Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 116

Cho nên không thể thiếu được một nữ chủ nhân, tâm tình hắn càng sốt ruột mong chờ Anh Minh tỉnh lại, giống như đứa trẻ ý thức được nguy hiểm tìm kiếm sự che chở. Không có nàng, hắn cảm thấy hậu cung ngừng trệ, không quy củ không vương pháp. Trong lòng hắn có tâm sự, cũng không biết nên nói cùng ai.

Trắc phúc tấn không nỡ rời xa khuê nữ, dùng cơm xong vẫn trở lại trông chừng nàng. Hẳn là phải cảm ơn Hoàng đế, bỗng nhiên Anh Minh có biến cố, việc đầu tiên hắn nghĩ đến chính là đến Tề gia đón người, đón cả nhà vào cung an ủi cõi lòng nàng ấy. Mặc dù nàng ấy có biết người nhà vào cung hay không, theo Trắc phúc tấn thấy, ít nhất ở điểm này, đãi ngộ của Anh Minh hơn xa Tiên Hoàng hậu.

Làm mẫu thân đều như thế, luôn luôn hướng về khuê nữ của mình. Lúc trước trong cung có ý định cho Anh Minh làm Kế Hoàng hậu, Trắc phúc tấn rất không thích, ai bằng lòng cho con gái mình đi làm vợ kế? Mặc dù người kia là Hoàng đế, bà thấy cũng không phải mối hôn sự tốt. Sau đó không có cách nào, buộc phải chấp nhận, sau một thời gian dài cũng đành cam chịu, huống hồ đứa con rể này không chê vào đâu được. Trắc phúc tấn nhìn phía giường sưởi, hắn không đi xa, ngây người ngồi đó. Bởi vì chờ đợi thời gian quá dài, trong mắt mang tơ máu nhàn nhạt, thoạt nhìn gương mặt trẻ tuổi kia có chút sa sút tinh thần.

"Vạn tuế gia, ngài ngủ một lát đi." Trắc phúc tấn không nhìn nổi nữa, khuyên giải hắn: "Sợ là nương nương chưa tỉnh ngài đã gục ngã trước rồi."

Hoàng đế a một tiếng: "Trẫm không mệt, nàng chưa tỉnh, trẫm cũng không ngủ được."

Trắc phúc tấn nhìn Đức Lộc đứng bên cạnh, ra hiệu Đức Lộc khuyên can. Đức Lộc hiểu ý, nhỏ giọng nói: "Chủ tử, từ đêm nói chuyện với Lão phật gia xong ngài liền không chợp mắt, đến hôm nay đã là ngày thứ ba, cứ như vậy thân thể sao chịu nổi? Để Lão phật gia và Thái hậu biết bọn họ sẽ không an lòng, lát sau lại tự mình chạy tới, trời lạnh như vậy, không nên để các lão chủ tử nhiễm lạnh."

Tầm mắt Hoàng đế vẫn dừng lại trên mặt Anh Minh: "Trẫm sợ nàng ấy tỉnh dậy không thấy trẫm sẽ sốt ruột."

Trắc phúc tấn nghe xong trực tiếp thở dài, thì ra Hoàng đế này là một người si tình, thật hiếm có. Lúc này thành kiến của bà với hắn hoàn toàn tiêu biến, Trắc phúc tấn nói: "Nương nương biết tấm lòng của Vạn tuế gia, ngài đối tốt với nàng ấy như vậy là may mắn tu từ kiếp trước của nàng ấy."

Là may mắn sao? Hoàng đế cười khổ: "Thật ra trẫm cảm thấy là trẫm liên lụy tới nàng ấy. Nếu không phải trẫm, hẳn là nàng ấy sẽ gả cho Hải Ngân Đài, trải qua những ngày tháng bình yên."

