Thái Y Nhất Phẩm

Chương 90

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024-0308.gif

Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad

Convert bởi ꍌꀎꉻꋬ꒐ꄟꀎ ở Wiki dịch

Sự kiện Điền gia thôn vừa kết thúc, phòng tuyến của các đại phu vốn dĩ kiên cố không phá vỡ nổi rốt cuộc ầm ầm đổ sụp, trong một đêm ba bốn đại phu ngã bệnh, ngay cả Hồng Nhai với thân thể cường tráng cũng thấy đau nhức cả người, toàn bộ đều nằm liệt dọc ngang trên giường như chết rồi.

Hoàng Biện nghe nói sợ tới mức hồn phi phách tán, ngơ ngác vọt vào thì phát hiện nhóm đại phu vừa ho sù sụ vừa bắt mạch cho nhau, cảnh tượng cực kỳ quái dị.

"Mệt mỏi quá độ." Hồng Văn khàn giọng kết luận rồi uể oải nằm vật ra, cảm giác toàn thân nóng bừng nhưng không ra một giọt mồ hôi.

Sức người cũng giống như dây cung, trong thời khắc nguy cấp bèn cố sức kéo căng hết cỡ; nhưng một khi mọi chuyện kết thúc không cần gắng chống nữa, áp lực và mệt mỏi tích tụ mấy tháng mãnh liệt ùa về, thân thể vốn đã kiệt quệ làm sao chịu nổi?

Cho nên bây giờ bị bệnh cũng không phải chuyện xấu, là vì thân thể đang phục hồi nên tinh thần kháng nghị, muốn nghỉ ngơi. Nếu vẫn luôn kéo căng trong thời gian dài thì sẽ xảy ra chuyện lớn.

Nghe Hồng Văn nói vậy, Hoàng Biện đột nhiên cảm thấy cả người cũng đau nhức, vịn eo lê qua, vỗ vai Hồng Nhai: "Làm phiền nhường ra một chỗ."

Hồng Nhai liếc y một cái, vỗ vỗ mông tiểu đồ đệ, một đám người uể oải nhúc nhích dịch sang một bên như đàn giun, lộ ra một chỗ trống hai thước ở đầu giường đất.

(2 thước là khoảng chừng hơn sáu tấc)

Hoàng Biện vặn vẹo hai chân tụt giày, trong tiếng khớp xương kêu côm cốp dùng cả tay chân bò lên giường nằm xuống. Giường đất ấm áp khô ráo nháy mắt bao bọc thân thể mỏi nhừ, rước lấy từng đợt linh hồn xuất khiếu r3n rỉ: "A a a a ~ còn sống!"

Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, tiếng cảm khái cùng loại vang lên hết đợt này đến đợt khác, tất cả đều mang ảo giác sống sót sau thảm họa.

"Sống rồi!"

"Ưm, thật tuyệt!"

"Bao giờ đi?" Giường ấm quá thoải mái, Hoàng Biện sắp nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, cố đặt câu hỏi nhờ vào chút xíu lý trí còn sót lại.

Hồng Nhai ngáp dài: "Thằng nhóc này không yên tâm, muốn đình thêm một tháng nữa xem sao."

Sau khi tổng kết lại toàn bộ quá trình chữa trị bèn phát hiện ra rằng, bệnh dịch này không tấn công ngay lập tức mà phải chờ đến ba năm ngày hoặc thậm chí tám chín ngày mới xuất hiện manh mối. Hồng Văn sợ có cá lọt lưới, lỡ như lúc đó bọn họ đi rồi, bỏ bao nhiêu công sức đánh trận chiến này chẳng phải sẽ vô ích?

Quá mệt nhọc, Hoàng Biện giơ tay tự tát cho mình một cái thật mạnh, cảm giác đau đớn nóng rát ngắn ngủi khiến y tỉnh táo lại chút xíu: "Đúng là nên như vậy, huống hồ lúc này các vị muốn đi cũng không được."

Chỉ thật sự tới phủ Viễn Bình mới biết được mùa xuân ngắn thế nào.

Nơi này tháng ba vẫn chưa thể gọi là mùa xuân, thậm chí qua Tết Thanh minh mà khắp nơi vẫn còn tuyết trắng mênh mông, cây cối chỉ nhú ra tí xíu chồi non bé tẹo, màu xanh trên mặt cỏ cũng loang lổ. Trông qua tưởng như mới bước vào mùa đông.

Những con đường lớn nhỏ vẫn còn bị phủ băng, quan đạo và trạm dịch các nơi chỉ cào ra một con đường hẹp đủ để phi ngựa truyền đi công văn khẩn cấp, còn nếu là đoàn xe ngựa lớn thì nhất định bị kẹt giữa chừng.

Một đám đại phu sốt đến nỗi hai má đỏ bừng đồng loạt ngỏng cổ lên nhìn Hoàng Biện, giơ ngón cái tỏ vẻ khâm phục.

Tàn nhẫn với người khác thì có gì lạ? Dám tự cho mình cái bạt tai mới thật là ngầu.

"Điền gia kia bị xử lý thế nào?" Lúc có việc bận rộn tối tăm mặt mũi thì còn đỡ, hiện tại sự tình lắng xuống, Hồng Văn mới chân chính cảm nhận được cái gì gọi là nóng lòng về nhà. Nếu không phải đường lộ bị tắc nghẽn, hắn đã sớm phi nước đại về rồi.

Cũng không biết người Hà gia thế nào, Trưởng công chúa thế nào...

Hiện tại trong giấc mơ của hắn không còn người nào khác, hắn cảm giác như có một lá bùa bình an treo lủng lẳng trước mắt mình cả ngày lẫn đêm.

Tác dụng của cái tát tai giống như thủy triều rút nhanh, Hoàng Biện mơ màng đáp: "Điền Mãn và hai phó thủ đều trảm lập quyết, trong nhà những người không dính dáng thì bị làm quan nô, những người còn lại thì trừng phạt theo mức độ nặng nhẹ. Bệ hạ truyền chỉ, ba đời của Điền gia bắt đầu từ Điền Mãn phải mang tiện tịch, năm đời không được thi khoa cử, vĩnh viễn không được vào kinh."


Mọi người đều rùng mình, tiếng xuýt xoa vang lên không dứt.

Long Nguyên Đế không dễ dàng nổi giận, nhưng một khi tức giận thì lại rất tàn nhẫn: Năm đời không được thi khoa cử, vĩnh viễn không được vào kinh, đây chính là hủy hoại tiền đồ của cả gia tộc. Nói câu không xuôi tai, dẫu không có ngoại lực can thiệp, Điền gia có thể kéo dài năm đời hay không còn chưa biết; nhưng hôm nay thánh chỉ hạ xuống đã trực tiếp giế t chết mọi mầm mống tương lai của Điền gia.

Mặt khác, Long Nguyên Đế nhân cơ hội này đã tiến hành khám xét tất cả ngôi chùa Phật giáo và Đạo giáo trên khắp đất nước, phát hiện ra rất nhiều chuyện bẩn thỉu treo đầu dê bán thịt chó. Long Nguyên Đế hạ chỉ xử trảm, lưu đày những kẻ có tội, tịch thu bao nhiêu tiền bạc tham ô và đất đai không rõ chủ sở hữu, lại hạ lệnh nghiêm cấm những nơi này từ nay về sau không được tùy ý luyện đan phối dược.

******

Chớp mắt đã đến tháng tư, tình hình bệnh dịch không tái phát, đỉnh núi xám xịt cũng khoác lên chiếc áo xanh tươi, ban đêm ngủ có thể nghe tiếng nước chảy róc rách, là những con suối xuyên núi đóng băng hơn nửa năm bắt đầu hồi sinh.

Mấy tháng "binh hoang mã loạn" tưởng chừng như một cơn ác mộng, hiện tại tỉnh dậy từ giấc mơ, mọi việc vẫn diễn ra bình thường.

Đám người Hồng Văn quyết định khởi hành vào ngày mốt.

Biết được bọn họ phải đi, bá tánh ở khu tái định cư đều rơi nước mắt.

Mọi người một nghèo hai trắng, không có gì để cảm tạ bèn đồng loạt quỳ xuống dập đầu.

"Chúng tôi lập bia trường sinh cho các vị, ngày đêm cung phụng cầu nguyện, mong ông trời phù hộ các vị đại nhân luôn được bình an..."

Lena và một đám con nít vây quanh Hồng Văn, ánh mắt trông mong: "Hồng đại phu, ngài sẽ trở lại không ạ?"

