Thâm Cung Kế

Chương 28


Hoa nở trên cây, tức là dùng hoa giả giả làm hoa thật, đạt được hiệu quả đánh tráo giả thật.
Cao hơn một bậc, nhờ vào thủ đoạn bố trí thành công thế trận như đanh như thép, mê hoặc đối phương, đánh bại khiến địch phải khuất phục.
1.

Xác chết
Cuối năm đã đến, thời tiết vô cùng lạnh lẽo, có một trận tuyết lớn xả xuống, phóng mắt nhìn chỉ thấy khung cảnh trắng tinh trước mắt.
Mặc dù khí lạnh bức người nhưng các cung nhân không dám chậm trễ, mấy ngày nữa là Đông Chí, xưa nay hậu cung có một tập tục là phải tổ chức gia yến mùa đông, cả hoàng cung khí thế ngút trời đều đang chuẩn bị cho tiệc tối.
Ngày nọ, tiểu cung nữ của Ti Thiện phường đang định múc nước dưới giếng lên, nhưng mới nhìn xuống đã sợ đến mức hồn bay phách tán, sau khi ngồi đơ người một hồi thì bắt đầu buồn nôn không dứt.
Trong giếng có một xác chết.

Người đó mặc đồ của thái giám, hắn bị ngâm nước đến nỗi cả người trương lên, sắc mặt trắng bệch như tuyết đang rơi, đáng sợ nhất là đôi mắt của hắn đã bị lấy đi, hốc mắt trống không làm người ta sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Các cung nhân cố nén lại sự ghê tởm sợ hãi để vớt cái xác từ trong giếng ra.

Có người nhận ra đó là Tiểu Trần công công quét lá ở Ngự Hoa viên.

Nhưng trước nay hắn là người hiền lành, rốt cuộc đã đắc tội người nào mới bị giết hại tàn nhẫn như vậy.
Tần cô cô của Ti Thiện phường mời Lý Hỉ đến xử lí, còn hỏi: "Việc này có cần phải bẩm báo với Thần Quý phi nương nương không ạ?" Hoàng thượng để cho Mạch Ca phụ trách chuyện yến tiệc Đông Chí, cần phải cẩn thận giải quyết, không được có sơ suất gì.
Khi Lý Hỉ thấy cái xác cũng không khỏi rụt rè, nhưng hắn bất chấp nỗi sợ, sai người đi xử lý sạch sẽ thi thể này, chôn phía sau núi.

Chuyện này nhất định không được để Thần Quý phi biết được, dù sao thì tiệc buổi tối mới là quan trọng nhất, không thể vì xác chết mà làm lòng người hoảng sợ.
Hắn dặn dò mọi người: "Đêm mai là tiệc Đông Chí, mọi người phải cắn chặt miệng cho ta.

Nếu có ai nói chuyện này ra, làm mất hứng thú của chủ tử, thì xem ta có xé nát miệng của các ngươi không, nghe rõ chưa?"
Trên đường trở về, tiểu thái giám đi theo run sợ từ nãy đến giờ, đi vài bước là quay lại nhìn, giống như đằng sau có yêu ma quỷ quái đi theo.
Lý Hỉ không còn kiên nhẫn, hỏi: "Ngươi làm gì đó?"
Ngay sau đó tiểu thái giám ghé vào bên tai hắn, trong giọng nói tràn đầy sự hoảng sợ: "Lý Tổng quản, lần trước Tôn ma ma của Hồng Nhạn điện cũng chết giống Tiểu Trần Tử, đều bị móc mắt mà chết.

Tiểu nhân luôn cảm thấy gần đây trong cung không yên ổn, có phải là quỷ lộng hành không?"
Lý Hỉ chợt cho hắn một bạt tai: "Hỗn xược! Người đâu, đến rút lưỡi tên cẩu nô tài khua môi múa mép này đi!" Theo mệnh lệnh, tiểu thái giám lập tức bị kéo xuống.
Phút cuối cùng, hắn lại thêm một câu: "Mọi người đều phải thông mình lên, nếu không hắn chính là kết cục của các ngươi!"
Dứt lời liền đi về hướng Ngự Càn cung, nhưng đáy lòng lại ẩn giấu lo lắng.
Hắn chỉ mong ngày mai mọi việc thuận lợi, tuyệt đối đừng xảy ra bất kể là chuyện gì, nếu không hắn có mấy cái mạng cũng không đủ để hắn sống.
2.

Bêu xấu
Trong tiệc tối Đông Chí, bên ngoài tuyết tựa những chiếc lông ngỗng bay phấp phới, trong điện đốt rất nhiều than bạc[1], ấm áp như mùa xuân.
[1] Than bạc (银炭): một loại than chất lượng cao, màu trắng sương, không khói, khó châm và khó tắt.
Hàng trăm ngọn nến vàng chiếu sáng khắp căn phòng, những ngọn đèn sáng rực, ánh sáng rực rỡ lấp lánh.

Lò đồng bát giác được chạm rỗng hình tiên hạc mạ vàng đang lẳng lặng toả mùi cây cam tùng, trong không khí còn có mùi hương bí ẩn, từ từ bay về nơi xa.
Các vũ nữ nối đuôi nhau đi vào, chiêng trống kêu leng keng, dàn nhạc cụ cũng nổi lên, tạo nên một khung cảnh cát tường may mắn.
Hoàng hậu dẫn các phi tần bái ở phía Đông để cầu phúc, cầu mong năm sau quốc thái dân an, hậu cung thuận hoà.

Xong việc thiên tử lệnh cho khai tiệc, mọi người cùng lên tiếng kính bệ hạ trước, sau đó uống thoải mái.
Mạch Ca ngồi ở dưới bên phải Hoàng thượng, hai người ngồi rất gần nhau hơn ai hết, giống như một đôi uyên ương đến ghé thăm tiệc rượu này.

Mạch Ca tự mình rót rượu gắp thức ăn cho Hoàng thượng, như phu như thê, không quan tâm đến ai.
Đám phi tần phía dưới ngoài mặt hết sức vui mừng, nhưng thật ra đang vô cùng ghen ghét, buồn bực không vui.
Yến hội đã được một nửa thời gian, nhóm vũ cơ đột nhiên lui lại, bốn người cường tráng bước vào Lê Hoa đài.

Bọn họ cầm bốn góc của một bức tranh được cuộn lại, đến khi bức tranh được mở ra, lộ ra một cô nương đang đeo mạng che mặt, cả người mặc một bộ y phục trong cung bằng gấm trắng, eo như được đúc ra, nhạc nổi lên, nàng ta bắt đầu múa, tóc dài như suối theo gió bay lên, tựa một đóa hoa quỳnh đột nhiên nở lúc nửa đêm.
Đoạn múa này đặc biệt nhất là phần chân.

Mũi chân chạm nhẹ mực, chân ngọc trắng muốt lên xuống nhẹ nhàng, xoay tròn rồi nhảy lên, dáng múa uyển chuyển, xuất sắc vô cùng, thỏa mãn người xem.
Nếu không phải khi bài múa hoàn thành, bức tranh vừa nãy còn trắng trơn đã thêm một bức Cẩm Tú Sơn Hà thì sao mọi người có thể nhận ra nữ tử này là Vạn Quý nhân, người bị dời cung không lâu trước đây.

Đúng thật chỉ có nàng ta là hoạ sư tinh xảo nhất, không ai có thể sánh được.
Nàng ta gỡ khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt thế vô song, yêu kiều tiến lên bái Hoàng thượng một bái, thướt tha duyên dáng cứ như phi tử của thiên cung.
Mọi người ngạc nhiên, trước đây mặt Vạn Quý nhân nổi đầy nhọt đọc, cái nào cái nấy sưng đỏ như gạch cua, cực kỳ ghê tởm.

Vì sợ lây bệnh cho các mỹ nhân mới trong cung, nàng ta đã tự xin Hoàng hậu đến Phi Hồng điện hẻo lánh xa xôi để tịnh dưỡng.
Không thể ngờ được còn chưa đến một tháng, nhọt độc trên mặt nàng ta không còn nữa, chẳng những khôi phục dung nhan mà thậm chí còn đẹp động lòng người hơn so với trước kia, khi cười lên còn có má lúm đồng tiền.
Quay lại xem mọi người, mặt ai cũng hiện ra vẻ phẫn nộ.

Rõ ràng là Vạn Quý nhân muốn mượn cơ hội này để câu dẫn Hoàng thượng, không có góc nào là không có nét căm hận.
Nhưng Hoàng Thượng lại thờ ơ, chỉ xem nàng ta là một vũ cơ, không hề có bất kì cảm xúc gì, vẫn cười nói với Mạch Ca như cũ, dường như trong mắt chỉ có một mình nàng mà thôi.
Giờ này khắc này, Vạn Quý nhân hết sức xấu hổ, gương mặt cực kì khó coi, nàng ta chạy nhanh khỏi đài, quả thật rất giống con hát bị coi khinh trong Tần lâu Sở quán, không hề có chút địa vị nào.

Còn các tiểu chủ cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đều dùng khăn che lại không ngừng cười thầm.
Tự mình làm mình trở nên thấp hèn, nàng ta thật sự cho rằng mình là Đát Kỷ chuyển thế.

Cũng phải nhìn Hoàng thượng cười với người khác, có vị trí nào cho nàng ta.

Mọi người đều nói như vậy, trong mắt có chút hả hê cùng với sự khinh thường mỉa mai.
Đều là tiểu chủ, các nàng không thể nhìn một người bay lên ngọn cây, càng không chịu được người diễu võ dương oai.

Hoặc là cùng nhau chịu cảnh đìu hiu, hoặc là coi nhau là địch.

Dù sao trận đấu tranh đoạt này không hề có sự đồng tình và thương hại, chỉ có bỏ đá xuống giếng, đâm dao sau lưng.
Vạn Quý nhân tức giận ngồi kế bên Tân Mỹ nhân, điên cuồng uống rượu.

Tân mỹ nhân có chút đồng cảm, an ủi đầy thành ý: "Tỷ tỷ không cần quá tuyệt vọng, bây giờ tỷ xinh đẹp kinh người, rồi sẽ có một ngày bệ hạ sẽ nhìn thấy thôi."
Nhưng Vạn Quý nhân nghe không lọt lỗ tai, nàng ta nhìn thấy dáng vẻ tình thâm của Hoàng thượng và Mạch Ca cứ như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt.
Nàng ta nhìn chằm chằm Mạch Ca, chỉ cần nàng còn tồn tại một ngày, nàng ta sẽ vĩnh viễn bị phớt lờ.

