Thái Y Nhất Phẩm

Chương 126

Xuất phát từ đủ loại động cơ, Quách Du Chi nhiệt tình mời thầy trò Hồng Nhai tới Hắc Phong tiêu cục làm khách.

“Đại ân không gì báo đáp, tiêu cục chúng tôi cách đây bảy mươi dặm. Khu vực này trước không có thôn sau không có tiệm, huynh đài lại mang theo hài tử, chi bằng đến nghỉ tạm mấy ngày rồi tính sau.”

Hồng Nhai cúi đầu nhìn nhãi con trong lòng ngực: “Sao nào?”

Nhóc ngửa đầu há mồm nhìn hắn: “Si hu ~ sao nào?”

Bắt chước rất giống. Hồng Nhai dùng tay trái sạch sẽ xoa đầu nhóc, sảng khoái đồng ý: “Vậy xin quấy rầy.”

Lang thang trên đường một tháng rồi, nhóc mập bây giờ đã mất khá nhiều mỡ, nựng má không còn đã tay như trước, cần bồi bổ.

Trăm triệu lần không ngờ Quách Du Chi mang diện mạo hào phóng, trên thực tế lại là người ba hoa, nói huyên thuyên suốt đường đi, không chút nào e ngại gió Tây thổi ập vào mặt cho y một miệng cát, cứ cách chốc lát thì tạm ngừng phun phì phì rồi tiếp tục lải nhải.

“Hồng huynh có võ công thật cao, đi từ phía Nam tới đây à? Nghe nói Giang Nam vào mùa xuân phong cảnh như họa, thật sự đẹp lắm phải không? So với vùng biên cương này thì thế nào? Nơi đó thật có nhiều sông nước lắm hả? Có cá nhiều không...”

Hồng Nhai bắt đầu hối hận đáp ứng đi chung với y, chỉ cảm thấy bên tai có hàng ngàn con ong bay vo ve, ồn ào đến mức não sưng đau.

Nhưng xưa nay hắn không thể nào có ác ý với ngốc tử đơn thuần, đành phải khổ sở cười gượng trả lời từng câu: “Tàm tạm thôi; chỉ đi ngang qua; xác thật đẹp lắm; mỗi nơi một vẻ; sông nước nhiều; cá cũng nhiều...”

Quách Du Chi tràn ngập kinh ngạc tán thưởng, lại nói bọn huynh đệ chưa bao giờ ăn thử cá lớn và cua lớn, nếu khi nào có dịp đi nếm thử thì tốt rồi.

Hồng Nhai: “...”

Vậy ngươi đi ngay bây giờ được không?!

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy một người đàn ông ồn ào như vậy!

Thật ra nhóm người này tâm tư đơn giản ngay thẳng, ngoại trừ nói tía lia thì ở chung vô cùng nhẹ nhàng.

Hồng Nhai biết được lần này bọn họ ra ngoài bán hàng hóa. Hắc Phong tiêu cục nằm giữa giao giới của một số quốc gia, được bao quanh bởi thảo nguyên, tuyết sơn và sa mạc. Có rất nhiều động vật hoang dã lui tới, đối với người bình thường thì nơi đó có thể là địa ngục Vô Gian, nhưng đối với những hán tử giơ đao múa kiếm thì lại là một con đường sống:

Bọn họ săn bắt dã thú, thuộc da và gom chúng lại để bán trong thành, đổi lấy nhu yếu phẩm hằng ngày như lương thực, muối, dầu, v.v...

Lần này cũng vì mang nhiều hàng nên mới bị theo dõi...

Mọi người ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi, hoặc lôi kéo Hồng Nhai lãnh giáo võ công, hoặc sán lại chơi với nhóc con.

“Há há, cười rồi kìa!”

“Đâu phải cười với ngươi? Rõ ràng cười với ta!”

“Dẹp huynh đi, nhìn bộ mặt già đầy nếp nhăn của huynh, ai cười nổi...”

Một đám già trẻ độc thân sống đời lưỡi đao li3m huyết, ngay cả bà vợ cũng không có thì nói gì đến con nít, thấy Hồng Văn như nhìn một vật hiếm lạ. Hết người này đi lên chọt một chút, người kia lại đây sờ một phen, chơi đùa vui vẻ vô cùng.

Hồng Văn cũng không sợ lạ, ai tới đều tặng cho nụ cười, xiêu xiêu vẹo vẹo lẫm chẫm chạy theo sau đít người ta, vấp ngã cũng không khóc, cười khanh khách tự bò dậy, mặc kệ cọng cỏ dính đầy người tiếp tục chạy.

