Thâm Cung Kế

Chương 8


Tiết tử
Dương đông kích tây, tức là làm ra thế muốn tấn công phía Đông, thực tế lại tấn công phía Tây, khiến cho đối phương sinh ra ảo giác, giành chiến thắng vì đánh bất ngờ.
Cao hơn một bậc, dùng động tác giả lừa địch, yểm trợ cho chủ lực ở phía trước đánh vào chỗ hiểm.
1.

Huệ Phi
Năm nàng vào cung, nương đã dặn dò nàng thế này:
"Trong cung không thể so với bình thường, mọi chuyện đều phải thận trọng từng bước, cẩn thận từng li từng tí.

Tuy con là cung nữ nhưng cũng không thể có quá nhiều sơ suất, bảo toàn tính mạng của mình mới là quan trọng nhất." Mẫu thân thoáng thở dài: "Nương không cầu con vinh hoa phú quý, chỉ mong con bình an vui vẻ, cả đời an ổn.

Thường nói người trong cung vô cùng tính toán, dù chỉ một câu nói, một hành động cũng rước lấy thị phi, con nhất định phải học cách ẩn nhẫn, dù sao thì..."
Cửa cung thật sâu, vừa vào, suốt đời này đã không thể ra ngoài lần nữa.
Một lời thành sấm.
Cho nên khi nàng mới nhập cung quỳ trước mặt Huệ Phi, nàng chỉ cung kính cúi đầu, gương mặt không có chút sai sót nào, trong đầu hiện lên lời nói thì thầm của nương --- cho dù là thân phận thể nào, cũng không được bất mãn kiêu căng, mọi việc đều phải ẩn nhẫn.
Lúc này Huệ Phi chậm rãi đi tới trước mặt nàng, bóp cằm nàng, bức nàng phải đối mắt với mình.
Huệ Phi có nhan sắc diễm lệ, nhưng lại quá quyến rũ, quá mê hoặc lòng người, mất đi thục đức của một phi tần nên có: "Ngươi chính là Thần Dung hoa ư? Quả nhiên xinh đẹp, thảo nào Hoàng thượng túc trực từng đêm ở Thần Lam hiên...!có biết ta gọi ngươi đến làm gì không?"
"Thiếp thân ngu dốt, xin Huệ Phi nương nương chỉ dạy vài điều." Mạch Ca trả lời dịu dàng hèn mọn, nhưng Huệ Phi nghe vẫn thấy chói tai.
Cũng đúng thôi, có cung kính thế nào đi nữa, nàng ngày đêm nhận được thịnh sủng là gai độc trong mắt người khác.
Huệ Phi thu tay lại, chân váy ngủ hải đường chín thước uốn lượn xẹt qua giữa chân, nàng ta ngồi trở lại bàn lần nữa, cười nói: "Bổn cung mới đến triều Hán, hôm nay muốn luyện chữ Hán."
Lại nói thêm: "Hôm qua Thần Dung hoa nói lời không nên, vậy phạt ngươi quỳ làm bạn để bổn cung luyện chữ đi."
Mạch Ca nhẹ nhàng cười: "Thiếp thân biết mình có tội, tạ ơn nương nương đã phạt nhẹ."
Những năm gần đây, nàng cung kính kiềm chế, thế nên toàn bộ hậu cung đều không bới móc được sai lầm nào, Huệ Phi lại nói nàng thất lễ ở trước điện, quấy nhiễu bản thân.
Trừng trị tại chỗ, đối với một nữ nhi dị tộc thảo nguyên như Huệ Phi, phạt quỳ đã xem như là nhẹ nhàng vô cùng, có thể chấp nhận được.
Thật ra, Mạch Ca hoàn toàn có thể hiểu được nàng ta, Huệ Phi là Công chúa một nước nhỏ ở Tây Vực, mấy ngày trước được đưa đến kết thân, tuy thân phận cao nhưng cũng chỉ được phong tòng nhị phẩm Phi vị, ban cho phong hào Huệ, ở lại Huệ Nhân cung.
Sau khi vào cung lại ít gặp mặt Hoàng thượng, từ đó về sau ngày tốt cảnh đẹp, mỗi ngày đều ngồi một mình đến bình minh.

Đủ loại ấm ức như vậy, nếu không chèn ép Mạch Ca đang thịnh sủng, sao nàng ta có thể lập uy trong hậu cung.
Những tin đồn về thuở nhỏ của Huệ Phi Mạch Ca có nghe được một ít.

Hơn chục năm trước khi Huệ Phi được sinh ra, bầu trời Tây Vực xuất hiện một đạo ánh sáng vàng khác thường, như phượng hoàng giang cánh, chiếm giữ chín tầng mây.

Bởi vì hiện tượng khác thường này, Huệ Phi được khẳng định chắc chắn có mệnh làm mẫu nghi thiên hạ, hôm nay bị đưa vào cung, có thể thấy được ý tứ ẩn sâu trong đó.
Hoàng thượng không cho đây là bất lợi, dù sao hai nước giao hảo thì có lợi nhất vẫn là bách tính thiên hạ.
Thực tế, tuy Huệ Phi không phải là người đơn giản, nhưng cũng khó gây được sóng gió trong hậu cung, nàng ta cô độc khó mà sinh tồn, làm sao có thể đối địch với các phi tần?
Mạch Ca nghĩ đến đây thì nội tâm thoáng an ổn.
Nàng quỳ đã được nửa canh giờ, hai gối đã sớm tê cứng, cũng không biết là phải quỳ đến bao lâu, trán nàng đã đổ mồ hôi, thân thể cũng không chịu được ngã ra phía sau.
"Thần muội muội, muội làm sao vậy?" Trùng hợp Hiền phi đến Huệ Nhân cung gấp đến mức hô to.
Bụng dưới giống như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm vào, nàng không trả lời được nữa, gục đầu vào trong ngực Hiền phi.
2.

Đối lập
Huệ Phi xuất hiện trước mắt Mạch Ca lần nữa là vào sáng sớm của ba ngày sau, lúc đó hậu cung đã biết Thần Dung hoa có thai được một tháng.

Mấy ngày trước bị phạt quỳ suýt chút nữa khiến nàng sẩy thai, bệ hạ nổi giận đùng đùng với Huệ Phi.
Mạch Ca biết mình mang thai, cũng biết rõ thân thể của mình, vốn tưởng rằng chỉ phạt quỳ thôi, sẽ không bị thương gì.