Nhưng mà nàng ta rất nhanh đã khôi phục lại sắc mặt như thường ngày, nhướng mày, khóe miệng nhếch lên: "Ngươi yên tâm, không bao lâu nữa bệ hạ liền sẽ là của ta."
3.

Chết đuối
Khi tiệc tối kết thúc tuyết cũng đã ngừng.

Vạn Quý nhân và Tân Mỹ nhân cùng đạp tuyết đi về, chưa đi được bao lâu thì Chu Thuận nghi đã đuổi theo ở phía sau.

Nàng ta gấp đến nổi không thể chờ một giây nào, lập tức dò hỏi Vạn Quý nhân rốt cuộc vì sao lại đẹp lên, muốn Vạn Quý nhân chia sẻ đơn thuốc đó cho nàng ta.
Lúc trước trong dàn tú nữ, Chu Thuận nghi là người có dung mạo bình thường nhất.

Sở dĩ nàng ta có thể vào cung là do phụ thân là Tả đốc Ngự sử của Đốc Sát viện.
Dù thế nhan sắc của nàng ta vẫn được tính là đoan chính, dáng người thon thả, còn có một đôi mắt linh hoạt, lúc mỉm cười nhìn rất rực rỡ lung linh, thần thái thì khỏi phải nói, lúc nào cũng phấn khởi.

Nhưng chỉ vì cái bớt màu đỏ trên trán mà từ nhỏ nàng ta đã nổi danh là nữ tử xấu xí trong kinh.
Từ nhỏ đến lớn, không biết đã mời bao nhiêu danh y, nhưng vẫn không thể trị tận gốc.

Cái bớt này không chỉ làm nàng ta bị hậu cung chê cười, bây giờ đã trở thành tâm bệnh không thể tiêu tan của nàng ta.
Vì thế khi nàng ta thấy nhọt độc của Vạn Quý nhân chẳng những biến mất, mà gương mặt còn đẹp hơn lúc trước thì lập tức muốn biết cách chữa trị.

Nàng ta muốn đẹp hơn, nàng ta muốn mọi người nhìn nàng ta với con mắt khác.
Nhưng Vạn Quý nhân lại không muốn chia sẻ, càng không muốn trả lời nàng ta.

Vạn Quý hân không phải không thấy lúc trước Chu Thuận nghi và người khác châm biếm mình thế nào ở Ngự Yến cung, bây giờ còn có mặt mũi hỏi nàng cách phối thuốc, thật sự nghĩ nàng không biết giận sao?
Nàng lập tức lạnh mặt, châm biếm mỉa mai: "Chu tỷ tỷ, tỷ đừng phí tâm tư để trở nên đẹp hơn.

Cái bớt này của tỷ không phải bôi thuốc thì hết được đâu, sợ là phải cắt mất miếng da này mới được đó!"
Chu Thuận nghi nổi giận: "Ngươi nói cái gì?!"
Vạn quý nhân lớn tiếng nói: "Ta nói Chu tỷ tỷ vẫn nên trở về soi gương cho kĩ đi, đừng có ra ngoài doạ người khác!"
Chu Thuận nghi tức điên lên, bay lại cào mặt nàng ta: "Tiện nhân nhà ngươi! Còn dám nói ta sao, ngươi cũng không xem ngươi xem! Dù ngươi có như con công thì Hoàng thượng cũng không buồn liếc nhìn ngươi.

Nếu đã vậy, hà tất phải lãng phí gương mặt này, không bằng huỷ nó đi!"
Vạn Quý nhân cũng không phải người dễ chọc, nàng ta nắm tóc Chu Thuận nghi, hai người lập tức nhào vào đánh nhau.

Các cung nhân kế bên do dự không biết nên làm thế nào, thế nên toàn bộ nhìn Tân Mỹ nhân, chờ người này nghĩ ra cách gì đó.
Tân Mỹ nhân xưa nay là người nhát gan, hai vị tỷ tỷ này phân vị cao hơn nàng thì không nói, sức lực cũng gấp mấy lần nàng, cho dù nàng có muốn tách hai người ra cũng không nổi.

Nhưng tiếp tục nữa thì sẽ hấp dẫn người khác đến.
Tuy vậy, nàng vẫn vội khuyên: "Chu tỷ tỷ, Vạn tỷ tỷ, đừng đánh nữa, nếu đánh tiếp sẽ kinh động đến Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương đó!"
Nhưng hai người hoàn toàn không quan tâm, cứ muốn thử xem ai sống ai chết.

Ai mà ngờ được, tiếng cãi vã đã đưa Hoàng hậu và Mạch Ca đến, hai người thấy như vậy vô cùng tức giận, phạt hai người đánh nhau nửa năm bổng lộc.


Cơn giận của Hoàng hậu vẫn chưa nguôi, vừa đi vừa chỉ trích các nàng.

Ở trước mặt Trung cung, các nàng không dám lỗ mãng, đành phải lẳng lặng đi theo.
Khi đi đến hồ cá chép xanh ngắt, không biết từ đâu nhảy ra một cung nữ, đụng vào rồi đẩy Chu Thuận nghi xuống nước.

Trời giá rét, mọi người đều không phản ứng kịp, đứng trên bờ thấy Chu Thuận nghi rơi xuống làm một cái "bùm" rồi bị nước hồ nuốt chửng.
Xuân trúc hét lớn gọi người đến, mấy thái giám vội nhảy vào, nhưng tìm thế nào cũng không thấy Chu Thuận nghi.

Cuối cùng lại phát hiện ở bờ bên kia, chỉ là đã chậm một bước, cơ thể nàng ta đã đông cứng, không còn ý thức.
Cái đáng sợ là, đôi mắt xinh đẹp của Chu Thuận nghi đã biến mất, chỉ còn lại hốc mắt đen như mực.

Cả khuôn mặt nàng ta đã bị biến dạng, giống như đang vô cùng thống khổ, đang khóc lóc cầu cứu.

Hai cái động đen ngòm trên mặt nàng ta giống như xoáy nước quỷ dị, làm da đầu người xem tê dại, sợ hãi vô cùng.
Máu tươi trên khoé mắt thi thể đã bị nước hồ gột rửa, nhưng trong không khí lại phảng phất mùi máu.

Hoàng hậu và Tân Mỹ nhân nhất thời chịu không nổi, liên tục lùi về sau nôn khan.
4.

Oan hồn
Chuyện này xảy ra quá nhanh, mọi người hoàn toàn không ngờ được Chu Thuận nghi vừa rồi còn sống như vậy đã đột nhiên tử vong.

Điểm khó hiểu nhất là tại sao đôi mắt của nàng ta lại bị lấy đi.
Cung nữ kia bị áp giải trên đất, dù cho hỏi thế nào đều im lặng không nói, thậm chí đánh mắng cũng không khai đã làm chuyện gì.

Mãi đến khi Hoàng thượng đến, cung nữ kia lại kích động hét lớn: "Bệ hạ, nô tì tuân theo lệnh ngài, đẩy nàng ta xuống hồ, nô tì đã làm xong."
Mọi người trố mắt, Mạch Ca lập tức nhíu mày: "Hoàng thượng biết nàng ta sao?"
Nhưng Hoàng thượng lại cau mày lắc đầu: "Sao trẫm lại biết nàng ta được? Nàng ta là hung thủ sao? Vì sao phải giết hại Chu Thuận nghi?"
Cung nữ nghe vậy hoảng sợ, giãy giụa nhào đến Hoàng thượng, bị thái giám đè lại, nôn nóng nói: "Bệ hạ, nô tì là Thị Hỉ đây, ngài hãy nhìn kĩ đi! Là ngài lệnh nô tì đẩy Chu Thuận nghi xuống nước, còn nói chỉ cần nô tì làm tốt, ngài lập tức sẽ tấn phong nô tì làm Chiêu nghi, ngài đã quên rồi sao?"
Cảm xúc của nàng ta càng thêm kích động, một lát sau thì đã không tỉnh táo nữa: "Bệ hạ, tối hôm qua ngài còn ở cùng nô tì.

Ngài dịu dàng với nô tì như vậy, quan tâm như vậy, ngài còn nói nô tì đẹp nhất, cả cuộc đời này ngài sẽ luôn đối tốt với nô tì."
Nàng ta rõ ràng là điên rồi, nếu không sao lại sinh ra ý nghĩ như vậy.

Chẳng qua, khốn đốn cô đơn, sau đó thì cảm xúc thất thường như nàng ta, hậu cung cũng không phải chỉ có một người.
Mạch Ca không muốn nghe tiếp, sai người lôi nàng ta xuống đánh chết.
Tuy hung thủ đã thừa nhận hại chết Chu Thuận nghi, nhưng Mạch Ca vẫn cảm thấy việc này có điểm đáng nghi, dù sao thì đôi mắt cứ không cánh mà bay.

Rất nhanh, nàng đã chú ý tới nét mặt của Lý Hỉ có hơi lạ, ánh mắt né tránh, nhất định là hắn biết gì đó.
Dưới sự truy vấn của nàng, Lý Hỉ mới kể ra chuyện Tôn Ma ma và Tiểu Trần Tử đều bị móc mắt, còn nói dù sao người chết chỉ là nô tài, nên không báo việc này lên.
Đây đã là người thứ ba, mọi người nghe xong đều lạnh sống lưng, đột nhiên nghĩ đến cái chết thảm của Lâm Thái phi thời Tiên Hoàng.

Nghe nói bà ấy có một đôi mắt có thể câu hồn đoạt pháp khiến Tiên Hoàng yêu thích vô cùng, thánh sủng hai năm liên tục không suy.
Vì chuyện này mà các phi tần khác vô cùng ghen ghét.

Vì thế đã có người âm thầm bỏ thuốc nhầm làm mù mắt bà ấy, bởi vì mắt đã mất đi ánh sáng nên không thể được sủng ái, đành phải sống qua ngày ở Lãnh cung.

Cuối cùng cũng đến ngày bà ấy chịu không nổi nữa, tự tay móc mắt, uống rượu độc.

