Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 68

Editor: Mứt Chanh


Suy nghĩ của Thẩm Tân Di đang hoảng, không khỏi hiện lên rất nhiều cảnh tượng khi còn nhỏ.


Nàng và Kiều Phất Tùng có một mối quan hệ sâu sắc, nếu không phải Hoàng Thượng cứng rắn hạ chỉ tứ hôn cho nàng và Lục Diễn thì bây giờ nàng nhất định đã là vợ của Kiều Phất Tùng.


Hai người đã từng có hôn ước, gần như là cùng nhau lớn lên, điều này gần như khác biệt với cái gọi là thanh mai trúc mã của anh họ Lục Trạch kia của nàng. Cái gọi là ' hôn ước ' của Lục Trạch hoàn toàn do Thẩm Quý Phi một bên nhiệt tình, đơn phương muốn tuyên bố trước mọi người cho con trai và cháu gái. Thật ra cha nàng hoàn toàn chưa bao giờ cân nhắc đến chuyện gả nàng cho anh họ Lục Trạch.


Nhưng Kiều Phất Tùng thì khác, cha nàng khá là thưởng thức nhân phẩm của y, Kiều lão gia tử cũng rất thích con gái nhà họ Thẩm này. Vốn hai nhà đều chuẩn bị quyết định rồi, kết quả Hoàng Thượng loạn trói tơ hồng, nàng bị buộc gả cho Lục Diễn.


Nàng thật sự không nghĩ tới lại gặp được Kiều Phất Tùng ở chỗ này.


Nàng suy nghĩ tới đây thì không khỏi nhìn Lục Diễn một cái


Kiều Phất Tùng thấy nàng bước ra thì ánh mắt dừng lại ở trên râu quai nón của nàng, nhanh chóng nhận ra nàng là ai, một tia sáng không thể giải thích được lóe lên trong mắt rất nhanh lại ảm đạm xuống, y cúi đầu hành lễ: "Thái Tử Phi."


Thẩm Tân Di ngượng ngùng mà tháo râu quai nón xuống, lại nhìn Lục Diễn một cái rồi cười ha ha: "Kiều Tư Mã không cần giữ lễ tiết."


Lục Diễn là người thông tuệ cỡ nào, nhìn ánh mắt hai người không đúng thì lập tức ý thức được hai người biết nhau nhưng chuyện này cũng không kỳ quái. Năm đó Thẩm Tu Viễn ở Bắc Đình làm Đô Hộ một thời gian lâu, gia chủ nhà họ Kiều cũng chính là cha Kiều Phất Tùng khi đó làm việc dưới trướng của Thẩm Tu Viễn, hai đứa nhỏ quen biết nhau cũng rất bình thường.


Hắn bất giác nhướng mày: "Các người biết nhau?"


Thẩm Tân Di căng da đầu nói: "Đúng vậy, cha thiếp và Kiều bá phụ là thế giao, năm đó lại đều nhậm chức ở An Tây, đôi ta dĩ nhiên là quen biết."


Nếu đều bị Lục Diễn nhìn ra, lại giả bộ không quen biết thì quá cứng nhắc, nàng chuyển sang y: "Không phải Kiều tam lang quân trước đó làm lục sự ở An Tây sao? Như thế nào lại chạy đến Bắc Đình làm Tư Mã?"


Kiều Phất Tùng thấy nàng xưng hô dụng tâm xa cách thì trong lòng thở dài một tiếng, sắc mặt kính cẩn nói: "Gia phụ điều nhiệm làm Đô Hộ Bắc Đình, ông cảm thấy lí lịch của ti chức còn thấp, còn cần nhiều rèn luyện hơn, lại sợ ti chức tuổi trẻ vô thuồng cho nên đặc biệt điều ti chức đến dưới mí mắt để nhìn."


Thẩm Tân Di vốn dĩ có tâm sự riêng, thấy thái độ lỗi lạc của y thì bản thân cũng yên lòng: "Điều nhiệm An Đình Đô Hộ chính là thăng chức, ta thế nhưng cũng không biết việc này, đành phải chúc mừng bá phụ và lang quân ở chỗ này. Nếu cha ta biết, tất nhiên cũng vui vì bá phụ."


Kiều Phất Tùng cười cười: "Không dám nhận, lệnh điều động đã được ban hành vào đầu năm nay, gia phụ không cho phép bọn ti chức công khai, người thân bạn bè cũng không biết."


