Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 49

Edit: Cảnh Phi
Beta: Trúc Uyển nghi
“Làm sao vậy?” Hoàng đế có chút hoảng, thấy Anh Minh đang thất thố núp ở góc tường, một chân co lại, một chân đứng thẳng, dáng vẻ kia trông như con hạc đồng ở trước cửa cung.
Trong cung canh phòng nghiêm ngặt, không đến nỗi để thích khách hoặc đạo tặc đi vào, nên Hoàng đế không biết nàng bị cái gì kích thích, còn thét chói tai liên tục, lỗ tai của hắn đầy tiếng hét ầm ĩ của nàng, hắn chỉ có thể cất cao giọng, lớn tiếng hỏi nàng: “Làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi đừng la nữa, nói chuyện!”
Gần như nàng đã lùi đến chỗ cái bàn làm bằng gỗ tử đàn, một tay bám vào đó, một tay ra sức chỉ: “Lại tới nữa! Lại tới nữa!”
Hoàng đế bị nàng làm cho da đầu tê dại, đã hơn nửa đêm rồi, đừng có nói là gặp quỷ nha! Hắn vừa nói: “Câm miệng! Câm miệng!” Vừa quay đầu lại nhìn xem thử, rốt cuộc phát hiện ở chỗ tối có con côn trùng to béo đang cố gắng bay lên.
Có đôi khi vận xui chính là như vậy, càng sợ thứ gì thì càng hay gặp thứ đó. Hai cái cánh màu vàng dường như không đỡ được thân hình cồng kềnh như mang thai, bịch một cái bay về phía nàng. Vào giây phút sinh tử trước mắt này, tư oán gì cũng tạm thời đặt qua một bên, giọng nói của Anh Minh được nâng lên độ cao mới, nàng vừa kêu vừa nhảy, trốn đến phía sau Hoàng đế, dùng sức đẩy hắn về phía trước: “Đánh chết nó! Là nam nhân thì đánh chết nó!”
Đương nhiên Hoàng đế sẽ không vì chứng minh mình là nam nhân mà đi giết côn trùng được, hắn bị nàng xúi giục, cảm thấy thứ làm cho nàng sợ hãi kia thật đáng chết. Nhưng con côn trùng lại rơi vào chỗ tối nên không thể tìm thấy, phải chờ nó bay lên mới có thể thấy nó lần nữa.
Thái giám và cung nữ trực đêm ở Ngự tiền thấy Anh cô nương ồn ào như vậy, tất cả đều tụ tập ở ngoài cửa Thể Thuận đường, nhưng mà trong phòng chỉ có nàng và Vạn tuế gia đang mặc áo trong, ai cũng loạn không rõ là chuyện như thế nào, ai cũng không dám tuỳ tiện bước vào trước.
Anh Minh ở sau lưng Hoàng đế thăm dò: “Sao lại không có?”
Hoàng đế không nói lời nào, ánh mắt sắc bén như đang đi săn thú ở bãi săn mùa thu vậy. Bỗng nhiên lại có tiếng đập cánh vang lên, con côn trùng màu vàng đang vụng về bay từng vòng xung quanh ngọn đèn cung đình trên nóc nhà, lúc này Anh Minh đã chạy trối chết trốn vào đông gian, để lại Hoàng đế như hổ rình mồi nhìn chằm chằm con côn trùng kia, lúc con côn trùng rơi xuống, hắn nhấc chân lên theo bản năng lại chợt phát hiện mình không mang giày, nên cái chân không biết có nên dẫm xuống hay không.
Vẫn là Đức Lộc đầu óc linh hoạt, hắn nhanh chóng tiến lên, dẫm một phát vào con côn trùng, sau đó khom người nhặt xác nó ra ngoài, vừa phất tay nói: “Mau mau đưa đèn lồng dưới hiên vào phòng đi… Mau đóng cửa lại miễn cho có con nào bay vào!” Vừa lui ra ngoài, thuận tay khép cửa lại.
Hoàng đế bị nhốt ở bên trong, nhất thời có chút không biết theo ai, hắn bực cẩu nô tài Đức Lộc này tự chủ trương, cửa lại được mở he hé ra, một bàn tay thò vào đặt giày hắn ở phía trước rồi rụt lại rất nhanh.

