Tang lễ chính thức của Thạc Thân Vương kết thúc, các quan viên Lễ Bộ và Hộ Bộ cố gắng cầm cự mấy ngày liên tiếp ngã bệnh bảy tám người, còn một người không cẩn thận trượt chân té bị thương, đều được thông báo cho Thái Y Viện.
Sự tình hạ màn, các nha môn dâng lên sổ con theo quy luật, không biết ai "Nham hiểm" đến mức nói thẳng sức khỏe của các quan viên Lục bộ rất đáng lo ngại, tiếp tục như vậy có thể không gánh nổi trọng trách lớn, chi bằng mọi người cùng nhau tập dưỡng sinh sẽ tốt hơn.
Long Nguyên Đế lúc này mới phát hiện, các vị Thái y trong Thái Y Viện có tuổi bình quân lớn nhất lại còn bận rộn nhất, thế mà không một người nào cáo bệnh.
Ngài chợt nghĩ tới mỗi ngày Tô Viện sử đều dẫn dắt mọi người tập Bát Đoạn Cẩm, bèn đồng ý với đề nghị luyện dưỡng sinh tập thể, trước tiên để Hộ Bộ thử một lần.
Tin tức truyền ra, nhóm đầu hói Hộ Bộ lập tức xù lông, kết bè kết đội tập trung trước cổng Thái Y Viện dậm chân mắng to, còn tuyên bố muốn đòi nợ, đều bị một câu "Thả rắm" của Tô Viện sử bốn lạng đẩy ngàn cân đánh lùi.
- - -- Mắc mớ gì đến kiếm chuyện với Thái Y Viện chúng ta? Ai có thể làm chứng sổ con kia là Thái Y Viện dâng lên?
Xua tan đám quan viên Hộ Bộ và mọi người vây xem náo nhiệt bên ngoài, Tô Viện sử quay sang khen các cấp dưới: "Làm không tệ!"
Mọi người cùng nhau rèn luyện thân thể là chuyện rất tốt mà!
Người Thái Y Viện vốn đang căng thẳng lo âu nháy mắt thả lỏng, cùng nhau cười ồ.
*****************
Vào thăm nhà bà còm ở wattpad.
Sau khi Thạc Thân Vương qua đời, Tam Hoàng tử cũng đi bái tế.
Đây là lần đầu tiên đối diện với tử vong của thân nhân, hồi cung xong cậu bé liên tiếp thất thần suốt mấy ngày.
Long Nguyên Đế biết được rất lo lắng, tống cổ Hồng Văn đến xem.
"Con người vì sao sẽ chết?" Tam Hoàng tử ngồi trên trường kỷ, cúi đầu nhìn đôi chân xếp bằng của mình.
"Cũng như hoa nở hoa tàn, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, sức người không thể chống lại." Hồng Văn vỗ vỗ vai cậu bé.
Tam Hoàng tử chớp chớp đôi mắt: "Sau khi chết con người sẽ đi nơi nào?"
Hồng Văn không muốn nói dọa con nít: "Xin thứ cho vi thần không biết trả lời thế nào, rốt cuộc..."
Rốt cuộc ta chưa từng chết bao giờ.
Tam Hoàng tử thở dài như ông cụ non, khuỷu tay tựa trên đùi, bàn tay chống cằm: "Ta đã lén hỏi rất nhiều người, có người nói sau khi chết sẽ biến thành ngôi sao, có người nói sẽ biến thành đóa hoa đầu tiên nở rộ trước cửa sổ mùa xuân năm sau, còn có người nói sẽ đầu thai chuyển thế, nhưng nếu uống canh Mạnh bà thì không nhớ được kiếp trước."
Hồng Văn cảm thấy cậu bé chỉ muốn tìm một người tín nhiệm để trút bầu tâm sự, vì thế ở bên cạnh an tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Được cổ vũ, Tam Hoàng tử tiếp tục nêu thắc mắc: "Thúc gia gia qua đời, vì sao có người nói là chuyện tốt, có người lại khóc thê lương như vậy?"
