Thẩm Bạc

Chương 5

Mùa thu vốn nhiều mưa, một chút mây đen che lấp, chớp mắt mưa phùng kéo đến rả rích, tí tí tách tách.

Bên ngoài ồn ào, bên trong lại lặng ngắt như tờ.

Tiếng nói Tiểu Bạch quanh quẩn bên tai Dư Niệm, mặc dù nhỏ đến không thể nghe thấy, lại kích thích tiếng vọng cực lớn trong lòng cô.

Cô thành công, giành được lòng tin của Tiểu Bạch.

Dư Niệm gật đầu, ý bảo Tiểu Bạch bắt đầu nói.

Nghe miêu tả của hắn, hai người họ quen nhau ở khu Hoàng Sơn vào một năm trước.

Thời tiết hôm đó cũng như bây giờ, trời lạnh, mưa dầm.

Tiểu Bạch từ biệt bà nội nuôi hắn khôn lớn, định đến khu Hoàng Sơn tìm một công việc.

Hắn chưa từng được đi học, từ nhỏ đến lớn đều tự bản thân ghép vần nhận biết chữ, lại bị điếc bẩm sinh, nên không thể tìm được công việc nào làm.

Vì vậy, ban ngày hắn phụ việc ở công trường, ban đêm thì thử gửi bản thảo cho tòa soạn, tiền nhuận bút viết tay tuy thấp nhưng giúp văn chương càng khá hơn.

Khi hắn lần đầu tiên nhận được tiền nhuận bút, bị một tên côn đồ trên phố theo dõi hắn rất lâu cướp hết tiền.

Khi chúng đánh hắn, còn tưởng hắn quá chảnh chọe, hồi lâu cũng không hé răng, đau thế nào cũng không cúi đầu xin tha.

Tên côn đồ thấy quá nhàm chán, nhét tiền vào túi rồi bỏ đi.

Một mình Tiểu Bạch ngồi xổm trước cửa quán bar đợi mưa tạnh.

Hắn cũng không biết nên làm gì, có lẽ đến công trường tiếp tục phụ giúp, nhưng tòa nhà cũng sẽ mau chóng xây xong, không biết quản công của công trình đó còn nhận hắn tiếp không.

Hắn cảm thấy khỏe miệng rất đau, đưa tay lên lau, có chút vệt máu khô đi.

Mở miệng, cũng không dám há to.

Lúc này, một người phụ nữ ngậm điếu thuốc đi ngang qua, quay đầu lại đánh giá hắn một lượt, vốn muốn đi tiếp, lại quay trở lại.

Cô ấy hỏi hắn tên gì, trông hình dáng khuôn miệng khi phát âm, đại khái có thể đoán ra là như vậy.

Tiểu Bạch lắc đầu, hắn không có tên, bà nội ở quê cũng dùng tiếng địa phương gọi tên hắn, phát âm là ‘Bạch’, lại không biết đổi thành chữ giản thể là gì.

Cho nên, người phụ nữ đó cũng gọi hắn là Tiểu Bạch.

Cô ấy chính là người mà Dư Niệm luôn tìm kiếm.

Dư Niệm đang nhìn bản ghi chép, thấy Tiểu Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.

“Về sau thì sao?” Cô hỏi.

Tiểu Bạch chuyển tầm mắt, tiếp tục viết xuống…

Sau đó, hắn sống ở dưới lầu nhà cô ấy.

Tiểu Bạch cũng không biết tại sao lại đi theo cô, chỉ cảm thấy là vết thương hắn do cô băng bó, là mạng hắn do cô cứu.

Hắn muốn báo đáp cô.

Hơn nữa, người phụ nữ này luôn mặc váy màu xanh lam, trông gọn gàng xinh đẹp, kiểu như vầng sáng từ ánh trăng tỏa ra, lấp lánh lấp lánh.

Ngộ nhỡ có người gặp rồi nảy sinh lòng tham thì sao?

Hắn phải ở lại bên cạnh cô, chờ đợi cô.

Cô đuổi hắn đi, ngại hắn phiền. Rõ ràng chán ghét cực kỳ, rồi lại gọi hắn lên lầu ăn cơm.

