Thái Tử Phi Rắc Rối

Chương 90

Như Ý vốn định nhào lên tiếp cận mỹ nhân kia chào hỏi chút đỉnh bất quá Bạch Trường kéo tay nàng lại ngăn cản không cho đi. Nàng bực bội giằng kéo đôi co với hắn vài câu lúc quay lại chẳng thấy Bách Chiến đứng cạnh nữa!

- Uy, Bách Chiến ca ca đâu?

- Đi rồi! Hắn có chuyện gấp, nàng đừng có phá rối!

- Chắc bị mỹ nhân áo vàng khi nãy kéo đi rồi, woa ta tò mò muốn giao kết với nàng nha, nữ tử có thể khiến cung chủ ca ca để mắt chắc hẳn có điểm kỳ thú!

Nhìn bảo bối mắt sáng như sao trời, chàng dám đảm bảo họ Phi đó tương lai gần sẽ bị nàng phá rối. Nàng hiếu kỳ về tên kia chẳng tốt cho chàng chút nào, hai người bọn họ ở chung chàng không thích, không an tâm, không đồng ý!

- Bảo bối, nàng để cho bọn họ yên, để mắt lo chuyện của nàng đi thì tốt hơn phá đám họ không có tiền công đâu!

- Chàng nói cũng có lý bất quá ta…

- Chuyện tầm phào đó nàng mất thời gian làm gì, ta có thứ hay hơn cho nàng coi!

Bảo vật sao? Thứ hay ho trong suy nghĩ của Như Ý đồng nghĩa với hàng quý hiếm giá trị trên trời, nàng hí hửng chạy theo sau Bạch Trường đòi xem ngay cho bằng được. Nhưng là nhìn thấy nó xong nàng xụ mặt xuống, thất vọng nha có chút tức giận nữa chứ? Tên nào vừa nói sẽ đợi đến ngày nàng toàn tâm toàn ý muốn gả cho hắn chứ, nam nhân này hắn gấp như vậy tưởng sẽ có kết quả sao?

- Nàng thích không?

- Không tệ đem bán chắc giá cũng cao nhỉ?

- Áo cưới cho nàng mặc khi thành thân bán đi làm gì? Nàng còn cần dùng đến nó đấy bất quá gả cho ta xong nàng muốn xử lý nó sao cũng được!

Công tác chuẩn bị cưới mỹ nhân vào phủ, chàng chưa bao giờ ra lệnh ngừng ngay cả khi chàng giả vờ mất trí. Gia nhân trong phủ cũng rất thức thời cứ theo lệnh cũ mà làm, mọi sự đã sẵn sàng đến từng chi tiết… chỉ cần bảo bối đồng ý thôi!

- Ta còn chưa muốn gả chồng đâu!

- Ta biết rồi, ta không ép nàng!

Hừ, “ép cưới” nàng sao đâu dễ như vậy, chàng có muốn ép cũng chưa đủ năng lực. Gả cho chàng sẽ trở thành thái tử phi, tự dưng rước vào thân một đống quy củ cung đình không bị áp lực mệt chết cũng bị ép căng thẳng đến phát điên.

Mặc dù tự dưng thăng cấp từ phó thường dân lên quý tộc hoàng thất xem ra cũng hấp dẫn ít nhiều nha. Thái tử phi… thái tử phi… nghe qua chẳng tệ, khí thế đủ dọa chết khiếp biết bao người.

- Nàng cười chuyện gì bảo bối?

- Không nói cho chàng!

Nàng chưa khùng đến cái mức thành thật bô bô nói ra mấy suy nghĩ hám lợi ham danh kia cho hắn nghe, dù nàng trục lợi bòn rút tiền tài của hắn công khai trắng trợn hắn cũng biết tỏng nàng ham tiền như mạng nhưng là hắn cũng chưa dám phàn nàn nửa câu nha! “Yêu ai yêu cả đường đi” câu này áp lên hắn chuẩn xác đến từng chi tiết, vận may của nàng thật chói lọi mới tóm được hắn. Nàng đúng là “ở hiền gặp lành” mà ông bà ta dạy cấm có sai.

- Ngày mai ta đưa nàng tiến cung gặp phụ hoàng và mẫu hậu!

- Ta không đi có được không?

Ngày trước lừa bọn họ mang thai hài tử bây giờ ngó cái mặt ra bụng phẳng lì chẳng phải chọc tức họ sùi bọt mép sao? Mấy người cổ đại này họ đặt nặng vấn đề nối dõi tông đường, con đàn cháu đống lắm.

- Ta bảo vệ nàng, nàng không cần phải lo!

Bạch Trường quan sát gương mặt thoáng nét ngập ngừng của bảo bối liền cất giọng hứa chắc trấn an. Nàng hẳn là thái tử phi đầu tiên từ lúc Đại Nam Quốc lập nước, to gan lớn mật lừa vua gạt hậu, quay thành viên hoàng thất như quay dế một chút nể nang cũng chẳng có đi. Mẫu hậu khi biết Như Ý chẳng mang thai, nàng muốn bế cháu còn phải đợi lâu đã tức đến nói không nên lời. Nàng giận lây qua chàng mất cả tuần chẳng cho vào Hoàng An cung thỉnh an.

- Ta không lo chỉ là đang nghĩ có khi nào ta vừa thấy mặt bệ hạ, ngài liền lệnh lôi ta ra chém đầu không? Lừa gạt hoàng thượng là tội khi quân, ta cũng gan dạ quá đi chứ!

Chàng nghe nàng lầm bầm mà cười không nổi, biết mình phạm tội khi quân mà còn tự hào được, chàng băn khoăn chẳng rõ bảo bối có biết chữ sợ hãi nó viết ra làm sao không nữa?

