Editor: Sunn & Mứt Chanh
Ánh mắt của Lục Diễn lạnh lùng, tiến lên một bước nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng dậy từ trên mặt đất. Lực tay của hắn quá mạnh, Thẩm Tân Di lảo đảo hít một hơi, lúc này hắn mới thoáng nới lỏng lực nhưng sắc mặt vẫn hơi lạnh nhạt.
Hắn thờ ơ hỏi: "Vì sao không giúp cô của nàng hủy hoại vật chứng, tối hôm qua không phải bà ta đau khổ cầu xin nàng sao?"
Tâm trạng của hắn bây giờ hết sức phức tạp, Thẩm Tân Di là người nhà họ Thẩm. Theo lý mà nói, nàng giúp đỡ người nhà họ Thẩm làm chuyện gì hại đến hắn cũng không có gì lạ, hắn sẽ không bởi vì chuyện này mà tức giận. Dù sao thì lập trường của hai người cũng khác biệt, nàng làm chuyện gì hắn cũng đều có thể hiểu, sau đó lại giết nàng là được.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thẩm Tân Di tìm kiếm vật chứng kia, nỗi lòng của hắn rõ ràng đã chìm đến đáy vực, chờ đến khi nàng yên tĩnh thả vật chứng vào lại, tâm tư của hắn rõ ràng đã tốt lên không ít. Bị nàng tác động tâm tư đến tình trạng này rồi, rõ ràng là không bình thường. Trước kia hắn chưa bao giờ cảm thấy có người có thể khiến bản thân cảm thấy khó giải quyết, trước khi cưới Thẩm Tân Di, hắn đã nghĩ chẳng qua là giết hoặc là phế đi. Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến có người nào hoặc chuyện gì đó có thể thương tổn đến nàng, hắn sẽ đột nhiên sinh ra một sự thù địch, nỗi lòng lo lắng.
Người khác muốn đả thương nàng, hắn sẽ lo lắng đến tận đây, huống chi chính hắn hại nàng. Hắn thừa nhận, hắn không thể xuống tay. Thậm chí còn vào thời điểm nào đó, chính hắn sẽ bị nàng trêu chọc đến mức trong lòng rạo rực. Người đẹp hắn gặp qua quá nhiều, nhiều đến mức khiến hắn cảm thấy chướng mắt, lại chưa từng có người nào khiến tâm tư hắn xoay chuyển như nàng.
Nhưng vì sao chứ? Thẩm Tân Di là con gái của kẻ thù hắn, hẳn là hắn phải hận nàng mới đúng, dầu gì cũng có thể gạt nàng sang một bên rồi bỏ mặc nàng.
Hắn mím môi, không biết đang rơi vào tâm trạng gì mà nhỏ giọng nói: "Nàng và cô nàng không phải thân thiết lắm sao? Ta nhớ kỹ khi nàng còn nhỏ, bà ta vô cùng yêu thích nàng. Mỗi lần phụ hoàng ban thưởng thứ gì, bà ta cũng không quên chia một nửa đưa ra cung, chỉ tên phải cho nàng."
Làn da của Thẩm Tân Di trắng như gốm sứ, cực kì dễ dàng lưu lại dấu vết. Mới vừa rồi hắn túm lên đã để lại vệt đỏ. Nàng lúc này đang tự xoa tay mình, nghe vậy thì ngẩn ra. Nàng không biết tâm tư hắn đang xoay chuyển trăm ngàn lần, khẽ thở dài: "Cô đối với ta rất tốt, điều này tất nhiên ta biết. Nhưng nhà của ta từ nhỏ đã nói với ta, ta tuy là con gái nhưng làm việc làm người cũng nên quang minh lỗi lạc, đi trên con đường của thiên hạ."
Nàng nói xong, vẻ mặt cũng nghiêm túc: "Anh họ là hoàng tử, hắn ta muốn tranh quyền đoạt lợi ta quản không được, cũng không cần thiết phải quản. Nhưng hắn ta cấu kết với giặc Oa, kết giao với võ tướng là bại hoại kỷ cương quân đội, là hành vi nhiễu loạn quân cương. Việc khác ta có thể mở một mắt nhắm một mắt nhưng chuyện này hắn ta và những võ tướng đó cần phải chịu dạy dỗ! Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến, nếu một khi quân kỷ bại hoại, người khác học theo, cấu kết với chính khách, ức hiếp bá tánh, sau này dân chúng còn có tâm tư đánh giặc lui địch sao? Nói cách khác, chuyện này một khi được nhân nhượng thì vẫn sẽ còn tiếp diễn, người không trị được người thì cũng sẽ không trị vì được thiên hạ."
