Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 59



Editor: Mứt Chanh


Thẩm Tân Di cầm thanh kiếm trong hai tay với tư thế đặc biệt không tiêu chuẩn và nói với sắc mặt nặng nề: "Yên tâm, cho dù ngươi có trở thành tàn phế, ta cũng sẽ nuôi ngươi ăn ngon uống sướng."


Cô trói người như cũ vẫn là sợi dây thừng nhỏ, mặc dù đầu Lục Diễn có to đi chăng nữa thì vẫn còn có thể ứng phó như thường. Hắn bình tĩnh nói: "Ta không cần, chẳng lẽ ăn sung uống sướng có thể khiến cho nó mọc dài trở lại sao?"


Thẩm Tân Di im lặng một lát mới khẽ nói: "Cùng lắm thì... Ta cho ngươi mười tám centimet của ta."


Lục Diễn: "..."


Nàng có hơi không xuống tay được nên đành phải hỏi lại Lục Diễn: "Sau này ngươi không thấy được nó, muốn nói lời tạm biệt với nó hay không?"


Lục Diễn: "..." Hắn bình tĩnh hỏi: "Tạm biệt thế nào?"


Thẩm Tân Di do dự mới nói: "Ngươi nói vài câu tạm biệt... Thí dụ như sau này tuy rằng không thấy được ngươi nhưng ta sẽ không quên được ngày ngày đêm đêm ngươi đều làm bạn với ta hoặc là sau này ta sẽ phải ngồi xổm đi tiểu, mỗi lần đi tiểu ta đều sẽ nhớ tới ngươi... Loại này đó."


Lục Diễn: "..."


Nàng thấy hắn lạnh lùng nhìn mình mà không động thủ thì lại thở dài: "Bằng không thì dùng tay nhé? Cuối cùng trải nghiệm một chút tuốt hàng nhé, sau này ngươi sẽ không tuốt được... Muốn ta tránh đi một chút hay không?"


Lục Diễn: "... Câm miệng."


Nàng hít một hơi thật sâu, đôi tay cầm kiếm chuẩn bị chặt bỏ đi.


Lục Diễn vốn trông cậy vào lương tâm của bản thân nàng thức tỉnh nhưng bây giờ nhìn thế nào cũng không có khả năng. Cổ tay hắn tránh thoát rồi cởi gông cùm xiềng xích thì đã thấy mặt mày nàng hoảng hốt, vẻ mặt mê mang, kiếm trong tay cũng không khỏi rớt xuống dưới, ở tẩm điện yên tĩnh phát ra một tiếng ' leng keng '.


Thẩm Tân Di vốn còn đang bàng hoàng thì bị âm thanh này đánh thức nên vội vàng hỏi: "Điện hạ, chàng không sao chứ?" Nếu là bởi vì nàng nhất thời não tàn thật sự thiến Lục Diễn, khiến hoàng trữ không có người kế vị thì Hoàng Thượng tru di chín tộc của nàng đều hoàn toàn có thể, ngẫm đến nàng sợ hãi một hồi.


Lục Diễn thấy nàng đã tỉnh thì sắc mặt hơi bình tĩnh lại: "Ta không sao, nàng tỉnh rồi?" Tuy rằng quá trình rất nhấp nhô nhưng người cuối cùng cũng đã thanh tỉnh.


Thẩm Tân Di mặt ủ mày ê gật đầu: "Làm khó chàng." Nàng nghĩ đến kịch bản não tàn mới vừa rồi thì trong lòng cho bản thân mấy bàn tay. Năm đó vì sao phải xem nhiều tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo như vậy!


"Làm khó?" Lục Diễn lặp lại một lần nữa, nửa ngồi dậy, khoanh tay trước ngực, khó chịu mà nhướng mày: "Nàng xuống tay đúng là dứt khoát, có thể thấy được ngày thường là ghi hận đã lâu, bất mãn với ta như vậy à?" Dù cho có bệnh, con nhóc thúi này cũng không thể trở mặt không biết người như thế chứ.


Thẩm Tân Di đang nhớ lại lúc trước bản thân đến tột cùng đã xem qua bao nhiêu văn tổng giám đốc bá đạo não tàn, nghe vậy buột miệng thốt ra: "Đó là, ai bảo chàng có mười tám centimet mà thiếp không có."


Lục Diễn: "..."


Thẩm Tân Di ôm ngực suy yếu nói: "... Thiếp thuận miệng nói thôi." Vì sao đối mặt với Lục Diễn lại quản không được cái miệng của mình chứ?!


