Dư Niệm giật mình.
Giao cô cho anh Thẩm?
Ý gì đây?
Cô nghĩ không lẽ Tiểu Bạch lòng không cam tình không nguyện mà gửi gắm cả quãng đời còn lại của cô cho anh Thẩm.
– Chính là ý đó- Tiểu Bạch nhìn cô một cái, nói.
Dư Niệm vừa mới hớp ngụm rượu dương mai vào miệng suýt nữa phun ra, cô khó tin nhìn Tiểu Bạch:
– Thằng nhóc này học thuật độc tâm từ khi nào vậy.
– Bởi vì em rất hiểu chị Dư Niệm, cho nên đoán được chắc chắn chị đang có suy nghĩ này- Cậu suy tư chốc lát, bổ sung- Nhưng mà, theo quan sát của em, anh Thẩm cũng là lựa chọn không tồi đâu. Anh ấy đối với con gái rất chừng mực, bình thường khoảng cảnh tiếp xúc cũng chính là khoảng cách tiếp đãi khách hàng, không giống như đối với chị Dư Niệm, là khoảng cách lưng lửng của bạn bè và người yêu. Với anh ấy mà nói, chắc hẳn chị là sự tồn tại khá đặc biệt.
Dư Niệm đẩy dĩa thức ăn cho Tiểu Bạch, dặn cậu ăn nhiều một chút.
Cô sợ cậu ấy lắm mồm, ngộ nhỡ bị Thẩm Bạc nghe được thì phiền phức lắm.
Đúng lúc, Thẩm Bạc cũng đang nhìn cô, đưa cái chén đến, tỉnh bơ nói:
– Có thể gắp một miếng đậu hủ chiên cho tôi không?
Dư Niệm nhìn lại hướng để thức ăn, quả thật gần cô hơn một chút.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu, gắp hai miếng đậu hủ cho Thẩm Bạc.
Trong bữa tiệc tối này, cô lại ăn vài con cua lớn.
Lúc giương mắt, đuôi mắt của cô thoáng đảo qua đậu hủ còn chưa vơi trong chén của Thẩm Bạc, không khỏi nhủ thầm: Nếu không thích ăn đậu hủ, còn kêu cô gắp làm gì? Thằng nhãi này đúng là lạ lùng.
Đợi đến sau khi cơm no rượu say, Dư Niệm thất tha thất thểu quay về phòng, chưa đi được mấy bước, đã vịn lan can nôn mửa.
Ý thức của cô có chút mơ hồ, đến cuối cùng làm thế nào lên giường cũng không nhớ rõ.
Chỉ là trong lúc mơ màng, hình như lại nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông trong mộng kia, đen láy, xuất hiện chói mắt, có thể sánh với ánh trăng.
Hẳn là tối qua ngủ trễ quá dẫn đến giấc mơ đan xen hiện thực, cho nên đã khơi gợi lại đoạn ký ức khó quên này.
Người đàn ông thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ đó, kiếp này có lẽ cô tìm không ra.
Dư Niệm day trán, bò dậy, lại bị một luồng hơi nóng thu hút, trên tủ đầu giường có đặt ly nước, vẫn còn bốc khói lượn lờ, chắc là Thẩm Bạc để ở đây.
Loại người dịu dàng quan tâm, chu đáo mọi nơi, cũng chỉ có mỗi Thẩm Bạc.
Dư Niệm nhấp chút nước, nhiệt độ vừa vặn, trướng khí trong dạ dày cuối cùng cũng được dẹp yên.
Đã là chín giờ sáng.
Đợi đến khi cô tới phòng ăn, còn có một phần cháo đậu xanh được bọc cẩn thận bày ở trên bàn, bện cạnh có tờ giấy, trên mặt viết: Ăn cháo rất tốt cho dạ dày, xin mời từ từ thưởng thức, cô Dư.
Dư Niệm húp chút cháo, thuần thục giải quyết bữa sáng.
Cô vừa định đi, thì bị Tề Thù kéo lại.
– Cô Dư, có thể mượn bước trò chuyện không?- Tề Thù vẫn cười ôn hòa như trước, hệt như một nữ sĩ dịu dàng bước ra từ tranh sơn thủy, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều mang ý vị độc tôn.
Dư Niệm có chút sợ cô, vô thức đi chậm hơn nửa bước, cứng ngắt đáp:
– Sao vậy?
Tề Thù chỉ cười mà không nói, vẫy tay với cô:
– Chúng ta ra hậu viện nói chuyện nha.
– Vâng- Dư Niệm nếu co giò chạy mất, có vẻ càng thêm quái gở.
Là chuyện đêm qua nhìn trộm búp bê, cô ấy đã phát hiện ra?
Nghĩ đến đây, Dư Niệm bất chấp đi theo.
– Cô Tề, cô muốn nói gì?
- Suỵt…- Tề Thù làm động tác im lặng.
– Tôi khá tò mò- Dư Niệm lại nói.
– Cô muốn làm ồn đến nó à.
– Nó?- Dư Niệm lập tức dừng bước, cô cảm thấy con đường phía trước hiểm trở trùng trùng, là địa ngục tối tăm không có mặt trời.
– Thôi được, vậy ở chỗ này nói đi- Tề Thù thân mật kéo cô ngồi xuống- Hôm qua, cô gặp nó thật à?
Dư Niệm mím môi, không đáp.
– Là nó nói tôi biết.
– Nó?- Dư Niệm khẽ cắn môi dưới, không biết phải trả lời ra sao.
Nhưng đây chỉ là một vật chết, làm sao có thể nói chuyện, làm sao có khả năng dùng ngôn ngữ biểu đạt những gì chứng kiến chứ?
Đây chẳng phải là biến thành yêu quái rồi à?
Tề Thù nghiêng đầu nhìn cô, cười rạng rỡ, ngây thơ thanh thoát, còn mang theo chút trong sáng của trẻ thơ:
– Cô đừng sợ, nó rất là tốt. Chỉ là gần đây có hơi lạ, tôi cũng không biết diễn tả thế nào, nhưng tóm lại so với trước đây thì có hơi khác thường.
– Khác thường? Nó khác thế nào?
– Khi tôi vừa mới có được nó, tình cảm của nó với tôi rất tốt. Trên thực tế, tôi cũng không muốn bán nó đâu, mà là yêu cầu của nó, ngay cả khách mời tham gia đấu giá, cũng là một tay nó lựa chọn.
– Dụng ý của nó là gì?
– Tôi không biết mục đích của nó là gì, cũng không hiểu dụng ý của nó- Tề Thù ủ rũ lắc đầu- Tôi nghĩ, có thể là nó đang muốn bắt hung thủ đã giết chết nó.
– Hung thủ giết chết nó?- Dư Niệm bối rối- Cô Tề, rốt cuộc cô muốn nói gì?
– Nghe vậy có phải khiến cô cảm thấy đây là một chuyện hoang tưởng không?
– Ừm.
Tề Thù ngước lên nhìn trời, bùi ngùi:
– Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Gặp được nó chính là một chuyện tuyệt vời, chẳng phải sao?
– Đằng sau nó có câu chuyện à?
– Cô muốn nghe?- Tề Thù cười nhạt.
– Ừ, tôi thấy rất hiếu kỳ.
– Tôi nhặt được con búp bê này tại hiện trường tai nạn giao thông. Trên người búp bê dính toàn là máu, chắc cậu bé đó rất thích đồ chơi nên không chịu buông tay, phía trên vẫn còn vương lại chút độ ấm- Giọng Tề Thù êm ái, hệt như đang kể lại một chuyện không hề liên quan đến cô, thực chất bên trong lại rất đau thương.
– Lúc đó tôi đang đứng ngay giao lộ, tận mắt thấy toàn bộ quá trình, có hai cha con băng qua đường, không cẩn thận bị xe tông trúng, người lái xe say rượu, không thấy có người đang qua đường, về sau bị ở tù- Cô nói- Đây chính là nguyên nhân sự việc, sau đó tôi phát hiện ra, nó biết nói chuyện, biết di chuyển, biết cười, mà lại chỉ làm những động tác đó với một mình tôi, nó không muốn để bất cứ ai phát hiện ra bí mật này.
– Vậy tại sao lại nói với tôi?
– Đây cũng là yêu cầu của nó, tôi không biết tại sao nữa.
– Vậy về sau thì sao?
– Về sau, nó nói với tôi, nó và cha nó không phải chết vì tai nạn, mà họ là bị mưu sát- Câu chuyện của cô hệt như lá phong mùa thu nhuốm đỏ, có một loại đẹp đẽ văn chương, lại có chút thê lương của thu muộn.
– Mưu sát?- Dư Niệm nhíu mày.
– Cũng không phải mưu sát ở nghĩa đen, mà là mưu sát linh hồn. Họ bị một người hủy hoại đi cả đời, hiện tại nó đến để báo thù.
– Ý cô là, một người trong số chúng tôi là hung thủ à?- Dư Niệm ngồi ngay ngắn lại.
– Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy. Cho nên, có thể giúp tôi ngăn cản hắn được không. Xem như tìm được hung thủ đi, cũng không ai tin nó. Nhưng nếu nó cứ khư khư cố chấp, tôi… tôi cũng không biết phải làm gì.
Dư Niệm vẫn chưa kịp tiêu hóa thông tin của cô, liếm liếm bờ môi khô khốc của mình, nói:
– Đợi đã, cô Tề nói là, có một linh hồn đang trú ngụ trong búp bê của cô, nó nhập hồn vào đó nhiều năm như vậy là vì muốn trả thù?
– Không sai.