Nàng ngày thường nhìn vô lo vô nghĩ nhưng tóm lại vẫn là xuất thân hầu phủ nắm chắc binh quyền, tầm nhìn và nguyên tắc vẫn phải có.
Ánh mắt Lục Diễn thoáng dịu lại, vẻ mặt bình tĩnh: "Nàng thật sự nghĩ như vậy sao?" Đáp án này cùng với suy nghĩ của hắn cũng chẳng khác nhau là mấy. Hắn sớm đã biết nàng nhìn có vẻ vô tâm, lúc nào cũng làm người khác dở khóc dở cười nhưng thật ra lại là người rất có nguyên tắc.
Thẩm Tân Di gật đầu, vẻ mặt cũng hơi phức tạp: "Cô đối đãi với ta tốt đến thế nào, chuyện này dù ta mở một con mắt nhắm một con mắt thì cũng thôi đi, nhưng đã đề cập đến vấn đề nguyên tắc, ta không thể quản." Nàng nói xong lại thở dài, không có hình tượng mà nửa ngồi dưới đất, vẻ mặt uể oải: "Nhưng cô... Cô từ nhỏ đã đối xử với ta quá tốt, việc này qua rồi, chắc chắn bà ấy sẽ hận ta lắm."
Lục Diễn quỳ xuống, nhìn thẳng vào nàng, duỗi tay sờ sờ đầu nàng: "Có được tất có mất."
Tâm trạng của Thẩm Tân Di đi xuống, cũng không hơi sức đâu mà so đo với động tác nhỏ đấy của hắn: "Ta có thể được cái gì? Sao ta nhìn không ra chứ?"
Ta.
Từ này đột nhiên đập vào đầu lưỡi Lục Diễn, đến khi lấy lại tinh thần, lại bị hắn từ từ nuốt trở vào, tâm tư đi theo từ này tiêu tán vào không gian, ngược lại cảm thấy bản thân thiếu chút nữa xúc động thốt ra từ không thể tưởng tượng này.
Hắn nói chậm lại: "Niềm vui nhưng không vượt qua nguyên tắc, ta phải dùng ánh mắt tán thưởng."
Thẩm Tân Di: "..."
Lục Diễn thu tay lại, mùi hương lưu luyến vẫn còn vương vấn quanh đầu ngón tay. Tâm tư của hắn khẽ chuyển động một lát, lúc này mới nhướng mày, trong mắt mang theo vài phần xem xét kỹ lưỡng: "Nếu nàng không định giúp Thẩm Qúy Phi tiêu hủy vật chứng này, cần gì phải tới nơi này của ta tìm kiếm?"
Thẩm Tân Di không đỏ mặt cũng không thở gấp nói: "Cô nói chuyện này có liên quan đến cha, còn nói võ tướng là do cha ta dẫn dến, cho nên ta đến xem một chút..."
Lục Diễn nheo mắt, trên mặt lộ vẻ không vui: "Anh họ nàng phạm sai lầm, nàng sẽ không quản. Nếu là cha nàng phạm phải thì nàng định giúp ông ấy che giấu sao?"
Thẩm Tân Di lập tức nói: "Sao có thể! Cha ta là người ngay thẳng nhất, đạo lý này đều là ông dạy cho ta, sao cha có thể làm trái với quân quy chứ?!" Nàng ngập ngừng lại hừ một tiếng: "Nhưng cô nói như vậy thì chắc đó là sự thật, ta sợ ngươi mượn cơ hội giả tạo chứng cứ cha ta giật dây bắc cầu cho nên mới tới xem một chút, xem ngươi thành thật hay không thành thật."
Sắc mặt của Lục Diễn trở nên lạnh lùng, nhưng thật ra vô cùng quan tâm: "Nàng quả thật đề phòng ta quá đấy." Trong lòng hắn lại bốc lên vẻ không vui, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chẳng lẽ hắn không đề phòng Thẩm Tân Di sao? Hôm qua nhân hôm nay quả thôi.
Thẩm Tân Di bĩu môi: "Ta mới nhận ra đấy, nếu ngươi dám yên tâm để ta tìm kiếm, nói vậy vật chứng công văn thực sự đã chuyển đến chỗ khác rồi phải không? Có thể để cho ta thấy, tất nhiên không phải thật rồi."