Trắc phúc tấn không ngờ một vị chủ nhân thiên hạ lại có thể không chút kiêng dè nhắc tới việc định thân trước kia của Hoàng hậu, thậm chí thoải mái thừa nhận điểm chưa tốt của bản thân. Chẳng qua cũng không cần thiết so sánh với Hải Ngân Đài, Trắc phúc tấn cuộn khăn, vừa lau mồ hôi cho Anh Minh vừa nói: "Vạn tuế gia không biết ư, trên đời này chẳng bao giờ có chuyện gì hoàn toàn theo ý mình, có khi rất gian nan, có khi hơi thiếu sót. Bên trong những phủ đệ nhà cao cửa rộng đó có nhiều chỗ ngặt nghèo, bảy cô tám dì lại thêm bạn bè thân thích, chu toàn đối nhân xử thế, bên nào không phải vất vả? Nương nương của chúng ta sinh ra là người thờ ơ không để bụng, muốn nàng ấy giao thiệp chu toàn mọi phía, thật sự làm khó nàng ấy. Trong cung cũng có chỗ tốt, ít nhất bớt được chuyện giả lả giao thiệp phiền toái. Nếu hỏi ý nàng ấy, đến tám phần là nàng ấy sẵn lòng vào cung.”

Hoàng đế nghe mẫu thân nàng nói, câu cuối nghe hết sức rõ ràng. Nàng sẵn lòng vào cung, vậy chứng tỏ nàng không hối hận vì gả cho hắn! Hắn nhìn sang người trên giường, rõ ràng nàng ngay trước mặt mà lại như cách xa cả vũ trụ hồng hoang [1]. Hắn gục đầu hỏi: "Nàng nhắc tới trẫm với ngài sao?"

[1] vũ trụ hồng hoang (宇宙洪荒): Khi mới khai thiên lập địa, thế giới ra đời vẫn còn ở trạng thái hỗn độn, tối tăm mù mịt. 

Trắc phúc tấn nói: "Tất nhiên có nhắc tới, nhưng nghĩ lại cũng chỉ nhắc hai lần thôi. Trong miệng nàng ấy, ngài không có điểm trừ nào, nói Ngự Thiện phòng của ngài hợp ý nàng ấy, ngài đối xử thật lòng với nàng ấy."

Hoàng đế không khỏi cười khổ, làm khó nàng còn có thể nói hắn thật lòng, thật không dễ dàng. Hắn cho rằng nàng sẽ oán giận với người nhà là hắn xảo quyệt kỳ quái, không hiểu phong tình chứ.

"Trước kia trẫm đối xử với nàng ấy không tốt." Hắn ân hận nói: "Khi nàng mới tiến cung, không ít lần bị trẫm quát mắng, cũng không ít lần bị trẫm bắt nạt, trẫm còn phạt nàng ấy đội nghiên mực... Hiện tại nghĩ đến, có phải khi đó để lại di chứng hay nơi nào bị thương gân cốt nên mới thành ra như vậy."

Hắn nói, giọng run nhè nhẹ, Trắc phúc tấn nghe ra hương vị chua xót. Bà chỉ có thể tìm mọi cách khuyên hắn: "Lúc nương nương còn rất nhỏ, trong nhà xem bát tự cho nàng ấy. Lúc ấy tiên sinh xem tướng hơn 90 tuổi, đạo hạnh thâm sâu, một mạch kết luận nàng ấy nhiều phúc, tuổi thọ cũng cao. Cho nên xin Vạn tuế gia yên tâm, nương nương nhất định có thể vượt qua cửa ải này."

"Thầy xem tướng..." Dường như hắn nhớ tới điều gì, lẩm bẩm ba chữ này, bỗng nhiên phấn chấn lên, đứng dậy dặn dò Đức Lộc: "Mau đi mời Tát Mãn thái thái vào đây trừ tà cầu phúc cho Hoàng hậu."

Đức Lộc ngẩn ngơ, không phải vì nửa đêm rồi Vạn tuế gia còn muốn mời Tát Mãn thái thái, chỉ thấy lạ vì trước kia vị chủ tử này vốn không tin quỷ thần, từ trước đến nay luôn gọi bọn họ là Khiêu đại thần [2] ( 跳大神), vẻ khinh thường bộc lộ ra lời nói. Hiện giờ thật sự là hết cách mới có thể chó cùng rứt giậu. Đức Lộc đáp vâng, lập tức ra bên ngoài truyền lệnh.

[2] Khiêu đại thần là do dân tộc người Mãn, tôn giáo Tát Mãn phát triển ra, một loại nghi thức mời tiên lên đồng chữa trị Quỷ Hồn, yêu ma ám vào người làm loạn. 

