Thái Y Nhất Phẩm

Chương 54

"Đây là hàng hiếm do họa sư Paolo người Anh quốc tặng đệ, ở Tây Dương cũng không có nhiều," Hồng Văn vô cùng hăng hái giới thiệu cho Tạ Uẩn, "Mọi người Thái Y Viện đã uống thử đều cảm thấy khá ngon, đặc biệt để dành lại chút này cho huynh nếm đấy."

Tạ Uẩn nhìn chén đựng thức uống đen xì nóng hôi hổi trên bàn, vẻ mặt chê bai khó có thể che giấu: "Không lừa ta chứ, sao trông giống nước thuốc thế?"

"Thuốc nào mà thơm được vậy?" Hà Nguyên Kiều hỏi vặn, bày ra vẻ mặt "huynh không biết nhìn hàng", nồng nhiệt , "Người ta gọi cái này là cà phê, ở Tây Dương được coi như loại trà danh tiếng, quý lắm đấy!"

"Phải công nhận mùi rất thơm, tuy không thơm dịu mát như trà nhưng mùi hương rất ngào ngạt nồng nàn," Tạ Uẩn hít sâu một hơi, cười vui vẻ, "Vậy ta không khách sáo nhé."

Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều trăm miệng một lời: "Khách sáo chi, huynh cứ uống tự nhiên!"

Tạ Uẩn là người sảng khoái, thấy các huynh đệ hết lòng đề cử, lập tức bưng lên uống một hơi cạn sạch, sau đó gương mặt nhăn nhúm từ từ giãn ra, chép miệng nhận xét: "Trước đắng sau ngọt, hương thơm đọng lại giữa môi răng, thật đúng là không tệ."

Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều liếc nhau, đều thấy được trong mắt nhau sự gian trá.

Há há.

Ngày kế trời chưa sáng, Tạ Uẩn canh giữ trên con đường từ Hà gia tới Thái Y Viện nhất định phải đi qua, trợn tròn đôi mắt tràn đầy tơ máu tiến hành màn vây bắt và ẩu đả Hồng Văn cùng Hà Nguyên Kiều cực kỳ tàn ác: "Hàng hiếm chó má, ông đây đánh chết hai thằng nhãi ranh tụi bây!"

Hôm qua anh ta nhận lời mời của bạn tốt đến nếm thử "Danh trà" Tây Dương, kết quả vào khuya cứ như cú đêm mắt mở trừng trừng không thể ngủ. Cái kiểu thân thể mỏi mệt đến cực điểm nhưng lại không hề buồn ngủ, thật khiến người hỏng mất.

Muốn ngủ!

Không, ngươi không thể!

Màn "Đuổi giết" bên đường của Tạ Uẩn bị rất nhiều đại thần vội vã thượng triều bắt gặp, đến nỗi buổi trưa cùng ngày đã có lời đồn đãi lan truyền khắp hoàng cung, nói đám đại phu Thái Y Viện phát rồ nơi nơi tìm người thử dược, người nào thử qua là hai mắt đỏ đậm trạng thái điên cuồng, thậm chí Tạ Tước gia cũng bất hạnh trúng chiêu...

Tin tức truyền tới tai Long Nguyên Đế, ngài lập tức vời ba người có liên quan tiến cung hỏi chuyện, e ngại tình huống giống Tiêu Dao Đan lại tái xuất hiện, không khí cực kỳ nghiêm túc.

Nhưng sau khi biết rõ tiền căn hậu quả, Long Nguyên Đế không màng vẻ mặt bi phẫn của Tạ Uẩn cất tiếng cười to, cười xong còn rất xấu bụng ra lệnh bọn họ giữ kín bí mật...

Mấy ngày kế tiếp, các nha môn đều tránh người Thái Y Viện như tránh tà, thậm chí Hộ Bộ cách vách còn đẩy ra Phương Chi Tân làm đại biểu, uyển chuyển tỏ vẻ thật ra nha môn nào mà không nợ tiền, nếu không trả được thì thôi, không cần quá mức lo âu.

Tô Viện sử dẫn đầu chúng thái y rất cảm kích, hợp lực mời Phương Chi Tân lưu lại đánh giá "Danh trà" Tây Dương, khiến Phương đại nhân sợ tới mức chạy trối chết.

**********

Mong vào wattpad ủng hộ bà còm. Mỗi năm vào khoảng hai mươi tháng chạp, Hoàng gia đều ra khỏi thành làm lễ Tế thiên để hội báo thành tựu trong năm nay đồng thời khẩn cầu năm sau mưa thuận gió hòa quốc thái dân an.

Đây là một sự kiện cực kỳ quan trọng, nhiều đời đế vương dẫu có ôm bệnh cũng cần đích thân trình diện để chứng tỏ lòng thành. Đoàn người có tư cách theo hộ giá đều là những vương công quý tộc và văn võ đại thần được xem trọng nhất. Có thể nói nếu lỡ quá trình tế thiên phát sinh điểm gì bất trắc, toàn bộ triều Đại Lộc sẽ có nguy cơ bị lật đổ.


Tuy rằng nghi lễ chính thức vào ngày hai mươi tháng chạp, nhưng một tháng trước đã bắt đầu diễn luyện.

Các biện pháp đối phó tương ứng phải được thực hiện để rà soát và ngăn chặn những người khả nghi ở hai bên tuyến đường; các thủ tục nghi lễ được lên kế hoạch tỉ mỉ; các cung nữ thái giám và lính canh đi cùng phải được kiểm tra rất nhiều lần; thậm chí còn phải dự tính trước đối sách nếu hôm đó trời gió, mưa hoặc tuyết.

Phải biết rằng, mọi người thường xem hiện tượng thiên văn là phản ứng của trời, nếu ngày lễ bầu trời trong xanh thì chứng tỏ ông trời tán dương những gì quốc gia, đặc biệt là Thiên tử, đã làm được suốt một năm qua, văn võ cả triều thậm chí bá tánh sẽ hết lòng ủng hộ, cho rằng đó là thuận theo thiên mệnh;

Nhưng phàm là có điều bất thường gì xảy ra, dù chỉ là mưa hay tuyết thì mọi người sẽ coi đó là điềm không may mắn. Họ không chỉ phải suy ngẫm về quá khứ, mà còn phải lo lắng liệu mình có thể vượt qua năm sau suôn sẻ hay không...

Nói một cách nghiêm túc, thời tiết trong buổi lễ hiến tế hôm đó đủ để ảnh hưởng cảm xúc của toàn bộ quốc gia, quan hệ vô cùng trọng đại.

Cho nên mỗi năm trước buổi lễ hiến tế, các quan viên Khâm Thiên Giám là người bận rộn và nhiều áp lực nhất.

Hồng Văn phát hiện dạo này số lượng quan viên Khâm Thiên Giám tới Thái Y Viện xin khám rõ ràng tăng vọt, một đám đều trưng ra tròng mắt đỏ đậm, vành mắt thâm đen, bước chân phù phiếm, tinh thần quá mức kích động, trời bên ngoài chỉ hơi trở gió hay rớt vài giọt mưa là giật bắn mình.

À, đúng rồi, tóc rụng rất dữ dội.

Vì thế lời đồn đại bên ngoài về vụ Thái Y Viện nơi nơi ép người thử dược càng trở nên gay gắt hơn...

Không thấy quan viên Khâm Thiên Giám đều trúng chiêu sao?

Nghe nói loại dược kia còn âm độc hơn loại thử trên người Tạ Tước gia, khiến người Khâm Thiên Giám uống vào đều sắp trọc đầu.

Mong được gặp mọi người trong nhà bà còm ở wattpad. Trình tự lễ hiến tế vừa dài vừa rườm rà, thức dậy sớm hơn gà, về nhà khuya hơn quỷ, suốt buổi lễ phải đứng cả ngày, cho dù là người sắt cũng chịu không nổi. Thêm vào đó, thời tiết ngoài thành lạnh tàn khốc, mà hoàng thân quốc thích và các đại thần đi theo phần lớn đều có tuổi, cho nên Thái Y Viện dĩ nhiên phải phái người tháp tùng.

Thái y nào có thể tùy giá thì chắc chắn là một vinh dự lớn lao, nhưng cũng là công việc khó nhọc có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sức khỏe hơi kém thì không thể chịu nổi. Có vài vị lão thái y lo lắng có đi mà không có về, chủ động rút lui, mang vẻ mặt người từng trải cười ha hả nhìn bọn hậu bối, vừa uống trà nóng vừa chia sẻ tuyệt chiêu phòng chống rét.

Cuối cùng, Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều trẻ nhất có tên trong danh sách tháp tùng; ngoài ra còn có Tô Viện sử chuyên môn phụ trách sức khỏe cho Long Nguyên Đế, Mã Lân và một vị Thái y họ Trương cũng đi; Hà Thanh Đình tạm thời tiếp quản Thái Y Viện trong lúc Tô Viện sử vắng mặt.

Toàn bộ thái y dư lại đều hủy bỏ nghỉ phép, trực tập thể trong cung.

Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều đều là lần đầu tiên được đi, còn rất phấn khích, giống chim sẻ ríu rít xen lẫn trong đám tiền bối đã đi rất nhiều lần.

Mã Lân là người nghiêm túc mà cũng bị vui lây, quay sang nói với Tô Viện sử: "Đúng là trẻ tuổi có khác."

Đến lúc đó ra khỏi thành bị đông lạnh, cho các ngươi tha hồ khóc!

Tô Viện sử từ ái vỗ vỗ bả vai hai cậu nhóc, ôn hòa khuyên: "Mấy ngày tới ăn nhiều một chút, tích trữ mỡ."


Hà Nguyên Kiều ngây thơ hỏi: "Vì sao ạ?"

Tô Viện sử cười càng hòa ái, ánh mắt nhìn cậu chàng như đang nhìn một chú heo sữa được vỗ béo chờ làm thịt: "Chống rét."

Dừng một chút rồi hỏi: "Tiểu Hà là người Giang Nam phải không?"

Lý trí rốt cuộc trở về với Tiểu Hà Thái y, nhớ lại mùa đông khắc nghiệt của phương Bắc, Vọng Yến Đài hứng chịu những cơn gió rét như dao sắc khứa vào tận xương, nụ cười ngây thơ dần dần cứng đơ. Vào wattpad thăm nhà bà còm.

Vào ngày Tế thiên phải mặc lễ phục đặc biệt, Tô Viện sử và các tiền bối đã từng tham gia nên đều có, không cần đi lãnh nữa; Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều phải ghé qua Tạo Y Cục một chuyến. Lễ phục Tế thiên của triều thần đều may sẵn, chỉ cần đến đo kích thước và làm một ít chỉnh sửa là được.

Trên đường về, sự kích động và hưng phấn mới vừa rồi của Hà Nguyên Kiều hoàn toàn biến mất, trông như sắp khóc đến nơi.

Anh ta khổ sở nuốt nước miếng, lý trí và cảm xúc không ngừng giằng xé giữa việc duy trì vinh quang cho gia đình và việc giữ được tính mạng mình.

Chỉ cần nghĩ đến gió Bắc ngoài thành, hàm răng Hà Nguyên Kiều đã đánh vào nhau lập cập.

Hồng Văn thương hại khuyên: "Huynh ráng đi, quen rồi là ổn."

Hà Nguyên Kiều khụt khịt, lắc đầu điên cuồng, "Không có khả năng không có khả năng, đời này không thể quen nổi..." Hèn chi vừa rồi xác nhận mình trúng tuyển đang lén vung nắm tay hoan hô, ông nội quay lại cho mình ánh mắt "Đồ ngốc".

Tuy nhìn ông anh quả thực tội nghiệp nhưng Hồng Văn suýt chút bật cười: "Vui lên đi, đây là vinh dự mà bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán đấy!"

Xác thật rất vinh dự, chẳng qua còn có khả năng tiêu luôn cái mạng, Hà Nguyên Kiều miễn cưỡng rặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

Ghé đến nhà bacom2 trong wattpad. Sau khi hai người vừa rẽ vào ngã tư tiếp theo, từ xa đã nhìn thấy Trưởng công chúa Gia Chân đang dẫn Lục Công chúa đi thưởng ngoạn hoa mai.

Hồng Văn nháy mắt cứng đờ cả người, không thể nhấc chân.

Hà Nguyên Kiều thở dài, không rảnh lo thương cảm vận mệnh bi thảm sắp tới của mình, chủ động tiếp nhận bộ lễ phục trong tay Hồng Văn: "Được rồi, đệ muốn thì cứ lại đó đi, nhưng hãy nhớ đây là trong cung, cẩn thận lời nói và hành động."

Hồng Văn lao về phía trước như chú cún phát cuồng, điệu bộ hớn hở rõ ràng 'trọng sắc khinh bạn'.

Dường như có thần giao cách cảm, Hồng Văn còn chưa tới gần thì Trưởng công chúa Gia Chân chợt ngẩng đầu nhìn hướng bên này, hai người bốn mắt chạm nhau, đều ngượng ngùng mỉm cười.

Hoàng cung lớn như vậy, thế mà trong ngày tuyết lớn vẫn có thể tình cờ được.


Hồng Văn nhanh chóng sửa sang quan bào quan mũ, dẫm lên tuyết đi qua: "Công chúa có hứng thú 'đạp tuyết tìm mai' à, nhưng phải chú ý đừng nhiễm phong hàn."

Trưởng công chúa Gia Chân nhoẻn miệng cười, nhìn về phương hướng Hồng Văn mới đi tới, thấy bóng dáng Hà Nguyên Kiều đã rời xa, hiểu rõ nói: "Hồng Thái y cũng tùy giá ra khỏi thành dự lễ Tế thiên? Thật là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chúc mừng!"

Vốn dĩ Hồng Văn cũng cảm thấy chuyện này rất đáng tự hào, định lôi ra làm đề tài để được nghe lời tán thưởng và khích lệ từ miệng đối phương. Thế mà khi giáp mặt với Trưởng công chúa lại đột nhiên thấp thỏm, thầm nghĩ nếu mình chủ động khoe ra phải chăng trông có vẻ cuồng ngạo thiếu kiến thức?

Trước khi tới kinh thành, Hồng Văn chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ có một ngày cũng lo trước lo sau như vậy, chỉ một việc nhỏ xíu đã đủ khiến mình xúc động khổ tâm...

Tuy nhiên nói chuyện với người thông minh thật sự nhẹ nhàng, hiện tại hết thảy thấp thỏm đều tan thành mây khói: "Công chúa quá khen."

Hoa mai tuy đẹp nhưng trong mắt Hồng Văn không thể nào so bằng nụ cười xinh đẹp của Trưởng công chúa Gia Chân, vì thế anh chàng bèn "kháng chỉ" thuật lại chuyện mấy hôm trước mình và Hà Nguyên Kiều trêu cợt Tạ Uẩn, quả nhiên chọc đối phương cười khúc khích.

"Ta có nghe hoàng huynh kể rồi," Trưởng Gia Chân cười nói, "Làm khó hai người nghĩ ra biện pháp bỡn cợt Tạ Tước gia như vậy."

Ba ngày liên tiếp Long Nguyên Đế đều coi chuyện này thành màn giải trí, không chê phiền toái đến kể cho Thái Hậu và em gái nghe.

Hồng Văn hớn hở nói: "Ngày hôm sau huynh ấy tới chặn đánh, chúng ta chạy trốn vô cùng chật vật..."

Trưởng công chúa Gia Chân tưởng tượng theo lời kể của Hồng Văn, trước mắt dường như xuất hiện tình cảnh hai người chạy vắt giò lên cổ, không kiềm được lại bật cười.

Bên kia Lục Công chúa mới kéo theo nhũ mẫu và cung nữ hái được hoa mai, trở về bèn phát hiện bên cạnh tiểu cô cô có thêm một người. Cô bé ngước đầu quan sát một lát, bỗng cười giang rộng hai tay: "Bay cao cao."

Hồng Văn vui vẻ hỏi: "Công chúa còn nhớ rõ vi thần sao?"

Lục Công chúa gật đầu, sốt ruột không chờ nổi nhón chân: "Bay, bay nào!"

Cô bé mặc áo bông gấm đỏ rực, mái tóc trẻ con chưa dài lắm được quấn thành hai búi tóc đối xứng xinh xinh, mỗi bên dùng một chuôi trân châu nhỏ bằng hạt đậu nành quấn vòng quanh, cuối chuỗi hạt buông thõng gắn một vòng ngọc dương chi nhỏ xíu hơi đong đưa theo động tác cô bé, vô cùng linh động đáng yêu.

Được một cô bé xinh xắn dễ thương nhìn với ánh mắt mong chờ, tất cả quy củ thể thống trong đầu Hồng Văn đều hóa thành tro bụi. Anh chàng không kiềm được cúi người xuống, mới định giơ tay bế cô bé chợt cảm giác sống lưng ớn lạnh, ngẩng đầu vừa thấy: "Chậc..."

Toàn bộ ma ma cung nữ theo hầu Lục Công chúa đều dùng ánh mắt đề phòng gắt gao nhìn lom lom, hiển nhiên chưa quên tình cảnh hôm mùa hè, vị Thái y to gan lớn mật kia nhấc Công chúa lên cao chạy tán loạn khắp vườn.

Hồng Văn hơi xấu hổ, nhỏ giọng thương nghị với Lục Công chúa: "Công chúa, hay là chúng ta đợi ngày khác nhé?"

Vừa dứt lời, Lục Công chúa chu môi, đôi mắt tròn xoe nhanh chóng ngập nước: "Không chịu."

Trong đầu Hồng Văn nổ bùm một tiếng: "Được được được, bay lên cao nào!"

Ngặt nỗi trời tuyết đường trơn, dẫu Hồng Văn can đảm cẩn trọng cũng không dám làm càn, chọn một chỗ sạch sẽ rộng thoáng nâng cô bé lên cao qua lại mấy cái, sau đó chủ động giao Lục Công chúa chưa đã thèm cho các cung nhân vây quanh như hổ rình mồi.

Nhũ mẫu tiếp nhận, cũng không rảnh lo Lục Công chúa năn nỉ tiếp tục chơi, vội vàng hành lễ cáo lui với Trưởng công chúa Gia Chân rồi chạy nhanh như chớp.

Hồng Văn bối rối sờ sờ mũi, thấy Trưởng công chúa Gia Chân cong môi cười cũng cười theo.


"Bên ngoài trời lạnh, Công chúa không nên đứng đây lâu, vi thần hộ tống Công chúa trở về."

Trưởng công chúa Gia Chân liếc anh chàng một cái, hơi gật đầu: "Cũng được."

Hai người chậm rãi đi dọc theo vườn mai, Hồng Văn thỉnh thoảng gạt qua những nhánh cây rũ xuống cho nàng, tuy khung cảnh có khác nhưng mọi thứ dường như quay trở lại thời điểm cành liễu phủ đầy mặt đất vào mùa hè.

Hai người từ từ đi được một đoạn, Hồng Văn tìm đề tài lên tiếng: "À, sư phụ vi thần tới rồi."

Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu: "Tất nhiên là nhớ khanh, lúc này tới chắc hẳn muốn cùng nhau ăn tết."

Nói đến đây, Hồng Văn có chút không hiểu: "Nhưng sư phụ lại đi rồi, hiện giờ không biết người ở nơi nào..."

Trưởng công chúa Gia Chân: "..."

Ngày đó Hồng Nhai nói đến phủ Trấn Quốc Công làm khách, ai ngờ năm sáu ngày vẫn chưa về. Sau khi Hồng Văn và Hà Nguyên Kiều trêu chọc Tạ Uẩn xong bèn hỏi thăm tình huống của Hồng Nhai, kết quả đối phương cũng vô cùng kinh ngạc.

"Hôm đó Hồng sư phụ đóng cửa bàn luận với tổ phụ suốt cả buổi, ta cũng không biết nói chuyện gì, sau đó ông ấy hỏi mượn tổ phụ con tuấn mã nhanh nhất rồi đi ngay, ta còn tưởng ông ấy đã về từ lâu."

Hồng Văn thật sự nghĩ không ra có chuyện gì mà làm sư phụ đi gấp không từ biệt. Anh chàng sốt ruột quá vội xin bái phỏng Trấn Quốc Công, ai ngờ ông cụ cũng không biết rõ, chỉ bảo cứ yên tâm.

"Sư phụ ngươi tuy không đàng hoàng, nhưng vẫn có thể xử lý chuyện quan trọng một cách rõ ràng..."

Trưởng công chúa Gia Chân suy nghĩ một hồi cũng không có manh mối gì: "Có lẽ ông ấy gặp phải chuyện quan trọng, không kịp hoặc không tiện nói tỉ mỉ. Tuy nhiên Trấn Quốc Công nói đúng, khoảng thời gian này khẳng định ông ấy sẽ không từ mà biệt, chưa chừng mấy ngày nữa lại trở về đoàn tụ ăn tết."

Trong lòng Hồng Văn bỗng thoải mái hơn rất nhiều: "Công chúa cũng nói như vậy, vi thần an tâm rồi."

Trưởng công chúa Gia Chân nguýt anh chàng một cái: "Ta nói khanh tin ngay?"

Hồng Văn đánh bạo đón lấy ánh mắt nàng: "Đúng vậy."

Trưởng công chúa Gia Chân ngẩn ra, sau đó vội quay mặt đi, lộ ra vành tai trắng mịn như ngọc dần dần ửng đỏ.

Lời lớn mật vừa ra khỏi miệng, Hồng Văn cũng cảm thấy mình hơi càn rỡ, nhưng sự khoái chí trong lòng lại cứ dâng lên.

Niềm vui như những con sóng chất chồng, hết lớp này đến lớp khác ùa vào điên cuồng khiến Hồng Văn muốn nhảy cỡn hét lên vài lần mới thỏa mãn.

Sắp ra khỏi rừng mai, Hồng Văn bỗng thấy một cành hoa mai cực kỳ đáng yêu trong góc, vội vàng đi tới hái, dùng tay còn lại bảo vệ những cánh hoa mềm mại, mang theo hương mai chạy về: "Đa tạ công chúa trấn an, không có gì báo đáp, thôi thì xin mượn hoa hiến Phật."

Trong cung đa số là mai trắng mai đỏ, nhưng cành mai này lại có màu xanh lục nhàn nhạt thanh nhã, khiến người cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Trưởng công chúa Gia Chân thoải mái tiếp nhận, bỗng cảm giác một hương thơm mát lạnh và tinh tế vờn quanh người.

Nàng hơi gật đầu, hít sâu một hơi: "Đa tạ."

Bình Luận (0)
Comment