Lúc này nàng tiêu sái đứng lên, vươn tay vỗ vỗ vai Lục Diễn: "Nói trắng ra là hai ta đều giống nhau? Cũng đừng ai nói ai."
Tâm tư Lục Diễn lại phiền loạn, bị nàng tác động đến nỗi lòng đến tận đây, hắn lại không rõ tâm tư mình với Thẩm Tân Di là gì, chỉ sợ cũng thật ngốc. Hắn không thể phủ nhận, con gái nhà họ Thẩm này đã rất hợp với tâm ý mình. Khi ở bên cạnh nàng, hắn sẽ cảm thấy khó có khi được thả lỏng, không cần phải tranh giành với người khác nữa.
Bản thân mình có lẽ... Là đã thích nàng rồi.
Hắn lập tức nắm lấy tay nàng, vẻ mặt lộ ra vài phần chần chờ, chậm rãi nói: "Nếu ta có thể tin nàng nhiều thêm một ít, có phải nàng sẽ tin ta nhiều thêm một ít hay không?"
Thẩm Tân Di kinh ngạc nhìn hắn một cái rồi từ từ gật đầu.
Hắn cụp mắt: "Ta có thể thử xem."
Không phải ' ta nhất định sẽ tin nàng ' hoặc là ' ta bảo đảm về sau sẽ tin nàng ' mà là ' ta có thể thử xem '. Nói như vậy nghe có vẻ khó chịu nhưng lại là lời từ tận đáy lòng. Đừng tưởng rằng lời thề thốt sông cạn đá mòn chính là lời từ đáy lòng, nói như vậy cũng chưa chắc đã tin được.
Vẻ mặt của Thẩm Tân Di mê mang một lát mới gật đầu: "Ta cũng có thể thử xem."
Lục Diễn chậm rãi đứng lên: "Nàng..."
Nàng thật tốt.
Hắn vẫn chưa nói ra, chỉ nói: "Vật chứng ta sẽ dâng lên cho phụ hoàng, chuyện này nàng chỉ làm như không biết là được."
Thẩm Tân Di à một tiếng, hắn lại nhìn nàng một cái rồi xoay người đi ra ngoài.
Lục Diễn tạm dừng ở ngoài cửa một lát, áp xuống một bụng đầy tâm tư rồi mang vật chứng đi tìm Văn Xương Đế.
Đầu tiên hắn ở trước mặt Văn Xương Đế khai báo việc tu sửa hoàng lăng, lại nhận tội giám sát không tận sức, tiếp theo lại không nhanh không chậm mà dẫn vào việc lão Bát cấu kết với võ tướng, có mối quan hệ chặt chẽ với giặc Oa.
Trong mắt Văn Xương Đế, hoàng tử cấu kết với chúng thần hoàn toàn nghiêm trọng hơn so với việc tham ô hoàng lăng nhiều, người trước khả năng sẽ uy hiếp đến đế vị của hắn, người sau ngoại trừ án tầm thường và tham ô không quá lớn ra thì chỉ là việc lăng mộ của tôn thất, lúc này mới tương đối nghiêm trọng. Nhưng cuối cùng thì tham ô lại không phải Thái Tử tự mình làm, cấu kết với giặc Oa lại là lão Bát tự mình làm, cho nên sau khi Văn Xương Đế nghe xong chuyện đã lập tức bỏ qua chuyện ban đầu.
Văn Xương Đế trầm ngâm một lát, hỏi Lục Diễn có chứng cứ không? Lúc này Lục Diễn mới không nhanh không chậm trình vật chứng lên, sắc mặt Văn Xương Đế tuy thay đổi nhưng chung quy không thể làm gì trước mặt Thái Tử, chỉ bảo hắn lui xuống trước.
Lục Diễn cười, cáo lui.
......
Tuy Lục Diễn đã nói chuyện tâm tình với Thẩm Tân Di một lần... Nhưng đối với Thẩm Tân Di mà nói, cũng không khác nhau là mấy so với trước khi nói chuyện tâm tình, dù sao về cơ bản cuộc sống của nàng vẫn quá là thuận lợi. Điều duy nhất nàng tương đối để ý chính là Thẩm Quý Phi và anh họ nàng đã nhiều ngày rồi đều không xuất hiện. Hoàng Thượng chỉ nói với bên ngoài là hai người bị bệnh, cũng không biết hai người đến tột cùng đã chịu trừng phạt gì.
