Thân mình Tần Cẩn Du nhất thời cứng đơ, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Tô Hoành sắp bị rơi xuống.
Có một ánh sáng mờ ảo xuất hiện từ đầu ngón tay nàng, ánh sáng nhanh chóng bay vào ngọn cây, và nhanh chóng biến mất.
Người xung quanh đều không chú ý tới, có mấy cành cây trở lên mềm mại hướng về Tô Hoành bao bọc lại.
Từ trên cây ngã xuống nặng thì mất mạng, nhẹ thì trọng thương.
Ông trời phù hộ, Tô Hoành ngàn vạn lần không được ngã xuống!
Tần Cẩn Du động cũng không dám động, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Hoành, trong tâm nàng yên lặng cầu xin tất cả những vị thần linh mà nàng biết đến.
Sau khi thân thể Tô Hoành mất đi cân bằng, theo bản năng dùng chân móc vào cành cây phía dưới, thuận tiện nhanh chóng bắt lấy cành cây gần mình nhất mới miễn cưỡng có thể ổn định được thân mình không làm cho chính mình ngã xuống.
Ánh sáng từ ngón tay Tần Cẩn Du biến mất, mấy cái cành cây cũng trở lại nguyên trạng.
Tần Cẩn Du còn chưa kịp thở ra một hơi, đầu liền bị một vật va đập mạnh.
Một nửa quả lê Tô Hoành đang ăn cùng với mấy quả được nhét trong ngực đều bị động tác của Tô Hoành rơi xuống, trong đó có một quả rơi trên đầu Tần Cẩn Du.
"..."
Tần Cẩn Du bị đập vào liền ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, mắt nổ đom đóm.
"Thất công tử!" Cẩm Họa và Phương Vân vội vàng tiến lên dìu Tần Cẩn Du đứng dậy.
Sau khi Tần Cẩn Du đứng dậy, đầu vẫn có chút choáng.
"Cái kia.. Tô Hoành có an toàn không?" Tần Cẩn Du bưng đầu bị va đập nhưng cũng không quên hỏi xem Tô Hoành thế nào.
Dù sao Tô Hoành là do nàng gọi hắn một tiếng hắn mới bị dọa, nếu như Tô Hoành thật sự bị ngã tàn phế, bệ hạ nhất định sẽ trừng phạt nàng, mà cả đời nàng cũng lương tâm bất an.
"Đáng đời." Trên cây truyền đến một tiếng lạnh như băng, Tần Cẩn Du ngẩng đầu nhìn thấy Tô Hoành đang nhíu mày nhìn những quả lê bị rơi xuống đất đã hỏng không thể ăn được nữa, liền bắt đầu lại hái quả trên cây lê.
"Ngươi đừng hái lê nữa!" Tần Cẩn Du bỏ qua lời nói của Tô Hoành, lo lắng nói: "Nếu muốn trái cây, có thể tìm cung nhân đến hái, vạn nhất ngươi ngã hỏng đầu thì làm sao bây giờ!"
Đối với lời quan tâm của Tần Cẩn Du, Tô Hoành cũng không thèm để ý đến, chỉ chuyên tâm hái lê của mình.
Cả quá trình hắn hái lê, Tần Cẩn Du nhìn mà hết hồn, một chút cũng không dám rời đi, chỉ sợ Tô Hoành xảy ra việc gì.
Tô Hoành hái lê xong rồi mới chậm rãi leo xuống cây.
Hắn nhấc chân muốn rời đi, lại bị Tần Cẩn Du chặn đường.
Tô Hoành nhíu mày, đang muốn lách qua Tần Cẩn Du rời đi, bỗng nhiên lại thấy mặt Tần Cẩn Du.
Hắn nhăn mày càng sâu, đây không phải là đứa nhỏ hôm qua nói hắn đáng thương sao?
Hôm qua nói hắn đáng thương, hôm nay hại hắn làm cho phí toàn bộ trái cây mà hắn mất nửa ngày trời để hái, còn chút nữa thì bị ngã từ trên cây xuống, quả nhiên là một đứa bé đáng ghét, gặp hắn không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Tô Hoành trong lòng nghĩ.
Hắn lạnh lùng nhìn Tần Cẩn Du, buột miệng nói: "Tại sao lại là ngươi?"
