Thủ đoạn hung thủ đầu độc Quý Lam cũng không rắc rối phức tạp, thậm chí đơn giản đến vô cùng.
Nhưng hung thủ đã lợi dụng rất tốt tâm lý bị dồn nén đến bờ vực sụp đổ của Quý Lam, cũng dễ dàng thực hiện được. Cho dù tràn ngập tính ngẫu nhiên, không thực hiện được cũng không quan trọng, hắn chính là ‘giết bừa’.
Loại hành vi thế này, như là thợ săn trong trường săn, ở một nơi nào đó chôn một bẫy thú thô sơ, rồi lấy bộ dạng hung hãn đuổi theo con mồi, khiến nó hoảng hốt, chạy loạn xạ, cuối cùng rơi vào chính cái bẫy bày sẵn cho mình, bị bắt được dễ dàng.
Đúng là tên thợ săn giỏi.
Dư Niệm bậm môi, ấn đường đầy vẻ ưu sầu.
Cuộc đời cô, hận nhất chính là trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ chết đi trước mặt mình, lại không thể đưa tay cứu vớt, đây tượng trưng cho sự bất lực của cô.
Cô bất lực, không thay đổi được kết cục phải chết.
Mỗi khi lâm vào tình cảnh này, Dư Niệm sẽ nhớ đến ba cô: bộ dạng ông nhảy lầu như rõ ràng trước mắt, khắp nơi đều có máu, nhìn thấy mà đau lòng.
Dư Niệm thống khổ nhắm mắt lại, mí mắt díp chặt với nhau. Hàng mi cô như đầu ngọn tháp, đón mưa gió, lung lay sắp đổ, theo gió khẽ rung.
Dư Niệm không vượt qua được, cũng không có tư cách khóc lóc.
Có lẽ cô có khả năng cứu ông, chỉ cần phát hiện ra manh mối ba cô tìm cái chết sớm hơn một chút, cũng chỉ thiếu một chút xíu nữa…
“Cô Dư, cô nghĩ thế nào về vụ án này?” Đội trưởng Từ hỏi.
Dư Niệm hoàn hồn, hàng răng cắn nhẹ môi dưới, bỗng nhiên, nhả ra, “Điều tra đi, tôi biết Bạch Nhiên có chuyện gì đó, trước tiên cứ tra theo hướng đó đi.”
Hạt hạnh nhân rất dễ mua được, nhưng để chiết xuất ra Xyanua lại không phải chuyện dễ dàng. Chỉ là cô không suy đoán ra được thời gian cụ thể mà hung thủ hạ độc, như vậy thì không thể đi điều tra chứng cớ ngoại phạm của kẻ tình nghi được, sự việc một lần nữa rơi vào bế tắc.
Nhưng mà Quý Lam cũng rất đáng ghét, cô ta có tội, nhưng không phải ai cũng có thể tùy tiện trừng phạt, đây là một loại khinh miệt với cuộc đời.
Dư Niệm luôn lờ mờ cảm thấy bất an, luôn cảm thấy được hung thủ sẽ còn có kế hoạch tiếp theo.
Cô muốn bắt hung thủ trước khi đứa trẻ bị giết, tuyệt đối không thể hy sinh thêm một đứa trẻ vô tội.
Cảnh sát ở trong nhà điều tra nửa ngày, không thu hoạch được gì.
Trước khi đi, Dư Niệm chú ý đến tấm ảnh kết hôn được treo trên tường, trên tấm ảnh có một vết hằn sâu, như bị ai đó cắm móng tay vào, cộng thêm sự ghen ghét, vô tình lưu lại một vết hằn hình lưỡi liềm, đúng lúc ngay trên mặt của Quý Lam.
Dấu vết nông sâu không đồng nhất, bị đèn chiếu xuống, ánh sáng chiết xạ lan ra vầng sáng trắng mờ, khiến cho gương mặt Quý Lam phồng lên xấu xí, nhìn qua vừa buồn cười vừa đáng sợ.
Dư Niệm cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, gọi pháp y đi thu thập dấu vân tay hoặc sợi lông chim nào đó xung quanh tấm ảnh, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Người bình thường nếu muốn hạ độc, nhất định làm xong chuyện liền đi ngay. Làm sao lại giống như tên hung thủ này, đi qua đi lại trong nhà, còn đưa tay tiếp xúc với ảnh cưới, để lại dấu ấn kỳ lạ như vậy.
Tên hung thủ làm việc khá bình tĩnh, coi như sự tồn tại của Quý Lam trong bức ảnh bức điên hắn, do đó làm ra động tác phản kích khó tưởng tượng được.
Mà mục tiêu của hắn đều là Quý Lam.
Thật là Cố Hoạch Điểu ư? Nói cách khác… cô vợ trước lòng mang oán hận hóa thành Cố Hoạch Điểu?
Dư Niệm nghĩ đến lời nói của Quý Lam, hai khuya hôm trước, ngay lúc mười hai giờ sẽ có Cố Hoạch Điểu đến gõ cửa.
Cô đi tìm Bạch Nhiên, điều tra những chuyện liên quan đến vụ án.
Dư Niệm đi thẳng vào trọng tâm, nói: “Tôi muốn biết tối hôm qua và cả tối hôm trước nữa, A Ly có ở bên cạnh anh không.”
“Có, sao vậy? Mấy người hoài nghi cô ấy?” Bạch Nhiên đầy vẻ không tin, đối với cái chết của vợ cũng không có nửa phần đau xót, ngược lại, chỉ lo che chở cho bồ nhí.
Dư Niệm cảm thấy buồn nôn, nhíu mày, lại hỏi: “Cả buổi tối, hai người đều ở chung với nhau à?”
“Đương nhiên, chúng tôi ở bên nhau cả đêm, sau đó cùng nhau ngủ. Tôi nói với các người này, đó là chuyện riêng tư của tôi, tôi có quyền yêu cầu giữ bí mật, nếu không phải cảnh sát mấy người lấy cớ điều tra ép tôi nói, tôi cũng không tội tình gì nói ra chuyện tổn hại đến danh dự của mình. Lúc trước tôi có ký thỏa thuận giữ bí mật, các người không được truyền ra bên ngoài, có biết chưa?”
Dư Niệm không thèm để ý đến anh ta.
Cô mang theo máy phát hiện nói dối, đeo thiết bị lên cho Bạch Nhiên, lại hỏi thêm một lần, kết quả thiết bị biểu thị anh ta không nói dối, hết thảy đều bình thường.
Cô vô thức nhíu mày, không biết phải làm gì.
A Ly có chứng cứ ngoại phạm vô cùng xác thực, rõ ràng cô ấy là kẻ tình nghi số một, hiện tại lại có thể dễ dàng thoát được.
Nhưng bất luận nhìn thế nào, Quý Lam chết đi, người được lợi nhiều nhất chính là cô ấy.
Có khi nào là Bạch Nhiên tự cho rằng A Ly không ra ngoài, nhưng thực tế cô lại nhân lúc anh ta ngủ say lẻn đi?
Ai biết được!
Dư Niệm lại dồn hết sự chú ý đến cái chết của người vợ trước, cô lên mạng vơ vét hết mọi tư liệu, moi móc ra We Blog của vợ cũ Bạch Nhiên.
Cô ấy từng ghi chép lại trên blog mỗi sự việc, mà thời gian lời nhắn cuối cùng vĩnh viễn dừng ở ngày 10/8/2013.
Dư Niệm vô cùng rầu rĩ.
Quả nhiên, đàn ông đều không đáng tin cậy, cả đám đều là Trần Thế Mỹ phiên bản hiện đại, một lũ bạc tình.
Chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc.
Cô dừng ánh mắt xem thường trên mặt Thẩm Bạc, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Thẩm Bạc tặc lưỡi, nhếch mày, “Cô Dư cho rằng tôi là người như vậy?”
“Không phải cho rằng, tôi cảm thấy chắc chắn.” Dư Niệm sâu xa nói.
“À, nhưng mà theo sự hiểu biết của tôi về chính mình, con người của tôi, chung thủy hơn bất kỳ ai.” Khi anh nói chuyện hơi mỉm cười, nghe vào thật không đứng đắn, như là một lời bông đùa.
Dư Niệm cũng không để trong lòng, lại chuyển tầm mắt, xem màn hình máy tính.
Cô lật từng trang blog, xem nội dung ở bên trong, hy vọng có thể biết được thêm nhiều thông tin.
Nói không chừng là người quen của vợ trước vì cô mà báo thù?
Dư Niệm theo bài đăng đầu tiên có tựa đề là ‘Hồi ức ngọt ngào’ bắt đầu lật xem, bên trong là ghi chép về cuộc sống hằng ngày của cô, bên dưới là vô số bình luận chửi rủa người chông tệ bạc của bạn bè trên mạng:
“Cục cưng của mình đã hơn ba tháng rồi, ba tháng đầu không thể nói với người khác chuyện mình mang thai, đây là kiêng kỵ, cho nên đến hôm nay, mình mới có cơ hội nói với các bạn.
Ừ, trở lại chuyện gặp gỡ của mình và ông xã. Lúc mình lên đại học, ba mẹ đã qua đời, cho nên anh ấy là thân nhân duy nhất của mình. Chúng mình quen nhau vào năm học lớp mười, lúc đó anh ấy đại diện trường đi thi toán học, diện mạo đặc biệt thanh tú, làm sao giống như bây giờ bị mình chê chứ.”
Cô viết xong đoạn này, bên dưới đính kèm tấm ảnh, mặt đã được biểu tượng dí dỏm che đi.
Chỉ thấy ánh nắng chiếu lên mái tóc chàng trai, hiện lên vầng sáng trắng.
Dư Niệm xem tiếp: “Khi đó chúng tôi cùng nhau học tập, cùng nhau phấn đấu, cuối cùng thi cùng vào một trường đại học, anh ấy liền tỏ tình với mình. Hiện tại rất hạnh phúc, anh ấy vì gầy dựng sự nghiệp mà thường xuyên về nhà rất muộn, nhưng vì nuôi gia đình, không còn cách nào, mình phải thông cảm cho anh ấy nhiều hơn!”
Vợ trước lại đính kèm ảnh chụp lúc Bạch Nhiên làm việc, che mặt, như là bảo vật của riêng cô, muốn khoe khoang, lại sợ bại lộ với mọi người, luôn có chút bất an không tên.
Tiếp theo lại ghi: “Đêm nay, mình ngồi trên giường chờ anh về, thời điểm anh về nhà đã rất muộn, còn phải làm thêm việc, vì không muốn làm ồn đến mình, một mình anh ấy ngồi ở sô pha bắt đầu làm việc. Nhưng cũng chỉ cảm thấy chút mất mát mà thôi, vì đã khá lâu rồi chúng mình không ngủ cùng nhau.”
Lòng Dư Niệm nổi lên cảm giác chua sót tê dại, nói vậy đến chết cô vợ cũng không biết, chồng mình đi sớm về muộn là bởi vì có bồ nhí bên ngoài.
Cô không đành lòng nhưng cũng xem thêm vài dòng rồi không xem tiếp nữa.
Khoảng một lát sau, Dư Niệm đột nhiên nhớ đến lời A Ly từng nói, cô ấy nói lúc học lớp mười cô ấy có quen một người, sau đó Bạch Nhiên cũng là một mình gầy dựng sự nghiệp, từng sự kiện lại vô cùng ăn khớp…
Mà mối tình đầu của A Ly chết trong một tai nạn xe cộ, đây chẳng phải đang ám chỉ tình yêu của cô cùng quẫn mà chết, đều bị hủy bởi một tai nạn xe?
Tai nạn xe cộ?!
Chẳng lẽ là…
Dư Niệm mím môi, cô biết suy nghĩ này quá mức điên khùng.
Một người sao có thể chết rồi sống lại, sao có thể mai danh ẩn tích suốt ba năm, thay đổi dung mạo, chỉ vì thiết kế trò chơi giết người.
Rốt cuộc là tình yêu quá mức sâu đậm, hay là thống khổ đến hận thù có thể hủy trời diệt đất.
