Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 262

Bắc huyền Âm nói: "Cái này cũng không tính là chỗ của ngươi. Không đúng. Cái này ngoại trừ Tây Lương cùng đông tuyết còn chưa nhập vào Bắc Lăng còn toan fbooj bên ngoài đều là đất của ta. Nàng không có tư cách đuổi ta đi."

Sở chỉ Nguyệt thấy hắn lấy thân phận hoàng đế áp chế nàng. Nàng lập tức liền khiêu mi. Nói: "Ngươi ngược lại là lợi hại a. bây giờ lại lôi thân phận của mình ra."

"Ngu sao mà không dùng. Vốn ta là cảm thấy thân phận này có chút phiền toái. Nhưng mà bây giờ suy nghĩ một chút. Vẫn có chút tác dụng đấy." Bắc huyền Âm vẻ mặt thản nhiên.

Sở chỉ Nguyệt hừ một tiếng. Nói: "Vậy ngươi thích ở lại bao lâu thì ở. Ta đi."

Bắc huyền Âm ngược lại là nóng nảy. Đứng lên muốn ngăn cản nàng.

Nhưng hắn vẫn là có chút khí không thuận. Như vậy vừa đứng lên. Bước chân chính là loạng choạng.

Mắt thấy chuẩn bị ngã xuống. Sở chỉ Nguyệt hô một tiếng cẩn thận. Liền vội vàng đỡ lấy Bắc Huyền Âm.

Hắn đưa vào trong ngực của nàng. Nguyên bản còn không có nhiều thân mật. Nhưng mà hắn liền thuận đường ôm lấy nàng. Không chịu buông tay.

"Nguyệt nhi. Không cần đi." Bắc huyền Âm nói."Ta biết rõ nàng là quan tâm đến chuyện trước kia. Nhưng mà ta cam đoan. Ta đời này là nhất định sẽ quấn quít lấy nàng. Sẽ không để cho nàng đi."

Hắn nhớ tới đủ các truyện trước kia. Trước kia Sở chỉ Nguyệt cũng là như vậy. Chán ghét người khác vứt bỏ nàng.

Đây là tính cách nguyên bản của nàng. Hắn hiện tại rút cuộc rõ ràng. Vì sao nàng lại chán ghét như vậy. Chỉ cần phạm qua một lần. Nàng sẽ không bao giờ tha thứ.

Sở chỉ Nguyệt nhíu mày. Nói: "Đừng nói với ta những thứ này. Buông tay."

Bắc huyền Âm không chịu buông ra.

Nàng càng là cảm thấy trong lòng khó chịu. Lúc này còn làm rõ mọi chuyện. Nàng nhưng thật ra là có chút không muốn đối mặt với Bắc huyền Âm.

Bất quá vừa rồi nàng rõ ràng là không muốn trở về đấy. Nhưng lại sợ Bắc huyền Âm đói bụng. vẫn là đi mua cháo về cho hắn.

Đây là cái tâm tính gì.

Vậy đại khái là được... Trong nội tâm nàng thật là khó có thể dứt bỏ được rồi.

"Tốt rồi. Ta không đi. Ngươi đừng như một tiểu hài tử như vậy quấn quít lấy ta. Trước buông tay ra." Sở chỉ Nguyệt nói ra.

Bắc huyền Âm nghe xong lời này cảu nàng. Vẫn có chút không tin."Thật sự."

"Thật sự. Ta nói như thế nào chính là như vậy."

Hắn lúc này mới buông lỏng tay. Trợn mắt thấy Sở chỉ Nguyệt. Sau đó liền hé miệng cười cười.

Bất quá hắn sau đó chính là ho khan đứng dậy. Hắn che mong. Có chút khó chịu.

Sở chỉ Nguyệt vội vàng vuôt lưng cho hắn. Nói: "Ma Chủ cuối cùng đả thương ngươi ở đâu. Thấy thế nào lại có chút nghiêm trọng như vậy."

"Không có việc gì. Đây là vết thương nhẹ." Bắc huyền Âm nói."Bất quá hắn hình như là nhằm vào ta."

"Hẳn là ca ca ta nhằm vào ngươi." Sở chỉ Nguyệt liền nói một câu. Nàng ngược lại là vô ý đấy.

Bắc huyền Âm hỏi: "Cái đó là. Lý Dược Phong luôn luôn như vậy."

Sở chỉ Nguyệt cũng không nói gì nữa. Liền đỡ hắn đến bên giường. Tiện tay ném cho hắn thứ gì. Đúng là nàng hôm nay nhặt được một vật kia.