Nhân tiện đây là một câu chuyện thú vị khác, kiếp trước nàng chính là cô em gái chân dài da trắng xinh đẹp 36D, tất cả đãi ngộ của bạch phú mỹ đã trải qua một lần. Kiếp này tiếc nuối bản thân còn chưa vớt được một người đàn ông nào ưng ý vì thế buồn bực một hồi lâu, cho nên vừa rồi mới bật thốt lên một câu như vậy.


Nói tiếp, Ngạo Thiên ra đời chẳng lẽ chỉ để thỏa mãn tâm nguyện của bản thân sao? Nhưng ngoài miệng thỏa mãn thì có ích lợi gì chứ, bề ngoài nàng vẫn là một em gái mềm mại dễ thương á! Đi tiểu còn phải ngồi xổm!


Nàng không khỏi lâm vào trầm tư.


Lục Diễn bất mãn mà ho nhẹ một tiếng, lúc này nàng mới phục hồi lại tinh thần. Nàng nhìn thấy sắc mặt không tốt của hắn thì lập tức phản thủ vì công rồi chỉ trích: "Chuyện này tuy thiếp có trách nhiệm nhưng ai bảo điện hạ chàng lại giả bộ, còn luôn miệng nói bản thân bất lực, đầu óc của thiếp lại không thanh tỉnh, có thể không hiểu lầm hay sao?"


Sắc mặt của Lục Diễn trở nên lạnh lùng: "Nàng không chỉ muốn thiến ta, còn mắng ta bất lực."


Thẩm Tân Di giận vỗ xuống ván giường: "Chàng đừng ngắt đoạn cắt nghĩa!"


Lục Diễn xoay người đè nàng ở dưới thân rồi bình tĩnh nói: "Một khi đã như vậy, nàng không ngại tới tự mình thử xem ta cuối cùng có bất lực hay không."


......


Nửa canh giờ sau, Thẩm Tân Di lại bắt đầu đồng tình với bản thân.


Một canh giờ rưỡi sau, Thẩm Tân Di muốn bắt đầu khóc lóc nỉ non.


Nàng thấy Lục Diễn hứng thú ngẩng cao mà còn muốn đến nữa thì nàng lập tức càng ngày càng bạo, nâng người lên rồi ' bẹp ' một ngụm thật mạnh lên trên mặt hắn: "Thái Tử ca ca, tha cho Tố Tố lúc này đi."


Nàng ngày thường rất ít khi chủ động, hai người rõ ràng đã từng có tiếp xúc da thịt nhưng Lục Diễn đột nhiên không kịp phòng ngừa đã bị nàng đánh bất ngờ, bên tai vẫn cứ đỏ bừng.


Thẩm Tân Di nhìn rõ ràng, lúc Lục Diễn ở trên giường lời không biết xấu hổ gì cũng có thể nói ra, ai có thể nghĩ đến hắn lại chưa trải qua đùa giỡn như vậy chứ? Nàng cảm thấy vô cùng thú vị nên thò lại gần rồi hôn hai cái nữa: "Thái Tử ca ca, lại đây một chút~"


Mặt Lục Diễn hoàn toàn đỏ bừng, mím môi không lên tiếng, trên mặt vẫn là vẻ cao ngạo lạnh lùng như cũ.


(// ω //)


Thẩm Tân Di thực sự cảm thấy bộ dạng đỏ mặt của hắn vô cùng gợi cảm, muốn dựa sát vào để nhìn kỹ lại bị hắn vươn tay che đôi mắt lại. Nàng giãy giụa vài cái nhưng chẳng bỏ tay hắn ra được nên không khỏi buồn bực: "Còn không phải là hôn chàng vài cái sao?"


Lục Diễn cảm thấy sắc mặt của mình đã khôi phục bình thường, lúc này mới dời tay, vô cùng kiêu ngạo mà hừ một tiếng: "Càn rỡ."


Có lẽ hắn cũng thấy mình đỏ mặt là vô cùng mất mặt nên bày ra mặt lạnh: "Người càn rỡ như nàng, có chàng trai nào chịu được? Cũng chỉ có ta mới có thể bao dung."


Thẩm Tân Di nén cười: "Vậy thật đúng là ấm ức điện hạ đã bao dung thiếp lâu như vậy."


Lục Diễn ôm nàng đi rửa mặt: "Nàng biết là tốt."


Thẩm Tân Di còn muốn đùa giỡn vài câu, đáng tiếc là tốn quá nhiều sức lực, mí mắt trên dưới đã bắt đầu đánh nhau, chỉ hết sức mơ màng mà cười một tiếng


Lục Diễn ôm nàng vào bể tắm, không hiểu sao lại hỏi nàng một câu: "Nàng thích con trai hay là con gái?"


Thẩm Tân Di đã nửa mê nửa tỉnh: "Con gái tri kỷ... Con trai quá lì. "


Lục Diễn cười khẽ: "Chúng ta sinh con gái đi, ta nhất định sẽ coi nó là hòn ngọc quý trên tay."


Thẩm Tân Di chìm vào giấc ngủ, chẳng còn tâm tư mà phân biệt hắn đến tột cùng đã nói gì.


......


Thẩm Tân Di hoàn toàn không có thời gian suy xét cái gì mà đứa bé hay không có đứa bé, thừa dịp hai người đều ở chung, nàng và Lục Diễn thương lượng: "Lần tới nếu thiếp còn như vậy, chàng hãy xuống tay nặng một chút, đánh cho thiếp tỉnh lại là được." Hôm nay băm người ngày mai chém người, lỡ như thật sự làm Lục Diễn bị thương thì nàng còn có thể sống tốt được sao?


Lục Diễn khẽ hừ một tiếng mà không để lời nói của nàng ở trong lòng: "Lời này còn không bằng không nói, nơi nào của nàng có thể chịu được ta xuống nặng tay?" Hắn không biết nghĩ đến cái gì mà nhìn qua vòng eo nhỏ của nàng: "Đặc biệt là nơi này, hơi nặng tay một chút là như muốn gãy."


Hắn vừa bị nàng hỏi như vậy lại nghĩ đến chuyện ngày hôm trước nàng buộc hắn dùng ' canh tránh thai '. Mỗi lần nàng phát bệnh luôn có nguyên do, không phải hoàn toàn không có dấu vết để tìm. Không biết vì sao mà hắn vô cùng để ý với cái gọi là ' canh tránh thai '.


Thẩm Tân Di đau đầu: "Dù sao cũng phải nghĩ cái biện pháp." Nàng buồn bực mà vỗ lên bàn, nhịn không được mới oán giận nói: "Thiếp chính là thục nữ danh môn đường đường chính chính, làm sao lại lưu lạc đến nông nỗi như thế này cơ chứ?"


"Đường đường chính chính?" Hắn khinh thường mà lặp lại lời này một lần rồi đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần: "Trong những người ta quen biết thì nàng là người không đứng đắn nhất."


Thẩm Tân Di: "..." Không, đừng nói ra mà, cảm thấy thẹn quá đi.


Hai người lời qua tiếng lại vài câu, cũng không có cách nào xử lý bệnh này, dù sao cũng không thương lượng ra cái nguyên cớ nên phải đi giải quyết xong chuyện trước mắt rồi thay quần áo với Lục Diễn, đi vào cung tham gia tiệc tất niên.


Bữa tiệc là nam nữ ngồi tách ra, Văn Xương Đế vô cùng tri kỷ mà sắp xếp Thế tử Lục Du và Lục Diễn ở một chỗ, Thẩm Tân Di cũng bị buộc ngồi chung với Tưởng thị ở bên bàn nữ. Vốn dĩ trên đầu đã có Tề hoàng hậu không âm không dương đã đủ gian nan, bên cạnh còn ngồi một tướng sĩ quái gở, nàng thật sự sâu sắc cảm thấy bản thân sẽ không tiêu sau khi ăn xong.


Lúc này Tưởng thị cũng giữ được bình tĩnh, chờ tiệc qua được một nửa nàng ta mới mở miệng, cổ quái mà cười một chút: "Nghe nói Thế tử hình như tặng rất nhiều hậu lễ cho Thái Tử Phi."


Thẩm Tân Di nhấm nháp một hớp quế hoa nhưỡng, không mặn không nhạt mà đáp lời: "Thế tử phi nhớ lầm, những cái đó là Thế tử cho Thái Tử điện hạ."


Tưởng thị giống như là không nghe thấy nàng nói chuyện mà tiếp tục quái gở: "Thế tử đưa tặng nhiều lễ vật hào phong như vậy, ngay cả thiếp thân là Thế tử phi cũng chưa gặp qua, nhưng không biết vì sao Thế tử để bụng với ngài như thế?"


Thẩm Tân Di có hơi muốn cho nàng ta hai cái tát để làm nàng ta câm miệng, nhưng ngại vì đang ở trong đại điện nên nàng đành phải lạnh lùng nói: "Thế tử phi hôm nay nói hơi nhiều khiến bổn cung thực sự không vui."


Tưởng thị đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của nàng thì không khỏi co rúm lại, nhưng nghĩ bản thân sớm muộn gì cũng phải chết nên cũng không có gì sợ quá, vì thế cười lạnh rồi hạ giọng: "Thái Tử Phi nói thật cho ta biết, lần trước cứu Tề vương phi ở kinh thành có phải ngươi hay không?"


Thẩm Tân Di nhíu mày, trước một bước đứng lên: "Ra ngoài nói."


Tưởng thị đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tiện đà đắc ý mà nhướng mày đi theo Thẩm Tân Di vào một chỗ thiên điện không người.


Chờ đợi hai người đứng yên, Thẩm Tân Di trực tiếp động thủ cho nàng ta hai cái tát: "Thế tử phi, cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói bậy." Thật ra nàng đặc biệt không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, hai đời được dạy dỗ cũng không cho phép nàng làm ra hành động tát người.


Nhưng từ sau khi lão đại Ngạo Thiên ra ngoài, nàng lại nhận ra nhân tố bạo ngược trong cơ thể mình bị kích thích...= =


Xuất thân của Tưởng thị không thấp, vẫn là lần đầu bị người ta thưởng cho cái tát nên ngốc một lát mới nói với giọng bén nhọn: "Ngươi!"


Thẩm Tân Di vô cùng bạo lực mà lại cho nàng ta một cái tát: "Lại kêu to một tiếng thử xem."


Nàng vừa phỉ nhổ bản thân, vừa cảm thấy thẹn mà cảm thấy đánh người thật khoái.


A, đã quá pepsi ơi.


Tưởng thị bụm mặt oán hận: "Quả nhiên lúc trước là Thái Tử Phi cứu Tề vương phi, bằng không sao người phẫn nộ đến tận đây?"


Thẩm Tân Di vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, miễn cho nàng ta bắt lấy đầu đề câu chuyện: "Ngươi ăn nói khùng nói điên muốn làm cái gì?"


Suy nghĩ của Tưởng thị nói đến cũng dễ hiểu, nếu không phải Thẩm Tân Di cứu Tề vương phi thì vị trắc phi kia và Thế tử trước cũng sẽ không bị đánh bại, nàng ta càng sẽ không lưu lạc đến hoàn cảnh như thế. Cảnh ngộ thân phận của hai người rõ ràng không khác biệt lắm, dựa vào cái gì mà Thái Tử Phi có thể nhận hết ân sủng còn nàng ta giây lát phải hóa thành một nắm đất vàng?


Nàng ta chết cũng không thể để Thái Tử Phi và Thái Tử sống tốt.


Tưởng thị quả thực không bình thường, lại nhoẻn miệng cười: "Thái Tử Phi không cần giấu ta, ta chỉ đau lòng cho Thái Tử Phi thôi." Nàng ta cố ý chậc chậc hai tiếng: "Thái Tử Phi cứu Tề vương phi, giúp Thái Tử và Thế tử một chuyện lớn như vậy, ngài nơi chốn vì Thái Tử suy xét, Thái Tử lại còn có ý định muốn giết ngài, ta đều vì ngài thấy không đáng."


Sắc mặt của Thẩm Tân Di trở nên nặng nề, Tưởng thị vẫn đang tiếp tục: "Ta nơi này có một chuyện bí mật, Thái Tử Phi muốn nghe không?"


Thẩm Tân Di không nói chuyện, nàng biết cho dù bản thân trả lời không muốn thì Tưởng thị cũng nhất định sẽ nói ra.


Quả nhiên nàng ta cười khẽ một tiếng: "Ở trước khi ngươi và Thái Tử đại hôn, Thái Tử và Thế tử từng có một lần nói chuyện. Hai người thương nghị như thế nào giết ngươi, như vậy Hoàng Thượng sẽ không thể bức Thái Tử cưới ngươi, sau đó lại không biết vì sao ngươi lại không chết."


Nàng ta nói câu câu chữ chữ đều là lời nói thật, nguyên nhân chính là vì biết bản thân nói thật nên nàng ta mới chắc chắn Thẩm Tân Di nhất định sẽ tin. Sau khi biết chồng mình muốn giết mình, hai người còn có thể tiếp tục gắn bó keo sơn, vậy nàng ta mới bội phục Thẩm Tân Di.


Trái tim của Thẩm Tân Di bỗng nhiên nhảy lên vài cái, mặt không cảm xúc mà nhìn nàng ta.


Nàng ta lấy tay áo che miệng rồi cười khổ: "Nhưng cho dù nhất thời không chết thì có thể như thế nào? Ngươi nhìn ta thì biết, chờ Thái Tử ngày nào đó tránh khỏi gông cùm xiềng xích thì đó là lúc lấy tánh mạng của ngươi! Ta sẽ chờ ngươi ở dưới, chúng ta cùng nhau đi trên đường hoàng tuyền, cũng coi như có bạn."

Bình Luận (0)
Comment