Thâm Cung Kế

Chương 34


Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: Tuệ Quý phi
Tiết tử
Cháy nhà hàng xóm nghĩa là người khác gặp nguy nan không cứu giúp mà đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Cao hơn một bậc nghĩa là kích thích mâu thuẫn bên trong nội bộ quân địch, khiến chúng tự giết lẫn nhau, ngồi hưởng lợi, một bước thành công.
1.

Thiếu nữ
Trước mắt Nguyên Hòa chỉ cảm thấy một cơn gió táp mạnh thổi qua, ngay sau đó hắn bị đụng ngã đổ về sau, kiếm dài trong tay cũng bị đụng rơi xuống đất.

Hắn hơi đau, ngồi bật dậy, mở bàn tay ra xem, chỗ bị sượt qua mặt đất đã rỉ ra không ít máu đỏ tươi.
Đột nhiên, bàn tay của hắn được người nắm lấy, chưa đợi hắn kịp phản ứng, một miếng vải lụa đỏ đã băng thật chặt trên vết thương của hắn.

Nhìn kỹ phía dưới là một đôi bàn tay nhỏ trắng nõn, trơn mềm, ánh mắt lại dịch lên trên, thì ra một tiểu cung nữ xinh đẹp đáng yêu.
Nàng nhìn chỉ có bảy tám tuổi, mặc váy cung nữ màu hồng, ánh mắt long lanh như nước hiện ra chút nước mắt, bởi vì dáng vẻ khổ sở của nàng, đôi lông mi giống như con bướm bị thương đập cánh, cánh hoa lê vừa vặn rơi xuống đầu vai nàng, đúng là một kiểu đẹp thật khác biệt.
Chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy cung nữ nhỏ này có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, tựa như là muội muội mình, không nhịn được muốn tiến lên lau nước mắt cho nàng.
Cung nữ nhỏ cảm thấy hắn đang nhìn mình, vội vàng quỳ quy củ, khóc: "Đại điện hạ, là nô tỳ không tốt, nô tỳ không nên làm ngài bị thương, xin Đại điện hạ trách phạt!
Giọng nói của nàng như chim hoàng oanh, dễ nghe khiến người ta thư thái.

Nguyên Hòa cười với nàng, tỏ vẻ mình không sao, chẳng qua là vết thương nhỏ mà thôi, nhưng nàng vẫn không ngừng khóc, cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn nhó cả lên.

Hắn không giỏi dỗ dành người khác, đành phải đổi chủ đề hỏi: "Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Có người đang đuổi theo ngươi à?"
Ai ngờ hắn hỏi câu này, tiểu cung nữ khóc càng thương tâm, vừa khóc vừa nói: "Là Trương cô cô Hoán Y phường, nàng ấy phạt nô tỳ đi giặt quần áo nhưng tay nô tỳ quá kém, luôn giặt không sạch.

Trương cô cô không cho nô tỳ ăn cơm, nô tỳ thật sự quá đói nên mới đi tìm đồ ăn, nhưng trên đường đụng phải người Trương cô cô phái tới, nô tỳ bị dọa nhanh chân chạy, lúc này mới không may đụng phải điện hạ..."
Nguyên Hòa cười xùy một tiếng đến vui vẻ: "Ngươi đứng lên đi, về sau đi theo ta được không? Đảm bảo mỗi bữa đều cho ngươi ăn no."
Tiểu cung nữ gật đầu, nháy mắt vui vẻ hỏi: "Có thật không? Điện hạ không gạt người chứ?"
"Tất nhiên là thật, một lời của bổn điện hạ nói ra tứ mã nan truy, sau này ta che chở ngươi!"
"Vậy nô tỳ đa tạ Đại điện hạ, hì hì."
"Đúng rồi, ta còn chưa biết ngươi tên gỉ?"
"À...!Điện hạ gọi nô tỳ là Tam Nhi đi." Nàng đảo tròng mắt, suy nghĩ một chút, rồi nói: "Bên cạnh điện hạ đều là tiểu thái giám, nô tỳ đi theo như vậy có ổn không?"
"Cái này có gì đâu, sau này ngươi giả bộ như tiểu thái giám, từ nay về sau không còn ai dám bắt nạt ngươi!"
2.

Cháy
Ban đêm, trong Đường Lê cung đèn đuốc sáng trưng, địa long dưới gạch sứ men xanh đang cháy vượng, trong điện ấm áp như mùa xuân, khắp tầm mắt đều là cảnh náo nhiệt sênh ca nhảy múa, mọi người nói cười rôm rả, ăn uống linh đình, không ai không ăn mừng vì một đôi song sinh.
Hôm nay là sinh nhật bốn tuổi của Nguyên Thụy Nguyên Cảnh, Hoàng thượng quyết định sắp xếp gia yến ở Đường Lê cung, toàn cung cùng chúc mừng.

Người được quan tâm nhất dĩ nhiên là Anh quý phi, nàng ta được sắp xếp cùng bàn với Hoàng thượng, một chiếc váy dài màu hải đường họa tiết mẫu đơn vàng sáng càng lộ dáng vẻ loan phượng của nàng ta.

Thỉnh thoảng Hoàng thượng gắp thức ăn cho nàng ta.

Lúc này dáng vẻ hiên ngang ngày thường được thay thế bằng dáng vẻ con gái e thẹn, trên mặt mày đều là dịu dàng như làn nước không nói nên lời.
Từ khi Hoàng hậu hoăng thệ, trong cung đã có suy đoán rốt cuộc Anh, Thần Quý phi ai sẽ ngồi lên vị trí Trung cung.
Cho dù Hoàng thượng chuyên sủng Thần Quý phi nhưng nàng không có bối cảnh gia thế, nói trắng ra là không có bất cứ lực lượng chống lưng nào, có làm Hoàng hậu thật thì cũng chỉ là một cái thùng rỗng.

Nhưng Anh Quý phi thì ngược lại, dù sủng ái không bằng nhưng phụ thân và huynh trưởng đều là Tiêu Kỵ tướng quân, gia thế hùng hậu bậc này mới xứng với thân phận Hoàng hậu.
Bên này Mạch Ca uống vài chén rượu thì đã có chút nóng nực, bèn chào từ biệt mọi người đi ra bên ngoài cho tan rượu.

Lúc này đám cung nhân đốt pháo hoa, trên bầu trời nháy mắt nở ra vô số bông pháo hoa, đủ loại màu sắc, tựa như mây lành rực rõ sáng rực giữa trời đêm đen như mực.
Trên mặt Cửu Hạ rõ ràng không vui: "Hôm nay nàng ta chiếm hết danh tiếng, chúng ta lại chẳng làm gì được nàng ta!"
Mạch Ca vỗ nhẹ vai nàng ấy, cười nhạt nói: "Để nàng ta đắc ý đi, ta tin nàng ta cũng không còn mấy ngày được sống yên ổn đâu."
Hai người nói rồi đi đến Tiêm Vũ đình gần đó, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi đã nhìn thấy rừng cây cách đó không xa có bóng người, các nàng chỉ cho rằng đó là cung nhân quét dọn, không để ý nhiều.

Nhưng một chớp mắt tiếp theo, Anh Quý phi và thị nữ của nàng ta vội đi ra.
Mạch Ca cảm thấy kỳ quái, nàng ta đang yên lành trong cung điện, làm sao lại đi ra?
Ngay lúc này, một tràng pháo hoa phá vỡ yên tĩnh trong rừng cây, đi đôi với ngọn lửa trực tiếp bay tới phía bên này, bụi hoa xung quanh Anh Quý phi cũng không biết bị ai sắp đặt cỏ khô, lửa nhanh chóng đột trụi cỏ khô, các nàng lập tức bị bao trong lửa.
Mạch Ca định hô to cứu người theo bản năng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, Lý Anh Lam làm nhiều việc ác, có lẽ bây giờ chính là báo ứng.
Nàng bèn lẳng lặng nhìn, tựa như nàng nhìn thấy tất cả oan hồn bị Lý Anh Lam hại chết hiện lên, cùng nàng chứng kiến hung thủ giết người bị ngọn lửa nuốt chửng.
Nhìn một chút, không hay biết nước mắt đã chảy xuống, làm ướt toàn bộ hốc mắt.

Cửu Hạ cảm nhận được ưu tư của chủ tử, vội vàng cầm lấy tay Mạch Ca, nói như chém đinh chặt sắt: "Tội ác cuối cùng cũng bị quả báo, đây là kết cục tự nàng ta gây ra, những người bị nàng ta hại chết cuối cùng đã có thể nhắm mắt!"
3.

Đầu trọc
Nhưng sự thật cũng không như nguyện, rất nhanh đã có thái giám phát hiện rừng cây bốc cháy, thế lửa vốn đã nhỏ, không bao lâu đã bị dập tắt, Anh Quý phi không hề bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là quần áo mẫu đơn trên người bị cháy hỏng mấy chỗ, còn có lửa bốc lên làm cháy nửa bên tóc.
Mạch Ca làm bộ như mới tới, lúc thấy Anh Quý phi mất nửa bên tóc, đáy lòng nàng đã sớm không nhịn được cười nghiêng ngả, nhưng trên mặt còn phải diễn vẻ thương hại đồng cảm, chủ động đỡ Anh Quý phi dậy, nhẹ giọng an ủi: "Anh tỷ tỷ, tính mạng không sao là tốt rồi."
Điều này không thể trách nàng vô lý, sự thật là hoàng phượng trụi lông không bằng gà, huống chi là trụi một nửa, đối với nữ tử thích chưng diện này mà nói không thể nghi ngờ sống còn khó hơn chết.

