Tuyên Khánh, mười lăm hàng năm, ngày 23 tháng 9, kỳ tuyển tú cuối cùng cũng bắt đầu.
Thượng Trang chỉ mặc quần áo đơn giản, cũng không đáng chú ý lắm.
Tần mama có mấy lần muốn giúp nàng đổi trang phục khác, đều bị nàng cự tuyệt.
Tất cả người trong An Lăng phủ, đều đến đưa tiễn nàng.
Trong năm năm qua, mỗi lần phu nhân nhìn nàng, đều mang ánh mắt không vui. Thời gian cuối cùng này, cái gì cũng không nhìn ra được ngoài sự bình tĩnh. Nàng hướng bọn họ dập đầu, coi như là báo đáp công ơn nuôi dưỡng.
Lúc xoay người, liền nghe lão gia nói: “Diệc Trang, ta vẫn sẽ phái người tìm. Ngươi, phải sống.”
Nàng không có quay đầu lại, chỉ gật đầu một cái.
Nàng sẽ sống, chỉ có còn sống, mới có hy vọng gặp lại muội muội.
Lúc lên xe ngựa, không cẩn thận sẩy chân rơi vào khoảng không, nha đầu tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng, thở nhẹ: “Tiểu thư cẩn thận!”
Nàng nhìn nàng ta một cái, nha đầu này thật thông minh, là lão gia đặc biệt chọn cho nàng.
Vừa vào bên trong, thì xe ngựa đã đi tiếp.
Nha đầu theo vào ngồi, nhìn khăn trong tay Thượng Trang, nhíu mày nói: “Tiểu thư là đang nhớ người nào sao?”
Nàng lấy làm kinh hãi, vội vã lắc đầu rồi đem khăn tay cất đi.
Đó là ngày hôm qua, vị công tử kia đưa thuốc đến, nó được dùng để gói ở ngoài hộp, nàng không có để lại, cũng không biết nên cất nơi nào. Nàng cũng chỉ nghĩ, để lại An Lăng phủ thì bọn nha đầu cũng dọn dẹp rồi không biết thất lạc nơi nào, chi bằng, tự mình mang theo.
Có lẽ, ở thâm cung, nàng còn có thể từ trên khăn tay này cảm nhận hương vị cuộc sống mà nàng từng trải qua ở ngoài cung.
Chán nản cười nhẹ một tiếng, nhìn nha đầu trước mặt, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Nha đầu mỉm cười nói: “Nô tỳ tên Phục Linh.”
“Phục Linh?” Thượng Trang nhíu mày: “Nếu ta không nghĩ sai, thì đây chính là tên một loại dược liệu.” Dùng tên dược liệu làm tên, nàng cảm thấy rất là kinh ngạc.
Phục Linh gật đầu nói: “Đích thật là tên dược liệu, nô tỳ khi còn bé đã từng làm việc tại tiệm thuốc, bởi vì đều là cô nhi, cho nên chưởng quầy liền lấy tên dược liệu mà đặt tên cho chúng ta. Sau lại, cũng không biết chưởng quầy đắc tội với ai, tiệm thuốc bị niêm phong. Nô tỳ không có chỗ đi, may mắn là lão gia chịu chứa chấp, mới lưu lại ở An Lăng phủ.”
Thượng Trang lắng nghe, theo lời của nàng ta, thì nàng cũng biết được, Phục Linh là người lão gia tín nhiệm.
......
Hai người nói chuyện ở bên trong xe, bất tri bất giác mới phát hiện xe ngựa đã ngừng lại.
Phục Linh vội đứng dậy xuống xe, nhấc màn xe lên đở Thượng Trang.
Nàng do dự một chút, rồi mới đứng dậy xuống xe.
Nhóm tú nữ cũng đều tới đây, nàng xoay người lại, mới nhìn thấy cửa cung to lớn đằng sau kia. So với trong tưởng tượng, cao hơn, còn muốn lớn hơn.
Giờ phút này, đột nhiên mặt trời sáng rực, gay gắt hơn. Nàng mơ hồ cảm thấy hơi choáng váng muốn ngất xĩu.
“Tiểu thư, cẩn thận.” Một bên, truyền đến thanh âm nha đầu, có chút quen thuộc.
Thượng Trang không khỏi ngoái đầu nhìn lại, thấy một nữ tử từ bên trong xe ngựa đi ra. Mà nàng, liếc mắt một cái liền nhìn ra nha đầu bên cạnh nàng ta, dường như, tên là ‘Thanh Nhi’.
Hơi lấy làm kinh hãi, như vậy, nàng kia chính là Mộ Dung tiểu thư!
Ngày ấy, nàng còn lụa mỏng che mặt, nay, đã sớm không cần dùng đến.
Mộ Dung gia tiểu thư, dung nhan cũng thật đẹp, giống như mây bay sang tháng.
Lúc này, đột nhiên ánh mắt Mộ Dung Vân Khương nhìn sang nàng, nàng chỉ hơi ngẩn ra. Thanh Nhi cũng liếc mắt nhìn sang bên này một cái, hừ một tiếng khinh miệt, dìu tiểu thư nhà nàng ta đi qua trước mặt các nàng.
Phục Linh liếc nhìn Thượng Trang một cái, sau nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư biết các nàng sao?”
Thượng Trang sợ run lên, lập tức lắc đầu: “Chỉ là gặp mặt một lần.”
Vậy không tính là biết chứ?
Giống như vị bạch y công từ ngày hôm đó, chỉ là gặp qua, cũng không tính là biết.
Vãn Vãn: (….) Ha ha, vào cung, rất là rối rắm, cũng không phải rối rắm bình thường đâu nha