Tuy biết mình suýt nữa bị sẩy thai nhưng nàng không hề oán trách Huệ Phi, dù sao cũng do bản thân nàng không báo trước.
Nhưng mà Huệ Phi lại hỏi thẳng nàng, ngày hôm trước có phải cố ý khiêu khích lấy chuyện này để hãm hại mình.
Nhất thời Mạch Ca hiểu ra ý đồ đến đây Huệ Phi.

Huệ Phi đã sớm cho rằng nàng cố ý giấu giếm không nói, lại cố tình té xỉu, khiến Hoàng thượng cảm thấy Huệ Phi kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ vì đố kị mà ra tay với long tự trong bụng Mạch Ca.
"Bổn cung và ngươi không đội trời chung." Thấy nàng không phủ nhận Huệ Phi cũng đi thẳng vào vấn đề, lửa giận trong mắt cho thấy lập trường của nàng ta.
"Nếu nương nương nhận định là do thiếp thân gây ra, vậy thì nói nhiều hơn nữa cũng không xóa được hiểu lầm..." Mạch Ca không hề giải thích, chỉ thản nhiên mỉm cười nói.
Hiểu lầm trong thâm cung, có giải thích nhiều cũng không rõ được, chẳng bằng thỏa mãn Huệ Phi, dù sao giữa các nàng ngay từ đầu đã không có ý định làm tỷ muội tình thâm.
Màn đêm buông xuống, cung nhân truyền tin tức đến, Hoàng thượng lâm hạnh Huệ Phi.

Trong những tháng gần đây, ngoại trừ Mạch Ca, lần đầu tiên bệ hạ triệu phi tần thị tẩm.
Sau khi trở về Huệ Phi bưng một chén canh đi đến Cần Chính điện, quỳ xuống rơi lệ kêu oan, giải thích nàng không hề biết chuyện Thần Dung hoa có thai.
Còn nói nàng mới vào hoàng cung, vốn là xa quê hương, lại ăn nhờ ở đậu, bơ vơ không nơi nương tựa, nàng nghiêm phạt Trần Dung hoa cũng chỉ muốn mọi người trong hậu cung biết được địa vị Huệ Phi của nàng.
Nếu không phải ngay cả hạ nhân cũng xem thường nàng chứ đừng nói đến các cung tần có phẩm cấp thấp, nàng cũng không muốn lấy chuyện này lập uy.
Quỳ trên đá cẩm thạch một canh giờ, Hoàng thượng mới vơi bớt tức giận, giọng nói trở nên ôn hòa: "Nàng là Huệ Phi, đừng động một chút là ra mặt với người khác."
Hai chân Huệ Phi đã mất cảm giác từ lâu, nhưng nàng vẫn quỳ thẳng tắp, hai tay dâng lên một đoạn tóc bị cắt: "Trước khi thần thiếp đi phụ vương đã cắt cho thần thiếp, ông nói nước nhỏ quê mùa, duy chỉ có một nữ nhi là chí bảo của đời ông, nay dâng đến cho thánh thượng, chỉ mong bệ hạ có thể dùng tâm để đối đãi, ông dù có chết cũng không tiếc."
Hoàng thượng cúi đầu ho khan vài tiếng, nhàn nhạt nói: "Nàng là Công chúa cao quý, lại một mình đi vào hoàng cung, vì sự giao hảo của hai nước mà lập công trạng bất khuất.

Trẫm đồng ý với nàng, chắc chắn sẽ bảo vệ nàng thật chu đáo trong hậu cung này."
Nhưng chu đáo thì có lợi ích gì, điều nàng mong muốn không phải chỉ đơn giản thế này.
Lạy thêm một lần nữa, nàng lại than thở khóc lóc, hỏi: "Thần thiếp đã là tín vật giao hảo giữa hai nước, vì sao bệ hạ lại trì hoãn không lâm hạnh? Lẽ nào Hoàng thượng muốn đổi ý, trả thần thiếp hoàn bích không có việc gì lại cho phụ vương sao?"
Hoàng thượng sửng sốt một lúc mới nói: "Nàng là Huệ Phi do chính miệng trẫm sắc phong, tất nhiên là người của trẫm, nào có đạo lý trả về.

Còn về phần thị tẩm, những ngày gần đây trẫm có chính vụ nặng nề, đợi qua mấy ngày nữa..."
"Bệ hạ còn muốn tìm cớ sao?" Huệ Phi cướp lời nói, đôi mắt khóc đỏ hơn: "Thần thiếp không muốn bị người vắng vẻ, nhưng cũng không muốn bệ hạ cưỡng cầu.

Không bằng đuổi thần thiếp đi lễ Phật đi!"
Hoàng thượng nghe vậy hiển nhiên có chút áy náy.

Hắn đi lên phía trước, cẩn thận nâng nàng dậy.

Mà nàng lập tức thả mê hồn hương mang theo trên người ra ngoài, đó là do Tây Vực làm ra, người Hán không biết.

Mê hồn hương, ngửi qua một lần thì khó mà quên được.
Quả đúng như thế, ánh mắt Hoàng thượng trở nên mê ly, khẽ nói với nàng: "Đêm nay trẫm sẽ viên phòng cùng nàng."
3.

Tình thế
Có nữ tử nào mà không ghen tuông tức giận cơ chứ? Càng đừng nói đến một nữ tử tính tình kiên cường khí khái như Mạch Ca.
Nàng vẫn còn nhớ trong căn nhà nhỏ ở rừng trúc vào năm ngoái, Hoàng thượng cầm tay nàng gọi "Mạch nhi", lúc đó ánh mặt trời lờ mờ, lá thu bay lả tả xuống đất, nhuộm trước mắt nàng một bức tranh tuyệt đẹp.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn trong veo, giống như vượt qua năm tháng, trèo non lội suối mà đến, mang theo ánh sáng ấm áp.
"Ghen à?" Nàng xoay người lại, đối diện là một đôi mắt đen nhánh, trong đó phản chiếu ánh nến rực rỡ và hình ảnh nho nhỏ của nàng, người nọ mỉm cười nói: "Ta biết tính nết của nàng, cho nên sáng sớm đã đến đây."
"Thiếp thân sao dám ghen với bệ hạ chứ."
Nàng cười cười, dù mình có tức giận không vui thì làm sao, nàng không thể biểu hiện ra bên ngoài, việc ẩn nhẫn nhiều năm đã dạy cho nàng biết làm thế nào để sinh tồn trong cung.

Tuyệt đối không thể ghen ghét, tuyệt đối không thể xung đột, đây mới là gốc rễ của sủng ái.
Huống chi Hoàng thượng là thật lòng với nàng, mấy tháng nay nàng nhìn trong mắt, nhớ trong lòng.

