Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Thịt dê tính khô nóng, ăn vào dễ sinh hoả, đã vậy còn chế biến bằng cách nướng thì rõ ràng nóng càng thêm nóng, nhưng khổ nỗi... Thơm khó cưỡng!
Vùng nội địa của Đại Lộc không thích hợp cho đàn dê sinh trưởng nên giá rất cao, nhưng nơi này tiếp giáp thảo nguyên, cây cỏ nguồn nước tươi tốt và trong lành, thịt dê có thể nói là hàng ngon giá rẻ.
Đàn dê ăn cỏ xanh, uống nước sông băng mà lớn, thịt đặc biệt mềm mại tươi ngon, không hề có mùi hoi.
Tiệm cơm này nuôi dê ở sân sau, thực khách muốn ăn con nào cứ ra chọn, đầu bếp mổ dê giao hàng đến trước mặt rõ ràng, sau đó dọn dẹp sạch sẽ và bắt đầu nướng. Những miếng thịt dê béo ngậy kêu xèo xèo trên đống lửa trại, từng miếng mỡ nổ tung, mùi thơm nồng nàn bay khắp sân, mời gọi vô cùng.
Lẩu dê của tiệm này cũng tuyệt nhất, mùa đông ăn nồi lẩu nóng hầm hập toàn thân toát mồ hôi, sau đó uống một chén rượu mạnh do quán tự ủ, thật sự rất hưởng thụ!
Hồng Văn dùng gói thuốc nhỏ mang theo trong người pha một bình nước mát, kêu mỗi người uống hai chén.
Nhìn thịt dê nướng được bưng lên bàn, Trưởng công chúa Gia Chân nhớ tới một chuyện thú vị: “Hôm trong cung mở tiệc rằm tháng Giêng có món thịt dê nấu sữa, Tiểu Ngũ nói muốn đưa đến cho chàng một phần. Nhờ người nhắc nhở nhóc mới nhớ chàng đã rời kinh thành, mất mấy ngày rầu rĩ không vui.”
Thật ra lúc ấy nguyên văn câu nói của Ngũ Hoàng tử là “Dành phần cho tiểu cô trượng”, nhưng câu này làm sao nàng có thể nói ra miệng!
Hồng Văn cũng rất nhớ bọn nhóc: “Mấy đứa nhỏ khỏe hết chứ?”
Trưởng công chúa Gia Chân dùng tay quạt quạt vài cái xua đi hơi nóng trên mặt: “Tiểu Lục vẫn vậy, chỉ thêm một ma ma to lớn bên người để chơi trò nâng lên cao, thỉnh thoảng cũng nhắc tới chàng. Tiểu Ngũ thì khỏi cần phải nói, hiện giờ cùng đi học với Tam nhi, hai anh em coi như có bạn. Đúng rồi, trước đây có phải chàng dạy chữ cho một tiểu thái giám tên Tiểu Quyển Nhi trong cung mẫu hậu? Tam nhi đã xin cho hắn về bên người, hiện giờ đi theo hầu hạ trong thư phòng, nghe nói tiến bộ rất nhiều.”
Hồng Văn cảm khái: “Tiểu Quyển Nhi rất có ngộ tính, người cũng cần cù, nếu sinh trong gia đình bình thường, không chừng còn có thể thi cử kiếm công danh.”
Đời là như thế, chỉ có thể than tạo hóa trêu ngươi.
Trưởng công chúa Gia Chân an ủi: “Tuy nghĩ như vậy, nhưng nếu sinh trong nhà bá tánh tầm thường, thứ nhất chưa chắc có dư tiền để đi học; thứ hai không được danh sư dạy dỗ, nào biết có thể đăng tên bảng vàng; dẫu đăng tên bảng vàng cũng chưa hẳn sẽ tiến thân trên con đường làm quan. Chàng không cần quá để bụng.”
Trên đời không có gì là tuyệt đối, chuyện đã đến nước này thì nghĩ nhiều vô ích.
Hồng Văn ngẫm lại: “Nàng phân tích rất có lý.”
Tái ông mất ngựa nào biết không phải phúc, Tiểu Quyển Nhi tuổi nhỏ cực khổ, thế mà trời xui đất khiến được Tam Hoàng tử nâng đỡ, ngày sau bất luận muốn làm việc gì đều sẽ được công to, coi như nhờ họa được phúc.
Hy vọng trong tương lai Tiểu Quyển Nhi có thể được như ước nguyện, vậy thì công sức khổ luyện của ngày hôm nay sẽ không vô ích. Nhớ vào chơi với bà còm trong wattpad. .