Như Ý chống cằm ngồi trâm tư suy nghĩ mông lung, nàng nhìn lên bẩu trời qua cánh cửa sổ mở rộng khẽ mỉm cười một mình. Tương lai của con người là điều khó đoán nhất, ngày mai như thế nào đâu ai dám chắc nịch đảm bảo chứ? Nàng ngày hôm trước còn nhí nhố đi dã ngoại với bạn bè, té ngã xuống hang sâu, tỉnh dậy đã thấy mình ở một thời không khác. Mọi thứ xa lạ, lúc ban đầu dù chẳng thích, dù chẳng hài lòng, nàng vẫn cứ phải tiếp tục sống, cố gắng thích ứng hài hòa với nó.

- Bảo bối!

- Chàng lại muốn hỏi ta cười cái gì, đúng không? Chàng chẳng cần quan tâm đâu, chàng chỉ cần biết ta yêu chàng, rất, rất yêu chàng.

- Vậy nàng…

- Gả cho chàng chứ gì?

Nàng phì cười tiếp lời Bạch Trường, nếu tạo hóa muốn chia tách chúng ta cho dù là thành thân cũng vô ích thôi! Như Ý là một linh hồn, đến nơi này và thoát khỏi nơi này chẳng phải là chuyện nằm trong quyển năng của nàng.

- Bạch Trường, chàng yêu ta vì cái gì?

- Nàng sao lại hỏi vậy?

Ta hỏi chàng vì ai biết được sáng mai tỉnh dậy ta chẳng thể gặp chàng nữa thì sao? Ta và nàng ấy, nàng Như Ý thật sự kia, ta băn khoăn chàng có thể nhận ra được sự khác biệt giữa hai chúng ta không?

- Ta chỉ buộc miệng hỏi vậy thôi! Ta giả sử một chút, chàng phải thành thật trả lời.

- Được!

- Nếu một ngày nào đó ta thay đổi hoàn toàn chàng còn yêu ta không?

- Thay đổi, cho dù nàng thay đổi như thế nào ta vẫn yêu nàng!

Bạch Trường nhíu đôi mi, hôm này bảo bối thật lạ sao nàng hỏi những điều lạ lùng thế, nàng lo sợ chàng sau này sẽ thay lòng đổi dạ ư?

- Nàng không tin tưởng tình yêu của ta dành cho nàng sao?

- Ta tin chàng.

- Tiểu Ý Nhi, ta yêu nàng, dù sau này nàng có đổi khác ta vẫn yêu nàng! Trong lòng ta nàng luôn là người đẹp nhất, tốt nhất là bảo bối ta yêu nhất!

- Nếu tính cách cũng không còn giống ta nữa!

Nụ cười trên môi Như Ý đã có chút gượng gạo, ta biết chàng sẽ không thay lòng nếu ta xấu đi, nhan sắc chỉ là thứ yếu không phải là mấu chốt nhưng tính cách, bản chất con người thật sự của ta…

- Ta sẽ biến đổi thành một người hoàn toàn khác khi đó chàng sẽ làm gì?

- Bảo bối!

- Chàng trả lời đi!

Nhìn gương mặt chờ mong của nàng, Bạch Trường bỗng dâng lên trong lòng một cảm giác bất an. Nàng muốn nói gì nàng có ý gì? Nếu nàng không còn là nàng nữa ta còn yêu nàng chăng? Ta còn yêu nàng chăng… ta… ta…

- Tiểu Ý Nhi!

Cảm giác xúc động không an toàn này là sao? Chàng cuống quít ôm Như Ý vào lòng, linh cảm về sự mất mát mơ hồ này mãnh liệt hơn áp đảo hơn bất kỳ lo sợ hão huyền đánh mất nàng vào tay nam nhân khác trước đây!

- Chàng buông lỏng ta một chút, ta sắp chết ngạt mất!

- Bảo bối, nàng có gì giấu ta đúng không?

- Vô số!

- Ta nghiêm túc!

- Ta cũng vậy mà!

Sao băng ư? Qua bờ vai của Bạch Trường nàng dõi mắt lên bầu trời, một ngôi, hai ngôi, ba ngôi, bốn ngôi… bốn ngôi sao băng chói lòa vụt qua nền trời liên tiếp nhau đập vào trong mắt nàng. Thật đẹp! Thiên nhiên quả là kỳ thú!

- Bảo bối!

Bạch Trường đột nhiên cảm thấy sức nặng đổ trên người, nữ nhân này vừa đứng nói chuyện khi nãy mà bây giờ đã ngủ gục ngon lành rồi.

- Nàng thật ngoan, ngủ say dễ dàng như vậy được sao? Thật giống như tiểu hài tử!

Chàng ôm nữ tử trong lòng bế nàng lại giường, nhẹ nhàng, cẩn thận từng động tác sợ đánh thức nàng. Nữ nhân xinh đẹp kia đôi mắt khép kín, hơi thở đều đều, dung nhan ngủ say thật an bình. Ngoài kia trên bầu trời cao, trăng vẫn sáng tỏ chiếu rõ mọi vật, gió mát thổi nhè nhẹ như góp phần dỗ cho giấc ngủ của mỹ nhân.

Bạch Trường vuốt nhẹ làn tóc mai trên trán của nàng, bảo bối thời gian gần đây hẳn là quá sức mệt mỏi rồi.

- Câu hỏi của nàng, ta còn chưa trả lời mà! Sáng mai nàng thức giấc ta sẽ nói cho nàng nghe!

HOÀN.

^-^ TÈN TEN… VIẾT XONG RỒI, MỪNG QUÁ HA HA… CHÚC BẰNG HỮU ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ **** ÔM ÔM**

Bình Luận (0)
Comment