Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 79

 

Edit: Thẩm cô cô
Beta: Rine Hiền phi

“Đi nhanh lên, thật mất mặt.” Bước chân Anh Minh vội vàng, vừa đi vừa nói. Khoảng cách giữa Dưỡng Tâm điện và Tây Tam sở không xa, đi theo đường mòn phía tây một lát là đến, tuy là chỉ trong một nén nhang nhưng cũng khiến nàng cảm thấy quãng đường xa xôi, vô cùng dày vò.
Trong người vẫn còn nóng, khí huyết sôi trào sao có thể dễ dàng bình tĩnh lại như vậy! Thế nhưng so với đêm qua đã tốt hơn nhiều. Có lẽ đĩa quy linh cao hôm kia dược hiệu quá lớn, cũng may hôm qua mới ăn nửa đĩa, nếu khi đó ăn hết, hiện tại có lẽ nàng đã bị thiêu thành tro rồi.
Hải Đường và Tùng Cách đi theo sát phía sau, ba người đi đường vội vàng, thỉnh thoảng gặp thái giám và cung nữ trên đường mòn, không kịp đợi bọn họ hành lễ các nàng đã nhanh chân đi qua. Tùng Cách cho rằng chủ tử của nàng lúc này tám phần là đã thất thân, nếu không sao lại cảm thấy mất mặt. Đêm qua chủ tử ngủ lại Hữu Nhật Tân, nàng và Hải Đường đều được điều đến Thể Thuận đường, không thể hầu hạ trực đêm cho chủ tử. Tẩm cung của Vạn tuế gia đã xảy ra chuyện gì, các nàng không biết nhưng cẩn thận suy nghĩ thì cũng không đoán sai được, lúc này chủ tử đã thật sự trở thành chủ tử nương nương rồi.
Anh Minh ngại gặp người khác, bởi vậy chưa đi Từ Ninh cung đã lập tức quay về chỗ của mình. Tiến vào cửa phát hiện ba ma ma đang đứng trong viện, thấy nàng về thì sôi nổi thỉnh an. Anh Minh đỏ mặt, học tập quy củ cũng phải đúng giờ, trong cung không có người nào được ôm chăn ngủ nướng, Hoàng Thượng canh năm thiết triều, nô tài sao dám ngủ đến giờ thìn! Canh năm ma ma đã đến Tây Tam sở, kết quả phát hiện nàng không ở Đầu sở điện sẽ cảm thấy thế nào? Cho nên các ma ma còn chưa mở lời, tự nàng đã chột dạ trước, lấy lại bình tĩnh nói: “Hôm nay ta không được khỏe, nghỉ buổi sáng đi! Các ma ma đến Nhị sở nghỉ ngơi trước, nói phòng bếp nhỏ chuẩn bị chút trái cây điểm tâm, sau khi dùng cơm trưa xong chúng ta lại tiếp tục học tập.”
Nàng hiện giờ là Hoàng hậu đường đường chính chính, ai dám làm trái ý nàng? Huống hồ nàng ở trong cung nửa năm, thường bầu bạn với Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu, quy củ cung đình cũng hiểu biết rõ ràng rồi. Nhóm Tinh Kỳ ma ma được cử đến cũng chỉ là cho đúng quy định mà thôi. Hoàng hậu đã lên tiếng, không thể không tuân theo, các ma ma cúi đầu nhún người đáp vâng, lui về Nhị sở điện.
Anh Minh thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ cái trán lại kéo kéo cổ áo, suy nghĩ trong lòng hỗn loạn. Thật muốn niệm hai cuốn kinh thư, gột rửa tâm tư của bản thân. Nói đến gột rửa, hình như hôm qua nàng vừa ngả đầu là lập tức ngủ, chưa kịp tắm, vậy nên phân phó Uyển Đậu chuẩn bị nước, bản thân trở về Đầu sở điện chỉ biết ngồi ngây người.
Lần trước say rượu trong lúc du hồ ở Sướng Xuân viên, sau đó hỏi thăm hắn tình hình lúc ấy, hắn nói nàng sờ soạng hắn từ đầu đến chân, nàng là một cô nương tuân theo lễ nghĩa, tuyệt đối sẽ không thừa nhận xảy ra chuyện này. Nhưng tối hôm qua thì sao? Nàng nhớ rõ ràng, nàng sờ cổ hắn xong lại còn nhéo ngực hắn hai cái, sau đó dời xuống sờ soạng mông đùi… Ông trời ơi, nàng bi thương ôm mặt, tiếng rên rỉ truyền ra từ trong lòng bàn tay, dọa Tùng Cách sợ run người.