Hoàng đế bất đắc dĩ đành phải mang giày vào trước, nhìn thấy dáng vẻ không ra thể thống gì của mình, không khỏi cảm thấy nản lòng. Nàng kêu la một tiếng, bản thân lập tức không màng tất cả chạy đến, uy nghi Đế vương ở đâu chứ!
Quay đầu lại nhìn nhìn, đằng sau tấm bình phong có cái đầu thò ra, nhỏ giọng hỏi: “Vạn tuế gia, đánh chết con côn trùng kia chưa?”
Hoàng đế ủ rũ ừ một tiếng: “Sau này ngươi có thể đừng kêu như mèo chết như vậy được hay không? Ngươi tới trực đêm, không phải tới dọa trẫm. Chỉ bằng việc làm và lời nói vừa rồi của ngươi, trẫm có thể trị tội ngươi, gọi a mã của ngươi vào nhặt xác ngươi rồi, biết không?”
Anh Minh thình thịch một tiếng quỳ xuống, dập đầu xuống đất nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ sợ sâu bọ, vừa thấy chúng nó nên mới hồ đồ. Xin Vạn tuế gia khai ân, ngàn vạn lần đừng giết nô tỳ, a mã nô tỳ lớn tuổi, không chịu nổi kích thích lớn, xin Vạn tuế gia hãy niệm tình.”
Hoàng đế nghe xong, cảm thấy thái độ nhận tội của nàng tương đối thành khẩn, nên rũ mắt liếc nhìn nàng: “Đứng lên đi, trẫm là vua một nước, vì một con côn trùng mà chém đầu ngươi, không khỏi có chút bé xé ra to. Chẳng qua ngươi phải nhớ kỹ, là ngươi tới trực đêm cho trẫm, không phải trẫm trực đêm cho ngươi. Kêu lớn tiếng như vậy, còn phải để trẫm chạy tới giết côn trùng cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ?”
Đương nhiên Anh Minh sợ hãi, cũng cảm thấy rất mất mặt, thật ra loại chuyện trực đêm này nếu là vào thời tiết khác thì không sao, dù là mùa đông khắc nghiệt cũng được. Nhưng cố tình đúng vào mùa hè, là lúc côn trùng ruồi nhặng phát triển nhiều… Trước kia nàng ở nhà, Tùng Cách và Lộc Cách thay phiên trực đêm cho nàng, trời vừa sập tối là cửa sổ luôn được đóng chặt, cho nên chưa bao giờ bị côn trùng bay vào phòng. Lúc này phận làm nô tỳ, không dám đóng chặt cửa, sợ nhỡ đâu Vạn tuế gia có việc gọi mà mình lại không nghe thấy sẽ phải nhận quở trách. Cho nên làm nô tài thật khó, người có một đống tật xấu như nàng, thật sự không làm được chuyện hầu hạ người khác.
Hoàng đế cũng cho rằng như vậy, say trà, không ăn thịt dê, lúc này lại thêm sợ côn trùng, đã nhát gan lại làm ra vẻ, ai có phúc lắm mới được nàng hầu hạ đấy! Nàng đứng lên, vẻ mặt xanh mét tóc tai bơ phờ, vốn dĩ hắn muốn trào phúng nàng vài câu, lại cân nhắc thấy vừa rồi nàng mới bị đả kích nên bỏ qua. Nhỡ đâu nói ra lại chọc nàng xù lông lên, không biết nàng sẽ nói ra những lời điên khùng gì nữa.
Lại liếc mắt nhìn nàng một cái, thật ra dáng vẻ sợ hãi của nàng rất đáng yêu, nữ nhân có mấy thứ kiêng kị, cũng không phải chuyện gì to tát. Những phi tần trong hậu cung kia, không được sủng ái lại một thân quy củ, kém xa so với nàng.
Còn Anh Minh, lúc này nàng đang thật sự rất cảm kích Hoàng đế, đồ quái quỷ này tuy tính tình khó hầu hạ, nhưng vào lúc quan trọng vẫn trượng nghĩa, cũng không mở miệng chửi mắng nàng, lúc nàng sợ hãi trốn phía sau hắn, thì hắn giống như một ngọn núi cao cho nàng dựa vào lánh nạn.
Nàng đưa mắt liếc liếc hắn, ngập ngừng nói: “Chủ tử nói đúng, là nô tỳ trực đêm cho ngài, không phải ngài trực đêm cho nô tỳ. Lúc này nô tỳ làm không tốt, vứt hết thể diện của a mã, thể diện của Ngạc Kỳ Lý thị…” Nói xong lời cuối thì chuẩn bị khóc, giống như phạm vào tội ác tày trời vậy.
Hoàng đế nhìn có chút hoảng hốt: “Trẫm cũng chưa nói cái gì, ngươi cần gì phải tự nhận tội về mình.”
Anh Minh hít hít cái mũi: “Dưới tình thế cấp bách nô tỳ nói sai lời rồi, mong rằng chủ tử thứ tội.”
Hoàng đế nghĩ nghĩ, có lẽ chính là cái câu “Là nam nhân liền đánh chết nó” kia. Hắn cười thầm tiểu nha đầu không có kiến thức này, chứng minh là nam nhân hay không tất nhiên có cách khác, nói ra sợ nàng xuống đài không được, vẫn là thôi đi!

Hắn quay mặt đi nói: “Ngươi nói ra mấy lời ngông cuồng cũng không phải lần đầu tiên, nếu muốn luận tội, thì cũng đủ để giết vài lần rồi. Trẫm niệm tình a mã ngươi là phụ chính, tạm thời bỏ qua cho ngươi, hy vọng về sau ngươi tự xét lại, càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm mới tốt.”
Anh Minh thưa vâng: “Xin chủ tử yên tâm, sẽ không có lần sau.”
Hoàng đế gật gật đầu, dưới ánh đèn tay áo màu trắng rũ xuống nhìn có vẻ xuất trần. Chẳng qua dưới chân mang đôi giày vải, kiểu giày này không nên mang ra khỏi tẩm phòng, bây giờ mặc thành dáng vẻ này đứng ở trước mặt nàng, quả thật khác một trời một vực với vẻ thường ngày quan phục đoan chính nghiêm trang.
Anh Minh lần đầu tiên thấy Hoàng đế mặc áo ngủ, đến bây giờ mới cảm thấy có chút ngượng ngùng. Ngẫm lại lúc đầu hắn không có mang giày liền tới đây, đôi chân kim tôn ngọc quý dính bùn đất, dù sao cũng phải hầu hạ rửa sạch sẽ mới được.
“Vạn tuế gia, nô tỳ đưa ngài đi sửa soạn lại.” Nàng đứng trước cửa, nghiêng đầu nói: “Nô tỳ thất nghi kinh động Vạn tuế gia, nếu chuyện này truyền tới tai Lão phật gia…”
Hoàng đế khẽ thở dài: “Người của Ngự tiền đều kín miệng, không ai dám bẩm báo lại với Lão phật gia.” Vừa nói vừa đi ra cửa, ở trong lòng nói thầm, hôm nay đúng là toi rồi, không tìm nàng la mắng cũng thôi đi, lại còn phải dỗ cho nàng an tâm, thật kì lạ.
Anh Minh thưa dạ cảm tạ, dẫn Hoàng đế đến trên hành lang, hai đầu hành lang vẫn còn treo đèn lồng, nàng nhìn trái phải xung quanh, e sợ côn trùng sẽ lại bay tới, cho nên đi sát phía sau Hoàng đế cho đến khi vào hậu điện. Chẳng qua đi vào rồi thì nàng lại linh hoạt hẳn lên, xoay người phân phó hạ nhân đi múc nước. Đức Lộc sớm đã chuẩn bị, hạ nhân bưng chậu nước rửa tới bị Đức Lộc chặn lại, đưa vào trong tay nàng nói: “Cô nương, người phải vất vả rồi, lúc này nên lấy công chuộc tội mới tốt, lúc đầu ngài thật sự kinh động chủ tử gia.”
Anh Minh nói phải, vô cùng hối hận vì gây phong ba như vậy, vẻ mặt đầy buồn rầu.
