Editor: Mứt Chanh
Thẩm Tân Di vừa nghe thấy thì lập tức hứng thú, nhô đầu ra bên ngoài nhìn xung quanh: "Làm sao làm sao?!"
Thái Sử Tiệp cười gượng một tiếng rồi buông tay: "Đã đi bái kiến Tề hoàng hậu."
Thẩm Tân Di không thú vị mà hứ một tiếng.
Tề hoàng hậu đối xử với người khác thật sự không thể gọi là lạ kỳ, đặc biệt tốt với mấy đứa cháu trai cháu gái. Bà gọi Ngư Vọng Nguyệt vào xe phượng của bản thân rồi nói liên miên oán giận: "... Không biết Thái Hậu bị con Thẩm Nữ rót thuốc mê gì mà mấy ngày nay giúp đỡ nó tại hành cung, bổn cung cũng ăn mấy lần khiển trách! Hiện tại quyền chưởng cung bị chia đi hơn phân nửa cho mấy ả Đức phi Thục phi. Thái Hậu và Hoàng Thượng còn nghiêm lệnh ta không được phép nhúng tay vào chuyện của Đông Cung! Ta muốn hứa cháu họ nhà họ Tề cho Thái Tử làm lương đệ chẳng lẽ là sai? Thế nào cũng phải để Thẩm Nữ độc chiếm ân sủng mới xem là tốt ư?!"
Ngư Vọng Nguyệt che đậy trên mặt bằng khăn mạng che mặt màu vàng, nhìn không rõ mặt mày nhưng cơ thể vô cùng thướt tha, so với dáng người đẫy đà phổ biến hiện nay thì dáng người của nàng ta mảnh khảnh một chút nhưng lại có một loại vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Nàng ta nghe thế thì thay đổi sắc mặt, dịu dàng nói: "Dì đừng tức giận ảnh hưởng đến thân thể, Thái Hậu cũng nghĩ có thể cưới cho anh họ một lương đệ quý nữ vọng tộc. Tề biểu tỷ tất nhiên là tốt nhưng xuất thân yếu một chút."
Người khác khuyên bà ta đều nghe không vào, cháu gái khuyên như vậy khiến bà ta hết giận một chút: "Ta làm sao không biết đạo lý này? Ta chỉ không muốn nhìn Thẩm Nữ mà thôi!"
Ngư Vọng Nguyệt mím môi cười: "Ngài đừng nghĩ nhiều, Thái Tử là người thông minh, phân rõ nặng nhẹ." Nàng ta nói xong thì thở dài: "Nhưng nghĩ đến em gái nhà họ Thẩm hẳn là người có tài năng nhất, bằng không Thái Tử cũng sẽ không mến mộ nàng."
Sắc mặt của Tề hoàng hậu lạnh hơn: "Hồ ly tinh thôi!" Bà ta nói xong lại lôi bàn trà trong xe ra: "Mặc dù tâm tư của Thái Tử bất định nhưng còn hiếu thuận với ta, hiện giờ vì con hồ ly tinh này mà nó đã chống đối ta vài lần!"
Ngư Vọng Nguyệt vội nói: "Dì đừng nói như vậy, nếu người có tâm nghe xong thì chỉ e dẫn ra một hồi phân tranh." Nàng ta lơ đãng mà hỏi: "Ngày giỗ của Tiên hoàng hậu đã gần đến rồi, ngài muốn chuẩn bị cống phẩm gì cho tiên hoàng hậu ạ? Đáng tiếc thân phận của con không đủ, không thể tiến cung bái tế, chỉ có thể ở nhà đốt chút giấy tiền để bày tỏ tâm ý."
Sắc mặt giận dữ của Tề hoàng hậu vừa thay đổi: "Đúng rồi! Trong tay ta còn có vài di vật của a tỷ, ta phải đưa cho Thái Tử nhìn một cái, nhắc nhở nó đừng thấy sắc mà mờ mắt, ngay cả mẹ đẻ chết như thế nào cũng quên!"
Ngư Vọng Nguyệt khuyên hết lời: "Ngài hà tất phải làm thế? Nếu chọc đến Thái Tử Phi không thoải mái thì Thái Tử cũng chưa chắc sẽ vui!"
Tề hoàng hậu hừ lạnh một tiếng: "Con trai tế bái người mẹ đã mất là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Thẩm Nữ dám không thoải mái?!" Bà ta vỗ lên tay Ngư Vọng Nguyệt, chuyển đề tài: "Ta chỉ đau lòng cho con, lại gả cho lão Bát khốn nạn kia, con ở trong tay hai mẹ con nó sao mà tốt được đây?"
