Editor: Mứt Chanh
Lời giải thích này cũng không khiến sắc mặt của Lục Diễn đẹp lên bao nhiêu, hắn siết chặt chiếc hộp trong tay vang lên tiếng cạch: "Tưởng thị nói gì với nàng?"
Thẩm Tân Di cũng không thích giấu giếm, bằng không nàng đã giấu nhẹm việc Tưởng thị nói chuyện với nàng: "Thế tử phi nói cho ta trước đại hôn của chàng nàng ta từng vô ý nghe qua chàng và Thế tử nói chuyện, hai người thương nghị có nên giết ta để không bị Hoàng Thượng bức bách hay không." Nàng dừng lại một lúc rồi nói: "Vừa rồi ta còn chứng thực với Thế tử, y ấp úng, úp mở, điều này cũng đã chứng minh việc này rồi."
Nét mặt của Lục Diễn lộ vẻ trào phúng: ''Cho nên nàng tin ngay?''
Thẩm Tân Di lắc đầu: "Không tin hoàn toàn cho nên ta mới đến chứng thực với điện hạ."
Lục Diễn nhìn nàng từ trên xuống dưới vài lần: "Được, ta nói cho nàng."
Thẩm Tân Di đang muốn gật đầu nhưng trong lòng lại hơi chần chờ, trong giây lát lại không muốn nghe được đáp án, nếu lúc trước hắn thật sự muốn giết mình...
Sắc mặt của nàng trở nên phức tạp.
Lục Diễn hiển nhiên không cảm nhận được tâm tư của nàng lúc này mà chậm rãi nói: "Lúc trước quả thực ta và Lục Du đã thảo luận qua việc này, bọn ta thậm chí còn tranh cãi về việc có nên giết nàng..."
Trong lòng Thẩm Tân Di cực kỳ không thoải mái, giống như trái tim đang nhảy nhót bị người ta bóp mạnh một cái.
Nhưng về mặt lý trí, hắn làm như vậy là không sai. Thái Tử và nhà họ Thẩm có thù oán, bản thân chỉ là con gái nhà họ Thẩm bị Hoàng Thượng mạnh mẽ đưa qua.
Nàng bất giác mím môi.
Lục Diễn đứng dậy ngồi ở bên cạnh bàn, ngón tay cố ý hay vô tình gõ lên bàn tựa như đang nhớ lại cảnh tượng lúc đó: "Ngày đó Lục Du nói về mối hôn sự không như ý của mình, lại liên tục khuyên nhủ ta bảo ta sớm lên kế hoạch, bảo ta nhanh chóng xuống tay trừ khử nàng, miễn cho sau này không bị cản tay ở nơi nơi... Ta nói với đệ ấy rằng ta sẽ không bị một người con gái thao túng gông cùm xiềng xích. Nếu giết nàng, vậy tương đương nói cho phụ hoàng rằng ta sợ hãi việc này, trong lòng ta không sợ, chỉ là Thẩm Nữ, cưới chi ngại gì?"
Tuy rằng hắn không cần thiết phải giết nàng nhưng cuối cùng lòng dạ không xuôi cho nên ngày ấy thành thân hắn có ý định làm mất mặt Hoàng Thượng và nhà họ Thẩm.
Thẩm Tân Di khẽ thở dài một tiếng, trong lòng nói không nên lời là mùi vị gì nhưng tóm lại là nhẹ nhàng thở ra. Nghĩ đến những nghi ngờ và vướng mắc mấy ngày nay, nàng đã thẹn vả lại còn xấu hổ, mỗi khi nàng cho rằng bản thân đủ hiểu Lục Diễn thì kết quả phát hiện những gì nàng biết chỉ là một phần của hắn.
Nàng lau mặt, trong giọng nói lại thiếu tự tin: "Ta hiểu lầm điện hạ, đều là do suy nghĩ của ta quá đen tối..."
Hoặc là Tưởng thị nghe nhầm rồi, hoặc là Tưởng thị cố ý lừa nàng, nàng không khỏi vui mừng vì bản thân nói ra, miễn cho mâu thuẫn càng tích tụ càng sâu, sau này sẽ làm ra chuyện gì đó hối hận.