Hoàng đế càng nghĩ càng cảm thấy người tới bên bờ tuyệt vọng khó tránh khỏi sẽ nảy ra chút ý niệm liên quan tới quỷ thần. Hắn nhìn xung quanh bốn phía, nóc nhà tối tăm, cung điện nguy nga... Ban đầu Khôn Ninh cung là nơi Tát Mãn tế thần, sau khi Đế Hậu đại hôn cũng ở đây ba ngày. Trước đây mơ hồ truyền ra lời đồn Khôn Ninh cung có điềm xấu, hắn vẫn luôn không tin, hỏi Thái hoàng Thái hậu, Thái hoàng Thái hậu cũng nói đó là lời vô căn cứ. Tiền triều từng có Hoàng hậu chết ở Khôn Ninh cung, nhưng đông tây lục cung có cung điện nào là không có người chết? Huống hồ chuyện này đã qua mấy trăm năm, không đủ để khiến người tin phục, vì thế hắn đã lệnh cho Nội Vụ phủ tu sửa lại trong ngoài Khôn Ninh cung để Anh Minh vào ở, cũng tiện ở gần hắn chút.

Nhưng hôm nay xem ra có lẽ quyết định này là sai lầm, có những thứ vô hình đã lặng lẽ sinh sôi, chiếm lấy Hoàng hậu của hắn. Tới bước đường cùng, tạm thời để Tát Mãn thái thái tới làm phép thử xem, chỉ cần thân thể Hoàng hậu cho phép di động, hắn lập tức chuyển nàng vào Thể Thuận đường.

Tát Mãn thái thái được gọi, rất nhanh đã vào Thương Chấn môn. Thái giám Tế Thần phòng cầm đèn dẫn đường, bước nhanh trên đường lát gạch, vừa đi vừa nói: "Thái thái đến!"

Người Kỳ rất kính trọng Tát Mãn, nơi Tát Mãn thái thái đi qua, tất cả cung nhân cúi người hành lễ. Người đã tới dưới mái hiên, Đức Lộc tiến vào bẩm báo, nói thái thái đang chờ ở bên ngoài: "Đàn tế thần, hương khói đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ tử lên tiếng làm phép."

Hoàng đế gật đầu, Đức Lộc lĩnh chỉ lui ra ngoài, không lâu sau chính điện truyền đến tiếng tụng kinh "rì rà rì rầm" làm người váng lỗ tai, lại thêm tiếng trống, tiếng chuông, tiếng mõ vang lên, ồn ào rối loạn. Hoàng đế nhấc góc rèm lên nhìn, dưới ánh nến huy hoàng, Tát Mãn thái thái mặc quần áo xanh đỏ, tay trái cầm trống, tay phải cầm dùi, trên eo buộc chuỗi lục lạc, vừa múa vừa hát tạo thành vũ điệu kỳ quái, cảnh tượng kia quả thật khiến người sợ hãi. Hắn buông mành xuống đi xem tình trạng của Anh Minh, dường như nàng không còn bất ổn như lúc trước, màu đỏ ửng trên mặt cũng phai nhạt một chút, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại, hai mắt nhắm nghiền, căn bản không để ý đến ai.

Hoàng đế thở dài, có lẽ áp lực trong cung khiến nàng chán ghét, nàng mới mượn cớ ngất xỉu không muốn tỉnh lại. Nhưng trước đây nàng rất thích xem náo nhiệt, bên ngoài hiếm khi có Tát Mãn làm phép, nàng không muốn dậy xem sao?

Nghi thức này kéo dài khoảng nửa canh giờ, đáng tiếc đến lúc Tát Mãn thái thái kết thúc, Hoàng hậu vẫn y như cũ. Trắc phúc tấn nói: "Vạn tuế gia đã dốc hết lòng hết sức, còn lại chờ vào thái y đi. Lòng nương nương sáng như gương, cũng biết trong bụng đang mang tiểu a ca, tự nàng sẽ cố gắng vượt qua."

Hoàng đế không yên lòng, vẫn quanh quẩn bên giường, cuối cùng bị bọn Đức Lộc cứng rắn khuyên nhủ mãi mới chịu rời đến Tây noãn các.

