"Đi!" Ngụy Thanh Hoài gần như là không cần phải nghĩ ngợi, liền đáp ứng, chuẩn bị đi ra ngoài.
Ngụy Thanh Hoài thân là hoàng tử, không thể dễ dàng xuất cung, từ khi sinh ra tới nay chỉ mới xuất cung một lần, lần đó là Hiền phi mang hắn và Ngụy Thanh Nguyệt về thăm nhà mẹ đẻ.
Khi đó Ngụy Thanh Hoài còn nhỏ, cũng không có ấn tượng, nhiều năm trôi qua cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc chuồn ra ngoài cung chơi, chỉ là xung quanh không ai theo hắn đi hồ nháo, một mình lại không dám ra ngoài.
Hiện giờ có đề nghị của Tần Cẩn Du, Ngụy Thanh Hoài lập tức đáp ứng.
Làm cho Tần Cẩn Du giật mình nhanh chóng giữ chặt hắn, nhỏ giọng nói "Đừng có lớn tiếng như vậy! Chúng ta trước tiên phải chuẩn bị một chút!"
Ngụy Thanh Hoài sau khi kích động, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, hai tiểu hài tử tụ vào một chỗ thương lượng liền có kế hoạch.
Không bao lâu, các cung nhân liền nghe thấy Ngụy Thanh Hoài và Tần Cẩn Du cãi nhau.
Sau đó, Tần Cẩn Du trước mặt mọi người nổi giận đùng đùng đi ra khỏi chỗ Ngụy Thanh Hoài.
Ngụy Thanh Hoài đen mặt, cũng là một bộ dáng cực kỳ tức giận.
Hắn nói với người hầu hạ mình là mình phải tu luyện, nói không có lệnh của hắn, thì không được quấy rầy.
Cung nhân nghĩ rằng Ngụy Thanh Hoài sau khi cãi nhau với Tần Cẩn Du tâm tình không tốt, đều nhanh chóng lui đi ra ngoài, để Ngụy Thanh Hoài trong phòng một mình.
Ngụy Thanh Hoài tìm áo khoác của mình, nhét vào trong chăn, tạo ra một hình người, thoạt nhìn rất giống có người đang trốn trong chăn.
Sau đó, Ngụy Thanh Hoài bỏ hết những đồ vật quý giá trên người xuống.
Ngụy Thanh Hoài thường ngày nghịch ngợm, tuy rằng thân là hoàng tử, lại luôn thích chạy loạn xung quanh, trên y phục thường xuyên bị bẩn hoặc là bị rách, Hiền phi thuyết giáo hắn cũng không có hiệu quả, đành mặc kệ hắn, chỉ có thể phân phó thượng y cục, sau này khi làm y phục cho Ngụy Thanh Hoài thì đổi dùng sang vải tầm thường một chút.
Miễn cho vải tốt đều khỏi bị hắn làm hỏng.
Hiện giờ Ngụy Thanh Hoài ăn mặc cũng không quá quý giá đẹp đẽ, cho dù ở bên ngoài, cũng chỉ giống như quý công tử bình thường.
Sau khi bảo đảm tất cả mọi thứ không vấn đề, Ngụy Thanh Hoài từ cửa sổ trèo ra ngoài.
Vừa mới nhảy ra, liền nhìn thấy ngũ Hoàng tử Ngụy Thanh Li đang đi tới bên này.
Ngụy Thanh Hoài cả kinh, chạy nhanh núp vào.
Sợ bị huynh trưởng bảo thủ phát hiện ra.
Nếu Ngụy Thanh Li phát hiện hắn không tuân thủ lễ nghi hoàng gia nhảy ra từ cửa sổ, nhất định sẽ giáo huấn hắn.
Cũng may Ngụy Thanh Li cũng không có nhìn thấy thân ảnh hốt hoảng của hắn, chỉ chuyên tâm nói chuyện với người bên cạnh.
Tiếng bước chân dần dần đến gần, Ngụy Thanh Hoài nghe thấy Ngụy Thanh Li nõi rõ ràng "...!Đúng thật hiếm lạ, Thanh Uyển bình thường là một người thích hồ nháo, vậy mà mấy ngày nay đều yên lặng ở trong cung."
"Thanh Uyển từ trước đều thích tranh cường hiếu thắng, sắp đến thi đấu rồi, nói vậy nàng chắc đang vội vàng tu luyện." Đây là thanh âm của tứ Hoàng tử Ngụy Thanh Thần.
Đối với tin tức của Ngụy Thanh Uyển, Ngụy Thanh Hoài thật sự không có hứng thú, chờ tiếng nói của hai người đi xa, mới lén lút đi ra, tìm Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du sau khi quay trở lại chỗ ở của mình, từ cửa hông đi vào, sau khi bảo đảm ở phụ vẫn chưa đến tìm nàng, thì nói với Cẩm Tịch nàng buồn ngủ, lấy một ít điểm tâm quay về phòng đóng cửa lại.
Cũng để cho Cẩm Tịch không cần phải quấy rầy nàng.
Sau đó, cũng trèo qua cửa sổ ra ngoài tụ họp với Ngụy Thanh Hoài.
Hai tiểu hài tử lén lút đi đến cửa cung, dọc theo đường đi tránh khỏi không ít thị vệ.
Tần Cẩn Du cùng Ngụy Thanh Hoài bình thường hay vui đùa ầm ĩ, cũng thường xuyên có hành động ngây thơ, các cung nhân cũng đã thành thói quen.
Bởi vậy cho dù thị vệ tuần tra nhìn thấy bọn họ, cũng chỉ nghĩ bọn họ đang chơi đùa.
Một đường này, Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh hoài có thể nói là kinh hồn táng đảm.
E sợ kế hoạch chuồn ra ngoài cung bị ngâm nước nóng.
Hai người đang đi, mơ hồ ở bên góc có tiếng bước chân truyền đến.
Ngụy Thanh Hoài vừa định kéo Tần Cẩn Du trốn sang một bên, lại nghe thấy Tần Cẩn Du "Ý" một tiếng.
Hắn quay đầu, thấy Tần Cẩn Du đang ngơ ngác nhìn một nơi nào đó.
Tần Cẩn Du ở bụi cỏ bên cạnh, dụi mắt, kinh ngạc "Ta hình như vừa mới nhìn thấy Tô Hoành."
Tô Hoành do vấn đề thân phận, thường ngày rất ít khi đi dạo trong cung, theo lý mà nói vào lúc này hắn hẳn nên ở chỗ ở của hắn.
Nhưng mà thân ảnh vừa chợt lóe kia, nhìn qua có vẻ như là Tô Hoành.
Hơn nữa con có bộ dáng thoạt nhìn rất tức giận.
Tô Hoành ngày thường luôn lãnh đạm, trên mặt rất ít khi xuất hiện vẻ mặt tức giận.
"Ở đâu có người chứ? Ta thấy ngươi là hoa mắt." Ngụy Thanh Hoài vốn đang khẩn trương, lại nghe thấy Tần Cẩn Du nhắc tới Tô Hoành người hắn không thích nhất, có chút mất hứng, muốn kéo Tần Cẩn Du đi.
Ngay lúc Tần Cẩn Du còn đang ngây người, tiếng bước chân ở bên góc đã đến trước mặt, người vừa đến sau khi nhìn thấy hai người đang lén lút, nhíu mày, cao quát một tiếng "Tần Cẩn Du!"
=
"Con không luyện! Con không luyện!" trong Di hoa cung, người được đồn đại là đang rất chăm chỉ tu luyện Ngụy Thanh Uyển bấp chấp dáng vẻ, ngồi gục xuống đất, gào khóc.
Thẩm Chiêu Nghi đứng ở một bên trong lòng thầm hận Ngụy Thanh Uyển không nên thân, trách cứ nói "Thân là hộ quốc công chúa, sao lại có thể lười biếng như vậy chứ? Mới tu luyện hai canh giờ đã kêu gào mệt! Con suốt ngày nói muốn vượt qua Tần Cẩn Du, chỉ dựa vào con như thế này còn muốn vượt qua sao?"