Trước khi chết bà ấy đã thề với trời, nhất định bà ấy phải tìm được một đôi mắt đẹp để gắn vào hốc mắt lần nữa, để lấy lại ân sủng.
Chẳng lẽ mắt của họ đều bị Lâm Thái phi lấy đi? Nghĩ đến đây, mọi người lại đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng dường như cũng nghĩ đến Lâm Thái phi, nhưng hắn là con của trời, người mang thiên mệnh, không thể để bị quỷ thần này nọ dẫn dắt.
Hắn hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hung thủ giết hại Chu Thuận nghi đã bị trừng phạt, mọi người đừng bàn luận chuyện này nữa.

Năm mới đã sắp đến, mọi người nên vô cùng vui vẻ nghênh đón không khí vui mừng này, nếu còn ai khua môi múa mép, trẫm sẽ cho người lột da kẻ đó!"
5.

Ván cờ bắt đầu
Đêm nay là đêm trừ tịch, trong cung náo nhiệt rực rỡ.

Trải qua cái ngày đáng sợ của mấy hôm trước, Hồng Nhạn điện đặt biệt dán đầy chữ hỉ đỏ thẫm, nổi bật như một vệt son sáng rực trong bóng đêm.
Đêm nay, thị nữ của Vạn Quý nhân là Vân Yên xuất giá.

Lý Hỉ xưa nay tẻ nhạt lại chủ động xin Hoàng thượng ban thị nữ Vân Yên hầu hạ Vạn Quý nhân cho mình làm đối thực[2].
[2] Đối thực (对食): Ban đầu, đối thực chỉ quan hệ đồng tính nữ - nữ giữa các cung nữ với nhau.

Về sau thì càng phổ biến với nghĩa chỉ quan hệ giữa thái giám - cung nữ, đến đời Thanh thì hoàn toàn chấm dứt.
Hoàng thượng nhớ đến hắn từ nhỏ đã làm bạn với mình, cùng hắn lớn lên nên rất thoải mái chấp nhận.

Ngoài ra, còn thưởng một ngôi nhà ở vùng ngoại ô, làm hôn lễ rất rình rang.
Yên Vân và Lý Hỉ là đồng hương, vốn dĩ không có tiếp xúc gì mấy.

Mãi cho đến khi Lý Hỉ đến Ỷ Mai viên thì bệnh suyễn tái phát, lúc ấy không có cung nhân bên cạnh, hắn ho khan kịch liệt, hô hấp khó khăn, may mà Yên Vân đi ngang qua nhìn thấy, chạy đến cho hắn nằm ngửa ra, sau đó dùng môi mình áp sát vào môi hắn, giúp hắn hô hấp.
Cuối cùng ngự y cũng đến, khen Yên Vân cứu giúp kịp thời, nên bây giờ Lý Tổng quản mới còn mạng.
Lý Hỉ tất nhiên cảm động, lại thấy người trước mắt thanh tú, dịu dàng như nước, trái tim dù có cứng rắn tới đâu thì thời khắc đó vẫn nảy lên thình thịch.

Vì thế chưa qua được mấy ngày đã chủ động xin bệ hạ ban hôn.
Từ khi Lý Hỉ cưới Yên Vân, dù cho không có việc gì cũng chạy đến Hồng Nhạn điện.

Vạn Quý nhân có sự giúp đỡ của hắn, tất cả đều khác xưa.
Nàng ta luôn có thể vào một thời gian và địa điểm thích hợp nào đó vô tình gặp được Hoàng thượng.

Ban đầu, Hoàng thượng còn không nhớ nàng ta, nhưng số lần càng nhiều, Hoàng thượng cũng nhớ kỹ, có khi sẽ nói với nàng ta mấy câu.

Trước đây, không có tiểu chủ nào có được vinh dự như vậy.
Cái tiểu chủ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể ghen ghét, không có cách nào.

Càng đỏ mắt chừng nào thì càng nguyền rủa sau lưng nhiều chừng đó, nói Vạn Quý nhân khoe khoang thế nào cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm với bệ hạ, dù thế nào cũng chẳng thể bò lên được long sàng.
Dẫu sao ai cũng biết, trong lòng bệ hạ chỉ có một mình Thần Quý phi mà thôi.
Nhưng mà không ai ngờ đến, Hoàng thượng ngủ lại Hồng Nhạn điện vào đêm cuối tháng giêng.

Hơn nữa, là liên tiếp nhiều ngày sau đó vẫn vậy, chỉ cần ra khỏi Ngự Càn cung thì lập tức đến Hồng Nhạn điện, cũng không bước vào cửa Hàm Phúc cung nữa.
Không lâu sau, Vạn Quý nhân được tấn lên Quý nghi, tăng liền ba bậc.
Mạch Ca cũng thấy vô cùng kỳ lạ.

Mới đầu Hoàng thượng không đến gặp nàng, nàng chỉ nghĩ là công vụ bận rộn, nhưng khi biết được hàng đêm hắn đều ngủ ở Hồng Nhạn điện thì từng tuyệt vọng, oán hận, rồi lý trí nàng lại mách bảo nàng hãy nhanh tỉnh táo lại, cũng tự khuyên bản thân không thể suy nghĩ lung tung.
Tình cảm giữa nàng và Hoàng thượng đến chết không phai, cho nên nàng tin chắc chắn Hoàng thượng sẽ không thay lòng.
Vì vậy, mỗi ngày nàng đều đến Ngự Càn cung cầu kiến Hoàng thượng, nhưng ngoại trừ cửa bị đóng lại thì là Vạn Quý nghi chào đón.

Nàng không được phép đặt chân vào, chỉ được đứng ngoài cửa nhìn xa xa, rõ ràng khoảng cách rất ngắn nhưng nàng cảm thấy như cách vực sâu vạn trượng.
Lý Hỉ cũng không biết vì sao bệ hạ đột nhiên từ chối gặp Thần Quý phi.

Rất nhiều lần hắn thay nàng nói vài câu thì đều bị Hoàng thượng răn dạy để kết thúc câu chuyện.

Trước đó mặt mày dịu dàng, bây giờ lại chán ghét hời hợt, giống như đã đổi tính trong một bữa tối.
Hôm đó hắn nhìn Mạch Ca đứng ngoài điện khoảng ba canh giờ, gió lạnh thổi vào người, làm sao nàng có thể chịu nổi.

Không kiềm được lòng, hắn tìm Hoàng thượng cầu tình lần nữa, vừa dứt lời, con ngươi Hoàng thượng nổi lửa, đứng dậy đạp hắn ngã ra đất.
"Trẫm thấy ngươi càng ngày càng hồ đồ, đầu óc không biết rõ ai mới là chủ tử của mình! Người đâu, lôi hắn ra ngoài đánh năm mươi trượng, sau đó thu dọn cút ra khỏi cung!"
Không ai không khiếp sợ, chẳng qua chỉ cầu tình cho Thần Quý phi mà đã bị đuổi ra khỏi cung, ngay cả Mạch Ca cũng không dám tin.
Từ nhỏ Lý Hỉ đã đi theo Hoàng thượng, có thể nói là người thân cận nhất.

Tuy hắn chỉ là thái giám, nhưng Hoàng thượng cực kì tín nhiệm hắn, địa vị chạm tay là bỏng, dù lúc trước cũng có phạm sai, nhưng chưa từng nhận hình phạt lớn như vậy.
Hoàng thượng lại tuyệt tình với mình như vậy.

Trong nhất thời, Mạch Ca đau buồn, nản lòng thoái chí nên làm chén canh dê rơi xuống đất, bắn hết lên người.
Vạn Quý nghi khoác áo lông chồn, đeo vòng phỉ thuý ngọc trai, xinh đẹp tuyệt trần, mang theo khí thế ngạo mạn, đắc ý vênh váo trước mặt Mạch Ca: "Thần Quý phi đã cảm nhận được sự chua xót gian khổ trước kia của tần thiếp chưa? Rõ ràng bệ hạ ở ngay trước mắt, nhưng lại không nhìn mình một cái, quả thật là trông mòn con mắt, một ngày trôi qua cứ như một năm!"
Dứt lời, nàng ta cười khanh khách lên, trong ánh mắt lại lộ ra một tia hung ác nham hiểm: "Không vội, đây chỉ là mới bắt đầu thôi, tần thiếp sẽ bước từng bước thay thế vị trí của ngài!"
Mai Tâm thở hổn hển, giận dữ hỏi: "Rốt cuộc ngươi đã làm gì Hoàng thượng? Hoàng thượng yêu thích chủ tử, chắc chắn là ngươi châm ngòi ở giữa!"
Vạn Quý nghi chỉ cúi đầu cười: "Muốn biết thì đến Hồng Nhạn điện."
6.

Lãnh cung
Mạch Ca bị vắng vẻ, cả cung đều biết.

Hoàng hậu lo nàng buồn phiền mãi sẽ sinh bệnh, nên mời nàng đạp tuyết thưởng mai, nhưng lại bị Mạch Ca từ chối.


Nàng không phải khổ sở tuyệt vọng, nàng chỉ không hiểu rõ, rốt cuộc Hoàng thượng đang hiểu lầm nàng chuyện gì.
Hoàng thượng từng nói với nàng, cho dù khắp thiên hạ ai cũng hiểu lầm, rời khỏi nàng, hắn cũng sẽ không bao giờ làm nàng đau lòng, nhất định làm bạn đến chết.
Nhưng bây giờ, rốt cuộc giữa họ đã xảy ra vấn đề gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, Mạch Ca quyết định đến tìm Vạn Quý nghi, nhưng Mai Tâm dùng vạn cách ngăn cản: "Chủ tử, tuyệt đối không được đi! Vạn Quý nghi tâm cơ vô cùng, lỡ như nàng ta lập bẫy, chủ tử chẳng những không thể giải quyết hiểu lầm với Hoàng thượng, trái lại còn càng lún càng sâu."
Mạch Ca cũng biết trong Hồng Nhạn điện chắc chắn sẽ có bẫy chờ nàng nhảy vào, nhưng nàng không sợ.

Đã nhiều năm nay biết bao lần nàng vượt qua các kế quỷ quyệt trong cung đình, sao giờ lại bị Vạn Quý nghi dọa sợ được.

Cái nàng sợ là vĩnh viễn mất đi Hoàng thượng, hắn là tín ngưỡng, ánh sáng cả cuộc đời này của nàng, nàng tuyệt đối không thể buông tay như vậy, cho dù phải trả cái giá thế nào, nàng đều phải giữ hắn lại.
Chạng vạng, các nàng đi vào Hồng Nhạn điện.