Vốn mọi người đều cho rằng đây là con của Hồng Nhai, sau hỏi ra mới biết là nửa đường nhặt được, không khỏi kính nể vô cùng.

Hồng Nhai bị bọn họ khen đến độ vò đầu: “Chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn đói chết lạnh chết?”

Tốt xấu gì cũng là một cái mệnh.

Hắn gặp qua sinh tử quá nhiều...

Đến khi Hồng Nhai quen tay thuận tiện trị thương cho vài người trong đội ngũ, sự tôn sùng của mọi người nâng cao một bậc, quả thực hận không thể đặt hắn lên bàn thờ.

Đây chính là đại phu!

Một đại phu chân chính!

Một đại phu biết dùng trường thương!

Thế là địa vị của Hồng Văn được ăn theo cũng thẳng tắp bay lên, phần lớn thời gian là cưỡi trên cổ các hán tử lên đường. Truyện Xuyên Không

Vô số lần Hồng Nhai thấy nhóc con ôm cổ người khác, đôi chân béo đung đưa qua lại, bộ dạng rung đùi đắc chí uy phong lẫm lẫm, thật thoải mái!

“Hoa ~” hắn ríu rít kêu. Lập tức hán tử cường tráng cổ đeo nhóc lao đi hái hoa.

“Bướm!” Thế là có hán tử cường tráng dâng lên con bướm, còn gần như lấy lòng hỏi đẹp hay không.

Hồng Nhai cảm thấy bọn họ bị váng đầu, mà quả cầu béo trên cổ bọn họ nghiễm nhiên đã có tư thế của một hôn quân...

Trước tiên mọi người đi đến chợ biên thành bán hàng hóa, rồi mua sắm nhu yếu phẩm hằng ngày như gạo và mì, v.v... nhét tràn đầy một xe lớn.

Quách Du Chi còn móc từ trong ngực ra một trống bỏi, lắc lắc trước mắt Hồng Văn.

Hồng Nhai cứu mạng bọn họ còn chữa bệnh cho mọi người, bộ dáng vô dục vô cầu, bọn họ chỉ đành trút hết phần cảm kích lên người nhóc Hồng Văn.

Huống chi, đứa bé này xác thật quá dễ thương.

Nhóc con thấy trống bỏi là đôi mắt sáng long lanh, vừa giơ tay muốn lấy vừa đưa mắt nhìn Hồng Nhai, “Si hu~”

Hồng Nhai bật cười: “Cầm đi.”

Trên đường trở về, Quách Du Chi dẫn đầu ca hát, giai điệu thực độc đáo, gần giống như khúc quân ca Hồng Nhai học được khi chinh chiến ở Tây Bắc pha lẫn một chút hương vị khó diễn tả.

Sau khi hát lên vài lần, Hồng Nhai nghe nhóc con trong lòng ngực cũng học theo ngân nga tiếng được tiếng mất.

Mọi người ngẩn ra, sau đó cười to.

Hồng Nhai dùng một tay điều khiển dây cương, tay kia bóp bóp bàn tay mũm mĩm của Hồng Văn, quay sang Quách Du Chi hỏi: “Hiện giờ chiến tranh đã chấm dứt, biên giới hỗn loạn, tại sao không dẫn các huynh đệ vào nội địa mà sống?”

Bọn họ có bản lĩnh đi săn và áp tải, đến nơi nào cũng không đói chết.

Quách Du Chi cười không đáp, khi bị hỏi gặng thì chỉ nói một câu: “Hồng huynh cứ gặp các huynh đệ của tôi thì biết.”

Vài ngày sau, Hồng Nhai quả thật đã biết:

Đa số người trong Hắc Phong tiêu cục là tạp mao.

Tạp mao là những đứa trẻ được sinh ra từ sự kết hợp của những người đến từ hai hoặc thậm chí nhiều quốc gia. Bởi vì họ mang những đặc điểm của cả hai dân tộc nên họ không được thế giới dung thứ, thường gọi họ là tạp mao, còn có người chửi họ là những kẻ “Tạp chủng”.

Đặc biệt mấy năm trước chiến hỏa liên miên, phần lớn người tạp mao đều là kết quả của những nữ tử vô tội bị bọn ngoại tộc mọi rợ hãm hiếp, chưa kết hôn đã có con, địa vị càng thêm ti tiện...

Quách Du Chi giới thiệu Hồng Nhai với mọi người, rồi quay sang phân trần: “Thời trẻ sống ở vùng biên cương xác thật rất khổ, nhưng bây giờ đã quen rồi, ngược lại không thích ứng ở những nơi đông người...”