Nét mặt của Lục Diễn tràn đầy mỉa mai mà nàng quen thuộc: "Nàng cứ thế mà tin, không sợ ta là lừa nàng, lấy tánh mạng của nàng bất kỳ lúc nào à?" Hắn tựa như cảm thấy lời này buồn cười nên không khỏi cười khẽ vài tiếng.
Gò má của Thẩm Tân Di nóng bừng lên vì hắn cười nhạo, nàng che miệng ho nhẹ một tiếng: "Điện hạ là người kiêu ngạo, tất nhiên khinh thường nói dối rồi."
Trào phúng trên mặt Lục Diễn càng sâu hơn: "Nàng vì việc này mà ăn Tị Tử hoàn?"
Thẩm Tân Di chần chờ một chút: "Không chỉ..." Nàng từ từ nói: "Ta biết quan hệ giữa điện hạ và nhà ta bất hòa, hạ nhân khuyên ta sớm ngày sinh con, dùng đứa con giữ lại chàng, nhưng ta nghĩ chàng muốn làm gì thì vẫn do chính chàng quyết định là tốt nhất, ta không muốn lấy bất luận chuyện gì ép buộc chàng."
Càng quan trọng hơn là lỡ như sau này hai người tách ra thì chịu khổ vẫn là đứa trẻ.
Hơn nữa nói khó nghe một chút, sức khỏe Lục Diễn không tốt, thời cuộc lại là gợn sóng phập phồng. Lỡ như một trong hai người chết đi, để lại đứa bé thì làm sao bây giờ?
Trên mặt Lục Diễn vẫn cực kỳ lạnh lùng: "Nàng là lo lắng ta bị đứa bé ép buộc hay là lo lắng ta dùng đứa bé ép buộc nàng?"
Thẩm Tân Di ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc chỉ lên trời: "Ta tuyệt đối không có ý này, không kịp thời báo cho điện hạ là ta không phải."
Sắc mặt của Lục Diễn trở lại bình thường, im lặng thật lâu, nhìn thấy sắc trời tối sầm bên ngoài mới không nói một lời mà bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Thẩm Tân Di còn tưởng rằng hắn phải dạy cho mình một bài học, dù không có ích gì cũng phải giận mắng một trận. Nàng nhìn hành động này của hắn thì hơi khó hiểu, nàng thử nói: "Điện hạ?"
Lục Diễn không để ý đến nàng, lo thay quần áo của mình rồi nằm xuống ngủ.
Thẩm Tân Di ngồi ở chỗ cũ cũng rất xấu hổ, nàng đoán chừng Lục Diễn bây giờ nhất định cũng không muốn tới gần mình, nàng dứt khoát lấy bộ quần áo sạch sẽ, bản thân đi điện khác ngủ. Nàng không chú ý tới sau khi nàng đi thì Lục Diễn phát ra một tiếng hừ lạnh thật mạnh.
Thẩm Tân Di ngủ ở thiên điện cũng rất là phiền muộn, mấy ngày trước hai người còn gắn bó keo sơn vậy mà lúc này lại quay về như xưa.
Nàng không thể không nghĩ lại toàn bộ sự việc, viện ra nhiều lý do khác nhau để không xem xét nó. Chuyện này xét đến cùng là do sự thiếu tin tưởng giữa hai người. Không tín nhiệm trong mối quan hệ giữa hai người chính là một lâu đài trên không, lúc tốt thì tuyệt đối tốt, hơi có vấn đề thì cũng sẽ sụp đổ trong khoảnh khắc.
Nàng cân nhắc một lát mới cảm thấy đau đầu, suy nghĩ nhịn không được lại chạy đến trên người Lục Du và Tưởng thị.
Sau này nàng và Thái Tử... Sẽ biến thành cục diện không chết không ngừng như vậy sao? Sẽ không sao?
Nàng chìm vào giấc ngủ trong suy nghĩ miên man và mệt mỏi, lại bỗng nhiên bị bừng tỉnh, sau đó lại chìm vào giấc ngủ trong suy nghĩ sâu xa...
Nhất định là một đêm không ngủ ngon
......
Bởi vì buổi tối ngủ không ngon nên buổi sáng thức dậy cũng muộn. Nàng vừa mát xa đầu vừa đến nhà chính chuẩn bị dùng bữa. Chờ đến khi nàng nhìn thấy Lục Diễn ngồi ngay ngắn bên trong sảnh thì không khỏi lắp bắp kinh hãi: "Điện hạ?" Lục Diễn luôn thức dậy sớm, nàng cho rằng hắn đã sớm đi rồi.
