt trong phòng buồn bực, nếu buồn quá thành một đại ngốc, như thế sao còn có thể báo thù nha."
Lời này được nói với âm thanh lớn, Tần Cẩn Du vừa nói vừa chú ý động tĩnh bên trong.
Lời còn chưa dứt, bên trong liền truyền thanh âm đồ vật rơi xuống không ngừng.
Tần Cẩn Du hừ một tiếng, xoay người dẫn theo Cẩm Tịch rời đi.
Lời này chính là cố ý nói cho Tô Hoành nghe, nếu không phải Tô Hoành bị đả kích nghiêm trọng như vậy, nếu không phải nàng sợ hắn xảy ra chuyện không may, thì nàng sẽ không phải ngày ngày đến để bị ăn canh bế môn.
Lâm Triều mang điểm tâm đi vào: "Đây là điểm tâm Tần công tử đưa tới, người có muốn nếm thử chút không?"
Khi Lâm Triều nói lời này, thấy mấy quả lê có chút chột dạ.
Tô Hoành vẫn luôn không cho Tần Cẩn Du đi vào, Tần Cẩn Du mấy ngày trước đều đưa cho Lâm Triều mấy tờ giấy, để hắn chuyển cho Tô Hoành, ai ngờ Tô Hoành sau khi lấy được, xem cũng chưa xem liền vứt sang một bên, không biết sẽ ăn điểm tâm này không.
Tô Hoành nhàn nhạt nhìn hắn, rồi lại ngồi xuống, không nói gì.
Lâm Triều hầu hạ Tô Hoành nhiều năm, biết hắn không có tức giận, thở nhẹ một hơi, đem điểm tâm để trên bàn, liền lui ra.
Tô Hoành vẫn ngồi tại chỗ, thẳng đến đêm khuya.
Trong phòng tối đen, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài, xuyên qua khe cửa sổ, mang theo gió lạnh lẽo, lướt qua tiến vào bên trong.
Đến khi tay chân đều lạnh lẽo, Tô Hoành mới đứng dậy, đi tới bên cạnh bàn, mở ra hộp đựng điểm tâm.
Bên trong là điểm tâm Tần Cẩn Du mang cho hắn, mấy cái điểm tâm màu sắc không giống nhau vây tròn thành hình khuôn mặt cười, bên cạnh địa đựng điểm tâm, có một tờ giấy.
Cố lên! (owo) chờ chúng ta đều lớn lên, ta và ngươi cùng nhau báo thù!
Tô Hoành nhìn thấy tờ giấy này, trong mắt bịt kín một tầng sương mờ mông lung.
Hắn tìm chiếc hộp nhỏ lần trước để tranh của Tần Cẩn Du, đem tờ giấy thả ngay ngắn, sợ tờ giấy nhăn.
Tần Cẩn Du tặng cho hắn đồ vật mấy ngày nay và đưa giấy cho hắn mấy ngày nay, đều được hắn đặt vào trong chiếc hộp nhỏ này.
Tô Hoành thu thập xong, mới cảm thấy đói đến phát hoảng, đến tay cũng không kịp lau, vội vàng lấy điểm tâm ra, cắn từng miếng lớn.
Ăn ăn, trên mặt đã đầy nước mắt.
Thời điểm không có người an ủi, cho dù đáy lòng như có dao nhọn cắt qua, cũng chưa từng nhỏ giọt nước mắt nào, nhưng chỉ cần nhận lấy an ủi, thì lại không thể nhịn được nước mắt.
Đêm nay, Hoàng tử Vũ quốc, trong tay cầm một khối điểm tâm cắn một nửa, trong căn phòng tối đen lạnh lẽo ở dị quốc tha hương, đau thương khóc thành tiếng.