Cậu bé quá nhỏ, lúc sinh ra thì Thạc Thân Vương đã sớm nằm trên giường bệnh triền miên, trước nay chưa từng gặp qua cho nên không có cảm tình quá sâu, nhưng Tam Hoàng tử là cậu bé tinh tế nhạy cảm, trong lễ tang thấy người khác vừa khóc thì cậu bé cũng rơi lệ theo.
Bất cứ lúc nào thảo luận về tử vong đều là một đề tài rất khó, bởi vì đừng nói một đứa bé tám tuổi, ngay cả người mấy chục tuổi trải qua thế sự xoay vần cũng chưa chắc nhìn thấu.
Sống hay chết, thật sự quá mức phức tạp!
Hồng Văn nghiêm túc suy xét hồi lâu mới đáp: "Đây là vấn đề rất cao thâm, giải thích của vi thần cũng không nhất định là đúng, nhưng điện hạ nghe thử xem sao.
Giống như khoảng thời gian trước ngài cùng Ngũ điện hạ sinh bệnh, mọi người đều rất lo lắng, đồng loạt đưa tới những món ăn và thuốc thang bổ dưỡng, hy vọng hai vị mau khỏi bệnh.
Khổ nỗi lúc ấy hai vị điện hạ đều đang bệnh nên chẳng thiết ăn uống gì, lại không đành phụ lòng quan tâm của các thân nhân nên cố gắng nuốt xuống.
Nhưng ăn xong mà không thể tiêu hóa, vì thế càng thêm khổ sở..."
Tam Hoàng tử nhíu mày, tựa như cảm giác dạ dày đang quặn đau.
Cậu có vẻ hiểu ra một chút, nhưng khi định lên tiếng thì lại dường như chưa nắm được vấn đề.
Cậu nhóc ủ rũ gãi gãi đầu, dùng ánh mắt thúc giục Hồng Văn tiếp tục giải thích.
Hiếm khi cậu nhóc này lộ ra vẻ ngây thơ mờ mịt như vậy, trông rất đáng yêu, Hồng Văn cười cười, tiếp tục nói: "Chuyện của Thạc Thân Vương cũng giống thế, từ bệ hạ đến các bá tánh đều thiệt tình kính yêu Vương gia, mọi người đều cảm thấy một người tốt phải sống được lâu dài, mà vị Vương gia tốt bụng kia vì không muốn để mọi người thất vọng nên đành cố gắng sống...!Nếu ngài và Ngũ điện hạ đang bệnh nhưng cứ cố nén xuống dạ dày quặn đau và cảm giác nôn mửa để ăn xong một bàn tràn đầy đồ bổ, có thấy vui vẻ không?"
Tam Hoàng tử không chút nghĩ ngợi lắc đầu.
Chuyện này không ai sai cả, đều vì muốn tốt cho đối phương, nhưng lòng tốt quá mức chấp nhất lại khiến một bên bị tổn thương.
Hồng Văn ngồi xuống bên cạnh Tam Hoàng tử, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu bé: "Cho nên cổ nhân có câu nói rất đúng, 'Tốt quá hoá lốp', hơn nữa đừng nên 'suy bụng ta ra bụng người'."
Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Tam Hoàng tử hơi gật đầu.
Cậu đã từng nuôi một chú cún, bởi luôn lo lắng chú cún bị đói nên không màng lời khuyên của cung nhân, lén cho ăn bốn năm lần một ngày, kết quả chú cún chết vì bội thực.
Lúc ấy Tam Hoàng tử mới năm tuổi đích thân mai táng con thú cưng đầu tiên cũng có thể là duy nhất của mình, lần đầu tiên nhấm nháp nỗi thống khổ của sự chia ly và tự trách.
Một lát sau, cậu bỗng nhiên hỏi: "Còn mẫu phi thì sao? Khi mẫu phi qua đời có cảm thấy được giải thoát giống thúc gia gia không?"
Hồng Văn sửng sốt, thành thật lắc đầu: "Chuyện này vi thần thật sự không biết."
Nghe nói sức khỏe mẫu phi của Tam Hoàng tử luôn rất yếu ớt, sinh sản xong là suy sụp hoàn toàn, miễn cưỡng chống đỡ đến khi con trai đầy tháng thì buông tay từ bỏ nhân gian, chắc hẳn không giống trường hợp của Thạc Thân Vương.
Vẻ mặt Tam Hoàng tử thất vọng rõ ràng: "Ngay cả Tiểu Hồng đại nhân cũng không biết à?" Giả sử nhóc có đôi tai giống chú cún, hiện tại khẳng định đang rũ xuống.
Hồng Văn nghiêm túc gật đầu: "Phải, vi thần có rất nhiều vấn đề không biết."
Tam Hoàng tử kiên trì truy vấn: "Vậy chờ đến khi ta lớn lên, có thể tìm được đáp án không?"
Hồng Văn chần chờ trong nháy mắt, cuối cùng vẫn lựa chọn ăn ngay nói thật: "Cuộc sống rất kỳ diệu, có vấn đề tìm được đáp án dễ như trở bàn tay, nhưng đôi khi dù cố gắng hết sức cũng chỉ nhận lại sự nuối tiếc mà thôi.".
Harry Potter fanfic
Những lời này Bạch tiên sinh chưa bao giờ dạy qua, Tam Hoàng tử nhíu mày, đột nhiên cảm thấy khó hiểu: "Vậy vì sao phải cố gắng hết sức?"
Đã định sẵn là không có câu trả lời, vậy thì bỏ cuộc không phải tốt hơn sao?
"Bởi vì rất nhiều thứ sẽ thất bại nếu mình không nỗ lực, nhưng nếu cố gắng thử một lần, cho dù không đạt được điều mình muốn thì vẫn có thể nhận được những thu hoạch khác." Hồng Văn nghiêm túc nói, "Đương nhiên, sự tình cũng không thể quơ đũa cả nắm, tựa như trường hợp Thạc Thân Vương, đôi khi có thể hạ quyết tâm từ bỏ cũng phải rất nỗ lực."
Giải thích như vậy quá sâu sắc đối với một đứa trẻ, khiến Tam hoàng tử gần như muốn nhăn mặt thành quả óc chó: "Ta không quá hiểu lời nói của huynh, vì sao lúc thì phải kiên trì, lúc lại phải từ bỏ? Nếu đúng như thế, ta nên phán đoán khi nào phải kiên trì, khi nào nên từ bỏ?"
Hồng Văn cười xoa mặt Tam Hoàng tử: "Chính vì thế, muốn trở thành một người lớn ưu tú cũng rất khó khăn, có rất nhiều thứ người ngoài không thể dạy được mà chính bản thân cần từ từ tìm hiểu.
Tựa như việc thưởng thức món ăn, dù người khác có khen ba hoa chích choè đến thế nào cũng vô dụng, chính mình phải nếm thử thì mới biết được món ăn đó có hợp khẩu vị hay không."
Hồng Văn ngoái đầu nhìn vườn hoa tiêu điều ngoài cửa sổ: "Không biết điện hạ có thích tản bộ không, vi thần rất thích.
Có khi vi thần cố ý chọn con đường xa lạ, chậm rãi đi, chậm rãi nhìn ngắm.
Thật ra có thể chưa nghĩ tới nhất định phải đi đến nơi nào, nhưng tận tâm thưởng thức phong cảnh ven đường không phải cũng rất tốt đẹp sao?"
Tam Hoàng tử trầm ngâm, đột nhiên nhảy xuống trường kỷ cúi người vái Hồng Văn: "Đa tạ Tiểu Hồng Thái y giải đáp nghi vấn cho ta, ta phải đi học đây."
Hồng Văn nghiêng người tránh đi, một đường đưa cậu bé ra ngoài, chia tay ở ngã rẽ: "Cung tiễn điện hạ."
Thật là một đứa bé thông minh, về sau nhất định sẽ rất tuyệt vời đúng không?
"E hèm!" Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng đằng hắng khiến Hồng Văn giật nảy mình.
Anh chàng quay người thấy ngay: Sao lại là ngài?!
Làm một Hoàng đế, không nên có sở thích nghe lén sau lưng như vậy chứ nhỉ?
Long Nguyên Đế chậm rãi quẹo ra từ chỗ ngoặt, chắp tay sau lưng dõi theo bóng dáng Tam Hoàng tử càng lúc càng xa, thật lâu sau mới nhìn về phía Hồng Văn: "Lời nói vừa rồi của ngươi coi như không tệ, tuy nhiên lá gan cũng khá lớn đấy."
Sinh lão bệnh tử mà dám thuận miệng bàn luận, hừ!
Hồng Văn: "...!Ngài đến đây từ lúc nào thế ạ?"
Hắn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.
Thậm chí nghĩ, nếu về sau mình và các Hoàng tử nói chuyện với nhau mà Long Nguyên Đế không nghe trộm, đấy mới là khó tin!
Long Nguyên Đế còn rất hí hửng: "Dù sao trẫm cũng tới sớm hơn ngươi."
Hồng Văn: "..."
Được há, còn chơi trò mai phục nữa!
Hắn nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tới cũng tới rồi, vì sao còn trốn tránh?"
"Ngươi nói cái gì?" Long Nguyên Đế híp mắt.
"Vi thần nói bệ hạ vô cùng lợi hại, bệ hạ đã tới mà vi thần không hề phát hiện!" Hồng Văn lập tức trưng ra vẻ sùng bái, 'mặt không đổi sắc tim không đập loạn' vuốt mông ngựa, "Vi thần đang nghĩ, nếu bệ hạ tu luyện võ công binh pháp, tất nhiên sẽ thành một vị mãnh tướng tuyệt thế! Thật quá đáng tiếc!"
Lý trí đế vương mách bảo Long Nguyên Đế thằng nhãi này đang nói dối, nhưng thân thể theo bản năng lại khiến ngài thản nhiên, thậm chí hơi chút háo hức tiếp nhận toàn bộ lời khen.
Tuy ngày thường ngài cấm thần tử vuốt mông ngựa ca tụng công đức, nhưng phải công nhận một số sự tình sở dĩ tồn tại tất nhiên có lý do của nó.
Ví dụ như hiện giờ...
Thật đã ghiền!
Long Nguyên Đế cảm thấy thỏa mãn gật gật đầu, vừa dạo bước vây quanh Hồng Văn vừa hỏi: "Còn gì nữa?"
Hồng Văn: "!!!"
Dẫu ngài là Hoàng đế, cũng đâu thể nào mặt dày đến thế?!
Đấy chẳng phải đã đủ rồi??
Long Nguyên Đế không cần hỏi cũng biết trong lòng thằng nhãi này suy nghĩ gì, lập tức giả vờ tức giận: "Vậy vừa rồi ngươi chỉ nói dối? Ngươi có biết bản thân phạm tội khi quân?"
Hồng Văn: "...!Vi thần không dám."
Vào chơi với bà còm ở wattpad.
Khi Hồng Văn trở lại Thái Y Viện, Hà Nguyên Kiều thắn mắc thò qua hỏi: "Đệ đi ra ngoài một chuyến gặp phải chuyện gì vậy?"
Hai mắt vô thần ánh mắt dại ra, cảm giác như bị hút mất hồn vía.
Hồng Văn ngây ngốc nhìn ông anh, chợt thở dài than: "Nịnh thần thật không dễ làm!"
Hắn chỉ vuốt mông ngựa một chút mà cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời, không hiểu sao đám gian thần xu nịnh nổi danh trong lịch sử có thể liều mạng phun ra lời tâng bốc cả ngày?!
Hà Nguyên Kiều giơ tay ấp lên trán thằng em: "Đâu phát sốt nhỉ, sao nói mê sảng cái gì thế này? Đừng ngây ngốc nữa, theo ta đến khám bệnh tại gia nào!"
Hồng Văn lập tức vực dậy tinh thần, chộp lấy hòm thuốc đeo trên lưng, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: "Ai bệnh thế?"
Người bình thường sinh bệnh đâu cần hai vị Thái y cùng đến khám bệnh tại gia, người bệnh này tất nhiên không phú thì quý.
Quả nhiên nghe Hà Nguyên Kiều đáp: "Là Bình Quận Vương.".