Thái Tử Quá Xấu Bụng

Chương 284

Đông thừa tướng có chút không biết nói gì. Nói:"Chính là hỏi muốn xử lý Ly tộc như thế nào..."

Sở Niệm có chút bối rối. Hắn đối với loại chuyện này một chút cũng không có hứng thú.

Bất quá thật sự rất không may. Cha hắn lúc trước đi tìm mẫu thân. Cho nên Bắc Lăng không có người thừa kế.

Cũng không biết ai đưa ra ý kiến. Để cho hắn tạm thời quản lý việc triều chính.

Nói quản lý triều chính. Có lẽ muốn dạy dỗ từ bé. Để khi lớn lên. Hắn liền có thể trở thành một đế vương. Được vạn người kính ngưỡng.

Sở Niệm đối với chuyện này cực kì khinh thường. Hắn căn bản không thích chuyện này. Cái hắn muốn là mỗi ngày có thể tự do tự tại.

Nam Tấn Thiên còn lâu mới biết tâm tư Sở Niệm căn bản không ở chỗ này. Hít thở một hơi. Nói:"Tuổi Thái tử còn nhỏ. Thừa tướng. Ngươi hỏi hắn như vậy. Hắn cũng không biết nên xử lý thế nào đâu."

Đông thừa tướng liền nói:"Chẳng lẽ lại để ngươi với ta quyết định à. Bên ngoài đã muốn nói. Ta và ngươi thông đồng làm bậy. Muốn mưu triều soán vị."

Nam Tấn Thiên tự nhiên có nghe nói qua. Nhưng mà hắn không để ở trong lòng.

Dù sao Bắc Huyền Âm vốn ít khi quản lý triều chính. Chỉ cần quyền lực lớn. Tự nhiên sẽ bị nói.

Hắn đáp:"Chúng ta quang minh chính đại. Không cần sợ."

Đông thừa tướng lầm bầm một câu:"Ta không ý đó..nhưng là..Bổn tướng cũng sợ... Ai ai."

Nam Tấn Thiên cũng không biết đông thừa tướng lo lắng gì. Sợ Bắc Huyền Âm không trở về. Bắc Lăng không người quản lý rồi.

Cho nên Đông thừa tướng mới muốn nhanh đem Sở Niệm bồi dưỡng tốt. Nếu qua hai ba năm. Bắc Huyền Âm còn không trở về. Vậy thì Sở Niệm đăng cơ được rồi.

Nam Tấn Thiên nhìn Sở Niệm đùa bỡn huyền thuật. Trong nội tâm hít một tiếng. Không thể nói nên cảm giác gì.

Bộ dáng Sở Niệm. Làm gì có tâm tư làm Hoàng Đế a.

Đợi các đại thần ra về. Trong ngự thư phòng. Chỉ có hai người Sở Niệm cùng Nam Tấn Thiên.

Sở Niệm đảo mắt. Muốn đi ra ngoài luyện huyền thuật một chút. Bất quá lại bị Nam Tấn Thiên cho người ngăn cản.

"A Niệm." Nam Tấn Thiên gọi.

"Nhị sư thúc..." Sở Niệm nói:"Ngươi muốn giáo huấn ta có phải hay không."

Hắn vừa rồi ngủ gật. Nam Tấn Thiên nhất định rất tức giận.

Nhưng mà Nam Tấn Thiên không có nổi giận. Mấy năm nay. Bởi vì hắn chiếu cố Tử Linh. Tính tình ngược lại tốt lên rất nhiều. Hơn nữa còn là ái nữ như mệnh.

Hắn sờ đầu Sở Niệm. Đồng dạng là thương yêu.

"A Niệm. Cha ngươi đi tìm mẹ ngươi. Ở thời điểm này ngươi nên làm gì." Nam Tấn thiên vấn nói.

"Chiếu cố tốt chính mình. Không để cho bọn họ lo lắng." Sở Niệm rất hiểu chuyện trả lời.

Cho nên trong hai tháng này. Sở Niệm vẫn luôn rất chăm chỉ luyện công. Cảm mạo đều không có bị lần nào...

Nam Tấn Thiên nói:"Trừ lần đó ra."

Sở Niệm suy nghĩ một chút. Nói:"Nghe ông ngoại bà ngoại nói."

Nam Tấn Thiên lại nói:"Không chỉ có vậy. Cha ngươi vốn là Hoàng Đế Bắc Lăng. Mà ngươi là nhi tử duy nhất của hắn. Cho nên ngươi có trách nhiệm giúp hắn trông giữ tốt thiên hạ này."

Sở Niệm hỗn loạn đầu:"Nhưng ta không muốn a... Ta không thích a."

Hắn mỗi ngày đều phải nghe đại thần nói thiên tai.. Cống phẩm....Hắn rất phiền não.

Nam Tấn Thiên không biết Sở Niệm bây giờ chỉ ưa thích đi chơi. Không có tâm tư đó.

Hắn đã nói:"Nam tử hán phải có trách nhiệm. A Niệm. Ngươi hiểu không."

Sở Niệm cúi đầu. Không nói lời nào.
Nam Tấn Thiên nhìn thấy vậy. Biết rõ Sở Niệm nhất thời khó có thể tiếp nhận được.

Hiện tại Sở thị đã trở về. Một lần nữa sáng lập. Cho nên triều cương coi như ổn định.

Chẳng qua nếu như Sở Niệm không muốn làm Hoàng Đế. Vậy ai có thể làm đây.

Ai ngờ Sở Niệm lại đột nhiên thoát ra một câu:"Nhị sư thúc. Nếu không ngươi làm hoàng đế đi a."

Nam Tấn Thiên nhất thời bị sặc. Ho khan một tiếng:"A niệm. Lời này không thể nói lung tung."

Hắn vốn là Vương gia Nam Đằng quốc. Bây giờ ở Bắc Lăng quốc làm việc. Đã nhận không ít chỉ trích.

Nếu bây giờ làm Hoàng Đế. Sẽ có bao nhiêu người phản đối.

Sở Niệm nói:"Kỳ thật ta biết rõ phụ thân cũng không muốn làm Hoàng Đế. Trong lòng hắn chỉ muốn cùng với mẫu thân phong lưu khoái hoạt. Ta cũng thế. Ta đã nghĩ ngợi luyện tốt huyền thuật. Về sau cùng Bích Nhi tỷ thí một chút. Ta lúc trước xem qua một quyển sách. Nói có thể người cư trú Chi. Nhị sư thúc so với ta không phải càng lợi hại à."

Nam Tấn Thiên nói:"Rất không hợp quy củ."

"Có cái không hợp quy củ. Nhị sư thúc tuy võ công không mấy lợi hại. Nhưng mà ngươi thắng ở trầm ổn a. Cả ông ngoại cũng nói như vậy. Ngươi suy nghĩ kỹ một chút. Ta đi trước." Sở Niệm nói xong. Liền vội rời đi.

Nam Tấn Thiên vừa tức giận vừa buồn cười đấy. Hít một hơi dài.

Bất quá Nam Tấn Thiên không có nghĩ nhiều. Cho rằng Sở Niệm chỉ đùa một chút. Nhưng lại không nghĩ tới. Sở Niệm nói thật.

Bắc Huyền Âm hai tháng không thấy. Mùa xuân đều đến. Vạn Vật đầu xuân. Hết thảy sinh sôi nảy nở cực kì tươi tốt.

Lúc trước Tây Lương chiến sự. Đã dẹp loạn. Bốn nước trải qua mấy mươi năm rung chuyển. Rốt cuộc mới thống nhất.

Đầu xuân Chi tế. Sở thị khôi phục địa vị. Dùng bí thuật. Cầu mưa thuận gió hoà. Quả thật. Không ít nơi cũng được điều chỉnh, ngăn giảm thiên. Bách tính an cư lạc nghiệp.

Mà Sở Niệm lúc đầu còn đi vào triều. Nhưng về sau. Hắn không có hứng thú này. Dứt khoát mỗi sáng sớm trực tiếp chạy trốn. Không hề vào triều.