Cho nên giờ khắc này Anh Quý phi thật sự là xấu xí cực điểm, khó mà lọt mắt.
Ánh Quý phi còn chưa kịp hoàn hồn, tay nàng ta run rẩy vuốt mái tóc vừa bị thiêu cháy, hung hăng hô to: "Nhanh cầm gương đến cho bổn cung! Nhanh cầm gương đến cho bổn cung!"
Vợ chồng đại tướng quân vốn đang trong yến hội cũng vội vàng chạy đến, trông thấy con gái như vậy thì vừa tức vừa đau lòng, nhưng ngại rằng thiên tử đang ở đây, đành phải kiềm chế cảm xúc, ở bên cạnh không khỏi gạt lệ.
Hoàng thượng không đành lòng để Anh Quý phi trông thấy dáng vẻ tồi tàn của mình, bèn không để cho người đi lấy gương đồng.

Hắn dịu dàng nói: "Anh Lam, tất cả đều sẽ qua, trước hết nàng cứ yên tâm tĩnh dưỡng, một tháng sau sẽ ổn thôi."
Nhưng mà Anh Quý phi căn bản không nghe vào, nàng ta chạy thẳng về phía Thấm Tâm hồ gần đó, mặc dù là ban đêm nhưng ven hồ treo đầy đèn lục giác sáng nhưng ban ngày, nàng ta cúi đầu nhìn bóng mình trong nước.
Tóc xanh trước đó mượt mà óng ả bị lửa đốt chỉ còn lại chân tóc, có chỗ đến cả chân tóc cũng không còn, thậm chí nhìn thấy cả da đầu.

Những sợi tóc còn chưa bị đốt sạch cũng chẳng tốt đẹp gì, cháy khô cuộn lại một chỗ, hiển nhiên giống như thảo nguyên vừa bị lửa quét qua, chỉ còn một mảng cỏ khô.
Khuôn mặt này của nàng ta nào còn là dáng vẻ Quý phi ung dung trước đó, nàng ta chỉ vừa nhìn thấy, tựa như ăn phải một gậy ngay đầu, hai mắt nhắm nghiền ngất đi.
Dưới mí mặt hoàng cung xảy ra chuyện Quý phi bị hại, tất nhiên Hoàng thượng phẫn nộ mười phần, tuyên bố muốn tìm ra hung phạm để phạt nghiêm không tha.

Hắn giao toàn bộ việc này cho Mạch Ca, sau khi căn dặn xong thì hắn cùng vợ chồng đại tướng quân trở lại Đường Lê cung trông nom Anh Quý phi.
Trên đường trở về, Cửu Hạ bèn thấp giọng hỏi thăm chủ tử: "Chẳng lẽ phải thật sự thay nàng ta tìm ra hung thủ? Liệu có phải nàng ta tự biên tự diễn để chiếm lòng thương hại của Hoàng thượng không?"
Mạch Ca lắc đầu, chắc chắn nói: "Thủ đoạn của nàng ta luôn lấy mục đích là lợi mình hại người, loại chuyện tự hủy dung mạo đêm nay không giống tác phong của nàng ta, cho nên hung thủ là một người hoàn toàn khác." Dừng một chút, nàng lại cười gian xảo một tiếng: "Chỉ là chuyện tìm hung thủ, tạm thời bổn cung còn chưa có bất kỳ manh mối nào..."
Cửu Hạ cũng cười: "Đúng vậy, tối nay trong cung nhiều người như vậy, không ai nói được pháo hoa kia là từ trong cung hay mang vào từ ngoài cung, nếu muốn tra ra chân tướng thì trước hết nhất định phải tra được xuất xứ của chỗ pháo hoa này.

Chuyện này không đến mười ngày nửa tháng thì không tra ra đâu."
Giờ tý đã qua, trong Đường Lê cung vẫn đèn đuốc sáng chưng.

Vợ chồng đại tướng quân đã sớm rời cung, để lại Hoàng thượng trông giữ trước giường.

Ngự y ra vào kê rất nhiều thuốc, còn nói: "Bệ hạ yên tâm, thân thể Anh Quý phi nương nương cũng không có gì đáng lo, chỉ cần điều dưỡng hơn một tháng tóc sẽ tự mọc ra." Hoàng thượng nghe xong, lúc này mới thả lỏng trong lòng, căn dặn cung nữ nhất định phải chăm sóc cẩn thận rồi mới rời khỏi.
Thúy Vinh được lệnh, không dám có chút lơ là nào, luôn mở to mắt chờ chủ tử tỉnh lại.

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, rốt cuộc Anh Quý phi trên giường mới thì thầm lên tiếng: "Nước...!nước...!ta muốn uống nước."
Thúy Vinh kích động lại hưng phấn, vội vàng bưng chén nước trà đỡ chủ tử dậy, đút nước cho nàng ta.

Anh Quý phi tựa như khát khô hooiflaau, uống ừng ực hết sạch chén trà, uống xong mới khôi phục được khí lực, trên mặt cũng khôi phục khí sắc như xưa.

Nàng ta không lộ vẻ gì, giọng điệu bình thản hỏi: "Tìm được hung thủ chưa?"
Thúy Vinh cúi đầu, không biết phải trả lời thế nào, thật lâu mới nói: "Hoàng thượng giao việc này cho Thần Quý phi tra xét, nhưng nô tỳ lại cảm thấy hung thủ chính là nàng ta.

Tối hôm qua nàng ta mới rời khỏi yến tiệc một lúc, chủ tử liền..."
Anh Quý phi rơi vào trầm tư, bên trong đôi mắt như nổi gió phun mây vô hạn, gằn từng câu từng chữ: "Bất kể có phải nàng ta hay không, bản cung đều muốn nàng ta trở thành thủ phạm!"
4.

Mất tích
Rất nhanh trong cung có lời đồn nổi lên bốn phía, nói là thủ phạm tổn hại dung mạo của Anh Quý phi là Thần Quý phi.

Nếu không phải nàng, tại sao trùng hợp nàng vừa rời khỏi tiệc rượu không lâu, Anh Quý phi liền xảy ra chuyện.

Còn có tin tức truyền miệng cung nhân, nói rằng từng có tiểu thái giám tận mắt nhìn thấy Thần Quý phi cũng ở hoa viên, nàng rõ ràng cách địa điểm Anh Quý phi xảy ra chuyện không xa, thậm chí còn nhìn thấy Anh Quý phi bị lửa thiêu mà không hô người đến cứu.
Cửu Hạ nghe được tin đồn thì có chút lo lắng: "Chẳng lẽ thực sự có người nhìn thấy chúng ta?"
Mạch Ca chỉ cười một tiếng: "Ta lại không cảm thấy vậy, ta tình nguyện tin tưởng đây là nàng ta cố ý để người lan truyền, đơn giản chính là muốn vu oan giá họa cho ta, cơ hội tốt như vậy, sao nàng ta có thể tùy tiện bỏ qua?"
Cửu Hạ càng nóng nảy hơn: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu Hoàng thượng cũng nghe được thì nên làm thế nào?"
Mạch Ca vỗ bả vai nàng ấy, tỏ ý bảo nàng ấy yên tâm, thản nhiên cười một tiếng: "Muốn lật đổ ta không phải tùy tiện một lời đồn là được đâu, hơn nữa, ngươi cảm thấy bệ hạ tin tưởng ta hay tin lời đồn? Chẳng qua..."
Trong con ngươi hiền hòa của nàng nháy mắt phủ một tầng sương dày đặc, tỏa ra ánh lạnh lùng: "Nàng như vậy đối với ta, vậy ta càng phải suy nghĩ thật kỹ xem ai là hung thủ tổng thương nàng ta."
Hai người đang nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng của Tiểu Phúc Tử.

Cửu Hạ mở cửa tẩm điện ra, đã nhìn thấy Tiểu Phúc Tử đầu đầy mồ hôi tiến đến, giọng điệu bối rối: "Chủ tử, không xong rồi! Đường Lê cung lại xảy ra chuyện!"
Mạch Ca lơ đễnh, Lý Anh Lam lại xảy ra chuyện gì nữa?
Chỉ nghe Tiểu Phúc Tử nói tiếp: "Không thấy tiểu điện hạ đâu! Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hai điện hạ vốn đang thả diều trong hoa viên,tiểu điện hạ đi nhặt diều bị rơi trong bụi rậm, ai ngờ không thấy người đâu nữa.

Cung nhân Đường Lê cung tìm khắp nơi cũng không thấy, lúc này mới tranh thủ thời gian đến bẩm báo chủ tử."
Mạch Ca sững sờ khó hiểu một lúc, vừa rồi vẻ mặt còn không đếm xỉa tới lập tức trở nên nghiêm túc: "Nguyên Cảnh? Không thấy đâu? Đây là ý gì?"
"Đang yên đang lành sao lại không thấy tăm hơi? Nơi này là hoàng cung, cũng không phải đường phố ngõ hẻm, làm sao lại không tìm thấy?"
"Chuyện này...!Nô tài cũng không rõ." Mặt Tiểu Phúc Tử lộ vẻ khó xử: "Đây là người Đường Lê cung nói, bảo là muốn để chủ tử làm chủ, lỡ lại là hung thủ đó làm, vậy thì làm sao bây giờ?"
Mạch Ca không nói gì, nếu thật sự là cùng một hung thủ gây nên, vậy lúc trước tổn thương Lý Anh Lam chưa thành, hiện giờ lại bắt Nguyên Cảnh đi, chẳng phải là trả thù càng sâu à? Nguyên Cảnh nhất định sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Lần này Mạch Ca không còn bình tĩnh nữa, nàng hận không thể tự tay bóp chết Lý Anh Lam, nhưng đứa nhỏ là vô tội, bất kể hai người thù hận sâu sắc thế nào, nàng cũng không bỏ mặc một đứa trẻ.
Nàng đứng thẳng người lên, đang định đến hiện trường nhìn xem thì đúng lúc này ngoài cửa vang lên âm thanh bẩm báo: "Anh Quý phi nương nương tới!"
Anh Quý phi gần như là xông tới, trên đầu nàng ta mang mũ rộng vành lụa trắng, che khuất nửa bên đầu trọc xấu xí.

