Editor: Mứt Chanh
Lúc này Lục Diễn không tức giận, ngược lại sinh ra một loại bình tĩnh kỳ bí. Hắn bình tĩnh mà rút tay nàng ra, bình tĩnh mà đặt tay nàng ở trên mặt nàng: "Nhéo nàng đi."
Thẩm Tân Di thật sự nhéo lên mặt mình, cẩn thận so sánh một chút: "Mặt ta tương đối có co dãn nhưng cái mông của ngươi tương đối mềm."
Lục Diễn nghe lời này thì không khỏi cười, hắn bây giờ về cơ bản có thể hóa khiếp sợ thành sung sướng. Hắn giơ tay vỗ lên đầu chó của nàng: "Chơi vui thì nhéo nhiều một lát."
Thẩm Tân Di không chút nào nể tình mà hất bay tay hắn: "Biết cái gì gọi là tôn ti không? Ngươi cũng dám chạm vào đầu ta?"
Lục Diễn vén vạt áo lên, bước lên bậc thang: "Đi thôi."
Thẩm Tân Di sửa sang lại quần áo, đi theo hắn cùng nhau lên trên núi.
Chùa Linh Ẩn tuy rằng không ở đỉnh núi và ngọn núi mà nó tọa lạc cũng không dốc chút nào nhưng nàng đã quen sống trong nhung lụa, đi không đến một nửa lại bắt đầu hồng hộc. Nếu không phải vì mặt mũi, nàng rất muốn dùng tay chân để đi lên bậc thang.
Nàng đang muốn kêu ngừng thì Lục Diễn đã bỏ nàng rất xa đột nhiên đi vòng vèo trở về, duỗi tay đỡ lấy cánh tay nàng: "Đi thôi."
Thẩm Tân Di giương mắt nhìn qua, đáng tiếc trời quá tối nên không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nàng chỉ có thể dùng miệng trêu chọc: "Ồ, hiếm khi lương tâm ngươi bộc phát nhở."
Lục Diễn nói là bệnh nặng nhưng sức lực không nhỏ chút nào, nhẹ nhàng đỡ nàng đi về phía trước: "Nàng lăn xuống cũng không quan trọng, nhỡ đụng vào người khác thì làm sao bây giờ?"
Thẩm Tân Di cân nhắc một chút: "Dù sao nơi này lại không ai nhận ra ta, ta nói ta tên là Lục Diễn."
Lục Diễn: "..."
Hai người vừa cãi nhau vừa đến chùa Linh Ẩn. Văn Xương Đế có lẽ đã chào hỏi trước trong chùa, một người không liên quan đều không có bên trong. Hiện giờ trời đã tối, lúc này tuyệt đối không có khả năng thắp hương. Chủ trì hỏi hai người có dùng thức ăn chay hay không, hai người đều cho đáp án phủ định nên chủ trì dẫn hai người đến khách xá phía sau bảo điện nghỉ ngơi.
Thẩm Tân Di dọc theo đường đi đều mệt muốn chết, vào khách xá thì vội vàng kêu nước rửa mặt, chờ rửa mặt xong rồi lập tức nằm ở trên giường thoải mái dễ chịu nghỉ ngơi.
Nơi này không có giường cho Lục Diễn ngủ thế nên đêm nay cuối cùng hắn cũng có thể sống yên ổn ngủ trên giường. Hắn đứng ở mép giường, hơi bất mãn mà liếc nhìn tư thế ngủ tự do của nàng, vươn tay đặt hai bàn tay dang rộng của nàng lên bụng dưới rồi nắm lấy cổ chân và khép hai chân lại. Khi nàng đã hoàn toàn chuyển sang tư thế ngủ yên bình, lúc này hắn mới từ từ nằm xuống bên cạnh nàng.
Hai người ngủ không được bao lâu đã nghe thấy ba tiếng gõ dài một ngắn trên tấm cửa, sau đó có tiếng gọi nhẹ từ cửa truyền vào: "Điện hạ.". Sau khi gọi xong, lại gõ cửa một lần. Từ trước đến giờ Thẩm Tân Di cũng chưa quen ngủ chung một giường với Lục Diễn bởi vậy ngủ không sâu, nghe bên ngoài kêu một tiếng thì lập tức tỉnh lại, nàng xoa đôi mắt hỏi: "Ai đang kêu ngươi..."
