Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 134

Vừa định xoay người, phía sau Trần Trung liền nói: "Đi tới cuối hành lang rồi rẽ trái, xuyên qua cổng vòm rồi tiếp tục rẽ trái là tới."

Thượng Trang quay đầu cảm tạ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Hành lang này rất dài, trên đường thỉnh thoảng nàng sẽ gặp vài cung nhân đi ngang, biết nàng là ngự thị, ai nấy cũng đều khách khí.

Ngay góc rẻ, hai bên đều là sương phòng, hình như là nơi để vương công quý tộc ở tạm. 

Lúc đi ngang qua, Thượng Trang bỗng dưng nghe giọng nói từ một căn phòng truyền tới: "Chủ tử, nếu nàng không muốn, ngài..." Câu tiếp theo người nọ đột nhiên hạ giọng, nàng không nghe rõ.

Nhưng, nàng vẫn không khỏi kinh hãi, đó là... Giọng của Mạc Tầm!

Bất giác dừng bước, nàng theo bản năng đưa mắt nhìn căn phòng đó, nghe Mạc Tầm tiếp tục: "Ngài tội gì... Ai?"

Một tiếng "Ai" làm Thượng Trang run lên, nàng theo bản năng lui bước, một thân ảnh từ bên trong vọt thẳng ra, tay bóp cổ nàng

Quải loan, liền nhìn thấy hai bên đều là sương phòng, nói vậy lần này đến vương công quý tộc đều đã ở tạm ở trong này.

"A!" Thượng Trang nhịn không được, định nói chuyện nhưng một chữ cũng không thể phát ra.

Khí lực quá lớn, nàng không thở được.

Mạc Tầm căng mắt nhìn, sao lại là nàng?

Hắn lập tức hoàn hồn, nàng ở đây làm gì? Nghe lén sao? Nàng tự mình tới, hay có ai ở phía sau sai khiến?

Nghĩ tới đây, lực đạo trên tay lại gia tăng.

"Ưm..." Thượng Trang cố gắng hít thở, khuôn mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt cổ tay Mạc Tầm.

"Mạc Tầm..." Người bên trong mở miệng gọi hắn.

Mạc Tầm quay đầu nhìn thoáng vô trong, lực đạo trong tay chưa từng giảm bớt, chỉ nói: "Không có việc gì cả, chủ tử yên tâm."

Từ lúc bắt đầu hắn đã không có hảo cảm với nữ tử này, thậm chí trong mắt hắn, nàng là người có khả năng làm hại chủ tử. Nếu hôm nay đã đụng phải, không bằng hắn nhân cơ hội giải quyết nàng, cũng đỡ để ngày sau chủ tử xảy ra chuyện.

"Ưm..." Ánh mắt Mạc Tầm lộ ra sát khí, cả người Thượng Trang run lên, một câu cũng nói không được.

"Mạc Tầm, dừng tay!"

Dứt lời, trong phòng truyền tới tiếng "Bịch", Mạc Tầm liền run tay, khoảnh khắc quay đầu sắc mặt lập tức thay đổi. Hắn buông Thượng Trang ra, cuống quýt vọt vào.

Thượng Trang ngã nhào xuống đất, ho khan kịch liệt.

Vừa rồi nàng thật sự nghĩ Mạc Tầm sẽ giết chết nàng.

Không, hắn chắc chắn sẽ giết nàng, nhưng...

Đúng rồi, y!

Giờ phút này mặc kệ cả người không còn sức lực, nàng lảo đảo đứng lên đi vào phòng y, thuận tay đóng cửa lại.

Cánh tay xanh xao đỡ lấy mặt bàn, nàng mơ hồ thấy nam tử ngã bên giường, Mạc Tầm bên cạnh muốn đỡ y đứng dậy.

Nhưng ngược lại, y đẩy tay hắn ra.

"Chủ tử!" Mạc Tầm kinh hoảng gọi.

Nàng kinh hãi, nghe y gọi mình một tiếng "Thượng Trang."

Nàng đi qua cầm lấy tay y, thấy tay y run lên nhè nhẹ. Mạc Tầm cắn răng: "Chủ tử, nàng ta ở ngoài nghe lén! Có người sai khiến nàng ta!"
Bình Luận (0)
Comment