Có đại quân vương nào có thể làm được như vậy, nàng nên cảm thấy đủ.
Hơn nữa Huệ Phi không giống người khác, nàng ta là tín vật giao hảo giữa hai nước, hậu quả của không viên phòng, tức là chiến tranh.
"Vẫn là tức giận, nàng xem, ta không có phụ nàng."
Hoàng thượng cưng chìu vuốt chóp mũi nàng rồi mở bàn tay ra, trên ngón trỏ có một vết thương hơi cạn.
...
Mấy ngày liên tiếp Hoàng thượng đều ngủ lại Huệ Nhân cung, Cung nhân đều nói, bệ hạ đã thản nhiên quên mất vị ở Thần Lam hiên kia, dù sao dung mạo của Huệ Phi không ai có thể sánh bằng, mặc dù không tô phấn trang điểm cũng có thể xinh đẹp át cả lục cung
Mạch Ca đến tặng quà mừng lại bị tiểu thái giám ngăn ngoài cửa, còn nói một câu như thế này: "Nương nương nhà chúng ta chuyển cáo tiểu chủ, thứ nương nương mong muốn không chỉ có sủng ái."
Không biết có phải ảo giác hay không, tiểu thái giám vô tình hay cố ý nhìn vào bụng nàng.
Mạch Ca bị cấm cửa nhưng không để ý chút nào, ngược lại tất cả mọi người trong hậu cung đều biết, bọn họ đang nhìn vào câu chuyện cười của nàng, còn mắng khó nghe là đáng đời nàng, phong thủy luân chuyển, không ngờ nàng cũng có một ngày bị như vậy.
Buổi tối, Hiền phi đặc biệt tổ chức yến tiệc tại Trường Nhạc cung, chỉ mời Huệ Phi và Mạch Ca.

Mục đích không vì chuyện gì khác, đó là hy vọng hai người có thể buông hiềm khích xuống, sau này sống hòa thuận trong hậu cung, dù sao Hoàng thượng không có con nối dòng, trước mắt vì Hoàng thượng khai chi tán diện mới là quan trọng nhất.
Hiền phi còn nói, trong hậu cung tối kỵ nhất chính là chuyên sủng vô độ, mọi người đều là phi tần, cần phải hiểu được việc duy trì tiến thoái, đúng mực thích hợp, đừng để bệ hạ phân tâm vì chuyện hậu cung.
Nói đến đây, thái giám vào điện bẩm báo nói Hoàng thượng đã đến cửa cung, các nàng vội vàng đứng dậy phúc lễ nghênh đón thánh giá.
"Tất cả miễn lễ." Hoàng thượng từ ngoài cửa đi vào, chắc là mới vừa phê hết tấu chương, vẻ mặt mệt mỏi nhưng giọng điệu lại ôn hòa: "Mọi người đều ở đây à?"
Hiền phi đi theo phía sau hắn, mềm mỏng cười nói: "Thần thiếp mời hai vị muội muội đến trò chuyện, không ngờ bệ hạ tới, thần thiếp cho người chuẩn bị thêm một bộ chén đũa.

đã lâu rồi Trường Nhạc cung không náo nhiệt như vậy."
Hoàng thượng cười nói: "Từ trước đến nay nàng làm việc luôn ổn trọng, có nàng lo liệu hậu cung, trẫm rất yên tâm." Sau khi ngồi xuống lại nói với nàng: "Mấy ngày nay nàng vất vả rồi."
Đúng thật là vất vả.
Từ sau khi Hoàng hậu vì mất ấu tử mà bị rối loạn tinh thần, sau đó Thục phi lại mất, mọi việc trong lục cung đều rơi hết lên người Hiền phi.
Hiền phi là nữ nhi của Thái phó Thái tử Quách Thâm, thuở nhỏ đã tiến cung làm bạn đọc sách với Hoàng thượng, mặc dù lớn hơn bệ hạ ba tuổi, nhưng Hoàng thượng vô cùng kính trọng nàng, lại vì cảm ơn Quách Thâm dạy bảo, sau khi Hoàng thượng đăng cơ đã sắc phong nàng làm Hiền phi.
Nàng cũng không phải người tuyệt sắc, nhưng lại trang nghiêm ôn hòa, hiền lương tài đức, tạo cho người đối diện cảm giác hòa nhã.
"Thần thiếp không vất vả." Hiền phi thu lại nụ cười: "Đây là việc thần thiếp phải làm.

Có thể san sẻ với bệ hạ, là phúc phận thần thiếp tu luyện được."
Mọi người ăn rất thoải mái, hòa thuận vui vẻ.

Ra khỏi buổi tiệc, Mạch Ca và Huệ Phi đi cùng nhau.
"Bổn cung nghe nói ngươi rất lợi hại, nhiều người như vậy đều không phải là đối thủ của ngươi." Huệ Phi cười yêu mị: "Hiện giờ, bệ hạ đã là phu quân của bổn cung, là trời của bổn cung, nếu người khác vọng tưởng kéo một đám mây, bổn cung nhất định sẽ không cho phép."
4.

Hùng ưng
Mạch Ca còn chưa tỉ mỉ lĩnh ngộ, hôm sau cung nhân đã vào điện truyền lời, nói là Huệ Nhân cung xảy ra chuyện.
"Đêm qua sau khi trở về Huệ Phi nương nương không ngừng nôn ra máu, sau đó ngự y đến, nói là trúng độc."
Tối hôm qua ăn ở Trường Nhạc cung, Hoàng thượng cũng ở đó, nhưng bọn họ đều không sao, chỉ có mỗi Huệ Phi gặp chuyện.

Ngự y nói là độc tới vào giờ Hợi, lúc đó nàng đã sắp đi ngủ, chỉ có một đám cung nữ trông coi nàng.

Ngự y còn nói, trong tẩm điện không có dấu hiệu của chất độc, có khả năng nhất chính là trên đường về tẩm cung.
Mặc dù không có chứng cứ là Mạch Ca sai sử, nhưng mâu thuẫn giữa nàng và Huệ Phi cung nhân đều biết, lại chỉ có nàng mới có cơ hội.

Huống hồ Huệ Phi suýt chút nữa mất mạng, tuy Hoàng thượng không tin nhưng cũng không chịu được Huệ Phi khóc lóc than thở, chấp nhận hứa hẹn "Đợi thân thể nàng khỏi hẳn, sẽ làm bạn với nàng ra ngoài du ngoạn ba ngày."
Hoàng thượng đi rồi, Mạch Ca nhìn nàng: "Vì đối phó với thiếp thân, nương nương đối với mình thật tàn nhẫn."
Nàng ta khẽ cười, sau khi quan sát thấy xung quanh vắng lặng mới chậm rãi nói: "Ở quê hương của bổn cung, có một loại hùng ưng, một khi đã chọn con mồi thì sẽ một kích tất trúng.