Rồi về sau, Tiểu Bạch liền sống cùng cô, biết được công việc của cô là pháp y, còn thấy hơi xấu hổ.

Cô trông lợi hại như vậy, hắn cái gì cũng không có, chăm sóc cô không được, cũng không giúp được cô.

“Tôi muốn giết người, anh sợ không?” Cô hỏi hắn.

Tiểu Bạch lắc đầu.

Cô ta cảm thấy không chút thú vị, bắt chéo hai chân thon dài, viết một danh sách lên trang giấy: “Người này đi, tôi giết hắn”.

Không qua mấy ngày, người đàn ông kia thật sự đã chết.

Tiểu Bạch lại có phản ứng, cô ta nói đấy là thật.

Cô thực sự giết người, rõ ràng cười xinh đẹp như vậy, nhưng lại dịu dàng nói ra những lời tàn nhẫn.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Bạch mở miệng nói chuyện, nói năng lộn xộn, giọng nói quái đản, cũng đặc biệt buồn cười.

Người phụ nữ đó quả nhiên vui vẻ, nhưng cuối cùng, lại cô đơn nói: “Tôi nói với anh là bởi vì tôi biết anh sẽ không nói với người khác, tôi tin anh.”

Thực sự đó cũng không phải là tin tưởng, chỉ là Tiểu Bạch nói ra hung thủ, ai sẽ tin?

Hắn là người điếc.

Rồi về sau nữa, lại chết thêm một người.

Tiểu Bạch tự an ủi chính mình, cô là đang giết kẻ xấu.

Những người đó tàn nhẫn bất nhân với chính con cái của mình, đáng chết, không phải sao?

Qua vài ngày, lúc Tiểu Bạch về nhà, ở cạnh cửa nhìn thấy một bé gái.

Cổ tay nó bầm tím, một đường dài nhỏ, như bị người ta đánh.

Tiểu Bạch đi qua hỏi nó, nó lại há miệng nhưng không nói nên lời.

Là một cô bé câm, đồng cảnh ngộ với hắn.

Tiểu Bạch cũng không biết tại sao, lại mang cô bé vào nhà.

Hắn muốn đi ngủ một chút, khi thức giấc thì lại không thấy cô bé đâu, trên bàn có vài thứ kỳ lạ, giống như loại dao dài nhỏ.

Không qua bao lâu, còn có cảnh sát phá cửa xông vào, bắt hắn lại.

Dư Niệm mím môi, khẽ nói: “Cô ấy đang lợi dụng anh, anh phải biết là như vậy.”

Tiểu Bạch mơ màng nhìn cô một cái, rồi viết tiếp: “Cô ấy là người rất tốt, chạy trốn rồi cũng là người rất tốt. Cô ấy đối xử với tôi tốt lắm, cô bé cũng là cô ấy mang đi, cô ấy sẽ đối xử tốt với nó. Cho nên, tôi sẽ tiếp tục che giấu.”

“Cho nên, anh muốn hy sinh bản thân, để mình chịu tội thay người khác?”

“Cô ấy đã cứu mạng tôi, tôi vẫn biết ơn cô ấy.”

Dư Niệm day day thái dương, nói: “Tiểu Bạch, cảnh sát rất giỏi, họ đã điều tra ra được anh không phải là thủ phạm rồi.”

“Thật không?” Hắn viết xuống, bỗng nhiên dừng bút trong chốc lát, rồi viết chữ thật lớn, “Vậy các người tìm được cô ấy chưa?”

“Vẫn chưa, nhưng căn cứ theo những gì anh mô tả, họ đã đi điều tra nhân viên pháp y gần đây xin nghỉ việc là ai, bước đầu xác định ra kẻ tình nghi.” Dư Niệm lấy tấm ảnh chụp vừa mới nhận được qua điện thoại, cho hắn xem, “Là cô ấy đúng không?”

Tiểu Bạch gật đầu, thú nhận là cô ta.

Dư Niệm không muốn gạt hắn, lại lấy lời dự báo cái chết ngày hôm qua cô tìm được cho hắn xem, “Cô ấy chính miệng thừa nhận, anh là người chịu tội thay mà cô ấy tìm được. Có thể không phải cô ấy muốn cứu anh, mà là từ lâu cô ấy đã lên kế hoạch giết người, hơn nữa còn theo dõi anh.”

