Đêm qua vui chơi quá muộn mới ngủ, Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài buổi sáng đều là bị người hầu hạ bên người kéo dậy.
"Tần Cẩn Du rốt cuộc đã dậy hay chưa!" Ngụy Thanh Hoài lo lắng dậm châm ngoài cửa phòng Tần Cẩn Du "Sắp muộn rồi, đến lúc đó phu tử chắc chắn sẽ phạt nàng ta!"
Cẩm Tịch cũng rất xấu hổ "Công tử sống chết không chịu dậy, tính khí rời giường cũng rất lớn..."
"Quên đi ta không đợi nữa!" Ngụy Thanh Hoài xoay người bỏ chạy, miệng còn lầm bầm "Người không biết còn tưởng ta là thư đồng của Tần Cẩn Du, thật là, luôn để ta chờ..."
Ngụy Thanh Hoài sợ hãi bị phạt chuyển động con ngươi nhanh chóng chạy mất, Cẩm Tịch nhanh chóng tiến vào, cố gắng kêu Tần Cẩu Du dậy.
"Ta không muốn dậy!" Tần Cẩn Du thề sống chết bảo vệ chăn, ở trên giường không chịu dậy, vừa đá chân vừa tỏ vẻ ủy khuất "Trời lạnh! Ta bị dính ở trên giường rồi! Thật sự không dậy được!"
Cẩm Tịch thật sự bất đắc dĩ "Công tử, người hiện giờ đã muộn rồi, nếu không dậy, nhất định sẽ bị phu tử phạt."
Tần Cẩn Du nghe vậy, cả người đột nhiên như trái cà héo, mềm oặt trên giường, không có đá chân, nhưng trong tay vẫn ôm chăn.
Tần Cẩn Du trong mắt ngấn nước mắt, nàng liếc nhìn bầu trời xám xịt, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở "Nhưng ta rất buồn ngủ, tại sao nhất định phải đi thượng thư phòng, ta không muốn đi thượng thư phòng, không muốn đọc sách không muốn tu luyện, ta muốn ngủ..."
Tần Cẩn Du càng nói càng ủy khuất, buông tay lau nước mắt trên mặt.
Cẩm Tịch nhân cơ hội kéo chăn của Tần Cẩn Du ra, vẻ mặt nghiêm túc nói "Mau đứng lên."
Chăn bị cướp đi, Tần Cẩn Du bị đông lạnh cứng đờ nhảy khỏi giường, nước mắt lưng tròng ướt quần áo của chính mình.
Một người buồn ngủ, làm gì cũng không có tinh thần.
Cẩm Tịch hầu hạ Tần Cẩn Du mặc quần áo rửa mặt, Tần Cẩn Du vẫn luôn trong trạng thái mê man, đầu gật gật, đến khi Cẩm Tịch đẩy nàng ra ngoài, đến khi Tần Cẩn Du đối mặt với gió lạnh, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.
Thật lạnh, thật muốn quay lại ngủ.
Tần Cẩn Du đảo con ngươi, nói với Cẩm Tịch "Hôm nay lạnh như vậy, bầu trời lại âm u, chắc có lẽ tất cả mọi người không có đi đến thượng thư phòng, ta tốt hơn là ta quay lại ngủ tiếp."
Cẩm Tịch đương nhiên không thể đồng ý "Lúc này còn chưa vào đông, công tử người lại muốn ngủ nướng, nếu là tới mùa đông, chẳng phải cả một ngày đều không xuống giường?"
Tần Cẩn Du từ trước chưa từng đi muộn, cho dù rất buồn ngủ cũng đúng giờ thức dậy, cũng không có oán giận, Cẩm Tịch đã từng rất vui mừng vì công tử nhà mình còn nhỏ tuổi nhưng đã có năng lực tự lực, tương lai nhất định thành châu báu, nhưng mà hiện giờ xem ra, Tần Cẩn Du kỳ thật cũng sẽ lười.
"Nhưng trước đây ta đều đi thượng thư phòng, chỉ nghỉ hôm nay một ngày cũng không được sao?" Tần Cẩn Du đặt mông ngồi ở trên mặt đất, cũng không để ý đến mặt đất lạnh, ủy khuất nói "Ta hôm nay không muốn đi thượng thư phòng, người ta bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng rất nghiêm trọng, cái loại bệnh mấy ngày đều không thể xuống giường."
Cẩm Tịch "..."
Cho nên Tần Cẩn Du không phải hôm nay không muốn đi thượng thư phòng, mà là mấy ngày sau đều không muốn đi?
Như thế sao được!
Cho nên...
Tần Cẩn Du cuối cùng vẫn bị Cẩm Tịch cưỡng ép đưa đến thượng thư phòng.
Có lẽ do tâm tình tốt, phu tử hôm nay không có phạt nàng.
Tần Cẩn Du âm thầm thở phào, nhanh chóng chạy về phía vị trí của mình ngồi xuống.
Một ngày này, Tần Cẩn Du cảm giác mọi người xung quanh đều kỳ lạ.
Luôn nhìn về phía mình và Ngụy Thanh Hoài, nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn lại, bọn họ đều thu hồi ánh mắt, khóe miệng còn mang theo ý cười.
Thời gian trôi qua, Tần Cẩn Du phát hiện bọn họ kỳ thật là nhìn Ngụy Thanh Hoài.
Nhìn Ngụy Thanh Hoài làm cái gì chứ?
Tần Cẩn Du khó hiểu.
