Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 40

Như Ý khóc một hồi cũng nín, không phải do Bạch Trường dỗ dành mà do khát nước quá, khóc mãi nước mắt không còn đủ để chảy ra nữa. Nàng ngước mắt nhìn quanh thấy không khí xung quanh đã yên tĩnh, giải quyết xong cái đám ô hợp đó rồi sao. Bất quá nhìn kỹ thì thấy có một đám người vừa cướp vừa hộ vệ đang bất động như tượng nhìn về hướng nàng, mặt ai nấy ngố như bị đứt dây thần kinh chết đứng cả rồi.

- Công tử, họ bị sao vậy?

Bạch Trường nãy giờ cũng không chú ý xung quanh nên nghe nàng hỏi thế cũng quay lại nhìn. Cảnh tượng gì mà khó coi quá đi, ai nấy cũng nhìn Như Ý của chàng thì phải. Chàng đứng bật dậy hét lớn ra oai khiến đám kia hoàn hồn giật mình quay lại đánh tiếp.

- Nhìn cái gì?

- Ngài đâu cần hét lớn vậy, thủng màng nhĩ của ta, đau hết cả tai rồi.

- Xin lỗi, đứng dậy đi, nè lau mặt.

Chàng kéo nàng đứng dậy, tiện thể thấy nàng mặt mũi tèm lem thì rút khăn tay đưa nàng luôn.

- Không cần.

Như Ý từ chối thẳng thừng, nàng lo lắng trong khăn có chứa độc dùng thứ đó lau mặt mất công ngứa ngáy tùm lum thì khổ. Nàng tự lôi khăn tay màu xanh của mình ra,

hắn vô duyên dành lấy.

- Ta lau mặt cho nàng.

- Ai mướn ngài vậy, trả đây.

- Yên nào, nàng động đậy ta lau trúng mắt sẽ đau đấy.

Một màn tình cảm lộ liễu này lọt vào mắt cả một đám bảy chàng công tử đẹp trai đang ẩn mình trên cây cách đó không xa. Huyền Băng Thất Sát liếc mắt nhìn nhau cười cười nham nhở. Thánh nữ thật lắm trò đấy, khóc lóc thấy ghê. Nàng không chọc người khác tức điên ói máu thì thôi, có kẻ nào đủ năng lực khiến nàng thật sự khóc thì cả bọn sẽ gọi kẻ đó là cụ tổ. Khóc cái kiểu bù lu bù loa này, họ rành lắm rồi không bị lừa nữa.

- Xuống thôi, canh mãi nàng mới tới, đợi chờ thật mệt mỏi đó.

Huyền Nhất công tử cười nhảy xuống đầu tiên. Thám tử của Huyền Băng Cung ở đâu cũng có, chuyện Thánh nữ tỉnh lại họ biết tin sau đó không lâu lắm nhưng nàng bị nội thương nên chưa tiện đón về. Tin hồi báo hôm nay nàng sẽ đi qua con đường này nên “canh me” sẵn. Ai ngờ nãy giờ chứng kiến mấy màn kịch hay quá trời hay.

- Chúng thuộc hạ tham kiến Thánh nữ!

- Ah, bằng hữu tới rồi sao, các người hộ vệ thật suất xắc quá.

Biết ngay sẽ thế mà, nàng chết đi sống lại câu đầu tiên cũng là trách móc. Khuôn mặt xinh đẹp kia cười rạng rỡ chào đón bạn hữu lâu ngày không gặp nhưng ánh mắt lóe lên tia cảnh báo nguy hiểm. Dấu hiệu không hẳn là rất chi tiết rõ ràng chỉ là cả bọn bảy người đều đã gặp qua ánh mắt đó không ít lần nên từ trong tiềm thức còn lưu lại dấu ấn.

- Thánh nữ quá khen rồi.