Kỳ thật cái kia khéo léo chỉ là một ngọc bài. Chỉ có điều đó là tử ngọc.

Sở chỉ Nguyệt nói: "Cầm lấy. Đợi lát nữa ngươi liền thoải mái một chút rồi."

Hắn là cố nén ho khan. Sở chỉ Nguyệt là nhìn ra được.

Bắc huyền Âm nhìn nhìn. Cái kia Ngọc Bài ngược lại là không có cái gì đặc biệt đấy.

Bất quá nếu như Sở chỉ Nguyệt nói như vậy. Hắn liền cũng cầm lấy.

Chỉ chốc lát sau. Hắn liền nắm Ngọc Bài đã ngủ. Sắc mặt cũng là trở nên khá hơn không ít.

Sở chỉ Nguyệt an vị tại bên giường. Nhìn kỹ thần sắc của Bắc huyền Âm. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đầu lông mày của hắn.

Nàng còn nhớ rõ. Viêm Minh khi đó nói qua với nàng. Hắn sẽ dùng Ngọc Bài liên hệ chính mình. Nhưng lại nàng đợi đã lâu. Vẫn là không đợi được đến lúc đó.

Nhưng lại không nghĩ đến. Lý Dược Phong một mực là đem Ngọc Bài dấu đi.

Cái ngọc bài này là ba quân mới có vật. Đây là Huyền Thiên điện vật. Là hủy không được đấy.

Lý Dược Phong là sợ nàng phát hiện cái gì. Mới có thể vội vã đem Ngọc Bài cho ném đi.

Cái này nói cho cùng. Lý Dược Phong có vấn đề để hỏi.

Nhưng theo lời lão nhân kai nói. Như thế nào phá giải đây.

Thời điểm này. A Niệm ngược lại là trở về rồi. Hắn vốn là muốn hô một tiếng. Nhưng mà Sở chỉ Nguyệt đã sớm ngăn lại không cho nói.

"Mẫu thân. Ngươi trở về rồi." Sở Niệm cười tủm tỉm nói.

"Mẫu thân mua điểm bánh ngọt trở về. Ngươi có đói bụng không." Sở chỉ Nguyệt hỏi.

Sở Niệm hai mắt sáng ngời."Đói a."

Hắn liền lập tức đi mở hộp thức ăn. Bên trong quả nhiên là có mấy loại bánh ngọt.

Sở Niệm thoáng cái liền ăn hai cái. Càng là cao hứng. Nói: "Mẫu thân. Cái này ăn thật ngon a. Phụ thân ăn chưa."

"Cha ngươi không thể ăn những thứ này." Sở chỉ Nguyệt nói ra.

Đang nói. Sở chỉ Nguyệt liền chợt nhíu mày. Nàng lập tức đứng dậy."A niệm. chăm sóc cha con."

Dứt lời. Nàng liền lập tức đi ra ngoài. Kêu mèo trắng: "Mèo trắng. Cảm thấy. Là khí tức của ma chủ."

Sở chỉ Nguyệt cùng Ma Chủ ở chung một đoạn thời gian. Ngược lại đã quen thuộc.

Mèo trắng Meow một tiếng. Liền chở Sở chỉ Nguyệt đã đến bên ngoài cốc.

Đúng lúc. Thì có vài đạo mũi băng nhọn đâm đến. Sở chỉ Nguyệt vung tay lên. Cũng là dùng tới nội lực. Đem toàn bộ mũi băng nhọn ngăn lại.

Nàng đôi mắt lạnh lẽo. Nói: "Ma Chủ. Cho ta lễ vật lớn như vậy. Ta nhưng lại không chịu nổi a."

"Hặc hặc. Ngươi nhận được." Đang nói. Ma Chủ cũng đã thoát ra.

Cái kia như cũ là nhìn không thấy bộ dáng Ma Chủ. Sở chỉ Nguyệt cũng cảm giác được toàn thân huyết dịch lạnh lẽo.

Nguy rồi. Ma Chủ hôm nay đối với nàng cũng là có sát khí rồi.

Ma Chủ trông thấy con mèo trắng kia của nàng. Nở nụ cười lên tiếng."sủng vật của ngươi không tệ. Nơi này... Tựa hồ cũng chỉ có loại sủng vật này mới có thể mang người đi vào."

"Ma Chủ nếu như biết rõ. Cần gì phải hỏi ta."

"Đương nhiên muốn hỏi ngươi. Mộng Ly. Bắc huyền Âm là ở bên trong."

Lời này vừa nói ra. Sở chỉ Nguyệt liền cười cười. Nàng tuy rằng có chút khẩn trương. Nhưng mà nàng cũng không có biểu hiện ra.

