Thẩm Bạc

Chương 1.2

“Được, nhưng tôi cũng có điều kiện. Nếu sau ba ngày, cô không tra ra được gì, như vậy chẳng những phải hoàn trả lại tiền thuê nhà trong ba ngày đó, còn phải trả hết chi phí ăn uống và vật dụng cô sử dụng qua.”



Dư Niệm nhíu mày, người này quá keo kiệt. Nhưng vẫn thản nhiên nhếch môi cười, trong lòng đã có dự tính, trả lời lại: “Không thành vấn đề.”

Kỷ lục cao nhất của cô là nội trong một ngày hạ tên hung thủ giết mười người phải khai rõ hành vi phạm tội của mình. Cho nên, hiện tại thời gian có ba ngày, càng không cần phải nói.

Nhưng mà, ngày đầu tiên cô đến đó, liền trợn tròn mắt.

Vị khách hàng này chưa từng nói với cô, tội phạm giết người là một người điếc.

Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, thế giới đều thanh tĩnh?

Lúc này, cô mà lâm trận lùi bước, có khi nào sẽ tự đập bảng hiệu của chính mình không?

Chỉ riêng điểm này, Dư Niệm tự trấn tĩnh bản thân, sải bước đi vào tòa biệt thự với kiến trúc phức tạp tọa lạc tại núi sâu này.

Ở cổng có người làm vườn đang cắt những phiến lá úa vàng trên chạc cây, vừa thấy có người, liền lễ phép cúi đầu, mỉm cười, chìa ra tờ giấy: “Hoan nghênh cô, cô Dư, cậu Thẩm đợi cô đã lâu.”

“Cậu Thẩm?” Cô lặp lại từng chữ, không nói gì với người nọ, cảm thấy tò mò không phải là chữ viết trên tờ giấy.

Cẩn thận quan sát, liền phát hiện môi của cô ấy có chút là lạ, nơi khóe miệng có sẹo lồi như dấu vết bị khâu lại, hình như từng chịu thương tổn.

Chẳng lẽ, cô ấy bị câm?

Không biết vì sao, sau lưng Dư Niệm như có luồng điện chạy dọc xuống.

‘Cậu Thẩm’ này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Là sợ người làm để lộ tin đồn, mới cắt lưỡi cô ấy, hay là gần đây làm từ thiện, cho người khuyết tật ngôn ngữ có một cơ hội làm việc?

Mặc kệ là loại nào, người đàn ông này cũng vô cùng không giống người thường.

Trong lòng Dư Niệm thầm nghĩ, giẫm đôi giày xăng đan, cẩn thận bước vào.

Hiện tại là lúc sập tối, trong sân nhà truyền đến tiếng đàn dương cầm du dương thánh thót.

Đây là ‘Weddinh In Dream’ của Richard Clayderman, làn điệu trầm bổng, thích hợp thư giãn.

Trên hành lang có chiếc ghế mây, một người đàn ông ngồi đó, ngũ quan trên mặt, Dư Niệm vẫn chưa thấy rõ.

Xuất phát từ lễ phép, cô cúi đầu cụp mắt đứng phía sau góc cột chờ chủ nhà phân phó.

Thời gian ngắn ngủi trôi qua, như nước chảy nhạt nhòa.

Một phút, hai phút… Ước chừng khoảng mười lăm phút trôi qua, cũng không có ai nói chuyện với cô.

Dư Niệm không dằn được, bước nhanh về phía trước, lại thấy người đàn ông vốn luôn không nhúc nhích kia từ tư giơ tay lên… làn da trắng đến giống như bị bệnh, khớp xương gầy rõ ràng, đầu ngón tay được ánh sáng đèn trên đầu rọi xuống hình thành một vòng hơi mỏng, thu hút ánh nhìn của cô.

Động tác của người đó như bảo cô đừng lên tiếng.

Dư Niệm không dám hành động thiếu suy nghĩ, cho đến khi khúc diễn tấu từ đàn dương cầm sang violon, rồi véo von ngưng hẳn.

“Nghe hoàn chỉnh tác phẩm của một nhà soạn nhạc, là lễ tiết mà người người nên khắc sâu trong lòng mình.” Người ấy nói một câu rất kỳ lạ, chậm rãi đứng dậy, từ chỗ tối, đi về hướng Dư Niệm.

Dư Niệm gật đầu chào hỏi: “Xin chào, tôi là Dư Niệm, là chuyên gia phát hiện nói dối mấy hôm trước đã hẹn.”

“Xin chào, tôi tên Thẩm Bạc. Rất vui được biết cô, cô Dư.”

Dư Niệm từ trong lời nói của anh nhanh chóng phân tích tính cách của người này, cho ra kết luận: Lúc anh ta tự giới thiệu bản thân, anh ta nói ‘tôi tên Thẩm Bạc’, điều này chứng minh thái độ làm người của anh ta khiêm tốn lễ độ, cũng không hách dịch kiêu ngạo. Còn cô bởi vì có công lao nổi trội, cho nên nhất thời lơ là kiêu ngạo tự xưng ‘tôi là Dư Niệm’, cảm thấy tất cả mọi người nên biết tên cô.

