Cả ngày này, từ phòng Nguyên Duật Diệp đi ra, cả người Thượng Trang như thất thần. Ngay cả nha hoàn bên ngoài gọi, nàng cũng không trả lời.
Có lẽ, nàng đã hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Không, nàng không thể lý giải tất cả.
Qua hai ngày, nghe nói Tề Hiền phi tới vương phủ, nàng liền tránh trong phòng. Với Tề Hiền phi, nàng thật sự không thích bà ấy, nhưng trong lòng hiểu được, những gì bà ấy làm đều là vì Nguyên Duật Diệp.
Thứ nhất, hắn là con trai của bà, thứ hai, chỉ có như vậy bà mới đưa hắn lên được vị trí Thái tử Tây Chu.
Những điều này, từ thần sắc kinh hoảng của bà thời điểm thấy hắn hôn mê, nàng đã cảm nhận được.
Nếu so với Nguyên Chính Hoàn, hắn quả thật hạnh phúc hơn nhiều. Ít nhất là bên cạnh hắn còn có một người mẹ yêu thương, mãi mãi đứng cùng chiến tuyến với hắn.
Còn Nguyên Chính Hoàn thì sao? Y chẳng có gì cả.
Tiên đế băng hà, ngoại trừ thân phận đích tử để lại cho y, cái gì y cũng không có được.
Từ những lời Nguyên Duật Diệp nói, nàng cũng có thể cảm nhận được, nhiều năm trôi qua, cố gắng sống tốt đối với y mà nói đến tột cùng có bao nhiêu gian nan.
Bất giác xoa ngực, nàng đau lòng cho y.
Đang ở trong phòng suy nghĩ lung tung, bên ngoài đột nhiên truyền tới giọng của Ti Y: "Vu thượng nghĩa có trong phòng không?"
Thượng Trang kinh hãi, vội đứng lên, đáp lời: "Có." Nghĩ nghĩ, nàng vẫn tiến lên mở cửa. Quả nhiên, bên ngoài là Tề Hiền phi đứng sau Ti Y.
Nàng vội ra ngoài, hướng bà hành lễ: "Nô tỳ thỉnh an Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."
Tề Hiền phi khẽ cười: "Miễn đi, nơi này không phải hoàng cung, tội gì phải hành lễ lớn như vậy?" Nói xong, bà tiến lên vào phòng.
Thượng Trang vội nghiêng người tránh qua một bên. Tề Hiền phi đi vào, ngồi xuống.
Thượng Trang vội tiến lên rót trà cho bà: "Nương nương mời dùng trà."
Ánh mắt bà khẽ quét qua chén trà nhưng không hề đưa tay nhận lấy. Nàng không khỏi xấu hổ, chỉ đành nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, sau đó lui qua đứng hầu một bên.
Ti Y ra ngoài, đóng cửa lại.
Tề Hiền phi cuối cùng cũng lên tiếng: "Bổn cung vừa đi thăm Diệp Nhi, thấy thương thế của nó đã bình phục khá nhiều, trong lòng cũng yên tâm. Bổn cung tới là muốn đa tạ ngươi đã chăm sóc nó tốt như vậy."
Thượng Trang cúi đầu: "Nô tỳ không dám nhận, Vương gia là chủ tử, nô tỳ hầu hạ ngài ấy là việc nên làm." Nàng không biết trong hồ lô của Tề Hiền phi đang bán thứ gì, trước mặt bà, nàng càng khiêm tốn càng tốt.
Tề Hiền phi khẽ cười: "Ngươi khẩn trương cái gì? Coi bổn cung là con hổ ăn thịt ngươi sao?"
"Nương nương..."
"Được rồi." Bà vẫn cười, "Hôm nay bổn cung tới, một là xem thương thế của Diệp Nhi sao rồi, hai là mang ngươi hồi cung. Bên phía Thánh Thượng quả thật không thể thiếu ngươi." Nói xong, bà liền đứng dậy.
Thượng Trang nghiêng người, lại nghe bà tiếp tục: "Bổn cung tin ngươi là người thông minh. Về cung rồi, ở trước mặt Thánh Thượng, lời nào nên nói, lời nào không được nói, chắc ngươi cũng biết."
Trái tim có chút loạn nhịp, nàng hít vào một hơi thật sâu: "Vâng, nô tỳ biết."
Nàng theo bà ra ngoài, trực tiếp hồi cung.
Tới cửa, phía sau đột nhiên truyền tới thanh âm của nam tử: "Mẫu phi."
Bọn họ theo bản năng quay đầu, thấy hắn được nha hoàn đỡ đi tới. Sắc mặt Tề Hiền phi thay đổi, lập tức mắng: "To gan, ai cho phép ngươi để Vương gia ra ngoài!"
Nha hoàn sợ tới mức trắng mặt, cả người run run không biết trả lời thế nào.
Hắn lại lên tiếng: "Không thể trách nàng ta, nhi thần tới là để tiễn người." Nói xong, ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn về Thượng Trang. Ánh mắt này hoàn toàn không giống tính cách ngang ngược của hắn nhưng nó lại làm nàng không biết phải ứng xử ra sao.