Ma Chủ ưa thích độc đến độc hướng. Không có người bên ngoài trợ giúp. Nàng muốn chạy trốn cũng không phải khó.

Nhưng nàng chính là sợ Ma Chủ sẽ phá hỏng kết giới nơi này. Đến lúc đó Bắc huyền Âm liền gặp nguy hiểm rồi.

"Ma Chủ. Người tìm người tìm đến tận nơi này. Ngươi ngược lại là lợi hại. Bất quá người không có ở đây. Ngươi uổng phí tâm tư."

“ không đúng. Bổn tọa không tin." Ma Chủ nói qua. Cứ tiếp tục nói: "Mộng ly. Ngươi giao Bắc huyền Âm ra. Bổn tọa liền cho ngươi cởi bỏ độc tình. Cái này như thế nào."

Đây là một giao dịch. Hơn nữa cũng không lỗ.

Sở chỉ Nguyệt có chút kinh ngạc. Sau đó đã nói: "Cái này thật có thể giúp ta cởi bỏ độc tình. Ta cũng không muốn chết. Bất quá ta muốn biết. Ma Chủ trước kia ngược lại là đối với Bắc huyền Âm không lớn để tâm đấy. Hiện tại liền muốn diệt hắn. Ta ngược lại rất là hiếu kỳ."

"Có một số việc không nên hỏi. Đây đối với ngươi là tốt nhất. Nói đi. Giao dịch này ngươi chấp nhận hay không chấp nhận." Ma Chủ nói ra.

"Ta nào biết được ngươi có gạt ta không. Ta không muốn mình lỗ vốn." Sở chỉ Nguyệt nói.

"Tốt. Bây giờ thuốc giải độc tình chỉ có ở một địa phương. Bổn tọa nói cho ngươi biết cũng không sao cả. Chỗ kia gọi bách thú cốc. Bằng năng lực của ngươi sẽ không lấy được thuốc giải độc tình. Phải có ta hỗ trợ mới được." Ma Chủ nói."Bổn tọa nếu như đi được. nhất định sẽ lấy cho ngươi. Nhưng điều kiện tiên quyết là. Ngươi phải giao Bắc Huyền Âm ra."

"Tốt..." Sở chỉ Nguyệt nói qua."Thật là khó a."

Ma Chủ toàn thân khí tức lạnh lẽo. Cảm thấy Sở chỉ Nguyệt là cố ý không quan tâm đến lời của mình.

Sở chỉ Nguyệt cười sáng lạn."Ma Chủ đại nhân. Ta có một việc là muốn biết rõ ràng đấy. Biết rõ ràng về sau. Nên bây giờ bắc Huyền Âm không thể giao ra sau khi xong việc. Ta sẽ đem hai tay của hắn dâng nên cho ngài. Nhưng mà hiện tại. thứ cho ta không thể đáp ứng được."

Ma Chủ đã nghĩ đến. Sở chỉ Nguyệt tất nhiên là muốn biết rõ được chuyện trước kia.

Tay của hắn khẽ động. Hỏa diễm phát lên. Lập tức đem Sở chỉ Nguyệt vây lại.

Sở chỉ Nguyệt đôi mắt híp híp. Có chút nắm chặt nắm đấm. Thế nhưng không có nhiều bối rối.

Ma Chủ võ công tuy rằng lợi hại. Nhưng nàng còn có mèo trắng hỗ trợ.

Mèo trắng thử rồi nhe răng. Chín cái đuôi quét qua. Cái kia bộ lông đụng một cái đến hỏa diễm. Hỏa diễm liền cũng dập tắt. Ma Chủ có chút kinh ngạc. Lui về phía sau một điểm.

"Không thể tưởng được sủng vật của ngươi còn có chút bản lĩnh." Ma Chủ nói qua. Lần nữa tiến công.

Sở chỉ Nguyệt lập tức nghênh chiến. bóng dáng hai người rất nhanh liền động. Nếu so về nội lực. Sở chỉ Nguyệt tự nhiên không phải là đối thủ. Nhưng mà có mèo trắng phụ trợ. Sở chỉ Nguyệt cũng không ở thế hạ phong.

Ma chủ nếu có ma kiếm trong tay. Khẳng định liền không để cho Sở Chỉ Nguyệt có thể làm được như vậy. Bất quá ma kiếm phải có Kiếm Linh của Lý dược Phong mới có thể phát huy. Tự nhiên là không thể dùng đến để đối phó Sở Chỉ Nguyệt.