“Chủ tử?” Tùng Cách vò khăn đến lau mặt cho nàng: “Người lại mất mặt ở trước mặt Vạn tuế gia ư?”
Câu hỏi này thật giống như đâm vào lòng nàng, Anh Minh bất đắc dĩ gật gật đầu, tỏ vẻ nàng ấy nói đúng.
Tùng Cách đơn giản khuyên vài câu như “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên người mất mặt, đến lúc này nên tập quen dần”, nghe rất có khí thế bất chấp tất cả. Anh Minh không giống nàng ấy, trước kia nàng lòng dạ lớn, không để ý nhiều, còn hiện tại lại thận trọng, nhỏ như lỗ kim.
“Nhà ta nhiều thế hệ cao sang quyền quý, nuôi dưỡng ra năm vị Đại học sĩ, ba vị Lễ bộ Thượng thư.” Nàng lẩm bẩm nói: “Tại sao ta…”
Tùng Cách khẳng định thành tựu của nàng: “Người là vị Hoàng hậu đầu tiên của Ngạc Kỳ thị chúng ta, là quốc mẫu đó, vị thế của người còn cao hơn các vị tổ tông nhiều.”
Anh Minh lắc đầu, không phải so địa vị, so công lao với các tổ tông mà là so kiêu hãnh và thể diện. Tổ tiên đều là người chính trực thanh nhã, nàng là con cháu hậu duệ dòng chính, vậy mà không học được chút phong độ nào của các ngài, chỉ biết uống say nổi điên, ăn bậy phát cuồng, đủ loại việc xấu khó coi, làm sao có mặt mũi đối diện với liệt tổ liệt tông!
Nàng chống đầu phiền muộn: “Hiện giờ ta càng thêm cảm thấy tính tình của Vạn tuế gia rất tốt.”
Tùng Cách suy một ra ba, lập tức hiểu hàm ý trong câu nói của nàng: “Tối qua người vô lễ với Vạn tuế gia sao?”
“Không thì thế nào nữa, đã bao nhiêu lần rồi.” Nàng lấy tay che kín đôi mắt, hốc mắt nóng lên, hít hít cái mũi nói: “Ta vẫn luôn cảm thấy bản thân là người có học, cư xử đúng lễ nghi…”
Thật ra người có học và hiểu lễ nghi cũng có lúc bộc phát thú tính, chỉ là xem thời cơ thích hợp hay không thôi. Giống như tình hình hôm qua, Tùng Cách là một cô nương, tất nhiên chưa từng gặp phải nhưng nhìn dáng vẻ của chủ tử không bình thường, trong lòng nàng cũng âm thầm suy nghĩ không tránh khỏi sẽ xảy ra chút chuyện. Vừa rồi mù mờ nghe chủ tử và Vạn tuế gia cãi nhau, nàng chợt có trực giác như vậy, cho nên chủ tử kể lể với nàng, nàng cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại thái độ có vẻ thản nhiên như thấy nhiều nên quen. Nàng càng quan tâm chủ tử đã làm gì hơn, người nói rằng tính tình của Vạn tuế gia rất tốt, vậy chỉ có thể là ngài ấy bị sàm sỡ nhưng lại không tức giận thì mới được đánh giá cao đến vậy đúng không?
Tùng Cách nhe răng cười cười: “Hai người đã sắp đại hôn rồi, chuyện như ván đã đóng thuyền, còn ai có thể nói người không đúng! Chỉ cần Vạn tuế gia nhận, người cứ vui vẻ hưởng thụ, như vậy không tốt sao? Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm qua người bị làm sao vậy? Chu Thái y cũng không nói ra lý do, dọa nô tỳ sợ tới mức… Nô tỳ còn muốn báo tin về nhà, để lão gia và Phúc tấn tiến cung thăm người.”
Anh Minh phất phất tay: “Đừng nói nữa.” Trong giọng nói thể hiện sự bất đắc dĩ một lời khó kể hết.

Trong này đang thổn thức, ngoài cửa Uyển Đậu thông truyền: “Chủ tử nương nương, quy linh cao Ngự Thiện phòng chuẩn bị được đưa đến rồi, nương nương mang đi hay tạm thời lấy băng ướp lạnh trước?”
Anh Minh nghiến răng: “Còn đưa tới nữa?”
Tùng Cách chớp mắt hai cái, bỗng nhiên hiểu ra: “Chủ tử, quy linh cao này có vấn đề sao?”
Anh Minh thở dài, vùi mặt vào trong khuỷu tay, suy nghĩ nói với Uyển Đậu: “Hôm nay ta không khỏe nên không đi. Lát nữa ngươi và Hải Đường đi một chuyến, đưa qua cho Vạn tuế gia xử lý.”
Uyển Đậu đáp vâng, phụng mệnh làm việc, Tùng Cách cười mỉa: “Lão Phật gia cũng quá sốt ruột rồi, sao có thể hạ dược Vạn tuế gia chứ. Có lẽ thấy con nối dõi của Vạn tuế gia ít ỏi nên làm vậy để ngài ấy có thể sủng hạnh hậu cung nhiều hơn.”
Anh Minh cũng không biết nói gì, dù sao bồi bổ cho Vạn tuế gia thì lục cung đều vui mừng, tất nhiên không phải chỉ vì chuyện đại hôn này. Đêm hôm qua, cơ thể luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, không có tinh thần, nàng rửa mặt chải đầu qua loa rồi ngả đầu ngủ nướng.
Từ Ninh cung bên kia đến giờ thìn mới nhận được tin tức của Dưỡng Tâm điện.
Thái Hoàng Thái hậu hỏi vô cùng tinh tế: “Hôm qua là ai trực đêm ở bên trong? Ai hầu hạ ở trước mặt? Hoàng hậu nghỉ ở đâu? Hoàng đế thì sao?”
Tiểu Phú cúi đầu khom lưng trả lời: “Hôm qua Đức quản sự trực đêm, trong người nương nương không khỏe, hắn không dám đi xa, sợ lát nữa lại phải truyền Thái y. Trong điện lại không có người hầu hạ, hai nha đầu hầu hạ nương nương cũng bị đuổi ra, chỉ có một mình chủ tử gia ở bên trong. Nương nương ở trong Hữu Nhật Tân, Vạn tuế gia ở Hoa Tư đường, ban đêm Vạn tuế gia có dậy vài lần, đến Hữu Nhật Tân thăm nương nương, sau đó lại về Hoa Tư đường. Theo Đức quản sự nói, một đêm qua lại bốn năm lần, tối qua chỉ sợ chủ tử gia ngủ không ngon.”
Hoàng Thái hậu nghe vậy, cảm thấy suy nghĩ thừa: “Ta thấy chắc không có gì xảy ra, nếu hợp phòng chắc chắn sẽ mệt mỏi kiệt sức, làm sao còn sức chạy qua chạy lại?”
Thái hậu thật đúng là một người rất thẳng thắn, Thái Hoàng Thái hậu liếc bà ấy một cái, nếu bà ấy không phải bà bà của Anh Minh, bà đã không cho bà ấy chạy đến Từ Ninh cung, còn ngồi chờ đến hiện tại! Lão thái thái nghe báo càng tin vào viễn cảnh tốt đẹp: “Bọn chúng là Đế Hậu, không phải người bình thường bên ngoài. Gia đình tầm thường còn biết chú ý quy củ, chưa đại hôn sao có thể công khai ngủ cùng một giường! Thế nhưng lúc ấy Hoàng đế làm tốt lắm, ta rất vui, hắn không ném người ta đến Thể Thuận đường, có thể thấy được hắn cũng biết yêu thương nữ nhân.”

Tiểu Phú hiện tại làm mật báo, Thái Hoàng Thái hậu là lão Phật gia từ bi, một lòng chỉ muốn tác hợp cho con cháu, cho nên Tiểu Phú cũng cam tâm tình nguyện báo lên: “Lão Phật gia không biết đấy thôi, chủ tử chúng ta hiện giờ đối đãi với Hoàng hậu rất tốt, nô tài hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện năm sáu năm, chưa từng thấy Vạn tuế gia để ý đến ai như vậy. Chỉ có một mình nương nương, nương nương đảm nhiệm vị trí Hoàng hậu, chủ tử gia lập tức phục tùng nàng, không phải rất lạ sao!”