Phụ vương nói, bổn cung chính là hùng ưng giương cánh trên thảo nguyên, cho dù là ngựa hoang vạm vỡ nhất, hay là sài lang hung mãnh nhất, cuối cùng đều trở thành hồn dưới mũi tên của bổn cung."
Khuôn mặt tươi cười của nàng ta đập vào mắt Mạch Ca: "Cho nên Thần Dung hoa, thứ bổn cung muốn nhất định sẽ bắt được trong tay."
Hoàng thượng và Huệ Phi xuất cung là chuyện của một tháng sau, Huệ Phi chưa bao giờ dạo chợ tất nhiên là cảm thấy vô cùng mới lạ và hưng phấn.

Ngay cả sau khi hồi cung Hoàng thượng còn ban thưởng rất nhiều đồ chơi thú vị, có thể thấy được vô cùng thịnh sủng.
Lúc cung nữ kể lại còn tức giận bất bình thay cho Mạch Ca.
Nàng cũng chỉ mỉm cười.
5.

Bệnh nặng
Thị nữ của Phượng Nghi cung đến truyền lời, bệnh tình của Hoàng hậu có xu thế nặng thêm, hơn nữa trí nhớ cũng hơi giảm sút, việc hôm qua hôm nay đã không nhớ nổi, Mạch Ca nghe vậy lập tức chạy đến Phượng Nghi cung, Hoàng hậu ôm gối đầu, ngồi ngơ ngác.
Hoàng tử đã đi được nửa năm, nàng vẫn không thể thoát khỏi, chuyện tàn nhẫn nhất trên này này không gì hơn là từ hy vọng biến thành tuyệt vọng.

Vào ngày nàng tự bao vây mình, vĩnh viễn không muốn bước ra, người khác cũng không thể vào.

Mỗi ngày bệ hạ đều đến thăm nàng, dán bảng vàng treo số tiền thưởng lớn mời thần y trong thiên hạ, nhưng bệnh tình của Hoàng hậu mãi không thấy khá hơn.

Trong thời gian nàng bệnh nặng, Mạch Ca thường ngồi trước giường nàng, cùng nàng nhắc lại những câu chuyện lúc nhỏ.
Lúc đầu nàng rất thích nghe, còn có phản ứng nữa, nhưng sau đó thì vô dụng, chỉ cần nghe Mạch Ca bắt đầu nói chuyện thời niên thiếu thì sẽ lên cơn buồn ngủ, sau đó thì ngủ mất.
Cung nhân vừa thay Hoàng hậu chỉnh lại trang dung vừa đi bẩm báo với Mạch Ca.

Dù sao Trung cung sinh bệnh, lòng các cung nhân ngo ngoe rục rịch, chỉ cần hơi không lưu ý thì sẽ dẫn đến cái chết, nàng không cho phép bất kỳ người nào quấy rối tinh thần của Hoàng hậu vào lúc này.
"Khởi bẩm Thần tiểu chủ, sáng nay Hiền phi đến thỉnh an nương nương, vẫn là báo cáo cung vụ gần đây, còn dặn nô tỳ phải chăm sóc nương nương cho tốt.

Sau đó Huệ Phi cũng tới, nhưng chỉ ngồi một lúc rồi đi, không có gì khác thường."
Huệ Phi đến Phượng Nghi cung, nàng ta và Hoàng hậu không có qua lại gì, chỉ sợ là người tới không có ý tốt.
Công chúa dị tộc trở thành Trung cung cũng không có gì kỳ lạ, tiền triều từng có tiền lệ này.

Có đế vương làm con tin lớn lên ở nước láng giềng, là thanh mai trúc mã với Công chúa, sau khi về nước đăng cơ lập tức đưa Công chúa vào hoàng cung, không màng triều thần phản đối, dứt khoát và kiên quyết lập nàng làm Hoàng hậu.

Từ đó về sau không những không có chiến tranh, ngược lại hai nước phồn vinh hưng thịnh, trở thành một câu chuyện được mọi người ca tụng.
Hoàng hậu nhận ra nàng bất an, tay chống má, nháy đôi mắt hỏi: "Tỷ tỷ không vui sao?"
Mạch Ca cười nói: "Đương nhiên không có, tỷ tỷ đến đây sao không vui được chứ?"
Hoàng hậu lấy tay vuốt ve bụng dưới của Mạch Ca, ngây ngô cười nói: "Tỷ tỷ cũng có con, ta cũng có, tỷ tỷ có muốn xem hay không?"
Nàng ôm gối đầu vào trong ngực, nhắm mắt lại, khẽ hát bài hát dành cho trẻ con: "Cỏ lau cao, cỏ lau dài, tiếng cỏ lau rất du dương.

Mục đồng hướng về phương xa, khiến người lo lắng cho cha và mẹ..."
Mạch Ca nhìn vào mắt, trong lòng đau đớn muốn khóc.

Từ trước đến nay chuyện gì nàng cũng có thể chu toàn, lại duy chỉ có không thể trị khỏi cho Hoàng hậu.

Để tránh cho Hoàng hậu nhìn thấy nước mắt, nàng bước nhanh ra khỏi Phượng Nghi cung.
Trong khoảnh khắc khi Mạch Ca đi, Hoàng hậu chầm chậm mở mắt.
Con ngươi đen nhánh cất giấu thâm thúy, hình như có một màng sương mù giăng kín, mờ mịt không rõ.
6.

Kinh sợ
Trời vào đông, đã đến tháng Mạch Ca chờ sinh, thái y lệnh Vương Trì nói nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thêm mấy ngày nữa sẽ sinh.

Hoàng thượng vô cùng coi trọng lần sinh này, hạ lệnh quyết không cho phép xuất hiện sai lầm nào ở Thần Lam hiên.
Cả ngày Mạch Ca nằm trên giường nhỏ, Hoàng thượng thiết triều xong sẽ đến thăm nàng.
Hắn thật sự rất chờ mong đứa bé, không chỉ mỗi ngày đều vuốt ve bụng nàng mà còn nhỏ giọng kể chuyện xưa, có lúc khẽ niệm đạo Khổng - Mạnh.