Lục Diễn tỉnh còn sớm hơn nàng, nhìn thấy nàng tỉnh thì duỗi tay điểm mạnh lên huyệt nàng, nàng lập tức ngất đi. Hắn vẫn không yên tâm, lại lấy hương an thần không độc hại từ trong tráp ra, xác nhận nàng đã ngủ say rồi, lúc này mới phủ thêm áo ngoài nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mặt hắn lộ vẻ không vui: "Sao ngươi lại thế này? Biết rõ Thái Tử Phi ngủ một chỗ với ta, còn không cẩn thận như vậy."
Thuộc hạ của hắn liên lạc với hắn đều có ám hiệu, mới vừa rồi cái ám hiệu kia có nghĩa là có tình huống khẩn cấp. Hắn đột ngột nảy ý mang theo Thẩm Tân Di chỉ vì ngăn cản nàng và người nhà họ Thẩm gặp mặt. Hiện giờ hắn cũng không tin nàng, tất nhiên không muốn để nàng biết những gì không nên biết đến.
Hắn nói xong thì liếc nhìn vào trong cửa, thấy hai mắt Thẩm Tân Di nhắm nghiền, ngủ thật sâu thì hắn đóng cửa lại.
Người tới cũng là một trong những cấp dưới của Lục Diễn, tên gọi là Tề Sất. Y vội khom người xin lỗi, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi điện hạ, ti chức hồ đồ quên mất, ngài..." Y ngượng ngùng mà vò đầu cười: "Tuy nói ngài thành hôn nhưng vẫn luôn sống như người độc thân nên ti chức cũng theo đó mà quên đi chuyện ngài thành hôn,"
Lục Diễn khẽ hừ một tiếng rồi kéo hắn tới góc tường cuối cùng, hỏi hắn: "Lúc tới không để ai phát hiện chứ?"
Tề Sất gật đầu: "Ti chức cải trang đi vào nơi này, là trụ trì Vô Âm trong chùa đưa ti chức tới, trụ trì Vô Âm là bạn cũ của Thái Sử Công cho nên sẽ không dễ dầu gì mà nói bậy."
Lúc này Lục Diễn mới hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"
Tề Sất đốn hạ: "Thái Sử Công bảo ti chức truyền lời với ngài, nhà họ Tề... Nhị gia nhà họ Tề, xem như cậu của ngài, lúc ông ta phụ trách sửa Hoàng Lăng đã xảy ra vấn đề, ông ta thay hết non nửa nam mộc tơ vàng xây dựng theo quy định, phần còn lại được thay thế bằng gỗ trinh nam thông thường tương tự, Bát điện hạ không biết làm sao lại điều tra ra chuyện này."
Nam mộc tơ vàng và gỗ trinh nam có giá cả đâu chỉ khác nhau một trời một vực, không biết bao nhiêu bạc được phân bổ để tu sửa Hoàng Lăng đã rơi vào túi người này. Nơi này không thể không nói đến một câu, chính sách giết chóc của tiên hoàng vẫn thành công, nuôi người họ Tề thành một đám mù mờ vô năng, chỉ biết ôm bạc vào túi, suốt ngày xảy ra tai họa lớn nhỏ, gia tộc dù mạnh đến đâu cũng sẽ bị quật ngã.
Không chỉ vậy, do người họ Tề nhiều lần sinh sự, Văn Xương Đế và hai vị Thái Tử gần như đều không thể nhận nhà cậu này. Mỗi khi nhắc tới cũng là giọng điệu chán ghét, thành công ly gián Thái Tử và bên ngoại.
Sắc mặt Lục Diễn lạnh lùng: "Vậy thì thế nào?"
Tề Sất là người dòng bên của nhà họ Tề, làm người cần cù và thật thà, có năng lực, trung thành với Thái Tử, lúc này mới được hắn dùng. Nói như thế nào thì y cũng là người nhà họ Tề, nói đến việc này thật sự là vẻ mặt xấu hổ: "Này, bọn họ..."
Lục Diễn không kiên nhẫn: "Đừng có dông dài, hoặc là nhanh chóng nói, hoặc là cút đi nghĩ xong rồi lại nói."
Tề Sất không dám chậm trễ: "Nghe nói lúc trước tham ô bạc do đổi gỗ, hơn phân nửa đều thuộc về Tề hoàng hậu..."
Lục Diễn: "..." Hắn thật sự không biết nói cái gì mới tốt đây.