Nhưng hắn nào có thể ngủ yên, hắn chợp mắt nửa mê nửa tỉnh, trong mơ đều là tiếng kêu gào vui mừng cao cao thấp thấp, nói "Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi, Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi". Hắn s.ờ soạng giữa không gian hỗn độn, tìm kiếm nàng khắp nơi nhưng không tìm thấy. Đang vô cùng tức giận muốn trừng trị thật nặng những nô tài thiếu hiểu biết đó, giữa cơn mơ, hắn nghe thấy tiếng Đức Lộc vội vàng, không ngừng nói: "Vạn tuế gia, ngài mau tỉnh dậy đi!"

Hắn giật mình: "Làm sao vậy?"

Biểu cảm của Đức Lộc hoảng loạn, chỉ trỏ về hướng đông: "Ngài mau đi xem nương nương đi, nương nương liên tục nói mê khiến Trắc phúc tấn cũng sợ hãi."

Dường như một cú đấm thật mạnh giáng thẳng vào trái tim hắn, hắn không để ý tới đau đớn, xoay người vọt vào Đông noãn các. Người trên giường khiến hắn không biết làm sao, nàng nâng đôi tay quờ quạng về phía trước, ấp úng không thành câu, nói: "Tỷ tỷ... Thâm Tri... thật xin lỗi..."

Trắc phúc tấn sốt ruột đến độ khóc lớn, vái lạy tứ phương: "Tiên Hoàng hậu, Thâm Tri, người ma khác biệt, ngài đừng tới tìm nàng ấy, nàng ấy không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với Tiết gia cả!"

Hoàng đế tiến lên nắm tay nàng, nói: "Người diệt tộc Tiết gia là trẫm, có thù hận gì thì tới tìm trẫm, không liên quan tới nàng ấy." Nàng giãy giụa càng kịch liệt, hắn chỉ đành ôm lấy nàng, liên tục trấn an: "Hoàng hậu... Hoàng hậu, trẫm ở đây, dương khí mạnh của trẫm sẽ đẩy lùi tà ma cho nàng, đừng sợ đừng sợ..."

Sau đó nàng yên tĩnh lại, Hoàng đế cũng không dám rời nửa bước, bảo Trắc phúc tấn đi nghỉ ngơi, bản thân một mực trông chừng trước giường nàng. Đêm đông đằng đẵng, gió bắc thổi vù vù tới tận bình minh. Ngày hôm sau, ánh nắng ảm đạm, hắn đứng nhìn trước cửa sổ, không biết những ngày kế tiếp phải vượt qua thế nào, hắn đã hoàn toàn mất phương hướng rồi.

Người mù quáng đến cực điểm sinh ra mẫn cảm dễ cáu giận. Tam Khánh tiến vào bẩm báo, nói Quân Cơ xử có điều muốn tấu, hắn quát to: "Bọn họ là quỷ đòi mạng hay sao, lúc này còn tới tìm trẫm làm gì? Bảo bọn họ câm miệng rồi cút đi cho trẫm!"

Tam Khánh sợ vỡ mật, run rẩy nói vâng rồi vội lui ra ngoài truyền lời.

Chu Hưng Tổ cùng với Trần Đỉnh Huân và hai vị thái y Thái Y viện khác tiến vào xem xét vết thương của Hoàng hậu, vừa mở băng gạc ra, mọi người lắp bắp kinh hãi. Chỉ thấy miệng vết thương nổi lên một cục thật lớn, vì sưng to nên da bị giãn căng ra, cả mạch máu bên dưới cũng nhìn thấy rõ ràng.

Trong lòng Hoàng đế chợt lạnh: "Mau nghĩ cách xử lý đi."

Trần Đỉnh Huân suy nghĩ một hồi, khoanh tay nói: "Hoàng thượng đừng hoảng sợ, theo thần thấy đây chưa chắc đã là dấu hiệu xấu. Giống như trẻ con bị đậu mùa, độc chất tích tụ dưới da không thoát ra được thì càng nguy hiểm. Nếu phá vỡ vết sưng cho dịch mủ thoát ra, vậy là có thể chữa được."

Hoàng đế choáng váng đầu óc, nhưng biết lời này đại khái là Hoàng hậu được cứu rồi. Hắn gật đầu: "Mau, mau thi hành."