Mỗi lúc như vậy Mạch Ca đều không biết nói gì, chỉ cười nói: "Nó còn nhỏ mà, sao Hoàng thượng lại lo lắng như vậy?"
Hoàng thượng giữ tay nàng trong ngực, đôi mắt trong vắt như chứa nước mùa thu: "Trẫm vẫn luôn rất muốn có con, nhất là đứa con thuộc về hai chúng ta.

Bây giờ, trẫm nhất định sẽ bảo vệ nó thật tốt."
Vào một đêm, khi Mạch Ca cầm quyển sách dựa vào đầu giường thì thấy Tử Quyên dẫn một tiểu cung nữ vào, nói là từ Phượng Nghi cung.

Nàng ta độ khoảng mười hai, mười ba tuổi, Mạch Ca chưa từng gặp qua.
Tiểu cung nữ vội vàng khóc lóc: "Không ổn rồi, Thần tiểu chủ, Hoàng hậu nương nương rơi xuống nước! Ngự y nói...! nói nương nương có thể sẽ..."
"Cái gì! Sao có thể chứ!"
Còn chưa nghe xong, ngực Mạch Ca như núi tuyết sụp đổ, lạnh lẽo, thất vọng đau khổ.

Mạch Ca lập tức xuống giường, Tử Quyên vội vàng muốn ngăn lại, nhưng nàng khăng khăng muốn đi Phượng Nghi cung, có điều còn chưa ra đến cửa thì giữa hai chân lại mơ hồ thấy có màu đỏ.
Máu chảy càng lúc càng nhiều, Mạch Ca đau đến ôm bụng dưới, nàng muốn dặn dò Tử Quyên vài câu, nhưng còn chưa mở miệng đã lập tức hôn mê bất tỉnh.
Tử Quyên hô to: "Người đâu nhanh tới đây, mau đi tìm ngự y tới!"
Lúc Hoàng thượng đến nơi, khuôn mặt của chúng cung nhân Thần Lam hiên là một mảnh bi thương.

Vương Trì quỳ xuống nhỏ giọng nói: "Tiểu chủ người bị đả kích quá lớn, cho nên lúc đó bụng đau khó cưỡng, dẫn đến máu chảy không ngừng, thai nhi trong bụng...!vi thần có thể mở phương thuốc, khiến...!khiến tiểu Hoàng tử ra ngoài...!thân thể của tiểu chủ sẽ không bị ảnh hưởng..."
"Ngươi nói cái gì! Ngươi...!nói lại lần nữa cho trẫm!" Hoàng thượng mở tròn hai mắt, trong mắt hiện lên tơ máu, giống như một con bạo thú bị nhốt, lửa giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
"Phế vật, một đám phế vật! Trẫm nuôi các ngươi có lợi ích gì, lôi ra chém cho trẫm!"
"Hoàng thượng..." Mạch Ca mới từ trong nguy hiểm tỉnh lại nghe được cuộc nói chuyện này vội vàng lên tiếng: "Hoàng thượng, chuyện không liên quan đến họ..."
Hoàng thượng vội đi đến trước người nàng, nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng, giống như trong chốc lát nữa sẽ biến mất vậy.

Bất giác, một hàng lệ nóng từ khóe mắt Đế vương trẻ tuổi chảy xuống, hắn đau lòng vỗ về mặt nàng, tràn đầy áy náy: "Là ta không bảo vệ tốt cho nàng, không bảo vệ tốt cho con của chúng ta, đều là lỗi của ta."
"Không phải là lỗi của Hoàng thượng." Nàng kéo góc áo Hoàng thượng, nước mắt rơi đầy trên hai gò má.
"Hoàng hậu chỉ bị thương nhẹ, nàng có thể an tâm." Hắn cầm tay nàng: "Nàng muốn cái gì, ta đều sẽ bồi thường cho nàng."
Nàng tựa đầu vào ngực hắn, giấu nước mắt nói: "Hoàng thượng, thiếp thân chỉ cầu..."
7.

Uất ức
Ngày tiếp theo, phi tần các cung muốn tới an ủi nỗi đau mất con của Mạch Ca, tất cả đều bị Tử Quyên chặn lại ở cửa cung.
Hoàng thượng hạ khẩu dụ, trong lúc Thần Dung hoa dưỡng bệnh, không cho bất cứ người nào đến làm phiền.
Rất nhanh, bầu không khí đau thương bao trùm toàn bộ Thần Lam hiên.

Thỉnh thoảng có cung nhân các cung khác đi ngang qua, nhìn thấy cũng là cung nhân mặt ủ mày chau, vẻ mặt như mang bệnh.
Hậu cung lưu truyền, Thần Dung hoa vì không chịu nổi đả kích mất con mà trở nên trầm mặc ít nói.


Còn có người nói, nàng ta tận mắt nhìn thấy Tử Quyên chặn Hoàng thượng ở ngoài cửa, nói là Thần Dung hoa không muốn gặp bệ hạ.
Những tin đồn này rơi vào tai Mạch Ca, nhưng nàng không có tinh lực để chú ý đến.

Nàng không gặp Hoàng thượng là muốn để bản thân yên tĩnh, nàng cảm thấy các sự việc đều quá trùng hợp.
Ngày hôm sau nàng biết được chân tướng việc Hoàng hậu rơi xuống nước.

Đến gần cửa ải cuối năm, Hiền phi mời phi tần đến Ỷ Mai viên ngắm hoa, tuy Hoàng hậu bị rối loạn tinh thần nhưng không từ chối việc ngắm hoa.

Một đám phi tần đi phía trước, đến đoạn hành lang gấp khúc, không biết tại sao Hoàng hậu lại ngã một cái, Huệ Phi đứng ngay bên cạnh nàng.
Nhưng chỉ có ngã nhào một cái, không hề rơi xuống nước.
Sau này tra ra, dưới hành lang có vẩy dầu hạt cải từ trước.
Tử Quyên nhỏ giọng nói bên tai Mạch Ca: "Tiểu chủ có nhớ tiêu cung nữ đến truyền lời không ạ? Sau khi truyền lời xong thì đã mất tích.

Hơn nữa Phượng Nghi cung căn bản không có người này, nô tỳ tìm hồi lâu chỉ thấy một cỗ thi thể.

Nhưng nô tỳ nghe ngóng được, nàng ta từng xuất hiện ở Huệ Nhân cung."
Đã sớm đoán được như vậy!
Lòng Mạch Ca vừa sợ lại vừa lạnh, vì trừ bỏ đứa bé trong bụng nàng, Huệ Phi không tiếc mượn miệng cung nữ nói cho nàng biết Hoàng hậu rơi xuống nước sẽ mất mạng, nàng chắc chắn sẽ vì kinh sợ quá độ mà mất đi thai nhi.

Nàng ta thật đúng là dám nghĩ dám làm, việc này dù có diệt cửu tộc cũng không coi là quá lớn, chỉ vì là Công chúa, nàng ta nghĩ rằng Hoàng thượng sẽ không nghiêm phạt mình sao.
Nhưng dù sao cũng là Công chúa, vì bảo trì quan hệ hai nước, Hoàng thượng không thể làm gì nàng ta.
Nghĩ đến đây, ruốt cuộc Mạch Ca không thể chịu được, vội bảo Tử Quyên mời Hoàng thượng đến.

Đợi Hoàng thượng ngồi xuống, nàng bèn nói tất cả mọi chuyện với hắn, hắn nghe xong nắm chặt song quyền, vẻ mặt cực kì tức giận.
Lúc hắn định đến Huệ Nhân cung, Mạch Ca vội vàng gọi lại, nàng nói: "Bệ hạ mau dừng lại, vì con của chúng ta, xin hãy nghe thiếp thân nói."
Hoàng thượng cố gắng áp chế cơn giận, gật đầu.
Mạch Ca chậm rãi nói: "Dù sao Huệ Phi cũng là Công chúa một nước, nếu bệ hạ đánh nàng ta, người bị thiệt nhất định là bách tính hai nước, ai cũng không muốn nhìn thấy.

Quốc vương đã đưa nàng ta đến đây, cũng là vì lê dân bách tính mà suy nghĩ, bệ hạ nhất định không thể phá hỏng quan hệ này."
"Phụ vương nàng ta chỉ cần nàng ta làm một phi tần, để duy trì ổn định hai nước.

Còn về phần ở nơi nào, đó là ý của bệ hạ."
"Cho nên," nàng hơi dừng một chút, nhìn đôi mắt âm trầm của Đế vương, khẽ nói: "Chẳng những không thể phạt, mà còn phải thưởng."
Nhìn thấy hắn lại nổi giận, nàng cầm chặt bàn tay lạnh lẽo của hắn, vừa nói vừa an ủi: "Thiếp thân biết bệ hạ cảm thấy uất ức, nhưng vì giang sơn xã tắc, việc này không tính là gì."
Hoàng thượng ôm lấy mặt nàng, áy náy nói: "Ta nào có uất ức chứ...!là nàng, Mạch nhi!"
"Thiếp thân không uất ức." Mạch Ca nhìn ngoài cửa sổ, giả vờ thoải mái nói: "Chỉ cần nàng ta rời khỏi hoàng cung, mọi chuyện đều sẽ an ổn.

Không phải sao?"
Song quyền chợt nắm lại, dám làm hại Hoàng hậu và con nàng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
8.

Tư quá [1]
[1] Tư quá: Suy nghĩ về lỗi lầm mắc phải.
Hôm sau, Hoàng thượng tấn phong Huệ Phi làm Huệ Quý phi, ban thưởng như nước chảy đưa vào Huệ Nhân cung.

Lại đặt thêm một đạo thánh chỉ: "Huệ Quý phi lòng mang thiên hạ, đoan thục hiền nghi, tự nguyện đến chùa miếu cầu phúc cho bách tính hai nước, quả thật là may mắn của hai nước, là phúc của bách tính," rồi phái binh đưa Huệ Quý phi vào chùa Từ Ân ở ngoài cung.
Mặc dù nàng rời đi, nhưng cuối cùng cũng có lời đồn nổi lên bốn phía, không gì khác ngoài Huệ Quý phi có liên quan đến cái thai chết trong bụng của Thần Dung hoa.

Trong lòng các cung nhân đều biết rõ, nhưng lại không tiện bàn luận chuyện của các chủ tử.
Lúc này Hiền phi đứng ra quét sạch bầu không khí của hậu cung, lại lấy thân ra chịu phạt, nói mình chưa tận hết chức trách, lẽ ra nên tư quá trước liệt tổ liệt tông.

Vì vậy một thân y phục trắng thuần qùy trước thềm đá của Thái Âm điện, hai tay chấp trước ngực thành kính quỳ lạy.
Khi ấy lại có một trận tuyết lớn trút xuống, hàn ý thấm vào mỗi một làn khí, gió lớn lạnh lùng quét lên gò má nàng, ngay cả cung nhân nhìn thôi cũng thấy đau.

Nàng lại không quan tâm, mặc cho thân thể đơn bạc gần như bị tuyết lớn che kín.
Nhiều lần nàng dường như muốn ngất đi, nhưng không chịu để cho cung nhân tiến lên nâng dậy.

Ngay cả Hoàng thượng tự mình đến cũng bị nàng cự tuyệt.
"Đây là sai lầm của thần thiếp, tất nhiên phải thỉnh cầu tổ tiên khoan thứ, mong rằng Hoàng thượng thành toàn." Một lời nói thật cảm động, nàng am hiểu sâu sắc đức hạnh của nữ tử như vậy, Hoàng thượng có khuyên nữa cũng không được, hắn bèn cầm một cây dù trúc mai đỏ che chở nàng dưới người mình.
Đó là một bức tranh vô cùng đẹp, thế cho nên rất nhiều năm sau, cung nhân nhìn thấy vẫn miêu tả không ngớt.
Trời đã gần tối, tuyết trắng bay xuống, trong một mảnh trắng mênh mông có dù trúc mai đỏ, khung cảnh thấm đầy ý thơ.

Dù trúc hạ xuống, Đế vương trẻ tuổi ôn nhu như ngọc, màn sương nhuộm phong hoa [2], Hiền phi xinh đẹp dịu dàng ôn nhã, nhu mỹ [3] như hoa lê.
[2] Phong hoa: phong nhã tài hoa.
[3] Nhu mĩ: ôn nhu xinh đẹp.
Một ngày trôi qua, cuối cùng Hiền phi không chịu được nữa, Hoàng thượng nhẹ nhàng bế ngang lấy nàng, đi vào trong tuyết trắng mênh mông.
Sau khi trở về, Hiền phi sốt cao suốt đêm, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Hoàng thượng hạ lệnh cần phải chữa khỏi cho Hiền phi, Vương Trì tất nhiên không dám lười biếng, mãi đến trưa ngày hôm sau, cuối cùng Hiền phi cũng đã tỉnh lại.
Hoàng thượng một mực làm bạn bên giường nàng, mặc dù hắn không có tình yêu nam nữ với nàng, nhưng có lòng tôn trọng.