Non nửa năm trôi qua, tiếng Hán của lũ trẻ đã tương đối lưu loát.

Hồng Văn xoa đầu bọn nhỏ: "Sẽ trở lại."

Nếu về sau còn ở Thái Y Viện, có cơ hội tới Đông Bắc thì đừng ai mơ tưởng giành với hắn.

Nếu không còn công việc ở kinh thành nữa thì tất nhiên khỏi cần phải nói, hắn nhất định quay lại nơi này.

Đôi mắt lam của Lena chứa đầy nước mắt, trề môi hỏi: "Nhất định ạ?"

Hồng Văn gật đầu thật mạnh: "Nhất định, chúng ta ngoéo tay nhé?"

"Ngoéo tay là gì?" Lena không hiểu.

Hồng Văn cười giải thích: "Chính là đã hứa thì sẽ không thay đổi, nhất định phải làm được."

Một đám trẻ con bừng tỉnh ngộ ra, đồng loạt reo lên: "Con cũng muốn ngoéo tay!"

Đám người Trình Bân thì đang cùng nhóm người lớn từ biệt. Hoàng Biện chỉ huy thuộc hạ đóng tấm biển tên thị trấn trên tường thành mới vừa xây xong, hai chữ "Y trấn" thiết họa ngân câu lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ.

"Thị trấn toàn nhờ chư vị mới có thể bảo toàn, từ nay về sau sẽ gọi là Y trấn!"

Ngày khởi hành, toàn trấn đều ra tiễn đưa, nơi này không còn là khu tái định cư lâm thời mà chân chính trở thành địa phương có trên bản đồ: Y trấn.

Đoàn người vừa đi ra ngoài mấy chục dặm, trong màn sương mù mênh mông dần dần xuất hiện một đội quân hàng ngũ chỉnh tề, Trình Bân nhìn chằm chằm quân kỳ tung bay, kinh ngạc hô: "Là Khang Tướng quân!"

Toàn bộ binh lính trong đại doanh Đông Bắc xếp hàng hai bên đường, im lặng tiễn chân bọn họ đi xa.

Khang Hùng, Vương Asim, Tử Kê... những gương mặt quen thuộc hay không quen thuộc đều tới.


Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng côn trùng mùa xuân râm ran và tiếng chim chóc ríu rít, hòa cùng với tiếng quân kỳ bay phầm phập trong không trung, truyền đi thật xa.

Xe ngựa lộc cộc xuyên qua quân trận, chợt nghe Khang Hùng cao giọng hô: "Nổi trống, thổi kèn, xướng quân ca, tiễn đưa các anh hùng!"

Trong màn sương sớm màu trắng ngà, nhịp trống hòa cùng tiếng kèn trầm bổng vang lên như lời thì thầm từ xa xưa, trang nghiêm và trân trọng.

Quân ca không phải thường xuyên được tấu lên, hào hùng và da diết, dẫu không nghe lời ca vẫn có thể cảm nhận được sự tưởng niệm nồng đậm thiết tha trong tiếng nhạc.

Hồng Nhai chợt thở dài: "Là quân ca Thạc Thân Vương viết năm xưa."

Tại nơi Đông Bắc xa xôi, những nhân vật đã chôn vùi trong lịch sử vẫn giao thoa với người còn tồn tại một cách kỳ diệu.

Tiến về phía trước thêm vài ngày, nỗi mong chờ về nhà dần dần vơi đi nỗi buồn chia tay, ai nấy đều nở nụ cười và trong mắt tràn ngập niềm vui.

Sắp về nhà rồi!

Nhưng Hồng Văn lại ngủ không ngon.

Hắn thường xuyên bừng tỉnh trong giấc mộng, hoặc mơ thấy dịch bệnh bùng phát trở lại, hoặc mơ thấy xác chết rải rác trên đồng ruộng, hoặc là... Trưởng công chúa Gia Chân vừa lướt qua hắn rồi đi càng lúc càng xa.

Thời thiếu niên không biết âu sầu là gì, trước kia đi theo sư phụ bốn biển là nhà, hiện giờ đã biết thế nào là "cận hương tình khiếp".

(Cận hương tình khiếp: cảm giác của những người đã lâu không trở về quê hương, càng đến gần quê nhà lại càng cảm thấy hồi hộp lo lắng)

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Hồng Văn sửng sốt: Từ khi nào hắn đã coi đô thành nguy nga to lớn trở thành cố hương của mình?

Có lẽ là vào ngày được đồng liêu trong Thái Y Viện tiếp nhận, có lẽ là vào ngày kết giao bằng hữu, hay có lẽ là là... vào ngày gặp gỡ Trưởng công chúa Gia Chân.

Cho dù đi xa, những tháng ngày ở Vọng Yến Đài nhất định đã trở thành ký ức sâu đậm rực rỡ nhất trong đời hắn, không cách gì xóa bỏ.

Càng đi về phía nam trời càng ấm. Khi xuất phát từ phủ Viễn Bình mọi người còn mặc áo khoác lông cừu, đến lúc vào ranh giới của Vọng Yến Đài, họ đã thay áo choàng mùa xuân, từ thân thể đến tâm hồn đều khoan khoái. Mọi người nóng lòng về nhà nên đi cả ngày lẫn đêm, tháng tư xuất phát, đầu tháng sáu đến nơi, một đường bôn ba lao lực đều tan thành mây khói khi nhìn thấy ba chữ "Vọng Yến Đài" thật lớn trên tường thành.

Về nhà rồi!

Dựa theo quy định, trước tiên mọi người phải ở trạm dịch nghỉ ngơi chỉnh đốn, sau đó chờ đợi Long Nguyên Đế truyền triệu.

Dịch lại biết đoàn người này lập công lớn trở về nên hết sức nhiệt tình: "Nước ấm đã chuẩn bị sẵn sàng, chư vị đại nhân hãy tắm rửa trước, một lát sẽ có cơm canh nóng đưa lên. Phàm có bất cứ yêu cầu gì, xin hãy lên tiếng đừng ngại."

Hồng Văn ngẩn ngơ chạm vào cột mốc bên đường, không khỏi thở dài: "Vừa đi đã hơn một năm, chợt cảm thấy hơi xa lạ."

Hồng Nhai phì cười: "Nhãi con mà làm gì than thở cứ như ông già, lo đi tắm rửa sạch sẽ thì đúng hơn."

Với suy đoán của ông, dựa theo tính tình vị công chúa kia, không chừng thình lình sẽ có niềm vui lớn.

Mọi người đều mệt tàn nhẫn, đi tắm rửa một hồi rồi ăn bữa cơm no nê, sau đó đánh một giấc ngon lành đến hừng đông.

Tháng sáu Vọng Yến Đài đã nóng, Hồng Văn còn đạp tung chăn nửa đêm, khi bị tiếng đập cửa đánh thức, vừa mở mắt là đánh mấy cái hắt xì.

Trạm dịch trồng rất nhiều hoa hồng nguyệt quý, lúc này đều nở rộ rực rỡ, mở cửa ra là không khí ấm áp mang theo hương hoa ngọt ngào tràn vào.


Dịch lại thấy Hồng Văn còn ngái ngủ đầu tóc bù xù, không khỏi bật cười: "Hồng Thái y, mau chỉnh trang đi ạ, người trong cung tới rồi."

Hồng Văn sửng sốt chốc lát mới bừng tỉnh, ối chao một tiếng rồi hối hả quay vào phòng rửa mặt chải đầu thay quần áo.

Anh chàng vừa chỉnh trang vừa lầu bầu, bệ hạ chả biết săn sóc người, sáng tinh mơ cũng không cho người ta ngủ đủ giấc...

Đúng là tuổi tham ngủ, một đường phong trần mệt mỏi không ngủ đủ, hiện tại đầu óc Hồng Văn vẫn còn mơ màng, không hề phát hiện dọc đường đến chính sảnh đều trống rỗng im ắng.

Vào đến nơi hắn còn dáo dác ngó quanh, người trong cung tới ở chỗ nào?

Chợt nghe một tiếng cười khúc khích, giọng nói quen thuộc từ sau lưng truyền đến: "Hồng đại nhân, đã lâu không gặp."

Thanh âm này tựa tiếng sấm mùa xuân ập xuống trên đỉnh đầu, ầm ầm nổ tung một đường len lỏi khắp người khiến đầu óc Hồng Văn phát ngốc.

Không biết trải qua bao lâu, Trưởng công chúa Gia Chân vòng tới trước mặt, Hồng Văn mới chợt hoàn hồn, lẩm bẩm như rơi vào trong mộng: "Công chúa?"

Trưởng công chúa Gia Chân nghiêng đầu cười: "Ngủ đến khờ luôn rồi à, là ai cũng không nhận ra!"

Lời còn chưa dứt, người đối diện đột nhiên xông đến ôm chặt lấy nàng: "Công chúa..."

Anh chàng dùng sức thật mạnh đến mức Trưởng Công chúa Gia Chân bị đâm cho đầu váng mắt hoa. Khi mùi hương thảo dược quen thuộc ập vào mũi, nàng mới lấy lại tinh thần, trên mặt nóng bừng: "Muốn chết à, chỗ người đến người đi, làm vậy, làm vậy còn thể thống gì..."

Nhưng người nọ chẳng những không buông tay mà ôm chặt hơn, giống như đang ôm trân bảo bị thất lạc mới tìm lại được: "Công chúa?"

Trưởng công chúa Gia Chân nghe giọng chàng ta run rẩy, theo bản năng ừ một tiếng.

"Công chúa." Hồng Văn chậm rãi thở hắt ra, cả người đều thả lỏng, "Lần này là sự thật, tốt quá..."

Bao nhiêu lần đêm khuya nằm mơ, hắn đều muốn cầm tay người trong mộng, tâm sự với nàng lời chân tình, nhưng mỗi lần đều là bọt nước, chỉ vừa chạm nhẹ là biến mất.

Lần này cuối cùng là sự thật.

Qua lớp áo mỏng, Trưởng Công chúa Gia Chân có thể cảm giác rõ ràng xương sườn nhô lên của anh chàng, mũi đột nhiên cay xè, vốn định đẩy ra nhưng lại trở tay đấm vài cái vào lưng chàng ta: "Đồ ngốc."

Lời ra khỏi miệng hơi run run, trộn lẫn với chút bất bình khó mà giải thích.

Tại sao, tại sao đến bây giờ chàng mới trở về?

Cách mấy tháng mà người lại cao hơn chút nữa, bả vai cũng rộng hơn, đã thành một nam tử hán có thể gánh vác.

Chỉ cần dựa sát vào như vậy mà đã khiến người thật an tâm.

Hồng Văn để mặc nàng đấm, nghe hai trái tim hòa nhịp cùng nhau, cảm thấy thỏa mãn khó tả.

Lồ ng ngực vốn có một khoảng trống, gió Đông Bắc cực lạnh vù vù tiến vào... Nhưng hiện tại, đã được lấp đầy.

Hai người không biết ôm nhau bao lâu, lúc này mới lưu luyến buông ra, bốn bàn tay nhẹ nhàng đan xen, đung đưa qua lại, cứ thế mặt đối mặt nhìn nhau.

Chàng nhìn ta một cái, ta nhìn chàng một cái, đều nhìn được đôi mắt đỏ hoe ươn ướt của nhau, hơi mím môi rồi đều phì cười vui vẻ.

Hồng Văn bóp bóp bàn tay Trưởng công chúa Gia Chân, đau lòng không thôi: "Gầy quá."

Trưởng công chúa nguýt một cái: "Còn ở đó nói ta..."

"À phải," Hồng Văn buông ra một bàn tay, tháo xuống miếng bùa bình an từ trên cổ, "Bây giờ vật hồi chủ cũ."

Đôi mắt anh chàng sáng quá, giống ngôi sao trên bầu trời đêm, cũng giống ánh mặt trời vào đông chiếu rọi xuống vụn băng, rực rỡ lóa mắt.

Trưởng công chúa Gia Chân bị ánh mắt nóng cháy của anh chàng nhìn chằm chằm đến chịu không nổi, cuống quít dời mắt, vành tai ửng đỏ: "Đồ đã trao tặng, đâu có lý gì thu hồi."

Hồng Văn cười cười, lại choàng miếng bùa bình an qua cổ: "Vậy được, mùa hè đã đến, hôm khác ta sẽ chính tay may một túi thơm tẩy độc tặng Công chúa đáp lễ."


Trưởng công chúa Gia Chân ngạc nhiên hỏi: "Chàng cũng biết may cái đấy?"

Hồng Văn gật đầu: "Trước kia ta cùng sư phụ bôn ba bên ngoài hàng năm, tất cả công việc giặt quần áo nấu cơm đều tự mình làm, đã sớm quen tay."

Trưởng công chúa Gia Chân nghe vậy rất thích, mi mắt cong cong: "Tốt lắm, ta chờ."

Hai người đang nói chuyện thì nghe ngoài cửa xôn xao, hình như có người đang thì thầm: "Đừng chen lấn!"

Quay lại nhìn, một loạt đầu đen lập tức rụt về.

Hồng Văn cười: "Đừng lén lút nữa, sư phụ, con thấy hết rồi."

Sau một hồi tiếng quần áo cọ xát, Hồng Nhai và đám người Trình Bân xô đẩy nhau từ sau cửa bước ra, làm như không có việc gì cười hề hề: "Ôi chao, thật là trùng hợp, Công chúa cũng ra khỏi thành đạp thanh sao?"

Trưởng công chúa Gia Chân bị chọc cười, cũng hùa theo nghiêm trang gật đầu: "Đúng vậy."

Mọi người cười ồ.

Trưởng công chúa Gia Chân nói: "Ta tới truyền ý chỉ của hoàng huynh, hôm nay giờ Mùi, mời các vị vào cung yết kiến."

Mọi người vội nghiêm trang cúi người: "Lãnh chỉ."

Nói xong, đám người Hồng Nhai cứ đứng thẳng tắp ngay tại chỗ, không ra không vào, làm Hồng Văn sốt ruột đến độ khó lường, trừng mắt cho bọn họ tia nhìn sắc như dao.

Không có chút ánh mắt nào à?!

Những người này thật là phá hư không khí!

Tuy Trưởng công chúa Gia Chân vui vẻ hào phóng, cũng chịu không nổi một đám người cứ thế vây xem, vội buông tay Hồng Văn cụp mắt nói: "Ta đi về trước."

Hồng Văn nhìn bàn tay trống rỗng, buồn bã mất mát: "Cũng được, buổi chiều ta sẽ đi tìm nàng."

Xa cách bao nhiêu lâu mới gặp lại, ngay cả chút vị ngọt cũng chưa kịp tỉ mỉ nhấm nháp lại phải tách ra, thật khiến cho người tiếc nuối.

Trưởng công chúa Gia Chân dịu dàng nói: "Được, ta chờ chàng."

Hồng Văn nhịn không được lại nắm tay nàng, trong lòng đầy ngập nhớ nhung và khát khao bỗng hóa thành dũng khí, thì thầm: "Ta sẽ đi cầu bệ hạ tứ hôn, nàng có nguyện ý không?"

Trên đường trở về, hai tay Trưởng công chúa Gia Chân bụm mặt nhất định không buông.

Thanh Nhạn ở góc thùng xe pha trà, thấy thế ra vẻ không biết: "Ôi chu choa, Công chúa bụm mặt làm chi, hay bị muỗi cắn? Mau để nô tỳ nhìn xem sao."

Mặt Trưởng công chúa Gia Chân càng đỏ bừng, giơ tay đánh Thanh Nhạn: "Cái đồ không biết lớn nhỏ, dám trêu ghẹo ta!"

Hai người huyên náo một hồi, Thanh Nhạn thấy đôi mắt công chúa nhà mình tựa sóng thu đưa tình, má phấn ửng đỏ, khóe miệng ngậm cười, thật là vẻ đẹp của thiếu nữ hoài xuân, trong lòng biết tất nhiên là chuyện tốt đến gần, cười nói: "Vừa rồi nô ty chưa tiến vào, không biết Tiểu Hồng Thái y mới nói cái gì..."

Trưởng công chúa Gia Chân nghe vậy, trong đầu tức khắc hồi tưởng lời nói "Lãng mạn" của Hồng Văn, lập tức lại bụm mặt xấu hổ vô cùng.

Xí, thật là cái đồ khờ!

Còn hỏi cái gì "Nàng có nguyện ý không"... Hứ hứ hứ, một câu ngốc nghếch như vậy mà đi hỏi con gái người ta?

Có nguyện ý hay không, chẳng lẽ chính chàng không biết? Chẳng lẽ thật muốn ta nói ra?

Nghĩ đến đây, Trưởng công chúa Gia Chân lại bụm mặt, nhẹ nhàng cười khúc khích.

Thật mắc cỡ!

Nhưng tim đập nhanh như vậy, lại khiến người ta khát khao...
Bình Luận (0)
Comment