Nhưng nói chung, nàng ở trên thuyền mấy ngày này quả thực vẫn vui vẻ.
Nhưng mà vui quá hóa buồn, cũng là do nàng tự mình tìm đường chết, nàng và mấy cô công chúa hẹn nhau chơi ném thẻ vào bình rượu, bắn tên, kết quả nàng lại quá 250 (đồ ngốc) mà ở mạn thuyền chơi hết một ngày. Vừa trở về lại phát hiện đầu mình quá choáng váng, buổi tối nôn mửa quá trời, trực tiếp ngã xuống giường.
Lục Diễn nhìn sắc mặt nàng ửng đỏ, gương mặt nóng lên, hai ngón tay để trên trán nàng tìm tòi: "Nàng bị cảm nắng rồi."
Thẩm Tân Di sờ mặt mình, chắc chắn nói: "Không phải, ta luyện Cửu Dương Thần Công đến mức tẩu hỏa nhập ma." Nàng thở dài: "Cửu Dương Thần Công chí cương chí dương, Long Ngạo Thiên ta cả đời tư chất tuyệt vời, có thể văn có thể võ, không nghĩ tới thế mà lại không luyện được Cửu Dương Thần Công, aiya."
Nàng mạnh mẽ lấy lại tôn nghiêm cho mình: "Thân thể thiên âm, quả nhiên không thích hợp với loại công pháp chí dương này."
Lục Diễn: "..." không riêng gì não nàng được mở rộng hơn, hiện tại còn có thể chuyển đổi liên tục, hóa ra bệnh tình còn có thể tiến triển...
Hắn sờ mũi, sai người mời Thái Sử Tiệp tới rồi nói với nàng: "Không phải nàng nắm giữ mạch máu kinh tế của Ngụy Triều sao?"
Thẩm Tân Di khinh thường nhìn hắn một cái: "Nguyên nhân chính là vì ta nắm giữ mạch máu kinh tế Ngụy Triều nên không biết bao nhiêu người muốn lấy tánh mạng của ta, cho nên ta mới muốn luyện một bộ tuyệt thế thần công, khiến cho những hạng người lòng mang ý xấu không dám đến gần."
Lục Diễn: "..." Còn có loại thao tác này à.
Hắn im lặng một lát: "Vậy bây giờ nàng luyện thành rồi sao?"
Ánh mắt Thẩm Tân Di càng mang theo vẻ xem thường: "Ngươi ngốc sao? Ta đã luyện thành thì sao còn tẩu hỏa nhập ma?"
Lục Diễn: "... Nỗ lực nhiều rồi."
Thẩm Tân Di còn muốn nói chuyện, đáng tiếc môi vừa cử động, lập tức phải ôm ống nhổ nôn ra một hồi.
Lúc này Thái Sử Tiệp tiến vào, Lục Diễn tránh sang một bên. Lão sờ huyền căn tơ vàng trên cổ tay Thẩm Tân Di, nhất thời nhắm mắt chẩn bệnh, chắc chắn nói: "Điện hạ vốn hơi say sóng, chẳng qua là phản ứng không lớn, hôm nay lại phơi nắng cả một buổi trưa, lúc này mới trúng. Lão kê cho điện hạ một bộ thanh nhiệt trừ hoả, uống liên tục ba đến năm ngày là ổn."
Lão lại quay sang Lục Diễn: "Nhưng bị cảm nắng cần phải kèm theo cạo gió ấn huyệt, làm phiền Thái Tử."
Trương ma ma sợ hắn ngại Thẩm Tân Di phiền nên vội nói: "Ta làm được rồi."
Thái Sử Tiệp cười lắc đầu: "Bà biết huyệt vị trên cơ thể người không?"
Trương ma ma cứng lại, Lục Diễn nói: "Ta làm là được rồi."
Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Tân Di tái nhợt đến đáng sợ, nàng miễn cưỡng ngồi dậy, hỏi Thái Sử Tiệp: "Thái Sử Công, lần này ta tẩu hỏa nhập ma, sẽ không ảnh hưởng đến xương cốt chứ? Sau này còn có thể thần công đại thành hay không?"
Thái Sử Tiệp ngẩn ra nhưng năng lực ứng đối của lão so với Lục Diễn mạnh lên không ít, khoát tay cười nói: "Yên tâm, không ảnh hưởng gì đâu."
