Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 125

Đề thân?

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp thay đổi, hắn theo bản năng nhìn Thượng Trang, đột nhiên bật cười. Chắc hắn điên rồi, việc này liên quan gì tới nàng?

Vô luận thế nào, chuyện của nàng y sẽ không trực tiếp hỏi hắn, dù sao hiện tại nàng là người của Hoàng đế.

Thượng Trang cũng cả kinh nhìn Nguyên Chính Hoàn, đang êm đẹp, y muốn đề thân cái gì?

Y ho một tiếng: "Linh Khuyết cô nương ở chỗ của điệt nhi rất vừa lòng bổn vương."

Nguyên Duật Diệp nhíu mi, mà sắc mặt Linh Khuyết cũng trở nên tái nhợt, không tin nhìn nam tử trước mặt. Chẳng lẽ vì những lời hôm đó nàng nói... Y muốn...

"Bổn vương muốn làm chủ, vì Mạc Tầm định mối lương duyên này, không biết Diệp Nhi nghĩ thế nào?"

Thượng Trang càng thêm khiếp sợ, y đột nhiên đề cập hôn sự của Mạc Tầm...

Nàng bất giác đưa mắt nhìn nam tử lạnh lùng bên cạnh, trên mặt hắn không hề lộ ra một tia vui sướng. Nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng chủ động nói chuyện với Linh Khuyết.

Chẳng lẽ Mạc Tầm thật sự có ý với Linh Khuyết sao?

"Nô tỳ không muốn!" Linh Khuyết quỳ gối, cúi đầu, hai tay siết chặt. Nàng cắn môi, trong lòng đột nhiên sinh ra hận ý. Hôm đó, nàng chỉ nói Thượng Trang thích y, mà hôm nay y lại dùng cách như vậy đề thân với Nguyên Duật Diệp!

Nguyên Duật Diệp định mở miệng, lại bị Hoàn Vương cắt ngang: "Tại sao? Mạc Tầm không bạc đãi ngươi, bổn vương cũng sẽ như vậy."

"Nô tỳ không muốn! Nếu Vương gia muốn cưỡng ép, nô tỳ chỉ có thể lấy cái chết tạ tội." Hôm nay là đại hôn của Thành Vương, tân nương lại không phải nàng, nàng sao có thể đồng ý gả cho nam tử không chút thân quen chứ?

Lời này, nàng vốn không thể nói, nhưng giờ khắc này, lá gan đột nhiên lớn lên, Linh Khuyết mở miệng từ chối.

Hai tay Nguyên Chính Hoàn siết chặt thành đấm, nghe Nguyên Chính Hoàn trách mắng: "Có phải vì bổn vương chiều hư nên ngươi không biết trên dưới nữa không? Ở trước mặt hoàng thúc sao có thể làm càn như vậy?" Hắn lại nhìn y, cười cười, "Tính tình nha đầu này từ nhỏ đã vậy, hoàng thúc đừng để trong lòng. Nếu Mạc thị vệ thích, bổn vương sẽ chọn vài người tốt đưa tới quý phủ.

Đây là cự tuyệt.

Nhìn sắc mặt Mạc Tầm trở nên khó coi, Thượng Trang không khỏi đưa mắt nhìn Nguyên Duật Diệp. Cho dù Mạc Tầm có thật lòng với Linh Khuyết không, nhưng hành động này của hắn quả thật cho Mạc Tầm mặt mũi quá lớn. Nếu không thích thì cứ đẩy một đám người ra sao?

Chỉ là có một việc Thượng Trang tin, nếu tiếp tục ép buộc, với tính cách cương liệt của Linh Khuyết, nàng ấy thật sự sẽ đi tìm cái chết.

Lúc này có gia đinh tới, vội vàng mở miệng: "Vương gia, thì ra ngài đang ở đây, nương nương đang tìm ngài." Thấy Hoàn Vương cũng có mặt, hắn vội hành lễ.

Nguyên Duật Diệp cười: "Xem ra điệt nhi không thể ở lại tiếp đãi hoàng thúc rồi." Nói xong, hắn nhìn Linh Khuyết, rồi theo gia đinh rời đi.

Linh Khuyết vẫn quỳ, trái tim thoáng buông lỏng một chút. May là hắn không đồng ý.

A, đúng rồi, sao hắn có thể đồng ý chứ? Chắc chắn không.

"Bổn vương muốn nói chuyện với ngươi."

Thượng Trang kinh hãi, thấy Mạc Tâm chuẩn bị lui ra, nàng liếc nhìn Phục Linh, cả hai cùng ra khỏi đình.

Đứng cách đó khá xa, bọn họ thấy Linh Khuyết đứng lên, nhưng hai người nói gì thì bọn họ không thể nghe thấy.

Phục Linh cười cười: "Mạc thị vệ, ngài để ý nàng ấy khi nào vậy? Ha ha, thật lợi hại, một chút sắc mặt cũng không thay đổi."

Thượng Trang quay đầu, quả nhiên trên mặt hắn vẫn không có chút biểu cảm, giống như căn bản chưa từng nghe Phục Linh nói chuyện.
Bình Luận (0)
Comment