Tề Sất thở dài: "Lần trước Bát điện hạ sai người hạ độc ngài, thiết kế không thành, lúc này lấy nhược điểm này, chờ ngài ấy điều tra rõ mọi chuyện, tất nhiên là muốn sóng mái phát tác một trận. Hiện giờ trên tay ngài cái gì cũng không có, Bát điện hạ muốn tính kế ngài cũng không tìm thấy phương pháp. Chuyện này thật vất vả ngài ấy mới nắm được gót chân, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên..."
Y cười khổ một chút: "Tề hoàng hậu..."
Gương mặt Lục Diễn mang theo phiền chán.
Nếu chỉ là nhị gia nhà họ Tề làm chuyện này cũng sẽ không quá liên lụy đến Lục Diễn, nhiều nhất là giám sát bất lợi. Nhưng Tề hoàng hậu đã là dì của Lục Diễn, hiện tại lại là mẹ kế chính thức của hắn. Tục ngữ nói đời cha ăn mặn đời con khát nước, bà làm ra chuyện này thì chắc chắn Lục Diễn không thoát khỏi bị trách móc.
Càng nghiêm trọng hơn, nếu người có tâm ở trong triều truyền ra ngoài, cái gì mà mẹ con liền tâm, Tề hoàng hậu làm chuyện này là do hắn sai khiến. Hơn nữa Thái Tử bất hiếu không kính nhường, hám lợi lòng dạ đen tối, ngay cả tiền mồ lăng của tổ tông anh trai cũng tham ô. Thái Tử như hắn đơn giản đứt gánh cũng không cần làm nữa.
Cũng may trên mặt hắn tuy rằng phiền chán lại không thấy bối rối: "Cũng may lão Bát cấu kết với thủy quân phía nam, thông đồng với giặc Oa, chứng cứ tạo phản đã tìm được bảy tám phần rồi. Trên đường về ta sẽ bẩm báo việc này với phụ hoàng, để ông tới định đoạt."
Tề Sất do dự: "Mật thám bên cạnh Bát điện hạ vô cùng lợi hại, bọn họ dường như ẩn ẩn thu được tiếng gió, đoán ra ngài đang thu thập chứng cứ của Bát điện hạ kết giao đại thần."
Vẻ mặt Lục Diễn không sao cả: "Chứng cứ vô cùng xác thực, gã ta đoán được thì có ích lợi gì? Chỉ có thể trơ mắt mà nhìn gã bại như thế nào."
Tề Sất nghĩ cũng phải, lại hỏi: "Thái Sử Công còn để ti chức hỏi ngài, việc tham ô Hoàng Lăng ngài tính xử lý như thế nào?"
Mặt Lục Diễn không cảm xúc: "Còn có thể như thế nào? Chờ chuyện lão Bát chấm dứt, ta đi theo phụ hoàng thẳng thắn thỉnh tội."
Lúc này cần phải chú ý con trai không nói về lỗi của cha mẹ mình, nói cách khác cho dù Tề hoàng hậu chủ động tìm đường chết hố hắn, hắn không chỉ phải chủ động thỉnh tội mà trong miệng còn không thể nói nửa câu Tề hoàng hậu không tốt. Nếu không thanh danh bất hiếu có thể nghiêm trọng hơn tham ô nhiều.
Tề Sất cười khổ một buông tay: "Thái Sử Công cũng có ý này."
Lục Diễn ừ một tiếng: "Đã biết, ngươi đi xuống đi."
Tề Sất khom người cáo lui.
Lục Diễn ngồi ở chỗ cũ suy tư một lát, lúc này mới xoay người trở về phòng, lại ngửi thấy mùi hương nồng nặc. Lúc này hắn mới vang lên mới vừa rồi không chú ý mà đốt nhiều hương an thần. Tuy thứ này không có hại với con người nhưng tóm lại cũng không có chỗ tốt gì. Hắn lấy nửa chén trà dư đổ vào lư hương, bước đến bên giường đã nhìn thấy nàng buông tay mở chân đang ngủ.
Thẩm Tân Di nghiêng đầu, khóe miệng còn có chất trong suốt khả nghi. Hắn không nói lời nào mà cầm khăn tay lau cho nàng, lúc này mới nằm xuống bên cạnh nàng.
Thẩm Tân Di hít hơi nhiều hương an thần nên tỉnh lại muộn hơn hắn hơn một canh giờ, ôm chăn hai mắt vô thần ngồi sau một lúc lâu, lúc này mới quay sang Lục Diễn, nhíu mày nghi ngờ: "Tối hôm qua có phải ngươi điểm huyệt ta hôn mê hay không?"
Trên mặt Lục Diễn kinh ngạc không hề sơ hở: "Ta điểm huyệt nàng làm cái gì?"
