Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 75

Tiếng nhạc du dương cất lên, êm ái dễ nghe, phiêu phiêu bồng bồng, hút hồn tất cả mọi người trong đấu trường. Màn sân khấu tách hẳn trên sân khấu là một tốp mỹ nhân khả ái quây tròn đứng tạo hình dáng đóa hoa sắp nở. Nhạc điệu chuyển tông tốp mỹ nhân kia liền chuyển động để lộ ra một mỹ nữ đẹp như hoa.

Toàn trường im lặng tưởng trừng ai nấy đều sắp hít thở không thông, mỹ nữ chuyển mình vũ một điệu uyển chuyển. Động tác của nàng nhu hòa nhè nhẹ biểu cảm gương mặt thập phần ăn khớp, vũ điệu của đóa hoa xinh tươi vừa chớm nở mừng rỡ đón nắng ban mai. Hoa bung cánh nở mỹ nhân cười e ấp thẹn thùng, hoa reo vui trào đón gió mỹ nhân tung mình xoay người trên không trung. Tà áo bay phấp phới nàng thân mình nhẹ như cánh én đáp đất êm như tơ mỏng không một tiếng động. Mỹ nhân múa phụ họa lại quây quanh nàng, ai cũng đẹp nhưng không hề lấn áp đi vẻ mỹ miều lóng lánh trời sinh của nữ nhân vòng trung tâm.

Nhạc đã tàn điệu vũ đã hết mà mặt mũi người xem vẫn còn u mê như đang đi lạc trong sương mù có độc. Như Ý trong lòng tán thưởng hết mức sau lúc hoàn hồn liền vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Vũ điệu thần sầu như vậy được chứng kiến tận mắt không cao hứng sao được chứ? Tiếng lốp bốp phát ra từ tay nàng mở đầu cho tràng pháo tay inh tai nhức óc phía sau. Đám khán giả ủng hộ đến từ Phi Quốc là cực lực gào théo và cổ vũ hoành tráng nhất. Đại công chúa xuất chiêu đúng là quá ấn tượng thật khiến họ tự hào không ngớt.

- “Công chúa vũ điệu này có thể sánh ngang được với Hồ Điệp tiên tử.”

- “ Biết đâu lại hơn hẳn ấy chứ!”

- “ Đúng, đúng!”

….

Những lời thán phục trầm trồ này lọt vào tai Du Cố Thiên khiến nàng như mở cờ trong bụng, vui sướng vô cùng. Từ nhỏ đã luyện múa tập hát miệt mài ngày đêm đến cuối cùng hôm nay đã tới lúc mang ra dùng, Kim Quốc thái tử hẳn là thích tài năng của nàng đi. Nàng đứng trên đài len lén nhìn về phía Liên Lãm Giang đang ngồi dưới băng ghế thấy hắn vẫn một bộ mặt bình thản thì có chút không vui. Hắn không nhìn nàng nhưng lại hướng ánh mắt đi đâu đó.

Trong khi chờ đợi nữ tứ thứ hai chuẩn bị màn diễn của mình, mọi người trên khán đài đều cực kỳ hăm hở khua môi múa mép bình phẩm, đánh giá “suông”. Như Ý mắt sáng ngời quay ngoắt ra phía sau hào hứng “buôn chuyện” với mấy vị ca ca về màn diễn xuất “chuyên nghiệp” vừa được thưởng thức. Chiêu Văn gia bốn vị huynh muội ngoại trừ tứ tiểu thư là “chúa” bép xép, ba vị công tử lúc bình thường không phải kẻ nói nhiều nhưng chỉ cần bốn người cùng tụ một chỗ sẽ lập tức trở nên huyên náo ầm ĩ.

- Bảo bối, ngưỡng mộ nàng ấy như vậy chẳng phải hạ khí thế của muội xuống

sao?

Vạn Sự thấy tứ muội nâng tầm của đối thủ lên cao tận mây xanh cứ như bản thân chẳng liên quan gì đến cuộc đấu đá này thì đề cao cảnh giác kéo nàng quay lại thực tế.

- Tam đệ nói phải, muội muội cũng phải diễn xuất tài nghệ đó. Nhưng không

sao đại ca tin tưởng muội, bảo bối của Chiêu Văn gia chúng ta thiên hạ vô đối, đúng không?

