Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 63

Editor: Mứt Chanh


Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, Thẩm Tân Di và Lục Diễn đánh lộn còn chưa tính xong thì ngay sau đó dì cả lại đến thăm. Không biết có phải do nàng dùng Tị Tử hoàn hay không mà lần này phản ứng vô cùng lớn, vừa là bụng đau vừa là đau đầu, buổi tối còn lên cơn sốt nhẹ, toàn thân nhẹ bổng không còn sức lực.


Trương ma ma ép buộc nàng uống thuốc, lúc này mới hầu hạ nàng ngủ.


Bên ngoài có tiếng sấm nổ vang, nàng làm sao cũng không ngủ được, vẫn là Trương ma ma vỗ về một canh giờ, lúc này nàng mới dần dần chìm vào giấc ngủ.


Cứ như vậy, không biết mê man ngủ bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy có một cánh tay ướt đẫm chạm vào gương mặt nàng. Nàng mở mắt ra, thấy cả người Lục Diễn ướt đẫm đứng ở mép giường, vô cùng trìu mến mà sờ lên mặt nàng.


Nàng nheo mắt lại nhìn người rồi nghi hoặc hỏi: "Lục Diễn?"


Tuy rằng cả người Lục Diễn ướt đẫm nhưng dung mạo không giảm, giữa hàng lông mày mang theo vài phần dịu dàng ấm áp, vô cùng hấp dẫn.


Hắn luôn không thích nàng gọi mình bằng tên đầy đủ nhưng lần này lại cảm thấy trong lòng muôn vàn nhu tình, không thể ngờ được câu đầu tiên nàng tỉnh lại là gọi mình.


Hắn đang muốn đáp lại đã nghe nàng nói: "Cái đồ chó nhà chàng còn biết trở về."


Lục Diễn: "..."


Hắn chần chờ: "Ngạo Thiên?"


Thẩm Tân Di đã khó chịu đến mức thần trí không rõ, mỗi câu nói đều chẳng lướt qua đầu, không chút nghĩ ngợi đã mắng: "Ngạo cái em gái chàng? Ngạo Thiên lại là con nhỏ lẳng lơ nào?"


Lục Diễn hiếm khi dễ bảo vô hại, để mặc nàng mắng đã ghiền mới cười cười rồi cúi đầu tỉ mỉ mà đánh giá nàng: "Vốn vẫn luôn cảm thấy nàng dịu dàng tao nhã, hoàn toàn khác với Long Ngạo Thiên. Không nghĩ tới nàng cũng có lúc nổi giận mắng chửi người như vậy."


Thẩm Tân Di còn đang mơ hồ mà vươn tay kéo lấy vạt áo của hắn: "Ta đây mắng chàng có sướng hay không?"


Lục Diễn: "..."


Hắn tự giác nhảy qua vấn đề này, nắm ngược lấy tay nàng: "Cả người ta đều ướt sũng, không thề truyền khí lạnh qua cho nàng, ta đi rửa mặt trước lại đến bên nàng nhé?"


Thẩm Tân Di vô thức móc lấy ngón tay hắn tựa như đang giữ lại hắn. Hắn kinh ngạc rồi thử nói: "Ta rửa mặt ở cách vách và nhanh chóng trở lại."


Nàng quả nhiên buông lỏng tay, nhắm hai mắt gật đầu trong ổ chăn.


Lục Diễn vừa yêu vừa thương một hồi, hôn một cái ở giữa mày nàng mới đi rửa mặt.


Hắn nói nhanh quả nhiên rất nhanh, không đến một khắc đã thay trung y sạch sẽ. Hắn ngồi ở mép giường rồi lấy khăn mặt ướt sạch sẽ lau mặt giúp nàng: "Nàng không thoải mái, làm sao không sớm một chút sai người nói cho ta?"


Lúc này Thẩm Tân Di cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến lời nói lạnh nhạt của hắn mấy ngày nay, lúc đầu hơi kháng cự, được hầu hạ thoải mái mới từ bỏ chống cự, từ từ cuộn tròn lên rồi lười biếng hỏi: "Nói cho chàng thì thế nào? Chàng có thể coi bệnh cho ta hay là có thể chịu thay ta?"


Lục Diễn sờ lên khuôn mặt hơi nóng của nàng: "Ta ngược lại thật hận không thể thay nàng chịu đựng."