Trong điện nguy nga tráng lệ, rực rỡ lung linh, còn có một viên ngọc trai rất sáng rất to được khảm lên nóc điện, ánh sáng chói lọi, giống như ban ngày.

Xa hoa như vậy, nào giống cung điện lãnh lẽo, tiêu điều một tháng trước.
Trong điện còn có bàn rồng, nghĩ lại thì chắc có khi Hoàng thượng sẽ ở đây phê tấu chương.

Mạch Ca không khỏi cảm thấy nhói lòng, Hàm Phúc cung của nàng cũng chưa từng có đãi ngộ như vậy.
Vạn Quý nghi dùng nụ cười xinh đẹp đón tiếp, rồi mời nàng ngồi, sau đó còn lệnh Mai Tâm ra ngoài, nói rằng chỉ muốn nói chuyện riêng với Thần Quý phi.

Mai Tâm đương nhiên không chịu, nhưng Mạch Ca gật đầu, ý bảo nàng không cần lo cho mình.
Sau khi Mai Tâm rời khỏi đây, cung nữ dâng lên một tách trà nóng, Mạch Ca nhận lấy rồi uống mấy ngụm, chưa bao lâu sau đã bắt đầu đau đớn, đôi mắt cũng sưng to, một lát sau đã hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở một gian phòng, trên tay còn cầm một cái dây thừng.

Mà đối diện là Nhị Hoàng tử Nguyên Ý đang mê mang, bị trói vào ghế.

Nàng vội vàng cởi dây thừng cho Nguyên Ý, đúng lúc nàng cửa điện có người phá, một nhóm người đi vào, đi đầu chính là Hoàng thượng và Vạn Quý nghi.
Vạn Quý nghi kinh hô: "Thần quý phi nương nương, người đang tính làm gì vậy! Nhị Hoàng tử còn nhỏ như vậy, người không thể xuống tay được!"
Mai Tâm chạy từ ngoài vào, giải thích trong tình thế cấp bách: "Xin Hoàng thượng tra rõ, chủ tử chắc chắn bị hãm hại, chủ tử tuyệt đối không thể làm ra bất cứ chuyện gì tổn hại đến Nhị Hoàng tử."
Hoàng thượng không nghe giải thích, mặt lạnh lùng, tức giận nhìn chằm chằm Mạch Ca: "Trẫm vẫn luôn bị ngươi lừa bịp đến nay, lòng dạ ngươi thật ngoan độc, thủ đoạn tàn nhẫn.

Người đâu, ném độc phụ này vào Lãnh cung! Vĩnh viễn không được ra ngoài!"
Mai Tâm lòng như lửa đốt, nắm chặt Mạch Ca hét lớn: "Chủ tử, người mau giải thích đi! Người vốn dĩ không làm gì Nhị Hoàng tử mà!"
Nhưng Mạch Ca chỉ cười nhẹ: "Giải thích thì sẽ như cái nào, một khi thay lòng thì không gì thay đổi được nữa."
7.

Chết tâm
Thật ra vừa nãy, Mạch Ca có nghĩ đến sẽ giải thích với Hoàng thượng, từ lúc cung nữ dâng trà lên thì nàng đã đoán được bên trong có thuốc mê.

Lúc đó, nàng vốn dĩ không hề uống chén trà đó vào bụng, mà lén phun ra, tương kế tựu kế, giả bộ ngất đi.
Nàng híp mắt thấy mình bị hai cung nữ đưa đến một căn phòng, nhìn thấy các nàng cột chặt Nguyên Ý đã ngất, sau đó nhét dây thừng vào tay nàng, sau đó đóng cửa bước ra.
Vì có thể chứng minh mình trong sạch, nàng đã sớm lấy thuốc mê tự mình chế ra nhét vào ngực một cung nữ.

Tiếp đó, dùng khăn chà xát cho mất đi mùi hương trên người, cho mùi đó ám lên quần áo của Nguyên Ý.

Tất cả chỉ đợi đến khi Hoàng thượng đến, nàng đẩy toàn bộ cho cung nữ, chắc chắn Nguyên Ý bị cung nữ bắt cóc đến đây.
Nhưng, khi Hoàng thượng nói ra câu đó, những lời giải thích nàng định nói đều ứ lại trong họng.
Đó là lần đầu tiên, hắn nói nàng ngoan độc tàn nhẫn, tự tay xé nát những lần hoạn nạn giúp đỡ nhau.

Trước kia bất kể nàng bị oan thế nào, chịu không ít oan uổng, hắn vẫn tin tưởng nàng.

Nhưng giờ đây, hắn thật sự đã thay lòng đổi dạ.
Lồng ngực giống như bị cái gì đó hung hăng xé toạt ra, ý nghĩ lạnh lùng trong mắt làm trái tim ấm áp chết lặng, cuối cùng đóng băng vĩnh cửu, không thể tan chảy.
Lãnh cung từ trước đến nay là nơi gian khổ nhất.

Không có phân vị cao cao tại thượng, ngay cả cung nữ thái giám thấp bé nhất cũng có thể tùy ý khinh miệt.
Hiện tại đang đầu tháng Hai, trời đông giá rét chưa đi, Lãnh cung không có áo ấm, chăn bông, không có củi lửa để đốt.

Mạch Ca và Mai Tâm chỉ có thể ôm nhau tìm một tia ấm từ người kia.

Vất vả lắm Hoàng hậu mới sai được người đưa chăn ấm đến, rốt cuộc lại bị Vạn Quý nghi biết được, Hoàng thượng sau khi nghe được thì hạ lệnh, bất kể kẻ nào cũng không được vào Lãnh cung.
Trước đó, Vạn Quý nghi có đến xem Mạch Ca.

Toàn thân tỏa ra sự kiêu ngạo tự đắc của người thắng: "Ta nói rồi, ta muốn thay thế được ngươi thì nhất định sẽ làm được.

Thật ra lần hãm hại đó có rất nhiều sơ hở, nhưng Hoàng thượng không hề muốn điều tra, nói rõ trong lòng ngài ấy không hề có ngươi, tất cả đều là ngươi tự mình đa tình."
Mạch Ca vẫn không nói chuyện, cũng không muốn nói chuyện.
Vạn Quý nghi tiếp tục nói: "Chỉ cần là người gây trở ngại cho ta thì đều phải chết, Chu Thuận nghi cũng vậy, ngươi cũng vậy."
Mạch Ca có phản ứng lại với câu này, hỏi nàng ta: "Cung nữ đẩy Chu Thuận nghi là người của ngươi?"
Nàng ta lắc đầu lại gật đầu: "Đương nhiên không phải! Tiện nhân kia không cần ta động...!không đúng, là ta tìm người đẩy nàng ta, ai kêu cái miệng của nàng ta dơ bẩn, dám chửi rủa trên đầu ta."
Mạch Ca khó hiểu nói: "Đêm đó các ngươi đúng lúc khắc khẩu, lại ở kế bên chúng ta.

Sao ngươi có thể phân thân đi mua chuộc cung nữ khác để đẩy nàng ta xuống hồ chứ?"
Vạn Quý nghi không muốn tiếp tục đề tài này, mất kiên nhẫn hét lên: "Ta đã thừa nhận là ta động thủ, ngươi quản việc khác làm gì!" Lúc sau, nàng ta nói linh tinh rất nhiều, nói chung chỉ là nói móc châm chọc, còn nói mình nhất định sẽ là nữ nhân sống lâu nhất trong hậu cung.
Trước khi đi, nàng ta lại nói một câu: "Ta mới là người hiểu Hoàng thượng nhất, chỉ có ta có thể giúp được ngài ấy, cũng chỉ có mình ta biết được bí mật của ngài ấy."
Vạn Quý nghi mua chuộc Ma ma trong Lãnh cung, lấy nước giếng lạnh như băng hắt lên chăn bông của các nàng.

Trời lại giá rét, Mạch Ca chịu không nổi, rất nhanh đã sốt cao.

Là phế phi ở Lãnh cung, căn bản không thể mời ngự y đến điều trị được, cho đến giữa tháng Mạch Ca gần như là hấp hối.
Khi đó, ý thức của nàng dần mơ hồ, không ngờ trong đầu lại hiện ra gương mặt anh tuấn của người kia.

Cuối cùng, nàng nhịn không nổi nữa, bật khóc thành tiếng.
Người nàng quý trọng, người mà nàng cho rằng sẽ đối tốt với mình cả đời này, sớm đã quên mất nàng.
Khắc đó, nàng nghĩ đến tình cảm của nàng dành cho người kia, cuối cùng hoàn toàn tuyệt vọng với trái tim như băng.
8.

Hoài nghi
Nàng vẫn chưa chết mà được Hoàng hậu lén cứu ra, giấu trong phòng cung nữ của Phượng Nghi cung.

Xuân Trúc làm một cái mặt nạ người giống gương mặt của nàng, để một cung nữ đeo lên giả làm nàng đợi ở Lãnh cung.
Nhưng Mạch Ca một lòng muốn chết, không muốn uống thuốc, sau khi tỉnh lại nàng chất vấn Hoàng hậu: "Vì sao không cho ta chết? Vì sao? Không có hắn thì ta sống còn có ý nghĩa gì, ta chỉ muốn chết! Xong hết mọi chuyện!"
Nàng ném hết những chén thuốc mà Xuân Trúc đem đến, thậm chí còn rút cây trâm bạc trên đầu Xuân Trúc xuống, chuẩn bị đâm vào ngực.
Lòng Xuân Trúc nóng như lửa đốt, nhưng Hoàng hậu lại nhàn nhạt thưởng trà một bên, không buồn liếc nhìn Mạch Ca một cái: "Nếu ngươi thật sự muốn chết, ta không cản ngươi, nhưng sao ngươi không nghĩ đến, ngươi chết rồi Nguyên Hoà phải làm sao? Nó không có mẫu thân, nửa đời sau chỉ có thể để người khác tuỳ ý ức hiếp, thậm chí sẽ phải bỏ mạng!"
"Tất cả chỉ bởi vì ngươi ích kỷ, ngươi vứt bỏ nó, để nó sống một mình trên cõi đời này, ngươi vốn dĩ không xứng làm mẫu thân! Ta khinh thường ngươi!"
Mạch Ca nghe xong tay nắm cây trâm bạc run nhẹ, nước mắt rơi xuống như mưa.
Hoàng hậu tiếp tục nói: "Chẳng qua chỉ là không còn được sủng ái, ngươi đã tuyệt vọng như vậy, trong hậu cung này nữ tử không được thánh sủng nơi nào cũng có, chẳng lẽ đều phải tìm đến cái chết như ngươi sao? Trước kia ta luôn thấy ngươi thông minh trầm ổn, nhưng ta sai rồi, ngươi cũng chỉ là nữ tử đáng thương, chỉ biết tình yêu nam nữ, không làm được việc lớn!"
Mạch Ca nghẹn lời: "Ta...!ta..." Nỉ non chữ "Ta" hồi lâu, cuối cùng nàng buông trâm bạc ra.
Trong lòng nàng vô cùng áy náy, Hoàng hậu nói không sai, vậy mà nàng ích kỷ đến nỗi để một mình Hoà nhi sống trên cõi đời này, sao nàng lại có suy nghĩ này, uổng công nàng làm mẫu thân.