Từ nhỏ nàng làm bạn đọc sách với hắn, lại thêm yêu mến hắn giống như tỷ tỷ, nhiều năm như vậy, từ lâu hắn đã xem nàng là người thân của mình.
Thậm chí có thể nói, hắn hoàn toàn tín nhiệm nàng.
"Nàng không cần cực khổ như vậy." Hoàng thượng cảm kích cầm tay nàng: "Nếu như nàng bị bệnh, trẫm sẽ không tha thứ cho chính mình.

Nàng hãy dưỡng bệnh cho thật tốt, trẫm xử lý xong công vụ lại đến thăm nàng."
Hiền phi cười yếu ớt: "Thần thiếp sẽ yên lặng chờ bệ hạ."
Hoàng thượng đi khỏi, cung nữ thiếp thân lập tức bưng chén thuốc đến đút thuốc cho Hiền phi, nhưng nàng thật sự suy yếu, thìa thuốc chỉ miễn cưỡng uống được một nửa, cung nữ cẩn thận lau khóe môi cho nàng.
Cung nữ cao hứng nói: "Bệ hạ đúng là coi trọng nương nương, từ tối hôm qua chờ đến bây giờ, không rời đi bước nào."
Hiền phi lộ ra ý cười, nàng sờ hai gò má mình, tựa như tâm sự lại như nói với chính mình: "Ta không cầu địa vị gì, cũng không cần cái gì mà trinh tĩnh hiền thục, chỉ mong Hoàng thượng có thể thường xuyên nhớ đến ta là được.

Cũng may, tất cả đều thích hợp.

cũng không uổng phí một phen khổ tâm của ta."
"Nương nương hiền từ lương thiện, chuyện quỳ một ngày tư quá đã truyền khắp toàn bộ hậu cung, thậm chí còn đến cả tiền triều, tất cả mọi người đều khen nương nương nhân đức đó."
Hiền phi lại hiện lên ý cười.
Cung nữ tiếp tục vui vẻ nói: "Hơn nữa, nhờ có nương nương làm trời đất cảm động, sáng nay, Thần Dung hoa sinh ra một tiểu Hoàng tử."
Nàng nghe vậy kinh sợ, chợt níu tay cung nữ, không tin tưởng hỏi: "Ngươi nói cái gì! Nàng ta...!sao nàng ta lại sinh tiểu Hoàng tử chứ...!rõ ràng là đã chết rồi mà...!làm sao lại..."
Cung nữ không biết Hiền phi bị làm sao, hoảng sợ nói: "Nô tỳ cũng là nghe...!nghe người của Thần Lam hiên nói...!thì ra là Thần tiểu chủ sợ Huệ Quý phi hạ thủ...!nên cố ý tuyên bố ra bên ngoài thai nhi trong bụng..."
Hiền phi cười rộ lên như điên, bỗng chốc như già đi cả mười năm, chỉ cười si ngốc: "Ta vẫn thua...!thua rồi..."

Dứt lời, chợt phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt hoảng hốt nhắm nghiền.
9.

Truy phong
Vào trưa hôm đó Hiền phi ra đi, một đám Ngự y canh giữ trước tẩm điện vẫn không thể giữ được nàng.
Nguyên nhân nàng chết đột ngột chỉ là do sốt cao mà thôi, Vương Trì bèn giải thích nói Hiền phi nương nương bị tuyết làm hại thân thể, quanh năm chưa từng chịu cực nhọc như thế, nhất thời bệnh diễn biến tới tình trạng khác, cuối cùng thân thể không thể chịu được.
Hoàng thượng nén đau thương truy phong Hiền phi là Hoàng Quý phi.
Thần Lam hiên, trong tẩm điện đốt hương cam thanh đạm, Mạch Ca nằm trên giường nhỏ, Tử Quyên cẩn thận bế tiểu Hoàng tử.
"Đúng là hời cho nàng ta, rõ ràng là lòng dạ rắn rết, người ngoài lại nói nàng ta hiền đức thục tuệ, cuối cùng Hoàng thượng còn truy phong nàng ta thành Hoàng Quý phi!"
Mạch Ca cười nhạt: "Bỏ đi, không đáng vì nàng ta mà tức giận."
Tử Quyên gật đầu, lát sau lại nhẹ nhàng nói: "Chỉ là, ấm ức cho Huệ Quý phi."
"Đúng vậy, ấm ức cho nàng ấy."
Là Mạch Ca trong lúc vô ý phát hiện, Hiền phi âm thầm sai người bỏ thêm một vị vào thuốc Hoàng hậu thường uống, mặc dù không chết nhưng có thể khiến người ta điên thêm.

Hiền phi đã sớm có ý định muốn chiếm lấy, nên mới có cựu thần tiền triều dâng thư, phế Hậu lập mới.
Nhưng nàng ta còn có trở ngại, một Mạch Ca, một Huệ Quý phi.
Vì vậy nàng ta nghĩ tới việc nhất tiễn song điêu, để cho các nàng tự giết lẫn nhau, còn mình thì ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Là nàng ta phát ngôn bừa bãi ở tẩm điện của Mạch Ca, chửi bới Huệ Quý phi, một người tính tình cao ngạo như Huệ Quý phi nhất định sẽ không im hơi lặng tiếng, quả thực phạt Mạch Ca quỳ, còn suýt nữa để nàng bị sinh non, từ đây hai người này kết thành thù hận.
Cũng là nàng ta ở đêm trước ngày ngắm mai, sai người vẩy dầu hạt cải lên hành lang gấp khúc, Hoàng hậu ngốc nghếch không nhìn kỹ ngã một cái.

Đồng thời, nàng ta lại cho tiểu cung nữ đến Thần Lam hiên giả truyền Hoàng hậu đã hấp hối.
Mọi việc đều phát triển theo kế hoạch của nàng ta, Mạch Ca không có Hoàng tử, Huệ Quý phi mặc dù không bị trừng trị nhưng lại rời khỏi hoàng cung, sẽ không có uy hiếp gì.
Chỉ đợi một bước cuối cùng, nàng ta thành kính quỳ lạy tổ tiên, diễn vai trinh tĩnh hiền thục vô cùng nhuần nhuyễn, quả nhiên, Hoàng thượng vừa đau lòng vừa áy náy với nàng ta.
Tất cả mọi chuyện đều không có kẽ hở.
Nhưng nàng ta lại tính sai một người, là nàng ta tự tin và võ đoán, mới khiến nàng ta trở nên mù quáng, thua không còn manh giáp.
Người nọ chính là Huệ Quý phi.
10.

Gặp lại
Lúc Mạch Ca thấy nàng ấy lần đầu tiên, chỉ là liếc nhìn từ phía xa.

Nàng ấy ngồi trên kiệu, đẹp đến mức làm cho trời đất buồn bã thất sắc.