Thẩm Tân Di nhíu mày: "Tối hôm qua ta nghe thấy có người gõ cửa kêu ngươi, sau đó ngươi ấn ta hôn mê."
Vẻ mặt Lục Diễn bình tĩnh: "Làm lão đại Ngạo Thiên, nàng là người thân thủ cao siêu nhìn rõ mọi việc, nếu tối hôm qua xảy ra chuyện gì thì chẳng lẽ nàng sẽ không biết sao? Hơn nữa ta cũng không đánh lại nàng."
Thẩm Tân Di gật đầu: "Ngươi nói rất có đạo lý, hẳn là ta nằm mơ."
Lấy độ dày của da mặt Lục Diễn thì bắt nạt kẻ đầu óc không bình thường đầu đất cũng hơi hổ thẹn, vì thế đứng dậy lại vỗ đầu chó của nàng: "Rửa mặt dùng bữa, đợi lát nữa đi dâng hương."
Thẩm Tân Di không kiên nhẫn mà mở tay hắn ra, lại không vui mà trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này mới đi chân trần xuống giường. Lục Diễn lại nói: "Phía sau chùa có suối nước nóng, nghe nói có tác dụng cường thân kiện thể, trơn bóng da thịt, nàng muốn cùng đi với ta hay không?"
Nàng vừa lau mặt vừa gật đầu.
Hai người dùng đồ ăn sáng xong, trước tiên họ cùng chủ trì đi dạo một vòng quanh chùa. Lục Diễn nhìn thấy một vài cây ước nguyện và một cầu ước nguyện ở phía trước bảo điện, phía trên treo dày đặc đầy dây màu và khoá đồng tâm, trụ trì cười giới thiệu: "Đây là cây đồng tâm và cầu đồng tâm, ước nguyện tại đây vô cùng linh nghiệm, nhiều là con cái khẩn cầu cho cha mẹ an khang, hoặc là những người yêu nhau ước nguyện có thể bạch đầu giai lão."
Ông nói xong, vô cùng nhiệt tình mà đưa hai tấm gỗ cho hai người: "Điện hạ và Thái Tử Phi cũng nguyện ước vì nhau đi, như vậy càng có thể khiến cho hai người đồng tâm, ân ái đầu bạc."
Lục Diễn nhận lấy tấm gỗ, nâng bút do dự sau một lúc lâu, lúc này mới viết xuống ba chữ Thẩm Tân Di. Sau khi hắn viết ra cái tên này thì tinh thần hơi loạn, từ đầu tiên bật ra thực sự là quấn quít si mê. Hắn nhíu mày, lập tức xóa đi bốn chữ này, thay đổi thành bình bình an an không có gì sáng tạo.
Thẩm Tân Di nhìn lén, nhất thời nổi giận: "Thẩm Tân Di là con đàn bà hoang dã nào?! Chính là vì nàng ta nên ngươi mới tìm mọi cách chống cự Long Ngạo Thiên có phải hay không?"
Lục Diễn: "..."
Trụ trì Vô Âm còn đang nhìn đấy, hắn đành phải nói cho có lệ: "Lúc nàng hành tẩu giang hồ, có dùng tên giả là Thẩm Tân Di."
Thẩm Tân Di mê mang một lát: "Thật sao?"
Lục Diễn gật đầu chắc chắn, lúc này Thẩm Tân Di mới ngừng nói. Vì phòng ngừa nàng viết loạn, hắn cũng nhìn nàng viết lời cầu nguyện cho bản thân: Lục Diễn, long tinh mãnh hổ.
Này... Cũng coi như chúc phúc đi. Yêu cầu của Lục Diễn với nàng đã rất thấp, viết xong hai tấm gỗ thì tự mình treo lên.
Hai người bái Phật xong thì Lục Diễn mới dẫn nàng đi suối nước nóng phía sau. Suối nước nóng nơi này thật là kỳ lạ, nước suối nóng bên trong thực sự là màu đỏ gỉ sắt, màu đỏ ào ạt ở trong hồ quay cuồng đặc quánh như máu người, nhìn vô cùng quỷ dị.
Nhưng Thẩm Tân Di lại không phải chưa hiểu việc đời, nàng vươn tay xem xét độ ấm, vừa lòng gật đầu: "Thế mà là suối nước nóng huyết trì, thật là khó thấy."