Sở Dịch cùng Nam Tấn Thiên cũng không có cách nào. Cuối cùng có một ngày. Sở Dịch ở cửa ra vào trực chờ. Sắc mặt rất âm trầm.

"Ông ngoại..." Sở Niệm có chút sợ hãi.

Sở Dịch sắc mặt không được tốt lắm:"Tranh thủ thời gian thay quần áo. Đi vào triều."

"Ông ngoại ta không muốn đi a." Sở Niệm kháng nghị:"Nếu không ngươi thay thế ta đi đi."

"Tiểu tử thúi này. Thân phận của ta bây giờ là quốc sư. Ta chẳng muốn đi Kim Loan điện. Ngươi đi." Sở Dịch cũng không muốn tự tìm phiền toái. Hiện tại hắn cảm thấy cần làm nhất. Đương nhiên muốn cùng Minh Châu sống tốt qua ngày tốt rồi.

Sở Niệm có chút ủy khuất:"Có câu nói. Trong lòng không muốn đùng đẩy cho người. Chính ngươi không muốn làm. Vì cái gì lại đến bức bách ta làm."

Sở Dịch nhất thời sửng sốt. Bắc Huyền Âm đi Bách thú cốc. Không biết có thể trở về hay không. Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào Sở Niệm. Nhưng tâm tư Sở Niệm lại không có nơi này.

Đau đầu a... Đau đầu a...

"Nếu là mẫu thân. Nàng chắc chắn sẽ không ép ta làm ta làm chuyện không muốn làm." Sở Niệm nghẹn ngào. Khiến cho chính mình nhìn vô cùng ủy khuất.

Sở Dịch hỏi:"Chứ ngươi muốn như thế nào."

Hai người cùng nhau ở cửa ra vào trực tiếp đàm luận điều kiện.

Sở Niệm đảo tròn mắt. Nói:"Ta không làm Thái Tử hay Hoàng Đế. Để cho người khác làm đi."

"Xú tiểu tử. Bắc Huyền Âm chỉ có một đứa con trai là ngươi." Sở Dịch tức giận nói.

"Vậy thì thế nào. Có người tài giỏi. Đều có thể quản lý tốt thiên hạ tốt." Sở Niệm nói.

Sở Dịch cũng hiểu Sở Niệm nói đúng. Theo bản năng gật gật đầu.

Bất quá hắn sau đó liền phản ứng lại. Hắn là hoàn toàn bị Sở Niệm nắm mũi dẫn đi rồi.

Hắn lập tức lắc đầu. Nói:"Không thể nói như vậy. Cha ngươi có khả năng trở về. Lúc hắn trở về. Phát hiện ngôi vị hoàng đế của mình đã cho người khác. Hắn chỉ trách ngươi không giữ vị trí ngôi vị hoàng đế."

Sở Niệm suy nghĩ một chút:"Không biết. Phụ thân sẽ không trách ta. Phụ thân tài giỏi như vậy. Cho dù người khác có đoạt. Hắn cũng có cách đoạt lại. Đến lúc đó chính hắn đoạt lại là được rồi."

Sở Dịch sắc mặt cứng đờ. A Niệm nói chuyện thật đúng là đạo lý rõ ràng.

Hắn è hèm một tiếng:"A Niệm. Ngươi xác định muốn như vậy."

Xem ra nói chuyện bình thường cùng Sở Niệm là không được rồi.

Sở Niệm rất kiên định. Nói:"Đúng vậy a. Chính là như vậy."

Sở Dịch hừ hừ. Lập tức vác Sở Niệm lên. Trực tiếp khiêng Sở Niệm đến điện Kim Loan.

Nhiều đại thần đã sớm tới Kim Loan điện. Hôm nay trông thấy Sở Niệm. Ngược lại sợ hãi kêu một tiếng.

Nam Tấn Thiên sững sờ. Sở Niệm chính là bị Sở Dịch khiêng đến. Có thể thấy được Sở Niệm không muốn cỡ nào.