Hoà nhi là do nàng hoài thai mười tháng mới sinh ra được, cả thế gian này chỉ có nàng có huyết mạch liên thông với nó, nàng có thể không có bất cứ thứ gì, nhưng điều duy nhất không thể không có chính là con của mình.
Nàng lau nước mắt, bình tĩnh lại mới chầm chậm nói: "Ta sẽ không ích kỷ như vậy nữa, vì Hoà nhi, ta cần phải sống."
Y thuật của Xuân Trúc cao siêu, hơn nữa còn có dược liệu quý báu, không qua mấy ngày Mạch Ca đã khỏe hơn nhiều.

Nhưng cứ ẩn nấp không phải kế hay, nếu bị Vạn Quý nghi phát hiện thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Đêm nay, nàng đột nhiên nghe một trận ầm ĩ truyền đến từ chính điện, nhìn trộm qua khe cửa liền thấy Hoàng thượng tức giận nhanh chóng bỏ đi.

Nàng nghĩ chuyện mình ra khỏi Lãnh cung đã bị lộ nên mới cãi vã với Hoàng hậu, đang lúc ảo não áy náy thì Hoàng hậu và Xuân Trúc đến, nói nàng không cần lo lắng.
Tất nhiên Mạch Ca không tin, Hoàng thượng không phải là người tự nhiên phát điên, bộ dạng vừa rồi rõ ràng là bị chọc giận.

Dưới sự truy hỏi của nàng, Hoàng hậu mới chịu mở miệng: "Thật ra có chuyện ta vẫn chưa nói cho ngươi nghe.

Mười ngày trước Vạn thị đã bị móc mắt chết.

Từ khi nàng ta đi rồi, tính tình Hoàng thượng không ổn định, chắc là hắn vẫn còn thương tâm."
"Vạn thị?" Mạch Ca nghĩ trong đầu, rất nhanh đã phản ứng lại: "Lẽ nào là Vạn Quý nghi? Sao nàng ta lại..."
Nửa tháng trước Vạn Quý nghi còn diễu võ dương oai trước mặt nàng, khẳng định mình nhất định là người sống lâu nhất trong hậu cung, vì Hoàng thượng sẽ thương yêu nàng ta.

Không ngờ đã lên trời nhanh như vậy, nàng không biết nên cảm thấy như thế nào, không biết nên vui vì trời cao có mắt hay tiếc thương hồng nhan bạc mệnh.
"Vạn thị bị móc mắt vào đêm khuya, chỉ có đêm đó là lần duy nhất Hoàng thượng không đến tẩm điện của nàng ta.


Ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện này? Sau khi Vạn thị chết, Hoàng thượng vô cùng thương tâm, chẳng những không cho bất cứ ai đến gần Hồng Nhạn điện, mà mỗi đêm còn đến đó ngồi, chắc là nhìn vật nhớ người."
Mạch Ca nghe đến đó lòng rất đau đớn.

Hoàng hậu nhìn ra nàng đang không vui nên an ủi: "Từ xưa đến nay Đế vương luôn bạc tình.

Trước kia ta còn cho rằng hắn không giống vậy, nhưng bây giờ xem ra không khác gì, ngươi cũng phải nghĩ thoáng ra."
Mạch Ca cười khổ một tiếng, không nói gì.
Xuân Trúc vốn đứng bên cạnh nghe, đột nhiên chen lời: "Nếu Hoàng thượng bây giờ không phải là người lúc trước thì sao? Giống như chuyện vừa rồi, rõ ràng ngài ấy chưa bao giờ cưỡng bức chủ tử..." Nàng chỉ nói một nửa, không nói khúc sau.
"Làm sao vậy?" Mạch Ca nắm tay Hoàng hậu: "Có phải ngươi có chuyện giấu ta không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lúc này Hoàng hậu mới mở miệng: "Vừa rồi Hoàng thượng muốn qua đêm ở đây.

Ngươi cũng biết đó, sau khi Yến Hồi chết thì mùng một và mười lăm ta với Hoàng thượng vẫn mặc áo ngủ.

Nhưng kỳ lạ là, dường như hắn đã quên lời hứa này, thế mà muốn cùng ta...!cùng ta..." Lúc nói đến đây, mặt nàng đỏ bừng, giọng nói cũng nhỏ dần.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng này Mạch Ca vội vàng tiếp lời: "Sau đó thì sao?"
Vẻ mặt Hoàng hậu trở lại như cũ, tiếp tục nói: "Ta hoảng sợ trong lòng, lấy trâm cài tóc đâm vào tay hắn.

Hắn rất tức giận, còn hỏi ta vì sao lại như vậy, ta không dám trả lời, cuối cùng hắn giận dữ rời khỏi.

Ta không nói vì sợ ngươi nghĩ nhiều, nhưng càng nghĩ càng thấy lạ, giống như hắn hoàn toàn không biết lời hứa giữa ta và hắn."
Mạch Ca lâm vào trầm tư, điều này đúng là rất kỳ lạ.

Đế Hậu không ở cùng phòng thì nàng biết, Hoàng thượng vẫn luôn xem Hoàng hậu là muội muội, sẽ không làm việc vượt rào, sao hắn lại đột nhiên thay đổi?
Hay là...
Xuân Trúc đưa ra phỏng đoán: "Có quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng được.

Từ chuyện Quý phi nương nương bị vắng vẻ đến chuyện Lý Hỉ bị đuổi ra khỏi cung rồi đến chuyện thị tẩm ban nãy, nô tì không thể không nghi ngờ có phải Hoàng thượng bị bỏ thuốc hay không.

Dẫu sao cũng có vài loại thuốc có thể khống chế đầu óc, nhưng vừa rồi nô tì lén bắt mạch hắn lúc giúp ngài ấy thay quần áo thì lại không phát hiện dấu hiệu bị hạ độc hay có cổ trùng, cho nên bây giờ chỉ có một cách giải thích."
Hoàng hậu vội hỏi: "Đó là gì?"
Mạch Ca lộ ra nụ cười tươi, trả lời trước một bước: "Hoàng thượng là giả."
9.

Chứng thực
Điều này không quan trọng, nhưng vẻ mặt Hoàng hậu lập tức trở nên hoảng loạn, cảnh giác nhìn bốn phía, rồi còn che miệng Mạch Ca lại để nàng không nói nữa.

Lời đại nghịch bất đạo này nếu để bị người khác nghe thấy, bất kể có thân phận gì, đều bị chém đầu.
Nàng bình tĩnh lại rồi chầm chậm nói: "Các ngươi có chứng cứ không? Cho dù là dáng người, giọng nói, hay tranh vẽ, chữ viết đều không có gì khác, nếu thật sự có vấn đế, sao có thể giấu diếm đến bây giờ."
Xuân Trúc lắc đầu, ba người chìm vào im lặng.

Không có chứng cứ, không có cơ sở, dù cho suy đoán của các nàng là đúng, cũng sẽ bị lôi xuống chém đầu.
Mạch Ca đột nhiên nhớ đến chuyện Vạn Quý nghi từng nói với mình, thì thầm: "Vạn thị từng nói nàng ta nắm được bí mật của Hoàng thượng, có khi nào là cái này không? Nếu không sao nàng ta lại tự nhiên chết? Không chừng là người đó giết người diệt khẩu..."
Hoàng Hậu ngắt lời nàng: "Vạn thị bị quỷ hồn của Lâm Thái phi hại chết.

Bây giờ lòng người trong cung hoảng sợ, nửa đêm không dám ra khỏi cửa, sợ người tiếp theo sẽ là mình."
Mạch Ca lắc đầu: "Ta chưa bao giờ tin vào quỷ thần.

Trước kia cũng xảy ra rất nhiều chuyện quỷ quái, cuối cùng điều tra ra không có cái nào không phải người làm.

Bây giờ ta nhớ lại, cuối cùng cũng có thể xâu chuỗi những chuyện xảy ra lại với nhau."
Nàng giải thích, nói nhất định là Vạn thị lợi dụng Yên Vân thu phục Lý Hỉ, hiểu hết mọi thứ về Hoàng thượng thông qua Lý Hỉ, từ đó người giả kia mới có thể bắt chước, lừa dối đến nay.

Vì phòng bị bại lộ, hắn đuổi hai người quen thuộc tính cách của Hoàng thượng nhất là Lý Hỉ và Mạch Ca đi, cuối cùng lại giết chết người duy nhất biết chuyện - Vạn thị, như vậy thì không còn ai có thể nghi ngờ thân phận của hắn.
Phân tích có lý, Xuân Trúc vô cùng kích động nói: "Nhất định là như vậy! Người có nhớ cung nữ đẩy Chu Thuận nghi lúc trước không, nàng ta nói là do Hoàng thượng dặn dò, còn nói xong việc Hoàng thượng sẽ thăng nàng ta lên làm tiểu chủ.

Lúc đó chúng ta cho rằng nàng ta nói bậy, nhưng lỡ như là thật thì sao?"
Hoàng hậu bị các nàng thuyết phục, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ thì tất cả đều chỉ là nói suông.
Đột nhiên, trong đầu Mạch Ca xuất hiện một ý nghĩ, nàng hỏi Xuân Trúc: "Ngươi có giúp Hoàng thượng cầm máu phải không? Tấm vải gạc có máu kia đâu? Ném rồi sao? Nhanh đi tìm đi, có việc cần dùng gấp."
Nàng hỏi một hơi rất nhiều câu, Xuân Trúc không kịp trả lời, cuối cùng chỉ trả lời một câu: "Chờ một lát, nô tì sẽ đi lấy ngay." Lúc nàng ta vừa ra cửa, Mạch Ca lại gọi lại, nói vào tai nàng ta mấy câu dặn dò rồi mới cho đi.
Mắt Hoàng hậu sáng lên: "Chẳng lẽ ngươi có cách gì rồi?"
Mạch Ca nói chắc chắn: "Ngươi đừng vội, tiếp sau đây sẽ biết thật giả."
Xuân Trúc trở về rất nhanh, trong tay không chỉ có vải gạc dính máu mà còn có một chén nước có máu.

Xuân Trúc để chén lên bàn, sau đó để tấm vải gạc vào nước, không bao lâu sau máu chảy vào nước, hai giọt máu chạm vào nhau, nhưng lại không hợp sau, trong nháy mắt đã tách ra.
Hoàng hậu dường như hiểu ra được gì đó: "Trong chén kia là máu của ai?"
Xuân Trúc trả lời: "Là của Nhị Hoàng tử."
Chân tướng đã rõ, Hoàng hậu ngầm hiểu nói: "Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào? Người thật ở đâu?"
Mạch Ca như suy nghĩ gì đó: "Mỗi đêm hắn đều đến Hồng Nhạn điện, cho nên chỗ đó nhất định sẽ có nhiều điểm bí ẩn, chúng ta nhất định phải vào xem."
"Nhưng chỗ đó được canh giữ rất nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi cũng khó lòng vào được.

Vậy sao chúng ta vào được?"
Mạch Ca cười: "Đêm mai là Nguyên tiêu, quần thần dự tiệc, vừa hay lúc đó có thể cho họ biết thật giả."
Sau khi các nàng rời đi, Mạch Ca ngây ngốc nhìn trời đêm ngoài cửa sổ.

Lúc đó trời đen kịt không mây, vầng trăng sáng giống như đang trút rượu ngon xuống, phủ một lớp sương lên mặt đất.
Khoé môi nàng chậm rãi nhoẻn lên, thì ra Hoàng thượng chưa bao giờ phụ nàng.

Nàng không nên không tin hắn, thậm chí nàng còn có chút tự trách, trách vì sao nàng không sớm phát hiện ra chân tướng, nhưng vừa vui cũng vừa lo lắng trong lòng, rốt cuộc ở đâu? Tính mạng của hắn có đang gặp nguy hiểm không?
Nàng thành tâm chắp tay quỳ lạy dưới trăng.
A Doanh à, A Doanh, chàng nhất định phải bình an vô sự.

Chỉ có chàng trăm tuổi vô lo mới là chuyện hạnh phúc nhất đời này của ta.
10.

Biển lửa
Tết Thượng nguyên, tiệc tối năm nay không giống năm trước ở chỗ Hoàng thượng vì để mở tiệc chiêu đãi các quan viên và gia quyến cùng dự, mà ngoại trừ tiệc rượu trong hoàng cung, còn sẽ mang lên đủ loại hoa đăng, hơn nữa còn mời vũ cơ, gánh xiếc trong kinh đến biểu diễn, cùng chung vui ngày lành.
Đây không chỉ là ngày vui của các chủ tử, mà càng là ngày các nô tài rất mong chờ.

Chỉ có hôm nay, Hoàng thượng mới ân chuẩn cho hợp cung cùng vui, bất kể là nô tài ở cấp bậc nào, đều có thể dừng việc nặng đang làm, cung nhau xem hoa đăng.
Lúc này, đèn đuốc trong hoàng cung sáng rực.

Hoa đăng nhiều màu lắc lư trên giá, bảy màu sặc sỡ, sa hoa lộng lẫy.
Ăn uống ở tiệc rượu xong, Hoàng thượng dẫn mọi người đến Ngự Hoa viên ngắm đèn giải đố, rất náo nhiệt.

Nhưng Hoàng hậu nói thân thể không khỏe nên xin rời đi trước, đợi đến khi cách rất xa mới dừng lại, liền thấy một người chạy ra khỏi góc núi giả, chính là Mạch Ca đã trốn từ rất lâu.
Mạch Ca cảnh giác hỏi: "Có người đi theo ngươi không?"
Hoàng hậu cười nói: "Yên tâm đi, bọn họ đều đang ngắm đèn giải đố rồi."
Nhân lúc trời tối, các nàng đi đến Hồng Nhạn điện, dọc đường đi cũng không đụng phải ai, nhưng đến Hồng Nhạn điện mới phát hiện ra có ba thái giám giữ cửa.

Vì như vậy, các nàng mới càng thêm tin trong điện chắc chắn có điều mờ ám.
Vì để không bị phát hiện, Xuân Trúc lượm đá ném ra hướng ngược lại, dùng kế điệu hổ ly sơn, các nàng mới dễ dàng vào chủ điện.

Vì không rõ Hoàng thượng bị giấu ở đâu nên ba người các nàng tách ra tìm, bất kể là tủ quần áo, hay gầm giường, hay thậm chí là mái hiên, đều không có.
Các nàng có hơi nhụt chí, chẳng lẽ đã đoán sai?
Hoàng hậu thiếu kiên nhẫn, không làm được chuyện gì ngoài đứng dậm chân ở giữa điện: "Làm sao bây giờ? Nếu chúng ta còn..." Nhưng nàng ấy còn chưa nói hết đã ngừng lại, thân mình không nhúc nhích, vẻ mặt quái lạ.
Xuân Trúc lo lắng: "Chủ tử làm sao vậy?"
Mới vừa rồi Hoàng hậu còn nôn nóng giờ lại cười ha hả, vui mừng chỉ dưới chân nói: "Tìm được rồi! Tìm được rồi! Viên gạch này nhúc nhích!"
Đúng vậy, sau khi lấy đi hai khối gạch, các nàng thấy một mật thất phía dưới.

Đi xuống theo thềm đá, trong đó có một cái phòng.

Nhưng khi các nàng đẩy cửa vào lại vô cùng bất ngờ, vì bên trong rỗng tuếch!
Mạch Ca lập tức phát hiện ra mình bị lừa, vội vội vàng vàng để các nàng ấy chạy lên, nhưng đã muộn, bốn hướng đại điện đã nổi lửa.

Thế lửa mạnh lại vừa hung bạo, như rắn độc, không chút kiêng nể, nuốt hết mọi thứ.
Xuân Trúc muốn đi đẩy cửa lớn ra, nhưng dù có thế nào cũng không mở ra được nên hét lớn cứu mạng, nhưng các bây giờ cung nhân đều ngắm đèn ở Ngự Hoa viên.
Nhìn thấy lửa lớn đã sắp nuốt chửng các nàng, Mạch Ca bất đắc dĩ thở dài: "Không ngờ chúng ta phải chôn thân ở đây!"
Hoàng hậu ôm lấy nàng cười thê lương: "Cũng được, lúc trước chúng ta thề sẽ đồng sinh cộng tử, hôm nay xem ra đã hoàn thành tâm nguyện!"
Sau đó, ba người ôm chặt nhau, mặc cho ngọn lửa sắp biến các nàng thành cát bụi.
11.

Xoay chuyển
Hoàng thượng đang giải đố rất thích thú, đột nhiên một tiểu thái giám chạy đến, vội vã quỳ xuống: "Bẩm Hoàng thượng, Hồng Nhạn điện cháy rồi...! Hoàng hậu nương nương vừa mới vào đó...!bây giờ chỉ sợ là..."
Mọi người nghẹn họng trố mắt nhìn, Hoàng thượng sững sờ tại chỗ giống như không tin.

Qua một lúc, hồn vía bay lên mây chạy về hướng Hồng Nhạn điện, những người khác theo sát sau ai cũng kinh sợ.
Mấy chục cung nhân múc nước đem đến dập lửa lớn, nhưng cung điện sớm đã trở thành một vùng hoang tàn.

Các cung nhân vất vả lắm mới tìm được ba thi thể bị cháy thành than, tiểu thái giám nói mình tận mắt thấy Hoàng hậu dẫn theo Xuân Trúc và Thần Quý phi vào điện.
Sắc mặt Hoàng thượng trắng bệch ra, cả người lảo đảo đứng không vững, vẻ mặt đau thương không nói lời nào.
Mọi người không khuyên bảo được.

Dù gì cũng là một thê tử kết tóc, một Quý phi mình sủng ái nhất, trong một đêm lại mất cả hai người, có là ai thì cũng sẽ đau buồn tuyệt vọng, huống chi là một Hoàng thượng trọng tình.
Cuối cùng, Hoàng thượng dùng giọng khàn khàn nói: "Mọi người lui ra đi, trẫm muốn yên tĩnh một mình." Dường như trời đất cũng buồn theo, trong không trung có bông tuyết bay phất phơ, sau đó rơi trên mặt, lạnh lẽo vô cùng.
Mọi người nhận lệnh, có vài vị phu nhân đã lặng lẽ lau nước mắt, cả hoàng cung bị bao trùm một tầng bi thương, nó giống như sương mù dày đặc không tan.

Nhưng trước khi mọi người xoay lưng đi, cũng không ai thấy ý cười nhàn nhạt trên khoé môi Hoàng thượng dần dần biến mất.
"Trẫm còn chưa lên tiếng, sao mọi người lại đi vậy?" Đột nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên, giữa màn đêm có một cái bóng màu vàng sáng chầm chậm đi vào.

Mà bên cạnh, chính là Hoàng hậu và Mạch Ca đã chết.
Không chỉ mọi người, ngay cả Hoàng thượng trong sân cũng trợn mắt há hốc miệng, ngây người nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.
"Thấy Hoàng thượng và Hoàng hậu, sao còn không mau hành lễ!" Âm thanh quen thuộc này xuất phát từ Lý Hỉ, vậy mà hắn đã hồi cung.
Mọi người sớm đã không biết làm như thế nào, sao lại xuất hiện hai Hoàng thượng chứ? Chẳng lẽ là bị hoa mắt? Nhưng càng kì lạ hơn chính là, Hoàng hậu đã bị thiêu chết, sao có thể sống đến giờ?
Đến cuối vẫn là thiên tử giả trong sân đặt câu hỏi trước: "Sao lại thế này? Rõ ràng các ngươi đều bị thiêu chết rồi mà, chẳng lẽ các ngươi cải tử hoàn sinh sao?"
Mạch Ca cười: "Ai ai trong chúng ta đều sẽ có lòng tham, nhưng không phải tất cả đều bỏ điều quan trọng nhất trong lòng mình!" Khi nói ra, Xuân Trúc dẫn thêm một cung nữ Phượng Nghi cung đến: "Nếu không phải có Thanh Quất, sợ là hôm nay chúng ta đã chết trong biển lửa rồi."
Thiên tử giả thẹn quá thành giận, trừng mắt: "Vậy là tiện nhân nhà ngươi phá chuyện tốt của trẫm! Trẫm nhất định phải giết ngươi!"
Thanh Quất tuy sợ nhưng vẫn lấy hết can đảm khai ra sự thật: "Mới đầu nô tì cho rằng ngươi là bệ hạ, nên mới nghe theo phân phó của ngươi, bẩm báo hết hành tung của Hoàng hậu nương nương.


Nhưng khi nô tì nghe thấy ngươi là giả liền không muốn nối giáo cho giặc, nên mới dựa theo chỉ thị của Thần Quý phi nương nương, vẫn đem chuyện hai vị ấy đến Hồng Nhạn điện nói cho ngươi, thực tế thì hai vị ấy đã có chuẩn bị từ sớm."
"Ngươi là Hoàng thượng giả, nô tì tuyệt đối sẽ không trái lệnh trời cao, làm ra chuyện đại nghịch bất đạo!"
Mạch Ca nhìn Thanh Quất khen ngợi, tiếp lời nàng ấy: "Thật ra chúng ta đã sớm mở một cửa sổ trong điện, mà trận cháy kia không phải là do ba nô tài của ngươi phóng.

Là khi bọn chúng khoá kỹ cửa chuẩn bị phóng lửa, Thanh Quất đã bỏ thuốc mê để chúng ngất đi.

Vì để cho ngươi không hoài nghi, Thanh Quất đốt lửa lớn, chúng ta chạy ra từ cửa sổ, ném ba nô tài kia vào."
"Ừm," Mạch Ca lại cười khanh khách: "Ta nghĩ ngươi quá nóng vội, nên không nhìn kỹ thật ra tiểu thái giám thông báo cho ngươi không phải là ai khác, chính là Thanh Quất."
Thiên tử giả đã phẫn nộ tới cực điểm, hận không thể xông lên trước bóp chết Mạch Ca: "Ngươi!"
Mạch Ca không để ý đến vẻ mặt của hắn, tiếp tục nói: "Nếu Hồng Nhạn điện là bẫy, vậy tất nhiên ngươi sẽ đưa bệ hạ đi chỗ khác.

Quả nhiên, sáng nay ngươi dọn một cái tủ lớn từ trong Hồng Nhạn điện ra, đưa đến Trường Thọ cung, chúng ta cũng đã tìm được bệ hạ ở đó.

Trong tủ còn có một số lượng lớn sách về y thuật và ba đôi mắt bị ngâm trong nước thuốc.

Người giả thần giả quỷ móc mắt hai tháng nay chính là ngươi!"
Nghe đến đó, thiên tử giả không kiêng dè nữa, còn cười lớn thừa nhận, gần như đã phát điên: "Đúng! Ngươi nói không sai, chính là ta! Chẳng qua ta chỉ lấy lại thứ thuộc về ta thì có gì sai sao? Không! Ta không sai, là các ngươi sai, các ngươi sai hoàn toàn!"
Mọi người vốn còn mơ hồ cuối cùng đã nghe hiểu.

Thì ra thiên tử hơn một tháng nay là giả, Hoàng thượng thật luôn bị giam giữ, nghĩ thôi cũng sợ, cả người run lên.

Cũng may mọi thứ đã xoay chuyển, nếu không họ đã trở thành đồng loã gây nguy cho xã tắc.
Có người hét lớn: "Kẻ gian lớn mật, dám giả mạo Hoàng thượng, rốt cuộc ngươi là ai?"
Hoàng thượng im lặng đột nhiên mở miệng: "Hắn là huynh trưởng của trẫm."
12.

Cô quạnh bi thương
Thiên tử giả không nhận, cười lạnh đáp lại: "Huynh trưởng? Nói nghe thật là thân thiết, nếu ta thật là huynh trưởng của ngươi, vậy 28 năm qua ngươi có từng tìm ta không? Có từng quan tâm đến ta không? Khi ngươi hưởng thụ ngôi vị Đế vương tôn quý dưới trời xanh nắng vàng, thì ta lại bị nhốt dưới đất, mãi không có được một ngày yên bình, ngươi xứng để gọi hai từ huynh trưởng này sao?"
Hoàng thượng cực kỳ áy náy, trong giọng nói toàn là sự hối hận: "Trẫm...!trẫm cũng không biết..."
Mọi người cũng nghi hoặc, năm đó Thái hậu sinh hạ lân nhi, Thái Thượng hoàng vui mừng khôn xiết, lập tức lập làm Trữ quân, chưa ai từng nghe Hoàng thượng còn có huynh đệ, rốt cuộc chuyện là thế nào?
Thiên tử giả chìm vào hồi ức, vẻ mặt thống khổ kêu gào:
"Rõ ràng là song sinh, rõ ràng ta cũng là long duệ, nhưng bởi vì đôi mắt khác người mà các ngươi cho rằng đó là điềm xấu, từ đó không thể thấy mặt trời, thật sự không công bằng! Nữ nhân kia sao có thể nhẫn tâm như thế, bà ta chưa từng đi xem ta thế nào, chỉ bỏ đó cho Tôn ma ma.

Còn vì phòng ta chạy trốn mà dùng xích trói ta lại, ngươi có biết 28 năm qua ta phải sống như thế nào không!"
"Không có ai có thể nói chuyện, bằng hữu duy nhất chỉ có sách.

Ta năn nỉ Tôn ma ma mang cho ta các loại sách, cuối cùng ta phát hiện ra mình thích y thuật, vì thế ta lại xin Tôn ma ma tìm cho ta một cái hòm thuốc.

Hồng Nhạn điện hẻo lánh, thường xuyên có chuột chạy đến, ta bèn thử trên chuột, năm này qua năm khác, ta đã dày công tôi luyện thành công."
"Nhưng vậy thì có lợi ích gì! Xiềng xích đó là nữ nhân kia lệnh thợ thủ công dùng thép tạo ra, Tôn ma ma thử qua vô số cách để cạy ra, nhưng ta vẫn bị nhốt 28 năm."
"Tôn ma ma già rồi, bà ấy biết mình không sống được bao nhiêu ngày nữa, cho nên muốn dùng mọi cách để tìm chìa khoá cho ta, cuối cùng bà ấy cũng tìm được.

Bà ấy muốn ta ra khỏi cung sống một cuộc sống thật tốt, vì thế đã cho ta đôi mắt, nhưng sao ta cam tâm cho được, ta muốn lấy lại ngôi vị Hoàng đế của ta."
"Khi biết được đệ đệ này của ta không tham luyến hậu cung, ta biết cơ hội đã tới.

Ta nhìn trúng Vạn thị, nàng ta lầm tưởng ta là Hoàng đế, nghe lời ta dọn vào Hồng Nhạn điện, chúng ta đã sống một khoảng thời gian thần tiên ở đó.

Sau này, ta nói hết kế hoạch cho nàng ta biết, nàng ta vui vẻ đáp ứng.

Nàng ta thu hút ánh nhìn ở yến tiệc Đông Chí, để người ngoài cho rằng muốn tranh sủng, nhưng thật ra là để trải thảm cho ngày sau, để người khác không nổi lòng nghi ngờ."
"Nhưng khi đó ta phát hiện tầm nhìn ngày càng mờ, nghĩ chắc là do tuổi Tôn ma ma đã cao, vì thế ta đã đi móc mắt một tiểu thái giám, ai ngờ hắn ta bị mù, không còn cách nào khác, ta phải đi tìm người khác."
"Tiệc Đông Chí đêm đó ta cũng có mặt, trùng hợp thấy Vạn thị và Chu Thuận nghi khắc khẩu, ta bèn sai một cung nữ đẩy Chu Thuận nghi xuống nước, và ta ẩn nấp dưới nước để móc mắt.

Đôi mắt đó chẳng những sáng ngời còn có thần, Vạn thị càng quyết một lòng với ta."
"Chúng ta lại cho Yên Vân câu dẫn Lý Hỉ, biết được tính nết thói quen của đệ đệ ta từ miệng hắn.

Ta bắt chước cả một tháng, cuối cùng cũng có thể lấy giả đổi thật, lại lệnh Vạn thị dẫn hắn đến Hồng Nhạn điện, hoàn toàn thay thế.

Tiếp sau, ta lại giải quyết hai người thân thuộc nhất với đệ đệ ta là Lý Hỉ và Thần Quý phi, cuối cùng chỉ còn lại Vạn thị, sau khi giải quyết nàng ta thì không ai biết được thân phận này của ta nữa."
"Vất vả lắm ta mới đi đến bước này, thế nhưng vẫn thất bại, ta không nên khinh địch như vậy.

Ta biết rõ Thần Quý phi sẽ lén ra khỏi Lãnh cung, nhưng ta cho rằng nàng ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé, không ngờ sẽ thua trong tay nàng ta, ta không phục! Ta không phục!" Lúc này hắn ta đã phát điên, gân xanh ở huyệt Thái Dương nổi lên, gào thét giống như mãnh thú.
Hoàng thượng hơi chần chờ hỏi: "Rõ ràng ngươi hận trẫm như vậy, nhưng vì sao vẫn không xuống tay trong mật thất?"
Hắn cười lạnh lùng: "Đúng, ta sẽ không giết ngươi, ta sẽ để ngươi chịu nỗi thống khổ của ta, ta sẽ nhét đôi mắt khác thường kia vào hốc mắt của ngươi, để cả đời này ngươi phải dùng thân phận của ta mà sống, ha ha ha..."
"Ngoại trừ ngươi, ta còn phải đào nữ nhân ở Hoàng lăng kia, ngày ngày dùng bụi gai quất vào thi thể bà ta, để bà ta ở Địa phủ cũng không được yên! Nữ nhân kia huỷ hoại cuộc đời của ta, sinh ta ra lại không nuôi dưỡng ta, ta hận bà ta! Ta muốn bà ta vĩnh viễn không được đầu thai thành người! Ha ha ha..."
Tiếng cười của hắn u tối đáng sợ, mỗi một câu nguyền rủa khiến người ta sởn tóc gáy, không rét mà run trong bóng đêm yên tĩnh.
Đợi hắn ngừng cười, Mạch Ca mới nhìn vào mắt hắn: "Thật ra ngươi biết đây đều là lời dối trá.