Dư Niệm tra ra được số điện thoại của bệnh viện nơi cô vợ trước nhảy lầu tự sát, cô nhấn phím số, vội nói: “Xin chào, tôi là nhân viên điều tra của khu Lỗi Sơn, cần hỏi quý bệnh viện một sự việc rất cấp bách.”
“Được, cô đợi chút, tôi sẽ báo lại.” Người trực ban hình như là một y tá, giọng nói dịu dàng, mang theo chút do dự.
Rất nhanh, cô ấy quay lại, “Xin chào, tôi đã thông báo cho lãnh đạo, cô hỏi đi.”
“Ba năm trước, có phải có một phụ nữ tên là Kỳ Lịch được đưa tới cấp cứu ở quý bệnh viện không?”
“Chính là người bị bồ của anh chồng đụng phải? Tôi còn nhớ, sau khi cô ấy ly hôn, nghe nói bị mắc chứng bệnh trầm cảm, sau đó nhảy lầu tự sát, nhưng mà được cây cối cản lại, không tử vong tại chỗ. Thế nhưng, hình như báo mạng thích viết bậy bạ, đến giờ vẫn còn cho rằng cô ấy chết do nhảy lầu tự sát.”
“Sau đó cô ấy đi đâu?”
“Không biết nữa, hình như được chuyển đến một bệnh viện nhỏ ở nông thôn, cụ thể thế nào, tôi cũng không biết rõ lắm. Nhưng mà, cô ấy không có chết, chỉ đụng bị thương ở đầu thôi, mất ý thức rồi rơi vào trạng thái hôn mê, đã tỉnh hay chưa tôi cũng không rõ nữa.”
“Được, tôi biết rồi.” Dư Niệm cúp máy.
Kỳ Lịch không cha không mẹ, nhiều nhất lúc ấy chắc được bạn bè chăm sóc, lại không có chồng, ai lại đi để ý sống chết của cô?
Cô chỉ cần giải phẫu thẩm mỹ thay đổi gương mặt, rồi hủy hết thân phận lúc trước, liền hoàn toàn có thể mai danh ẩn tích, lần nữa bắt đầu cuộc sống mới.
Hơn nữa, mấu chốt của vụ án này chính là chìa khóa và khóa mật mã, bởi vì căn nhà đó vốn chính là nhà tân hôn của Kỳ Lịch và Bạch Nhiên, đương nhiên cô có chìa khóa rồi.
Như vậy, rốt cuộc A Ly có phải Kỳ Lịch sau khi đã thay hình đổi dạng không?
Dư Niệm còn chưa kịp tiêu hóa xong tin tức này, chợt nhận được một tin: Ông chủ tiệm mỳ tự thú.
Sao lại trùng hợp như vậy?
Cố tình tự thú ngay thời điểm cô đang hoài nghi A Ly?
Dư Niệm chạy vội đến cục cảnh sát Lỗi Sơn, ông chủ đang ở trong phòng thẩm vấn.
Cô đi vào, ngồi xuống trước mặt ông chủ tiệm.
Đèn trong phòng thẩm vấn rất tối, ánh sáng là màu xám trắng, mỏng manh mà u ám, có mùi chán nản.
Dư Niệm đan hai tay vào nhau, đặt lên trên bàn, “Anh tự thú?”
“Tất cả đều là tôi làm.”
Dư Niệm thở dài, “Anh nói thử xem.”
Ông chủ tiệm mỳ gật đầu.
Dưới hàm anh ta toàn là râu, vừa cứng vừa ngắn, nhuốm màu than chì nhợt nhạt, đột ngột hiển hiện vẻ tiều tụy cùng lo âu của anh ta.
Anh ta thất thần: “Tôi rất yêu A Ly, nhưng tôi biết cô ấy một lòng thích ông chủ Bạch. Cho nên tôi muốn giúp cô ấy, đầu tiên tôi bắt cóc con trai của Quý Lam, vốn muốn đe dọa để cô ta ly hôn. Nhưng cô ta lại báo cảnh sát, cảnh sát điều tra nghiêm ngặt, tôi lo lắng, lại cảm thấy hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm cho đến cùng, trực tiếp giết cô ta, như vậy A Ly có thể đường hoàng ở bên ông chủ Bạch rồi.”