Tần Cẩn Du không để ý đến lời nói của Tô Hoành, tiếp tục hỏi: "Ngươi rốt cuộc tại sao phải tự mình hái trái cây?"
"..."
Tô Hoành mặt không biểu tình rời ánh mắt khỏi Tần Cẩn Du, lách qua Tần Cẩn Du rời đi.
Tần Cẩn Du bĩu môi, sau lưng hắn trợn mắt khinh thường.
Nàng còn chưa thấy qua nam hài nào lạnh lùng cổ quái như vậy, mình cùng hắn nói chuyện mà hắn cũng không nhìn mình, quả thật rất đáng ghét!
Hắn không phải không thích mình đi theo hắn sao? Vậy thì mình càng muốn theo hắn, xem hắn rốt cuộc vì cái gì mà trèo lên cây lê, hừ! ___*( ̄皿 ̄)____
Tần Cẩn Du tức giận theo sát sau lưng Tô Hoành.
Tô Hoành cười nhạt một tiếng, rồi đi bước đi nhanh hơn.
Tần Cẩn Du cũng nhanh chóng đi theo.
Tô Hoành mặt không biểu tình quay lại nhìn Tần Cẩn Du vẫn đang không chịu từ bỏ, lành lùng nói: "Không được đi theo ta!"
Tần Cẩn Du học bộ dạng Tô Hoành, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, chạy lại gần Tô Hoành, hướng Tô Hoành lè lưỡi, một bộ dáng ta liền đi theo ngươi, ngươi có bản lãnh tới đánh ta đi.
Tô Hoành trên trán nổi gân xanh.
Khi hắn còn là Thái Tử Vũ quốc, mọi người xung quanh đối với hắn vạn phần tôn kính, mệnh lệnh của hắn không người dám không vâng theo. Lúc này trở thành con tin thì ngay cả đứa con của thần tử Ngụy quốc cũng có thể ở trước mặt mình kiêu ngạo! Thật là đáng giận! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Tô Hoành không để ý Tần Cẩn Du nữa, dứt khoát chạy chậm đi.
Tần Cẩn Du không nói hai lời, cũng chạy theo Tô Hoành.
Cẩm Họa lo lắng cho "công tử" nhà mình gặp phải phiền toái, bởi vậy cũng gắt gao theo sát.
Phương Vân lo lắng vị Thất công tử Tần gia sẽ cùng với con tin Vũ quốc xảy ra tranh cãi, dù sao mọi người trong cung cũng biết Tô Hoành có tiếng tính tình cổ quái.
Trong ngực Tô Hoành còn đang ôm lê, trên người nặng nề, chạy càng vất vả hơn nhưng hắn cũng không dừng lại, mà vì muốn bỏ rơi Tần Cẩn Du mà chạy càng nhanh hơn.
Xuyên qua hoa cỏ hòn giả sơn, Tô Hoành rốt cục cũng đến nơi ở của mình.
Nơi ở của Tô Hoành cách chỗ nhóm hoàng tử ở không xa, Ngụy quốc hoàng đế bề ngoài cho hắn đãi ngộ cùng các hoàng tử giống nhau, nhưng thật ra chỗ của hắn là một nơi hẻo lánh.
Nơi này đã hoang phế nhiều năm, vị hoàng tử cuối cùng bị biến thành thứ dân đã từng sống tại đây, nơi này cũng trở thành điềm xấu. Vài thập kỷ trôi qua không còn hoàng tử nào ở đây nữa, mãi đến khi hắn đến làm con tin thì được tu sửa lần nữa.
Tô Hoành từng là Vũ quốc Thái Tử, bất đắc dĩ bị phế, bị sắp xếp đến ở một nơi như vậy có lẽ có nhiều hoặc ít có ý nghĩ muốn cười nhạo hắn.
Tô Hoành thấy sắp đến nơi ở của mình mới ngừng lại, tựa vào tường thở.
Những quả lê giấu trong ngực hắn có dấu hiệu sắp rơi xuống khi hắn chạy nhưng vẫn được hắn dùng tay giữ lấy. Lúc này khi hắn buông tay thì những quả lê liền từ trong ngực hắn rơi ra.
Tô Hoành mắt lạnh xuống, xoay người muốn nhặt quả lê kia lên.
Cái xoay người này làm cho những quả lê đã bị rơi không nhặt lên được đến những quả trong lòng hắn cũng bị rơi xuống, mà còn lại lăn rất xa.
Vẻ mặt Tô Hoành càng ngày càng lạnh, đến cả Tần Cẩn Du theo sau hắn cũng cảm thấy một cỗ hàn khí.
Ngay khi nàng tưởng rằng Tô Hoành sẽ tức giận, thì Tô Hoành lại tự mình ngồi xổm xuống, yên lặng nhặt lê lên nhét vào trong lồng ngực của mình.
Những quả lê rơi xuống đất, phần lớn đều bị dập hết, dù vậy Tô Hoành vẫn thu thập lại chúng như một báu vật.
Tần Cẩn Du cảm giác được ràng Tô Hoành đang tức giận, nàng cẩn thận từ phía sau tiến lên, giơ ra một quả lê hoàn hảo, cười tủm tỉm nói: "Ngươi xem, ta vừa tiếp được một quả lê, quả vẫn còn nguyên vẹn!"
Quả lê còn nguyên vẹn này là lúc nãy khi lê từ trong ngực Tô Hoành rơi ra, Tần Cẩn Du tay mắt nhanh lẹ bắt lấy.
Tô Hoành đã nhặt hết lê lên rồi, hắn nhìn thấy trước mặt mình có bàn tay, lại lạnh lùng nhìn Tần Cẩn Du mà không nói gì.
Trên mặt Tần Cẩn Du cười đến sáng lạn, duỗi tay đưa đồ cho Tô Hoành, nhưng nội tâm cảm thấy hỏng mất.
Nếu lại bị Tô Hoàng nhìn dọa người như vậy, nàng có khả năng không chịu được.
Ngay khi Tần Cẩn Du sắp không nhịn được ném quả lê cho Tô Hoành thì đại gia Tô Hoành rốt cục cũng vươn tay ra tiếp nhận quả lê trong tay Tần Cẩn Du.
Tần Cẩn Du thở phào nhẹ nhõm, nàng cứu lại được một quả lê mà Tô Hoành vất vả hái, dù chỉ là một quả, Tô Hoành cũng lên cám ơn nàng đi?
Tiếp đó, trong ánh mắt mong chờ của Tần Cẩn Du Tô Hoành tiếp tục lộ ra khuôn mặt lạnh, xoay người rời đi.
Nụ cười tủm tỉm trên mặt Tần Cẩn Du hoàn toàn sụp đổ.
Xú tiểu tử này lạnh lùng cũng liền thôi, thế nhưng ngay cả một tiếng cám ơn cũng không nói!
"Thất công tử đừng tức giận," Phương Vân đến gần, vỗ nhẹ lưng Tần Cẩn Du nhỏ giọng nhắc nhở: "Trước đây con tin đụng phải thập nhị Công Chúa, còn vứt đi cả quần áo mà hắn đang mặc nữa."
Tần Cẩn Du hít hơi thật sâu, nhắc nhở chính mình không cần tức giận.
Dù sao trước mắt mình là người mà ngay cả tiểu bá vương Ngụy Thanh Uyển cũng dám đắc tội.
"Thất công tử, chúng ta quay lại thôi," Cẩm Họa đứng một bên thúc giục: "Đợi đến khi chúng ta đi về thì cũng là lúc thất Công Chúa về từ thư phòng rồi."
"Được." Lực chú ý của Tần Cẩn Du nháy mắt dời đi, đi theo Cẩm Họa quay về.
Nàng không biết rằng, cách nàng không xa Tô Hoành đang lặng im nhìn nàng xoay người rời đi.
Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng nàng Tô Hoành mới thở dài chậm rãi xoay người đi về phía căn phòng của mình.
Nhóm công chúa Ngụy quốc đều ở cùng với mẫu thân họ, Tần Cẩn Du nghe nói mỗi lần Ngụy Thanh Nguyệt về đều đến chỗ Hiền Phi trước, liền đi theo Cẩm Họa đến cung điện Hiền Phi.
Đi hồi lâu, Tần Cẩn Du cảm thấy có chút mệt mỏi, đang muốn dừng lại nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng gầm lên: "Ngươi tại sao lại ở đây!"