Ngư Vọng Nguyệt thở dài, lộ ra một nụ cười khổ ngượng ngùng lại bất đắc dĩ.
......
Lục Diễn và Thẩm Tân Di không hồi cung mà trực tiếp dẫn theo người liên can đến dinh thự của bản thân ở ngoài cung. Cả tòa nhà này xây chiếu theo quy chế của Đông Cung và dựa theo chính ý kiến của hắn, cho nên cảnh trí của cả tòa trạch viện càng lịch sự tao nhã hơn Đông Cung. Phía sau còn có một hồ nước mênh mông khói sóng, phía trên bỏ neo một hoặc hai mui thuyền. Lúc hắn hứng thú còn sẽ chơi thuyền du ngoạn, thật sự là một cuộc sống thần tiên.
Lục Diễn dẫn theo Thẩm Tân Di dạo một vòng quanh dinh thự, Thẩm Tân Di đưa mắt trông về hồ nước phía xa, chẳng sợ hiện giờ đã là giữa mùa thu, trên mặt hồ vẫn là tiên cảnh sương khói mênh mang, nàng cảm thán: "Tòa nhà này của ngươi xây thật sự không tồi."
Lục Diễn sửa nàng cho đúng: "Hiện giờ là nhà của chúng ta." Hắn thốt ra tâm tư của mình xong thì đã nếm được ý nghĩ ngọt ngào.
Nàng tùy ý gật đầu: "Nước này là nước sinh hoạt à?"
Lục Diễn gật đầu: "Từ bên ngoài đưa vào, bên trong nuôi rất nhiều cá chép."
Hai người lại đi dạo một lát, cho đến khi mưa thu mù mịt lơ lửng trên bầu trời thì cả hai mới cầm ô đi trở lại chính điện. Bên dưới có một đám người nhất trí quỳ xuống, Lục Diễn giới thiệu với nàng: "Quản sự nội thị, còn có nữ quan để ý những việc này."
Thẩm Tân Di nhìn lướt qua, thấy đi đầu chính là một người phụ nữ trung niên với thần thái kính cẩn, dung mạo đoan trang, phía sau bà còn có hai cô gái dung mạo như hoa. Hai người đẹp này ăn mặc còn cao cấp hơn tỳ nữ một chút nhưng cũng không giống chủ tử. Nàng quay đầu, ngờ vực mà chờ Lục Diễn giới thiệu.
Lục Diễn không được tự nhiên mà ho khan một tiếng, trước chỉ vào người phụ nữ trung niên: "Đây là Đinh tư cục, bà đã bắt đầu hầu hạ ta từ nhỏ, công việc vặt vãnh hằng ngày ở Đông Cung đều là bà lo liệu, nàng có bất cứ khó khăn gì thì có thể hỏi bà."
Hắn nói xong thì Đinh tư cục hành lễ với Thẩm Tân Di, thần thái kính cẩn cũng sẽ không quá mức khom lưng uốn gối, lễ nghĩa nghiêm cẩn đoan trang, rất được người ta yêu thích.
Hắn ngừng lại, sau đó dùng cằm chỉ hai người đẹp kia: "Các nàng ấy là Thái Hậu đưa tới cho ta."
Hoàng tử tôn thất mười sáu tuổi sẽ có thị tẩm hầu hạ, dạy dỗ bọn họ thông hiểu chuyện phòng the. Nhưng lúc Lục Diễn mười sáu tuổi còn bên ngoài đánh giặc, mỗi năm về Kinh cũng chỉ đếm được trên hai bàn tay cho nên không có tâm tình cũng không có thời gian chạm vào các nàng ấy. Hai người nói là thị tẩm nhưng thật ra vẫn luôn làm việc quét tước vệ sinh, ngay cả tẩm phòng cũng chưa thể bước vào. Chẳng qua do Thái Hậu ban cho, cũng phải cho mấy phần thể diện hơn người khác.
Thẩm Tân Di nghe là thị tỳ thì không có hứng thú, thuận miệng à một tiếng: "Những người khác đâu?"
Lục Diễn thấy nàng không để bụng như vậy thì sắc mặt khẽ nhúc nhích, trong lòng sinh ra không vui: "Còn chưa nói xong về hai người họ, các nàng ấy là Thái Hậu chỉ định cho ta thị tẩm."
Ánh mắt Thẩm Tân Di sáng lên, mặt mày hớn hở: "Thị tẩm?" Nàng liếc mắt đảo qua, hai người có sức hấp dẫn khác nhau, một người xinh đẹp một người trầm ổn nhưng dáng người đều rất yểu điệu, làm người hầu hạ nàng thì miễn cưỡng có thể qua, nàng hỏi: "Các ngươi tên gọi là gì?"
