Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Phải công nhận Hoàng Biện thực sự là một thiên tài về nội chính. Mục tiêu của y rất chính xác, đó là nắm chắc trong tay thế hệ chưa trưởng thành. Mặc kệ ngươi có phải người Hán hay không, trước tiên cứ việc rót hồn người Hán vào túi da của ngươi cái đã!
Nói một cách thẳng thắn, những người tị nạn lớn tuổi trải qua chiến tranh có thể sống sót đến bây giờ là một kỳ tích, tuy nhiên, người trung niên quá ngoan cố và đầu óc không theo kịp, căn bản không có khả năng học tiếng Hán một cách dễ dàng.
Nhưng người trẻ thì khác, họ tò mò, đầy hoài bão và có khả năng tiếp nhận những điều mới mẻ.
Bọn họ tựa như từng viên hạt giống, quá trình sinh trưởng có thể rất dài, thậm chí có thể mọc cong queo; nhưng một khi lớn lên, họ sẽ trở thành tuyến phòng thủ đầu tiên chống lại sự xâm lược của các quốc gia khác, hơn nữa sẽ tự động lây nhiễm sang thế hệ tiếp theo...
Vì thế ngay khi nhận được ý chỉ chấp thuận của Long Nguyên Đế, Hoàng Biện lập tức thực hiện một kế hoạch bỏ qua mọi ý kiến bài xích:
- - -- Khai trương học đường, tiếp nhận trẻ em và thanh thiếu niên dưới mười tám tuổi, dạy họ đọc sách biết chữ bằng chi phí của quan phủ, còn bao ăn bao ở.
Câu cuối cùng tạo nên hiệu quả nổi bật, những dân tị nạn vốn không có hứng thú với học hành lập tức đuổi con cái nhà mình ra khỏi cửa:
Ở nhà làm gì? Nhanh nhanh cút đến học đường, tốt xấu gì cũng tiết kiệm được một phần ăn.
Sau đó Hoàng Biện chọn vài người trung thành tận tâm và giỏi ăn nói từ trong nha môn, mỗi ngày thay đổi phương pháp giáo huấn bọn nhỏ triều Đại Lộc là nơi tốt đẹp nhất, là nơi người dân nên hướng về, chỉ cần siêng năng học hành, tương lai sẽ có cơ hội làm đại quan phát đại tài, cơm ngon rượu say...
Thậm chí ngay cả học nhận chữ cũng không giống kiểu Trung Nguyên, ở đây được khởi đầu bằng nhận biết những chữ như "Tiền tài" "Gạo trắng" "Thái bình" tràn ngập cám dỗ.
Dân chúng bình thường làm lụng cực khổ cả đời vì điều gì? Chẳng phải là vì ăn no mặc ấm?
Bọn họ muốn, chúng ta sẽ cung cấp!
Hiện tại không có? Đừng lo, trước tiên vẽ một chiếc bánh to đùng cái đã!
Vì thế chỉ mấy ngày ngắn ngủn, trong lòng bọn nhỏ đã được gieo trồng một niềm tin vững chắc:
Triều Đại Lộc là nơi tốt đẹp, chỉ cần chăm chỉ học hành, về sau có thể ăn no mặc ấm sống những ngày thái bình.
Bọn họ không chỉ nghĩ như vậy mà khi về nhà còn kể lại cho cha mẹ. Dẫu ban đầu cha mẹ chẳng để ý, nhưng cuối cùng sẽ không chịu nổi một ngày mấy lần nghe lải nhải, dần dà cũng bất giác nghĩ theo:
Triều Đại Lộc thật tốt vậy à? Nào khác gì lên thiên đường!
Sau đó sẽ có nha dịch khua chiêng gõ trống kêu gọi, hô hào bắt đầu đăng ký hộ tịch, từ nay về sau các ngươi chính là bá tánh Đại Lộc; thích đánh cá săn bắt thì cứ đánh cá và săn bắt, thích trồng trọt thì trồng trọt; triều đình không chỉ miễn thuế ba năm, còn bảo vệ các ngươi không bị chiến hỏa ăn mòn.
"Nơi này chính là nhà các ngươi!" Hoàng Biện đích thân ra trận, giơ cao đôi tay hô hào nước miếng bay tứ tung. Gương mặt lịch sự thư sinh của y đỏ bừng vì nhiệt huyết, đôi mắt lóe sáng rực vì phấn khởi, "Từ nay về sau, các ngươi đều có nhà!"
Nhà!
Chữ này xuyên thấu trái tim những người tị nạn, câu mất linh hồn nhỏ bé của bọn họ.
Phàm là có lựa chọn, ai lại nguyện ý lưu lạc khắp nơi?
"Ta là tân nhiệm tri phủ Hoàng Biện của bản địa!" Hoàng Biện quét tầm mắt qua từng gương mặt mỗi người, "Ta cũng khởi đầu từ hai bàn tay trắng giống các ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi, chúng ta có nhà!"
Chưa bao giờ có một quan viên nào giống y, tự đặt mình vào cùng hoàn cảnh với người tị nạn. Tất cả người tị nạn nghe vậy đều chấn động, bất giác hùa theo hô lớn, "Có nhà!"
"Con cháu chúng ta sẽ trưởng thành ở nơi này, cưới vợ sinh con, hưởng cuộc sống thái bình, không cần giống chúng ta lưu lạc khắp nơi!" Hoàng Biện lại gào to: "Nếu sau này có người muốn xâm phạm nhà cửa chúng ta, hủy hoại căn cơ của chúng ta, chúng ta sẽ cầm đao thương cuốc xẻng đánh đuổi bọn chúng ra ngoài!"
Nhớ lại cuộc sống thảm thiết còn không bằng chó hoang, những người tị nạn hoàn toàn bùng cháy, trên mặt nổi gân xanh, vung tay hô to: "Đuổi ra ngoài đuổi ra ngoài đuổi ra ngoài!"
Hồng Văn và Trưởng công chúa Gia Chân đang dạy bọn nhỏ biết chữ ở đầu đường, nghe vậy liếc nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt nhau:
Người này có tương lai vô lượng!
Nếu ở loạn thế, tất nhiên sẽ là kiêu hùng một phương!
Hầu như tất cả dân tị nạn đều bị Hoàng Biện mê hoặc bằng một tương lai tốt đẹp, hào hứng hùa theo hô khẩu hiệu, cho nên mấy kẻ ngoan cố muốn phá bĩnh với vẻ mặt chê bai phá lệ nổi bật.
Đám người Vương Asim sớm đã ẩn mình xung quanh lặng yên tiếp cận: "Huynh đài, mời tránh sang một bên nói chuyện."
Có kẻ vẫn trấn tĩnh giả ngu: "Yêm không quen biết ngươi, không đi!"
Có kẻ thấy tình thế không ổn bèn bỏ chạy, ai ngờ chưa chạy xa đã bị bao vây...
Hết thảy đều âm thầm tiến hành, những người dân tị nạn đang khát khao tương lai tốt đẹp không hề phát hiện: Có mấy kẻ muốn xúi giục khuấy động trong đám đông đều lặng yên biến mất. Nên chạy vào ⱳᥲƭƭρᥲժ gặp ხà ᥴòm.
"Hồng đại phu Hồng đại phu!"
"Chữ này đọc sao ạ?"
Giọng trẻ con ríu rít kéo suy nghĩ Hồng Văn trở về, vừa cúi đầu là đối diện với rất nhiều gương mặt nhỏ tràn ngập khát vọng, đều sốt ruột chờ mình tiếp tục đọc sách họa.
Hồng Văn bảo Trình Bân và hai gã y sinh vẽ mấy quyển sách tranh để minh họa cho từng chữ, họa nhiều chữ ít, bọn nhỏ đều rất thích xem.
Con nít học mọi thứ rất nhanh, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn mà những đứa trẻ vốn không biết nửa câu tiếng Hán đã có thể bập bẹ biểu đạt ý nghĩ của mình.
Hồng Văn có cảm giác như bị một đàn gà con vây quanh, những đôi mắt đen, xám và xanh lam đều trong veo như những bong bóng nước nho nhỏ lặng lẽ chảy xuôi trong rừng, tràn đầy tin tưởng.
Mấy ngày nay đám nhỏ ăn ngon uống tốt, hai má dần dần phúng phính, Hồng Văn nhịn không được xoa má bé này véo má bé kia, cảm giác tốt cực kỳ.
Hơn nữa, hầu hết trẻ em sinh ra từ hôn nhân khác chủng tộc đều có mái tóc xoăn. Những lọn tóc đen, nâu, vàng cứ đung đưa theo động tác của bọn trẻ khiến người luôn muốn giơ tay hất lên.
"Công chúa, thư từ trong cung truyền đến ạ."
Giọng bẩm báo của tùy tùng đánh thức Trưởng công chúa Gia Chân đang nhập tâm ngắm nhìn, nàng thu hồi tầm mắt từ trên người Hồng Văn: "Có ý chỉ gì khẩn cấp à?"
Tùy tùng lắc đầu: "Không ạ, tại Công chúa dặn dò chỉ cần trong cung gởi thư thì phải lập tức trình báo, thuộc hạ bèn cưỡi khoái mã đưa tới.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================
Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu, "Biết rồi, ngươi lui đi."
Xấp thư rất dày, phong thứ nhất là của Long Nguyên Đế, bên trong lưu loát viết rất nhiều, không gì khác hơn là "Hoàng muội đi xa lâu ngày, trẫm thật nhớ nhung, không biết khi nào trở về?"
Nói trắng ra chính là: Muội à, còn chưa chịu lết về?
Trưởng công chúa Gia Chân mặt không đổi sắc chỉ nhìn lướt qua ngự bút rồi ném cho Thanh Nhạn: "Phong tiếp theo."
Đã duyệt, xong!
Da mặt Thanh Nhạn hơi co giật: "Còn hai phong thư nữa ạ, có lẽ là của hai vị điện hạ, phong thư của Ngũ Hoàng tử đặc biệt dày hơn một chút."
Ngoài phong thư còn viết một hàng chữ to xiêu xiêu vẹo vẹo: Tiểu Hồng đại nhân thân khải.
Người viết rõ ràng không thể khống chế lực bút, một mặt của chiếc phong bì không đủ chứa hàng chữ này, thế là vẽ một mũi tên, chữ "Khải" được thuận tiện dời sang mặt sau.
Cũng may kế tiếp chữ viết đã thuần thục hơn rất nhiều, bởi vì Trưởng công chúa Gia Chân nhìn đến một hàng chữ hơi nhỏ một chút: Tiểu cô cô cũng có thể đọc.
Trưởng công chúa Gia Chân bật cười: "Bút lực của Tiểu Ngũ chưa khống chế được nên mỗi chữ đều to đùng, dĩ nhiên tốn nhiều giấy hơn. Đi mời Hồng Thái y đến cùng xem thư."
Thanh Nhạn thưa vâng, vừa quay sang thấy Hồng Văn bị đám trẻ vây quanh, bèn cười nhận xét: "Thật hiếm có ai thích trẻ con như Tiểu Hồng Thái y, sau này tất nhiên là phụ thân tốt."
Trưởng công chúa Gia Chân đỏ mặt: "Nha đầu chết tiệt, nói bậy gì đó!"
Xí, ai muốn sinh con cho chàng ta...
Thanh Nhạn đầy mặt vô tội chớp chớp mắt: "Nô tỳ đâu có nói gì ạ, thật không biết Công chúa đang nghĩ đến đâu rồi?"
Mặt Trưởng công chúa Gia Chân gần như nhỏ máu, làm bộ muốn đánh: "Càn rỡ, bổn cung thật quá dung túng ngươi rồi!"
Mặc dù coi như đã kết hôn một lần, nhưng nàng chưa từng tiếp xúc với phu quân thì phò mã đã biến thành khối thi thể. Bản chất nàng vẫn là một cô nương rất mù mờ về tình yêu, thỉnh thoảng tay nắm tay với Hồng Văn một chút đã là cực hạn, đâu thể nào chịu nổi sự trêu chọc như vậy.
Nghe tiếng đùa giỡn bên này, Hồng Văn không mời tự đến: "Có chuyện gì vui thế?"
Thanh Nhạn vừa thấy anh chàng là phụt cười thành tiếng, vội che miệng nhìn Trưởng công chúa Gia Chân.
Nàng vừa thấy Hồng Văn, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng vừa rồi anh chàng đang chơi đùa với lũ trẻ, ấy thế cũng cảm thấy Thanh Nhạn nói rất đúng.
Ý tưởng này mới xuất hiện đã khiến nàng giật bắn mình, đầu óc nổ tung như chứa mười tám quả pháo hoa lớn được bắn cùng lúc, hơi nóng hầm hập tỏa ra từ thất khiếu.
Ôi trời ơi! Ta suy nghĩ cái quái gì thế này?!
Trưởng công chúa Gia Chân giơ tay che mặt, dứt khoát quay đầu vọt vào trong phòng.
Quê quá, quê muốn chết!
Hồng Văn trơ mắt nhìn nàng cuốn đi như một trận gió, theo bản năng nối gót phía sau: "Công chúa?"
Trưởng công chúa Gia Chân dựa lưng vào ván cửa, từ lòng bàn tay phát ra tiếng lí nhí như muỗi vo ve: "Không được hỏi!"
Dừng một chút rồi lại gắt gỏng: "Cũng không cho tiến vào."
Ủa...
Hồng Văn nhìn cánh cửa gỗ vừa lắp cách đây không lâu, rồi nhìn khung cửa sổ to trống rỗng, gãi gãi đầu, thầm nghĩ vụ ngăn cấm này coi bộ khó thực hiện:
Học đường vừa xây xong, phòng cho mọi người nghỉ ngơi cũng mới được dựng, chỉ có một mái nhà và một cửa ra vào, cửa sổ bốn phía đều chưa kịp lắp, trông như bốn cái lỗ lớn.
Vì thế hắn thò nửa người qua cái động cửa sổ, vịn khung cửa sổ trụi lủi hỏi: "A Tranh, sao thế?"
Trưởng công chúa Gia Chân hí mắt nhìn ra qua khe hở ngón tay, phát hiện không biết từ khi nào mà chàng ta cường tráng rắn rỏi hơn thật nhiều, cũng cao hơn hẳn so với lúc mới quen nhau, áo sam mỏng mùa hè không che nổi những đường cong cơ bắp như ẩn như hiện...
Ý thức được chính mình đang nhìn chỗ nào, Trưởng công chúa Gia Chân như muốn hụt hơi, xoay người sang chỗ khác đấm mạnh vào phiến cửa.
Này, này không phải ta muốn nhìn!
Là đôi mắt không nghe lời đấy thôi!