Hồ này đã có màu tối, thậm chí có màu đỏ, đang ở bên trong cũng không nhìn thấy cái gì. Lục Diễn vẫn đặc biệt bảo thủ mà mặc quần lót, Thẩm Tân Di càng không kiềm chế được, vốn dĩ muốn cởi hết nhưng bị Trương ma ma liều chết khuyên bảo, lúc này mới giữ lại áo lót và quần lót.
Lục Diễn hơi thất thần, nhìn nàng từ bình phong vòng ra tới, chỉ tùy ý đảo qua một cái mà ánh mắt như đông cứng lại.
Nàng giống như càng đẫy đà hơn lúc gả vào một chút, nhưng vòng eo vẫn mảnh khảnh, trước sau đều vô cùng đáng nhìn. Nếu nói nàng vốn chỉ là con bé, bây giờ lại tựa như nụ hoa nở ra sáu bảy phần khiến người ta không tự chủ được mà chờ mong vẻ đẹp của nàng sau khi nở toàn bộ.
Lục Diễn chỉ nhìn một lát đã cảm thấy trên mặt hơi nóng lên, quay người đi không hề nhìn nữa.
Thẩm Tân Di luôn luôn hưởng thụ, sau khi ngâm mình một lúc thì nàng lại bước ra khỏi hồ nước sương mù, kêu hai bà lão tới mát xa cho mình. Điệu bộ của nàng như một người đẹp phóng đãng lười biếng mà nằm ở trên giường lạnh lẽo hưởng thụ.
Bà lão đang xoa bóp lấy sữa hoa dầu ấn vào lưng nàng, từ sau nhìn thấy cơ thể điên đảo của nàng, tay lại chạm đến da thịt mềm nhẵn của nàng thì mặt già không khỏi đỏ lên, trong lòng nói vị Thái Tử Phi này thật sự đã đoạt hết những thứ ông trời yêu thích, báu vật trời sinh. Nhưng Thái Tử lại làm ngơ trước báu vật tuyệt sắc thế này, thật sự hơi kỳ quái, chẳng lẽ thật sự không được?
Thẩm Tân Di bị ấn thoải mái, không khỏi thỏa mãn mà từ trong cổ họng phát ra một tiếng ngân dài, người nghe thấy đỏ mặt tía tai.
Một tiếng đó giống như ma dược, rung động lòng người. Đôi môi mỏng của Lục Diễn gần như mím thành một đường, không biết nghĩ đến chỗ nào thì chợt thả lỏng cơ mặt, chân dài mở ra bước lên. Hắn giơ tay vẫy lui bà lão, bản thân nhúng một chút sữa bò, nhẹ nhàng ấn ở trên vai nàng.
Thẩm Tân Di đang híp mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cảm thấy lực tay không đúng, nàng giật mình tỉnh táo lại, quay đầu lại nhìn xác thật là Lục Diễn, nàng quay đầu không vui nói: "Ngươi mát xa sao? Qua một bên."
Khóe môi Lục Diễn giật giật nhưng lại không trả lời.
Nàng quay đầu lại, vừa lúc dừng lỗ tai nhỏ nhắn thanh tú ở đáy mắt hắn, đặc biệt là vành tai mềm mại trắng nõn kia, lập tức thành mỹ vị trong đáy mắt hắn. Hắn hạ tầm mắt nhìn một lúc, mở ra đôi môi mỏng chuẩn xác không sai mà ngậm lấy.
Người Thẩm Tân Di mềm nhũn, chửi nhỏ một tiếng: "Ngươi muốn làm gì?!"
Lục Diễn khẽ cắn răng, đầu lưỡi đảo qua vành tai, Thẩm Tân Di lập tức không thể động đậy, từ sau lỗ tai truyền đến bắp chân, nàng tức giận mắng: "Không biết liêm sỉ!"
Nàng cảm thấy bản thân là đang mắng người nhưng phát ra tiếng lại giống tiếng hừ nhõng nhẽo, Lục Diễn càng thêm dùng sức mà cắn chặt răng hơn.
Thẩm Tân Di thấy hắn không phản ứng, ngược lại bình tĩnh, vươn tay vòng đến sau lưng hắn, dùng đầu ngón tay cái đâm vào xương cụt của hắn thật mạnh.
Lục Diễn: "..."
Nơi này cũng không tính là rất đau nhưng hiệu quả tinh thần lại tuyệt đối. Sắc mặt của hắn khẽ biến đổi, lý trí cuối cùng cũng trở lại: "Nàng... Ta..." Hắn đỡ trán nhức đầu.
Thẩm Tân