Huyền Nhất công tử cười đáp trả, nàng cười thì chàng cũng phải cười đó là quy tắc. Chàng thật sự không muốn trong bữa ăn hay li nước tiếp theo chàng uống được nêm nếm thêm “gia vị” đâu. Lần trước đã thử qua một lần thuốc xổ tởn tới già luôn rồi. Huyền Băng Thất Sát danh trấn gian hồ nhưng lại nể trọng nàng một phép. Lý do thứ nhất nàng là Thánh nữ, lý do thứ hai nàng thù dai chuyện lớn chuyện nhỏ không bỏ qua bao giờ, lý do thứ ba bản chất của nàng là thích chọc phá người khác. Nàng nhìn thấy người khác thoải mái mà mình khó chịu thì ăn cơm không ngon. Vì lẽ đó không lẽ gì nàng lại ép mình ăn uống không được thoải mái, muốn hóa giải chỉ có một cách thôi và thật xấu số cho kẻ nào bị lọt vào tầm ngắm.

- Tới đúng lúc đó nhưng mà…

Nàng ngó nghiêng sau lưng các chàng như tìm kiếm ai đó. Huyền Nhất mừng thầm, đỡ quá phen này chàng không phải đích ngắm của Thánh nữ, thật đáng để thở phào nhẹ nhõm rồi.

- Bách Chiến ca ca của ta đâu?

Câu này được nói ra có bảy người như chút được gánh nặng, có một người tê hết cả da đầu.

- Cung chủ đang tới.

- Sao các huynh tới rồi mà cung chủ còn chưa tới?

- Cung chủ bận một chút chuyện riêng.

Như Ý nhìn cả bọn cười tít mắt khiến ai nấy đều chột dạ. Huyền Băng Thất Sát trong lòng thầm gửi tới Phi Bách Chiến lời nhắn nhủ thân ái “tạ lỗi rồi cung chủ chúng tôi cũng hết cách, Thánh nữ cáo già không tin chúng tôi dù nửa lời, ngài sắp tới hãy tự lo liệu đi”.

- Vậy Bách Chiến ca ca khi nào mới tới, huynh ấy không biết Như Ý ngày nhớ đêm mong ư?

- Thuộc hạ nghĩ ngài ấy biết chứ, bất quá chuyện trong tổ chức cần giải quyết khẩn cấp, ngài ấy sẽ tới ngay mà.

Câu này Huyền Tam công tử ráng vớt vát chút đỉnh cho cung chủ, dù rằng chàng cũng biết nói nữa cũng không ăn thua. Phen này cung chủ lãnh đủ rồi, bất quá sự hy sinh cao cả của ngài sẽ khiến những người còn lại tạm thời có một khoảng khắc bình yên để sống.

- Vẫn là Huyền Tam huynh tốt bụng giải thích dùm ta. Đa tạ.

- Không dám.

Bạch Trường nhìn đám người mới tới thì cảm thấy khó chịu vô cùng. Sao nàng nói chuyện với cái đám này lại thân thiết, thoải mái quá vậy. Nàng chưa gọi thẳng tên chàng lấy một lần mà tên họ Phi đó từ miệng nàng phát ra lại là “Bách Chiến ca ca của ta”. Nghe xong mà chàng tức muốn bốc khói, nàng với hắn từ khi nào quan hệ lại gần gũi, thân mật đến mức này rồi. Nàng yêu tên họ Phi đó chăng? Nàng yêu hắn…

- Ây da, công tử sao ngài bỗng nhiên nhìn ta như muốn lấy mạng vậy?

- Nàng qua đây, nói chuyện với bọn họ cũng không nhất thiết đứng gần vậy chứ.

Như Ý đang tán phét, khua môi múa mép rất chi là hào hứng thì bị giằng mạnh lảo đảo xém té. Huyền Băng Thất Sát trong nháy mắt kiếm tuốt khỏi vỏ chĩa thẳng Bạch Trường. Thánh nữ của Huyền Băng bất cứ kẻ nào cũng không được quyền vô lễ, các chàng dù rất “ngán” nàng Thánh nữ yêu quái này nhưng tình cảm tốt cũng có không ít. Nàng dù chơi khăm họ nhiều lần phải nghiến răng kèn kẹt kìm nén cơn giận cũng không phải không yêu quý nàng. Thánh nữ dẫu sao vẫn chỉ là một cô nương trẻ con tinh quái thôi.

- Thánh nữ, nàng không sao chứ?

- Trăng sao cái gì, đánh hắn cho ta.

Như Ý thoát khỏi tay Bạch Trường nhào ra khỏi vòng chiến nhanh như nhỏ. Bạch Trường căn bản không biết nàng hành động nhanh và tiểu nhân như thế nên không đề phòng. Nàng chỉ giãy mạnh một phát đã tay đã thoát khỏi vòng kèm cặp của chàng, sau khi buông một câu ra lệnh thì lao ra khỏi khu vực chiến đầu ngồi chơi, xem tỷ thí, ung dung, nhàn tản. Huyền Băng Thất Sát cùng lao lên đồng loạt nên chàng cũng không còn thời gian quan sát nàng nữa. Bảy sát thù này nói thế nào cũng không phải là tay mơ. Vì thế trong chốc lát có hai đám hỗn loạn đánh nhau loạn xạ, một đám là cướp đường đánh với thuộc hạ của Bạch Trường. Cái đám này vì số lượng đông vừa đánh vừa lo hóng chuyện nên đánh mãi không xong. Đám thứ hai là bảy đánh một khí thế mạnh mẽ hơn nhiều. Khán giả duy nhất là một nữ tử đang ngồi dưới đất cách đó không xa, vừa mục kích trận đánh vừa reo hò, cổ vũ, vỗ tay vang động ồn ào hơn cả tiếng đao kiếm va vào nhau loảng xoảng. Có mỗi một mình nàng mà đánh động âm vang cả một góc đường, thật là một cảnh tượng xưa nay hiếm thấy.

- Đánh đấm cái kiểu gì vậy, Huyền Tam ngươi mắt mù rồi.

- Họ Lưu kia ngươi cầm kiếm hay cầm que củi, đánh vậy cũng không trúng là sao?

- Huyền Lục ngươi lộn xộn quá đánh vậy thì ra ngoài này cổ vũ với ta cho đỡ mất mặt.

- Họ Lưu kia mắt ngươi để sau ót hả?

Nhìn nàng thì đố biết nàng ủng hộ cho ai, phe nào cũng tìm ra được khuyết điểm mà chê bai. Đánh đấm không mệt nhưng nghe cái giọng gào thét ồn ào của nàng thật là phiền quá.

- Nàng im miệng.

Câu này do tám cái miệng đồng thanh gầm lên. Cảnh giới chịu đựng của tám tên này đứt cùng lúc nên tiếng thét im miệng đó khiến nàng khi nãy vừa đứng lên hét cho sung sức bây giờ bị giật mình té bịch xuống tại chỗ.

- Im thì im, làm gì dữ quá vậy?

Như Ý lầm bầm ra vẻ mình vừa bị phi thường khi dễ. Trận đánh tiếp tục được diễn ra không có tiếng cổ vũ của khán giả. Đám cướp đường lúc này đã bị rã đám, kẻ nào nhanh chân chạy thoát, còn không thì chết cả. Riêng cái tụ mới lập 8 người khi nãy thì càng đánh càng hăng tiết. Lưu Bạch quả nhiên võ công không thể xem thường được, hắn một người bị tấn công bởi bảy cao thủ mà chưa thấy có dấu hiệu mất sức. Huyền Băng Thất Sát cũng chưa ra hết sức dù sao họ cũng không định lấy mạng nhau, tại Thánh nữ muốn đánh thì tuân lệnh thôi. Người trong giang hồ không rõ nhưng bảy người bọn họ biết đối thủ của mình lúc này là đương triều thái tử Đại Nam Quốc. Giang hồ nhân sĩ đụng độ với người của triều đình không phải là chuyện hào hứng gì với cả hai bên.

- Thánh nữ chạy đâu rồi?

Huyền Tam là người đầu tiên phát hiện Như Ý nhân cơ hội hỗn loạn đã chuồn mất tiêu. Câu này vừa nói xong thì cuộc chiến cũng dừng lại luôn. Đánh đấm gì nữa khi mà nhân vật quan trọng cần phải bảo vệ lại mất tích nữa rồi. Nàng nãy giờ kiến tạo nên hỗn loạn cũng chỉ mong tìm ra cơ hội len lén đi một mình. Một đám người của họ Lưu đó kè kè theo dõi từng động tĩnh của nàng đã khó chịu lắm rồi, bây giờ thêm “bảy cặp mắt cú vọ” nữa thì Như Ý nàng không “lặn mất tăm” mới đáng ngờ đó.

- Đuổi theo nhanh lên.

Ngựa, xe, người rầm rập hướng phía trước tiến tới với tốc độ nhanh vun vút. Con đường này hai bên là rừng rậm phía sau khi nãy có người đánh nhau, nàng chỉ có thể đi phía trước. Họ chỉ nghĩ nàng chẳng lẻn vào rừng làm gì, trong đó có gì để chơi đùa đâu. Bất quá cả bọn này không ai hiểu tính cách của Như Ý cho lắm, trên rừng có thứ gì vui câu này hỏi nàng chắc chắn nàng sẽ trả lời rất lưu loát.

Ẩn mình trong đám cây cối rậm rạp cách đó không sâu lắm trong rừng, Như Ý đang thoải mái ngồi gặm trái cây rừng. Nàng đợi cho tiếng người vắng lặng như tờ trở lại mới chịu ló cái mặt ra. Nhưng là nàng không ngờ nàng ” chạy trời không khỏi nắng” vừa xuất hiện đã đụng độ một người. Hắn đứng đó tạo dáng nhìn nàng cười ấm áp như ánh mặt trời nhưng lại khiến nàng muốn ném trái cây đang cầm vào cái bản mặt của hắn rồi có gì nói tiếp.

- Thánh nữ lâu quá không gặp.

- Phi cung chủ rãnh rỗi quá ha, đứng đây nãy giờ lo tóm gáy ta hả?

- Không dám, tới từ cái lúc nàng len lén bỏ trốn nhưng cũng không muốn cắt đứt nhã hứng của nàng nên biết điều đứng tại đây chờ thôi.

- Biết ngay mà, bảy tên đó ở đây thì ngài cũng không bỏ qua náo nhiệt đâu.

Phi Bách Chiến đi chung với Huyền Băng Thất Sát nhưng chàng có chuyện cần giải quyết trên đường tới đây nên lệnh cho họ đi trước. Nhưng đến sớm chi bằng đến đúng lúc, bảy tên ngốc đó xuất quân hùng hậu mà để nàng dắt mũi lừa cả đám. Thánh nữ đời thứ 9 này là người khó dò, khó đoán nhất trong lịch sử các đời Thánh nữ từ trước đến nay. Nàng chết đi sống lại thật không hiểu lý do tại sao.

- Trả lại cho nàng.

- Cái gì, là ngươi cầm Lục Bạch Ngọc ư? Họ Phi kia sao ngươi cướp đoạt trắng trợn

vậy, nó không phải là của ta hay sao?

- Bây giờ thì là của nàng nhưng thời điểm nàng chết mấy ngày trước nó tắt ngúm nên ta phải lấy nó đi.

Như Ý thấy lại được bảo bối thì mừng rỡ vô cùng, nàng quên cả tránh mắng tên Phi mỗ tự xưng. Lục Ngọc sáng từ từ lên trong tay nàng, Bạch Ngọc cũng theo đó mà kết nối ánh sáng ngay. Nội lực từ Tiên ngọc tỏa ra khiến Như Ý cảm thấy thật khoan khoái, thật tốt bảo bối cuối cùng đã hồi cố chủ.

- Thiếu nó có mấy ngày mà ta thật khó chịu.

- Khó chịu?

- Ta quen với việc muốn ăn muốn uống cái gì cũng không lo lắng rồi, tự dưng không còn sự bảo vệ này khiến ta hơi bị bất an. Mỗi khi thử món gì đều phải kiểm tra kỹ lưỡng khiến ta oải quá.

- Thiên hạ ai cũng phải đề phòng vậy mà.

-Ta không muốn giống kẻ khác.

Như Ý gân cổ lên bướng bỉnh đề xuất ý kiến khiến Bách Chiến không biết phải nói sao nữa. Chàng những tưởng nàng sẽ hy vọng ngọc không còn sáng trong tay nàng nữa chứ. Nàng chết một lần rồi sống lại chẳng lẽ lại không muốn thoát khỏi năng lực khống chế của Bạch Lục Ngọc. Nếu ngọc quý đổi chủ nàng sẽ tự do muốn yêu quý ai thì yêu quý kẻ đó rồi, nữ nhân không phải luôn mong muốn mọi chuyện đi theo chiều hướng này sao?

- Nàng không thất vọng mà lại hào hứng khiến ta ngạc nhiên.

- Tại sao ta phải thất vọng?

- Ngọc còn sáng trong tay nàng chứng tỏ nàng vẫn là chủ nhân của nó, đồng thời

nàng vẫn bị năng lực khống chế.

- Vậy thì sao?

Như Ý chưa bao giờ nghĩ mình không còn là chủ nhân của Lục Bạch Ngọc, lúc này nghe thấy Bách Chiến nói vậy nàng mới ngớ người ra. Đúng ha nàng chết một lần rồi, ngọc này vẫn nhận nàng là chủ nhân thật may mắn. Nàng chưa hề đặt năng lực khống chế của Tiên ngọc vào trong mắt cho dù là nửa điểm quan tâm. Nàng suốt đời cũng chẳng yêu nổi cái đám nam nhân cổ đại này, lo làm chi cho mệt. Tư tưởng quá khác biệt, nói chuyện hòa hợp đã tốt lắm rồi tìm kiếm tri âm tri kỷ ư, thật khó lắm. Nàng không cần một người để yêu, yêu bản thân thôi đủ mệt lắm rồi.

- Ta tưởng nàng muốn thành thân với thái tử. Giả sử ngọc thật sự đổi chủ điều đó không phải rất thuận tiện cho nàng sao?

- Thành thân? Ta ấy hả? Dẹp đi, ta chưa muốn chết đâu, đi thôi.

Thái độ này của nàng khiến cho họ Phi đứng nhìn theo cấm khẩu, bất động trong chốc lát. Chàng mong nàng sẽ có biểu hiện nào cơ chứ, muốn nàng nói nàng cũng có hối tiếc sao? Nếu nàng thật sự có thể thoát khỏi năng lực khống chế của Tiên ngọc, Phi Bách Chiến chàng… có hay không có một cơ hội. Thôi quên đi không nghĩ nhiều nữa.

- Nàng tỉnh lại thật tốt, thái tử đó quả nhiên có năng lực có thể cứu sống nàng.

- Tên đó không có tý công trạng nào trong việc ta tỉnh lại đâu, hắn xém hại chết ta thì đúng hơn.

- Ý nàng là gì?

Như Ý tóm tắt sơ lược tình hình cho tên Phi mỗ kia, hắn hỏi thì trả lời thôi. Dù rằng nàng chắc mẩn hành tung cộng với mọi sự diễn ra xung quanh của nàng hắn nắm rõ như lòng bàn tay. Cái hắn chưa biết có lẽ chỉ là suy luận của nàng với mọi sự xảy ra thôi.

- Ngọc Băng nào? Không lẽ là Ngọc Băng Ngàn Năm.

- Ta đoán thế.

Viên Ngọc Băng đó nàng vẫn giữ trong người nhưng tốt nhất là không nên tiết lộ cho họ Phi biết. Bảo vật thì nên giữ kỹ im lặng là tốt nhất, thiên hạ người tham đầy rẫy. Họ Phi này chắc không bỉ ổi đến mức ăn trộm của nàng nhưng ai biết được, nói cho hắn biết hắn sẽ tiết lộ cho người khác như vậy nàng chỉ có nước” ăn cám lợn” mà sống. Như Ý nàng mê tiền như sinh mạng, suýt bị Ngọc Băng hại chết nhưng tỉnh dậy vẫn đòi lại viên ngọc cho bằng được. Họ Vương hoảng hồn nhưng rốt cuộc vẫn chiều ý nàng, còn Ngọc Âm Dương gì đó thì nàng tởn tới chết cũng không muốn đụng tới nó nữa.

-Nàng có cơ duyên nhìn thấy nó thật tốt, ngọc đó trước nay chỉ nghe đồn có tồn tại không ngờ lại là sự thật.

- Duyên phận gì, mấy thứ ngọc quý như vậy thường mang theo họa đi kèm.

-Cũng đúng.

Hai người leo lên ngựa phi theo hướng đám người kia đã đi qua. Nơi này chỉ có duy nhất con đường đó hướng đến khu dân cư phía trước. Như Ý cho dù có xuất phát sau cũng sẽ vào chung một thành với Lưu Bạch. Phi Bách Chiến đến đón nàng về cũng có ý định đưa nàng đến kinh thành. Lộ trình đến Tọa Đô xuất phát từ hướng này chỉ có một, bọn họ đi kiểu gì cũng sẽ lại đụng mặt nhau chỉ là sớm hay muộn thôi.

- Lần này về kinh thành mong nàng ra mặt giúp một chuyện.

- Được, đưa tiền công thì nhiệm vụ nào cũng nhận.

Họ Phi bật cười ha hả, khẩu khí không thay đổi vẫn ham tiền như sinh mạng. Giao hảo đã lâu nhưng chàng chỉ phát hiện Thánh nữ ngoại trừ suy nghĩ khác người ra thì tính cách cũng rất quái chiêu. Nhìn cái dáng vẻ đăm chiêu đang cưỡi ngựa đi trước chàng vài bước kia, chàng dám chắc nàng đang bày mưu tính kế “đánh nguội” chàng đây. Tia sáng lóe lên trong mắt nàng khi nhận lại Tiên ngọc thì đủ để biết nàng không bỏ qua chuyện này đâu. Bỏ mặc nàng bị thái tử mang thể xác rời khỏi kinh thành, lấy ngọc quý khỏi người nàng mà không xin phép, tới đón nàng quá trễ, nàng muốn đi một mình thì bị chàng phát hiện và… quan trọng nhất là đùng một cái xuất hiện đã nhờ vả nàng chuyện này nọ. Lần này Bách Chiến chàng sẽ bị Thánh nữ vặt cho sạch túi, xơ xác hơn cả ăn mày mất.

- Nàng ra giá đi.

Hai khách đi đường một người mặt mày nhăn nhó, một kẻ cười mỗi lúc một rạng rỡ hơn. Thế gian có thể khiến cho Như Ý bỏ qua thù lớn thù nhỏ chỉ có một thứ thôi. Kẻ không có thù mà bị nàng ngắm trúng thì kiểu gì cũng thành đối mặt. Người nào quen biết sơ qua nàng thì sẽ có câu trả lời ngay, rất dễ dàng là thứ mà ai cũng cần.

- Bảy vị Huyền công tử nói cung chủ có việc khẩn…

- Ta biết rồi, ta đến trễ.

- Ta tỉnh dậy ở một nơi lạ hoắc không quen biết ai hết.

- Tại ta thất trách để nàng bị bắt cóc.

…..

Mỗi một lý do được đưa ra là tiền của ai đó vơi đi một ít, lại có một ai đó giàu thêm một tẹo. Như Ý khi nãy nhìn đám cướp cạn thì bĩu môi chê họ dở, quả thật cái đám đó nên học hỏi kinh nghiệm từ nàng. Huyền Băng Thất Sát bảy người dè chừng nàng một phần là lo bị hạ độc, một phần khác cũng trắng trợn dã man không kém là bị lột sạch sẽ. Tiền mà, đưa tiền thì ta không làm phiền, không đưa hả chịu khó tí đi. Ta không làm quân tử chỉ khoái trả thù thôi, kẻ thù khiến ta giàu lên, họ tạo nên cuộc sống màu sắc cho Chiêu Văn Như Ý ta (ha ha ^^).
Bình Luận (0)
Comment