Từ lúc bắt đầu, từ thái độ đối nhân xử thế, cô đã thua một nửa.

Tầm mắt Dư Niệm hạ xuống, dừng ở cổ tay áo người nọ trước, tay áo được vuốt cẩn thận tỉ mỉ, không chút nếp nhăn, điều này chứng tỏ người đàn ông này có yêu cầu rất cao với dáng vẻ của bản thân.

Nhìn lên thêm chút nữa, là chiếc áo vest vừa người, không thiếu trang trọng, cho dù ở nhà cũng không tùy tiện, đây là người đàn ông có chút tự ràng buộc, tiết chế đến bệnh hoạn.

Cùng với ánh mắt của người đó…

Dư Niệm chỉ liếc nhìn một cái, đột nhiên tim có chút dồn dập… Cô am hiểu nhất là đọc lòng người từ ánh mắt, nhưng ánh mắt người đàn ông này lại sâu thẳm khó lường, luôn luôn mang đến cảm giác ngột ngạt khôn siết, khiến cô thở không nổi.

“Cô lý giải xong chưa?” Thẩm Bạc lên tiếng, trong lời nói mặc dù nho nhã lễ độ, nhưng lại xa cách lạnh nhạt.

Dư Niệm mím môi, xấu hổ nói: “Thật xin lỗi, tô hơi mất tập trung.”

Nguy rồi, độ nhạy cảm của người đàn ông này vượt mức, so với cô tưởng tượng còn khó giải quyết hơn.

Ánh mắt của cô chỉ dừng ở trên người anh ta mất vài giây, lại có thể bị nhìn thấu tâm tư.

“Không biết là tôi có may mắn, được mời cô Dư dùng chung bữa tối không?” Thẩm Bạc rất có quan niệm về thời gian, vào đúng sáu giờ tối, không sai một giây, mời cô.

“Đương nhiên là được, vậy thì, làm phiền anh Thẩm rồi.”

“Đừng khách sáo, đây là vinh hạnh của tôi.’

Giọng điệu anh ôn hòa, khi nói chuyện, tiếng nói vừa trầm vừa ấm, xẹt qua màng tai mỏng manh của Dư Niệm, khiến cho từ mao mạch bên trong đều trở nên ầm ỹ, nóng lên.

Chỉ là trong lời nói, luôn luôn có sự hờ hững không rõ ràng, giống như tên của anh, lạnh nhạt mà xa cách, vạch rõ ranh giới với mọi người.

Dư Niệm nhíu mày, cảm thấy vị khách hàng này hình như khó tiếp xúc, trong thời gian ba ngày, phải mau chóng giải quyết xong, mau chóng chạy lấy người là được.

Thẩm Bạc dẫn cô đến phòng khách, anh ta đích thân xuống bếp, đốt miếng thịt thăn bò hình chữ T nhập khẩu từ Firenze xong, lại dùng dao nhỏ cắt đi những phần thịt dư thừa.

Dư Niệm không biết cái khác, nhưng cô đoán người đó có lẽ từng du học ở Ý, đối với thịt bò rất có hiểu biết.

Cô hơi ngạc nhiên, hỏi: “Anh Thẩm, tảng thịt bò này màu sắc rất tươi.”

“Đây là thịt bò của khu đặc sản Toscana bên Ý, phần thịt này lấy ở eo, phải nướng chính ba phần là ngon nhất, quan trọng là độ dày chuẩn xác, rồi kết hợp với nhiệt độ lửa than, mới có thể đạt thành.” Ở phương diện giới thiệu thịt bò cùng với thức ăn, Thẩm Bạc không hề kiệm lời, thi thoảng, cũng sẽ chủ động giới thiệu một chút với cô về nguồn gốc của rượu vang.

Thời điểm anh ta nói điều này, tâm tư của Dư Niệm nhẹ nhàng bay xa, nghĩ đến phương diện khác: Tảng thịt bò này từ Firenze cố tình chuyển bằng máy bay đến, vậy mất bao nhiêu tiền nhỉ? Ngộ ngỡ sau khi cô không hoàn thành yêu cầu trong hợp đồng, chẳng phải là phải bồi thường chi phí nguyên liệu nấu ăn sao?

Vì thế, Dư Niệm nuốt nước bọt, bình tĩnh tự nhiên nói; “Nhưng mà, anh Thẩm, anh có món ăn Trung Hoa không? Ví dụ như mì sợi vân vân, yêu cầu của tôi không cao lắm, cho tôi thêm quả trứng là được rồi.”

Thẩm Bạc lập tức dừng động tác tay lại, nghiêng đầu, một đôi mắt lạnh lùng nhìn về hướng cô.

Dư Niệm hơi chột dạ, run run nói; “Nếu không thì, trứng tôi cũng không cần nữa?”

Dưới ánh đèn, ánh sáng vàng óng rọi vào hốc mắt thâm thúy của anh, tăng thêm vài phần nham hiểm.

Anh cứ như vậy lặng lẽ nhìn Dư Niệm, hình như là đang trách cô… tâm tình khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment