Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 141

Thời điểm Thượng Trang ra ngoài, mọi người đã quỳ khắp phòng.

Hôm nay quốc tang được phát ra, Thường đại nhân là người đứng ra lo toan mọi việc, mặc dù mọi thứ có hơi đột ngột nhưng rốt cuộc cũng không thể qua loa. Lăng tẩm đã chuẩn bị xong, ba ngày sau Hoàng đế sẽ nhập thổ.

Thượng Trang đi tới quỳ gối trước long sàng, Tề Hiền phi ở gần đó ngước mắt nhìn nàng, hai tay siết chặt, ánh mắt lộ rõ sát khí. Nàng không nhìn bà ta, trong lòng chỉ thầm nghĩ tới nội dung bên trong di chiếu. Nàng nhất quyết sẽ không lấy ra di chiếu này, nàng sao có thể trơ mắt nhìn y chết chứ?

Hoàng hậu quỳ trước giường Hoàng đế, khóc lóc nức nở, phảng phất như quên hết những lời Tề Hiền phi nói lúc nãy.

"Thánh Thượng, chi bằng thần thiếp đi theo ngài vậy."

"Nương nương." Cung nữ bên cạnh cũng nức nở đỡ bà.

Tề Hiền phi khẽ ngẩng đầu, lời này của Hoàng hậu là thật hay giả, trong lòng bà ta tự biết.

Thượng Trang lại đột nhiên kinh hãi, thời điểm nhìn Hoàng hậu, trong đầu nàng đột nhiên nghĩ tới một cách: Chết!

Có lẽ Nguyên Chính Hoàn vẫn còn đường sống!

Chỉ là hiện tại nàng cũng không thể nói gì, chỉ đành cung kính yên lặng quỳ một chỗ.

Giữa đêm, có một cung nữ khác tới thay Thượng Trang. Nàng trở về nghỉ ngơi, chỉ sợ sự tình ngày mai còn vất vả hơn nhiều.

Nằm trên giường, rõ ràng đã vô cùng mệt mỏi nhưng nàng lại không có chút cảm giác buồn ngủ. Trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ chuyện vừa rồi, nhưng thoáng chốc liền hỗn loạn cả lên. Nàng ngồi dậy, phát hiện bao gối đầu in hình bóng người.

Cũng không biết trải qua bao lâu, một thanh âm đột nhiên truyền tới: "Tiểu thư, tiểu thư..."

Là tiếng của Phục Linh!

Nàng mở cửa, kéo Phục Linh vào phòng, cau mày hỏi: "Sao ngươi còn ở trong cung?"

Phục Linh cười đáp: "Vương gia chưa về phủ, vừa rồi nô tỳ nghe nói người trở về nghỉ ngơi nên muốn tới gặp một lát. Tiểu thư chưa ngủ sao?"

Nghe nàng nhắc tới Nguyên Chính Hoàn, Thượng Trang kinh hãi: "Sao Vương gia còn chưa về phủ?" Y không phải Hoàng tử, không cần gác đêm, sao có thể còn ở trong nội cung giờ này?

Phục Linh ngẩn ra, sau đó liền đáp: "Hình như Hoàng hậu có chuyện muốn nói với Vương gia, cho nên tới giờ vẫn chưa trở về."

Hoàng hậu?

Lúc này Hoàng hậu tìm y để nói cái gì?

Nhìn bộ dáng của Phục Linh, Thượng Trang biết có hỏi cũng không tìm được câu trả lời.

Phục Linh thấy Thượng Trang yên lặng, liền nói: "Sao tiểu thư còn chưa ngủ? Đúng rồi, trận thi đấu mã cầu hôm đó... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Chuyện hôm đó, Thượng Trang tuy ở trên khán đài nhưng cũng không thể thấy rõ, hoặc nói đúng hơn là, sự tình phát sinh quá nhanh, nàng căn bản không kịp phản ứng. Vì thế, Thượng Trang chỉ có thể lắc đầu.

Phục Linh cũng không truy vấn, chỉ nói: "Lúc Vương gia trở về tay còn bị thương, ngài ấy còn dặn không cho nô tỳ kể với ai hết."

Khi đó quá hỗn loạn, nàng căn bản không nhìn thấy y. Y bị thương như thế nào, nàng cũng không biết, nhưng có một chuyện nàng dám khẳng định, vết thương kia chắc chắn không phải do trận đấu, nếu không tổn thương sao có thể nhẹ như vậy?

Nàng bật thốt lên hỏi: "Bị thương thế nào?"

"Không biết, chỉ là miệng vết thương vừa hẹp lại dài." Phục Linh cẩn thận miêu tả.

Vừa hẹp lại dài?

Thượng Trang lại nhớ tới vết thương trên má Nguyên Duật Diệp, nó cũng rất dài.

Rốt cuộc do vật gì gây ra, nàng thật sự không biết.

Lúc này đã qua giờ Tý, bọn họ trò chuyện thêm một lát thì mặt trời cũng mọc.

Rửa mặt thay y phục xong, Thượng Trang ra ngoài thì thấy thái giám cung nữ vây quanh nội viện, sắc mặt có chút khác thường. Nàng tiến lên, hỏi: "Mấy người không cần làm việc sao?" Mới sáng sớm, bọn họ tụ tập ở đây làm gì?

Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?

Một tiểu thái giám đáp: "Thượng nghĩa không biết sao? Trần công công chết rồi!"

"Trần công công nào?" Nàng dường như không tin vào lỗ tai của mình.

"Là Trần công công ở ngự tiền đó." Một cung nữ tiếp lời.

Thái giám kia lại nói: "Hiền phi nương nương thấy hắn chết trước giường Thánh Thượng. À, Trần công công hầu hạ Thánh Thượng cả đời, lần này hắn quyết định như vậy là muốn xuống dưới làm một nô tài trung thành đây."

Phục Linh "A" một tiếng, lúc ở Hưng Viên, khi nàng đưa thuốc dùm tiểu thư còn nói chuyện với Trần công công mấy tiếng, người này vô cùng hiền hòa. Hôm qua còn gặp, nhưng hôm nay người đã chết, Phục Linh cũng không khỏi kinh ngạc.

Thượng Trang đột nhiên nhớ tới gì đó, nhấc váy cắm đầu chạy.

Hôm qua nàng nói nhiều chuyện với Tề Hiền phi như vậy, đột nhiên Trần Trung vào. Lúc đi ra, Tề Hiền phi còn liếc nhìn bọn họ một cái. Hôm nay Trần Trung lại chết, nói là đi theo hầu hạ Thánh Thượng, lý do này quả thật quá mức gượng ép. Trần Trung hầu hạ Hoàng đế cả đời, nếu không tự sát ngay ngày Thánh Thượng băng hà thì ít nhất cũng phải đợi kết thúc quốc tang mới một lòng đi theo.

Có người ra tay giết hắn.

Tề Hiền phi.

Bà ta sợ Trần Trung cũng biết nội dung trong di chiếu.

Thượng Trang cắn môi, nhưng hắn còn không biết trong tay bà ta có di chiếu giả mà! Có điều với tính cách của Tề Hiền phi, bà ta thà rằng giết một trăm người cũng không bỏ sót một kẻ.

"Tiểu thư!" Phục Linh vội vàng đuổi theo.

Thượng Trang quay đầu nhìn nàng, trầm giọng: "Đừng đi theo ta!"

Phục Linh vội dừng bước, chưa kịp định thần thì nữ tử kia đã chạy đi xa.

Thượng Trang chạy tới Càn Thừa cung, giờ phút này không thấy Trần Trung như ngày thường, trong lòng có chút mất mát. Nàng vội kéo một thái giám, hỏi: "Hoàng hậu nương nương có ở trong không?"

Thái giám lắc đầu: "Hoàng hậu nương nương qua Đông cung rồi, nhưng tính theo thời gian, hiện tại cũng nên trở về."

Nghe vậy, Thượng Trang lập tức xoay người chạy tới Đông cung.

Hôm qua mặc dù nàng đã che miệng được Tề Hiền phi, nhưng di chiếu kia vẫn có khả năng xuất hiện trong ngày Hoàng đế được an táng. Mà hiện tại, Trần Trung đã chết.

Tề Hiền phi là người thông minh, bà ta chắc chắn biết di chiếu thật Hoàng đế sẽ không cho nhiều người xem qua. Vì thế, trừ khử Trần Trung xong, người kế tiếp sợ rằng là nàng. Cho nên, nàng phải nhanh chân một chút.

Hoàng hậu đúng lúc ra khỏi cửa Đông cung, Thượng Trang từ xa thấy bà, vội lớn tiếng gọi: "Nương nương! Hoàng hậu nương nương!"

Hoàng hậu quay đầu sang nhìn, mấy ngày nay liên tục rơi lệ, hiện tại hai mắt đã sưng lớn. Bà ấy híp mắt mới nhìn rõ người tới, An Lăng Vu, nàng ta chạy tới đây làm gì?

"Nô tỳ thỉnh an nương nương." Thượng Trang hành lễ, liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh, sau đó mới nhìn Hoàng hậu, nhỏ giọng, "Nô tỳ có việc muốn nói riêng với người."

Hoàng hậu cười nhạo một tiếng, hoàn toàn không quan tâm tới nàng, chỉ cùng cung nữ đi về phía trước, một mặt nói: "Có chuyện gì thì nói đi, bổn cung còn phải về Càn Thừa cung."

Thượng Trang xoay người đi theo, vẫn thấp giọng: "Chuyện này nương nương chắc chắn sẽ có hứng thú, là chuyện tối hôm qua Hiền phi nương nương định nói với người."

Chuyện hôm qua...

Hoàng hậu trầm tư một lát, đột nhiên chấn động.

Là di chiếu!

Hoàng hậu dừng bước, liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh, trầm giọng: "Ngươi lui xuống đi!"

Chờ cung nữ rời đi, Hoàng hậu mới quay đầu nhìn, cau mày hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

Thượng Trang không trả lời, chỉ nói: "Nương nương nên biết di chiếu trong tay Hiền phi nương nương là giả."

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, di chiếu trong tay Tề Hiền phi là thật hay giả, bà còn không biết sao? Ả ta chỉ đơn giản là muốn Nguyên Duật Diệp đăng cơ mà thôi. Mà Tề Hiền phi có thể mở lời với bà, trong cung tương lai chắc chắn sẽ có hai Thái hậu.

Bà không chủ động hỏi vì muốn Tề Hiền phi chủ động tới tìm.

Ánh mắt xẹt qua cung nữ trước mặt, Hoàng hậu nói: "Trong cung, biết quá nhiều sẽ phải chết." Mặc kệ An Lăng Vu biết chuyện này bằng cách nào, nhưng một khi đã biết, bà không thể giữ nàng ta lại.

Thượng Trang tiến lên chắn đường Hoàng hậu, thấp giọng: "Nô tỳ cả gan, thỉnh nương nương dời bước."

Gần đây có một thiên điện, ngày thường sẽ không có ai tới.

Thấy Hoàng hậu không di chuyển, Thượng Trang đành phải nói: "Thánh Thượng quả thực có để lại đạo di chiếu thứ hai."

"Ngươi nói cái gì?"

Thượng Trang không nói gì, chỉ xoay người về hướng thiên điện.

Đóng cửa lại, Hoàng hậu mới lên tiếng: "Di chiếu của Thánh Thượng viết cái gì?" Nếu thật sự có di chiếu, bà cũng không cần sợ sự quản chế của mẫu tử Tề Hiền phi nữa!

Thượng Trang quỳ xuống: "Nô tỳ không mang di chiếu trên người, nhưng nội dung nô tỳ có thể nói người biết. Thánh Thượng truyền ngôi cho Thành Vương điện hạ, đồng thời phong người làm Hoàng thái hậu." Chuyện ban chết cho Nguyên Chính Hoàn, nàng không thể nói, chuyện Tề Hiền phi cũng phải tuẫn táng, nàng cũng không thể lên tiếng.

Hoàng hậu vốn đang thất vọng, nhưng nghe một câu kia, toàn thân run lên! Bà làm Thái hậu, vậy Tề Hiền phi...

Không cần nói rõ, trong lòng bà cũng đoán được ít nhiều.

Hoàng hậu cao hứng, đưa tay ra: "Di chiếu ngươi để ở đâu? Mau giao ra đây! Ngươi có điều kiện gì bổn cung cũng sẽ đồng ý!" Ai đăng cơ với bà mà nói đã không quan trọng, mà giờ khắc này bà có thể quang minh chính đại diệt trừ Tề Hiền phi, bà sao có thể bỏ qua?

Thượng Trang cắn môi, di chiếu nàng không thể đưa, bằng không nàng cũng sẽ không đi tìm Hoàng hậu.

Thấy nàng bất động, Hoàng hậu cau mày: "Sao hả?"

"Nương nương thứ tội, di chiếu đó, nô tỳ không thể lấy ra." Thượng Trang cúi đầu, thấp giọng.

"Bên trên di chiếu còn viết cái gì?"

"Nô tỳ không thể nói." Nàng kiên định.

Hoàng hậu nhìn người quỳ bên dưới, chẳng lẽ trong di chiếu còn ý gì khác sao?

Cũng đúng, tâm tư của Hoàng đế và nữ tử này, trước giờ bà đều không thể nhìn thấu.

Không nói, cũng được.

"Vậy người tìm bổn cung làm gì?"

Không thể nói vì chuyện của Nguyên Chính Hoàn, Thượng Trang chỉ đành nói dối: "Hiền phi nương nương đã biết trong tay nô tỳ có di chiếu, sáng nay Trần công công chết hẳn cũng vì chuyện này. Người tiếp theo nói không chừng sẽ là nô tỳ. Nô tỳ, muốn sống."

"Vậy sao?" Hoàng hậu nhíu mày: "Vậy ngươi muốn bổn cung làm thế nào?"

Nàng cung kính cúi đầu: "Nương nương chỉ sửa di chiếu trong tay Tề Hiền phi là được." Sau đó, bọn họ muốn thay đổi cái gì cũng không liên quan tới Nguyên Chính Hoàn. Bất kể Hoàng hậu hay Tề Hiền phi, không ai có thể có ánh mắt sắc bén như Hoàng đế.

"Vậy di chiếu kia..."

"Di chiếu được giấu ở nơi không ai tìm được, tới ngày tân hoàng đăng cơ, nô tỳ sẽ tự tay hủy nó." Thời điểm nói ra lời này, nàng nhịn không được mà toàn thân run lên.

Hiện tại Hoàng đế đã băng hà, Trần công công cũng chết, người biết rõ chuyện này sợ là chỉ có mình nàng. Còn về mật chỉ áp chết nàng...

Không, giờ phút này nàng không nghĩ nhiều như vậy.

Hoàng hậu đột nhiên cười lớn: "Ngươi thật ro gan, việc này một khi truyền ra ngoài, đừng nói là ngươi, ngay cả bổn cung sống được!" Mặc kệ nội dung bên trong di chiếu giả có giống di chiếu thật thế nào, nhưng giả vẫn là giả, vĩnh viễn không thể thành thật.

Thượng Trang vẫn không ngẩng đầu: "Nô tỳ sẽ tự quý trọng mạng nhỏ của mình." Cho dù có chết, nàng cũng không thể để người ngoài biết được sự tình này.

Hoàng hậu hừ lạnh một tiếng, nâng bước ra ngoài.

Thượng Trang chần chờ một lúc, cuối cùng cũng đứng lên đi theo.

..........................

Trong Càn Thừa cung, nghe tin Hoàng hậu tới, thời điểm quay đầu, Tề Hiền phi nhìn thấy Thượng Trang đi theo phía sau, không khỏi cả kinh.

Hoàng hậu đi tới, thấp giọng: "Hôm qua Hiền phi có phải còn lời chưa nói hết sao?" Dứt lời, Hoàng hậu liền nâng bước vào trong, không thèm đưa mắt nhìn Tề Hiền phi.

Trong lòng Tề Hiền phi lập tức cao hứng, vội vàng đi theo.

Thấy hai người vào phòng, trái tim Thượng Trang dường như bị ai đó bóp nghẹn. Nàng bất giác quay đầu, sau tấm bình phong, các vị Hoàng tử vẫn còn quỳ dưới đất. Nàng thấy Nguyên Duật Diệp, hắn đang cúi đầu, sắc mặt nhìn không rõ lắm. Có lẽ hắn vẫn không biết chuyện mẫu phi của mình đang làm.

Hoàng hậu ngồi xuống giường, nhìn nữ tử đi theo, mở miệng hỏi: "Chuyện gì?"

Tề Hiền phi cảnh giác nhìn bốn phía, sau đó mới thấp giọng đem toàn bộ nói lại một lần. Lúc này, bà hoàn toàn không lo Hoàng hậu không đồng ý.

Hoàng hậu cười lạnh, quả nhiên giống như dự đoán, chỉ cần giúp Nguyên Duật Diệp đăng cơ, hậu cung này sẽ có hai Thái hậu.

"Ha ha..." Hoàng hậu bật cười, trầm giọng: "Diệp Nhi văn võ song toàn, để nó đăng cơ, bổn cung đương nhiên không có hai lời."

Tề Hiền phi cũng khẽ cười, lại nghe Hoàng hậu tiếp tục: "Có điều, Tề Hiền phi nói hậu cung sẽ có hai Thái hậu, chuyện này bổn cung không đồng ý!"

Nghe vậy, sắc mặt Tề Hiền phi lập tức thay đổi, không đợi bà ta lên tiếng, Hoàng hậu đã nói: "Theo như bổn cung biết, di chiếu thật sự có ghi sẽ truyền ngôi cho Ngũ hoàng tử, bổn cung là Thái hậu, còn Hiền phi phải tuẫn táng theo!"

Hai người bọn họ tranh đấu cả nửa đời người, tới cuối cùng vẫn không chịu buông tha.

Tề Hiền phi cả kinh, cắn răng nói: "Hoàng hậu nương nương được một tấc lại đòi một thước." Hiện tại, Nguyên Duật Diệp là Hoàng tử có thể lực lớn nhất, nếu Hoàng hậu đã không muốn uống rượu mời, vậy bà cũng không cần phải tiếp tục nhượng bộ.

Hoàng hậu cười lạnh: "Bổn cung có được một tấc lại đòi một thước hay không trong lòng Hiền phi biết rõ. Sao vậy? Ngươi cho rằng giết Trần công công rồi thì không còn ai biết được nội dung của di chiếu sao?"

Trái tim Tề Hiền phi bỗng nhiên trầm xuống, trong đầu đột nhiên nhớ tới An Lăng Vu, răng cắn môi càng chặt.

Ả ta dám đem chuyện này nói với Hoàng hậu!

Thấy sắc mặt Hiền phi thay đổi, Hoàng hậu liền đứng dậy: "Đừng nghĩ tới chuyện diệt trừ ai đó nữa, nội dung di chiếu bổn cung đã biết, nếu ngươi còn tiếp tục ngoan cố thì đừng trách bổn cung vô tình. Nếu nghe lời, con ngươi tương lai sẽ là Hoàng đế của Tây Chu ta. Nếu không, bổn cung lấy thân phận là chính cung nương nương phản đối hắn đăng cơ, cho dù hắn có thành công bước lên đế tọa cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ." Bà quay đầu nhìn Tề Hiền phi, gằn từng chữ một, "Còn nữa, trong di chiếu của Thánh Thượng, người được truyền ngôi căn bản không phải hắn. Ngươi có muốn bổn cung cầm di chiếu ra đọc hay không?"

Nếu An Lăng Vu đã không chịu mang ra, vậy nội dung di chiếu cho dù có bị bà xuyên tạc cũng không ai biết.

Tề Hiền phi hoảng loạn lui về sau mấy bước, khuôn mặt tái nhợt, hỏi: "Thánh Thượng định truyền ngôi cho ai?"

"Truyền cho ai ngươi không cần biết, chỉ cần một câu nói của ngươi, vị trí này chắc chắn sẽ dành cho Ngũ hoàng tử Tây Chu, Nguyên Duật Diệp." Hoàng hậu cười thầm trong lòng, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

Nhiều năm như vậy, chỉ có lần này bà mới hoàn toàn nắm được thế thượng phong.

Tề Hiền phi run sợ nửa ngày, đột nhiên bật cười: "Nếu đã vậy, Hoàng hậu nương nương tại sao không lấy di chiếu thật ra?"

Lấy ra? Di chiếu kia căn bản không ở trong tay bà, lấy ra như thế nào?

Hoàng hậu nhíu mày, trầm giọng: "Nếu thật sự lấy ra, con ngươi sẽ không thể trở thành Hoàng đế."

Tề Hiền phi cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ Hoàng hậu đang lo lắng, bởi vì vị trí Hoàng thái hậu vốn cũng không thuộc về bà ta.

Hai tay siết chặt thành đấm, Tề Hiền phi nào ngờ được sự tình bên trong còn có duyên cớ khác. Nhưng hiện tại bà nên làm thế nào đây? Để Diệp Nhi lên làm Hoàng đế, vậy không phải sẽ để Hoàng hậu hưởng lợi hay sao?

Còn bà, phải chết sao? Như vậy thì thế nào?

Thượng Trang nhìn hai người đi ra, sắc mặt Tề Hiền phi trắng bệch, Hoàng hậu tuy vẫn giữ được bình tĩnh nhưng hai mắt cũng lộ ra tia hoảng loạn. Nàng cẩn thận cúi đầu, trong chuyện này nàng chỉ không muốn Nguyên Chính Hoàn chết, còn những sự tình khác, nàng sẽ không làm trái nguyện vọng của Hoàng đế.

Không, còn chuyện của Tề Hiền phi...

Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Nguyên Duật Diệp, Thượng Trang khẽ lắc đầu, thôi, đó dù sao cũng là mẫu phi của hắn, hắn nhất định sẽ không trơ mắt nhìn bà tuẫn táng. Cho nên, từ đầu tới cuối nàng đều không nói ra chuyện của Tề Hiền phi.

Nàng cần nhắc tới lui, rốt cuộc cũng vì cái mạng nhỏ của mình. Bất kể là Hoàng hậu hay Tề Hiền phi, tới cuối cùng sợ rằng không ai bỏ qua cho nàng.

...........

Hai ngày này, nghe nói chuyện triều chính đều do Mộ Dung thừa tướng tạm thời xử lý, vết thương trên người có lẽ đã không còn đáng ngại.

Ngày Hoàng đế nhập quan, trên triều, quần thần chờ hồi lâu mới thấy Hoàng hậu xuất hiện. Trong tay thái giám đi cạnh có cầm một chiếc hộp điêu khắc tinh tế, bên trong đang đựng thứ gì, nội tâm mỗi người đều có đáp án.

Hoàng hậu đứng trước long ỷ, lên tiếng: "Lấy di chiếu ra."

"Vâng." Thái giám đáp một tiếng, sau đó cẩn thận mở chiếc hộp, lấy di chiếu ra.

Mọi người lập tức quỳ xuống, nghe thái giám đọc: "Ngũ hoàng tử Nguyên Duật Diệp, văn võ song toàn, rất được lòng trẫm, có khả năng kế thừa cơ nghiệp thiên thu của Đại Chu ta, nay chiêu cáo thiên hạ, kế vị Hoàng đế. Phong Đức Nguyên hoàng hậu làm Hoàng thái hậu, Hiền phi Tề thị, tuẫn táng cùng trẫm."

Nguyên Duật Diệp lập tức ngẩng đầu, một khắc này, không biết tại sao, hắn lại đột nhiên đứng lên.

Hoàng hậu cũng đưa mắt nhìn hắn, nhắc nhở: "Các ngươi còn không hành lễ với tân quân?"