An Khang “mớm” lời hai đệ đệ đều gật đầu nhất trí sau đó đồng loạt bắn ánh mắt tin tưởng mười phần thắng chắc về phía nàng. Như Ý nhìn biểu hiện chờ mong của ba vị ca ca thì khí thế vốn đã rất cao được cổ vũ tự động bứt phá đạt kỷ lục mới. Nàng cười ngọt ngào búng tay cái tách cám ơn cả ba người.

- Động tác gì lạ vậy?

Thịnh Vượng bắt chước nàng rồi nghiêng đầu hỏi, chàng thấy cử chỉ này khá thú vị.

- Tùy hứng thôi, huynh muốn áp cho nó ý nghĩa như thế nào cũng được!

- Tiết lộ cho huynh nghe muội sẽ trổ tài nghệ gì, được chứ?

- Nhị ca tò mò quá, chốc lát sẽ biết mà.

Nàng làm ra vẻ bí ẩn không chịu nói vừa quay mặt lên thì trên đài nữ tử thứ hai cũng xuất hiện. Một màn múa kiếm sắc bén mười phần uy lực nhưng không hề thiếu nét mềm mại, công chúa Vũ Quốc Tiêu Nguyện Ưu hoàn toàn thành công lôi kéo sự chú ý của dân tình. Múa kiếm ăn khớp theo nhạc điệu động tác của nàng tập trung tinh anh lanh lẹ của người luyện võ đồng thời cũng tỏa ra mị hoặc câu hồn chỉ nữ nhân tao nhã tự tin mới có.

Màn múa của Du Cố Thiên phát tán ra tứ phương nghệ thuật uyển chuyển tài tình thì Tiêu công chúa cao tay hơn một nấc. Kỹ thuật có tính nghệ thuật càng không thiếu dù là khua nhẹ tay hay nhấc chân lên đều hoàn hảo hết chỗ chê. Nàng đã biết võ công ngay cả vũ nghệ cầm kỳ của nữ lưu cũng tài hoa thông thạo những kỳ nữ như nàng đốt đuốc tìm khắp thiên hạ cũng chẳng kiếm được mấy người. Nguyện Ưu còn là mỹ nhân khả ái luôn có nụ cười thường trực trên môi. Nữ tử có thể không thích nàng lắm vì ghen tỵ nhưng nam nhân mười người chiếm chín tên bị hút hồn bởi nét hào sảng không thẹn thùng ngượng ngập này.

Khán đài vỡ òa tiếng hò reo cổ vũ kéo dài mãi cũng không dứt, góc trái sân khấu hẳn là thần dân Vũ Quốc của nàng đang ngồi. Họ đứng lên vẫy tay vung quạt đập ghế kêu thét om sòm đến chói tai. Chỗ đông người phải biểu lộ tinh thần ái quốc nồng nàn nếu không lép vế thua kém với láng giềng thì xấu mặt ai?

- Công chúa thiên hạ vô song!

- Vũ Quốc công chúa tài năng xuất chúng, công chúa vô đối!

….

Thần dân Phi quốc với Vũ Quốc trên khán đài liếc xéo nhau muốn lòi mắt hung hăng công kích võ mồm. Họ đương nhiên không dám động thủ tóm lại là chưa ai muốn chết, kẻ nào lộn xộn thì sẽ bị mấy bảo tiêu sát thủ tại chỗ xử luôn chứ không đùa.

- Sao hả tứ muội không có gì bình phẩm sao?

- Muội không có lời bình thì còn ai có nữa bất quá muội còn đang xúc động không nói lên lời.

- Nhị ca còn tưởng muội hét nhiều quá bị tắt tiếng rồi chứ!

- Thưởng thức siêu phẩm nghệ thuật muội phải tán thưởng hết mình.

Bọn họ là đối thủ nhưng tài năng của họ là quá tuyệt vời Như Ý rất nể phục. Múa kiếm năm xưa nàng đã từng thử qua trò này thật sự rất khó nuốt trôi. Nếu sơ sẩy một nhịp là “vẽ hoa vẽ cỏ” lên thân mình ngay vừa đau vừa mất máu chẳng hay ho gì.

- Siêu phẩm nghệ thuật?

- Ý muội là màn múa kiếm đặc sắc đẹp mê ly hồi nãy. Nhân tiện tam ca huynh múa kiếm cũng rất đẹp.