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Theo Đuổi Lại Vợ, Ba Thật Là Xấu Xa |||||
Mọi người nói cười ăn uống vui vẻ, nhoáng cái đã vét sạch mâm. Đầu bếp kiêm chủ tiệm đích thân lại đây, cười ha hả hỏi món ăn có vừa miệng không?
Mọi người đều giơ ngón tay cái, Vương Asim miệng lưỡi trơn tuột: “Tay nghề của ông chủ quá đỉnh! Hôm nay ăn của tiệm nhà ông thì sau này đến ăn tiệm khác e là nuốt không trôi!”
Hồng Văn liếc hắn một cái, thầm nghĩ thằng nhãi này rất giỏi lấy lòng, biết cách gặp người nào nói lời nấy.
Xạo ke cái gì mà nuốt không trôi ở tiệm khác! Khang Hùng đã kể rất nhiều lần, bảo rằng toàn bộ quân doanh đều là mấy tay bụng lớn nhưng không ai qua mặt được Vương Asim. Thằng nhãi này cứ như Tì Hưu chuyển thế, đầu óc lúc nào cũng nghĩ đến ăn, nếu không phải bàn ghế chẳng nhai nổi thì hắn nào có thể buông tha vật bốn chân kia?
Chủ tiệm mặt mày sáng rỡ vô cùng khoái chí, chắp tay khiêm tốn một hồi rồi nói chữa bệnh từ thiện vất vả, muốn miễn phí tiền cơm cho họ.
Hồng Văn không đồng ý: “Hai chuyện khác nhau, chữa bệnh từ thiện là chúng ta tự nguyện, không quan hệ đến ông. Ông chủ mở cửa làm buôn bán, nên thu tiền vẫn phải thu mới được.”
Chủ tiệm cười: “Ngài cũng nói rồi đó, chữa bệnh từ thiện là ngài tự nguyện, không lấy tiền cũng là tiểu nhân tự nguyện, không quan hệ đến ngài.”
Hồng Văn sửng sốt, cũng phải bật cười.
Chủ tiệm thấy Hồng Văn hòa nhã, cười cầu tài nói: “Thật ra cũng không tính là miễn phí, tiểu nhân còn định thuận thể cầu ngài giúp đỡ xem bệnh...”
Mọi người đều cười ồ.
Vương Asim chỉ vào ông ta trêu: “Hay nhỉ, hóa ra tình cảm còn có phần sau! Sớm biết như thế, chúng tôi kêu thêm mấy con dê.”
Chủ tiệm rất thoải mái: “Mấy con dê có đáng là gì! Sau này các vị ghé đến tiểu đi3m, chỉ lo mang miệng tới thôi, đừng nhắc chuyện trả tiền đấy nhé!”
Hồng Văn ngầm đá chân Vương Asim dưới gầm bàn, cảnh cáo hắn không cần được một tấc lại muốn tiến một thước.
Vương Asim cũng chỉ đùa vui mà thôi, nghe vậy vội vàng xua tay, “Không dám không dám, Tướng quân hạ lệnh không được phép xin đồ của bá tánh. Hôm nay là tôi nhờ Hồng đại phu mà được hưởng lây, chuyện này về sau không cần nhắc lại.”
Thấy bọn họ bắt đầu đi lạc đề, Trình Bân chen vào nhắc nhở: “Chuyện có lấy tiền hay không tạm thời để sang một bên, ông chủ nói xem chỗ nào không thoải mái?”
Hôm nay thật khéo quá, cứ hết người này đến người khác kéo tới, nếu tiếp tục như vậy còn kịp giờ về doanh trại hay không? Vùng quan ngoại không thể yên bình như kinh thành, chưa nói đến bọn cướp đường, trời vừa sập tối là sẽ có sói lang kết bè kết đàn đi kiếm ăn.
Chủ tiệm vỗ trán: “Đúng nhỉ, tiểu nhân quên bén mất vấn đề chính.”
Nói xong, ông ta xăn tay áo lên: “Các vị có điều không biết, thời trẻ tiểu nhân hành nghề đồ tể, sau đó cảm thấy không có tương lai bèn tích cóp lập nên phần gia nghiệp này. Hiện giờ đã qua mười năm, kiếm được ít bạc nhưng thân thể dần dần không còn dùng được...”
Ông ta lộ ra bàn tay phải rõ ràng bị cong vẹo dị thường, Trình Bân lập tức nhận xét: “Đây là lâu năm cầm dao chặt thịt gây ra, xương bên trong đều bị biến dạng.”
“Chính xác,” Chủ tiệm làm vài lần động tác khép mở bàn tay, vụng về chậm chạp, vẻ mặt đau đớn: “Không quan trọng có đẹp hay không, chủ yếu là bàn tay phải và các khớp ngón tay đều rất đau, mấy năm qua dần dần không thể cầm dao được nữa.”
Vốn ông nghĩ cứ để mặc như vậy sống tạm qua ngày cũng được, há biết đâu tuổi càng cao thì cơn đau khớp ngày càng nghiêm trọng, hiện tại thậm chí không thể làm được công việc hơi chút nặng nhọc. Năm nay ông mới bốn mươi, nếu để thêm mấy năm chẳng phải thành lão già phế thải?
Năm ngoái ông thuê một người đồ tể hỗ trợ, bản thân chỉ tính toán sổ sách, đón đưa khách hoặc chỉ huy mấy việc mua bán nhẹ nhàng. Nếu không phải hôm nay đám người Hồng Văn tới tiệm, ông quả quyết sẽ không "rời núi" lần nữa.
Hồng Văn cẩn thận kiểm tra, phát hiện năm ngón tay của bàn tay phải ông ta hoàn toàn không thể khép mở giống người bình thường, thậm chí lật úp bàn tay cũng gây trở ngại, cầm đồ gì hơi nặng một chút là không thể cầm lâu, tình trạng tương đối nghiêm trọng.
“Mạch tượng không tệ,” Hồng Văn nói, “Thân thể không có vấn đề nghiêm trọng nào khác, duy nhất là đầu gối trái có vết thương cũ, hôm nào trời âm u hay mưa tuyết sẽ bị đau đớn phải không?”
Chủ tiệm gật đầu thật mạnh: “Hèn chi mọi người đều nói ngài là thần y, ngài chẩn bệnh đúng quá trời! Thời trẻ tiểu nhân từng bái sư học nghệ, quanh năm suốt tháng không có giờ rảnh để ngồi, cứ thế mà đứng đến hỏng chân luôn.”
“Xương chân biến dạng thâm niên như vậy, xin thứ cho ta bất lực,” Hồng Văn gật đầu, “Còn phần khớp xương tay đau đớn vì bị gân mạch tắc nghẽn, châm cứu vài lần là được. Tuy nhiên khi mới bắt đầu có khả năng sẽ hơi khó chịu.”
“Cái này không sợ!” Chủ tiệm không thèm để ý, “Nam tử hán đại trượng phu chịu đau chút xíu thì ăn nhằm gì! Lát nữa nếu tiểu nhân nhíu mày một chút sẽ không coi là hảo hán.”
Ai ngờ vừa dứt lời, thấy hai đại phu trong phòng đưa mắt cho nhau, vẻ mặt đầy ẩn ý.
Chủ tiệm chợt thấy ớn lạnh: “Nhị vị đây là...”
Hồng Văn cười tủm tỉm: “Không sao đâu, khẳng định không đau.”
Một lát sau, trong phòng đột nhiên nổ tung bởi tiếng kêu như giết heo.
“A! Ối da ~~!” Chủ tiệm mới vừa rồi còn bày ra vẻ mặt thấy chết không sờn, lúc này vặn vẹo trên ghế thành cái bánh quai chèo, mồ hôi chảy ròng ròng trên gương mặt mập mạp, thân hình uốn éo như con cá chép muốn lộn mình. Vương Asim và một tùy tùng phải hợp lực mà suýt nữa đ è xuống không nổi.
Thực khách đang dùng cơm và bọn tiểu nhị sợ quá mức, vội vàng chạy lại đây xem xét, sợ ông chủ nhà mình bị người ta xin tí huyết.
Trưởng công chúa Gia Chân và Trình Bân làm trợ thủ toàn bộ quá trình, cười ngặt nghẽo: “Chả biết hồi nãy ai vỗ ngực dõng dạc đến vậy, sao bây giờ la ỏm tỏi thế?”
Chủ tiệm toàn thân ướt đẫm mồ hôi, bộ dáng như kẻ chết đuối, nghe vậy thở hổn hển phân trần: “Thật ra không, không đau á á á! Nhưng á ~!”
Nhưng không ai nói cho ông ta biết lại nhột đến mức này!
Không chỉ nhột, kim đâm vào là cả một vùng xung quanh huyệt vị giống như đột nhiên có thêm một đàn kiến đang bò, vừa nóng vừa ngứa, khiến người chỉ muốn thò tay vào ra sức gãi.
Đời này ông không sợ đau không sợ mệt, duy nhất sợ nhột, kiểu này thật đúng là muốn lấy mạng già.
Hồng Văn lại rút ra một cây kim châm cứu, trước tiên nhúng vào rượu mạnh, sau đó hơ trên ngọn lửa khử trùng, đợi kim nguội thì châm vào đầu gối ông ta, cười tủm tỉm nói: “Được rồi, sẽ sớm ổn thôi!”
Hiện tại chủ tiệm vừa thấy Hồng Văn mỉm cười là cả người ớn lạnh: Vừa rồi vị tiểu đại phu đẹp trai cũng cười như vậy trước khi châm cứu cho mình!
Ai ngờ lần này Hồng Văn thật không nói dối, chủ tiệm mới định theo bản năng gồng cơ bắp, chợt thấy chỗ đầu gối thả lỏng, thật giống như có một bàn tay mềm mại ấm áp nhẹ nhàng ấn vào rồi xoa xoa ~
“Ưm ~” ông ta nhịn không được rên lên, thanh âm kéo dài sung sướng.
Mọi người đều nổi da gà da vịt.
Một người đàn ông to lớn râu quai nón đầy mặt, làm gì r3n rỉ triền miên như vậy!
Âm thanh vừa phát ra, chính chủ tiệm cũng phục hồi tinh thần, làn da dưới bộ râu quai nón đỏ ửng, xấu hổ và giận dữ muốn chết rống lên: “Không phải tiểu nhân!”
Mọi người trăm miệng một lời: “Chính là ông.”
Trình Bân thì thầm: “Không ngờ được, không ngờ được, hóa ra ông chủ cũng là người có cá tính.”
Thanh âm này người bình thường thật kêu không ra.
Ghé chơi nhà bà còm trong wattpad. Nghe nói vào tối hôm đó, khắp khu chợ đều rầm rộ lan truyền một tin tức đầu tiên, nói chủ tiệm thịt dê có người tình bé nhỏ, ban ngày ban mặt kiềm chế không được làm chuyện... đó đó, có bao nhiêu người còn chứng kiến ông ta đầy mặt xuân sắc mồ hôi nhễ nhại từ phòng bao đi ra!
“Chậc chậc, đừng nhìn lão ta thường ngày ăn to nói lớn, không ngờ bên trong ẩn giấu một con người hưởng thụ đến vậy, nghe nói tiếng rên còn quyến rũ hơn cả các bà các chị đấy!”
“Thật hả?!”
“Đương nhiên, ta chính tai nghe mà!”
“Ôi giời, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!”
Chủ tiệm thịt dê nghe được thẹn quá thành giận, hơn nửa đêm xách dao chạy ra ngoài đường chửi ầm lên, bắt gặp người nào đều lôi kéo kẹp cổ giải thích mình đang chữa bệnh: “Chính là vị Tiểu Hồng đại phu khám bệnh từ thiện đấy! Nếu để ông đây nghe được các ngươi khua môi múa mép, một dao chém tới sẽ là kết cục!”
Khi mặt trời dâng lên, lời đồn lúc trước đã biến mất, nhưng lời đồn mới lại nổi lên bừng bừng:
Mọi người đều mắng to chủ quán thịt dê không biết ngượng, tìm gái thỏa mãn vốn đâu có gì, thế mà lão ta thật đáng ghét đến cực điểm, còn muốn kéo Tiểu Hồng đại phu gánh tội thay!
Quả thực không biết xấu hổ!
Bởi vì đám người Hồng Văn bị vạ lây, người tốt bụng còn ẩn ý nhắc nhở họ không nên tiếp xúc với chủ tiệm thịt dê để tránh bị lợi dụng. Đám người Hồng Văn biết rõ mà cứ giả bộ không hiểu, chẳng chịu giải thích.
Chủ tiệm thịt dê gánh không nổi áp lực, dứt khoát thay đổi địa điểm trị liệu, chọn hậu viện nhà mình. Nơi đó ít người, mảnh sân cũng lớn, thanh âm phỏng chừng không truyền được vào tai người bên ngoài.
Qua mấy ngày, Hồng Văn lại châm cứu cho ông ta lần nữa, mỉm cười hỏi: “Ông chủ à, hiện tại bên ngoài là lời đồn đãi gì rồi?”
Ai ngờ đối phương cười hăng hắc kiểu vui sướng khi người gặp họa: “Đã có lời đồn mới rồi, nói tiểu nhân tìm được cô nương xinh đẹp hơn bà vợ trong nhà gấp mấy lần, không muốn bị người ngoài nhìn thấy nên đặc biệt mua một căn nhà lớn để 'kim ốc tàng kiều'!”
Hồng Văn: “... Hả?!”