Y cũng là một tạp mao, chẳng qua đặc điểm ngoại tộc không rõ ràng, cho nên tình cảnh đỡ hơn một chút.

Nhưng bởi vì mẫu thân của y có con ngoài giá thú, cho nên tình cảnh chỉ đỡ hơn một tí xíu mà thôi.

Hồng Nhai gật đầu, không nói gì cả.

Thật ra Quách Du Chi vẫn luôn chú ý biểu cảm của Hồng Nhai, sợ thật vất vả mới quen được một huynh đệ rồi phải tan; lúc này thấy vẻ mặt Hồng Nhai không biến sắc, tảng đá lớn trong lòng mới rơi xuống, cả người linh hoạt hẳn lên.

Đương nhiên, miệng càng tía lia hơn.

Trong Hắc Phong tiêu cục cũng có nữ quyến, bất luận già trẻ đều rất hào sảng, thay vì nói là tiêu cục chứ càng giống một bộ tộc hơn. Mà Quách Du Chi là thủ lĩnh trẻ tuổi của bộ tộc này, nhiệt tình dào dạt mang theo chút liều lĩnh, nhưng xứng đáng được mọi người tin tưởng.

Hồng Nhai đi đầu thể hiện thiện chí với họ, sau đó nhóm người này lập tức hồi báo gấp bội.

Họ mời vị khách quý những phần thịt ngon nhất, vắt sữa bò thơm nhất cho Hồng Văn, đưa nó đi chơi với xương cừu, nhấm nháp củ cải giòn tươi mới đào... Dùng mắt thường cũng có thể thấy được nhóc con thay đổi với tốc độ chóng mặt, trở nên mạnh khỏe cường tráng, gương mặt vốn trắng nõn đã nhuốm màu mật ong của gió và nắng.

Hồng Nhai theo đám người Quách Du Chi đi săn, thu thập những thảo dược hiếm thấy ở vùng Trung Nguyên, ôm tiểu đồ đệ dạy nhóc nhận dược, xem bệnh, sau đó trơ mắt nhìn nhóc con buồn ngủ đến mức cắm đầu vào sọt thuốc.

Hắn cũng không vớt nhóc ra, ngược lại cười lăn lộn đầy đất. Cuối cùng vẫn là Hồng Văn tự mình mơ màng chui ra, cả người dính đầy vụn thuốc, mím môi múa may nắm tay nhỏ nhào tới đánh: “Si hu là người xấu!”

Hồng Nhai thỉnh thoảng xuýt xoa, không phải giả vờ, nhóc con thật sự có sức lực khá lớn.

Dần dần, Hồng Nhai có thể đi lại tự nhiên ở bất cứ nơi nào trong Hắc Phong tiêu cục, tất cả mọi người đều coi hắn như một thành viên trong gia đình.

Hồng Nhai nhìn thấy những bộ áo giáp vỡ phủ đầy bụi cất sâu trong kho hàng. Mãi đến lúc này hỏi ra mới biết, Hắc Phong tiêu cục từng âm thầm chém giết ngoại địch không chỉ một lần.

Dẫu trên người họ vẫn mang dòng máu ngoại tộc, nhưng vẫn luôn tự coi mình là người Hán, chưa bao giờ rêu rao cho thế nhân biết chiến công của họ...

Hồng Nhai bỗng dâng tràn cảm xúc mênh mông, cứng rắn lôi kéo Quách Du Chi và huynh đệ của y kết bái, từ đây gọi nhau là anh em.

Trong vòng một năm ngắn ngủn, Hồng Nhai tận mắt chứng kiến ​​hoặc tham gia vào sự trỗi dậy nhanh chóng của Hắc Phong tiêu cục, nhìn nó phát triển từ một bộ tộc nhỏ trở thành một vị đại ca "nhất hô bá ứng" của vùng quan ngoại, có cảm giác rất tự hào như một phụ thân.

Sau đó vào một buổi sáng sớm mờ sương, Hồng Nhai lại mang theo Hồng Văn đi rồi, phía sau là đại kỳ của Hắc Phong tiêu cục tiễn đưa.

“Đi thôi!”

Hắn không quay đầu lại, người Hắc Phong tiêu cục cũng không níu kéo, hết thảy đều diễn ra rất tự nhiên.

Từ đây về sau, người ngoài nhắc đến Tổng hội của Hắc Phong tiêu cục đều cảm thấy kỳ quái, vì sao có Đại đương gia, Nhị đương gia và Tứ đương gia, nhưng không thấy bóng dáng Tam đương gia?

Có người biết nội tình sẽ cười, Tam đương gia đang chu du khắp nơi, còn chưa về nhà!

Bình Luận (0)
Comment