Vạn Sự nghe một từ ngữ lạ liền nhướng mày băn khoăn nhảy vô họng Như Ý hỏi cho kỹ. Bốn huynh muội chụm đầu vào nhau xì xầm nhí nhố hăng hái, vô tình không biết bản thân đã thành trung tâm sự chú ý từ lúc nào. Mỹ nhân trên sân khấu đã rút lui nên ánh mắt của dân tình bắt đầu lia bốn góc tìm kiếm mục tiêu mới mục kích tạm trong giờ giải lao. Chiêu Văn bốn vị huynh muội ngồi hai hàng ghế đầu lại ở vị trí giữa đài dễ dàng thu hút ánh mắt từ các góc. Người đẹp thì phải cống hiến thôi, họ tự dưng thành chủ đề cho người khác xuýt xoa chỉ trỏ cũng là điều tất nhiên. Ai bảo biết mình mỹ mạo còn ham hố chơi nổi cứ đồng xuất hiện thì bốn thân bạch y phiêu phiêu.

- Tứ muội, ta nói muội cứ hò hét khản cổ như vậy không khéo kiệt sức mất!

- Nhị ca, huynh không được trù ẻo xui xẻo muội nha, muội nói…

Như Ý đang muốn đốp chát lại câu châm trọc của ca ca cho “tới nơi tới trốn” bỗng nhiên dừng lại giữa chừng. Sao nàng thấy sống lưng gai gai lành lạnh vậy nhỉ? Nàng quay lại tìm hiểu nguyên nhân thì thấy ít nhất có năm tên nam nhân đang “bắn tỉa” mình bằng ánh mắt đa dạng sắc thái.

Bạch Trường dung nhan đầy ý cười nhìn nàng say mê vào lúc hai mắt giao nhau còn chớp chớp tán tỉnh. Chàng tin tưởng bảo bối đã an bài mọi sự đâu vào đấy mặc dù khi nãy lúc nàng bước ra chàng thật ngạc nhiên không ngờ tới. Nàng không có chút căng thẳng vẫn tán gẫu với huynh trưởng rôm rả như vậy khiến chàng vững dạ hơn. Lần thi thố này đã dây dưa vào thì việc thoát ra không đơn giản, mọi người đều đại diện cho mặt mũi của quốc thể kết quả cuối cùng không được phép thay đổi.

- Muội qua bên kia chút xíu!

- Nè muội đừng chạy loạn.

Theo tác phong của nữ lãnh đạo chuyên nghiệp nàng phải qua chào hỏi “đối tác” cho phải phép chứ. Như Ý đứng dậy bước qua dãy ghế của năm vị công tử cầu hôn nàng đang an tọa. Chiêu Văn huynh đệ kéo lại không kịp, ba người mặt có chút biến sắc. Tứ muội qua đó làm gì? Không nên nha!

Nàng là đối tượng bọn họ cầu hôn lại chẳng luật lệ nào cấm đoán đôi bên không được tiếp xúc đa phương. Như Ý nào biết mỗi một bước chân nàng tiến gần về phía các chàng trai kia đều khiến cho khán giả toàn trường ngoác miệng mắt trố ra tròn vo kinh ngạc. Vị tiểu thư này là ai vậy? Sao nàng dám lớn mật tiếp cận các vương tôn công tử cao quý đều có đối tượng cầu hôn rồi chứ!

- Trường ca ca! Bách Chiến ca ca, Liên công tử!

Như Ý cười gật đầu chào bọn họ nàng biết người nào thì chào người nấy. Nói xong không ngại ngùng quay qua hai vị công tử lạ mặt tư thế chuẩn bị tự giới thiệu bản thân. Woa, trai đẹp nha!

Tên nam nhân đứng cạnh họ Liên kia có làn da mũm mĩm như em bé, nàng thật muốn nhào tới cắn một cái. Hắn nếu sinh sống ở thời hiện đại đảm bảo sẽ bị các cô gái ngưỡng mộ “đàn áp” bẹp như con tép. Tên còn lại cũng đâu kém cạnh chút nào, hắn khiến tay nàng ngứa ngáy muốn sờ mó ngay tại hiện trường trước mặt bàn dân thiên hạ. Bất quá nàng sợ bị Trường ca ca bóp cổ chết, nàng mê trai chứ không có dại trai… vẫn là ngắm nghía thì đủ rồi đi. Giữ lại mạng nhỏ sau này còn ngắm các mỹ nam khác! Mỹ nam cổ đại nhiều như vậy nhìn đến bao giờ mới hết nhỉ?

- Hai vị công tử, lần đầu gặp mặt, ta tên Chiêu Văn Như Ý rất hân hạnh quen biết!