Thái Hoàng Thái hậu vô cùng vui vẻ: “Duyên phận trên đời chính là như thế, nước muối làm đậu phụ[*], vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cứ như vậy cũng tốt, người được chọn là Anh nha đầu thì ta cũng yên tâm.”
[*] Đây là một câu ý nghĩa tương tự “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, tức là nước muối bị đậu phụ ức chế. Nếu uống lầm hoặc uống nhiều nước muối sẽ gây ra ngộ độc nhưng dùng nước muối có thể làm đông protein, thường dùng để làm đậu phụ. (Đậu phụ làm từ muối Nigari có rất nhiều tác dụng tốt cho sức khoẻ)
Nỗi lòng của lão Phật gia, Hoàng Thái hậu hiểu rõ. Dù sao mỗi triều đại cũng xuất hiện một người Hoàng đế yêu thích, người này là ai rất quan trọng. Không biết vì đại cục, ngồi trên vị trí cao cũng không thể đảm đương được, thật khiến người ta đau đầu. Nam nhân một khi đã thích ai thì rất khó có thể thay đổi, nếu nữ chủ nhân kia có lòng mưu lợi riêng, vậy không phải sẽ khuyến khích Hoàng đế làm ra chuyện vô liêm sỉ, thiên lý bất dung sao? Nếu là Anh Minh, nguy hiểm sẽ giảm đi một nửa, tuy nói tương lai sẽ phải đắn đo việc xử phạt hai nhà Tiết Tề nhưng mọi chuyện luôn có biện pháp giải quyết. Tóm lại, chọn được người nhân cách tốt là được. Hoàng đế từ nhỏ đã không có thân sinh phụ mẫu, nay tìm thấy một người hợp ý để chung sống, sau này lại sinh mấy nhi tử khuê nữ, cả nhà khỏe mạnh vui vẻ, còn mong gì hơn?
Đầu óc Thái hậu khá đơn giản, Thái Hoàng Thái hậu đã nói như vậy nên nàng bắt đầu vội vàng nhớ lại ngày tháng: “Hôm nay là ngày nào? Sổ sách của Kính Sự phòng không có ghi lại, mà cũng không nên ghi, bản thân chúng ta tự nhớ kỹ là được, đề phòng sau này có tin vui cũng dễ dàng tính ngày tháng… Lại sắp phải bận rộn nhiều chuyện đây!”
Thái hậu luôn phòng ngừa chu đáo đúng chỗ, giống như trước kia Tiên đế ra đi vội vàng, một trận bạo bệnh sốt rét ập đến, qua mười ngày đã đi. Lúc ấy Tiên đế nằm trên giường, tinh thần cũng tỉnh táo, còn có thể triệu quan lại thương nghị sự vụ triều chính. Thái hậu đến thăm phát hiện trong giọng nói của Tiên đế nghe tiếng đờm, bà có linh cảm không tốt. Sau đó chuyện xảy ra, mọi người trở tay không kịp, ai ngờ được Hoàng đế đang trong độ tuổi cường tráng nhất lại ra đi như vậy! Trong cung rối loạn, cần vải bố trắng chỉ có thể ra ngoài chọn mua, cần quan tài cũng không có sẵn. Thái Hoàng Thái hậu không có cách nào, Thái hậu lúc này đứng ra chống đỡ tất cả, không chút hoang mang lấy ra đồ dùng liệm đã chuẩn bị trước, dặn người hầu hạ Tiên đế đổi xiêm y. Xiêm y đó bà tốn năm ngày đêm khâu từng đường kim mũi chỉ, hai tròng mắt thức đêm đến hiện lên tơ máu. Người khác cho rằng bà khóc đến đỏ mắt, đều khuyên bà nghĩ thoáng một chút. Thái hậu thở dài, lòng nhủ rằng tuy bà không yêu Tiên đế nhưng dù sao cũng từng là phu thê, cuối cùng Tiên đế vẫn khoác xiêm y bà tự may rời đi, bà khóc không nổi, hết tình cạn nghĩa nhưng cũng không khiến ma quỷ thất vọng.