Lục Diễn chờ hai người nói xong thì mới lên tiếng ngắt ngang: "Đoàn sứ giả ở đâu?"


Kiều Phất Tùng thu hồi tâm tư đến chính sự, trầm giọng nói: "Đoàn sứ giả hôm nay đến vùng ngoại ô săn thú."


Lục Diễn ồ một tiếng: "Đặc biệt chọn hôm nay đi?"


Đoàn sứ giả biết đường đường Thái Tử Ngụy Triều muốn tới còn đặc biệt chọn hôm nay chạy ra ngoài, rõ ràng là phải ra oai phủ đầu. Lời này Kiều Phất Tùng lại không thể đáp, chỉ có thể cười mà cho qua rồi đưa cử chỉ mời mọc: "Thái Tử và Thái Tử Phi đi xe một đường mệt nhọc, đi Đô Hộ phủ nghỉ ngơi trước, buổi tối chúng thần sẽ tổ chức tiệc vì ngài tẩy trần."


Lục Diễn nói: "Sửa đến tối ngày mai đi."


Kiều Phất Tùng ngẩn ra nhưng nhanh chóng trả lời vâng, lại quay sang nhìn Thẩm Tân Di một cái.


Thẩm Tân Di bị y nhìn thì trong lòng rối loạn, tâm tư nặng nề mà ngồi vào trong xe ngựa.


Vốn dĩ duyên của nàng và Kiều Phất Tùng đã cạn, hai người lại không mai mối không tằng tịu với nhau, nàng vốn không nên phiền lòng như vậy.


Nhưng vấn đề lại xảy ra ở trước đại hôn nàng hai tháng, ngày ấy Kiều Phất Tùng đặc biệt tới phương nam tìm nàng, mang theo một thân phong trần chật vật muốn mang nàng đi xa Tây Bắc. Nhà nàng bên trên có cha mẹ anh trai, sao có thể đáp ứng? Cho nên nàng dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt.


Kiều Phất Tùng ý thức được bản thân xúc động, sau khi trở lại phương bắc thì không lui tới nữa, Thẩm Tân Di cũng không biết y đã trải qua một năm tuổi trẻ này như thế nào.


Việc hôn nhân chưa thành không phải đại sự nhưng việc bỏ trốn chưa thành chính là đại sự, truyền ra đều cực kỳ bất lợi với ai.


Không chỉ có như thế, mặc kệ hai người có tình yêu nam nữ hay không nhưng tình bạn thuở thiếu thời vẫn luôn không thể bỏ qua, cái này mà để cho Lục Diễn biết thì chẳng phải trời đất đảo lộn sao?


Cứ như vậy một đường thấp thỏm đến Đô Hộ phủ. Đô Hộ phủ đã dọn dẹp vẩy nước quét tước sân nhà, Đô Hộ Kiều đã nghênh đón ở cửa Đô Hộ phủ, thấy Lục Diễn thì quỳ một gối xuống đất: "Bái kiến Thái Tử Thái Tử Phi, thần có thương tích trong người nên không thể tự mình đi nghênh ngài, đành phải phái khuyển tử tiến đến đón tiếp, mong rằng hai vị điện hạ thứ tội."


Lời này của ông không giả, trên đùi phải của ông được băng vải băng bó, còn có vết máu âm ỉ chảy ra.


Đô Hộ Kiều rất yêu thương tiểu bối, Thẩm Tân Di thấy ông như vậy thì không đành lòng nên vội đưa tay ra đỡ: "Đô Hộ có thương tích trong người, không cần hành đại lễ."


Nàng nói xong mới phát hiện bản thân lướt qua Lục Diễn, quay đầu ngượng ngùng mà nhìn hắn, Lục Diễn gật đầu với nàng, ý bảo không sao.


Hắn lại hỏi: "Đô Hộ chính là trọng thần của nước, là quan tham chính của biên cương, khi ra vào phải có người bảo vệ mới phải, làm sao mà bị thương nặng như vậy?"


Đô Hộ Kiều ra dấu tay mời vào: "Cho thần đi vào lại kỹ càng tỉ mỉ báo cho điện hạ."


Kiều Phất Tùng dẫn đường ở phía trước, Thẩm Tân Di đi theo vào Đô Hộ phủ, ánh mắt nàng tùy ý đảo qua, chỉ thấy sắc mặt của một hộ vệ gác cổng cứng đờ, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước dường như có điều gì đó không ổn


Nàng vốn dĩ chỉ tùy ý nhìn thôi, thấy người này cử chỉ cổ quái thì không khỏi nhìn nhiều vài lần.