- Tại hạ Trữ Dương Diễn vô cùng vinh dự ra mắt Chiêu Văn cô nương.

“Mũm mĩm” cười tươi hòa nhã cất giọng trầm ấm đáp lời trước. Mỹ nam ngươi đừng có ép ta biến thành kẻ “châm ngòi chiến tranh” nha, người đã đẹp tiếng nói còn dễ nghe, ngươi lại cười kiểu đó coi chừng có chuyện à.

- Tiểu Ý Nhi, ta đã kể cho nàng nghe vị bằng hữu này rồi nàng không nhớ sao?

- Ta nhớ mà, công tử đây không phải là “phong lưu tình thánh, hoa hoa Trữ công tử” danh vang bốn bể sao?

Trữ Dương Diễn muốn ngất luôn tại chỗ, hắn ném cho họ Vương một ánh mắt ai oán chê trách rồi quay qua Như Ý “múa mép” vớt vát lại thanh danh. Bạch Trường cười thầm trong bụng, cho đáng đời “ bằng hữu” gì kỳ quặc vậy? Hắn biết chàng yêu thương Như Ý còn hăm hở góp vui nhào vào cầu hôn nàng làm chi cho cực thân. Có điều bảo bối cũng quá lắm đi, chàng đứng ngay sát bên nàng còn dám nhìn tên đó chăm chú. Ánh mắt của nàng luôn tán thưởng như thế mỗi lần thấy mỹ nam là quên mất chàng. Họ Trữ đó rất đẹp nhưng nàng cũng đừng có nhìn quên chớp mắt thế chứ, chàng ấm ức khó chịu. Hắn đẹp hơn chàng được sao? Nàng thật không biết đánh giá gì cả ( ^-^ Chiqu cũng muốn ngất, Trường ca cũng có bệnh nan y mà giấu a!!!).

- Tại hạ là Ân Ân Yên Phong, hôm nay hạnh ngộ Chiêu Văn cô nương cực kỳ vui sướng!

- Công tử khách khí rồi!

Như Ý cảm thấy hắn rất quen mắt, hắn lại có họ là Ân Ân giống như sư phụ… uy không phải chứ? Nàng vừa nghĩ đến một khả năng… có thể lắm chứ.

Yên Phong mỉm cười không nói gì thêm, nàng chắc là sáng tỏ thân phận của hắn rồi. Kỳ nữ tử mà hoàng thúc Ân Ân Tạ của hắn ca ngợi khen thưởng hết lời là nàng sao? Hắn đến Đại Nam Quốc lần này mục đích chính là gặp mặt nàng, hắn muốn tự mình đánh giá xem nàng có thật sự đặc biệt như hoàng thúc nói hay không? Xinh đẹp, lanh lợi, hòa nhã … nàng tự tin đến mức không thèm nấp trong phòng chờ đến phiên mình xuất hiện mà đứng dưới khán đài hò hét ỏm tỏi. Hắn không lý giải được hành động của nàng, nàng lấy dũng khí ở đâu mà dám bước xuống đây tự giới thiệu mình như thế?

- Tại hạ thật mong đến màn trình diễn của cô nương!

- Như Ý hy vọng sẽ không làm công tử thất vọng.

Nàng trả lời bâng quơ rồi quay qua Phi Bách Chiến đấu “nhãn lực” với tinh thần trao đổi thông tin là chín đe dọa đòi xử đẹp là mười. Hắn cũng chẳng ngại ngùng nghênh chiến trực diện, nàng trước khi quay về chỗ ngồi còn kịp trao đổi thầm với hắn mấy câu.

- Huynh đến cầu hôn ta thật sao?

- Chính xác.

- Tối nay tại Kiều Hoan lâu, huynh mà trốn là ta đốt nó ra tro.

- Ta đợi nàng.

Bạch Trường không lạ gì cái kiểu nói chuyện sặc sụa mùi bạo lực của họ, biết sao được ba người một dạng ít nhiều cũng hun đúc từ tổ chức sát thủ ra mà. Ba công tử còn lại tiếp tục được mở rộng tầm nhìn, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân xem ra thú vị hơn họ nghĩ nhiều. Người đã rời đi nhưng bầu không khí năm người ở lại lãng đãng ẩn hiện lờ mờ cái gì đó kỳ dị. “Hồng nhan họa thủy” nếu câu nói này áp lên trường hợp của bọn họ “ năm chàng trai một nỗi đau” sẽ diễn tiến theo dòng chảy nào đây?
Bình Luận (0)
Comment