Nàng ta vọt tới trước mặt Mạch Ca, hai mắt đẫm lệ nói: "Muội muội, ngươi nhất định phải tìm con về cho ta!"
Cho dù hai người đều xem đối phương là cái gai trong mắt nhưng đến nay chưa từng đâm thủng, trên mặt Mạch Ca cũng chất lên vẻ buồn bã, ôm lấy Anh Quý phi: "Anh tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta có lật tung toàn bộ hoàng cung lên cũng sẽ tìm Nguyên Cảnh về cho ngươi!"
Anh Quý phi ngừng rơi nước mắt, dường như vô ý hỏi: "Muội muội có manh mối về hung thủ kia chưa?"
Mặt Mạch Ca lộ vẻ khó xử, thở dài: "Tất cả số pháo hoa trong cung đều đăng ký tại sổ ghi chép, đêm đó pháo hoa trong hoa viên căn bản không phải từ trong cung, không nói đến rốt cuộc hung thủ mang vào từ khi nào, coi như muốn tra từng người, thật sự là mò kim đáy bể! Ta vô dụng như vậy, thật sự là hổ thẹn với Anh tỷ tỷ!" Nói đến đây, vành mắt nàng bất chợt đỏ lên, nước mắt long lanh đảo quanh hốc mắt.
Anh Quý phi cẩn thận dùng khăn lau đi nước mắt, dịu dàng nói: "Muội muội ngốc, tất nhiên tỷ tỷ tin tưởng ngươi, chỉ là ta bị tổn thương không quan trọng, chỉ sợ khổ Cảnh Nhi.

Đứa nhỏ bệ hạ coi trọng nhất, nếu thật sự xảy ra chuyện, bệ hạ sẽ thương tâm đến mức nào..."
Mạch Ca ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nàng ta, nhỏ giọng hỏi một câu: "Chỉ là rõ ràng Anh tỷ tỷ đang ở trong yến tiệc, vì sao lại muốn ra ngoài?"
Vẻ mặt Anh Quý phi không thay đổi, hỏi ngược lại: "Muội muội cũng ra ngoài làm gì?"
Các nàng chăm chú nhìn đối phương, cũng không đáp lại, ngược lại là Cửu Hạ và Thúy Vinh lần lượt giải thích, hai vị chủ tử đều là ra ngoài hóng gió mà thôi.

Anh Quý phi vừa khóc kể một hồi lâu rồi mới khoan thai rời đi.
Cửu Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng ta, khó hiểu hỏi: "Một màn này của nàng ta là đang làm gì?"
Mạch Ca lau nước mắt, cười lạnh nói: "Một là tới dò ý ta, Nguyên Canh có phải bị ta bắt cóc không, hai chính là nhắc nhở ta Hoàng thượng coi trọng đứa trẻ này, nếu Nguyên Cảnh thật sự xảy ra chuyện, ta cũng sẽ gặp họa theo."
5.

Ma ma
Mạch Ca và Cửu Hạ đi đến chỗ Nguyên Cảnh thả diều, nghe tiểu thái giám nói, Nguyên Cảnh đang chơi diều thì diều theo gió rơi vào trong bụi cây, Nguyên Cảnh đi nhặt xong thì không thấy tăm hơi.

Về sau mới phát hiện, bụi cây nơi này có cao có thấp, trùng hợp diều rơi xuống một lùm cây nhỏ, mà sau lưng chính là mấy ngọn nùi giả, từ cửa núi giả đi vào vòng vèo uốn lượn, phải một lúc lâu mới ra ngoài được.
Nhóm cung nhân đã sớm tìm trong núi giả không dưới mười lần, từ đầu đến cuối đều không có tung tích của Nguyên Cảnh, một người sống sờ sờ, rốt cuộc vì sao biến mất giữa thanh thiên bạch nhật.
Tất nhiên Mạch Ca không tin có phép thuật gì, vừa cẩn thận hỏi cung thăm cung nhân ở đây, để bọn họ nhất định phải nhớ ra có điểm gì khác thường.

Tiểu thái giám hồi tưởng hồi lâu, mới nói: "Trước khi tiểu điện hạ mất tích, Thái Dịch hồ bên kia xuất hiện cá chép nhảy nước, Tam điện hạ và rất nhiều cung nhân đến vây xem, nơi này chỉ còn lại nô tài và hai tiểu cung nữ.

Lúc đấy dây diều của tiểu điện hạ bị đứt, rơi vào lùm cây, các nô tài không vào được nên tiểu điện hạ bèn đi nhặt."
"Tiểu điện hạ vừa đi vào thì diều bay lên, tiểu điện hạ sai chúng nô tài đuổi theo diều.

Chúng nô tài không dám không nghe bèn đuổi theo, ai ngờ tìm được diều về nhưng lại không thấy tiểu điện hạ đâu."
Thì ra là thế.

Trong nháy mắt Mạch Ca đã hiểu chuyện gì xảy ra, nhất định có người cố ý khiến diều rơi xuống nơi này, lúc Nguyên Cảnh đi nhặt diều, hung thủ đã sớm sắp xếp khiến diều bay lên, cung nhân vội vàng đuổi theo, bên này Nguyên Cảnh không ai trông chừng, hung thủ bèn nhân cơ hội ra tay thuận lợi.
Nếu là người làm, vậy nhất định có thể tìm được hung thủ.

Bởi vì chuyện của Anh Quý phi, Hoàng thượng đã sớm lệnh cho Cấm Vệ quân giữ nghiêm các cửa cung, không chó phép tùy ý ra vào.
Mạch Ca sai người lụt soát mọi mọi nơi trong hoàng cung một lần nữa, nhưng cũng không phát hiện được bóng dáng của tiểu hoàng tử.

Hoàng cung nói lớn không lớn, dù sao cũng chỉ bằng một góc kinh thành, nhưng hoàng cung nói nhỏ cũng không nhỏ, tổng cộng tất cả cung điện lâu vũ cũng có đến hàng trăm ngàn, nếu thật sự muốn giấu một người thì muốn tìm cũng không dễ dàng.
Thời gian kéo dài thêm nữa, tính mạng của Nguyên Cảnh càng thêm đáng lo.

Mạch Ca có chút đau đầu, rốt cuộc nàng nên làm gì.

Đúng lúc này, Tiểu Phúc tử thông báo bên ngoài cửa, nói là Hồ Mỹ nhân yêu cầu yết kiến chủ tử.
Mạch Ca và Cửu Hạ nhìn nhau một lát, Hồ Mỹ nhân chưa bao giờ tới Hàm Phúc cung.

Nàng ta là người của Anh Quý phi, nghe nói cha của Hồ Mỹ nhân làm việc dưới trướng của Đại tướng quân, cho nên nàng ta nghe lời Anh quý phi răm rắp.

Chẳng lẽ ban ngày Anh Quý phi tới còn chưa đủ, ban đêm còn muốn nàng ta đến thúc giục một chút?
Hồ Mỹ nhân hành lễ với nàng, sau đó đi thẳng vào vấn đề: "Thiếp thân biết ai là người dẫn điện hạ đi! Xin Thần Quý phi nương nương nhất định phải tìm được tiểu điện hạ!"
Mạch Ca truy hỏi: "Ngươi biết là ai?"
"Phải, hung thủ chính là Phùng ma ma ở cung thiếp thân.

Vốn thiếp thân còn không chắc chắn, nhưng từ ngày đó không tìm thấy nàng ta, nên lúc này mới càng thêm kết luận nàng ta chính là hung thủ! Sự việc còn phải kể từ mấy ngày trước, hôm đó Anh quý phi nương nương đến cung thiếp thân uống trà, Phùng ma ma phụ trách bưng trà dâng nước, nàng ta rót trà không cẩn thận làm phỏng Anh Quý phi nương nương, lúc này Anh quý phi nương nương mới phạt nàng ta mười hèo.

Vốn cho rằng nàng ta sẽ ghi nhớ dạy dỗ, ai ngờ nàng ta lại ghi hận trong lòng, chẳng những phá hỏng mái tóc của Anh Quý phi nương nương mà còn bắt cóc tiểu điện hạ, xin Thần Quý phi nương nương tranh thủ thời gian lệnh cho toàn cung tìm kiếm nàng ta."
"Lại là dạng này, hay cho một nô tài không biết hối cải!" Mạch Ca vội vàng gọi Tiểu Phúc Tử tiến đến, "Khẩn trương truyền lệnh, nhất định phải tìm được Phùng ma ma!"
"Chờ một chút." Hồ Mỹ nhân tiếp tục nói: "Trước giờ Phùng ma ma luôn làm việc trong tẩm cung của thiếp thân, người bên ngoài rất ít nhìn thấy nàng ta, sao không để người trong cung thiếp thân phối hợp đi tìm?"
"Cần gì phiền toái? Nô tỳ đi tìm họa sỹ vẽ một bức, sau đó phân phát xuống không được sao?" Cửu Hạ vội vàng mở miệng.
Hồ Mỹ nhân lắc đầu, lo lắng nói: "Phùng ma ma tinh thông ăn mặc, nếu thật sự trốn thì chắc chắn sẽ cải trang, cho dù đám cung nhân có chân dung cũng chưa chắc nhận ra được.

Ngược lại nô tài trong cung thiếp thân sớm tối ở chung với nàng ta, tất nhiên sẽ không nhận nhầm.