Ngụy Thanh Uyển khóc thở không ra hơi, nàng ta vốn cảm thấy ủy khuất, nghe Thẩm Chiêu Nghi răn dạy, lại càng oán hận.
Cái gì mới hai canh giờ? Chẳng lẽ hai canh giờ không lâu sao?
"Con mỗi ngày đều tu luyện, người còn không cho con chơi, ô ô ô, con muốn nói cho phụ hoàng, người ngược đãi con!" Ngụy Thanh Uyển càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng từ sau khi thức tỉnh dị năng, cả ngày bị Thẩm Chiêu Nghi ép buộc tu luyện, hôm nay thật không dễ mới có một ngày nghỉ, không cần đến thượng thư phòng đọc sách, nàng vốn muốn chơi một chút, ai ngờ Thẩm Chiêu Nghi lại bắt nàng ta tu luyện hai canh giờ.
Ngụy Thanh Uyển trời sanh chán ghét tu luyện cùng đọc sách, huống chi tu luyện đọc sách lại khổ như vậy.
Lúc đầu lập ra ý tưởng hào hùng muốn vượt qua Tần Cẩn Du đã sớm không biết nàng ta vứt đi nơi nào rồi, hiện giờ bị tu luyện và đọc sách tra tấn đầu óc Ngụy Thanh Uyển chỉ tràn ngập ý muốn ra ngoài chơi.
Cung nhân xung quanh không dám tham dự cuộc cãi nhau giữa Thẩm Chiêu Nghi cùng Ngụy Thanh Uyển, đều thức thời lui xuống.
Thẩm Chiêu Nghi tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, năm đó thời điểm Ý phi ở Thẩm gia vẫn chưa xuất giá, là người ham học, sao lại có thể sinh ra nữ nhi Ngụy Thanh Uyển không có ý tiến thủ như vậy!
Nghĩ đến mục đích của mình khi tiến cung, Thẩm Chiêu Nghi tự nói với mình cần phải bình tĩnh, nàng nhịn lại cơn giận "Ta còn không phải là muốn tốt cho con sao! Thiên phú con không tốt, nếu không tu luyện thì sẽ thành người kém nhất trong cung, con nhìn Tần Cẩn Du người ta, không chỉ có đọc sách tốt, linh lực cũng mạnh..."
Ngụy Thanh Uyển đều bị tức điên lên rồi.
Sao lại là Tần Cẩn Du!
Từ sau khi Tần Cẩn Du tiến cung, Thẩm Chiêu Nghi mỗi ngày đều cằn nhằn bên tai nàng, nói Tần Cẩn Du tốt cỡ nào!
Mỗi ngày khen Tần Cẩn Du, thuận tiện lại hạ thấp nàng đi một chút!
Rốt cuộc ai mới là cháu gái của nàng ta a!
"Con không cần người lo! Người cũng không phải mẫu phi của con!" Ngụy Thanh Uyển tức giận hét to về phía Thẩm Chiêu Nghi.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thẩm Chiêu Nghi thay đổi hoàn toàn, không nói thêm câu nào, trực tiếp quay người rời đi.
Thẩm Chiêu Nghi tuy rằng không phải mẫu thân của Ngụy Thanh Uyển, nhưng ngày thường đều đào tâm đào phổi ra đối với nàng, chỉ thiếu cung phụng như tổ tông, còn tốt hơn rất nhiều người làm mẫu thân trong cung, lại không nghĩ rằng đổi lấy một câu giết tâm như vậy.
Sau khi Ngụy Thanh Uyển khóc đủ, có chút đói bụng, đứng lên muốn đi ra ngoài.
Lại phát hiện cửa đóng.
Nàng kêu to muốn gọi cung nhân mở cửa ra, nhưng mà cung nhân được Thẩm Chiêu Nghi ra lệnh, cũng không dám mở cửa cho Ngụy Thanh Uyển.
Ngụy Thanh Uyển cứ như vậy bị nhốt ở bên trong.
Sau khi một khóc hai nháo ba thắt cổ, cửa vẫn là không có mở ra.