– Sự việc xảy ra lúc nào?
– Hình như ngày 20 tháng 6 của mười năm về trước- Tề Thù ưm một tiếng.
– Mặc dù tôi rất muốn tin cô, nhưng đây cũng quá…
– Cô không tin à- Tề Thù cụp mắt, che đi ánh sáng trong mắt- Chuyện này, tôi biết sẽ không ai tin. Nhưng cô cũng nhìn thấy nó cử động mà, không phải sao?
– Quả thật tôi có thấy- Dư Niệm gật đầu không cam lòng, bất luận thế nào cô cũng không muốn thừa nhận loại chyện quỷ thần quái dị này.
Búp bê biết di chuyển?
Oan hồn nhập thể?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, có lẽ cô sẽ không ngồi nghe hết câu chuyện của Tề Thù.
– Ôi, nó gọi tôi về rồi, chào cô Dư, tôi đi trước- Tề Thù yểu xìu đứng lên, đi về phía bên kia hàng lang.
Dưới ánh nắng ấm áp, chiếc áo khoát dài chấm đất màu đỏ sẫm mỏng manh, nổi bật một khoảng đỏ, làm mê say ánh mắt.
Dư Niệm mờ mịt nhìn theo bóng lưng dần dần đi xa của Tề Thù, rơi vào trầm tư.
Trên đời này, thật sự có lời giải về oan hồn?
Thật sự sẽ có người không cam tâm mà trở về báo thù sao?
Cô không khỏi nhớ đến một câu nói: Thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.
Dư Niệm trở về phòng, giữa đường đụng phải Từ Thiến đang đi tuần tra.
Từ Thiến hùng hổ chạy đến, cười to:
– Chị Dư Niệm!
– Tiểu Thiến?
– Đừng gọi Tiểu Thiến mà, chị gọi thế này, hai đứa lính của em mà nghe thì làm sao phục em?- Từ Thiến bất mãn lầu bầu, nhưng trên mặt vẫn cười ha ha.
– Cô nhận lính hã?
– Ờ thì những người trong cục đó, kêu là em ra ngoài cũng nửa năm rồi, xem như có chút thành tựu. Em dùng cái này để tụi nó phục em- Từ Thiến giơ nắm đấm lên, đắc ý nói.
Dư Niệm thở dài, nhìn lại Từ Thiến, da nâu, mũi cao thẳng, lại cắt tóc ngắn cũn cỡn, có loại khí chất của mấy cậu nhóc đẹp trai, cách nói chuyện và cử chỉ cũng không hề giống con gái chút nào.
Dư Niệm không khỏi quan tâm đến chung thân đại sự của cô:
– Tuy em là cảnh sát, nhưng cũng là con gái, bình thường dịu dàng một chút, biết chưa?
– Không biết, cũng không muốn biết- Cô ngại Dư Niệm càm ràm- Thôi, đừng nói chuyện này. Tối nay em tới phòng chị uống rượu họp mặt được không? Em cố tình cho người xuống núi mua rượu gạo bằng nước suối chảy từ khe núi xuống, là đặc sản ở đây, ủ ra từ gạo nếp, nếm thử chút chứ?
– Em còn uống rượu nữa à?
– Không nói giấu gì chị, năm em mười bảy tuổi đã theo người ta ra ngoài học uống rượu, đánh nhau, suýt nữa làm ba em tức chết, còn cầm cây gậy to bằng này đuổi em từ làng trên đến xóm dưới, sắp mất luôn nửa cái mạng- Từ Thiến dùng ngón cái và ngón trỏ mô phỏng lại kích cỡ cây gậy kia.
Dư Niệm tưởng tượng ra cảnh đó, phì cười:
– Rồi rồi rồi, chuyện uống rượu không vội, đợi em xuống ca rồi nói.
Đến đêm, Từ Thiến quả nhiên mang theo rượu đúng hẹn đến.
Cô vừa ngồi xuống nói vài câu, đột nhiên nghe trong phòng ở hậu viện vang lên tiếng hét thảm thiết.
Dư Niệm cùng cô đưa mắt nhìn nhau, lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.
Đèn lấp lóe chớp tắt, hắt ra thứ ánh sáng không đều, trên lớp giấy bên ngoài chụp đèn tự dưng hiện ra một câu: Giết tôi, là ngươi à?
Thế là, trong phòng của họ cũng phát ra tiếng la lên kinh sợ, hòa cùng tiếng la của bên ngoài, liên tục không ngừng.
Chẳng lẽ, đây là búp bê bắt đầu kế hoạch báo thù của nó ư?
Trong lòng Dư Niệm lờ mờ có chút bất an, luôn cảm thấy đây chỉ là mới bắt đầu, thứ khó giải quyết vẫn còn ở phía sau.
Nhưng mà, ban đầu rõ ràng không có chữ, sao đột nhiên lại xuất hiện hàng chữ này?