Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 44

Bạch Trường dính kim có độc thì bị độc phát ngay lập tức, Như Ý thật sự rất dã man trên kim châm của nàng là Thất Sắc Độc độc tính vô địch thiên hạ. Độc này chỉ cần tiếp xúc vào da thôi cũng đủ khiến nạn nhân bị đau đớn đến thống khổ rồi. Họ Vương dính hẳn vào người cả một lố kim khuyến mãi thêm một lốc độc, hắn lúc này sắc mặt tái xanh, bị hành hạ đến run rẩy.

Như Ý ngồi sụp xuống bên cạnh, cầm lấy tay hắn nắm chặt. Nàng không hiểu hắn làm sao vậy, hắn dư sức tránh đám kim châm của nàng mà, hắn bị điên sao mà đứng yên như phỗng hứng chọn không xót một mũi chứ. Nhìn hắn đau đến sắc mặt biến dạng nàng phi thường hối hận tự trách, nước mắt trong chốc lát tuôn trào. Nàng nức nở lắp bắp nói thật khó khăn.

- Ngươi… sao lại đần… hức hức… như vậy… sao ngươi không tránh ra hả? Sao lại không tránh ra…. ngươi điên rồi sao….?

- Nàng… không phải… muốn ta chết sao?

Bạch Trường dù đau đến muốn cắn lưỡi tự sát cho rồi cũng ráng sức tàn lực kiệt trả lời nàng. Nữ nhân này rốt cuộc là bỏ độc gì trên kim châm mà hành xác nạn nhân khiếp quá vậy? Chàng đau đến mồ hôi vã ra như tắm dù cả hai đang ở trên núi cao chót vót, nhiệt độ lạnh hơn bình thường rất nhiều. Nhưng nhìn xuống bàn tay Như Ý đang nắm chặt lấy tay mình, chàng cười khẽ, sao có cảm giác từ chỗ tiếp xúc toàn thân theo đó mà mát lạnh đỡ đau đớn hơn.

- Ngươi đừng nhúc nhích, ngồi im ta giải độc.

Như Ý không còn chú ý đến bí mật của mình nữa, nàng lúc này chỉ mong độc trong người hắn tan biến hết. Nàng tập trung kết hợp nội lực bản thân và khí lực tỏa ra từ Tiên ngọc tạo truyền dần vào người Bạch Trường. Giải độc kiểu này cơ bản cốt lõi là luồng khí tức từ người nàng truyền sang bệnh nhân nhanh và nhiều như thế nào thì tác dụng tốt hơn chừng ấy. Kim châm trên người hắn nàng đã thu lại hết chỉ cần giải độc và cho hắn uống Kim dược chữa thương là bình phục lại như thường.

Bạch Trường lúc này mới phát hiện, chàng cảm thấy đỡ đau đớn không phải lả cảm giác. Như Ý quả nhiên là đang giải độc cho chàng mà không dùng dược liệu. Nàng lại còn có khả năng khác người này nữa, thật phi thường ấn tượng.

- Nàng muốn ta… chết thì mạng của ta… liền do nàng định.

- Ngươi…. khờ khạo… ngươi không chết đâu.

- Như Ý… nếu ta chết… nàng sẽ đau lòng cho ta chứ?

- Ta nói ngươi sẽ không chết mà.

Nàng nhìn biểu tình đau tái mặt, môi run rẩy mà hắn vẫn cố gắng lải nhải mấy câu vớ vẩn như lời trăng trối thì trong lòng sợ hãi. Người sắp chết thường hay nói rất nhiều thì phải, trong phim vẫn thường diễn ra như vậy mà. Không được, họ Vương ngươi không được chết, ngươi chết rồi thì ta…

- Như Ý, bảo bối nàng ôm ta được không?

- Ngươi thả lỏng đi, nói ít thôi, ta ôm ngươi được chưa.

Như Ý bối rối ôm chầm lấy hắn, tay vẫn nắm chặt chuyên tâm giải độc. Nàng không nhìn thấy kẻ trúng độc kia trên mặt lúc này hiện ý cười thỏa mãn. Hắn vùi đầu vào mái tóc dài đen nhánh hít một hơi dài, tóc nàng thơm mùi hoa bưởi thoang thoảng. Hoa bưởi dân dã chứ không phải hoa lan hay hoa hồng chàng vẫn quen thuộc nhận thấy trên người nữ nhân. Dùng sức nhấc tay trái không bị nàng ghì chặt vẫn còn đau lên, vòng qua tấm lưng thanh mảnh ôm nàng chặt hơn. Chàng có chuẩn bị với đợt tấn công vừa rồi của nàng mới can đảm không chớp mắt đứng yên hứng chọn ám khí chứ. Võ công của chàng thuộc hàng cao cơ, chàng khi nãy đã âm thầm vận lực tạo nên vòng chắn giảm bớt chấn thương. Ám khí của Như Ý thật ra không tổn thương nhiều lắm lên chàng nhưng cái thứ độc nàng bôi lên nó lại là chuyện khác.

- Ngươi không sao rồi, ta giải sắp hết độc rồi.

Sau một hồi ngồi ôm nàng sung sướng, mỹ nhân trong tay đột ngột thoát khỏi vòng ôm của chàng cất giọng mừng rỡ. Bạch Trường cũng thấy cơ thể không còn đau đớn nữa nhưng… cứ như vậy mà hồi phục thì không phải uổng mất một cơ hội khó khăn lắm mới tạo nên sao. Chàng đặt cược vào vụ mạo hiểm này rất nhiều, theo tính toán của bản thân chàng hứng trọn luồng ám khí của chàng sẽ bị không nặng nhưng khả năng ám khí có độc rất cao. Chàng trúng độc thì mỹ nhân biết đâu lại mềm lòng chăm sóc cho kẻ bất hạnh xui xẻo bị nàng hạ thủ. Người bị trúng độc thì sẽ phải nằm bẹp dí vài ngày chứ, vấn đề là chàng đâu có ngờ tới mỹ nhân lại có cái tài giải độc mát tay như vậy. Nàng chỉ đụng tay đụng chân chưa tới nửa giờ thì chàng hồi phục rồi, vậy chẳng phải mưu tính công cốc đổ sông đổ biển hết sao.

- Ta… ta khó chịu quá.

- Ngươi khó chịu ở đâu?

Như Ý hết cười nổi, nàng nhíu mi, bặm môi dùng cả hai tay bắt lại mạch cho Bạch Trường. Độc tính giải hết rồi sao hắn lại có hiện tượng rối loạn hết kinh mạch trở lại rồi. Công phu giải độc của nàng có chỗ nào không ổn sao? Sao có thể chứ, đó là Tiên ngọc mà xưa nay giải độc chưa bao giờ thất bại. Thất Sắc Độc thôi mà độc này nàng đã bôi thử qua rồi, Lục Ngọc rõ ràng cản được độc tính của nó, sao bây giờ lại…

- Họ Vương kia, ngươi mở mắt, ngươi đừng có nhắm mắt lại như thế.

- Vương Bạch Trường.

Mặc kệ nàng la hét, gào rống to tướng tên nam nhân kia vẫn ngất xỉu bất tỉnh nhân sự. Cả hai đang ở khu vực nào không rõ chỉ thấy rừng núi âm u, hắn khi không lại nằm

đơ dưới đất thế, nàng phải làm sao bây giờ.

- Họ Vương kia ngươi không được chết, ngươi tỉnh lại cho ta. Ngươi cứ thế mà đi thì làm bại hoại hết thanh danh giải độc vô địch thiên hạ của ta. Ngươi nghe ta nói không hả?

Như Ý chỉ còn biết quay qua lay tỉnh tên đi chung, nàng không giỏi đến mức ôm hắn bay trở về được. Khinh công của nàng đâu có cao siêu như hắn, nàng cũng không biết đường mà quay trở lại, thêm nữa hắn nặng như vậy nàng mang theo hắn thì đi được bao xa. Phiền phức quá, họ Vương kia ngươi thật chỉ mang rắc rối cho ta là giỏi.

- Bạch Trường, ngươi tỉnh lại đi. Ngươi hết trúng độc rồi sao lại bất tỉnh được, ngươi lừa ta có phải không?

Công phu tự thân đảo loạn kinh mạch nàng cũng rành, họ Vương kia nếu không phải giở trò ăn vạ thì còn gì nữa. Nàng đâu còn cảm nhận được độc tính còn xót trong người hắn nữa đâu, theo lý thuyết cơ bản kinh mạch hắn phải đập bình thường, hắn càng không thể ngất xỉu được.

- Vương Bạch Trường nếu ngươi không tỉnh lại ta mặc xác ngươi cho thú rừng ăn thịt.

Như Ý dợm bước đứng dậy giả vở bỏ đi thì nghe tiếng rên rỉ của hắn. Họ Vương hình như bị đau, sao vậy nhỉ? Nàng quay lại cầm tay hắn lên, ngay lập tức hắn nắm chặt tay nàng trong cơn hôn mê ú ớ nói.

- Bảo bối,… đừng đi, đừng bỏ ta lại…

- Ai là bảo bối của ngươi hả?

- Tiểu Ý Nhi bảo bối… đừng đi.

Như Ý tai nghe được ba từ Tiểu Ý Nhi thì như bị điện giật, papa với mama cũng gọi nàng Ý Nhi. Khi nàng còn nhỏ xíu Tiểu Ý Nhi là tên gọi ở nhà của nàng, từ lúc đến cổ đại này hơn hai năm nay không ai còn gọi nàng như vậy nữa. Họ Vương này cư nhiên lại gọi cái tên này khiến nàng lọt vào một vùng cảm xúc ấm áp có phần quen thuộc. Măc kệ Tiểu Ý Nhi của hắn có phải gọi nàng hay không, nàng ở lại bên cạnh hắn vậy, bỏ đi lúc này không phải là ác độc lắm sao?

- Ngươi có hay không lừa ta…. ta mặc kệ bỏ qua cho ngươi một lần vậy.

Nàng kéo Bạch Trường vào núp dưới một bóng cây cổ thụ thật to, nơi này chỉ thấy toàn cây và cây không có hang động gì hết. Phim kiếm hiệp rõ ràng rất xạo mà, rừng núi âm u thế này tìm lòi mắt cũng không có một cái hang thế mà mấy đạo diễn phim cứ cho nhân vật rớt vực, đi lạc kiểu gì cũng có chỗ trú chân ngon ơ. Đêm bắt đầu buông xuống rồi, trên núi lạnh hơn dưới mặt đất, không giường chiếu, không mái che đầu, không có lửa khói sưởi ấm gì hết làm sao mà ngủ cho thoải mái được đây. Nàng mệt lắm nhưng lại không muốn nằm thẳng cẳng làm mồi cho sói. Rứng núi rậm rạp thế này nói có sói là thiếu sót đấy, hổ, báo, gấu… gì gì đó cũng không thiếu vắng đâu.

- Ta muốn đi ngủ à nhưng mà ngủ rồi ai canh trừng cho cả hai đây, ngươi bị sói ăn thịt cũng không có gì đảm bảo chúng không đụng tới ta. Họ Vương kia tại ngươi đưa ta đến đây nên ta mới phải ngủ trong rừng chịu cảnh “màn trời chiếu đất” thế này. Ngươi đúng là tai họa mà.

Như Ý cứ lẩm bẩm một mình, nàng định sẽ thức đêm canh cho hắn ngủ, đợi mai hắn tỉnh lại thì sẽ tìm đường xuống núi. Nhưng ai bảo vệ ai không rõ chỉ thấy không bao lâu sau nàng đã lăn ra ngủ thiếp đi bỏ mặc nguy hiểm rình rập gì gì đó qua cái xó nào rồi. Bạch Trường nghe tiếng thở đều đều của nàng thì mở mắt ngồi dậy. Chàng xích tới chỗ nàng đang ngủ ngồi dựa vào gốc cây, nhẹ điểm huyệt ngủ của nàng rồi ôm vào lòng. Bạch Trường lắc đầu cười khẽ, chàng ghé tai nàng nói nhỏ.

- Bảo bối nếu để nàng canh trừng cho cả hai thì sáng mai chúng ta gặp lại dưới âm phủ mất.

Sáng sớm khi ánh nắng chiếu vào mặt thì Như Ý chớp mắt tỉnh ngủ. Hả…, nàng định thần nhìn kỹ lại hai ba lần sợ mình hoa mắt, nàng trong lúc vô thức lại xích lại gần, rúc vào ngực hắn mà ngủ sao. Bản năng hướng về nơi ấm áp của mình cư nhiên lại lớn như vậy, cách xa cả mấy mét mà cũng lăn lê bò trườn kiểu gì đi tới đích. Nàng nhấc tay áo lên xem xét quần áo trên người, không có vết bẩn. Vậy là… tên kia hướng tới nàng rồi.

- Ngươi tỉnh dậy.

Bạch Trường thật sự là cả đêm không chợp mắt một chút nào, được cái nữ nhân này ngủ rất ngoan không có quẫy đạp lung tung giúp chàng… tâm tĩnh, cơ thể không loạn. Nam nhân hoàn chỉnh, không có bệnh “lạ”, ôm trong lòng lại là mỹ nữ. Nàng nếu còn không khôn hồn, ngọ ngẹo mờ ám thì nguy cho nàng, khổ cho ai đó rồi.

- Ngươi không dậy ta đánh ngươi đấy.

Như Ý lay hắn không tỉnh, gào thét om sòm hắn vẫn im lặng, tát má hắn mấy phát mi mắt cũng không chớp lấy một cái. Nàng thật hết cách, thiên hạ còn có kẻ khó lay tỉnh hơn nàng nữa ư? Họ Vương ngay cả cái mảng xấu tính này cũng có, xấu xa thêm chút nữa thì đáng để nàng kết bằng hữu. Ngươi nửa đêm tỉnh giấc đủ sức mò qua chỗ ta mà sáng lại ốm yếu như chết, hẳn là giả vờ rồi. Định dùng kế với Như Ý ta ư, cũng có chí khí lớn đó chứ để xem ai cao tay hơn.

- Vương ca ca, huynh chết thật là oan uổng quá. Huynh tha thứ cho muội bất nhân lỡ tay giết chết huynh nhé, bây giờ muội sẽ chôn cất huynh thật tốt coi như muội tạ lỗi vậy. Huynh là người đầu tiên được đích thân muội đào huyệt cho đấy, huynh an nghỉ đi nhé.

Nàng cười gian xảo đứng lên lùi lại vài bước, tay vận công dồn nội lực, đánh ra một chưởng lên mặt đất ngay cạnh Bạch Trường đang nằm. Nội công thâm hậu chỉ một chiêu cũng khiến mặt đất sâu xuống một lỗ, đất văng lên tung tóe. Như Ý từ từ bước lại, ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay lên khều khều khóe mắt, chớp chớp vài cái lệ đã tuôn ra khóc thảm thương.

- Vương ca ca, mặc dù huynh chưa tắt thở nhưng cứ cái đà này thì thể nào huynh cũng đi đời nhà ma. Muội muội lại không phải đại phu, tài năng chữa thương không có, thôi thì huynh trước sau cũng chết, muội tốt bụng chôn sống huynh vậy, huynh lên đường thuận lợi nha.

Nói là làm Như Ý đẩy mạnh cho hắn lăn xuống cái hố vừa đào, trong chớp mắt lúc họ Vương rớt xuống hắn vươn tay kéo nàng xuống chung luôn. Như Ý mấy giây trước trên mặt còn đang hiện ý cười khoái trá, vài giây sau đã thấy mình ở một tư thế và vị trí… hơi bị bất lợi. Bạch Trường tên gian xảo kia ngang nhiên kéo nàng xuống hố chung còn xoay sở đè nàng nằm xuống dưới, còn hắn cười mờ ám ở phía trên được mới tức chứ. Hắn điểm huyệt nàng lúc nào chẳng rõ, chỉ là giờ phút này nàng như “cá nằm trên thớt”.

- Nàng định chôn sống ta thật sao?

- Ta tưởng ngươi chết rồi.

- Ta bị chôn sống cũng không sao nhưng phải có nàng chôn cùng.

Nhưng ta vẫn chưa chôn ngươi xong mà, ngươi chưa chết còn giả vờ không chịu tỉnh, ngươi dám lừa ta.

Bạch Trường cười gian, ra là tội lỗi ở chàng cả đấy, nàng có cánh lý giải thật “hơn người”. Bảo bối này thật khó nắm bắt, nàng càng rắc rối như mê cung càng có sức thu hút.

- Nàng không biết lúc nàng tắt thở chuẩn bị được đem đi chôn ta đã làm gì sao?

- Không biết.

- Không biết cũng tốt nhưng nàng vừa định chôn sống ta, ta bây giờ trả thù có phải là

đúng đạo nghĩa có thù tất báo chứ?

Hù dọa nàng một chút mà gương mặt xinh xắn đã trắng bệch không còn hột máu rồi, nữ nhân nhạt gan. Ai bảo nàng bất nhân với ta trước, ta không bất nghĩa với nàng lại một chút thì ta trở thành thánh sống rồi.

- Ta phải trừng phạt nàng thật mạnh rồi có phải không?

- Khoan, không nên ngươi kh…

Môi hồng nhỏ xinh không kịp phản kháng hết câu đã bị phong tỏa hoàn toàn. Bạch Trường áp môi mình lên môi nàng, thỏa mãn niềm khát khao băn khoăn không biết hôn nàng sẽ có cảm giác như thế nào từ lâu. Môi nàng mềm mại hơn chàng tưởng tượng, âm ấm thơm thơm ngọt ngọt vị của… mật ong. Chàng tham lam quấn lấy đùa giỡn, dụ dỗ, ngậm mút nhẹ bờ môi, dùng lưỡi nhẹ nhàng, ôn nhu nhử nàng tách hàm răng vẫn khép kín ngăn cản chàng khám phá. Bảo bối trong tay sau một hồi phòng thủ gay gắt cũng bị quấn vào vòng mê hoặc, ngay giây phút nàng đầu hàng lưỡi chàng đã hung hăng tiến vào thám hiểm, mê luyến thăm dò mọi ngóc ngách trong miệng nàng không nhân nhượng. Nàng ngọt ngào, thật ngọt ngào… một nụ hôn này khiến cho thần trí chàng bay cả lên mây. Chàng muốn nàng, muốn nhiều hơn nữa.
Bình Luận (0)
Comment