Quần thần lập tức cúi đầu, đồng thanh: "Chúng thần tham kiến Ngô hoàng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Mộ Dung Vân Sở giật mình, lặng lẽ đưa mắt nhìn thánh chỉ trong tay thái giám, không biết vì sao, trong lòng hắn lại ẩn ẩn cảm thấy có gì khác đường. Có điều, với sự hiểu biết của hắn về Tiên hoàng, nội dung trong đạo di chiếu này hoàn toàn phù hợp với phong cách của ông.

Giữ Hoàng hậu, tuẫn táng mẹ ruột.

Hắn thở dài một tiếng, lại cúi đầu.

Nguyên Duật Diệp ngây người, bật thốt lên nói: "Hoàng..."

Hoàng hậu lập tức cắt ngang: "Hoàng Thượng hồ đồ rồi, người đáng lẽ phải gọi ai gia một tiếng - Mẫu hậu."

Đúng vậy, mẫu hậu.

Từ nay về sau, bà chính là Thái hậu Tây Chu duy nhất, bà vẫn là nữ nhân có thân phận cao quý nhất trong hậu cung Tây Chu, cho dù tân quân trước mặt không phải con ruột của bà!

Nguyên Duật Diệp trầm tư một lát, bỗng nhiên xoay người chạy nhanh ra ngoài.

"Hoàng Thượng!" Hoàng hậu gọi hắn một tiếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.

Giờ phút này, sợ là không kịp nữa rồi.

Đoạn đường này rốt cuộc dài như thế nào, Nguyên Duật Diệp cũng không biết rõ.

Từ xa, nhìn thị vệ đứng ngoài tẩm cung của Tề Hiền phi, trong lòng hắn vô cùng nhức nhối, điên loạn tiến lên.

"Hoàng Thượng xin dừng bước!"

Lúc này, bên trong truyền tới tiếng vang rất lớn, sau đó là tiếng nức nở của Ti Y: "Nương nương..."

Nguyên Duật Diệp nào quản được nhiều chuyện như vậy, hắn gạt tay thị vệ giữ cửa, xông vào: "Mẫu phi!"

Nghe giọng nói của hắn, Ti Y lập tức quay đầu, khóc lóc: "Vương gia, ngài cuối cùng cũng tới rồi."

"Ti Y..." Khóe miệng Tề Hiền phi trào ra một ngụm máu tươi, bà khó khăn cười, lên tiếng, "Nên đổi cách gọi rồi, nó không còn là Vương gia nữa." Vừa rồi bà đã nghe cách thị vệ giữ cửa gọi hắn.

Tốt quá, Hoàng hậu không nuốt lời, con của bà cuối cùng cũng trở thành Hoàng đế!

"A!" Cơn đau lại ập tới, máu tươi trào ra mỗi lúc một nhiều.

"Mẫu phi!" Nguyên Duật Diệp tiến lên, ôm lấy thân thể của bà, gào thét, "Thái y! Mau truyền thái y!"

Ti Y khóc lóc ngã quỳ một bên, mặc kệ hắn có lớn tiếng cỡ nào, mọi người đều coi nhưng không nghe thấy. Hiện tại cho dù hắn đã là Hoàng đế, nhưng mệnh lệnh bọn họ phải tuân theo vẫn là di chiếu, cho nên, không ai dám truyền thái y, mà cho dù có truyền được người tới, thái y cũng chưa chắc sẽ ra tay tương trợ.

"Diệp Nhi..." Tề Hiền phi run rẩy đưa tay xoa gương mặt hắn, thần sắc tuy thống khổ nhưng vẫn lộ ra ý cười.

Nguyên Duật Diệp cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Di chiếu... Di chiếu sao lại..."

"Không!" Bà ta vội che miệng hắn, hắn muốn nói di chiếu này là giả, nhưng cho dù là đúng hay sai, bà sao có thể để hắn biết?

Đứa con trai này của bà tâm cao khí ngạo, cho nên, bà không thể.

Tề Hiền phi cực lực lắc đầu, thì thào lên tiếng: "Di chiếu... Là thật. Con chính là người thừa kế đế vị... Còn mẫu phi phải đi theo... Hầu hạ Thánh Thượng... Là chuyện phải làm... Mẫu phi cam tâm tình nguyện."

"Không... Đừng... Mẫu phi..." Nguyên Duật Diệp ôm chầm lấy bà, khóc lóc như một đứa trẻ. Mặc kệ trước kia bà có bao nhiêu dã tâm, nhưng giờ khắc này, bà chỉ là mẫu thân của hắn, là người mẹ một mực yêu thương hắn, cho nên, mỗi lần bà muốn hắn làm cái gì, hắn đề cố gắng hoàn thành tất cả. Nhưng hôm nay, bà cứ như vậy mà ra đi, kêu hắn làm sao không thương tâm được chứ?

"Diệp Nhi, con nghe mẫu phi nói... Người của Hoàng hậu..." Tề Hiền phi cực lực duy trì ý thức của mình, "An Lăng Vu... Nhất định phải diệt trừ nàng ta... Nhớ kỹ..."