Xinh đẹp nói: "Nô tên Lục Yêu." Trầm ổn nói: "Nô tên U Hoàng."
Thẩm Tân Di nhìn người tên Lục Yêu thì vừa lòng gật đầu: "Quả thực trời sinh có vòng eo tốt."
Lục Yêu: "..." Nếu nàng ta không nghe lầm thì hình như Thái Tử Phi đang đùa giỡn nàng ta thì phải? Nàng ta ngước mắt nhìn Thái Tử Phi một cái, cuối cùng quy kết do bản thân nghe lầm.
Lục Diễn nhìn vẻ mặt này của nàng là biết trong đầu nàng nghĩ cái gì: "... Không liên quan gì đến nàng."
Thẩm Tân Di không để bụng mà bĩu môi, trong lòng nói ta muốn ngủ ngươi còn có thể ngăn được ta à?
Lục Diễn giới thiệu sơ qua cho nàng mấy quản sự chính một lần, bên này mới vừa nói xong, trong cung đã tặng đồ vật lại đây. Thái Hậu Hoàng Thượng và Tề hoàng hậu có lẽ là sợ hắn đi đường mệt nhọc cho nên mỗi người đều tặng đồ bổ tốt nhất. Còn Thẩm Tân Di, Thái Hậu sợ nàng ở kinh thành không quen, còn đặc biệt thêm vào rất nhiều đồ vật cho nàng.
Hai người cảm tạ ban thưởng, Thẩm Tân Di bảo thuộc hạ đi xuống trước, bản thân tùy ý lật xem ban thưởng. Nàng thấy những thứ Hoàng Thượng ban thưởng xuống thì sắc mặt không khỏi mang theo mấy phần xúc động: "Phụ hoàng đối đãi với ngươi thực sự tốt." Mấy thứ này vừa nhìn đã biết là đồ tiến cống, bản thân Hoàng Thượng cũng không ăn mà toàn cho Lục Diễn.
Lục Diễn mỉa mai cười cười: "Tốt?" Hắn vỗ sau đầu Thẩm Tân Di, hy vọng có thể vỗ cho nàng tỉnh: "Nàng nhìn người không nhìn bên trong à? Đừng thấy người nào cũng cảm thấy là người tốt?"
Thẩm Tân Di giơ tuyết sâm lên, rượu hổ, nhung hươu và những thứ khác mà Hoàng Thượng thưởng: "Nhân sâm lớn bằng cánh tay, ngươi còn dám nói Hoàng Thượng không tốt với ngươi đó à?"
Lục Diễn liếc nàng một cái: "Vào trước khi nàng tiến cung, phụ hoàng thật ra cố ý để nàng tiến cung làm phi tử của ông ấy, sau đó có lẽ là cảm thấy ông đã có Thẩm quý phi, lại nghênh nàng tiến cung thì quá lãng phí, cho nên lúc này mới hạ chỉ tứ hôn nàng cho ta. Bây giờ nàng còn cảm thấy ông ấy là người tốt không?"
Thẩm Tân Di: "..." Mặt nàng tái rồi.
Nàng thật là phục Văn Xương Đế, một đống tuổi còn cợt nhã như vậy. Ông ta muốn tự tiến cử giường chiếu cũng phải xem nàng có muốn thu một cây củ cải già hong gió không đã! Ông già lẳng lơ, xí!
Nàng lẩm bẩm nói: "Quá lẳng lơ, già rồi già rồi còn phong phanh như vậy..."
Lục Diễn: "..." Hắn không khỏi nghĩ đến cảnh tượng nàng vào cung làm phi, sắc mặt quỷ dị lên.
Thẩm Tân Di mắng Văn Xương Đế cợt nhả ở trong lòng một trận, trong lòng lại hơi nghiền ngẫm, thì ra Lục Diễn vĩnh viễn là dáng vẻ cha con hiếu thuận ở trước mặt Văn Xương Đế, hôm nay thế mà biểu lộ phiền chán không thích ông ta trước mặt nàng, chẳng lẽ hắn thật sự bắt đầu tin nàng?
Nàng miên man suy nghĩ, chợt nhìn thấy một hộp nữ trang nhỏ tinh xảo, giấy viết thư, bút lông và những vật cũ kỹ khác. Trang sức thanh nhã hào phóng, giấy viết thư thì đơn giản tinh tế, mấy thứ đồ này rất tinh xảo hiện ra phẩm vị của nguyên chủ không tầm thường.
Nàng tò mò mà cầm lấy bút lông trong tay rồi hỏi: "Vì sao Hoàng Hậu muốn đưa mấy thứ đồ cũ lại đây?"
Lục Diễn nhìn chăm chú, sắc mặt khẽ thay đổi.
Cái ống này làm bằng ngọc, vô cùng mềm nhẵn. Nàng vừa lơ đãng thiếu chút nữa cởi ra thì Lục Diễn đã bước ra một bước cầm chắc, mày nhíu lại: "Cẩn thận một chút!"
Thẩm Tân Di bị hắn nói ngẩn ra: "Thứ gì thế? Ngươi cẩn thận như vậy?" Hắn thả bút ngọc vào trong tráp, khóa kỹ tráp lại rồi sai người để tại thư phòng, lúc này mới trầm ngâm nói: "Một ít vật cũ thôi."
Thẩm Tân Di thấy hắn không muốn nói tỉ mỉ thì không truy vấn nữa.
Lục Diễn mang sắc mặt âm tình bất định, hắn dĩ nhiên là biết Tề hoàng hậu phái người đưa mấy thứ đồ cũ này tới là có ý tứ gì, chính hắn cũng đang trăn trở lần nữa, bản thân làm có đúng hay không.
Thẩm Tân Di nhìn hắn không nói lời nào, vui sướng mà ra khỏi nhà chính. Nàng còn hỏi thăm người khác Lục Yêu ở nơi nào, sau đó đi thẳng đến phòng nàng ấy.
Lục Yêu không biết tính nết của Thái Tử Phi mới tới như thế nào, có thể bao dung các nàng ấy hay không nên trong lòng nàng ấy đang thấp thỏm, động tác lại không dám chậm trễ, vội phủ phục hành lễ: "Gặp qua điện hạ?"
Trong lòng nàng ấy nhảy loạn thình thịch, chẳng lẽ Thái Tử Phi không dung được nàng ấy như thế sao? Muốn đuổi nàng ấy đi hoặc là đánh chết nàng ấy ư? Nếu Thái Tử Phi muốn hại nàng ấy, nàng ấy có nên nói với Thái Hậu hay không? Hoặc là Thái Tử Phi sẽ lấy lòng nàng ấy, thu nàng ấy làm người một nhà nhỉ?
Trong lòng nàng ấy đang sợ hãi thì cằm chợt bị Thẩm Tân Di nâng lên. Nàng đánh giá gương mặt của Lục Yêu mới vừa lòng nói: "Tôi hôm nay ta ngủ lại nơi này."
Lục Yêu: "???"
Trong đầu nàng ấy tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng, cái này hiển nhiên là ở ngoài tưởng tượng của nàng ấy, nàng ấy mê mang cả buổi mới phun ra một chữ: "Ơ?"
Thẩm Tân Di nhíu mày: "Đêm nay nàng tới thị tẩm, không hiểu sao?"
Lục Yêu: "... Ơ?"
Cuối cùng tẩm cũng chưa thành, ở cũng không được. Thẩm Tân Di bị Trương ma ma Ngọc Yên hợp lực bắt về, lúc này Lục Diễn đã điều chỉnh cảm xúc lại. Hắn rửa mặt xong thay đổi một thân trung y ngồi ở mép giường, thấy vẻ mặt của Thẩm Tân Di không rõ ràng lắm mà bị túm trở về thì ngờ vực hỏi: "Các người làm sao vậy?"
Trương ma ma còn chưa kịp mở miệng che đậy thì Thẩm Tân Di đã tùy tiện ngồi xuống bên cạnh hắn, duỗi tay ôm eo hắn: "Cũng không có gì, vốn dĩ ta muốn ngủ lại trong phòng của Lục Yêu, kết quả Trương ma ma bọn họ cảm thấy ta thành thân mới vừa đầy nửa năm đã vắng vẻ vợ yêu thì không tốt, cho nên đặc biệt kéo ta trở về với ngươi. "
Trương ma ma: "..." Bà không có ý này!
Lục Diễn: "... Ha ha."
Thẩm Tân Di cảm thấy đe dọa hắn cũng không phải chuyện gì, vì thế ôm hắn, hôn lên mặt hắn, lại vỗ nhẹ lên bờ mông của hắn, bày ra tư thái đại lão gia dỗ phụ nữ tiêu chuẩn: "Ngươi cũng đừng ghen tị như vậy, thân phận này của ta có tam thê tứ thiếp không phải là rất bình thường ư? Tóm lại ai cũng không vượt qua được ngươi đâu."
Lục Diễn: "... Lúc trước nàng nói qua muốn cưới Lục Băng làm vợ."
