Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 113

Thừa tướng đại nhân còn nói, để tỏ lòng biết ơn, ngài ấy có thể đồng ý với ngươi một chuyện. Chỉ cần ngươi mở miệng, ngài ấy sẽ cố gắng hết sức.

Những lời này thật sự làm Thượng Trang vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt dừng trên chiếc khăn tay, thì ra, đây chẳng qua là trả cho nàng, mà lời hứa của hắn chính là trả một mạng đó, không phải sao?

A, nàng sao lại là người như thế?

Hai người không nói nữa, chỉ im lặng canh giữ bên giường Hoàng đế.

Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế tỉnh dậy, tuy nhiên buổi lâm triều vẫn hủy bỏ.

Ông cử động thân mình, Thượng Trang vội tiến lên dìu ông. Ông lại nhìn Trần Trung, nói: "Đi, chuẩn bị văn phòng tứ bảo cho trẫm (1)."

(1) Văn phòng tứ bảo: gồm bút lông, mực tàu, nghiêng, giấy

"Thánh Thượng..." Trần Trung lo lắng, "Ngài hãy nghỉ ngơi đi, có chuyện gì đợi long thể tốt hơn rồi nói vẫn chưa muộn."

"Đi chuẩn bị, khụ khụ..."

Bất đắc dĩ, Trần Trung đành lui xuống.

Hoàng đế nhìn Thượng Trang, sắc mặt có chút trắng bệch. Ông khẽ cười, hỏi: "Ngươi biết trẫm định làm gì đúng không?"

Thượng Trang kinh hãi, nàng cúi đầu, đáp: "Thánh Thượng định ban hôn cho Thành Vương điện hạ." Nàng thật không ngờ hôm qua náo loạn như thế, hiện tại ông vẫn kiên quyết tứ hôn.

Ông cười, nói: "Ngươi thật thông minh, biết cái gì nên nói cái gì không nên. Chuyện hôm qua, đừng tưởng trẫm không biết."

Hoàng đế không nói rõ nhưng Thượng Trang đương nhiên hiểu, thứ ông ám chỉ chính là mối quan hệ giữa Lã Đức nghi và Tần Lương đệ mà nàng che giấu. Ông không nói, bởi vì giữa Hoàng hậu và Tề Hiền phi nàng không đứng về phe nào cả. Cho dù là nghiêng về bên nào, đối với nàng chỉ có hại mà không có lợi.

"Thánh Thượng định xử trí Đức nghi tiểu chủ thế nào?" Nàng biết những lời này mình không nên hỏi, nhưng nàng lại biết giờ phút này hỏi, ông sẽ không tức giận.

Có lẽ vì nàng muốn biết Hoàng đế có thể dung túng Thái tử tới đâu.

Hoàng đế thản nhiên trả lời: "Việc này Hoàng hậu sẽ xử lý thỏa đáng, không cần trẫm quan tâm."

Thượng Trang khẽ cười, không nói chuyện nữa.

Đây là sự cưng chiều của một người phụ thân dành cho con của mình, nhưng thật không biết, sự sủng ái này liệu có giúp được Thái tử trong tương lai hay không?

Thượng Trang hầu hạ Hoàng đế thay quần áo, Trần Trung dặn dò bên dưới nhanh chóng mang văn phòng tứ bảo lên. Nàng dìu Hoàng đế tới ngự án, ông lại bảo không cần, sau đó một tay chống cạnh bàn, một tay cầm bút.

Thượng Trang không tiến lên, bởi vì nội dung ông sẽ viết, trong lòng nàng biết rõ.

Viết xong, ông lệnh Trần Trung mang ngọc tỷ tới.

Hoàn thành mọi công đoạn, Hoàng đế giao thánh chỉ cho Trần Trung, nói: "Đi Thành vương phủ tuyên chỉ."

"Vâng." Trần Trung cung kính đáp lời, sau đó xoay người rời đi.

Hoàng đế thở dài một tiếng, thật lâu sau, ông mới đưa mắt nhìn Thượng Trang, cười tự giễu: "Hoàng hậu không biết ngươi lại là nữ tử tốt hơn Mộ Dung Vân Khương."

Thượng Trang không khỏi hoảng sợ, nàng đương nhiên hiểu, chữ "Tốt" trong lời của ông không hề tầm thường. Thứ mà ông thấy được trên người của nàng, là trí tuệ.

Nàng cúi đầu, không nói chuyện.

Bốn ngày sau, Hoàng đế thật sự sẽ ban nàng cho Thái tử sao?
Bình Luận (0)
Comment