Ai ngờ mới vừa nhìn là chuyện xấu, ánh mắt của hộ vệ và nàng tiếp xúc, ánh mắt đột nhiên dữ tợn lên, mở rộng cánh tay nhào về phía nàng. Nhóm Ngọc Yên Ngọc Dung phía sau nàng không kịp phản ứng.


Lục Diễn đang ở phía sau nói chuyện với đô hộ Kiều, quét mắt qua đã có người nhào qua nàng, theo bản năng động thân đi cản.


Chẳng qua hắn cách nàng khá xa, cho dù lập tức phản ứng cũng đã muộn nhưng đã thấy thị vệ duỗi tay ra định bóp cổ nàng.


May mắn thay Ngọc Dung bên người nàng phản ứng rất nhanh, cuống quít bên trong ra sức va chạm, đột nhiên hộ vệ bị đâm ngã. Kiều Phất Tùng cách nàng tương đối gần hơn đã đuổi lại đây, rút ra bội kiếm đâm vào đầu vai của hộ vệ này.


Hộ vệ này dường như không biết đau đớn mà để mặc thanh kiếm sắc bén xuyên vai, gã đi nhanh về phía trước, há mồm cắn một phát lên cánh tay của Kiều Phất Tùng .


Kiều Phất Tùng kêu lên một tiếng, trở tay xiên gã một nhát.


Lục Diễn bảo vệ nàng ở phía sau, thị vệ còn lại cũng đuổi kịp tới bắt lấy người này. Lực đạo của người này cực lớn, bảy tám anh tài đè gã lại, phía sau lưng lại ăn mấy đá thật mạnh nhưng gã hãy còn đang giãy giụa.


Thẩm Tân Di thấy cục diện đã được khống chế thì cũng bất chấp tị hiềm, chuyển sang hỏi Kiều Phất Tùng: "Kiều Tư Mã sao rồi?"


Kiều Phất Tùng mặc nhuyễn giáp trên người, bởi vậy chỉ bị cắn rách da, y nhẹ nhàng xua tay: "Thần không sao."


Thẩm Tân Di thở dài: "Kiều Tư Mã trở về nhớ rõ dùng rượu mạnh tiêu độc." Vi khuẩn trong miệng là nhiều nhất.


Kiều Phất Tùng ngơ ngẩn nhìn nàng một cái, nàng đã quay đầu đi chỗ khác.


Lục Diễn mặt trầm như nước: "Đến tột cùng là chuyện như thế nào?"


"Chỉ e lại là những cổ sư đó làm..." Đô Hộ Kiều tạm dừng một chút, thấy con trai không sao mới yên tâm rồi cười khổ một tiếng: "Chúng ta đi vào lại nói."


Sau khi Thẩm Tân Di đi vào thì gấp không chờ nổi đã hỏi: "Đô Hộ nói lại là những cổ sư đó làm? Lúc này có liên quan gì với cổ sư, hơn nữa bọn họ còn làm chuyện ác nhiều lần ư?"


Đô Hộ Kiều cười khổ: "Thái Tử Phi quả nhiên thông minh hơn người." Ông buông tiếng thở dài: "Hai vị điện hạ hẳn là biết Bắc Đình nằm ở Nam Cương, Nam Cương từ xưa đã có truyền thuyết về cổ thuật, những người này truyền cổ thuật vô cùng kì diệu. Những cổ sư đó một đám đều thành thế ngoại cao nhân nhưng thật ra đều không phải là như thế. Cổ sư thờ phụng cổ thần, có cổ thần giáo chuyên môn quản lý mấy cổ sư này không khác lắm với quan phủ nha môn của chúng ta. Tuy triều đình chúng ta và cổ sư có tranh chấp tài nguyên và nhân lực nhưng có cổ thần giáo đè xuống, những cổ sư đó không dám quá giới hạn. Nhưng gần đây không biết cổ thần giáo xảy ra chuyện gì, những cổ sư đó như điên rồi, đuổi cổ tập kích người trong triều đình, thần thân là Bắc Đình Đô Hộ đã chịu mấy lần tập kích."


Ông nhìn chân mình: "Cổ thuật kỳ quái quỷ dị, điều này vượt quá tầm hiểu biết của người Hán chúng ta, chân này của lão chính là nhất thời không đề phòng mà bị thương. Hôm nay hộ vệ xuống tay với Thái Tử Phi kia chắc là bị cổ sư khống chế."