Thẩm Tân Di gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Vậy làm phiền Thái Sử Công."
Trong lòng Lục Diễn nặng trĩu nhìn hai người đối thoại, cảm thấy nhân sinh của bản thân rất là gian nan. Hắn sai người đi nấu thuốc cho nàng trước, lại phái mọi người trong phòng ra ngoài, lúc này mới quay người ngồi xuống mép giường nàng, sắc mặt hiếm khi hơi chần chờ: "Nàng nằm xuống, ta cạo gió cho nàng."
Thẩm Tân Di hơi bị nghiện cạo gió, có đôi khi không có việc gì đều nhịn không được, vì thế rất ngoan ngoãn mà nằm trên giường.
Lục Diễn khó có khi lộ ra thái độ do dự, lấy miếng sừng trâu lại, cởi áo nàng đến lưng. Cứ việc hắn không làm cái gì, nhưng chuyện bản thân cởi áo cho nàng cũng đã đủ khiến người ta mơ tưởng viễn vông.
Hắn giúp nàng cởi áo ngoài ra, thấy nàng vẫn mặc quần áo bên trong thì trong lòng nói không rõ là mất mát hay là nhẹ nhàng thở ra, dừng một lát, dùng sừng trâu cạo một chút cho nàng.
Da thịt trên lưng nàng trong suốt trắng nõn, trắng đến chói mắt, có lẽ là vì dáng người nàng mảnh khảnh, trên lưng hai mảnh xương bướm hơi nhô lên mang theo một loại vẻ đẹp đặc thù. Trên tay hắn hết sức chuyên chú cạo gió cho nàng nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh nhìn nàng.
Lực tay của hắn mạnh hơn Trương ma ma rất nhiều, cho dù cố tình thả nhẹ nhưng sức lực cũng vẫn mạnh. Thẩm Tân Di run lên, vóc dáng chữ M bắt đầu hiện ra, cảm thấy vừa đau lại đã ghiền, không khỏi rên rỉ.
Âm thanh này mềm mại ma mị, trong tình cảnh như thế này lại có vẻ rất mập mờ. Sắc mặt của Lục Diễn kỳ quái, bất giác thay đổi tư thế ngồi, duỗi tay che miệng nàng: "Đừng lên tiếng."
Thẩm Tân Di quay đầu nhìn hắn một cái: "Tuy rằng trông ta đang rên hừ hừ nhưng thật ra giọng ta hàm chứa nội lực, có thể giết người một cách vô hình, ngươi bị nội lực của ta tổn thương rồi đúng không?"
Lục Diễn: "... Đúng vậy."
Thẩm Tân Di đắc ý mà cười gian hai tiếng, quả nhiên không hề lên tiếng.
Rõ ràng cạo gió đối với hắn mà nói cũng không tính là quá mệt mỏi nhưng sau khi hắn cạo xong thì cả người lại ướt đẫm mồ hôi, uống thêm mấy chén trà lạnh mới áp xuống tâm tư đang xao động.
Hắn đi trở về mép giường, trên mặt càng hiện thêm vẻ do dự, lại nhìn Thẩm Tân Di. Thấy nàng không hề phòng bị dựa vào giường thì hầu kết không khỏi lăn lộn, duỗi tay kéo áo ngoài của nàng lên rồi nhấn mạnh một cái ở vị trí trên xương đuôi nửa tấc.
Hắn tốn quá nhiều sức lực mới ngăn tay mình không sờ xoạng lung tung.
Thẩm Tân Di hắng giọng, từ đầu đến chân, ngay cả trên mặt cũng không tự chủ được mà đỏ lên, đột nhiên xoay người: "Ngươi muốn làm gì đấy? Lại muốn bò lên giường sao?" Người nàng chấm chính là Lục Băng được không, thằng nhãi Lục Diễn này quả thực không biết xấu hổ.
Tâm tư loạn cào cào của Lục Diễn quá rõ ràng, nhưng khuôn mặt vẫn cố giữ vẻ đứng đắn: "Chỗ này là huyệt ở eo, Thái Sử Công dặn dò riêng phải xoa bóp nơi này."
Sắc mặt của Thẩm Tân Di thay đổi: "Còn, còn xoa bóp nữa sao?"
Lục Diễn ừ một tiếng, nhẹ nhàng lật nàng