Hắn dứt khoát đặt tay nàng lên trên cánh tay mình, vừa không được tự nhiên vừa nghiêm túc nói: "Nếu nàng khó chịu thì nhéo ta." Hắn nhìn Thẩm Tân Di đầy mặt khó hiểu: "Ta bên nàng cùng nhau khó chịu."


Hắn không giỏi nói những điều như vậy nên hơi không được tự nhiên mà quay mặt đi.


Thẩm Tân Di lại xoay mặt hắn qua, thưởng thức vẻ không được tự nhiên trên mặt hắn nhưng vẫn không buông tha: "Sao chàng đột ngột trở về? Trở về chính là vì xem ta có phải bị bệnh hay không à?"


Lục Diễn ngượng ngùng nói bản thân nhớ nàng nhớ muốn chết nên từ từ nói: "Thái Sử Công khuyên ta..."


Thẩm Tân Di vừa nghe năm chữ này thì lập tức sa sầm mặt lại, cả người đều xoay đi đưa lưng về phía hắn: "Nếu Thái Sử Công khuyên chàng, thiếp thấy chàng vẫn đừng oan ức bản thân, mau đi đi!"


Lục Diễn cũng bất chấp mặt mũi của mình mà vươn tay ôm nàng vào trong ngực: "Là bản thân ta nhớ nàng, nhớ đêm không thể ngủ, ngày không ăn ngon. Nếu bản thân ta không muốn trở về thì cho dù ai khuyên ta đến gãy lưỡi cũng vô dụng."


Thẩm Tân Di liếc mắt nhìn hắn: "Lời mở đầu không có câu tiếp theo, lấy lời nói lừa thiếp đúng không?"


Lục Diễn ôm nàng chặt hơn, giọng hạ thấp, nhẹ nhàng giàu từ tính: "Câu câu chữ chữ đều là sự thật. Ta nghe tin nàng bị bệnh thì lo lắng đến mức tim đều như ngừng đập. Ta chạy về trong giông tố, đêm đen đường núi khó đi, ta mới bước được vài bước thì một cái cây to bên cạnh đã bị tia sét đánh trúng, thiếu chút nện vào ta. Bọn họ đều khuyên ta sáng ngày mai lại trở về nhưng ta nhớ nàng đêm giông tố sợ hãi nên cắm đầu gấp gáp trở về với nàng."


Hắn khá không quen nói những lời dây dưa, khi bắt đầu còn cảm thấy không được tự nhiên nhưng càng về sau càng trôi chảy. Hắn nói xong mắt cũng không chớp mà nhìn nàng, chờ phản ứng của nàng.


Lời này có hiềm nghi ăn vạ nhưng nghe xong khiến người ta cảm động không giải thích được. Thẩm Tân Di nhìn hắn một cái mới tức giận nói: "Sớm biết như vậy, hà tất lúc trước còn như thế?" Lẽ ra có thể thương lượng giải quyết chuyện này cho tốt nhưng lại bị kéo lâu như vậy.


Lục Diễn còn tưởng rằng nàng nghe xong lời này sẽ cảm động đến độ nước mắt và nước mũi giàn giụa, ôm mình không buông tay, không nghĩ tới nàng lại bình tĩnh như vậy. Hắn hơi cảm thất vọng, nhanh chóng cúi đầu nhận sai: "Là ta sai."


Thẩm Tân Di kinh ngạc nhìn hắn một cái, không ngờ hắn lại cúi đầu nhận sai. Nếu hắn đều hào phóng thừa nhận lỗi lầm như vậy thì nàng cũng sẽ không làm bộ làm tịch nữa mà nhẹ giọng nói: "Thiếp cũng có rất lớn không phải."


Nàng định nói chuyện với hắn, hơi do dự và hơi khó xử: "Thiếp không cố ý làm chàng tức giận, chỉ là thiếp luôn không nhìn thấy tương lai..."


Trong lòng Lục Diễn càng thêm thương tiếc nên hôn lên mặt nàng rồi ngắt ngang lời nàng nói: "Đừng miên man suy nghĩ, nàng và Tưởng thị không giống nhau."


Thẩm Tân Di càng thêm kinh ngạc, hắn thật sự biết nàng đang khó xử cái gì ư?


Lục Diễn thầm cảm ơn Thái Sử Tiệp trong lòng, giọng không trôi chảy mà khẽ nói: "Tưởng thị và trắc phi kia cùng một giuộc, quấy nội trạch của Lục Du long trời lở đất. Nàng ta làm việc ngang ngược, không chỗ nào cố kỵ, có tiếng xấu ở ở Dự Chương, mệt cho Lục Du nơi chốn đều nhận lỗi với nàng ta, nàng ta coi thường Lục Du khắp nơi. Không phải ngôn ngữ vũ nhục thì chính là lời trào phúng, suýt nữa hạ thuốc Lục Du. Nàng ta khiến cho vợ chồng hai người trở mặt thành thù nên lúc này Lục Du mới muốn giết nàng ta, các người... Không giống nhau."


Hắn chậm rãi nói: "Nhân phẩm của nàng quý giá, điểm này đã thắng qua nàng ta vô số..."


Thẩm Tân Di đỏ mặt khi được hắn khen ngợi, hơi ngượng ngùng mà nhìn hắn.


Hắn nâng mặt nàng lên hôn xuống môi nàng: "Quan trọng nhất chính là Lục Du với Tưởng thị cũng không hề có tình cảm, nhưng ta lại động lòng với nàng."


Sắc mặt của Thẩm Tân Di càng đỏ lên, hơi ngượng ngùng nhìn hắn, nàng dụi vào ngực hắn: "Là thiếp suy nghĩ lung tung."


Hai người lại thì thầm liên miên một lát, sinh lực của Thẩm Tân Di không tốt nên không nhịn được ngáp lên một cái.


Lục Diễn để nàng dựa vào trong lòng mình, giúp nàng thay đổi một tư thế thoải mái: "Ngủ đi."


Thẩm Tân Di nhẹ giọng đáp lại, trước khi đi ngủ thì nói một cách mơ hồ: "Lục Diễn, chàng trở về thật tốt."


Lục Diễn gần như không nghe thấy nàng nói gì nên nhịn không được mà lay nhẹ nàng: "Tố Tố, nàng nói cái gì?"


Thẩm Tân Di đã mơ mơ màng màng lại bị xô đẩy một chút thì nhắm hai mắt lẩm bẩm: "Lục Diễn, chàng thật phiền."


Lục Diễn không quấy rầy nàng nữa, nhớ lại câu nói trước đó của nàng một lần nữa, càng nghĩ khóe môi càng giương lên lại không cam lòng nhấm nháp một lần, thế cho nên mạnh mẽ kiềm chế giữ lại sau này nhấm nháp.


Buổi sáng Thẩm Tân Di thức dậy còn chưa hết sốt, đầu vẫn còn choáng váng rồi khẽ nói: "Khát..."


Bên cạnh lập tức đưa qua một chén nước mật ong đến bên miệng nàng, nàng ùng ục ùng ục uống lên mấy hớp lại cảm thấy bụng nhỏ trở nên khó chịu: "Ta muốn đi tiểu, người đỡ ta đi."


Hai cánh tay có lực lập tức bắt lấy hai chân nàng, dùng tư thế xi tiểu con nít nhẹ nhàng bế nàng lên: "Ta giúp nàng."


Thẩm Tân Di cuối cùng cũng tỉnh táo, quay đầu thấy Lục Diễn ôm mình thế kia thì tức giận: "Chàng làm gì?"


Lục Diễn ôm nàng vào nhà vệ sinh, một tay còn kéo xuống quần lót của nàng: "Trương ma ma nói nàng đi đứng không có sức, kêu ta chăm sóc tốt cho nàng."


Thẩm Tân Di luống cuống tay chân mà bảo vệ quần lót rồi nổi giận: "Không phải giúp như thế! Chàng buông ta ra! "


Vẻ mặt của Lục Diễn rất đứng đắn, cũng không có chút hài hước trêu đùa, ngược lại nhíu mày hỏi: "Nàng thật sự có thể?"


Thẩm Tân Di tức giận: "Thiếp là bị cảm lạnh chứ không phải tê liệt."


Nàng nói xong dường như nghĩ tới điều gì, hoài nghi mà nhìn hắn: "Có phải Điện hạ chưa từng chăm sóc người bệnh?" Chuyện bé xé ra to quá đi mất!


Lục Diễn gật đầu: "Nàng là duy nhất."