Mạch Ca từng nghe nói nữ tử thảo nguyên tính tình mạnh mẽ, hung hăng càn quấy, là một con ngựa hoang rất khó thuần phục.
Huệ Phi hẳn cũng là như vậy, nàng nghĩ.
Nhưng khi chân chính nhìn thấy Huệ Phi, Mạch Ca đã nghĩ sai rồi.

Trong mắt của Huệ Phi, có một phần giống như nước suối giữa núi rừng, sáng ngời như gió tháng ba.
"Thần Dung hoa đến tìm ta, là tới uống trà ư? Ta quen uống sữa bò trên thảo nguyên, thật sự đối với trà vẫn còn hiếm lạ."
Mạch Ca ngước mắt, thấy nàng ấy đứng dưới ánh mặt trời, lộ ra ý cười thuần túy, không khỏi gật đầu: "Thiếp thân tìm nương nương, đúng thật là Giang Nam vùa mới tiến cống một ít mao tiêm mới hái."
"Nếu ta đoán không sai, ngươi có việc cần." Huệ Phi nhấp một ngụm trà nhỏ, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng: "Mặc dù ta mới vào Hán cung, nhưng trong lòng hiểu rõ.

Hiền phi muốn chèn ép ngươi, lần này ngươi tới là cầu ta diễn một tuồng kịch với người."
Mạch Ca cũng không phủ nhận: "Nương nương thật thông tuệ, thiếp thân đến đây là đánh cuộc một lần."
"Sao ngươi biết ta sẽ đồng ý?" Nàng ấy cười.
"Thiếp thân đã gặp rất nhiều người, cũng nhìn rõ nhiều người, tất nhiên có thể nhìn ra được nương nương không muốn ở trong thâm cung này." Mạch Ca mỉm cười, chăm chú nhìn vào mắt nàng: "Thiếp thân đoán, có người đang chờ nương nương."
Nàng ấy chần chờ một lúc: "Ngươi cũng rất thông minh."
Ánh mắt nàng ấy nhìn ra bên ngoài đình hóng gió, rơi vào phiền muộn: "Thật không dám giấu giếm, ta đúng thật là không thích cái danh cung phi này, cũng không muốn làm Công chúa hòa thân.

Ta muốn, là có thể cùng người trong lòng cưỡi ngự mã trên thảo nguyên, cả đời rong ruổi, được làm chính mình.

Chỉ tiếc, ta sinh ra đã bị gắn danh có mệnh làm mẫu nghi thiên hạ, từ nhỏ được đào tạo để gả vào Hán đình [4]."
[4] Hán đình: triều đình nhà Hán.
"Nương nương có bao giờ nghĩ đến việc rời đi không, thiếp thân nguyện làm một giao dịch với nương nương."
Huệ Phi cau mày: "Cho dù ta có nghĩ, nhưng quan hệ của hai nước phải làm thế nào.

Đây là mệnh trời, ta tránh không thoát."
"Thiếp thân có một kế, tuyệt đối sẽ không phá hỏng quan hệ hai nước.

Nhưng nương nương phải chịu rất nhiều ấm ức, thậm chí là bị người khác hiểu lầm chửi rủa..."
Đáy mắt nàng ấy hiện lên sự ngạc nhiên, cướp lời Mạch Ca: "Ta đồng ý, xưa nay ta không quan tâm người khác nói gì."
Mạch Ca kinh ngạc nhìn nàng ấy: "Ngươi...!nương nương không sợ thiếp thân..."
Bên môi nàng ấy là ý cười rực rỡ, trong mắt có thể chiếu một mảnh ánh sáng chói mắt: "Ngươi nói ngươi biết nhìn người, ta cũng biết.

Ta tin rằng, người sẽ không làm vậy."
"Người đời đều ao ước trở thành cung phi, làm bạn bên cạnh Đế vương, có thể làm vẻ vang gia môn, có thể khiến vạn người ao ước.

Lại không biết rằng, vừa vào cửa cung sâu như biển, cả đời tịch mịch.

Ta không muốn làm chim hoàng yến trong lồng, ta chỉ muốn làm hùng ưng trên thảo nguyên, giương cánh bay lượn."
Nàng ấy uống hết ngụm trà cuối cùng, bỗng cười nghịch ngợm: "Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không viên phòng với Hoàng thượng, ta tự có cách." Ánh sáng màu ấm chiếu vào đầu vai nàng, giống như thần nữ trên bầu trời.
Mạch Ca nhìn nàng ấy, cũng chầm chậm nở nụ cười.
Ngay sau đó, các nàng diễn một vở kịch trước mặt Hiền phi, làm cho Hiền phi tin bọn họ bất hòa.

Mà lần được phép ra cung kia, Huệ Phi cũng gặp được người nàng ngày đêm mong nhớ.
Sau khi trở về lại tương kế tựu kế, nàng nhận mình hại chết thai nhi trong bụng của Mạch Ca, mượn cớ này thành công ra khỏi cung.
Còn Hiền phi, tự cho mình chu toàn, cũng không biết lúc đầu Mạch Ca cầu xin Hoàng thượng, đó chính là phong tỏa tin tức thai nhi vẫn còn.
Đợi Hiền phi buông lỏng đề phòng, vào ngày nàng ta sốt cao thành công sinh hạ tiểu Hoàng tử.
Mạch Ca biết một khi nàng ta nghe được chân tướng chắc chắn sẽ bị đả kích rất lớn.

Tuy không trí mạng, nhưng khăn tay mà cung nữ lau khóe miệng cho nàng ta có tẩm huân hương, chỉ cần như vậy đã đủ để lấy mạng nàng ta rồi.
Một ngày trước khi ra cung, Huệ Phi đến gặp Mạch Ca lần cuối.

Một đôi mắt linh động, ngây thơ và thuần khiết khiến người ta yêu mến, nàng lấy từ trong ngực ra một khối ngọc: "Đây là phụ vương tặng cho ta, mặc dù có thị nữ có thể giả dạng ta, nhưng nếu thật sự có một ngày phát hiện ra không thấy ta, lúc chiến tranh sắp bùng nổ thì đưa cái này cho ông ấy xem.

Ta tin rằng, khi đó ông ấy sẽ hiểu."
Lúc Mạch Ca nhận lấy đã thấy trong mắt nàng thoáng hiện lên chút nước mắt.
"Mạch Ca, có duyên gặp lại." Đây là lời hứa của nàng ấy trước khi ly biệt.
Đúng vậy, có duyên gặp lại..

Bình Luận (0)
Comment