Lục Diễn liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lại dừng ở chén thuốc trước mặt.
Thẩm Tân Di ngồi xuống ở một bên, nhìn chén thuốc đen thì chần chờ hỏi: "Điện hạ đổi thuốc mới à?" Nàng nhớ kỹ thuốc ban đầu không phải là cái mùi này.
Lục Diễn không nhìn nàng đã lạnh giọng mở miệng: "Đây là thuốc tránh thai."
Thẩm Tân Di ngẩn ra: "Điện hạ đây là ý gì?"
Lúc này Lục Diễn mới quay đầu, khóe môi ngạo mạn nhếch lên, cười có vài phần xấu xa: "Đây là canh tránh thai cho nàng, không phải nàng không muốn có con sao?" Hắn trực tiếp đưa chén thuốc tới bên miệng nàng: "Uống xong nó, đời này của nàng đều không cần nhọc lòng chuyện con cái nữa."
Thẩm Tân Di ngẩn ra, tựa như bị hắn làm cho giật mình. Nhưng chén thuốc đều đưa đến bên miệng, bị hắn cứng rắn ép buộc, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều đã vươn tay nhận lấy uống một hớp.
Mặt Lục Diễn tối sầm lại hoàn toàn, rút tay lại uống thuốc tránh thai một hơi cạn sạch.
Lúc này Thẩm Tân Di hoàn toàn mơ hồ, vồ lấy muốn đoạt lại chén thuốc: "Chàng có bệnh à? Thứ này có thể tùy tiện uống sao?"
Lục Diễn vừa lúc uống xong một ngụm cuối cùng, tiện tay đặt chén ngọc lên trên bàn, dùng khăn vuông chà lau sạch sẽ khóe môi rồi hừ lạnh một tiếng: "Yên tâm, thuốc tránh thai này là cho đàn ông dùng."
Thẩm Tân Di bật thốt lên: "Cái này có gì khác với vung đao tự thiến?" Sau này quản hắn gọi là gì? Lục Bất Bại? Đông Phương Diễn?
Sắc mặt của Lục Diễn càng đen hơn: "Có hiệu quả trong vòng nửa tháng."
Thẩm Tân Di à một tiếng, cũng hiểu được ý tứ của hắn khi làm như vậy nên trong lòng ấm áp, theo bản năng vươn tay muốn nắm lấy tay hắn: "Đa tạ điện hạ..."
Lục Diễn tỉnh bơ mà rút tay về rồi đứng dậy nói: "Ta còn có việc, nàng tự nhiên đi."
Thẩm Tân Di bị mất mặt, hơi xấu hổ mà rút tay lại, sờ lên mũi cũng chẳng nói lời nào.
Lục Diễn lại nhìn nàng một cái rồi phủ thêm áo khoác rời khỏi phủ Thái Tử.
......
Mấy ngày kế tiếp hai người gần như là không giao lưu, Lục Diễn không phải đi sớm về trễ thì hoặc là dứt khoát không trở lại.
Quan hệ của hai người giống như đi xiếc trên dây vậy, sang trái sang phải một chút đều phải rơi vào vực sâu. Thẩm Tân Di cảm thấy có cái giảm xóc cũng tốt, sai người chuẩn bị đủ cơm áo cho hắn, cái khác cũng không hề hỏi nhiều.
Duy nhất khiến nàng không vui chính là cha mẹ vốn đã hứa sẽ vào kinh vào ngày mùng 3 nhưng trên đường có việc lại trì hoãn, chậm trễ đến ngày mùng mười. Gần đây nàng vô cùng buồn bực, rất cần tình yêu thương của cha mẹ tới để bù đắp. Hiện giờ cha mẹ không ở trong kinh, Lục Diễn suốt ngày không phải châm chọc mỉa mai thì chính là lạnh nhạt, mấy người chị em của nàng cũng từng người từng người bận rộn, ngay cả chỗ phun bùn đen cũng không có, nàng gần như đã cảm thấy mình uất ức.
Nàng ngược lại muốn nói chuyện vui vẻ với Lục Diễn, đáng tiếc hắn bày ra thái độ không hợp tác, nàng cũng không còn cách nào.
Sau hai ngày tung hoành như thế này, Lục Du nơi đó truyền ra tin dữ: Thế tử phi đi. Theo lời đồn đãi bên ngoài nói là bản thân uống thuốc độc chết, nhưng tình hình thực tế chân chính làm sao cũng không đủ với người ngoài cuộc.
Tin tức này vẫn là Lục Diễn nói cho nàng, hắn nói xong lạnh lùng hừ một tiếng: "Người lời lẽ châm ngòi, bàn lộng thị phi, nhanh chóng đi mới tốt."
Thẩm Tân Di tương tự cũng không thích Tưởng thị, đặc biệt chán ghét nàng ta việc xúi giục châm ngòi nhưng nghe nàng ta thực sự chết lại là một chuyện, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.
Nàng im lặng một lát mới nhỏ giọng nói: "Điện hạ miệng tích đức chút đi, người chết là lớn nhất."
Nét mặt Lục Diễn càng trở nên u ám, vươn tay nâng cằm nàng lên: "Nàng ngược lại bắt đầu dạy dỗ ta, đừng quên nàng ta đã nói cái gì với nàng. Hay là nàng cảm thấy nàng ta nói rất đúng, nói đúng?"
Này chỗ nào với chỗ nào hả, Thẩm Tân Di buồn bực mà thở dài, nói sang chuyện khác: "Tưởng thị chết... Là ai động tay? Thế tử? Hoàng Thượng?"
Lục Diễn mang khuôn mặt thối cúi đầu uống một ngụm trà: "Bản thân nàng ta tự sát, cũng không biết sau lưng có người hiếp bức hay không nhưng nếu bản thân động thủ thì cuối cùng để lại mấy phần thể diện." Hắn ngừng lại rồi nói: "Lúc này Lục Du động thủ tương đương với vô cớ chọc cho mình một thân thị phi, cho dù đệ ấy muốn mạng của Tưởng thị thì nhất định cũng phải chờ sau khi trở lại Dự Chương mới hạ thủ."
Thẩm Tân Di lại thở dài, Lục Diễn nhìn nàng một cái, lại không nói một lời mà đi ra ngoài.
Nàng đơn độc dùng xong cơm trưa, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì Trương ma ma đã vội vàng tới báo: "Nương tử, Hoàng Thượng tuyên ngài tiến cung một chuyến."
Thẩm Tân Di ngốc nhiên: "Hoàng Thượng đơn độc tuyên ta sao?"
Trương ma ma đầy mặt hoài nghi mà gật đầu.
......
Thẩm Tân Di thay xong quan phục của Thái Tử Phi thì đến Điện Tử Thần, một mình Văn Xương Đế ngồi ngay ngắn bên trên nhưng trên mặt ông ta vô cùng từ ái, còn vẫy tay về phía nàng: "Thái Tử Phi đến rồi."
Thẩm Tân Di không thể, đành phải tiến lên vài bước: "Phụ hoàng kim an."
Văn Xương Đế hơi gật đầu, chợt cười cười hỏi: "Thái Tử Phi càng thêm hiền thục tĩnh nhã, tới kinh thành lâu như vậy đã ở quen chưa?"
Ông ta vừa nói vừa đánh giá Thái Tử Phi, nàng rất ít khi vào cung, cho dù vào cung cũng chủ yếu là đi bái kiến Thái Hậu Hoàng Hậu. Lúc trước nàng gả vào tông thất vẫn là một nụ hoa hé nở, hiện giờ cũng đã nở rộ sáng rực, toàn thân tràn đầy vẻ quyến rũ của một thiếu nữ mới lớn, da thịt hồng hào có thể véo ra nước, dáng người thướt tha nhiều vẻ, đặc biệt xứng với gương mặt nghiên nước nghiêng thành kia khiến người ta bắt đầu hiểu những hôn quân thượng cổ vì người đẹp mà chết.
Đàn ông trong thiên hạ đều có tật xấu háo sắc, may mắn Văn Xương Đế chỉ nhìn rồi thu hồi tầm mắt.
Thẩm Tân Di càng buồn bực hơn, nàng cũng đã ở mấy tháng mới đến hỏi có quen hay không? Nàng kính cẩn đáp: "Hồi phụ hoàng, nhi thần đều sống tốt."