Bây giờ tiểu điện hạ còn đang trong tay nàng ta, nếu còn lãng phí thời gian thêm nữa, tính mạng của tiểu điện hạ không được đảm bảo!"
Lời của nàng ta không phải không có lý, Mạch Ca đồng ý, nàng ta vừa đi, Cửu Hạ bèn ngượng ngùng lầm bầm: "Nàng ta một lòng bán mạng vì Anh Quý phi! Hận không thể giành tất cả công lao!"
Mạch Ca cười: "Chỉ cần cuối cùng thật sự có thể tìm được Nguyên Cảnh, công lao này cứ cho nàng ta."
6.


Giao dịch
Không ngờ Hồ Mỹ nhân thật sự tìm được Phùng ma ma, cũng đúng như lời nàng ta nói, nếu không phải cung nữ trong cung nàng ta mỗi ngày đối diện nhận ra, chỉ dựa vào bức chân dung thì hoàn toàn không phân biệt được Phùng ma ma.

Phùng ma ma không chỉ dán nốt ruồi lên mặt mà còn bôi bùn đất lên mặt.

không hề giống dáng vẻ ngày thường.
Khó trách tìm một lượt hòng cung cũng không tìm thấy nàng ta, chẳng những dáng vẻ thay đổi, nàng ta còn trốn ở nơi khó tìm nhất, Tân Giả khố.

Nàng ta giấu diếm thân phận trốn ở Tân Giả khố, lẫn trong đám cung nhân bị phạt đến làm việc khổ sai, không ai hoài nghi nàng ta vụng trộm trốn vào.

Dù sao Tân Giả khố là nơi bẩn thỉu âm u nhất, chẳng có ai đần đến mức tự mình chạy đến.
Phùng ma ma vừa được đưa đến Hàm Phúc cung, Hồ Mỹ nhân đã đến.

Cửu Hạ tức giận liếc nàng ta một cái, hành động tranh công của nàng ta đúng là nhanh quá cơ.
Phùng ma ma nhận tất cả đều do nàng ta làm, chỉ là nhất quyết không chịu nói ra tung tích của Nguyên Cảnh, cung nhân lật tung Tân Giả khố cũng không tìm được.
Vốn tưởng rằng tìm được Phùng ma ma thì có thể tìm được Nguyên Cảnh, ai ngờ có làm thế nào cũng không cạy được miệng của nàng ta.

Mạch Ca tức giận vô cùng, sai người kéo nàng ta đến Dịch đình tra tấn, thay phiên các loại hình cụ một lượt nhưng miệng nàng ta vẫn không hé một chữ, đến cuối cùng cung nhân Dịch đình đều bó tay hết cách.
Mạch Ca nhìn nàng ta, than thở: "Bản cung không rõ ngươi làm vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì? Cho dù thật sự muốn trả thù Anh Quý phi, ngươi cũng đã trả thù xong rồi, bây giờ ngươi giữ Tứ hoàng tử còn định làm gì?"
Nhưng Phùng ma ma nhắm mắt lại, căn bản không để ý.
Hồ Mỹ nhân nãy giờ không nói gì, đột nhiên mở miệng: "Thần Quý phi nương nương, lúc trước nàng ta lấy thân phận nhũ mẫu theo thiếp thân vào cung, suy cho cùng cũng có chút tình cảm, chẳng bằng để thiếp thân tới khuyên nàng ta."
Mạch Ca dẫn đám người đi ra, chỉ để lại Hồ Mỹ nhân và Phùng ma ma.

Trên người Phùng ma ma đều là vết thương, máu tươi nhuộm đẫm y phục và dây thừng.

Nàng ta vốn đã lớn tuổi, hiện giờ còn chịu hình phạt nặng như vậy, thân thể càng không chịu được, hung hăng thở mạnh, thỉnh thoảng còn có máu tươi trào ra từ bên miệng."
Hồ Mỹ nhân dùng khăn gấm nhẹ nhàng lau cho bà ta, nước mắt tí tách chảy xuống, khẽ gọi: "Nhũ mẫu, ngươi cần gì phải khổ như thế...!Ngươi chỉ cần cần nói ra tiểu điện hạ đang ở đâu, ta liền có thể cứu ngươi ra!"
Chỉ nghe phi một tiếng, Phùng ma ma hung hăng phun về phía nàng ta: "Ngươi nằm mơ!"
Hồ Mỹ nhân tức giận đến mức muốn tát bà ta, nhưng tay nàng ta giơ giữa không trung lại dừng lại, cố gắng nhịn tức giận nơi đáy lòng, chậm rãi mở miệng: "Rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng nói ra?"
Phùng ma ma phun ngụm máu trong miệng ra, cười lạnh nói: "Ngươi biết ta muốn cái gì nhất, chỉ cần ngươi thỏa mãn điều kiện của ta, ta lập tức nói cho ngươi biết chỗ giấu tiểu điện hạ.

Không phải ngươi là tâm phúc của Anh Quý phi sao? Cơ hội cho ngươi lập công, ngươi không muốn sao?"
Hồ Mỹ nhân ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu: "Được, ta đồng ý với ngươi."
7.

Cắn lưỡi
Sau khi nghe Lưu cô cô Dịch đình bẩm báo nội dung đối thoại giữa Hồ Mỹ nhân và Phùng ma ma, Mạch Ca không nhịn được hỏi: "Giao dịch cái gì?"
Lưu cô cô do dự đáp: "Lão nô thật sự không nghe thấy, từ đầu đến cuối bọn họ đều không nói rõ, nhưng lão nô dám khẳng định Hồ Mỹ nhân và Phùng ma ma nhất định có bí mật gì đó không thể cho ai biết."
Mạch Ca gật đầu, ra hiệu bà có thể đi.

Bà ấy vừa đi, Tiểu Phúc Tử lại tiến đến, gấp gáp nói: "Chủ tử, nô tài có vài phát hiện mới."
Hành lễ xong, hắn mới bắt đầu giải thích, hắn đã sớm sắp xếp người nhìn chằm chằm động tĩnh của tẩm cung Hồ Mỹ nhân, vốn trước đó tìm kiếm Phùng ma ma, sau khi tìm được Phùng ma ma thì định rút về.

Tiểu thái giám bên dưới lại nói cho hắn biết trước đó tẩm cung của Hồ Mỹ nhân, ngoài Phùng ma ma, còn biến mất một tiểu cung nữ bảy tám tuổi.
Sau khi nghe ngóng mới biết, tiểu cung nữ này dường như là thân thích phương xa của Phùng ma ma, từ nhỏ vào cung đi theo làm việc cho Phùng ma ma.

Ngày hôm trước Phùng ma ma mất tích, cùng lúc đó tiểu cung nữ này cũng biến mất.

Một tiểu cung nữ vốn không có gì nhưng sau khi tìm thấy Phùng ma ma, Hồ Mỹ nhân vẫn sai người một mực tìm kiếm tiểu cung nữ kia.

Kỳ quái nhất là mỗi lần tìm kiếm đều tiến hành lặng lẽ, sợ bị người khác phát hiện.
Tiểu Phúc Tử quả quyết nói: "Trước đó Hồ Mỹ nhân chưa từng đề cập đến tiểu cung nữ này, dường như là cố ý che giấu, nô tài cảm thấy nàng ta mới là manh mối mấu chốt."
Cửu Hạ suy nghĩ: "Có phải là mặc dù tìm được Phùng ma ma nhưng tiểu cung nữ kia mới đang ở cùng chỗ với tiểu điện hạ, chỉ cần tìm được tiểu cung nữ kia thì tự nhiên sẽ tìm được tiểu điện hạ? Dù sao Hồ Mỹ nhân một lòng muốn lập công, phí sức như thế cũng không có gì lạ."
"Không phải, nô tài cũng đã nghĩ qua khả năng này, cho nên đặc biệt lén tìm các cung nhân mà bọn họ hỏi thăm, mỗi khi bọn họ nghe ngóng một người đều sẽ nhét một thỏi bạc, còn căn dặn nếu có người hỏi thì cứu nói là nghe ngóng tiểu điện hạ, không được để lộ một chữ liên quan đến tiểu cung nữ kia."
"Cái này..." Cửu Hạ có chút mơ hồ rồi: "Tiểu cung nữ kia chẳng qua chỉ là một đứa bé, tìm nàng ta làm gì?"
Mạch Ca cắt đứt suy đoán của bọn họ, tỉnh táo nói: "Lời Tiểu Phúc Tử có chút đạo lý, có lẽ tiểu cung nữ kia thật sự là điểm mấu chốt.

Nếu bọn họ đã cực lực che giấu sự tồn tại của nàng ta, vậy chúng ta nhất định phải tìm ra.

Tìm Phùng ma ma có lẽ không dễ dàng, nhưng tìm một tiểu cung nữ bảy tám tuổi vẫn là đơn giản, truyền lệnh ta, bằng bất cứ giá nào đều phải tìm được nàng ta."
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoàng thượng mới ra khỏi Hàm Phúc cung để vào triều sớm, Lưu cô cô đã vội vã tới, nói là sáng sớm Hồ Mỹ nhân đã đi gặp Phùng ma ma, còn cầm một cái trâm cài cho Phùng ma ma nhìn.

Sau khi thấy, Phùng ma ma bèn khai ra chỗ giấu tiểu điện hạ, lúc này Hỗ Mỹ nhân dẫn cả đám đi tìm tiểu điện hạ.
Trong đầu Mạch Ca nghĩ thầm, động tác nhanh như vậy? Làm sao Phùng ma ma lại đột nhiên mở miệng? Chẳng lẽ giao dịch của hai người đã đạt thành?
Nàng không hề mảy may nghĩ đến, đi theo Lưu cô cô đến nơi đang giấu Nguyên Cảnh, lại là một cái giếng cạn bên trong vườn hoang.