Cho đến thời gian nghỉ, Nhan Sở thư đồng Ngụy Thanh Nguyệt vẻ mặt bát quái tiến đến, tò mò hỏi "Tần Cẩn Du, bát Hoàng tử thật muốn thú một thê tử như tiên nữ sao?"
"Gì?" Tần ẩn Du khẩn trương.
Tần Cẩn Du còn chưa kịp nói lời gì khác, Ngụy Thanh Nguyệt cũng đã nở nụ cười "Tiểu tử này còn nói muốn thú thê tử gì mà đoan trang thanh lịch lại hoạt bát đáng yêu, còn phải lớn lên mỹ mạo, hắn thật đúng là dám nghĩ."
"Tiêu chuẩn như vậy, không phải chỉ có tiên nữ mới phù hợp sao." Lục Công chúa Ngụy Thanh Anh hiển nhiên đối với đề tại này cũng rất hứng thú, khẽ nói.
Thái dương Tần Cẩn Du có một giọt mồ hội lạnh chảy xuống.
Hôm qua Ngụy Thanh Hoài chỉ đem những lời nói này nói cho nàng, cũng ân cần dạy bảo nàng không thể nói cho người khác biết, nếu không chính là con chó nhỏ, nhưng hôm nay tại sao nhiều người biết việc này như vậy?!
Ngụy Thanh Hoài sẽ không nghĩ mình đem việc này nói ra chứ?
Tần Cẩn Du vẻ mặt ngơ ngác, cẩn thận hỏi han "Các tỷ sao biết Ngụy Thanh Hoài muốn thú thê tử xinh đẹp?"
"Tất nhiên là bát Hoàng tử nói," Nhan Sở nhịn không được nở nụ cười "Hắn hôm nay vừa đến liền hưng phấn, nói với chúng ta tiêu chuẩn chọn vợ sau này, nói đến khi phu tử đến mới im miệng, còn bị phu tử phạt đứng một lúc nữa đó."
Tần Cẩn Du bừng tỉnh đại ngộ, trách không được hôm nay mình vừa đến thượng thư phòng thấy Ngụy Thanh Hoài vẻ mặt khổ đại cừu thâm đứng ở phía sau, nhìn thấy mình bình yên ngồi xuống không bị phạt, còn lộ ra vẻ mặt không phục.
"Các ngươi cười nhạo ta!" Ngụy Thanh Hoài vừa tiền đến liền nghe thấy mọi người đang cười nhạo mình, nhất thời không phục, bình bịch chạy tới bên người Ngụy Thanh Thần "Tứ ca, bọn họ đều khi dễ ta! Chí hướng của ta rõ ràng rất lớn, nhưng bọn họ cũng đều không hiểu!"
Ngụy Thanh Thần từ trước đến nay đều yêu thích mỹ nhân, thấy Ngụy Thanh Hoài nói như thế, cảm thấy chính mình đã tìm thấy tri kỷ, vui vẻ nói "Bát đệ thật tinh mắt."
Lấy được sự ủng hộ của huynh trưởng, Ngụy Thanh Hoài lại đắc ý, làm mặt quỷ về phía Ngụy Thanh Nguyệt các nàng.
Ngụy Thanh Hoài còn không có đắc ý được bao lâu, Ngụy Thanh Uyển liền vọt lại đây, kiên quyết buộc Ngụy Thanh Hoài từ bên Ngụy Thanh Thần đẩy ra ngoài.
Ngụy Thanh Uyển kéo chặt lấy tay áo Ngụy Thanh Thần, vẻ mặt cảnh giác trừng mắt Ngụy Thanh Hoài "Tứ ca là của muội, huynh không được cướp tứ ca của muội!"
Ngụy Thanh Uyển bởi vì tính tình bá đạo, trong cung không có ai qua lại thân thiết, chỉ có tứ Hoàng tử Ngụy Thanh Thần đối với nàng ta tốt nhất, cho nên nàng ta luôn quấn lấy tứ Hoàng tử, hiện giờ thấy Ngụy Thanh Hoài đứng bên cạnh Ngụy Thanh Thần, nhất thời không bình tĩnh, nhanh chóng đem Ngụy Thanh Hoài đuổi đi.
Ngụy Thanh Hoài lúc nãy bị mọi người cười nhạo vẫn còn đang rất khó chịu, bị Ngụy Thanh Uyển đẩy, cơn tức lại lớn hơn nữa, hắn không chút khách khí trừng Ngụy Thanh Uyển "Muội thật bá đạo, tứ ca là ca ca muội, chẳng lẽ không phải ca ca ta sao?" Nói xong, kéo ống tay áo khác của Ngụy Thanh Thần, thể hiện mình là người thắng với Ngụy Thanh Uyển "Xem, tứ ca hiện tại là của ta!"
Ngụy Thanh Uyển cắn răng nắm tay "Hừ, chờ một ngày muội có dị năng, nhất định tu luyện, sau đó thu thập huynh quỷ đáng ghét!"
"Lêu lêu lêu, còn không biết có ngày đó hay không nữa đâu." Ngụy Thanh Hoài tiếp tục kích thích Ngụy Thanh Uyển.
Tần Cẩn Du nhìn cảnh tượng loạn trước mặt, thở dài.
Lại một ngày gà bay chó sủa a.
- -----------------------------------------------
Cẩn Du cảm ơn quý vị độc giả đã ủng hộ và theo dõi, nếu quý vị thấy hay thì hãy like, ủng hộ hoặc đề cử đẩy kim phiếu để giúp Hứa Dương tu luyện được nhanh hơn. Tại hạ xin cảm tạ! Mãi yêu