Dứt lời, cánh tay Tề Hiền phi rơi xuống, hai mắt nhắm lại. Tuy bà ta chưa kịp nói hết nhưng Nguyên Duật Diệp đương nhiên nghe hiểu.

"Mẫu phi!" Hắn khóc lóc gào thét, nhưng người trong ngực đã không còn cách nào tỉnh lại.

"Nương nương!" Ti Y cũng không thể kìm chế.

Nguyên Duật Diệp nửa quỳ dưới đất, định ôm Tề Hiền phi đặt xuống giường, nhưng hắn thử mấy lần, cơ thể vẫn không cử động được, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Thời điểm tiền triều truyền tin tới, Thượng Trang vẫn còn ở trong Càn Thừa cung. Nghe nói Thành Vương đăng cơ, Hoàng hậu lên làm Hoàng thái hậu, sau đó, nghe tin Tề Hiền phi tuẫn táng theo Tiên đế, cả người nàng run lên.

Ngày đó nàng cố ý che giấu việc này, nhưng thật không ngờ, Hoàng hậu vẫn nhất quyết không buông tha bà ta!

Không đúng, hiện tại phải gọi là Thái hậu rồi.

"Thượng nghĩa." Một cung nữ thấy nàng ngơ ngác đứng đấy, nhịn không được mà gọi một tiếng.

Thượng Trang hoàn hồn, khẽ cười một tiếng rồi xoay người đi qua một bên.

Tề Hiền phi đã mất, tân đế truy phong bà là Nhân Đức hoàng hậu, theo Tiên đế nhập thổ quy an.

Thái hậu nhìn Thái tử nằm trong quan tài, thì thào gọi: "Phong Nhi." Nước mắt ngăn không được, cứ thế mà chảy xuống.

Hiện tại bà cuối cùng cũng ngồi lên được vị trí Thái hậu, nhưng thứ bà mất đi lại nhiều như vậy.

Thời điểm đưa tang, Thượng Trang không đi cùng. Nàng sai người quét dọn trong ngoài Càn Thừa cung, bởi vì ít ngày nữa, tân quân sẽ dọn tới đây.

Trần Trung đi rồi, tổng quản mới tới họ Trương sắp xếp mọi chuyện vô cùng tỉ mỉ.

Thượng Trang gần tới nội vụ phủ thì vô tình gặp Nguyên Chính Hoàn đang chờ trên hành lang. Không khỏi kinh hãi, nàng chưa từng nghĩ y hiện tại còn chưa xuất cung.

"Thượng Trang." Y khẽ gọi, trong giọng nói không giấu được sự mệt mỏi, có lẽ mấy ngày nay y chưa được nghỉ ngơi một cách thật sự.

Nàng tiến lên hành lễ, ánh mắt dừng trên tay y, quả nhiên như Phục Linh nói, miệng vết thương trên người y vừa dài vừa hẹp, bề ngoài khá giống với vết thương trên mặt của Nguyên Duật Diệp.

Y thoạt nhìn đã gầy hơn rồi.

"Sao vương gia lại ở đây?" Nàng thấp giọng hỏi, sau đó lại đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Mạc Tầm.

Y không đáp, chỉ hỏi: "Thượng Trang, nếu ta mở lời xin ngươi với Thái hậu, ngươi có đồng ý theo ta xuất cung không?"

Thượng Trang không khỏi chấn động, đây là lần thứ hai y nói muốn nàng xuất cung. Nhưng cho dù là lần trước hay hiện tại, nàng đều một mực từ chối.

Nàng vừa dùng điều kiện để Thái hậu dùng di chiếu giả truyền ngôi, thử hỏi bà ta sao có thể dễ dàng thả nàng xuất cung?

Nếu lúc này Nguyên Chính Hoàn đi, Thái hậu chắc chắn sẽ nghi ngờ.

"Vương gia..."

Nàng vừa lên tiếng liền bị y cắt ngang: "Mấy ngày trước, Thái hậu muốn ta tra chuyện ở Hưng Viên, và ta đã đồng ý. Bà ấy nói chỉ cần làm xong sẽ đồng ý với ta một điều kiện."

Mấy ngày trước?

Thì ra Thái hậu tìm y là vì chuyện này! Thái hậu không tin Nguyên Duật Diệp, cho nên bà ấy mới đi tìm Nguyên Chính Hoàn. Khi đó Thái tử xảy ra chuyện, bà ta chỉ có một cách là đi tìm y.

Nàng bật thốt lên hỏi: "Ngài biết ai gây ra chuyện này sao?" Nguyên Duật Diệp không phải một mực nghi ngờ y làm ra chuyện này sao? Nếu có thể tìm thấy hung thủ, vậy điều đó chứng minh y hoàn toàn trong sạch.

Nguyên Chính Hoàn gật đầu: "Là thái bộc bỏ bê nhiệm vụ, mà hắn đã bị Tiên hoàng ban chết rồi."