Nơi này trước kia là tẩm cung của một vị phi tần của Tiên đế, bởi vì đắc tội người nên bị Tiên đế ban chết, về sau tòa cung điện này cũng trở nên hoang phế.

Bởi vì nơi này phong thủy không tốt, hiện tại Hoàng thượng cũng hạ lệnh phong tỏa nơi này nên ở đây không còn người ở.
Đúng là Phùng ma ma đã giấu Nguyên Cảnh ở chỗ này.

Cung nhân đã bế Nguyên Cảnh từ trong giếng cạn ra, ngự y đã sớm chờ ở bên cạnh, người vừa mới ra bèn tiến lên bắt mạch.

May mà Phùng ma ma đã chuẩn bị rất nhiều lương khô và nước ở trong giếng nên ngoại trừ mắt Nguyên Cảnh chưa kịp thích ứng với ánh sáng ra, thân thể cũng không có gì đáng ngại.
Hoàng thượng và Anh Quý phi đều chạy đến, Anh Quý phi ôm Nguyên Cảnh khóc đến tê tâm liệt phế.

Hoàng thượng không nhịn được ôm mẹ con bọn họ vào trong ngực, hết sức trấn an: "Trẫm cam đoan loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, Anh Lam, thân thể của nàng còn chưa khỏi hẳn, mau trở về nghỉ ngơi đi."
Trên đầu Anh Quý phi còn đội mũ lụa trắng rộng vành, mặc dù không thấy rõ cảm xúc trên mặt nàng ta nhưng không khó để nghe ra cảm xúc phẫn nộ: "Bệ hạ, Cảnh Nhi nhỏ như vậy đã xảy ra loại chuyện này, ngài nhất định không thể bỏ qua người tổn thương mẹ con chúng thần thiếp! Ngài nhất định phải ngũ mã phanh thây, chém hắn thành muôn mảnh!"
Hoàng thượng cũng sớm có ý này, đang định mở miệng, Lý Hỉ lại trầm khuôn mặt, dè dặt nói: "Bệ hạ, Phùng ma ma kia đã cắn lưỡi tự vẫn!"
Cái gì! Không chỉ Hoàng thượng, Mạch Ca cũng tỏ vẻ khiếp sợ.
Hoàng thượng phẫn nộ đến cực điểm: "Bà ta chết dễ dàng vậy! Người đâu, mang thi thể nàng ta đến phía sau núi cho dã thú ăn!"
Nếu đã tìm được Nguyên Cảnh, việc này cũng coi như kết thúc ở đây, Mạch Ca hỏi Hồ Mỹ nhân: "Ban cung có chút hiếu kỳ, hôm qua Phùng ma ma còn ngậm miệng không nói, làm sao hôm nay đã nói rồi?"
Trên mặt Hồ Mỹ nhân thoáng hiện ra một tia khác thường nhưng rất nhanh đã trấn định lại, cung kính đáp: "Gia quyến Phùng ma ma đều làm việc ở nhà ngoại thiếp thân, thiếp thân vừa uy hiếp bà ta đã dao động."
Nói đến đây, nàng ta quỳ xuống nhận tội với Hoàng thượng: "Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của thiếp thân, thiếp thân quản giáo không nghiêm mới để Phùng ma ma bắt cóc tiểu điện hạ.

Thiếp thân tự biết nghiệp chướng nặng nè, rất xin lỗi Anh Quý phi nương nương và tiểu điện hạ, xin bệ hạ trị tội."
Anh Quý phi vội vàng nói: "Việc này sao có thể trách ngươi? Nếu không phải ngươi hỏi ra nơi giấu Cảnh Nhi, thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì! Bệ hạ, ngài nói đúng không?"
Tất nhiên Hoàng thượng không trách nàng ta, ngược lại nói: "Lần này không thể bỏ qua công lao của ngươi, trẫm quyết định phong ngươi làm Quý nhân, mau đứng dậy."
Hồ thị kích động đến mức ngất đi, lại dập đầu mấy cái thành tiếng: "Thiếp thân tạ bệ hạ ban thưởng."
8.

Thử độc
Buổi tối ở Đường Lê cung, tiếng chúc mừng và tiếng cười vui liên miên không dứt, từ trong ra ngoài truyền ra khắp nơi mấy chục dặm mà không ngừng nghỉ.

Đến Hoàng thượng cũng ở lại đó dùng bữa tối, dù sao tìm được Nguyên Cảnh cũng là chuyện vui lớn.


Đám tần phi đều tặng lễ thăm viếng, mà Hồ Quý nhân lại là người của Anh Quý phi, bây giờ thăng phân vị, người nịnh bợ càng chỉ có tăng không giảm.
Cho dù Hồ thị chỉ là Quý nhân nhưng hơn một năm nay Hoàng thượng gần như không tấn phong hậu cung, hiện tại mở tiền lệ, tất nhiên các tiểu chủ khác nhìn chằm chằm ghen tị, tự nhiên cũng hiểu ra đi theo ai mới là hữu ích.
Cửu Hạ dứt khoát bịt lỗ tai, rầu rĩ không vui nói: "Trước đó còn bàng quan muốn xem nàng ta quẫn bách, không ngờ nhanh như vậy đã khôi phục vinh quang, còn có Hồ Quý nhân kia nữa, quả nhiên là độc chiếm công lao! Sớm biết thế nên để Phùng ma ma kia..."
Mạch Ca kịp thời chặn miệng nàng ấy, trầm mặt nói: "Không được nói bậy!"
Cửu Hạ hiểu được bản thân vô ý lỡ lời, lập tức cúi đầu: "Chủ tử, nô tỳ sai rồi! Lần sau không dám nữa!"
Mạch Ca vỗ vai nàng ta, dịu dàng nói: "Nơi này là hoàng cung, nếu bị người ta nghe được sẽ lại là một trận phong ba, chỉ là nói đi cũng phải nói lại, Hồ thị đắc ý cũng chẳng được bao lâu đâu, chỉ cần tìm được tiểu cung nữ kia, bí mật trong đó sẽ không giấu được."
Nhưng mà bỗng một ngày, tiểu cung nữ không còn bất cứ manh mối nào, tiểu cung nữ bảy tám tuổi trong cung này không nhiều, tổng cộng cũng chỉ hơn hai mươi người, đã hỏi qua tất cả nhưng không ai đến từ cung của Hồ Quý nhân, đúng là kỳ quái.
Đang suy nghĩ, bên ngoài lại vang lên tiếng động, Tiểu Phúc Tử lập tức xông vào trong điện: "Chủ tử, Đại điện hạ bị rắn độc cắn ngoài cung!"
Hôm nay Nguyên Hòa muốn xuất cung đến Ngô phủ hỏi thăm nghĩa phụ nghĩa mẫu, sau khi thăm xong bèn đến rừng cây ở ngoại ô chơi, đang chơi vui không chú ý liền bị một con rắn độc cắn rồi ngất đi.

Đám người hầu vội vàng đưa hắn trở về.
Mạch Ca nhìn Nguyên Hòa, lòng quặn thắt lại.

Tiểu Phúc Tử đi thông báo cho Hoàng thượng, Hoàng thượng cũng gấp gáp chạy đến, chỉ chờ ngự y chẩn bệnh.

Mười mấy ngự y đứng xếp hàng, biểu lộ vẻ mặt đều không tốt.

Ngụy Tống đứng đầu tiên, nói: "Nọc độc đã vào lục phủ ngũ tạng, nếu không phải trên đường kéo dài hồi lâu, có lẽ còn có thể dùng thuốc giải độc, nhưng bây giờ..."
Hoàng thượng lòng như lửa đốt: "Thật sự không có cách gì sao? Trẫm mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, nhất đinh phải cứu sống Đại hoàng tử!"
Một ngự y già do dự hồi lâu, nghĩ một lát mới nói: "Thật ra cũng có một biện pháp, nếu lấy độc trị độc có lẽ còn cứu được, chỉ là hiện giờ thân thể Đại điện hạ suy yếu, tùy tiện thử độc ngược lại sẽ mất mạng như chơi, cho nên...!cho nên..." Hắn thì thầm hai chữ, lại không nói thêm gì nữa.
Cửu Hạ lập tức nghe ra ý tứ của hắn, vẻ mặt cũng trở nên khác thường, tiếp lời nói: "Cho nên nhất định phải quản lý tốt liều lượng độc dược.

Nếu như vậy thì phải dùng máu của người thân để pha loãng độc dược, nói cách khác, người thân nhất phải thử độc."
Mặt Hoàng thượng lộ vẻ vui mừng: "Đã như vậy, trẫm tới thử độc là được, tranh thủ thời gian làm đi!"
Không ngờ Ngụy Tống bị dọa đến mức quỳ xuống đất, sắc mặt trắng bệch: "Bệ hạ tuyệt đối không thể! Độc rắn cần ép bằng độc bọ cạp, độc bọ cạp là kịch độc, nếu độc tố không được khống chế, hậu quả khó mà lường được...!Bệ hạ mang trên mình an nguy của thiên hạ, chính là gốc rễ của giang sơn xã tắc, bất luận thế nào, bệ hạ cũng không thể thử độc!"
Hắn vừa hô lên lời này, tất cả mọi người trong tẩm điện cùng nhau quỳ xuống: "Bệ hạ tuyệt đối không thể! Xin hệ hạ nghĩ lại!"
Mạch Ca đã đợi không kịp, hướng về phía Ngụy Tống, nói: "Nhanh đi lấy bọ cạp đến, bản cung thử độc!"
Thái giám đã bưng hộp gỗ tới, sau khi mở ra, bên trong là mấy con bọ cạp khiến da đầu người ta tê dại.