Ngụy Thanh Uyển lúc này mới ý thức ra được, bản thân mình đã bị cấm túc.
Nàng ngồi yên ở trên giường hồi lâu, đờ đẫn nhìn xung quanh.
Ngụy Thanh Uyển còn nhỏ tuổi, hơn nữa vẫn luôn được sủng ái, từ trước đến nay đều tùy hứng, cũng không hiểu được mình đã làm sai cái gì, chỉ cảm thấy Thẩm Chiêu Nghi quá xấu xa, không chỉ bắt mình tu luyện, còn nhốt nàng.
Sau khi Ngụy Thanh Uyển nhìn xung quanh, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở cửa sổ.
=
Còn bên kia, Tần Cẩn Tông trước tiên hành lễ với Ngụy Thanh Hoài, sau đó nhíu mày nhìn Tần Cẩn Du "Lén lén lút lút định làm gì?"
Tần Cẩn Du xấu hổ cười ha ha "Chúng ta chơi trò chơi."
Lời này nói ra có chút miễn cưỡng, ai chơi trò gì mà lén lén lút lút như vậy?
Ngụy Thanh Hoài chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Tần Cẩn Du, mở miệng muốn giải thích.
Cũng may sự chú ý của Tần Cẩn Tông không ở đây, hắn nhìn chăm chú Tần Cẩn Du, rồi nhắc nhở "Đừng quên chuyện huynh giao phó cho đệ."
Dứt lời, bước đi.
Tần Cẩn Du lúc này mới nhớ đến, lần trước Tần Cẩn Tông bảo nàng đưa trả khăn tay cho tam Công chúa, kết quả là mình lại quên đi mất.
Sau đó, Tần Cẩn Du và Ngụy Thanh Hoài không gặp trở ngại gì, chạy thẳng đến chỗ dừng xe ngựa.
Mỗi ngày sẽ có mệnh phụ của thế gia hoặc là quan viên triều đình tiến cung, có đôi khi phải đi bái kiến cung phi, có đôi khi là bị Ngụy hoàng gọi tiến cung thảo luận chính sự.
Sau khi vào đại môn hoàng cung, không thể ngồi xe ngựa, chỉ có thể đi bộ tiến cung, bởi vậy xe ngựa đều dừng ở đây.
Tần Cẩn Du rất nhanh tìm thấy xe ngựa của tổ phụ.
Nàng tiến cung một năm, trong đó cũng có về Tần gia vài lần, có đôi khi là về cùng Tần lão thái gia, bởi vậy cũng có thể nhận ra được kiệu mà Tần lão thái gia ngồi.
Dựa theo kế hoạch, Tần Cẩn Du chỉ cần cùng kiệu phu nói tổ phụ có việc, để cho mình về trước, nàng lên kiệu trước sau đó đánh lạc hướng kiệu phu.
Để cho Ngụy Thanh Hoài lén lút lên kiệu.
Sau khi kiệu phu đưa bọn họ hắn đến Tần gia, bọn họ tất nhiên sẽ quay lại cung, đợi lão thái gia.
Tần Cẩn Du đối với Tần gia rất quen thuộc, biết chỗ nào có đồ ăn ngon chỗ nào chơi vui, đợi cho đến khi tới gần Tần phủ xuống kiệu, rồi dẫn Ngụy Thanh Hoài đi vui chơi ăn uống.
Nhân sinh tốt đẹp cỡ nào a!
Kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào a!
Phía xa, mấy kiệu phu còn đang đứng tại chỗ chờ Tần lão thái gia.
Theo lời Cẩm Tịch nói, Tần lão thái gia bị bệ hạ gọi đi, phỏng chừng không thể quay về nhanh như vậy được.
Lão thái gia vốn muốn đi tìm Tần Cẩn Du, nhưng đúng lúc đó lại bị Ngụy hoàng truyền đi, kiệu phu vẫn chưa biết.
Sau khi Tần Cẩn Du luyện đi luyện lại mấy lần, hít sâu một hơi, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
Nàng mới đứng lên chuẩn bị bước đi, bỗng nhiên có một bàn tay ấn trên vai nàng "Đứng lại!".