Hắn khựng lại mới nói: "Bản thân ta bị bệnh cũng chưa từng để bụng như vậy." Hắn hỏi nàng một cách ngờ vực: "Chính nàng quả thực có thể đi tiểu? Muốn ta giúp nàng hay không..."


Thẩm Tân Di sợ hắn nhất thời hứng khởi cứng rắn muốn hỗ trợ nên che lại quần lót: "Quên đi, thiếp không muốn nữa." Nàng vẫn nên nhịn một hồi thôi.


Lục Diễn đồ chó này, ngày thường lúc ở trên giường hay lúc muốn dỗ nàng, lời không biết xấu hổ gì đó đều có thể nói, vừa xuống giường sẽ khôi phục đức hạnh đứng đắn hình người dáng chó, không phải lạnh mặt thì là há mồm trào phúng nàng.


Hai ngày này dường như không những nói lời âu yếm không lấy tiền mà còn chăm sóc nàng cẩn thận tỉ mỉ. Hắn sợ có nhiều việc không thể bên cạnh nàng nên dứt khoát đẩy hết chuyện của mấy ngày này, một tấc cũng không rời mà canh giữ ở bên người nàng. Ăn cơm uống thuốc rửa mặt thay quần áo đều là hắn tự tay làm khiến cho Trương ma ma Ngọc Yên đều không có việc gì làm.


Chỉ cần nàng làm nũng kêu một tiếng Thái Tử ca ca, chuyện gì hắn cũng chịu làm, cho dù nàng muốn hắn đi đề đao giết người thì chỉ e là hắn cũng chịu.


Thẩm Tân Di từ nhỏ đã quen với việc được chiều chuộng cũng cảm thấy thật sự là chống đỡ không được.


Nàng ngay từ đầu còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, hạ sốt lại không chịu nổi, xấu hổ mà đỏ mặt: "Thiếp đã khỏi bệnh, điện hạ bận việc của mình đi."


"Thái Sử Công nói tuy nàng hết sốt nhưng cơ thể vẫn còn yếu." Lục Diễn thấy nàng muốn đứng dậy thì lấy ra một chiếc áo thêu hạnh hoa quấn quanh khoác cho nàng: "Đêm qua tuyết rơi cả đêm, bây giờ tuyết đang tan là thời điểm lạnh nhất, nàng đừng để bị đông lạnh."


Thẩm Tân Di kiêu ngạo đi về phía nam nên đã nhiều năm không nhìn thấy tuyết. Nàng bước đến mép giường, nhìn tuyết đọng bên ngoài qua lớp giấy cửa sổ mờ ảo rồi nói với vẻ yêu thích và ngưỡng mộ: "Tuyết nhiều như vậy, rừng mai phía sau nhất định đẹp không sao tả xiết, nếu có thể đi ra ngoài xem mai thưởng tuyết thì tốt biết mấy."


Phủ Thái Tử tổng cộng có bốn khu vườn, mỗi một khu đều có cảnh đẹp khác nhau, một trong số đó là rừng mai đặc biệt để người thưởng thức phong thái của hàn mai ngạo tuyết.


Lục Diễn nhíu mày: "Không được, sức khỏe của nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục."


Thẩm Tân Di buồn bực nói: "Thái Sử Công đều nói thiếp gần khỏe rồi, hơn nữa thiếp đã buồn chán trong phòng mấy ngày rồi."


Lục Diễn công chính nghiêm mình, còn vươn tay sờ mặt nàng: "Dù sao đã buồn mấy ngày, vậy buồn thêm mấy ngày nữa chờ hoàn toàn khỏe đi."


Thẩm Tân Di: "..."


Hắn cuối cùng cũng chú ý tới sắc mặt khó coi của nàng, đi qua đó chặn ngang bế nàng lên đặt ở trên giường rồi hôn lên giữa mày nàng: "Lại nhịn thêm mấy ngày, đến lúc đó ta đi thưởng mai với nàng."


"Lại không xa, thiếp mặc dày hơn là có thể đi, mỗi năm thiếp đều trích mai chế hương với cha và mẹ..." Thẩm Tân Di nói tới đây mới ý thức được tự mình nói sai, đột nhiên khựng lại một chút, thấy nét mặt hắn như thường thì lúc này mới nói: "Vậy thì thiếp sẽ không đi."


Lục Diễn lại sờ đầu nàng, vẻ mặt như suy tư lại cầm quyển sách để nàng giết thời gian, bản thân lập tức đi ra ngoài.