Thẩm Tân Di nghe được ba chữ ' cổ thần giáo ' thì trong lòng nhảy dựng, nháy mắt nghĩ đến cái dị nhân kia cho nàng chân ngôn cổ.


Nàng lại khó hiểu: "Nếu cổ thuật thật sự có năng lực như vậy, cổ sư chẳng phải đã sớm thống nhất thiên hạ rồi sao? Vì sao cam nguyện sống ở một góc của Nam Cương?"


Đô Hộ Kiều chuyển sang Kiều Phất Tùng: "Tam Lang hiểu nhiều hơn thần lắm, để Tam Lang nói với điện hạ."


Kiều Phất Tùng nói ngằn gọn: "Thần biết được cũng không nhiều lắm, chỉ biết cổ sư rất khó bồi dưỡng, số lượng sẽ không quá 10000. Cổ cũng không phải dễ đuổi như vậy, hơn nữa cổ thuật tựa như đã từng là một nhánh của y thuật, vốn là việc thiện cứu mạng người. Nếu cổ sư ý có định đuổi cổ hại người, tự thân cũng sẽ lọt vào phản phệ, không chết cũng bị thương."


Thẩm Tân Di nhìn Lục Diễn, tăng cường hỏi đến cùng: "Kiều Tư Mã biết cổ sư?" Nàng thấy mặt Kiều Phất Tùng lộ vẻ khó hiểu thì nói thẳng: "Điện hạ nhà ta năm đó bị kẻ gian ám toán, trúng cổ độc cho nên ta muốn tìm kiếm cổ sư tới vì chàng giải độc."


Lục Diễn trúng độc không phải là một bí mật, trong triều tin tức hơi chút linh thông đều biết, nàng cũng không cất giấu.


Ánh mắt của Lục Diễn hơi mềm mại, nghiêng đầu nhìn nàng, chỉ vì ngại trước mặt người khác mà thân mật không dễ dàng.


Đáy mắt của Kiều Phất Tùng tựa như tối sầm lại, chậm rãi lắc đầu: "Cổ sư đều là người cực đoan, bằng không cũng sẽ không liều mạng thương tàn cũng muốn đồng quy vu tận với triều đình quan viên. Cho dù tìm được cổ sư, bọn họ cũng chưa chắc sẽ vì điện hạ giải cổ. "


Thẩm Tân Di hỏi một chút thôi, nàng nghe Thái Sử Tiệp nói qua cổ độc trên người Lục Diễn vô cùng phức tạp, hẳn là do cổ sư nhân tài có địa vị cực cao chế ra, cổ sư bình thường tìm tới cũng không được việc.


Lục Diễn thật sự không lo lắng về việc cổ độc của mình có giải được hay không, dù sao hắn đã là cái dạng gì thì tự mình rõ nhất. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng hơi suy sụp thì trong lòng không đành lòng mới hỏi: "Ta có thể đến cổ thần giáo một chuyến được không?"


Mặt mũi của Đô Hộ Kiều trắng bệch, Kiều Phất Tùng lập tức khuyên can: "Điện hạ nghĩ lại, cổ thần giáo ẩn ở giữa dãy núi, vị trí cụ thể ngoại trừ những cổ sư kia ra thì gần như không ai biết. Chướng khí ở khắp nơi, côn trùng độc hại ở khắp đất, còn có trận pháp thật mạnh cổ sư bày ra, muốn đi cơ bản đều có đến mà không có về."


Đô Hộ Kiều lập tức nói: "Chẳng qua còn xin điện hạ yên tâm, thần tất dốc hết sức lực giúp điện hạ hỏi thăm chuyện cổ thần giáo."


Nói đến đây không còn gì để nói nữa, Đô Hộ Kiều dẫn hai người vào sân chính, cuối cùng đưa ra một vấn đề nghiêm túc: "Đoàn sứ giả hôm nay đi ra ngoài săn thú, nói vậy ngày mai là có thể trở về, còn xin điện hạ ở lại đây nghỉ một ngày."


Ông lại khách sáo một câu: "Tam Lang tự mình sắp xếp theo sở thích, nếu hai vị ở không hài lòng, cứ việc nói cho thần. "


Thẩm Tân Di vội khách khí vài câu, hôm nay nàng mệt quá nên vào phòng sai người chuẩn bị nước rửa mặt.


Vốn Lục Diễn không để ý cái gì, hắn mơ hồ quét một lần bày biện trong phòng thì sắc mặt quái dị lên.


