Thái Tử Phi Nói Chuyện Yêu

Chương 8

Edit: Miêu Ngư

Vì để cho Triệu Tử Khâm tuyển thiếp, ta buồn bực vài ngày. Vốn tưởng rằng chỉ là một việc cực kì đơn giản, ai mà nghĩ tới, đừng nói đến việc nạp thiếp, chỉ riêng trong danh sách đưa đến một cái tên cũng không có.

Ta thấy có chút kì quái, tuy rằng Triệu Tử Khâm có nóng nảy, có khi hung dữ, nhưng dù gì cũng là Thái Tử, bộ dáng lại đẹp, làm sao mà lại đến một người nguyện ý gả cho hắn cũng không có? Ta không thể không nghi ngờ đây chính là do Triệu Tử Khâm cố ý cản trở.

Hắn không muốn nạp thiếp, kỳ thật ta cũng hiểu, nhưng ta cũng không thể phản bác lại ý tứ của Hoàng hậu nương nương. Ba cung sáu uyển, người đẹp dù sao cũng phải nhiều một chút mới tốt, sau này làm hoàng đế, cũng phải có chút thể diện.

Ta càng nghĩ, cảm thấy vẫn nên là tiến cung một chuyến. Vì vậy ta mang theo danh sách đến thẳng cung Trường Xuân, nói rõ sự tình cho hoàng hậu rằng không phải ta không muốn làm cái việc này, mà là Triệu Tử Khâm không được, không ai chịu yêu thích hắn.

Vừa đến cung Trường Xuân, mới phát hiện cánh cửa son đỏ luôn mở ra hôm nay lại khoá chặt, hai vị công công giữ cửa thấy ta đến, quy củ hành lễ. Đến lúc ta muốn đi vào lại bị bọn họ ngăn lại.

"Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương hôm nay không tiếp khách."

"Không tiếp khách?? Vì sao?"

"Nương nương mấy ngày gần đây thân thể không tốt, thái y dặn dò cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng mấy ngày."

Mấy lời này, với người thông minh như ta đây sẽ tin sao? Rõ ràng chính là lừa gạt! Mấy ngày trước ta tiến cung, rõ ràng sắc mặt hoàng hậu còn hồng nhuận phơn phớt, khí sắc thật tốt, đâu ra sinh bệnh? Sợ là sinh bệnh người giàu nha. Nhưng ta cũng không chọc thủng, dù sao thì làm người cũng nên lui lại một đường, về sau còn có thể nhìn nhau.

Ta cũng chỉ có thể giả vờ giả vịt nhăn mày, sắc mặt ngưng trọng nói.

"Đang yên đang lành tại sao lại bệnh? Nôi tì đến đây vốn để cho mẫu hậu giải buồn, nếu như thế, nô tì cũng không quấy rầy mẫu hậu nghỉ ngơi."

Ta nhanh chóng ngừng lại, sợ mình diễn sâu rồi lại không ngừng lại được. Vì vậy nói xong những lời này, không đợi công công an ủi ta, trực tiếp nhét tờ danh sách vào tay bọn họ, nói cho bọn họ biết.

"Làm phiền công công đem danh sách này giao cho mẫu hậu." Công công nhìn thoáng qua rồi nói.

"Tấm lòng của Thái Tử phi nô tài nhất định sẽ chuyển cáo cho Hoàng hậu nương nương."

Ai, chứng kiến công công trông cửa hiểu chuyện như thế này, ta cũng an tâm. Chuyến đi hôm nay coi như công cốc, ta nghĩ dù gì cũng đã ra khỏi nhà, thì đi trà lâu nghe một chút sách, lại ghé Trần chưởng quỷ ở phía Tây chọn một ít trang sức, hình như ở phía Đông cũng có cửa hàng mới.

Kiệu mới đi đến chỗ rẽ, ta liền nghe thấy tiếng cửa son mở ra, lại hô bảo kiệu phu ngừng, vội vàng nép vào góc tường nhìn hướng cửa Cung Trường Xuân. Cảnh tượng này, ta sợ cả đời cũng không thể quên được.

Từ trong nội cung Trường Xuân có hai vị công công bước ra, một trước một sau bước chân cực nhanh. Bọn hắn đang nâng một cáng cứu thương, phía trên đắp một mảnh vải trắng thật dài. Ta cẩn thận nhìn xem chúng đang cố giấu diếm cái gì, vốn là cũng không thể nhìn ra được, nhưng một giây sau, từ trong mảnh vải trắng một cánh tay rũ xuống, đầu ngón tay còn dính một mảng máu đỏ tươi. Ta liền biết được đó là cái gì, sợ tới mức hét ầm lên.

May mắn thay, khoảnh khắc mấu chốt đó có người nhanh hơn liền bịt miệng ta lại mới không làm chúng phát hiện. Tiếp theo chính là che đi mắt của ta, lòng bàn tay ấm áp che đi đôi mắt còn đang trợn tròn. Bóng tối trước mặt đến quá nhanh, ta còn chưa kịp phản ứng,

"Đừng sợ."

Giọng nói Triệu Tử Khâm vang lên ngay bên tai ta, hơi thở từ bên tai khuếch lên. Điều này như viên thuốc an thần, làm thần trí đang kinh hoàng của ta bỗng yên ổn.

Hắn an ủi, "Quên nó đi, chúng ta về nhà."

Ta không thể phát ra tiếng nào, chỉ ngây ngốc gật đầu, khó có khi nhu thuận mà theo hắn hồi phủ. Cho đến khi trở về phủ, cả người ta mới thoáng hồi phục tinh thần, hít sâu một hơi, đối diện mặt Triệu Tử Khâm, nghiêm túc cảm tạ hắn.

"Hôm nay đa tạ người rồi."

Triệu Tử Khâm cười một tiếng, cúi đầu nhìn ta.

"Cũng đã là phu thê già, còn khách khí cái gì?"

"..."

Ta thật sự không muốn cùng hắn ba hoa, quay người trở về phòng, phát hiện không đi được. Quay đầu lại nhìn mới thấy tay ta còn đang nắm tay hắn, lúc này mới phản ứng lại. Ta cùng Triệu Tử Khâm kia một đường tay nắm tay như keo sơn hồi phủ.

Ta lắc đầu, lại lắc tay, gương mặt cảnh cáo hắn, nói.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất nên buông tay ra."

Triệu Tử Khâm lại như đứa bé mới lớn, giật tay ra cau mày nói với ta.

"Là ai không buông tay? Hả?"

Ta chạy trối chết, trái tim khó khăn lắm mới bình tâm xuống giờ đây lại một lần nữa nhảy dựng lên, thậm chí sao với trước còn mạnh mẽ hơn.

"Rõ ràng là ta ăn hết đậu hũ của hắn.. Không đúng!!! Là hắn ă hết đậu hũ của ta mới đúng."

Ta vuốt ngực, tự nói với bản thân, cái này là ngoài ý muốn mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment