Thái Tử Thì Sao

Chương 146


Chiêu Phong cũng nghĩ nhiều, bây giờ muốn Đàm Nhu ở bên cũng không có cách, lấy người khác thì lại không đành, tình cảm dành cho nàng ấy vốn đã là không thể thay đổi, Chiêu Phong nghĩ đi nghĩ lại liền thấy bản thân cứ ở như vậy cho rồi.

Ngày hôm sau lại thượng triều, Chiêu Phong vẫn đơ ra suy tư gì đó, hoàng thượng ngồi trên kia vừa bàn với các quan thần chuyện hoà thân sang Bắc Quốc, hoà thân lần này phải có hai công chúa, người có thân phận sáng giá đương nhiên là các quận chúa, các đích nữ, các quan thần nhà có con gái liền sốt sắng, làm gì có ai chịu cho con gái đi xa như vậy.

Là nữ nhi trong nhà hoàn toàn khác với nam nhân, nam nhân trong nhà dù không phải trưởng tử thì vẫn là có chỗ đứng hơn so với nữ nhi, nam nhân học hành làm quan, luyện võ xông pha trận địa, thăng quan tiến chức thì là báo hiếu cho cha mẹ, là làm rạng danh gia phả, còn nữ nhân thì được gả vào nhà danh giá, nhà chồng yêu thương, nhà ngoại còn được nương nhờ thì đó chính là báo hiếu.

Nhà ai có ái nữ đều có suy nghĩ như vậy, nói đến hoà thân, hoàng thượng không có công chúa, nhưng thử nghĩ xem dù là hoàng thượng có một tiểu công chúa đi chăng nữa thì người làm sao chịu gả con gái cho được.

Các quan thần cũng không muốn gả, nói về vấn đề này ai cũng ái ngại không dám lên tiếng.

Chiêu Phong lúc này đã nghĩ ra vài chuyện liền bước lên trước đưa ra ý kiến.

" Bẩm hoàng thượng, hoà thân Bắc Quốc phải có hai công chúa, vốn trong hoàng thất không có công chúa, sắp tới nên phong đích nữ nhà nào xuất sắc lên làm công chúa để hoà thân thì mới hợp tình.

"
Hoàng thượng cũng đã nghĩ đến chuyện này, người cũng gật đầu.


" Ta thấy rất đúng, sắc phong công chúa đến ngày hôm sau gả đi như vậy cũng rất hợp lý.

"
Chuyện này các quan thần vừa nghe đến đã câm như hến, chỉ có thái tử và hai vị hoàng tử là có hứng thú, năng nổ nhất ở giữa hồng điện.

Nhị hoàng tử Chiêu Vương bước lên tâu.

" Bẩm hoàng thượng, trong số các quan thần trong triều đình chúng ta có rất nhiều nhà có đích nữ, cũng đều là tài giỏi không hề kém cạnh ai, chuyện này là chuyện đại sự nên phong hai người xuất sắc nhất để hoà thân.

"
Đại hoàng tử bước lên tâu tiếp.

" Bẩm hoàng thượng, thần nghe nói đích nữ nhà Nhạc thường thư là một trong những đích nữ xuất sắc, cầm kỳ thi hoạ chuyện gì cũng giỏi, đây có thể là một gương mặt xinh đẹp góp trong lần đi này.

"
Chiêu Phong lại vừa hồi, đích nữ nhà thường thư đó trước kia từng cãi nhau với Đàm Nhu, Chiêu Phong cứ nhạy cảm nhớ lại mấy chuyện về nàng rồi giật mình.

Nhị hoàng tử thấy tam đệ không nói gì mà đơ ra như mất hồn thì liền lên tiếng.

" Thái tử không có ý gì sao?"
Chiêu Phong quay ra như chưa hề giật mình, chàng ấy nói.

" Chuyện này là ngoại giao, chuyện đại sự như vậy thần thấy chỉ chọn đích nữ thôi thì không đảm bảo, chọn thêm một quận chúa nữa thì sẽ ổn.

"
Thừa tướng đứng cạnh đại hoàng tử liền nhắm mắt hít thở sâu như đón nhận chuyện rủi đến, vì ái nữ nhà ông ấy chính là quận chúa được sắc phong từ nhỏ, Tần Nhã tính tình bướng bỉnh, từ nhỏ đã rất thích Chiêu Phong, không ai là không biết, Chiêu Phong thấy Tần Nhã trước kia hình như cũng không hẳn là không thích Đàm Nhu nên liền muốn chủ ý đưa Tần Nhã sang đó ở cạnh Đàm Nhu.

Hoàng thượng lại cười.

" Rất hay, một quận chúa và một đích nữ như vậy sẽ rất ổn.


"
Chiêu Phong quay qua nhìn thừa tướng, nhị hoàng tử thấy được liền đi lên.

" Có cứng có mềm, Tần Nhã quận chúa chính là một người mạnh mẽ, cùng với một đích nữ dịu dàng, cả hai đi cùng nhau là vô cùng hợp lý, như vậy họ sẽ thấy được hào cảm của chúng ta đối với họ.

"
Mọi chuyện đều thuận theo ý của Chiêu Phong, hoàng thượng rất hài lòng, những tưởng con trai mình đã thông suốt hơn, lo nghĩ chính sự hơn, hoàng thượng và hoàng hậu cũng trước kia cũng thấy Chiêu Phong thay đổi lạ lùng khi Đàm Nhu làm như vậy, bây giờ hoàng thượng thấy Chiêu Phong như lấy lại tinh thần cho nên lòng vui khôn xiết.

Người cười cười gật đầu đồng ý với chủ ý đó, rồi định bãi triều cho lui, ai mà ngờ Chiêu Phong lại đứng ra.

" Hoàng thượng, nhi thần có một mong muốn nhỏ nhoi, lần hoà thân này để nhi thần làm chánh sứ, dù gì nhi thần cũng đã từng làm chánh sứ đến Nhị Quốc, đã đi một lần rồi đi lần hai sẽ có kinh nghiệm hơn.

"
Hoàng thượng vừa trước đã cười thì bây giờ không còn cười được nữa, nhị hoàng tử thì mỉm cười không rõ ý sao, đại hoàng tử vẻ mặt ngao ngán nhìn đệ đệ.

Ta biết ngay mà, tên tiểu tử đó chắc chắn là bị bỏ bùa rồi, đòi qua đó để gặp cô ta chứ gì.

Hoàng thượng lúng túng nói.

" Nhưng! , chánh sứ có nhiều chuyến đi nhiều kinh nghiệm của chúng ta đâu có thiếu.

"
Chiêu Phong không nói gì, mặt lạnh giữ nguyên thế tâu.


Hoàng thượng thở dài.

" Được rồi, muốn đi thì đi.

"
Chiêu Phong được như ý nguyện thì cũng không mỉm cười tý nào, chàng nghĩ đến vẻ mặt Đàm Nhu khi gặp chàng sẽ bất ngờ đến cỡ nào.

Hoàng thượng quay về kể lại cho hoàng hậu nghe chuyện thượng triều hồi sáng, hoàng hậu cũng cười trừ.

" Không phải là nó cố chấp sao, ngày xưa chàng cũng vậy đó thôi, cố chấp lấy một dân nữ như ta, thấy con trai của mình như vậy chàng lại không nhớ ra mình hồi xưa cũng như thế sao?"
Hoàng thượng cầm chén trà trong tay lắc nhẹ liền cười.

" Đúng là vậy, nhưng cứ để nó đi vào chỗ địch như thế cũng không hay, thái tử điện hạ là chỗ đứng không tầm thường, cách hành xử như vậy không an toàn cho bản thân nó.

".

Bình Luận (0)
Comment