Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 23

Editor: Mứt Chanh


Từ khi biết Thẩm Tân Di nhiễm bệnh tới nay, sắc mặt Lục Diễn đã không ít lần đen đi. Nhưng lần này lại là lần hắn đen mặt nhất. Tuy rằng hắn biết Thẩm Ngũ với Thập Thất đệ của mình không có gì cả, dù sao cũng có mấy trăm thị vệ đi theo, nhưng nghe nàng nói như vậy thì sắc mặt hắn càng nặng nề hơn, có thể vắt ra cả nước


Thẩm Tân Di vốn không nhìn thấy vẻ mặt của hắn còn vươn tay muốn nhét hưu thư vào trong ngực hắn: "Ta bảo Trương ma ma cho ngươi một trăm lượng bạc, ngươi cầm bạc thì đi đi. Sau này ở nhà chúc ta và Thập Thất đệ của người tân hôn vui vẻ, sớm sinh quý tử nhiều hơn. Được rồi, ta để người dọn dẹp đồ đạc giúp ngươi."


Gân xanh trên trán Lục Diễn đã nhảy loạn, đôi mắt hắn liếc qua tờ hưu thư kia, cụ thể viết cái gì thì hắn không thấy rõ, chỉ thấy phần ký tên có ba chữ tiêu sái phóng khoáng: Long Ngạo Thiên. Hắn biết nàng có bệnh, bình thường cũng lười so đo với nàng, nhưng không đại biểu rằng nàng làm cái gì thì hắn cũng có thể nhịn xuống. Phải dạy dỗ nàng mới tốt được.


Thẩm Tân Di đưa hưu thư cho hắn, đang muốn gọi người thu dọn đồ giúp hắn thì bỗng nhiên bên hông bị xiết chặt, cả người đã bị xách ngược lên, ấn thật mạnh lên trên đầu gối của Lục Diễn. Trông hắn có vẻ ốm yếu nhưng sức lực lại cực lớn, năm ngón tay hơi dùng lực ấn lên lưng nàng thì nàng đã không thể động đậy.


Lục Diễn đè đầu nàng xuống bên đầu gối mình, nhíu mày ngẫm nghĩ, hắn không có thói quen đánh phụ nữ, huống chi Thẩm Ngũ có một cái miệng lợi hại, trên người chỗ nào cũng non non mềm mại. Hắn thật sự sợ đánh nàng sẽ xảy ra sai sót gì đó.


Hắn suy tư một lát, sau đó đánh thật mạnh vào chỗ nhiều thịt nhất trên người nàng, cười lạnh hỏi nàng: "Về sau còn dám nói bậy nói bạ nữa hay không?"


Thẩm Tân Di cảm thấy trên mông tê rần, tức đến đỏ mặt: "Ngươi thật lớn gan chó! Cho rằng ta trị không được ngươi à!" Đau cũng không phải rất đau, Lục Diễn không dùng nhiều lực, chủ yếu là do cả hai đời nàng cũng chưa bị người ta đánh qua như thế, mất mặt chết đi được!


Lục Diễn lại đánh một phát, thản nhiên hỏi nàng: "Ồ? Nàng định trị ta thế nào? Chăm chú lắng nghe."


Thẩm Tân Di tức giận nói: "Ta phải ngủ với Thập Thất trước mặt ngươi, xem ngươi còn... Ai da... A!" Lời nói mới nói một nửa đã ăn thêm một phát.


Lục Diễn thật sự không có ý định đánh nàng, nhiều người lớn dạy dỗ trẻ nhỏ đều dùng biện pháp như thế. Nhưng nhìn thấy hơi thở không ổn định của nàng, dáng vẻ quát lớn, đáy lòng không khỏi xẹt qua cảm giác ngứa ngáy, hắn vội buông tay ra, không chạm vào nàng nữa.


Lúc này Thẩm Tân Di mới lấy lại được tự do, nhảy dựng lên như lò xo, bừng bừng giận dữ: "Người đâu! Người đâu mang hắn đến đại lao, mười ngày không cho phép ăn cơm!"


Nàng hô to hai lần mới phát hiện người đều bị Lục Diễn tống cổ đi ra ngoài. Hắn thấy làm ầm ĩ như thế cũng không phải cách, nếu hai người thật sự có thể hợp ly thì cũng tội gì mà bây giờ phải làm vợ chồng oán hận nhau. Hắn suy nghĩ một lát, bình tĩnh kích động nàng: "Vội vã cho ta hưu thư như vậy? Đang sợ ta ư?"


Thẩm Tân Di quả nhiên thích dáng vẻ này: "Ta sẽ sợ ngươi?!"


Lục Diễn cười như không cười: "Không sợ ta, vậy nàng hà tất phải vội vã hưu ta? Đơn giản chính là sợ ta ngăn cản không cho nàng nạp Thập Thất đệ vào cửa."


Thẩm Tân Di ném hưu thư hai ba phát: "Chờ xem, ta đây sẽ ở trước mặt ngươi nạp Thập Thất vào cửa, xem ngươi có thể ngăn được hay không!"


Lục Diễn: "..." Trong lòng hắn không khỏi đồng tình cho Thập Thất đệ.


Thẩm Tân Di cũng không đề cập tới chuyện hưu thư nữa, thở hồng hộc nhìn hắn. Đối mặt với ánh mắt tràn ngập sát khí của Ngạo Thiên lão đại, Lục Diễn không chỗ nào sợ hãi, ngược lại dù bận vẫn ung dung nói: "Qua mấy ngày nữa là Thất Tịch, trước lễ một ngày An Vương thúc muốn mở tiệc ở dao đài Vân Ái, ông ấy mời ta với nàng đi, ngày hôm trước đã đưa thiệp tới."


Thẩm Tân Di không nghe không thấy không biết, đẩy cửa ra đã lao ra ngoài, trong lòng gạch một bút nhớ cho Lục Diễn.


Lục Diễn vốn định chất vấn chuyện Tị Tử hoàn nhưng nhìn nàng như vậy cũng không hỏi lại nữa. Hắn không định viên phòng với nàng, có Tị Tử hoàn hay không thì có khác gì nhau? Còn chuyện mật thám đã chết của hắn, tóm lại là do hắn phái mật thám trước, hơn nữa muốn thám thính cũng dò xét được.


Hắn thuận miệng sai người nấu cho nàng chén trà hạ hỏa, từ từ đi dạo trở về thư phòng. Thái Sử Tiệp còn chờ ở thư phòng, nhìn sắc mặt hắn bình thường không ít, không còn lạnh lẽo như mới vừa rồi nữa thì trêu ghẹo: "Ta vừa mới khuyên người hồi lâu cũng không được việc, người từ chỗ Thái Tử Phi một lát thì tức giận cũng tiêu tan không ít, xem ra ta là thất sủng."


Lục Diễn liếc xéo lão một cái, thản nhiên nói: "Lão bảo Tống Bình phái người đắc lực qua đây, âm thầm trông chừng Thái Tử Phi, lại cho người nhìn chằm chằm Thẩm phủ, có dị động gì thì lập tức tới bẩm ta." Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu hắn cẩu thả thì cũng sống không đến hiện giờ.


Đại hôn gần hai tháng, bởi vì đầu óc của Thẩm Tân Di không được tốt, hơn nữa nàng bên ngoài cũng bảo vệ hắn rất nhiều nên hắn không thể đề phòng nàng. Chuyện nàng về nhà và Tị Tử hoàn kia lại làm hắn cảnh giác lên, dù sao cẩn thận cũng không có họa lớn.


Thái Sử Tiệp thở dài mới đồng ý, sau đó lại hiếu kỳ: "Mới vừa rồi ta nghe thấy Thái Tử Phi đã nổi trận lôi đình, điện hạ dùng biện pháp gì để trấn an thế?" Sắc mặt của Lục Diễn hơi cứng lại, nghĩ đến xúc cảm căng đầy no đủ kia thì không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi, hừ một tiếng thật mạnh mà chẳng nói lời nào.


Hắn dặn dò xong mới trở về Đông điện, Thẩm Tân Di uống trà an thần xong đã đi ngủ, hắn đứng ở mép giường từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng. Nàng đi Thẩm phủ mấy ngày nay dường như gầy đi hẳn, cằm cũng nhọn lên, hắn không khỏi cúi người xuống nhìn kỹ, nhẹ nhàng hừ một tiếng: "Ta xem Thẩm phủ tốt được bao nhiêu, còn không phải khiến nàng gầy như con mèo bệnh đấy à."


......


Bởi vì không thành công hưu Lục Diễn nên Thẩm Tân Di vẫn luôn trưng mặt xấu với hắn, cho đến khi hai người đến dao đài Vân Ái dự tiệc, nàng cũng chưa nở ra được một nụ cười nào.


Lục Diễn cũng không để ý mà lo tự mình giới thiệu với nàng: "Dao đài Vân Ái là An Vương thúc xây ở Giang Nam, là nơi dành riêng cho quý tộc tôn thất dùng để hưởng lạc, chẳng phải nhà cao cửa rộng hiển hách thì không được đi vào. Trường An còn có chỗ tương tự gọi là Nguyệt Thượng Thiềm Cung cũng là sản nghiệp của ông ấy. Dao đài Vân Ái chia làm hai nơi, một chỗ gọi là châu Vân Ái, chỗ khác kêu là thuyền dao đài, hai bên cách xa nhau vài dặm và nằm bên kia sông."


Thẩm Tân Di không mặn không nhạt nói: "À, lúc ở nhà cũng nghe nói qua, chỉ là vẫn luôn chưa từng tới."


Lục Diễn không muốn ở trước mặt người khác hai người có vẻ như khập khiễng rất nhiều nên hắn ngước mắt cười, kéo dài giọng ra: "Gần dao đài Vân Ái có không ít phố ăn vặt, bán đều là món ngon ở Giang Nam..."


Quy củ trong cung rất lớn, Thẩm Tân Di đã lâu không ra khỏi cung nên lỗ tai không khỏi dựng đứng lên, hắn nói từ từ: "Chờ yến hội tan, e rằng cũng đã đến giờ cung cấm, cũng chẳng vào được cửa cung. Ta định ở ngoài cung nghỉ ngơi một đêm, đến lúc đó có thể ra ngoài thả lỏng rồi."


Thẩm Tân Di lóa mắt: "Ngươi có điều kiện gì?" Lục Diễn nói: "Nàng đừng lạnh mặt nữa."


Quả nhiên Thẩm Tân Di cười, vươn tay vỗ lên mặt Lục Diễn, dùng giọng điệu bố thí để nói: "Còn rất biết lấy lòng người, ta thực sự hơi luyến tiếc vì đã hưu ngươi. Chờ Thập Thất vào cửa, ngươi làm thị thiếp của ta đi."


Lục Diễn: "..."


Gần dao đài Vân Ái còn có mấy sở quán xa hoa, bối cảnh cũng cực mạnh, lúc này sắc trời còn chưa tối hẳn, các tụ lầu đã đầy rẫy những cánh tay xanh biếc vươn ra, tà âm xúc động lòng người. Thẩm Tân Di xốc một góc rèm lên nhìn, trên mặt vậy mà chứa đựng mấy phần hoảng hốt mờ mịt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, gương mặt lộ vẻ cảm khái: "Nhớ năm đó lần đầu tiên ta gặp ngươi, chính là tại bên trong Tần lâu Sở quán."


Lục Diễn: "... Ồ?"


Hai tay Thẩm Tân Di chống cằm nhìn về phía trước: "Ngươi ở trên đài nhảy một khúc 《 Thập bát mô 》, ta dùng bạc trắng vạn lượng mua đêm đầu của ngươi cao nhất."


Lục Diễn: "... Câm miệng!"


......


Cách dao đài Vân Ái không xa, chính là viện Tương phi, kĩ nữ trong viện không chỉ xinh đẹp đa tình mà chuyện giường chiếu cũng có rất nhiều thứ tuyệt vời.


Lục Liệt ở trong viện Tương phi, hắn ta đối ẩm từng ly từng ly với Lục Trạch. Từ xa nhìn thấy xe ngựa của Thái Tử vào dao đài Vân Ái thì không khỏi thốt lên: "Lão già An Vương không biết điều, chúng ta khỏe mạnh như thế thì không mời, đi mời lão Cửu nửa tàn phế kia!"


Rèm xe ngựa bị xốc lên một góc, Lục Trạch vừa vặn có thể thấy gò má của Thẩm Tân Di. Nàng đang nói chuyện với Lục Diễn, mặt mày nhiễm ý cười. Ánh mắt của hắn ta hơi mờ mịt mà thản nhiên nói: "An Vương thúc luôn luôn thích lão Cửu, cái này huynh cũng không phải không biết."


Hắn ta cong môi: "Hơn nửa lão Cửu nửa tàn phế kia không phải cũng thắng qua huynh với đệ sao? Hắn cưới phu nhân tốt, không phải cũng khiến huynh ăn quả đắng sao."


Lục Liệt nghĩ đến chuyện bị chèn ép trong tay Thẩm Tân Di thì sắc mặt càng nặng nề, phang ly rượu thật mạnh lên bàn.


Ánh mắt của Lục Trạch lóe lên, nhìn dáng vẻ Lục Liệt đang tính toán gì đó nhưng cũng chả khuyên gì nhiều, đứng dậy mới nói: "Được rồi, huynh cũng đừng bực, buổi tối đừng uống quá nhiều, đệ còn có việc nên đi trước đây."


Lục Liệt cúi đầu không nói, chợt nghĩ đến biện pháp trừng trị hai miệng nhà Thái Tử thì khóe miệng lại từ từ nhếch lên.


Bình Luận (0)
Comment