Hoàng thượng kéo Mạch Ca, ánh mắt kiên quyết: "Trẫm không cho phép! Trẫm tuyệt đối không cho phép nàng xảy ra chút việc gì! Muốn thử cũng là trẫm thử, sao có thể để một nữ tử thử độc!" Hai người tranh nhau đưa nắm tay vào trong hộp gỗ, dọa thái giám liên tục lùi về sau.
Các ngự y đầu đầy mồ hôi, có lẽ biện pháp thử độc này dùng với người tầm thường còn được, nhưng Hoàng thượng và Quý phi đều là thân thể ngàn vàng, bất kể là ai đều tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tính mạng của Đại hoàng tử chỉ sợ là không giữ được, ông ta yếu ớt thở dài một tiếng.
Đúng lúc này, một thái giám tuổi không lớn đột nhiên xông vào từ ngoài cửa, trực tiếp để tay vào trong hộp gỗ.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, chỉ thấy những con bọ cạp kia ùa lên bò vào tay hắn, sau đó bỗng nhiên đâm gai độc vào, đau đến mức khiến hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tay của hắn gần như đầy vết bọ cạp chích, chi chít vết thương, trên mặt hắn đã rút sạch màu máu, trên trán cũng chảy ra không ít mồ hôi, chân không còn sức lực.

Mắt thấy mình sắp ngất đi, hắn lại cố gắng chống đỡ vung cánh tay bị bọ cạp chích lên, hô với Ngụy Tống: "Nhanh! Nhanh dùng máu của ta!"
Máu này làm sao có tác dụng? Nếu không phải máu của người thân nhất thì máu sẽ không tan, quả thực là phí công uổng sức!
Ngụy Tống không có động tác, hắn căn bản không cần thử, có thử cũng vô ích, nhưng mà ánh mắt tiểu thái giám kiên định lạ thường, gần như là dùng hết sức lực hô lên: "Nhanh lên! Còn không thử thì không kịp đâu!"
Cũng bởi vì ánh mắt và giọng điệu cứng cỏi của hắn, Ngụy Tống trời xui đất khiến thế nào lại sai người mang máu độc của Nguyên Hòa tới, lại dùng kim châm vào ngón tay tiểu thái giám, để máu của hắn nhỏ vào trong máu độc của Nguyên Hòa.

Quá trình bên trong ông cũng không hề nhìn, chỉ thở dài cái mạng này của tiểu thái giám mất vô ích rồi.
Nào ngờ, Cửu Hạ lại kích động hô to: "Máu...!Máu tan! Điện hạ được cứu rồi!"
Nàng vừa dứt lời, rốt cuộc tiểu thái giám không chịu nổi nữa, xụi lơ trên mặt đất.
Ngụy Tống không dám tin nhìn xem, sao lại có thể như thế được! Vậy mà lúc này không đợi hắn suy nghĩ, máu đã tan, vậy độc rắn trong cơ thể điện hạ có thể ép ra rồi.

Các ngự y bắt tay bức độc cho Nguyên Hòa, ròng rã hơn một canh giờ mới ép được hoàn toàn máu độc ra, tính mạng của Nguyên Hòa coi như có thể bảo toàn.
Về phần tiểu thái giám kia, trong đó có ngự y đã kịp thời giải độc bọ cạp cho hắn, chỉ là lúc thăm mạch lại phát hiện ra điểm dị thường, cũng kịp thời báo cáo cho Hoàng thượng và Quý phi: "Nàng là tiểu cô nương!"
Lúc này Mạch Ca mới tỉ mỉ quan sát, dù chưa trưởng thanh nhưng cũng đã nhìn ra một khuôn mặt mỹ nhân, lai bỗng nhớ đến tiểu cung nữ mình một mực tìm kiếm trước đó, trong lòng thầm nói: "Chẳng trách mình chưa từng tìm thấy nàng, thì ra nàng lại ở ngay dưới mí mắt của mình."
Lúc trời sắp sáng, rốt cuộc tiểu cung nữ đã tỉnh lại, Hoàng thượng dịu dàng hỏi thăm: "Ngươi là ai?"
Ánh mắt nàng sợ hãi, rón rén đứng lên từ trên giường, quy củ hành lễ với hắn: "Nô tỳ tên là Tam Nhi."
9.

Nhắc nhở
Tam Nhi có công cứu chữa, Hoàng thượng ban thưởng cho nàng không ít vàng bạc châu báu, còn thăng nàng lên màng nhất đẳng cung nữ bên cạnh Nguyên Hòa.

Lại phòng ngừa chuyện Nguyên Hòa trúng độc tạo thành khủng hoảng trong cung, chuyện liên quan tới Tam Nhi cứu Nguyên Hòa thế nào đều được giữ bí mật, chi tiết cụ thể cũng không nói rõ với bên ngoài.
Mạch Ca trông Nguyên Hòa một đêm, cho đến tận khi Nguyên Hòa tỉnh lại nàng mới yên tâm rời đi.

Vừa chuẩn bị đi nghỉ ngơi một lát, nàng bèn nghe được bên ngoài đến báo là Hồ Quý nhân vội vã muốn gặp nàng, Mạch Ca đành phải cố nén buồn ngủ để Hồ Quý nhân tiến vào.
Hồ Quý nhân vừa tiến đến đã lập tức đánh giá xung quanh, dường như là không tìm thấy nên có chút thất vọng, nàng ta hành lễ, sau đó vội vàng nói: "Thiếp thân nghe nói có tiểu cung nữ tên là Tam Nhi cứu Đại điện hạ, thiếp thân đến vì chuyện này."
Mạch Ca ngẩn người: "Xảy ra chuyện gì?"
"Quý phi nương nương còn nhớ Phùng ma ma không? Tam Nhi chính là bà ta dẫn vào cung! Lúc tước Phùng ma ma chạy trốn đến Tân Giả khố, bà ta dẫn Tam Nhi theo cùng, nói cách khác Tam Nhi cũng tham gia bắt cóc tiểu điện hạ! Nếu k hông lúc Phùng ma ma bị bắt, làm sao nàng ta có thể xác định tiểu điện hạ vẫn bị giấu kỹ? Chắc chắn là có Tam Nhi giúp đỡ?"
"Đã như vậy, sao bản cung chưa từng nghe ngươi đều cập đến Tam Nhi này?" Mạch Ca cẩn thận nhìn chăm chú nàng ta, hỏi.
"Cái này..." Hồ Quý nhân chần chừ, "Dù sao Tam Nhi còn nhỏ, lại là thiếp thân nhìn nàng ấy lớn lên, nhiều ít cũng có chút tình cảm.

Sở dĩ thiếp thân chưa từng nhắc đến nàng chỉ là không nỡ tổn thương nàng thôi.

Nhưng bây giờ..." Cảm xúc của nàng ta lập tức trở nên kích động.

"Nhưng bây giờ tình hình khác biệt, nàng biết được là Quý phi nương nương ngài xử lý Phùng ma ma, thiếp thân chỉ sợ nàng sẽ gây bất lợi với Đại điện hạ!"
Lời của nàng ta đúng là có đạo lý, Mạch Ca hơi lúng túng: "Nhưng đến cùng là nàng ấy cứu Hòa Nhi mà, về tình về lý, nàng ấy sẽ không..."
Hồ Quý nhân liều mạng lắc đầu, cướp lời: "Biết người biết mặt không biết lòng, lúc trước Anh Quý phi nương nương dẫn theo hai vị điện hạ đến cung thiếp thân chơi, Tam Nhi cùng hai vị điện hạ chơi đùa vui vẻ thân thiết như vậy.

Ai ngờ xoay người nàng ta đã cùng Phùng ma ma bắt cóc tiểu điệnhạ.

Anh Quý phi nương nương chẳng qua chỉ trách phạt Phùng ma ma mà thôi, bà ta bèn hung ác quyết tâm đi bắt cóc, mà người là người ban chết cho Phùng ma ma, về sau nàng ta sẽ làm ra sự việc đáng sợ gì, chúng ta không thể đoán trước được!"
"Gần đây thiếp thân một mực tìm kiếm nàng ta, chỉ hy vọng có thể âm thầm đưa nàng ta về quản giáo nghiêm nghặt, nhưng vẫn đến chậm một bước.

Vậy mà nàng ta trốn đến bên cạnh điện hạ.

Cho nên thiếp thân vừa nghe được tin tức bèn lập tức tới tìm người, kịp thời để người nhận ra bộ mặt thật của nàng ta!"
Vẻ mặt Mạch Ca lập tức trở nên nặng nề và nghiêm túc: "Nếu nàng ta thật sự muốn trả thù bổn cung, vậy Nguyên Hòa hắn...!Không được! Bổn cung không thể liều được! Nhờ có ngươi kịp thời nhắc nhở, may quá, nếu nàng ta đã là người của cung ngươi, ngươi vẫn nên mang về quản giáo thì hơn.

Về phần điện hạ, bổn cung sẽ tự mình giải thích với ngài!"
Mạch Ca lại thêm một câu: "Đúng rồi, nàng ta vẫn là đứa nhỏ, lại vừa mới mất đi người thân, sau khi trở về cũng đừng trách móc quá nặng nề, nếu có thể cảm hóa nàng ấy trở nên lương thiện thì tốt hơn."
Hồ Quý nhân quỳ xuống hành lễ: "Đây là bổn phận của thiếp thân, thiếp thân nhất định sẽ dốc lòng dạy bảo nàng."
10.

Giằng co
Đêm khuya vài ngày sau, ba bốn bóng người khiêng một bao tải đi về phía Niệm Vũ hồ, sau khi xác định bốn bề vắng lặng, bọn họ ném bao tải vào trong hồ.

