Thái Tử Phi Nói Chuyện Yêu

Chương 1

Edit: Miêu Ngư

Ta là Tống Diên, làm Thái Tử phi ngót nghét được ba năm. Rất nhiều người cực kì hâm mộ thân phận của ta, có thể bọn họ không biết được, nơi Đông cung này chính là gông xiềng, trói buộc ta đến không còn sức để thở. Có thể gả cho Thái tử, tiến vào Đông Cung, người sáng suốt liền biết được Thái tử đang nghĩ cái gì.

Quả thật là vậy, cha ta đang nắm trong tay binh quyền. Hắn không thương ta, vừa vặn, ta cũng không thương hắn. Ta với Thái Tử đều có toan tính riêng, hắn vì đế vị không từ thủ đoạn. Mà ta cũng chỉ vì vinh quang của Tống gia vậy thôi.

Kì thực mối hôn sự này, lão hoàng đế phản đối ngay từ đầu, nếu binh quyền đều nằm trong tay thái tử, vậy thì cái ghế hoàng đế, lão cũng không thể ngồi được nữa. Cũng không biết về sau thái tử dùng biện pháp gì, làm cho lão hoàng đế đồng ý mối hôn sự này. Việc này ta cũng không có đi nghe ngóng, bởi vì không có hứng thú.

Cứ như vậy, ta được gả vào phủ Thái tử, trở thành người bên gối của Triệu Tử Khâm. Tuy nhiên cái người bên gối này cũng chỉ có một lần vào đêm tân hôn. Sau này đều là ai ngủ phòng đó, cũng không ai để ý tới ai. Cũng may tính ta vui vẻ tự tại, không có việc gì.

Trong hai ba năm, ta cùng Triệu Tử Khâm một mực tương kính như tân, khách khách khí khí, ta không chọc hắn giận, hắn cũng không đối xử quá đáng với ta, thời gian cứ bình bình đạm đạm trôi qua.

Có thể mọi thứ luôn luôn có điều ngoài ý muốn. Ví như ngày hôm trước, Triệu Tử Khâm từ bên ngoài mang về một đứa nhỏ mập mạp, bộ dạng chắc được bốn năm tuổi, toàn thân tròn vo, còn đeo cả kim ngọc, vừa nhìn đã biết không dễ chọc. Ta thập phần hoài nghi tiểu tử này chính là con riêng của hắn ở bên ngoài. Tuy nhiên nghĩ cũng chỉ nghĩ vậy, ta cũng không hỏi, bởi vì tiểu tử này cả ngày đều kề cận Triệu Tử Khâm, ta không có cơ hội hỏi.

Cho đến ngày hôm qua, khi hắn ôm hài tử trở về thì bị ta bắt gặp, ta vừa nhìn thấy đứa bé kia ghé vào vai Triệu Tử Khâm ngủ say, liền vội bước đến trước mặt hắn, vẻ mặt đầy tò mò mà hỏi. Triệu Tử Khâm cũng không kiêng nể gì, đáp phải. Mặc dù ta cũng đoán được đáp án, nhưng từ trong miệng hắn nghe được thì lại khó có thể tiếp nhận được cái nón xanh này. Tốt xấu gì cũng là phu thê một thời, đổi lại người khác thì có ai chịu được. Tình huống hết sức khó xử, ta nhìn cục thịt nhỏ kia một hồi, lại nhìn gương mặt băng lãnh kia của Triệu Tử Khâm.

Nhìn một chút cũng nhìn ra luôn vấn đề, hai cha con này nào có chút gì giống nhau? Mắt mũi miệng hoàn toàn khác biệt, làm sao có thể là cha con. Sau đó ta cũng nghĩ ra, nói không chừng hắn cũng bị người ta cắm sừng rồi, mơ màng không biết, chỉ biết ngây ngốc nuôi dưỡng hài tử của người khác. Nghĩ vậy lòng ta cũng thoải mái hơn nhiều.

Ta cố ý che giấu xấu hổ, giật giật da mặt, cười một cách cứng nhắc.

"Có đứa bé cũng tốt, như vậy phụ hoàng mẫu hậu cũng sẽ không thúc hai ta sinh nữa. Ta cũng giảm đi phiền muộn."

Ta càng nghĩ càng thấy đúng, nói xong còn muốn sờ cục thịt nhỏ kia để cảm tạ. Tay còn chưa đụng tới đâu, Triệu Tử Khâm kia đã nghiêng người, ta liền chụp vào khoảng không. Đồ keo kiệt. Triệu Tử Khâm luôn hậu tri hậu giác, đại khái cảm thấy động tác của mình không tốt lắm, ho nhẹ một tiếng giải thích.

"Khó lắm nó mới ngủ, làm tỉnh giấc thì phiền phức."

Ta bĩu môi, dáng vẻ kệch cỡm đáp lời một câu đã biết, sau đó hất lên mái tóc đang cài trâm ngọc quay người mà đi, để lại cho hắn một bóng lưng đẹp đẽ.

Bình Luận (0)
Comment