Hắn biết rõ. Lý Dược Phong thà rằng nguyện chính mình chết. Cũng sẽ không làm thương tổn đến Sở chỉ Nguyệt.

Sở chỉ Nguyệt giờ phút này là hầu như đã mang ra hết nội lực củ mình để dùng. Mấy trăm dặm đều là tuyết rơi tán loạn. Băng trụ từ trên mặt đất đột ngột từ mặt đất mọc lên.

Ma Chủ thầm giật mình. Sở chỉ Nguyệt thực lực này cũng không phải có thể dò xét rồi.

"Mộng ly. Ngươi muốn vì một người nam nhân phụ tình ngươi mà đối nghịch với bổn tọa. Ca ca ngươi nhất định thương tâm." Ma Chủ nói qua. Đồng thời nhảy lên. Đem những cái băng trụ kia đều nhất nhất hóa giải.

Sở chỉ Nguyệt nói: "Ta nói ta giữ lại hắn còn hữu dụng. Hiện tại ai cũng không có thể động đến hắn."

"Ngươi đừng có cố chấp mê muội. Bổn tọa liền tiễn ngươi một đoạn đường. Lúc này đây nhìn còn có ai có thể giúp ngươi chuyển thế." Ma Chủ đã dậy sát tâm. Con mắt lộ ra hai đạo ánh sáng lạnh.

Sở chỉ Nguyệt sắc mặt ngưng trọng. Cắn chặt răng. Cùng Ma Chủ chạm nhau một chưởng. Hai người đều lui về phía sau vào bước.

Bất quá Sở chỉ Nguyệt có mèo trắng ở phía sau che chở nàng. Lúc này Ma Chủ đã bị mấy cái cái đuôi làm cho giáp công. Trong lúc nhất thời khó có thể bứt ra.

Sở chỉ Nguyệt sắc mặt tái nhợt. Che ngực.

"Ma Chủ. Xem chiêu." Sở chỉ Nguyệt lại là một chưởng đánh tới.

Ma Chủ bị nàng như vậy một hô mà dẫn đến phân tâm. Đã bị một cái đuôi mèo trắng đánh trúng ngực.

Hắn lập tức liền có chút ít chật vật. Quay đầu lại tựa hồ trừng mắt với Sở chỉ Nguyệt. Liền cũng chạy thục mạng rời đi.

Mèo trắng còn muốn đuổi theo. Sở chỉ Nguyệt đã đứng không vững. Thiếu chút nữa ngã sấp xuống: "Mèo trắng. Đừng đuổi theo."

Mèo trắng lập tức quay trở lại. Lo lắng nhìn xem Sở chỉ Nguyệt.

Sở chỉ Nguyệt trì hoãn thở ra một hơi. Nói: "Tốt rồi. Ta không có chuyện gì. Chẳng qua là nội lực tiêu hao quá nhiều mà thôi."

Nhưng nàng nói như vậy. nhưng Sắc mặt là rất kém.

Sở chỉ Nguyệt không dám lập tức trở về. Qua hai canh giờ. Nàng xác định chính mình sắc mặt tốt hơn. Lúc này mới khiến mèo trắng đưa mình trở về.

Bắc huyền Âm một giấc tỉnh lại. Trông thấy Sở chỉ Nguyệt là nằm ở trên mặt bàn ngủ rồi. Thương thế của hắn đã tốt hơn phân nửa. Cũng là có khí lực. Đi đến bên người Sở chỉ Nguyệt. Trông thấy nàng ngủ rõ ràng cũng là cau mày.

Hắn tự tay đều muốn vì nàng vuốt lên. Nhưng nàng lúc này cũng mở to mắt."Ngươi làm gì."

Tay của hắn sững sờ ở không trung. Hắn liền cũng cười cười. Chẳng lẽ sờ sờ ngươi còn không được sao.

Sở chỉ Nguyệt nói: "Sỗ sàng liền đi xa một chút đi."

Nói xong. Nàng chính là đi ra ngoài. Hỏi Sở Niệm cùng Sùng Lâm ở nơi nào. Biết rõ Sùng Lâm tại giữa sườn núi hái thuốc. Nàng lúc này mới lên núi đi tìm Sùng Lâm.

"Lão tiền bối." Sở chỉ Nguyệt hô hào.

"Ngươi đến làm gì. Không ở cùng Bắc huyền Âm a." Sùng Lâm nói ra.

- Người lười đã trở lại và lại lười hơn trước, dế mèn 82 ơi đâu rồi, mình bỏ bạn một thơi gian bạn giận rồi hả. hây dạo này lại bận rồi
Bình Luận (0)
Comment