Nhìn thái giám vội vã rời đi, Thượng Trang mới nâng bước tiến lên phía trước. Lã Đức nghi giống như một kẻ vô hồn ngã ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng. Cung nữ nàng mang theo nửa quỳ bên cạnh, khóc không ra tiếng.
Mộ Dung Vân Khương không khỏi hoảng loạn, sự tình vừa rồi nàng thậm chí còn chưa kịp phản ứng. Nàng không quan tâm lý do vì sao Lã Đức nghi lại muốn giết nàng, lúc này trong đầu toàn bộ đều là hình ảnh hắn giúp nàng chắn một nhát đao đó.
"Vì sao lại ngốc như vậy?" Nếu hắn xảy ra chuyện, kêu nàng một mình phải sống sao đây?
"Ta... Ưm..." Máu từ miệng vết thương chảy ra mỗi lúc một nhiều.
Mộ Dung Vân Khương hoảng loạn đưa tay tới, vừa chạm tới thanh chủy thủ, Thượng Trang đã cả kinh nói: "Không được! Nếu rút ra chỉ sợ không cầm được máu."
Mộ Dung Vân Khương sợ ngây người, mà Mộ Dung Vân Sở lại nâng mắt, lúc này hắn mới nhớ ra, nơi này ngoại trừ bọn họ còn có nàng.
An Lăng Vu.
Hắn không rõ nàng vì sao lại đột nhiên tới đây, còn...
Cúi đầu, sắc mặt hắn trắng bệch.
Thượng Trang không nghĩ nhiều, lập tức cầm khăn tay tiến lên, nói: "Thừa tướng đại nhân cố chịu một lát." Nói xong, nàng duỗi tay che miệng vết thương cho hắn.
Chiếc khăn quá mỏng, rất nhanh máu đã thấm toàn bộ.
Lúc này Mộ Dung Vân Khương mới hoàn hồn, Thanh Nhi vội nói: "Để nô tỳ đi tìm thêm khăn!"
Mộ Dung Vân Sở đột nhiên bắt lấy tay Mộ Dung Vân Khương, thấp giọng nói: "Vân Khương, Dịch... Dịch Chi đang ở bên ngoài, đi gọi hắn."
Mộ Dung Vân Sở rùng mình, nhìn vẻ mặt kiên định của hắn, lại quay đầu nhìn chủ tớ Lã Đức nghi, nghe hắn lần nữa lên tiếng: "Đi gọi hắn." Nàng mới khóc lóc chạy ra.
Thượng Trang khó hiểu nhìn hắn, lúc này, hắn còn tâm tư gọi thị vệ của mình vào đây sao?"
"Sao ngươi lại tới đây?" Nàng đang suy nghĩ thì nghe nam tử trước mặt lên tiếng.
"Nô tỳ..." Ánh mắt quét qua hai người phía sau, nàng do dự không biết có nên đem chuyện mình nghe thấy kể ra hay không.
Hắn lại nói: "Đa tạ."
Thượng Trang cả kinh quay đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của nam tử, hắn... Đa tạ nàng sao?
Câu cảm ơn này có bao nhiêu khó khăn, Thượng Trang hiểu.
"Nô tỳ không cứu được ai cả." Nàng cúi đầu.
Hắn hừ một tiếng. Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới, nàng quay đầu liền thấy một nam tử chạy như bay về phía này. Tóc hắn dài che nửa khuôn mặt nhưng nàng vẫn có thể thấy biểu cảm vô cùng khó coi. Hắn không nhìn nàng mà ra tay dứt khoát điểm huyệt, sau đó cầm lấy thanh chủy thủ.
Mộ Dung Vân Sở lập tức ngăn cản hắn, khẽ lắc đầu: "Đừng, thái y rất... Rất nhanh sẽ tới đây. Dịch Chi, nhớ kỹ, thời điểm bôi thuốc, ta..."
Nam tử gật đầu, nói: "Dịch Chi hiểu, ngài nghỉ ngơi đi." Nói xong, hắn quay đầu nhìn Mộ Dung Vân Khương cơ hồ đã sắp ngã. Hắn lại nhìn hai nữ tử dưới mặt đất, ánh mắt lập tức lộ rõ sát khí.
Cả người Thượng Trang run lên, kỳ lạ, một cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng.
Cẩn thận nhìn mọi người tại đây, rốt cuộc tại sao lại có cảm giác như vậy, nhất thời nàng nói không rõ.
Thái y đã tới, phía sau, Trần Trung với vẻ mặt nghiêm trọng mang theo mấy tên thị vệ đi cùng.
Trần Trung tới chứng tỏ việc này đã truyền tới tai Hoàng đế. Thị vệ nhanh chóng xông lên trước, giải người ra ngoài. Giờ phút này Lã Đức nghi hoàn toàn im lặng, không khóc cũng không làm loạn.
Thanh Nhi mang rất nhiều khăn tay tới, thấy Thái y đã tới, còn cả nam tử tên Dịch Chi kia, nàng đột nhiên khóc lớn: "A... Tôn Dịch Chi ngươi tới rồi! Thiếu gia ngài ấy... Ngài ấy..."
Tôn Dịch Chi không quay đầu nhìn nàng ta, chỉ cẩn thận đỡ Mộ Dung Vân Sở lên tháp nằm: "Tiểu thư ra ngoài trước đi, nơi này đã có ta."
Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Thượng Trang, nam tử kêu Mộ Dung Vân Khương ra ngoài, điều này cho thấy bọn họ có chuyện che giấu nàng ấy. Lúc này, nàng hơi lo cho Lã Đức nghi, cũng không biết Hoàng đế sẽ xử trí nàng ta thế nào?
Còn nàng? Nàng nên khai ra chủ mưu đứng sau hay sao?