Tiểu Bạch hỏi cô: “Tại sao?”

Dư Niệm lắc đầu, cô cũng muốn biết tại sao, nếu biết, có lẽ có thể ngăn ngừa tai họa xảy ra.

Trời quá tối, trong phòng liền bật đèn.

Gió lạnh thổi vào, đèn hơi lay động, chao đảo trên trần nhà.

Đôi môi Tiểu Bạch mím chặt, hình thành một đường thẳng.

Hắn túm quần, ngón tay rất chặt, buông ra, lại bắt lấy nếp nhăn.

Cứ lặp lại như vậy, ống quần trở nên thẳng nhàu lẫn lộn.

“Tại sao?” Hắn khẽ nhếch miệng, mặt đỏ lên, thở mạnh.

Dư Niệm biết hắn đang tự trách, đưa tay, vỗ vỗ lưng hắn, “Anh đừng lo lắng, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm đứa bé.”

“Không…” Hắn cụp làn mi dài đen nhánh, giống như đang đấu tranh tư tưởng, rối rắm một hồi mới nói, “Tôi là nói, tại sao phải gạt tôi?”

Dư Niệm kinh ngạc.

Đúng rồi, hắn nhạy cảm lại yếu đuối, đối mặt với người mà bản thân một lòng muốn bảo vệ, có loại bướng bỉnh và kiên trì mà người bình thường khó lý giải.

Cho đến khi biết được, tất cả những gì hắn bảo vệ đều là hư ảo.

Sự thuần khiết cùng chân thành trong suy nghĩ của hắn, đều là nguyên nhân để người khác huyễn hoặc ra lừa dối hắn.

Cô ta chẳng qua chỉ dẫn dắt hắn, cam tâm tình nguyện chịu chết vì cô ta mà thôi.

Cũng chỉ có vậy.

Dư Niệm không biết nên nói gì nữa, cô lần nữa cầm cái bánh bao con thỏ, đưa đến bên miệng hắn, cười nói: “Ăn nữa không? Ăn xong để tôi mang dĩa đi dẹp.”

Tiểu Bạch gật đầu, tay nắm chiếc bánh bao rất chặt.

Ngón tay hắn vẫn rất trắng, bao lấy chiếc bánh mềm mại bên trong, ánh vào bóng râm nhợt nhạt, như hợp thành một thể.

Dư Niệm đóng cửa lại, rời khỏi đó.

Chuyện anh Thẩm ủy thác, cô đã hoàn thành xong toàn bộ.

Thứ còn lại, chính là chi phí đã bàn bạc trong email, chỉ chờ tiền vào tài khoản.

Dư Niệm trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Cô nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện trên bàn có thêm một cây hoa hồng mới cắt, như là sinh trưởng trong nhà kính, mềm mại vô ngần.

Màu đỏ tươi đẹp, nhiệt tình như lửa, biến cả căn phòng xinh đẹp theo.

Là anh Thẩm kia tặng à?

Dư Niệm bất giác nhoẻn miệng cười, rồi khôi phục vẻ điềm đạm, quay lại bắt đầu thu dọn quần áo.

Thứ cô mang đến không nhiều, chỉ có hai bộ quần áo.

Trước khi ra khỏi nhà còn mặc chiếc áo khoác màu sẫm, trên cổ quàng thêm khăn choàng, hai đầu khăn buông thõng theo gió, có một loại ý cảnh đông nhẹ cùng êm êm ấm áp.

Cô kéo vali hành lý, đầu tiên là chào tạm biệt dì Trương.

Dì Trương mỉm cười ấm áp, đưa cho cô một chiếc trâm cài, là hàng thủ công, dùng sợi bạc, khéo léo kết thành con bướm.

Rất đẹp, cô rất thích.

Dư Niệm gật đầu, nói cám ơn, hỏi: “Anh Thẩm đâu?”

Dì Trương chỉ ra sân, có ý nói cô đi ra đó.

Dư Niệm xoay người đi vào đình nghỉ chân, Thẩm Bạc ngồi xổm trong nhà kính, anh đeo bao tay màu đỏ, cầm một cây kéo, đang cắt tỉa hoa cỏ.