Tố Tố có vài thói quen nhỏ mà có lẽ bản thân nàng cũng chưa chú ý tới, thí dụ như nàng không thích huân hương quá nồng, càng yêu mùi hương ngào ngạt thanh nhã của cây hoa kim ngân. Đọc sách không thích dùng thẻ kẹp sách, thích đè chân gấp sách. Không thích chăn tơ tằm hoặc là vỏ chăn tơ lụa mà chỉ thích vải bông. Son phấn chỉ dùng bản thân chế, thật sự không có thì mua Đa Bảo Các.


Thói quen sở thích này đó của nàng, trong phòng thế nhưng đều chuẩn bị đầy đủ.


Cho dù hai nhà là thế giao, Kiều Phất Tùng biết tỉ mỉ như vậy cũng quá mức.


Lục Diễn không hiểu sao lại không vui nên gọi người hỏi thăm một vài, không ít người đều biết việc hai nhà có hôn ước. Mọi người đều cho rằng Tam Lang nhà họ Kiều sắp có chuyện tốt với Ngũ Nương nhà họ Thẩm nhưng không nghĩ tới bị Hoàng Thượng chặn ngang một đòn. Cho nên hắn chưa đến một canh giờ đã hỏi thăm ra chuyện xưa của hai người, sắc mặt càng thêm nặng nề.


Hai người có hôn ước cũng không có gì, nhưng từ nhỏ quen biết, nhất định phải có tình cảm khác nhau, nếu không cha mẹ hai bên sẽ không giao kết hôn ước.


Lúc đầu hắn chướng mắt Thẩm Tân Di nên dĩ nhiên khinh thường đi tìm hiểu nàng.


Nghĩ đến Kiều Phất Tùng có một đoạn quá khứ với Tố Tố của mình, thậm chí còn hiểu biết Tố Tố hơn mình thì trong lòng hắn phiền muộn.


Thẩm Tân Di đã hai mươi ngày không tắm một cách dễ chịu, lúc này rốt cuộc cũng bắt lấy, ngâm hơn một canh giờ mới ra ngoài, vừa bước ra đã nhìn thấy Lục Diễn với thủ đoạn độc ác tàn phá một cành mai trong bình mai.


Nàng dùng khăn lông trên tay quất hắn một cái rồi oán trách: "Nó nợ tay chàng hay sao?"


Năm ngón tay của Lục Diễn khép lại, hơi dùng một chút lực đã vò nát nhánh mai trong tay, hắn ném tàn hoa xuống: "Phiền lòng."


Thẩm Tân Di khó hiểu: "Chàng có cái gì mà phiền?"


Lục Diễn nắm lấy eo nàng rồi kéo nàng đến trên đùi mình: "Khi nàng còn nhỏ là cái dạng gì?"


Thẩm Tân Di: "Hai con mắt một cái mũi một cái miệng..."


Lục Diễn: "..."


Hắn vươn tay nhéo mặt nàng: "Nói chuyện cho đàng hoàng."


Thẩm Tân Di không rõ hắn vì sao đột nhiên hỏi cái này nên đếm đầu ngón tay: "Chỉ là dáng vẻ bình thường thôi, ở nhà đi học một ít quản gia quản lý sổ sách, còn có cầm kỳ thi họa này đó. Rảnh rỗi thì mời mấy chị em làm một hồi thơ hội hội hoa, mùa hè đi vườn thưởng sen, mùa đông đi bên hồ ngắm tuyết, dường như không có gì ngoài những thứ này."


Lục Diễn phác họa ra từng cảnh tượng thì không khỏi nhếch khóe môi lên: "Nếu ta sớm biết nàng một chút thì tốt rồi."


Thẩm Tân Di xua tay: "Không tốt không tốt, thiếp lại không muốn sớm quen chàng."


Lục Diễn mấy năm nay bởi vì bị bệnh mà thiện lương rất nhiều, mấy năm trước tính tình của hắn có thể được coi là thô bạo, nếu hai người sớm quen nhau một chút thì không chừng mỗi ngày đều đánh nhau.


Lục Diễn lại hiểu sai ý mà xoay mặt nàng qua: "Vậy nàng muốn sớm một chút quen ai?"


Thẩm Tân Di hất bay tay hắn: "Ai cũng không muốn, một mình thiếp sống cũng khá tốt." Nàng nhìn sắc mặt hơi đen của Lục Diễn thì

Bình Luận (0)
Comment