Trần Đỉnh Huân nói còn phải đợi: "Lúc này độc chất ở vết thương chưa phát tán hoàn toàn, giống như quả đào mới chín một nửa, muốn ăn cũng không ăn được. Vẫn nên kiên trì đợi một thời gian, chờ toàn bộ độc chất phát ra, đến lúc đó xử lý sạch sẽ một lượt, lại đắp thuốc lên, nương nương sẽ khỏi."

Hoàng đế nghe thấy có hy vọng, rốt cuộc trái tim cũng được bình tĩnh trở lại, lùi lại hai bước, một tay chống góc bàn, thổn thức nói: "Tóm lại nguyên nhân vẫn là tại vết thương này, lúc ấy chẳng qua bị đâm một chút, sao lại nghiêm trọng đến mức này?"

Trần Đỉnh Huân nói: "Điều này liên quan đến thể chất của mỗi người, có người đao đâm rìu chém ngủ hai đêm là khỏe, có người không cẩn thận cắt vào đầu ngón tay, cuối cùng ngón tay này có thể bị thối rữa ra, thậm chí liên lụy đến tính mạng. Sáng nay thần kiểm tra lại cây kéo kia một lần nữa, kéo trong cung dùng đúng là kéo vàng. Kéo vàng không giống với kéo sắt, kéo sắt dễ rỉ sét, kéo vàng không dễ bị rỉ, nếu đâm bị thương thì hậu quả cũng không nghiêm trọng bằng kéo sắt. Nhưng thần phát hiện chỗ mài sắc của kéo vàng được lau dầu bông. Thần hỏi cung nhân phía dưới nguyên nhân, cung nhân nói dao kéo trong cung thu về nhà khó, mỗi lần dùng xong đều được bảo dưỡng bằng dầu bông. Như vậy có thể thấy, chứng bệnh của nương nương xuất phát từ dầu bông này."

Hoàng đế có hơi chần chừ: "Dầu bông? Dầu ép ra từ hạt bông?"

Trần Đỉnh Huân nói vâng: "Lột vỏ bên ngoài rồi ép lấy dầu. Loại dầu này dùng để lau đồ vàng bạc đồng là tốt nhất, vốn cũng không có hại với con người, người nghèo còn dùng nó để xào rau. Có lẽ là nương nương dị ứng với nó, hơn nữa trong noãn các ngày đêm đốt địa long, miệng vết thương bị nóng quá mức nên mới xảy ra tình trạng ngày hôm nay."

Nói như vậy cũng coi như rõ ràng chân tướng, nhưng người không tỉnh, bất kể là nguyên nhân gì cũng đều không quan trọng. Kế tiếp tất cả tha thiết mong chờ vết thương phát tác hết. Đến buổi chiều, ban đầu chỗ sưng lớn bằng một nắm tay dần dần gom lại, chỉ còn lớn bằng đồng xu, hơi ấn một chút, mủ độc phía dưới trào ra. Trần Đỉnh Huân nói: "Nhất định phải rút toàn bộ độc chất bên trong ra hết, không thể để dư lại dù chỉ một chút. Chỉ dựa vào đè ép thôi là chưa đủ, phải hút hết ra mới được."

Hoàng hậu thân thể ngàn vàng, vết thương lại ở đùi, người hút độc không thể chọn bừa được. Đang định cân nhắc cắt cử người thì nghe thấy Hoàng đế nói: "Để trẫm." Hắn vén áo bào bước lên giường phượng.

Chu Hưng Tổ do dự: "Hoàng thượng, thế này..."

"Không cần dong dài, nàng ấy là Hoàng hậu của trẫm." Hoàng đế thấy bọn họ ngây ra thì nhíu mày nói: "Trần Đỉnh Huân, còn đứng ngây ra đó làm gì?"

Trần Đỉnh Huân phục hồi tinh thần, vội nói vâng, lấy dao bạc hơ trên ngọn lửa hồng, cẩn thận rạch miệng vết thương. Hoàng đế không hề chần chừ, miệng hút vào, nha đầu bên cạnh hầu hạ cầm ống nhổ. Hắn hút từng ngụm máu ra, ban đầu vẫn là mủ đục, sau đó trở lại màu máu đỏ thẫm. Các thái y vui mừng không ngớt, nói tốt lắm, có hy vọng rồi. Trắc phúc tấn rơi lệ ở bên cạnh, thứ nhất vì con gái có thể nhặt lại cái mạng nhỏ, thứ hai là vì Hoàng đế, hắn có thể làm được như vậy cho Anh Minh, đủ, thật sự đủ rồi.

Nhưng có vẻ Anh Minh vô cùng đau đớn, mặt đầy mồ hôi lạnh, phát ra tiếng rê.n rỉ đứt quãng, vẫn không tỉnh lại. Trắc phúc tấn nôn nóng như thể trăm móng vuốt cào tim: "Sao còn chưa tỉnh, đau như vậy, vì sao còn chưa tỉnh?"

Chu Hưng Tổ nói: "Tạm thời phúc tấn đừng sốt ruột, mới thanh trừ được máu độc, trước tiên phải cho nương nương nghỉ một chút. Nhiệt lượng trên người nương nương vẫn chưa tiêu tan, chờ đến ban đêm xem sao, nếu có thể hạ sốt thì chính là vượt qua được cửa ải này."

Đã chờ lâu như vậy rồi, chờ đến ban đêm thì đã sao. Hoàng đế hoàn toàn đặt xuống tất cả chính sự trên tay, Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu cũng nhận được tin chạy tới, chờ ở Tây noãn các, cách một lát lại chạy qua hỏi thăm: "Đã hạ sốt chưa?"

Hoàng đế sờ trán nàng, không còn nóng bỏng như hai ngày trước, nhưng nhiệt độ vẫn chưa trở lại bình thường, theo lời thái y thì vẫn còn nguy hiểm. Hắn cảm thấy kiên nhẫn của hắn sắp cạn khô mất rồi, nâng mặt nàng, nói: "Hoàng hậu, nàng có tin trẫm làm ra chuyện không bằng cầm thú với nàng không? Nàng có sợ không?"

Hiển nhiên nàng không sợ chút nào. Hắn nói được làm được, hôn mấy cái lên mặt nàng. Nhưng môi vừa chạm lên gương mặt nàng thì phát hiện làn da và hơi thở của nàng đều nóng rực, nhất thời hắn khựng lại, suy sụp ngồi bên cạnh nàng, nâng mặt khóc thảm.

Thái hoàng Thái hậu ngồi trầm ngâm trên giường sưởi, đến hôm nay đã là hai ngày hai đêm nhưng người lớn vẫn chưa tỉnh, đứa nhỏ trong bụng cũng càng thêm nguy hiểm. Bà nặng nề thở dài: "Rốt cuộc là vì sao vậy, chẳng lẽ là Hoàng lăng phạm phong thủy sao..."

Đang miên man suy nghĩ thì Nga Tử tiến vào truyền lời, nói Hoàng hậu nương nương tỉnh rồi. Vì thế một đám người vội đi vào Đông noãn các thăm bệnh, thấy tình trạng Hoàng hậu đã khởi sắc, tuy sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt lại mở trừng trừng, mở to đến mức dọa người. Thấy bọn họ tới, nàng gian nan thở hổn hển, cười nói: "Hoàng tổ mẫu, hoàng ngạch nương... Đa tạ ông trời... Còn cho ta trở về thấy mặt mọi người."

"Làm sao vậy?" Thái hậu hoảng sợ: "Nói gì vậy, sao giống như..."

Giống như là trở về để từ biệt.

Hoàng đế nhìn nàng như vậy, trong lòng dâng lên nỗi hoảng sợ cực lớn, sợ nàng hồi quang phản chiếu [3], nhưng lại không dám tiếp tục nghĩ theo hướng kia, miễn cưỡng định thần an ủi nàng: "Nàng mới tỉnh, lúc này còn chưa lại sức, đừng nói nhiều như vậy. Trẫm sai bọn họ chuẩn bị đồ ăn cho nàng, nàng ăn vào một ít rồi nghỉ ngơi cho khỏe."

[3] Hồi quang phản chiếu (迴光返照):chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ đột ngột xảy ra đối với con người lẫn sự vật trước khi kết thúc hoạt động trao đổi chất để tồn tại.

Nàng lại chậm rãi lắc đầu: "Còn không nói thì sợ là không kịp."
Bình Luận (0)
Comment