Văn Xương Đế lại hỏi: "Nghe nói con có một vị huynh trưởng đọc sách ở kinh thành?"
Thẩm Tân Di gật đầu: "Vâng ạ."
Văn Xương Đế cười buông tiếng thở dài: "Mấy tháng trước có phải con đã đi gặp người huynh trưởng này hay không?" Ông ta không đợi Thái Tử Phi trả lời thì hơi mỉm cười: "Có người thấy con trên đường thăm huynh trưởng trở về cứu Tề vương phi? Trẫm ngược lại muốn hỏi một chút, nếu cứu người, vì sao giấu kín không báo?"
Trái tim của Thẩm Tân Di đều như ngừng đập một chút, ngón tay không kìm được siết chặt trong tay áo rộng lớn, không nghĩ tới nếu Văn Xương Đế biết được là nàng và Thái Tử thì nên làm cái gì bây giờ?!
Nàng luống cuống một lát, sau đó thì ngẫm nghĩ lại, đều qua lâu như vậy Văn Xương Đế còn có thể tìm được nhân chứng ư? Hơn nữa tìm được nhân chứng thì nàng không thể chống chế sao?
Trong lòng nàng thả lỏng lại rồi chậm rãi nói: "Nhi thần cả gan hỏi một câu, nhân chứng kia là à?"
Văn Xương Đế tò mò nhướng mày: "Làm gì?"
Thẩm Tân Di buồn bã nói: "Dám lừa gạt Hoàng Thượng, miệng nói bậy, nhi thần muốn đâm mù mắt chó của y."
Văn Xương Đế: "..."
Văn Xương Đế vốn tưởng rằng Thái Tử Phi dễ đột phá một ít, không nghĩ tới cũng là cái dầu muối không ăn. Mặt ông ta nặng nề đang muốn mở miệng thì ngoài điện nội thị đưa tin: "Thái Tử đến!"
Lục Diễn tiến vào nhìn thấy Thẩm Tân Di đứng ở trong điện thì không khỏi nhíu mày, bình tĩnh mà che ở trước người nàng rồi khom người hành lễ: "Phụ hoàng."
Mặt Văn Xương Đế lại nặng nề: "Cửu Lang tới? Trẫm đang nói với Thái Tử Phi về chuyện lúc trước cả hai đứa cứu Tề vương phi."
Lục Diễn thong dong nói: "Nhi thần không rõ phụ hoàng nói cái gì."
"Không rõ thì cân nhắc nhiều hơn." Văn Xương Đế biết đứa con trai này khó chơi, lúc này không hề nói đông nói tây đi loanh quanh mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề đánh thẳng quyền: "Trẫm có chuyện muốn hỏi con một chút, con và Thế tử Dự Chương luôn thân thiết, hiện giờ chính thê của nó đã qua đời, còn chưa có con nối dõi nên sớm chút chọn lương nhân cưới mới phải." Ông ta do dự mới nói: "Chỗ này của trẫm cũng chọn được mấy người thích hợp, con khuyên nhủ nó sớm ngày tục huyền mới phải."
Ông ta có thâm ý khác mà nhìn hai người: "Nếu Thế tử có thể sớm ngày tục huyền, lúc trước hai đứa cứu Tề vương phi giấu kín không báo, lão Quận vương đột nhiên bệnh liệt, con trai trước chết bất đắc kỳ tử, từng vụ từng việc này đều có thể không cho qua."
Trái tim Thẩm Tân Di chùn xuống, lý do bọn họ che giấu không báo là bởi vì Hoàng Thượng và Quận vương muốn gây rối với Tề vương phi nhưng chuyện này không có khả năng nói ra bên ngoài. Nếu Hoàng Thượng thật sự tìm được chứng cứ, lại truy cứu bọn họ che giấu không báo, chỉ e bọn họ cũng có phiền toái. Khó trách Hoàng Thượng dám lấy cái này hiếp bức Lục Diễn, lại từ hắn khiến cho Lục Du đi vào khuôn khổ.
Lục Diễn cũng rất bình tĩnh: "Đường đệ và Thế tử phi tình thâm nghĩa trọng, quyết tâm vì nàng ấy giữ đạo hiếu một năm, nhi thần cũng không dễ dàng mở miệng."
Hai người ngươi tới ta đi vài câu, Lục Diễn vẫn