Đức Lộc cười cười, rất thông cảm cho sự khó xử của Anh cô nương. Tiểu thư nhỏ xinh được nuôi trong khuê phòng, ai mà không được sủng ái giống như phượng hoàng chứ? Có chút kiêng kị nhỏ cũng không sao, Vạn tuế gia thích là được hết.
Trong Đông gian thắp một ngọn nến sáp, không lớn như gian chính, bố trí rất lịch sự tao nhã. Đây là lần đầu Anh Minh tiến vào tẩm điện của Hoàng đế, thật ra vẫn có chút không được tự nhiên, bưng nước cúi đầu nói: “Nô tỳ hầu hạ chủ tử rửa chân. Vừa rồi ngài không có mang giày, lúc này chắc là lòng bàn chân dính đất rồi.”
Hoàng đế cũng không thoải mái, ở trên mặt đất chà chà hai vòng, mới ngồi xuống ở mép giường.
Trên bức hoành ở đầu giường viết Hựu Nhật Tân[1], đây là nguồn gốc của tên phòng ngủ. Hoàng đế ngồi lên mép giường, hai tay chống gần mép, ánh mắt lại không dám dừng trên người nàng. Nàng đi đến cung kính đặt chậu nước xuống, có lẽ do nàng chưa bao giờ hầu hạ người khác rửa chân, đối mặt với chân rồng của hắn xong nhất thời có chút không biết làm thế nào.

[1] Hựu Nhật Tân: Ngày lại ngày đổi mới.
Trong lòng Hoàng đế nhảy nhót không thôi, nam nhân đại trượng phu, sao có thể sợ người khác thấy chân, lại càng không phải là cô nương mà. Từ nhỏ đến lớn tắm rửa biết bao người hầu hạ, rửa chân chỉ là việc nhỏ thôi, hắn cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả. Nhưng lúc này để nàng hầu hạ… Ngón chân trong giày không tự chủ được co lại, miệng lưỡi khô nóng không thôi.
Đây là làm sao vậy? Bỗng nhiên Hoàng đế cảm thấy thất vọng với bản thân, hắn không phải chưa từng chạm qua nữ nhân, sao lại giống như đứa nhỏ chưa mọc tóc vậy, chẳng lẽ bị bệnh gì sao? Tay nàng duỗi ra, do dự mãi nói: “Nô tỳ hầu hạ ngài.” Dứt lời liếm môi, chính động tác đó, khiến máu hắn sôi lên, chân tay luống cuống.
Một bàn tay mềm mại đặt lên trên cổ chân của hắn, Hoàng đế hít vào một hơi, trên lưng có khí nóng như có như không. Nàng hơi hơi dẫn đường, hắn liền từ bỏ chống cự, đôi giày hoa văn mây vàng được cởi xuống, cả tất cũng cởi ra. Nàng ngâm bàn chân hắn vào trong nước ấm, dường như đang ngâm trong nước không phải là chân hắn mà là trái tim bất ổn của hắn vậy.
Anh Minh chưa từng hầu hạ người khác rửa chân, trước kia khi ở nhà, tuy các huynh đệ và a mã trong nhà thân thiết nhưng cũng không có cơ hội nhìn thấy các chỗ khác ngoài bàn tay. Hoàng đế là nam nhân đầu tiên mà nàng chạm vào da, hoá ra lông tơ trên chân của nam nhân dài như vậy, chân còn lớn hơn chân nàng nhiều như vậy. Chân rồng của Vạn tuế gia cũng không giống với thái độ làm người cao cao tại thượng kia của hắn, da hắn rất trắng, khớp xương thon dài, móng chân được cắt tỉa sạch sẽ, thậm chí lúc ngâm trong nước còn có màu hơi hồng nhạt, có vẻ rất xinh đẹp. Không thể phủ nhận, tính tình hắn không tốt, nhưng lớn lên lại không có chỗ nào không hoàn mỹ. Anh Minh oán thầm, hơi nâng chân hắn lên, một tay sờ xuống, xoa lòng bàn chân cho hắn.
Động tác này làm Hoàng đế rất là chấn động, hoảng loạn mang theo chút giận dữ, lớn tiếng nói: “Ngươi làm gì?”
Vẻ mặt Anh Minh dại ra: “Vừa rồi ngài đi chân trần, không được rửa lòng bàn chân sao?” Chắc là chọc trúng chỗ ngứa của hắn, vì thế tạ tội không ngừng: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không nên sờ lòng bàn chân của người. Nô tỳ hầu hạ không chu toàn, giờ ngay lập tức ra ngoài gọi người, tiến vào hầu hạ.”
Nhưng mà Hoàng đế nói không cần, không được tự nhiên nhìn nàng một cái: “Lần đầu ngươi hầu hạ nên phần không chu toàn này trẫm có thể độ lượng bỏ qua.” Nếu muốn để nàng hầu hạ thoải mái là không thể được rồi, vì thế hai lòng bàn chân cọ cọ vào nhau, nâng hai chân lên, ý bảo nàng nên lau chân.
Anh Minh rất có mắt nhìn, dời chậu đồng sang bên rồi quỳ hai gối xuống vươn tay cầm khăn. Khăn lông mềm mại lại to đủ để bao đủ chân hắn ôm vào trong ngực.
Tâm tình Hoàng đế căng thẳng, chỉ cảm thấy bụng nhỏ dưới chân vô cùng mềm mại, đến lúc này hắn mới rõ ràng cảm nhận chính xác được, hoá ra cái đồ vô dụng này cũng là một nữ nhân bình thường, có được tính cách đơn thuần, cũng có được sự quyến rũ từ bên trong.
Sau đó Hoàng đế vẫn luôn rơi vào trạng thái mất hồn mất vía, nụ cười nhẹ nhàng của nàng, dáng vẻ nàng khom người quỳ, ở trong mắt hắn lại đẹp vô cùng. Nàng đi rồi hắn cũng khó có thể đi và giấc ngủ, hắn cảm thấy kinh ngạc rằng trên đời này còn có người như vậy, rõ ràng làm người ta chán ghét, lại có những chỗ đáng yêu khác biệt không ai có thể sánh bằng.
Anh Minh giờ đang dựa vào chân tường căng mắt nhìn cả đêm.
Còn may Hoàng đế không phải là chủ nhân phiền hà, ban đêm không có động tĩnh gì, ngay cả uống trà cũng không gọi. Đến giờ Dần canh ba, nghe thấy có người lại đây, đèn lồng chiếu lên cửa sổ bóng ngưới lay động đan xen. Nàng đứng lên nhìn xem đồng hồ cát, nghĩ là Hoàng đế muốn lên triều, nên xoa xoa mặt rồi đẩy cửa ra ngoài. Các công việc Ngự tiền đều có người an bài, nàng đứng một bên trong đại điện cùng Tam Khánh, ở trước cửa chuẩn bị đưa giá.
Tam Khánh toét miệng cười với nàng: “Đêm qua cô nương vẫn ổn chứ?”
Anh Minh nói rất tốt: “Ban đêm chủ tử không có gọi, ta ngủ tới canh năm mới tỉnh.”

“Vậy là tốt rồi.” Tam Khánh nói: “Đã có lần đầu, thì lần sau lại trực cũng không có luống cuống nữa.”
Đang nói chuyện thì thấy Hoàng đế đi ra, mặc áo khoác mỏng màu xanh thêu rồng vàng, đội triều quan mùa hè hai tầng đỏ thắm, đây mới là lúc phô trương huy hoàng của Hoàng đế, thành thật mà nói là không có chút liên hệ nào với người đêm qua rửa chân sợ ngứa cả. Lưu Xuân Liễu đã mang liễn lại đây chờ, hắn ra cửa, mọi người hành lễ cung tiễn, trước khi đi hắn quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cũng chỉ là một cái chớp mắt rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt. Lưu Xuân Liễu giơ tay vỗ vỗ hai tiếng, kiệu ra khỏi Dưỡng Tâm môn, hướng về phía Thái Hoà môn.
Hoàng đế vừa đi, mọi người mới có thể thả lỏng được, trực đêm có thể nghỉ ngơi, vẩy nước quét nhà đã có người khác phụ trách. Anh Minh đi dưới mái hiên, nơi đó sớm có chuẩn bị đồ ăn sáng cho nàng, nàng thấy Đức Lộc đứng ở bên cạnh liền nói: “Am đạt cũng ăn một chút đi.”