Thẩm Tân Di đọc mấy canh giờ, chờ đến giờ cơm mới phát hiện hắn chưa trở về nên quay đầu hỏi Trương ma ma: "Điện hạ đâu?"


Trương ma ma lắc lắc đầu: "Hình như đi ra ngoài?"


Thẩm Tân Di sờ sờ đầu rồi lẩm bẩm: "Hắn đồng ý hôm nay vẽ cửu cửu tiêu hàn đồ * với ta mà..."


九九消寒图: Cửu cửu tiêu hàn đồ là một bức tranh được các văn nhân miền Bắc Trung Quốc căn cứ theo phương pháp số chín vẽ nên. Phương pháp số chín được truyền miệng dân gian, có lịch sử, ít được ghi chép, về nguồn gốc từ khi nào thì không có thông tin chính xác. Cửu cửu tiêu hàn đồ đã xuất hiện từ thời nhà Minh, là dàng văn bản, hình tròn, hình vẽ hoa mai.


Lục Diễn không phải là người nói không giữ lời, đặc biệt là đối với nàng, chỉ cần là đồng ý chuyện của nàng thì cho dù có nhỏ thì hắn đều sẽ nhớ kỹ.


Hoặc là hắn tạm thời có việc hoặc là không thích nàng nhắc đến chuyện nhà họ Thẩm nên lúc này mới chạy đi ra ngoài.


Nàng buồn bực mà khuấy chiếc muỗng: "Còn không phải là muốn nhìn hoa mai thôi sao, không đến mức đi..."


Chờ nàng thất thần mà cơm nước xong xuôi, Lục Diễn mới vội vàng trở về, quét sạch một bữa.


Thẩm Tân Di nhìn sắc mặt khó coi của hắn: "Làm sao vậy? Có việc gì sao?"


Sắc mặt của Lục Diễn càng thêm không tốt, Thẩm Tân Di càng hoài nghi hơn, thật sự là tức giận vì nàng nhắc tới nhà họ Thẩm ư?


Nàng suy nghĩ về nét mặt của hắn mãi cho đến hoàng hôn, cuối cùng cũng thấy hắn vội vàng trở lại, đôi tay và khuôn mặt tuấn tú ửng hồng vì gió lạnh, trong tay vẫn cầm một cuộn tranh.


Thẩm Tân Di chạm vào bàn tay lạnh lẽo của hắn, đưa cái lò sưởi tay ấm áp của mình cho hắn rồi khuyên hắn: "Chàng đi ném tuyết à!"


Lục Diễn không nhịn được cười, che miệng ho khan vài tiếng rồi từ từ mở cuộn tranh ra: "Không phải nàng muốn nhìn cảnh tuyết vườn mai sao? Đây là ta mô phỏng dựa theo phong cảnh của vườn mai."


Tảo mai phát cao thụ, hồi ánh sở thiên bích.


Vân chưng hà úy, ngạo tuyết lăng sương.


Thẩm Tân Di được hắn chăm sóc lâu rồi, đều đã sắp quên mất hắn cũng là người bệnh. Nàng vươn tay ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào trong lồng ngực hắn rồi nói với giọng buồn bã: "Thiếp chỉ thuận miệng nói thôi, sao chàng còn tưởng thật."


Lúc này là có thể nhìn ra sự khác nhau của trai thẳng và em gái như trời với đất, Lục Diễn làm thế đó đơn giản chính là làm nàng vui vẻ, lại không biết trái tim nàng cảm động đến mức nào. Khi được nàng ôm vào lòng, chỉ cảm thấy xương cốt như vỡ vụn. Hắn giơ tay ôm nàng thật chặt rồi cúi đầu cắn lên tai nàng: "Trên người của nàng đều sạch sẽ, chúng ta đã lâu không..."


Thẩm Tân Di: "..."


Nàng đang lộ vẻ xúc động đó, tâm trạng bị hắn chặn ngang chém đi nên hừ một tiếng thật mạnh, bắt đầu bắt lỗi: "Sao giữa trưa chàng về lại bày cho ta sắc mặt?"


Lục Diễn ôm nàng một hồi mới chịu buông nàng ra, hắn treo cuộn tranh lên: "Khi nào ta lên mặt? Ta đã lâu chưa vẽ đan thanh, buổi sáng làm hỏng

Bình Luận (0)
Comment