Một người trong đó nhìn bao tải dập dềnh mấy lần trong nước, không chìm vào trong, cảm khái vô hạn, nói: "Đừng trách chúng ta, muốn trách thì trách mệnh ngươi không tốt!"
Nhiệm vụ hoàn thành, bọn họ đang định trở về, đúng lúc này một đám đèn đuốc đột nhiên xuất hiện trước mặt, cầm đầm là thái giám tổng quản Lý Hỉ.

Hắn càng tức giận nói: "Nô tài to gan, vậy mà giữa đêm hôm khuya khoắt coi mạng người như cỏ rác, bắt về cho ta!"
Cung nhân đằng sau nhận lệnh, người còn lại nhảy xuống vớt bao tải lên, sau khi mở ra thì thấy đúng là cung nữ Tam Nhi không lâu trước đó đã cứu được Đại điện hạ.

Lý Hỉ chỉ cảm thấy sự việc không đúng, lập tức trở về bẩm báo Thánh thượng và Thần Quý phi.
Trong Hàm Phúc cung, Cửu Hạ lệnh cho cung nữ một lần nữa thắp đèn, cung điện vốn đang lờ mờ tĩnh mịch, lúc này sáng trưng như ban ngày.

Hoàng thượng và Mạch Ca từ nội thất đi ra chính điện, ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm mấy tên thái giám như mãnh thú nhìn con mồi.

Về phần Tam Nhi, Cửu Hạ đã dẫn nàng ấy đi thay quần áo, lúc này cũng đang quỳ ở bên cạnh.
Mạch Ca mở miệng trước: "Các ngươi nhận lệnh ai mà đi giết người?"
Mấy tên thái giám liếc nhìn nhau, người gầy nhất trong đó lắp bắp trả lời: "Bọn nô tài...!là người trong cung Hồ Quý nhân.

Tam Nhi nàng là...!nàng nói năng lỗ mãng với tiểu chủ...!còn cầm dao nhỏ đâm tiểu chủ bị thương, tiểu chủ hết sức tức giận nên mới...!mới sai đám tiểu nhân...!đi...!đi..."
Hoàng thượng không để ý, nhìn thoáng qua Lý Hỉ.

Lý Hỉ lập tức nói: "Nô tài đã gọi Hồ Quý nhân tới, nàng đang ở bên ngoài."
Hồ Quý nhân được cung nữ đỡ, run rẩy tiến vào, trên cánh tay nàng ta quấn vải dày, sắc mặt hết sức yếu ớt, xem ra đúng là bị tổn thương.


Nàng ta có lòng nhưng không có sức quỳ xuống: "Thiếp thân nhận tội, xin Hoàng thượng trách phạt."
Thị nữ của nàng ta thấy tình thế cấp bách, vội dập đầu: "Xin Hoàng thượng minh xét, tiểu chủ nhà nô tỳ dốc lòng quan tâm Tam Nhi, nhưng nàng ta lại ghen ghét tiểu chủ hại chết Phùng ma ma, chẳng những không nghe lời tiểu chủ mà còn đâm bị thương tiểu chủ.

Tiểu chủ nhất thời váng đầu nên mới làm chuyện sai lầm.

Mặc dù tiểu chủ có lỗi nhưng cũng có thể hiểu được!"
Mạch Ca nhìn Hồ Quý nhân: "Là vậy sao?" Mấy tên thái giám trước đó nhao nhao gật đầu.
Mạch Ca lại nhìn về phía Tam Nhi: "Lời bọn họ nói đều là thật?"
Tam Nhi lắc đầu quầy quậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ấm ức, khóc nói: "Bọn họ nói láo! Toàn bộ bọn họ đều đang gạt người! Vết thương trên người Hồ Quý nhân căn bản không phải nô tỳ đâm, rõ ràng là tự nàng ta tạo ra, bọn họ căn bản là muốn nô tỳ chết!"
"Ngươi nói bậy! Một tiểu cung nữ như ngươi, chủ tử cần gì hại ngươi?"
"Đó là bởi vì...!bởi vì..."
"Cũng không nói ra được đi! Ngươi tuổi còn nhỏ đi theo Phùng ma ma học điều xấu, chuyên môn gạt người!"
"Ta...!ta không có!"
Mạch Ca thở dài nhìn Tam Nhi: "Bổn cung tưởng rằng giao ngươi cho Hồ Quý nhân dạy bảo thì ngươi sẽ buông xuống oán hận trong lòng, không ngờ ngươi vẫn không biết hối cải, xem ra chỉ có thể đưa ngươi ra cung."
Tam Nhi nghe xong, kích động hô to: "Quý phi nương nương không thể! Nô tỳ...!nô tỳ có chứng cứ cho thấy nô tỳ không đâm bị thương nàng ta!"
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, nàng ta đột nhiên bò dậy tiến đến phía Hồ Quý nhân, gần như lúc tới gần trong tay lại có thêm một cây trâm, đưa tay nhắm vào ngực Hồ Quý nhân.

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Hồ Quý nhân dùng một tay nắm chặt cây trâm, còn dùng sức đẩy ngã Tam Nhi xuống đất.
Cũng bởi cái đẩy này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm cánh tay của nàng ta, tay kia nào giống từng bị thương, rõ ràng là hoàn toàn không chút tổn hại!
Hồ Quý nhân cũng ý thức được mình mắc sai lầm, nhưng đã muộn.

Tất cả mọi người đã nhìn rõ ràng chân tướng, tất cả đều là nàng ta giả vờ.

Thân thể nàng ta run lên: "Bệ hạ, Quý phi nương nương, không phải như các người nhìn thấy đâu...!thiếp thân...!thiếp thân..."
Tam Nhi cướp lời nói: "Chính nàng ta muốn đưa nô tỳ vào chỗ chết!"
Mạch Ca lập tức nghiêm mặt, nghiêm nghị quát hỏi: "Hồ Quý nhân, vì sao ngươi muốn hại một đứa bé?"
Nàng ta còn đang vùng vẫy giãy chết: "Thiếp thân sợ nàng ta trả thù nên mới xuống tay!"
Hoàng thượng yên lặng không lên tiếng, mặt rồng giận dữ, đứng dậy đi đến trước mặt nàng ta, đạp một cước vào ngực nàng ta, lửa giận trong mắt hận không thể giết chết nàng ta: "Một đứa bé thì có thể trả thù gì ngươi, đáng để ngươi ra tay giết người, ngươi thật sự cho rằng trẫm không biết gì sao? Ngươi nhìn kỹ cho trẫm, trẫm cũng làm cho ngươi hoàn toàn hết hy vọng!"
Hoàng thượng ấn đầu nàng ta xuống, cưỡng chế nhìn về phía Tam Nhi, chỉ thấy Lý Hỉ bưng đến một chậu nước.

Tam Nhi vắt khô khăn trong chậu rồi lau lên mặt, đến khi cầm khăn lau xong nàng đúng là biến thành người khác, căn bản không phải Tam Nhi.
Hồ Quý nhân gần như thét lên: "Nàng...!nàng là ai?"
Hoàng thượng hung tợn buông nàng ta ra, không thèm nhìn nàng ta một cái: "Ngươi thật sự cho rằng trẫm yên lòng giao nàng cho ngươi? Ngươi là phụ nữ rắn rết, còn không lập tức khai hết ra!"
11.

Di châu
Cuối cùng Hồ Quý nhân như diều đứt dây, nhẹ nhàng xụi lơ trên mặt đất, ánh mắt trống rỗng, thì thào nói: "Thì ra các người đã sớm biết tất cả mọi chuyện!"
Nàng ta đột biên bắt đầu cười to, tiếng cười từ điên cuồng lập tức trở nên thê lương, cuối cùng là tuyệt vọng thấp giọng khóc lóc kể lể: "Phải, là ta quá muốn giết nó, đáng ra ta nên giết chết nó từ bảy năm trước, là ta quá mềm lòng, chính sự mềm lòng này hại ta.

Có câu nói không sai, người làm chuyện lớn nhất định phải lạnh lùng vô tình, ta vẫn không thích hợp!"
"Tám năm trước, Hoàng thượng còn ngủ lại hậu cung, đêm đó đến phiên ta thị tẩm, ta vốn cho rằng đây là cơ hội xoay người, nào ngờ Hoàng thượng uống say mèm, bất đắc dĩ ta và thị nữ Thiêm Hương đành phải hầu hạ trái phải.

Khi đó Hoàng thượng thích ta chế tác huân hương, bởi vì không muốn mượn tay người khác, ta bèn tự mình đi lấy, nào ngờ khi trở về đã thấy Thiêm Hương nằm trên giường..."
"Ta gần như bị chọc giận đến nổi điên, nhưng biết không thể ngăn cản, sau đó Thiêm Hương từ trong đi ra, nàng ta một mực xin ta tha mạng, còn nói Hoàng thượng coi nàng ta thành người khác.

Ta căn bản không tin, con tiện tì này đã sớm có tâm tư không trong sáng, một lòng muốn trèo cành cao.

Ta ngàn phòng vạn phòng vẫn bị nàng ta vụng trộm lừa gạt."
"Nàng ta theo chân ta tiến cung, lại cùng ta lớn lên, ta thực sự không đành lòng giết nàng ta, thế là ta cho nàng ta một lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là sống.

Tất nhiên nàng ta lựa chọn cái sau, đồng ý vĩnh viễn che giấu việc này, tuyệt đối không cho người thứ ba biết được.

Hoàng thượng căn bản không nhớ rõ chuyện xảy ra lúc nửa đêm, sự việc kia trở thành bí mật không ai hay biết."
"Ta vốn cho rằng tất cả đều đã qua, cho đến khi bụng của tiện nhân kia ngày một lớn lên, ban đầu nàng ta còn dùng vải thắt, về sau không buộc bụng được bèn nói là béo lên, về sau lại thật sự không lừa gạt được nữa mới hoàn toàn thẳng thắn với ta.

Ta chỉ cảm thấy ông trời thật là bất công, ta không hiểu, ta phí hết tâm tư đến thị tẩm cũng không thành công, nàng ta một nô tỳ lại có thể nhận được ban ân lớn như vậy! Ta không cam tâm! Ta không cho phép nàng ta sinh đứa bé ra, ta muốn để bí mật này vĩnh viễn chôn vùi!"
Trên mặt nàng ta hiện ra ý hận đã lâu, trong mắt tựa như mũi tên độc, nói tiếp: "Ta muốn giết nàng ta nhưng nàng ta lại khổ sở cầu xin, còn nói chỉ cần để nàng ta sinh đứa nhỏ ra, nàng ta thế nào cũng được.

Nàng ta còn nói nàng ta không cần thân phận vinh dự gì, thậm chí có thể để đứa bé cho ta nuôi dưỡng, chỉ cần có thể bảo vệ đứa bé này."
"A, người ấy à, một khi có ràng buộc thì sẽ không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác, trước đó nàng ta còn muốn lấy vinh hoa phú quý, kết quả là còn không phải cầu xin ta.

Ta lại mềm lòng, ta đồng ý nàng ta, mà điều kiện là đợi khi nàng sinh ra đứa bé, nàng ta sẽ phải chết!"
"Về sau đứa bé được bí mật sinh ra, Thiêm Hương cũng đúng hẹn tự sát, ta giao đứa bé cho Phùng ma ma nuôi dưỡng.

Ta vốn định chờ thời cơ để phơi bày thân phận của đứa bé ra ánh sáng nhưng nghĩ đến Thiêm Hương chết vì ta, liệu Hoàng thượng có vì thế mà trách phạt ngược lại ta.

Thế là đứa bé này một mực bị giam trong phòng, không có người nào biết sự tồn tại của nó, mãi cho đến ba tuổi, ta mới nói với bên ngoài là bà con xa được Phùng ma ma mang vào cung."
"Nói đến đây, đứa nhỏ này là ta nhìn nó lớn lên, nhiều ít cũng có tình cảm.

Con bé càng lớn ta càng không nỡ buông tay, có lẽ có đứa nhỏ bên cạnh cũng không tệ.

Nếu không phải Phùng ma ma, ta căn bản không hề muốn nó!"
Nghe đến đó, Mạch Ca không nhịn được hỏi: "Cho nên Phùng ma ma tổn thương Anh Quý phi, bắt cóc Tứ hoàng tử đều là vì Tam Nhi? Bởi vì chỉ dựa vào một mình bà ta căn bản không ai tin tưởng nên mới muốn dùng cách này uy hiếp ngươi?"
Hồ Quý nhân gật đầu: "Phùng ma ma là người thân cận với con bé nhất.

Nó cũng coi Phùng ma ma là người thân, nó vốn cũng không biết.

Cho đến khi Phùng ma ma được chẩn đoán mắc bệnh nan y, người ta nói rằng sắp chết, lời nói cũng thiện.

Phùng ma ma không muốn đời này con bé cũng sống trong giả dối, nên mới xảy ra những chuyện sau đó."
"Nhưng Phùng ma ma quá ngu, bà ta thật sự cho rằng tổn thương Anh Quý phi sẽ khiến người chú ý, sau đó bắt cóc Tứ điện hạ đến áp chế sẽ khiến ta công bố cho toàn cung? Ta chẳng qua cho bà ta xem một cây trâm ngọc, bà ta nghĩ lầm tưởng Tam Nhi ở trong tay ta, sợ ta tổn thương Tam Nhi nên bèn nói cho ta chỗ giấu Tứ điện hạ.

Bà ta đúng là ngu ngốc! Bà ta không nghĩ trâm ngọc kia của Tam Nhi là ta đưa cho Thiêm Hương, ta sai người chế tạo một cây giống như đúc để lừa bà ta, cho nên bà ta thật sự tự tìm đường chết!"
"Phùng ma ma không còn, việc còn lại chính là giải quyết Tam Nhi.

Đều là bởi vì ta hết lần này đến lần khác mềm lòng nên mới tạo thành cục diện bây giờ, ta thật vất vả mới thăng lên thành Quý nhân, ta không thể để nó hủy tất cả của ta, cho nên ta quyết định phải giải quyết nó, chỉ cần nó không còn, sẽ không ai có thể dao động địa vị của ta!"
Nàng ta nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật dài, cười tự giễu bản thân: "Ta tự cho mình lừa được tất cả, không ngờ cuối cùng vẫn thua!"
Tam Nhi thật tiến vào từ bên ngoài, nhìn chằm chằm mặt của nàng ta, trong ánh mắt có hận thù cũng có không đành lòng, cảm xúc hết sức phức tạp, sau đó chậm rãi quỳ xuống dập đầu: "Cái dập đầu này là ta thật tình cảm tạ ơn nuôi dưỡng của ngươi đối với ta mấy năm nay, nhưng ngươi giết mẹ ta, giết Phùng ma ma, từ nay về sau, ta không còn nợ nần gì ngươi!"
Hồ Quý nhân che mặt khóc rống, cũng không biết là tuyệt vọng hay thương tâm, có lẽ bản thân nàng ta mới hiểu.
Mạch Ca lại hỏi: "Tất cả sự việc chỉ có một mình ngươi?" Tất nhiên nàng không tin từ đầu tới cuối Lý Anh Lam hoàn toàn không biết, đầu óc Hồ thị cũng không quá tốt, nếu không có Lý Anh Lam ở phía sau lo liệu, nàng ta không thể nào giấu diếm ròng rã bảy năm.
Nhưng mà Hồ thị không khai ra ai, khăng khăng tất cả đều là chủ ý của một mình nàng ta, càng không liên quan gì đến gia tộc của nàng ta.
Mạch Ca cười lạnh dưới đáy lòng, nàng ta cũng không ngốc, nếu nàng ta khai Lý Anh Lam ra, vậy toàn bộ Hồ gia đều đi đời.

Cũng được, đối phó với Lý Anh Lam, về sau còn rất nhiều cơ hội.
Hoàng thượng khoát tay, Hồ thị bèn bị người kéo ra ngoài.

Hắn đã không kịp chờ đợi muốn ôm con gái vào lòng, hắn nhìn qua Tam Nhi, trong hốc mắt có lệ nóng rưng rưng đảo quanh.

Đây là con gái của hắn, đây là máu mủ của hắn, đây là châu ngọc quý báu biển cả ban tặng.
Tam Nhi cũng chảy nước mắt, muốn tiến lên nhưng lại không dám, cho đến khi Hoàng thượng đứng trước mặt nàng, cuối cùng phần huyết mạch liên thông khó mà dứt được kia khiến nàng mở to miệng, cảm động kêu một tiếng: "Phụ hoàng!"
Hoàng thượng cũng không nhịn được nữa, một giọt nước mắt chảy xuống: "Con của ta, con chịu khổ rồi! Từ hôm nay trở đi, phụ hoàng sẽ đền bù tất cả cho con!"
Ngày hôm sau, sắc trời trong veo, trời quang gió nhẹ, Hoàng thượng vừa vào triều liền công bố một việc vui trọng đại, triều thần kinh ngạc đồng thời cùng nhau chúc mừng, cao giọng hô to: "Trời phù hộ triều ta, trời phù hộ công chúa."
Hoàng thượng ban cho Tam Nhi tên Nguyên Tĩnh, giữa trưa lại tự mình chủ trì nghi thức sắc phong công chúa, mở cửa lớn từ đường hoàng gia, chính thức ghi Nguyên Tĩnh vào Ngọc điệp hoàng gia, hưởng lễ chế cao nhất của công chúa.

Hoàng thượng lại sai người thêm tên Thiêm Hương vào gia phả hoàng thất, truy phong nàng ta làm Tiệp dư, ngụ ý cảm kích ơn sinh hạ công chúa.
Hắn còn sai người tìm thi thể Phùng ma ma về, để người ta cố hết sức tu bổ thi thể của bà ta, tìm một chỗ phong thủy tốt hậu táng.

Vì cảm tạ bà dốc lòng chăm sóc Nguyên Tĩnh, Hoàng thượng ban thưởng Phùng phủ trăm mẫu ruộng tốt, ngàn lượng hoàng kim, cả đời không lo cơm ăn áo mặc.
Mạch Ca giúp đỡ Nguyên Tĩnh an táng Phùng ma ma, Nguyên Tĩnh quỳ gối trước bia mộ chậm chạp không đứng lên, cho đến khi trời sắp tối mới lưu luyến rời đi.

Nàng nén nước mắt, từ giã lần cuối cùng: "Phùng ma ma, ta đi đây, ngươi yên tâm, sau này ta không còn một mình, ta có phụ hoàng bảo vệ, không ai còn dám ức hiếp ta, người yên tâm ngủ đi!"
Mạch Ca nhẹ nhàng lau nước mắt của nàng, kéo bàn tay nhỏ của nàng, cũng nói với bia mộ: "Những năm qua ngươi tận lực rồi, về sau bổn cung sẽ chăm sóc nàng, bổn cung sẽ coi nàng như con gái mình, bảo vệ suốt đời."
Nguyên Hòa cầm một tay khác của nàng, cười nói: "Sau này ngươi sẽ là muội muội ta, chúng ta là người một nhà!"
Nguyên Tĩnh cũng vui vẻ bật cười, lộ ra răng nanh đáng yêu, gật đầu: "Ừ, chúng ta là người một nhà.".

Bình Luận (0)
Comment