Thẩm Bạc

Chương 11

“Lui ra sau!”

“Lui ra sau cho tôi, nếu không tôi giết chị ta. Tôi, tôi giết chị…”

Tiểu Bạch khản cổ hét lên hai câu, hắn như con mèo độc lai độc vãng giữa đêm, hướng về ánh trăng thê lương gào rú, dốc hết toàn lực kêu lên, tiếng kêu lại ấm ách không thành câu.

Những lời này của hắn là cảnh cáo viên cảnh sát đang đến gần.

Còn họng súng vẫn chỉa thẳng vào trán Dư Niệm, một đường thẳng tắp, ngón tay cong lại đặt lên cò súng, tượng trưng cho sức mạnh tuyệt đối cùng quyền chủ đạo không thể phớt lờ.

Con tin bất giác lại nhiều thêm một người, chính là Dư Niệm.

Dư Niệm dang hai tay ra, lòng bàn tay hướng về phía trước.

Cô hé môi, thở mạnh, nói: “Tiểu Bạch, chị rất thất vọng.”

Cho dù có muôn vàn lời muốn nói, khéo léo chuyển đến khóe miệng, cũng chỉ có thể gian nan thốt ra câu này.

Cô đối với hắn, rất thất vọng.

Đối với lòng tin tưởng Tiểu Bạch, Dư Niệm sâu sắc hơn bất cứ ai, đây có liên quan đến nghề nghiệp của cô.

Cô là chuyên gia phát hiện nói dối, không giống như người thường phải đào sâu hiểu biết đối phương mới thổ lộ tâm tình, cô là thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy một người, thông tin giành được nhiều hơn người bình thường.

Cô từng cảm thấy đôi mắt chàng trai này mặc dù sâu, nhưng thuần khiết hơn rất nhiều so với những người cô từng gặp qua, xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, cô thậm chí muốn bảo vệ hắn, từng chút kéo hắn ra khỏi bóng tối.

Mà nền tảng xây dựng toàn bộ giúp đỡ này chính là niềm tin, cho nên, cô tin hắn.

Còn Tiểu Bạch lại mượn đi hết thảy, nhân lúc cô chưa kịp chuẩn bị, đâm lưỡi dao bén vào ngực cô, phản bội cô.

Tiểu Bạch nhận lấy chiếc muỗng nhựa trong tay Trương Tiểu Nhã, tiếp tục đút cô bé ăn bánh pudding, hắn thấp giọng nói: “Chị Tiểu Nhã, em giúp chị giữ con bé, chị phải chú ý động thái của cảnh sát kỹ càng, đừng để bị thương.”

Trương Tiểu Nhã gật đầu, cô thu lại con dao găm nọ.

Tiểu Bạch cầm hộp bánh lên, đặt lên thân súng, cầm chiếc muỗng nhỏ múc bánh, từ tốn đưa đến bên miệng cô bé.

Không biết là bởi vì cô bé quá sợ hãi, hay có nguyên nhân nào khác.

Nó run rẩy, vô thức rụt lui về sau.

Lạch cạch, hộp bánh lật úp xuống đất, phát ra tiếng động.

Tiểu Bạch mỉm cười áy náy, “Em không cẩn thận làm đổ rồi.”

Hắn hơi khuỵu gối ngồi xổm xuống, tiến đến giữa hai chân cô bé, nhặt hộp bánh lên.

Đúng lúc này, Tiểu Bạch đột nhiên ôm lấy nó, chạy ào thật nhanh về phía Dư Niệm!

Dáng người hắn so với cô bé, cũng xem như cao lớn hơn nhiều, có thể hoàn toàn bao bọc nó bên trong, hình thành tấm lá chắn bảo vệ nó.

“Chị Dư Niệm, nổ súng!” Tiểu Bạch khẩn thiết hét lên.

Nói thì chậm mà diễn biến lại rất nhanh, Trương Tiểu Nhã bỗng nhiên phục hồi tinh thần trong tình trạng đột phát này, từ trong ngăn kéo, cô ta rút cây súng đã trộm của cảnh sát ra, điên cuồng bắn vào lưng của Tiểu Bạch!

Đoàng! Đoàng đoàng!

Cô ta bắn liền ba phát, viên đạn xé gió bay ra, lóe lên một đường sáng hình cung trắng lạnh, thuận gió trợ lực, ghim thẳng vào bả vai Tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch!” Dư Niệm hét lên.

Tiểu Bạch trúng đạn, đồng tử sâu và đen của hắn khuếch đại, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Nhưng cho dù bản thân bị trọng thương, hắn cũng không ngừng bước.

Tiểu Bạch vẫn đâm đầu chạy về phía trước, một khắc cũng không ngừng lại.

Hắn loạng choạng, máu theo bả vai gầy ốm chảy dọc theo cánh tay, chảy đến trên mặt trơn bóng của cô bé, lại nhỏ giọt xuống đất, loang ra vô số vệt đỏ lớn nhỏ không đồng nhất.

Ánh trăng lan tràn, theo ánh đỏ loằng hoằng mỏng manh.

Căn phòng đỏ tươi, nhìn thấy rợn người.

Trương Tiểu Nhã đánh mất năng lực phán đoán, trong quá trình nổ súng, đã bị cảnh sát khống chế.

Bởi vì mục tiêu của cô ta là Tiểu Bạch, các bộ phận khác trên cơ thể dễ dàng để lộ sơ hở, cảnh sát hình sự nổ súng bắn trúng cánh tay và chân của cô ta.

Nhất thời, máu chảy như trút, cô đánh mất năng lực hành động, phủ phục trên đất.

Tiểu Bạch thả bé gái xuống, phút chốc quỳ rạp trên đất.

Đầu gối hắn tiếp đất, phát ra tiếng động mạnh. Bụi trên ống quần cũng đón gió tản ra bốn phía, vung vẩy.

“Tiểu Bạch!” Dư Niệm bước nhanh đến, nắm chặt lấy vai hắn, hít sâu rồi nói, “Cậu tỉnh táo lên, xe cấp cứu sẽ đến ngay.”

Tiểu Bạch đưa tay phủ lên tay cô, hắn ngẩng đầu, cười với Dư Niệm, “Đừng… thất vọng về em.”

Dư Niệm bấu mạnh hắn, cố ý để hắn tỉnh táo hơn một chút, “Chị chưa từng thất vọng về cậu, thật sự.”

Hắn không làm cô thất vọng.

Hắn thoát khỏi ám ảnh đeo bám hắn đã lâu, chính tay giết chết hắn vô cùng yếu đuối kia, cô sao có thể thất vọng với hắn chứ?

Tiểu Bạch gật đầu, hàng mi dài run rẩy, chỉ chốc lát sau, như là tiêu hao hết sức lực nửa đời người, khép chặt hai mắt.

“Tiểu Bạch? Tiểu Bạch?” Dư Niệm sốt ruột la lên.

Cô đang hoảng hốt gần như quên mất, Tiểu Bạch là người điếc bẩm sinh, có gọi lớn thế nào, cô cũng không nhận được hồi đáp.

Lúc này đây, hắn đã hoàn toàn rơi vào thế giới của chính mình.

Mà thế giới kia đã được gột rửa sạch sẽ, không còn sương mù, ai nấy đều sẽ sống vô tư lự qua ngày.

Rất nhanh, xe cấp cứu chạy đến hiện trường.

Tiểu Bạch được đưa nhanh vào phòng cấp cứu để cứu chữa, hắn hôn mê bất tỉnh, còn trong cơn nguy hiểm.

Trận ác chiến mất non nửa tháng mới chấm dứt hoàn toàn.

Cô bé được cảnh sát đưa đi, cha mẹ nó có khuynh hướng ngược đãi, cho nên nó phải được bảo vệ.

Đêm lạnh như nước, bởi vì đổ mưa, đường phố đêm khuya đều tràn ngập một màn sương mông lung, loáng thoáng, ánh đèn đường len lỏi vào trong xe, chiếu sáng cột bụi bậm ngủ vùi trong góc.

Dư Niệm cảm thấy rất lạnh, cô ôm chặt hai cánh tay, cánh tay bóng loáng quả nhiên hiện lên một vòng hạt trôi nổi oánh bạc.

Dư vị kinh hãi của cô chưa tan, da gà đều dựng đứng lên.

“Cô lạnh lắm à?” Lúc này, cũng chỉ có Thẩm Bạc đi cùng với cô.

“Cũng lạnh.”

Thẩm Bạc cởi áo khoác ra, choàng lên vai cô, ôn tồn nói: “Biểu hiện của cô không tồi.”

Dư Niệm mở mắt, thản nhiên nói: “Tôi đâu làm gì, tất cả đều là Tiểu Bạch làm.”

“Hắn tin tưởng cô, mới có thể làm việc này cho cô, chẳng phải sao?”

Dư Niệm cắn môi dưới, đúng vậy, cô cũng đã sớm dự liệu đến.

Người thiếu niên kia có thể vì tội phạm giết người mà dũng cảm quên mình, thế thì cũng sẽ vì bảo toàn an nguy của cô mà dũng cảm đứng ra.

Tiểu Bạch sợ cô bị đối phương tổn thương, cho nên mới tự tiện hành động, lấy bản thân phá vỡ cục diện bế tắc, cứu đứa bé.

Con người này, đúng là quá mức dịu dàng.

Thế nhưng, tất cả diễn biến sự việc này đều là vì cô, là cô hại hắn đúng không?

Thế giới này đối với hắn rất tàn nhẫn, hắn có thể nào không chịu tỉnh lại hay không?

Cảm xúc của Dư Niệm ngổn ngang.

Thẩm Bạc nhìn cô một cái, “Cô Dư không cần tự trách, cô không hại hắn, ngược lại đã cứu vớt hắn.”

Dư Niệm giương mắt, nhìn vào anh.

Con hổ biết cười Thẩm Bạc này hiếm khi chấp nhận cô, không biết câu tiếp theo của anh có xuất hiện từ ngữ châm biếm nào không.

Thẩm Bạc mỉm cười, “Hơn nữa lúc này, tâm tư cô đã chạy tới chỗ hắn rồi.”

“Vậy ư?” Cô nhớ Thẩm Bạc từng nói, cô còn chưa đi vào lòng của Tiểu Bạch.

Nhưng hiện tại khác rồi, hắn đã tiếp nhận cô, hơn nữa còn đặt cô vào thành lũy vây khốn hắn đã lâu?

Thẩm Bạc chỉ cười mà không nói.

Trong màn sương mờ mịt, màu mắt anh có vẻ càng như nhu hòa. Anh cười nhẹ như vậy, nụ cười mang theo chân thành tha thiết, một luồng ấm áp khẽ khàng rót vào đáy lòng cô.

Dư Niệm không thể không lần nữa nhìn kỹ người đàn ông này.

Anh giống như một khán giả, chưa bao giờ thật sự dung nhập hồng trần thế tục. Nhưng với cơ trí phi thường, sẽ ở lúc người khác đi chệch hướng mà xuất hiện, dẫn họ quay trở về quỹ đạo đúng đắn.

Tột cùng, anh là ai?

Không, phải nói là, cuối cùng anh là loại người gì?

Khoảng một tuần sau, Tiểu Bạch bình an vượt qua giai đoạn nguy hiểm.

Viên đạn chỉ bắn vào vai hắn, do xuất huyết nặng, khiến hắn bất tỉnh.

Tiểu Bạch dưỡng thương một tháng, cuối cùng cũng xuất viện.

Hắn không có chỗ ở, nên quay về nhà của Thẩm Bạc.

Thẩm Bạc vẫn trước sau như một, đích thân xuống bếp làm món gan ngựa, có lẽ muốn giúp Tiểu Bạch bổ máu.

Sau khi ăn xong món tráng miệng là bánh ngọt do dì Trương làm, vị ngọt xộc vào mũi, có cảm giác ngọt ngào vô lo.

Thẩm Bạc không ghét món ngọt lắm, anh múc một miếng bánh, bỏ vào miệng.

Anh gần như không nhai, chỉ dùng sức mạnh đầu lưỡi nghiền nát nó, trên mặt hiện lên nụ cười với má lúm đồng tiền, “Mùi vị thế nào?”

Dư Niệm cũng nếm một miếng, thỏa mãn khen ngợi, “Ngon quá!”

Tay nghề của dì Trương thật sự miễn chê, vị ngọt không gắt không ngán, mùi sữa hoàn toàn được bộc lộ ra, có một cảm giác ngọt nồng nàn.

Hơi di chuyển đầu lưỡi, gần như vào miệng là tan ngay.

Tiểu Bạch cũng gật gù, dáng điệu nho nhã ăn bánh, rất hài lòng với mùi vị bánh đem lại.

Rất hiển nhiên, đồ ngọt khiến tâm trạng con người tốt hơn, những lời này một chút cũng không ngoa.

Ăn xong, Thẩm Bạc đột nhiên bảo dì Trương mang ra hai phần hợp đồng, bày ra trước mặt Dư Niệm và Tiểu Bạch.

Khóe môi anh khẽ nhếch, nói: “Tôi muốn thuê hai người làm việc lâu dài cho tôi, ý hai người thế nào?”

Tiểu Bạch không có ý kiến.

Dư Niệm thì ngạc nhiên, “Làm việc lâu dài? Công việc gì?”

“Giống như lần trước vậy, mở một văn phòng tư nhân, phối hợp lâu dài với công tác điều tra của cảnh sát. Năng lực làm việc của cả hai rất xuất sắc, tôi đều thấy cả, cho nên mới đưa ra lời mời hợp tác này.”

Dư Niệm nhíu mày, không thể hiểu được; “Nhưng mà, tôi muốn hỏi một chút, tại sao anh Thẩm lại có hứng thú với việc phán án như vậy?”

“À, vì để vượt qua tên kiêu căng tự đại ngông cuồng nào đó.”

“Là ai?”

Anh tỉnh bơ nói: “Ngôi sao mới gần đây có chút danh tiếng trong giới- Musol.”

Dư Niệm hiểu ra, hóa ra là thầy Tô Mục- thám tử điều tra tiếng tăm lừng lẫy à?

Đúng rồi, thầy Tô này không phải còn có một người anh trai, thân phận rất thần bí, hình như là họ Thẩm…

Chẳng lẽ, chính là vị họ Thẩm trước mặt này?

Dư Niệm trợn mắt: “Anh chính là vị họ Thẩm nào đó năm ngoái hỗ trợ cảnh sát truy bắt phạm nhân vượt ngục Diệp Thanh? Là anh trai của thầy Tô?”

“À, xem ra đứa em này cũng không phải hạng vô danh, thanh danh của nó hình như còn lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi.” Thẩm Bạc dùng khăn tay lau khóe miệng, khinh thường nói.

Dư Niệm nhíu mày, đặt bút ký kết hợp đồng này.

Xem ra, tin tức trong giới nói hai anh em nhà họ bất hòa, thật không phải tin đồn.
Bình Luận (0)
Comment