Hiện giờ sắp phải đón một đứa bé ra đời, cho dù không biết hiện tại đứa bé đó đang ở xó xỉnh nào nhưng bà tin rằng chắc chắn sẽ có, chuẩn bị trước cũng tốt. Thái Hoàng Thái hậu biết mỗi ngày Thái hậu rảnh rỗi đến buồn chán, muốn tìm chút chuyện làm nên mặc kệ bà. Nhưng việc đầu tiên là phải chờ Anh Minh đến xác nhận xem có hay không trước đã, đây là chuyện quan trọng nhất.
Hôm nay trong cung bắt đầu chuẩn bị xiêm y mùa thu, Nội Vụ phủ đưa tới mấy chục cuộn vải sa tanh. Hoàng hậu còn chưa đại hôn, Đầu sở điện chỉ là ở tạm, bởi vậy bọn họ đưa đủ các loại vải hoa văn đến Từ Ninh cung. Buổi chiều Thái Hoàng Thái hậu sai người mời Hoàng hậu đến, để nàng tự chọn lựa vải sa tanh, chuẩn bị mặc sau khi đại hôn.
Anh Minh cũng không quan tâm nhiều đến quần áo trang sức, tùy ý chọn vài cuộn sa tanh đơn giản, dệt chéo tạo thành kiểu dáng thêu hoa. Thái Hoàng Thái hậu có thói quen vào giữa giờ thân sẽ truyền một bàn hoa quả điểm tâm. Trong lúc bà và Thái hậu uống trà dùng điểm tâm thì Hoàng hậu cầm đĩa ngọc của nàng, vô cùng chuyên chú ăn tô lạc[*].
[*] Tô lạc 酥酪: hiện tại thường gọi là phô mai 奶酪.
Thái Hoàng Thái hậu nói chút chuyện phiếm linh tinh rằng từ chỗ Hoàng đế nghe được một chuyện khiến bà tức giận, Thiên Can Nhất kỳ có một Tá lĩnh qua đời, còn chưa qua ngày thứ bảy mà thái thái trong nhà đã vội vàng gả cho người khác. Cũng không phải do người nhà Tá lĩnh kia làm khó nàng ta, trong nhà Tá lĩnh không có thân thích, nhi tử chỉ mới sáu tuổi. Sau khi hắn mất, thái thái tuổi còn trẻ không thể đảm đương, vì thế ca ca nhà mẹ đẻ đồng ý đến lo giúp hậu sự. Vốn cho rằng chuyện như vậy thật tốt, kết quả cữu lão gia đáng chết kia có ý đồ xấu, hết sức khuyên vị thái thái đó tái giá, mưu tính lợi dụng danh nghĩa của đứa cháu để chiếm lấy gia nghiệp của Tá lĩnh.
“Trên đời sao lại có những người như vậy, thật là đến cả chó nhìn thấy cũng phải lắc đầu. Tên cặn bã đó, rõ ràng là người một nhà mà sao lại có thể làm ra loại chuyện hạ lưu không khác gì giết hài tử bán mẫu thân như vậy chứ!”
Thái hậu nghe xong câu chuyện này, trong lòng thẫn thờ: “Cô nhi quả phụ muốn tồn tại trên đời có biết bao khó khăn, nhớ trước đây chúng ta cũng như vậy. Lão Phật gia quên rồi sao, trước đây có mấy vị Vương gia còn nhẫn tâm hơn so với tên cữu lão gia khiến con chó cũng khinh thường kia nhiều, chúng ta đi đến hôm nay cũng không dễ dàng!”
Thái Hoàng Thái hậu nhanh chóng nói phải: “Hoàng đế thật tội nghiệp, nếu sau này có một người luôn ở bên cạnh thì tốt quá.”

Anh Minh nghe vậy đã hiểu, câu chuyện nói qua nói lại nãy giờ mục đích cuối cùng chính là muốn vòng đến chỗ nàng. Nàng cười cười đặt thìa vàng xuống, chuẩn bị chờ Thái Hoàng Thái hậu đặt câu hỏi.
Quả nhiên lão thái thái lên tiếng: “Anh Minh, đêm qua ngươi ngủ lại Dưỡng Tâm điện à?”
Anh Minh thẹn thùng, nhắc đến chuyện này thật mất mặt, nếu so đo quy linh cao bị thêm bớt nguyên liệu thì thật không hợp lý, dù sao nó cũng không phải do Ngự Thiện phòng chuẩn bị cho nàng. Nàng chỉ à một tiếng, nói: “Hôm qua nô tỳ cảm thấy không khỏe, chủ tử gia săn sóc, không cho ta về Tây Tam sở.”
Thái Hoàng Thái hậu gật đầu: “Ta nghe nói ở lại Hữu Nhật Tân một đêm, Hoàng đế đối đãi với ngươi không giống người khác, ngươi phải hiểu cho tấm lòng của hắn.”
Anh Minh đứng lên hành lễ: “Nô tỳ không dám, Hữu Nhật Tân là phòng ngủ của chủ tử, ta đã quá phận, mong Hoàng tổ mẫu trách phạt.”
Thái Hoàng Thái hậu cười cười: “Chuyện này có sao đâu, phi tần thị tẩm ở Hoa Tư đường phía tây, còn Hoàng đế ngủ ở điện phía đông, nơi đó chưa từng có một nữ nhân nào đặt chân đến, sắp xếp ngươi nghỉ ngơi ở đó, đủ thấy hắn tôn trọng ngươi như thế nào.”
Thái hậu nói đúng vậy đúng vậy: “Hoàng đế tôn trọng ngươi như vậy, các ngươi…”
Lời đã nói đến như vậy, lần trước ở Sướng Xuân viên, hai vị này biết được bọn họ ở trên thuyền chưa làm chuyện gì thì không vui vẻ cho lắm. Đêm hôm qua lại ôm hy vọng lớn cỡ nào, nếu nàng nói các nàng nước sông không phạm nước giếng thì hai người họ có thể tức giận đến mức đuổi nàng ra khỏi Từ Ninh cung, phạt nàng cấm túc suy nghĩ hay không?
Anh Minh không thể không suy xét có nên nói dối Thái Hoàng Thái hậu và Thái hậu hay không, chỗ Hoàng đế thì dễ nói rồi, các bà cũng sẽ không đi hỏi hắn vấn đề này. Trải qua hôm nay thì sau này các bà sẽ không cảm thấy có gì mới mẻ nữa, đương nhiên cũng không còn tò mò chuyện khuê phòng của nàng.
Nàng mỉm cười giống như cam chịu, bày ra dáng vẻ tiểu tức phụ thẹn thùng: “Để Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương ngày đêm lo lắng vì chúng ta, là ta bất hiếu. Sau này Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương cứ yên tâm, ta nhất định sẽ hầu hạ Vạn tuế gia thật tốt, không phụ kỳ vọng của Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương.”
Thái Hoàng Thái hậu và Thái hậu nghe vậy cảm thấy lòng thư thả hơn, đây là âm thầm thừa nhận đó, xem ra quy linh tập này không chỉ bồi bổ nam nhân, nữ nhân ăn vào cũng tốt. Hai vị lão chủ tử nghe xong tâm tình vô cùng vui sướng, Thái Hoàng Thái hậu nói: “Như vậy thì tốt, trong cung đã bao lâu không nghe thấy tiếng khóc của hài tử rồi, sau này phải dựa vào Hoàng hậu khai chi tán diệp cho Đại Anh ta. Ngươi đừng lo, hôm nay ta đã gọi người Nội Vụ phủ đến hỏi, đại hôn đang được gấp rút chuẩn bị, chỉ còn hai tháng nữa, sẽ không xuất hiện sai sót nào.”
Anh Minh nói vâng, vẻ mặt mỉm cười sáng lạn như mùa xuân nhưng nụ cười này không thể duy trì được lâu, bởi vì ngoài cửa xuất hiện một người, người này dùng ánh mắt khinh thường liếc nàng một cái, ánh mắt kia như đang hỏi mặt nàng có đau hay không. Sau đó hắn bước vào trong, chắp tay với Thái Hoàng Thái hậu và Hoàng Thái hậu: “Hoàng hậu nói rất đúng, sau này Hoàng tổ mẫu và Hoàng ngạch nương không cần nhọc lòng vì chuyện của chúng ta nữa. Hôm nay trẫm tới là vì có một yêu cầu quá đáng, dù sao trẫm và Hoàng hậu đã danh chính ngôn thuận, dự định cho nàng dọn vào Dưỡng Tâm điện để nàng đỡ vất vả đi qua đi lại, trẫm nhìn thấy sẽ rất đau lòng.”
 

Bình Luận (0)
Comment