Đức Lộc lắc đầu hoảng loạn: “Không không không, cô nương đừng khách khí, ta sẽ ăn sau ở bên nhà dưới. Thái giám chúng ta có khẩu phần ăn không giống ngài, ngài cứ dùng cho mình là được rồi.” Nói xong lại cười cười: “Cô nương xong xuôi nên đi ngủ một chút?”
Anh Minh múc cháo nói không: “Chút nữa ta muốn đi thỉnh an Lão phật gia và Thái hậu.” Chắc chắn tin tức đêm qua nàng trực đêm đã truyền đến tai các bà rồi, để tránh cho hai vị chủ tử này đi tìm hiểu khắp nơi, còn không bằng trực tiếp đi thưa lại.
Đức Lộc khoanh tay nói cũng tốt: “Vạn tuế gia hạ ý chỉ, dựng tạm một cái lều bên ngoài Dưỡng Tâm điện. Chút nữa có người tới đây đo lại kích cỡ, chỉ sợ làm ầm ĩ, ngài đi Từ Ninh cung một lúc trở về thì đã xong.”
Anh Minh có chút buồn bực: “Dưỡng Tâm điện cũng có thể dựng lều à?”
“Có thể mà.” Đức lộc nói: “Chỉ là mấy năm nay đầu năm Vạn tuế gia kêu miễn, tất cả lều trong cung đều là lấy lụa làm, vừa để ánh sáng chiếu qua lại không thấm nước, cho dù là trời mưa hay gió to, vẫn như vậy không chút sứt mẻ. Ngài nghĩ xem, dựng lều ở Dưỡng Tâm điện, chi phí rất cao, chẳng qua hôm nay có lều thì vẫn tốt hơn, không con muỗi nào bay lọt vào, lúc này cô nương không cần lo lắng có côn trùng bay vào phòng, treo thêm đèn cũng không sao.”
Anh Minh ngơ ngẩn: “Hoá ra hôm nay làm lều là vì ta à?”
Đức lộc cười thành một đóa hoa: “Cái này cũng không hẳn đâu, ngài sợ côn trùng, nhưng Vạn tuế gia không sợ. Cũng có lẽ do tối hôm qua giọng của ngài làm chủ tử gia sợ nên lão nhân gia sáng sớm lập tức phân phó ta truyền lệnh, đi chuẩn bị để làm lều.”
Anh Minh rất xấu hổ: “Ôi, ta chỉ tuỳ ý kêu một tiếng…” Trên đường đi tới Từ Ninh cung nàng vẫn đang cân nhắc, mấy ngày liền đều không sao, đồ quỷ quái đó còn không phải cố ý muốn cho nàng trực đêm đó chứ! Vì tra tấn nàng, hao tổn của cải như này cũng quá lớn đi.
Thái hoàng Thái hậu bên này, đối với việc nàng hiểu chuyện rất vừa lòng: “Chỉ là vất vả cho ngươi, trực đêm cũng không dễ dàng, suốt đêm không thể ngủ.”
Anh Minh cười nói: “Đây là bổn phận của nô tỳ, nô tỳ không thể vì chủ tử phân ưu, nên nô tỳ cố gắng hết khả năng để hầu hạ chủ tử.”
Thái hoàng Thái hậu gật đầu, chau mày nói: “Việc Hoàng đế để ngươi trình lục đầu bài ta cũng nghe nói, cái này đùa quá đáng, không có khí độ của chủ tử. Ngươi đó, cũng phải thông cảm cho tính tình nóng nảy của hắn, sáu tuổi hắn đã đăng cơ, không ai so đo với hắn bao giờ, ngay cả thư đồng thân thiết bên cạnh hắn, thấy hắn cũng chỉ có dập đầu. Tương lai ngươi là người thân cận bên hắn, chính hắn biết mới có ý tức giận với ngươi, trong lòng ngươi hiểu rõ thì nên thông cảm cho hắn.” Dứt lời chậm rãi thở ra, sau đó cười: “Hôm qua Ninh Phi bị phạt đến khóc lóc ở chỗ ta, nói bóng nói gió là do ngươi mới bị phạt. Hôm nay ngươi đến vừa hay ta muốn hỏi một chút, có việc này hay không?”

Bình Luận (0)
Comment