Bên ngoài nhà kính bao phủ một tầng sương mù ẩm thấp và dày đặc, xa xa sơn thủy cùng căn phòng như chìm bên trong đó, chỉ nhìn thấy đỉnh nhọn cùng ngọn hải đăng, như ẩn như hiện.

Dư Niệm hít một hơi, nói: “Anh Thẩm, tôi phải đi rồi. Điều anh muốn biết, tôi đều viết hết trong thư, đặt trên bàn ở lầu hai.”

“Hai ngày nay, cô sống thế nào?” Dường như anh đối với chân tướng không cảm thấy hứng thú, thản nhiên hỏi han, “Có thể ăn cơm nóng, còn có chỗ nghỉ chân, cho tôi một đáp án chung chung cũng được. Nếu cô kiệm lời, thậm chí có thể nói tốt, hoặc là không tốt.”

Dư Niệm biết câu ‘mọi việc phải chừa lại đường lui, để ngày sau còn vui vẻ gặp lại’, cho nên khách sáo mỉm cười, đáp, “Tôi sống rất tốt, mọi phương diện, đều rất hài lòng.”

“Không cần dùng bữa tối mà đi rồi sao? Tôi đích thân xuống bếp, từng ăn gan ngựa nướng chưa?” Anh đứng dập, nhẹ nhàng phủi phủi đầu gối lấm lem, bên môi lại gợi lên ý cười như gần như xa.

“Không cần đâu, tôi chỉ muốn về nhà. Tóm lại mấy ngày này, đã làm phiền anh Thẩm rồi.” Dư Niệm nói cám ơn xong, xoay người, đi về hướng cổng lớn.

Đi được vài bước, cô mới vừa đặt tay lên cánh cửa gỗ bị mưa thấm ướt, lại bị tiếng nói cắt ngang động tác: “Đúng rồi, câu hỏi cuối cùng, cha cô thật sự tự sát à?”

Đồng tử Dư Niệm chợt co rút lại, cô đột nhiên quay đầu, nhìn về hướng Thẩm Bạc: “Anh Thẩm, lời này của anh là có ý gì?”

Ý cười Thẩm Bạc lan tràn, càng lúc càng mở rộng, cuối cùng lặp lại: “Là nghĩa đen, cô thực sự cảm thấy, cha cô là tự sát à?”

Đáy lòng Dư Niệm ngổn ngang cảm xúc, lời này của anh là, đã biết được gì đó?

Thực tế là ai cũng nói cha cô tự sát, duy chỉ có mình cô không tin.

Người cha khi dỗ dành cô, mày hơi nhíu lại, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều như vậy, sao có thể… bỏ lại cô không cần?

Dư Niệm mím môi, sắc mặt bị lời nói này làm tái đi, cô nổi giận, “Anh Thẩm, tốt nhất anh đừng lấy cha tôi ra đùa giỡn.”

Thẩm Bạc cụp hàng mi dài, sâu xa nói: “Cô Dư biết mà, tôi tuyệt đối không nói bừa.”

“Vậy thì, rốt cục anh đã biết gì rồi?”

“Chỉ là suy đoán, tôi vẫn chưa hiểu rõ sâu xa trong chuyện này.” Thẩm Bạc phủi phủi cát đất bên ngoài chiếc bao tay, trịnh trọng nói một câu rất lạ, “Chỉ là, nếu cô muốn, tôi có thể hỗ trợ cô.”

“Anh giúp tôi?” Dư Niệm lấy lại tinh thần, quả thực, cô cần trợ giúp, mà Thẩm Bạc thật sự là một đối tượng hợp tác lý tưởng.

Anh có tiền có quan hệ rộng rãi, có thể giúp được cô.

“Còn điều kiện?”

Thẩm Bạc lúc này mới không nhanh không chậm đáp, “Tôi rất thích tài năng của cô Dư, cho nên sau này, cô cho tôi tùy ý sử dụng.”

Khuôn mặt anh dần dần bị sương mù vây lấy, nhạt dần, nhạt dần.

Anh, giống như ảo ảnh ốc đảo mơ hồ không rõ trong sa mạc, không biết thật giả, lại mang màu sắc thần bí, để mê hoặc chúng sinh.
Bình Luận (0)
Comment