Thẩm Tân Di chơi xấu: "Đó là thuận miệng nói bậy, sao có thể là sự thật? Lòng dạ của ngươi đừng quá hẹp hòi chớ!" Nàng ảo tưởng một chút đến cảnh tượng vợ chồng thần tiên thì gương mặt lộ vẻ say mê: "Đến lúc đó mọi người còn có thể chơi trốn tìm, nếu ta đuổi tới ngươi, ta sẽ khiến ngươi khà khà khà ~~"
Gương mặt của Lục Diễn không cảm xúc: "Nếu nàng lại đến nơi đó của các nàng ấy, ngày mai ta sẽ xử trí các nàng ấy."
Thẩm Tân Di nổi giận: "Ngươi dám!"
Lục Diễn mặc kệ nàng mà giũ chăn ra nằm xuống ngủ. Thẩm Tân Di cũng hầm hừ mà đi theo nằm xuống, nhưng không biết là nhận giường hay là bị chồng ghen mà tức, tóm lại lăn qua lộn lại ngủ không được.
Nàng đang cân nhắc muốn chút hương an thần hay không thì bỗng nhiên bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp với mùi mát lạnh, hắn nhỏ giọng hỏi nàng: "Ngủ không được à?"
Thẩm Tân Di ngáp một cái: "Có chút nhận giường, hơn nữa khí hậu Trường An cũng khác với phía nam. Trường An hơi khô, ta luôn cảm thấy trên người hấp ta hấp tấp." Nàng lại vươn vai, không từ chối hắn ôm ấp: "Cha luôn thuyên chuyển công việc trời nam biển bắc, mỗi lần ta đổi một nơi khác sẽ mất ngủ mấy ngày, mỗi lần mẹ đều sẽ lại đây ngủ với ta."
Cánh tay của Lục Diễn siết chặt, tiện đà lại nới lỏng, như là muốn buông nàng ra, môi mỏng của hắn khẽ nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế ôm nàng, giọng lại rất có lệ: "Thật không?"
Thẩm Tân Di chần chờ một chút: "Vừa rồi Tề hoàng hậu đưa tới... Là di vật của tiên hoàng hậu hả?"
Lục Diễn ừ một tiếng, xoay người thản nhiên nói: "Ngủ đi."
Vào lúc nửa đêm Trương ma ma cho nàng chút hương an thần nhưng cả đêm Thẩm Tân Di đều không sao ngủ yên ổn cho được, luôn đổ mồ hôi đầm đìa mà tỉnh lại. Trương ma ma cũng bất chấp Thái Tử, dỗ nàng rất lâu mới khiến nàng trước mắt ngủ thật ngon.
Ngày hôm sau lúc Thẩm Tân Di tỉnh lại, Lục Diễn đã mặc quần áo đứng trước gương. Hắn thấy được nàng tỉnh thì nhìn thoáng qua lại thu hồi ánh mắt: "Ta phải vào cung một chuyến, nàng không cần đi theo, ngủ nhiều thêm một lát."
Ý thức của Thẩm Tân Di vẫn còn chưa rõ ràng, vò đầu bứt tóc, dặn dò hắn: "Chuyện ta muốn đi gặp huynh trưởng ta ngươi đừng quên hỏi giúp ta, Thái Hậu không cho phép ta không ra được."
Tay Lục Diễn ngừng trên thắt lưng bằng gấm, lộ ra nụ cười mỉa mai trong gương: "Đã biết."
Thẩm Tân Di không có bản lĩnh: "Ngươi đi với ta nha?"
Lúc nàng hỏi cái này, Lục Diễn đã đi ra ngoài, không biết có nghe thấy không nữa.
Thẩm Tân Di lại ngủ hơn một canh giờ, lúc này mới dậy chỉnh đốn công việc trong phủ. Sau khi nàng hiểu biết thì cảm thấy bản thân càng thêm tán thưởng vị Đinh tư cục kia hơn. Bà ấy có phép tắc rõ ràng không nói, còn xử lý Đông Cung không nữ chủ nhân gọn gàng ngăn nắp, nàng không khỏi khen: "Đinh tư cục quả thực lợi hại."
Đinh tư cục khiêm tốn, đơn giản đáp: "Nô không dám." Bà lại nói: "Của hồi môn của ngài đã được đưa vào hôm qua, chỉ là để chỗ nào, đặt ra sao, còn cần ngài tới dặn dò."
Trong lòng Thẩm Tân Di hiểu rõ điều đó, thuận miệng căn dặn xuống để người làm theo. Buổi sáng khó khăn lắm nàng mới sửa lại đại