Vốn dĩ Thái hậu không hề vứt bỏ ngươi, mà vì bảo vệ ngươi nên luôn giấu ngươi bên mình.

Nhưng Tôn ma ma sợ chuyện truyền ra ảnh hưởng đến địa vị của Thái hậu, nên mua chuộc cung nữ, lén đưa đến Hồng Nhạn điện không ai ở để nuôi."
"Thái hậu cho rằng ngươi bị mang ra khỏi cung cho nên vẫn luôn tìm kiếm nhiều năm nhưng không có kết quả.

Ngay cả trước khi bà ấy băng thệ vẫn nhắc ngươi, mong ngươi trăm tuổi vô lo."
"Cho nên ngươi vẫn luôn trách lầm Thái hậu, người ngươi nên hận là Tôn na ma.

Bà ta ích kỷ nên nhốt ngươi dưới đất chỉ vì củng cố địa vị của chủ tử, để tiền đồ bà ta có thể như gấm.

Sở dĩ bà ta móc mắt cho ngươi, chẳng qua là vì già rồi nên hối hận, muốn bù đắp cho ngươi mà thôi."
Những lời này như một lưỡi dao sắc bén cắm vào ngực hắn, hắn ra sức lắc đầu: "Ngươi nói bậy! Tôn ma ma không phải loại người như vậy, thế gian này chỉ có bà ấy đối tốt với ta! Ngươi nói bậy! Ta không tin! Ta không..."
Mạch Ca không nghe hắn nói xong đã lấy một phong thư ra: "Đây là thư sám hối của Tôn ma ma, bà ta đã viết trước khi chết, nói những sự thật đã bị bà ta tráo đổi.

Ngoài ra, chúng ta còn tìm Lý ma ma, người cùng hầu hạ Thái hậu với Tôn ma ma, bà ấy có thể nói cho ngươi biết sự thật."
Một bà lão hơn năm mươi tuổi đi ra từ trong bóng tối, mắt bà ấy lóng lánh nước mắt, bước từng bước đến chỗ hắn.
Khi đến trước mặt hắn, cuối cùng cũng không nhịn được mà oà khóc, bà ấy vừa khóc vừa nói: "Từ sau khi mất đi ngài, cả ngày nương nương cứ buồn bực không vui, động một chút sẽ thầm rơi lệ, người cứ lầm bầm: Con của ta ở đâu rồi, mẫu thân rất nhớ con, con đừng rời khỏi mẫu thân, không được.

"
"Mỗi khi ngày lễ đến, người đều làm hai cái áo đối khâm[3], một cái cho đương kim Hoàng thượng, một cái đặt ở dưới gối.

Đến đêm khuya tỉnh lại từ trong mộng sẽ ôm cái áo đó khóc thút thít, người thật sự rất yêu ngài.

Điều khiến người hối hận nhất là không bảo vệ tốt cho ngài, người còn nói nếu có kiếp sau, nhất định còn muốn trở thành mẫu thân của ngài, cả đời chăm sóc ngài, không bao giờ buông tay."
[3]: Áo đối khâm (对襟袄): Chữ Khâm (襟) có nghĩa là vạt áo trước, đối khâm là dạng áo có hai vạt trước đặt song song nhau, thường để buông thõng.
Ánh mắt hắn bắt đầu dao động, thân thể run lên, không hiểu rõ hỏi: "Bà...!bà nói...!thật sao?"
"Nô tì đã là người sắp xuống mồ còn lừa ngài sao? Nô tì tin là nếu Thái hậu thấy ngài, nhất định sẽ mừng như điên."
Lời này chưa dứt, dáng vẻ hung tợn lúc nãy của hắn đã tiêu tan, có giọt nước mắt đã rơi xuống, hắn nỉ non: "Thì ra là ta đã sai rồi, là ta sai rồi...!mẫu thân, con sai rồi...!con đến với người đây..." Dứt lời, hắn rút con dao từ trong áo ra, đâm vào ngực.
Hoàng thượng hô to: "Huynh trưởng! Người đâu, truyền ngự y cho trẫm!"
Nhưng khi ngự y đến, cơ thể hắn đã lạnh băng, bông tuyết rơi lả chả xuống y phục của hắn, rất nhanh đã tan ra không thấy đâu.
Hoàng thượng đau khổ vô cùng, mọi người đều tự giác lui ra, chỉ còn lại một mình Mạch Ca ở bên hắn.

Mạch Ca muốn nói vài câu an ủi, nhưng lại không thể cất thành lời, cuối cùng chỉ nói tóm lại vài chữ: "Hoàng thượng nén bi thương."
Mắt quân vương trẻ tuổi hiện lên hàng nước, hắn ôm xác huynh trưởng nức nở không thành tiếng.
Qua hồi lâu, hắn mới khẽ lên tiếng: "Thật ra huynh ấy đang gạt ta.

Thật ra trong suốt một tháng ở mật thất, huynh ấy rõ ràng có rất nhiều cơ hội để nhét đôi mắt kỳ lạ đó vào hốc mắt ta, để ta sống trong thống khổ của huynh ấy.

Nhưng huynh ấy lại không làm như vậy, thậm chí còn chưa từng xuống tay với ta."
"Có lẽ ngay cả huynh ấy cũng không biết, sâu trong tim huynh ấy, huynh ấy vẫn để ý đến người đệ đệ này.

Có lẽ chỉ lừa mình gạt người như vậy, huynh ấy mới có thể sống đến tận bây giờ, mới có thể làm cho huynh ấy kiên trì, cũng trở thành lý do để huynh ấy sống."
Mạch Ca gật đầu, dùng sức ôm lấy hắn, cố xua đi sự lạnh lẽo trong lòng hắn.
Hoàng thượng nói không sai, thật ra huynh trưởng hắn chưa bao giờ muốn hãm hại hắn.

Nàng tìm được một bức tranh cuộn trong cuốn sách về y thuật, trong tranh là một cặp em bé ngây thơ đáng yêu đang chơi đùa, hai người nắm tay, thân mật khắng khít.
Phía trên bên trái bức tranh có đề một câu thơ: Cốt nhục cùng thủ túc, một mạch không thể phân.

Lòng đau huynh đệ xa, khi nào có thể gặp.
Huynh đệ cùng huyết thống, trước nay đều gắn bó không rời.
Khi nhìn bài thơ nhỏ này thêm một lần nữa, nàng biết rõ sâu trong tim huynh trưởng vô cùng quan tâm Hoàng thượng.

Chỉ là vận mệnh của họ đã bị định sẵn, hắn chỉ có thể dùng gương mặt lạnh nhạt, tàn khốc của mình để đối diện, giấu lòng mình sau một lớp băng dày.
Nàng nghĩ, có lẽ huynh trưởng đã sớm dự đoán được sẽ có kết quả như vậy, lúc hắn đâm dao vào ngực, trong lòng tất nhiên vui mừng.
Nếu không, hắn nên làm sao với đệ đệ ruột của mình bây giờ?
Chỉ có một sống một chết, mới là kết cục hoàn mỹ nhất.
13.

Kết cục
Ngày hôm sau, Hoàng thượng hạ chỉ truy phong huynh trưởng của mình thành Tĩnh vương, tang sự sắp xếp long trọng.

Hắn còn tự túc trực bên linh cữu, cuối cùng đưa huynh trưởng vào táng trong Hoàng lăng cạnh Thái hậu.
Mai Tâm được Mạch Ca đến Lãnh cung đón ra.

Vì nàng ấy bị tra tấn nhiều ngày nên đã ốm đi một chút, vành mắt Mạch Ca không hiểu sao đỏ lên, nhưng Mai Tâm lai thay nàng lau nước mắt: "Chủ tử, nô tì không sao đâu, hì hì."
"Nhưng mà nô tì có điều không hiểu, vì sao chủ tử không nói cho Tĩnh vương biết Vạn thị có thai?"
Đúng vậy, lần đó Vạn thị đến Lãnh cung Mạch Ca đã nhìn ra, dù lúc ấy Vạn thị áo gấm rực rỡ, xuân phong đắc ý, nhưng không khó phát hiện ra mặt nàng ta có vẻ mệt mỏi, chân sưng vù, trên người còn có mùi thuốc giữ thai.
Mạch Ca biết tính tình của Vạn thị, chắc chắn sẽ chờ đến khi cái thai được ổn định rồi mới nói cho Tĩnh vương, chỉ là nàng ta không ngờ đến, chính phu quân nàng ta yêu sâu đậm lại giết nàng ta diệt khẩu, cùng bị giết, còn có đứa con của họ.
Mạch Ca lạnh nhạt trả lời: "Cả đời này của Tĩnh vương đã đau khổ như vậy, nếu còn nói cho hắn biết đã tự tay giết chết đứa con của mình, ngươi thấy hắn có chịu nổi không?"
Cho nên, vẫn là để tất cả bay theo gió, có lẽ làm như vậy sẽ bớt đi một chút đau đớn tận trong xương tủy.
Chuyện này qua đi, Hoàng thượng vô cùng áy náy với Mạch Ca, biết nàng suýt chút đã bỏ mạng trong Lãnh cung, trong cơn giận dữ hắn sai người dùng hết hình phạt lên người mấy ma ma ở Lãnh cung, cuối cùng mấy người đó chết một cách tức tưởi.
Mỗi ngày xuống triều hắn đều sẽ làm bạn với Mạch Ca, cùng nàng đọc sách pha trà, vẽ mi làm thơ, như một đôi phu thê bình thường, một ngày ba bữa, ngày qua ngày rất vui vẻ.
Một lần, nàng chống cằm nghiêng đầu hỏi Hoàng thượng đang phê tấu chương: "Bệ hạ, chàng ở cùng ta mỗi ngày mà không thấy chán sao?"
Hương lê trong lư hương đang tỏa ra ngào ngạt, hắn buông bút nghiêm túc nhìn nàng, rồi sau đó đứng dậy từng bước vòng qua bàn, tay chống ở hai góc, ôm nàng vào lòng.

Con ngươi sáng như sao trời, cắn nhẹ vành tai nàng rồi mới trả lời.
"Một ngày không gặp, nhung nhớ như điên.".

Bình Luận (0)
Comment