Sở Niệm thân thể nho nhỏ lắc lắc. Quả nhiên trên khuôn mặt đều là không tình nguyện.

Sở Dịch đem Sở Niệm đặt trên ghế rồng. Lạnh giọng uy hiếp nói:"Ngươi hôm nay không hảo hảo lên triều. Thì đừng gọi ông ngoại nữa."

Sở Niệm mím môi. Vẻ mặt không tình nguyện:"Ngoại công. Ngươi khi dễ người. Đợi mẫu thân trở về rồi. Ta nhất định nói cho mẫu thân biết."

"Tùy ngươi. Nàng cũng phải nghe ta a. Ta là cha nàng." Sở Dịch đắc ý nói. Song liền lui qua một bên. Giám thị Sở Niệm.

Sở Niệm bĩu môi. Nói:"Có chuyện gì nói mau a."

Kỳ thật hắn chính là tùy tiện nghe một chút. Dù sao người quyết định cũng không phải là hắn.

Đông thừa tướng trước tiên là nói về lời nói. Hắn chính là nói một hơi không dứt, nói xong... Đợi Sở Niệm quyết định.

Nhìn Sở Niệm bộ dáng suy nghĩ sâu xa. Còn tưởng rằng Sở Niệm đang nghiêm túc suy nghĩ. Trong nội tâm thoáng mừng thầm. Xem ra Sở Niệm đã thông suốt rồi.

Ai ngờ Sở Niệm lại nói:"Các vị đại thần thúc thúc. Ta là Thái Tử. Hiện tại ta lớn nhất. Có phải ta nói gì các người cũng phải nghe lời đúng không."

Đông thừa tướng sững sờ. Sau đó nói:"Trên lý luận là như vậy. Không bỏ qua."

Sở Niệm vỗ tay một cái. Rất hưng phấn. Nói:"Vậy đi."

Hắn đứng dậy. Chỉ vào Nam Tấn Thiên. Nói:"Ta đây nói thẳng. Ta là Thái Tử. Hiện tại Nhị sư thúc. Không đúng. Nam Tấn Thiên giám quốc. Bắt đầu từ ngày hôm nay. Không được sai sót."

Hắn dứt lời. Không để ý mọi người kinh ngạc. Liền chạy thục mạng.

Nam Tấn Thiên còn đang kinh ngạc. Chưa không kịp phản ứng.

Đông thừa tướng vội vàng hô to lấy:"Thái Tử. Thái Tử. Như vậy sao được a. Ngươi mau trở lại a."

Sở Niệm đã sớm không thấy bóng dáng. Đông thừa tướng liền quay đầu nhìn Sở Dịch:"Quốc sư a. Nên làm thế nào cho phải a."

"Tiểu tử thúi này ngược lại rất thông minh đấy." Sở Dịch cười cười. Vẫn là tốt bụng:"Được rồi. Nếu như Thái Tử đã nói như vậy. Vậy hãy để cho Nam Tấn Thiên giám quốc đi."

Đoán chừng Nam Tấn Thiên giám quốc vài năm. Sở Niệm nếu cứ mặc kệ. Bắc Huyền Âm vẫn không trở về. Nam Tấn Thiên cũng sẽ bị phù chính.

Nam Tấn Thiên mặt mũi tràn đầy xám xịt. Hắn bị Sở Niệm chơi một vố. Đối mặt quần thần đối xử lạnh nhạt. Thật sự làm hắn cảm thấy ủy khuất a.

Sở Niệm từ điện Kim Loan điện về. Lập tức cảm giác không khí rất tốt.

Hắn cười hắc hắc. Thật tốt. Về sau có thể làm chuyện mình thích rồi.

Hắn lớn tiếng nói:"Bích Nhi. Ngươi đợi đấy ta à. Chờ ta luyện tốt huyền thuật. Ta nhất định tìm ngươi tỷ thí. Nhất định sẽ đánh thắng ngươi."

Chẳng qua về sau Sở Niệm mới biết được. Nguyên lai mình muốn gặp mặt Bích Nhi. Là khó khăn như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment