Phục Linh vốn định nói chuyện, nhưng thấy một cái ánh mắt của Thượng Trang, cuối cùng đem lời muốn nói nuốt xuống. Nàng mới chợt nhớ tới, Mộ Dung tiểu thư trước mắt này ắc không phải là muội muội của Mộ Dung Tướng như trong lời Tần mama nói chứ?
Nàng mới vừa suy đoán, đã thấy nữ tử trước mặt tiến lại đây, nàng cười nói thản nhiên: “Nha đầu kia từ nhỏ bị ta làm hư, khiến An Lăng tiểu thư chê cười.”
Thượng Trang lắc đầu nói: “Làm sao có thể, ta là vì chuyện hôm đó mà nói lời xin lỗi.”
Tần mama đắc tội với người trước mắt này, mà nay, lại chỉ có một mình nàng ở trong cung. Người ta tức giận, tất nhiên cũng là rơi trên đầu nàng, nàng tội gì phải để cho mình gặp chuyện không hay. Tuyển tú chưa bắt đầu, nhưng nàng biết, nữ tử có diện mạo xinh đẹp không chỉ có một mình nàng, nàng lại chỉ có một mình, ăn mặc cũng bình thường, không thu hút chút nào. Vị Mộ Dung tiểu thư này là muội muội Thừa tướng, thân phận rất là tôn quý, nếu nói không được tuyển chọn, căn bản là không có khả năng. Thượng Trang nàng cũng không phải là người thích nịnh bợ, nhưng, gây thù hằn không bằng xưng bằng hữu. Nàng còn nhớ rõ, có một muội muội, ở nơi nào đó ngoài cung, đang chờ nàng.
Nay, ai cũng không giúp được nàng, mọi sự, chỉ có tự bản thân nàng.
Phục Linh là một nha đầu thông minh, nghe Thượng Trang nói như thế, cũng im lặng cúi đầu, không nói thêm một câu gì.
Ngược lại, Mộ Dung Vân Khương hơi giật mình, thật ra ngày đó, nàng cũng nghĩ rằng vị An Lăng tiểu thư này là một người điêu ngoa. Ngày đó không có biểu hiện ra trước mặt nàng, cũng chỉ là giả bộ. Vậy còn hôm nay? Là đã biết thân phận của nàng, nàng ta không thể trêu vào, cho nên vẫn giả bộ như cũ sao?
Trong đầu nghĩ như vậy, trên mặt cũng không có biểu tình gì, mở miệng nói: “Hôm đó, chỉ là hiểu lầm thôi, chúng ta đều đã quên.”
Thượng Trang cười gật đầu.
Hai người lại nói chuyện một lát, thời gian liền qua nhanh hơn.
Lại không biết qua bao lâu, vẫn không thấy có người đến tuyên bất kì ai trong các nàng vào điện. Nhóm tú nữ bắt đầu cảm thấy bất an, thanh âm ồn ào càng ngày càng nhiều, đại khái là thảo luận xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thượng Trang liếc mắt nhìn đến trước cửa một cái, loáng thoáng có thể nhìn thấy thân ảnh người bên ngoài. Thanh âm bên trong như thế, nhất định là bọn họ không thể không nghe. Nhưng, cũng không có một người nào di chuyển một cái.
“Tiểu thư.” Phục Linh khẽ kêu nàng một tiếng.
Nàng giơ tay lên, ý bảo nàng ta không cần nói. Xem ra, canh giờ tuyển tú sớm đã qua, Hoàng Thượng không phải thật đem một đoàn tú nữ này quên sạch chứ.
Như vậy, là thử dò xét cái gì sao?
Đáy lòng nàng hơi lấy làm kinh hãi, nhìn một nhóm tú nữ ở trong phòng. Giờ phút này, nơi này cũng không thấy người của Hoàng Thượng, có thể thử dò xét cái gì đây?
Nàng mới vừa suy đoán, liền nghe có người đẩy cửa ra.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn vào trước cửa, thấy một thái giám tiến vào. Thanh âm ồn ào khắp phòng lập tức im bặt, đột nhiên im lặng lại khiến cho Thượng Trang cảm thấy có chút không thích ứng.
Thay vào đó, là một bầu không khí căng thẳng.
Người được mang vào điện đầu tiên sẽ là ai? Có thể hay không chính là mình?
Thái giám tiến lên đây, hắng giọng nói: “Thánh Thượng có chỉ, hôm nay hủy bỏ tuyển tú. Vì thế liền sẽ có cung nhân mang các vị tiểu chủ đi Sồ Viện(* gốc conver Sồ 璟 viện ==’’) nghỉ ngơi.” Hắn nói xong, vung phất trần trong tay.
Lời vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao.
Có thất vọng, có may mắn.
Thượng Trang cũng nói không rõ đến tột cùng là loại cảm giác gì, nàng cảm thấy, chuyện này không có đơn giản như vậy. Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.
Cung nữ mang các nàng đi Sồ Viện, an bài xong xuôi từng gian phòng rồi mới lui ra.
Các nàng mới chỉ là tú nữ, trong cung sẽ không an bài cung nhân hầu hạ, bất quá là ở Sồ Viện sẽ lưu lại vài người trông nom, nhưng cũng không phải là hầu hạ các nàng.
Có người bí mật an bài nha đầu đi hỏi thăm, nha đầu trở về nói, Hoàng Thượng nhiễm bệnh, long thể không khoẻ, cho nên hôm nay mới hủy bỏ tuyển tú.
Có người khóc lên, đúng vậy, Hoàng Thượng nhiễm bệnh, là chuyện rất không tốt. Một đám các nàng, cũng mới bây lớn? Đời người còn chưa bắt đầu, liền phải kết thúc ở trong sao?