Kinh ngạc nhìn y, nàng thật không ngờ y lại dùng kết quả này trả lời Thái hậu!

Thượng Trang thấp giọng: "Chuyện ngựa bị người ta hạ độc..."

"Thượng Trang." Y ngẩng đầu, cắt ngang, "Việc này đừng nhắc lại nữa." Sự tình ngựa bị kẻ khác động tay chân chỉ có vài người biết rõ, y tra càng sâu, manh mối vụn vặt khiến y cảm thấy khác thường. Ngay từ đầu, y cho rằng hung thủ là Nguyên Duật Diệp, nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ không giống. Y không muốn tiếp tục tra xét nữa, bởi vì chuyện liên quan tới hắn, y vẫn là không nhúng tay vào thì tốt hơn.

Nam tử cho xe lăn đi về phía trước, thấp giọng: "Rời khỏi đây, được không?" Y cũng mệt mỏi rồi, mà chuyện này là kết quả mà y mong muốn. Y tạm thời, nên rời khỏi đây.

Đúng vậy, chỉ là tạm thời.

Có thể cùng nàng không ở chỗ này.

Thượng Trang ngơ ngác nhìn nam tử trước mặt, nước mắt bất giác chảy ra. Nàng cố gắng không để phát ra thanh âm, kìm nén mở miệng cự tuyệt: "Thượng Trang... Không muốn rời khỏi đây."

Thân thể y run lên, không tin hỏi: "Vì sao chứ?" Trước đây, nàng là vì Tiên đế, nhưng tình hình hiện tại giống sao? Nàng còn cố kỵ điều gì nữa chứ?

"Bởi vì nô tỳ đã không cưỡng được sự hấp dẫn của quyền lực." Nói xong, Thượng Trang cắn môi, ép buộc bản thân phải thật bình tĩnh.

Nam tử khẽ cười, lắc đầu: "Đừng làm loạn nữa Thượng Trang, ngươi không phải là người như thế." Cảm giác nàng cho y, từ trước tới giờ đều không phải vậy.

Y đưa tay tới nắm lấy tay nàng, nhưng trong một khắc đó, nữ tử đột nhiên lui lại, đầu ngón tay y run lên, cuối cùng đành buông xuống.

"Thượng Trang!"

"Nô tỳ còn có việc phải qua nội vụ phủ một chuyến, xin cáo lui trước." Hành lễ với y xong, nàng nhanh chóng chạy đi. Trái tim đau quá, nhưng nàng vẫn ép mình cắn răng tiếp tục chạy, càng chạy càng nhanh.

Mạc Tầm đứng ở xa, hai tay siết chặt thành đấm. Công phu hắn rất tốt, cho nên có thể nghe rõ lời hai người nói. Giờ phút này, hắn lập tức xông lên phía trước. Có lẽ, hắn cũng không hi vọng Thượng Trang và chủ tử nhà mình ở cùng một chỗ, nhưng lời nàng nói lại làm tổn thương y như vậy, nội tâm hắn không khỏi không tức giận.

Nghe tiếng bước chân rời đi, y đột nhiên giơ tay xoa ngực.

"Mạc Tầm, vì sao các nàng..."

Mạc Tầm chua xót khuyên: "Chủ tử, ngài còn có Mạc Tầm, Mạc Tầm sẽ vĩnh viễn không rời xa ngài!" Hắn lại quay đầu nhìn theo phương hướng nữ tử kia rời đi, cắn răng, "Tiên đế tuổi tác đã cao, nàng ta đương nhiên sẽ không vừa lòng, hiện tại tân hoàng đăng cơ, đôi mắt nàng ta... Sợ là không chờ được! Nữ tử như vậy, chủ tử cần gì phải lưu luyến!"

Thấy y im lặng, Mạc Tầm tự biết mình nói sai, lời mắng chửi đành phải nuốt xuống: "Chủ tử, lát nữa hồi phủ, chúng ta dâng tấu chương xin rời kinh đi."

Nguyên Chính Hoàn không nói lời nào, y quả thật nên rời kinh rồi, nhưng giờ phút này, trái tim y không buông bỏ được. Như vậy kêu y sao có thể an tâm rời đi chứ?

Ra khỏi nội vụ phủ, Thượng Trang thấy bọn Linh Khuyết vào cung.

Thái hậu từ Quan Sư cung dọn tới Úc Ninh cung, mà Quan Sư cung hôm nay đã có chủ mới - Mộ Dung Vân Khương.

Những phi tần của Tiên hoàng không có con trai đều dọn tới chùa của hoàng gia, cả đời cầu phúc cho hoàng gia.

Mãi tới tối, Nguyên Duật Diệp mới trở về.

Cung nhân trong Càn Thừa cung đã quỳ dưới đất, cung nghênh tân hoàng.

Vừa vào cửa, nhìn thấy Thượng Trang, Nguyên Duật Diệp không khỏi nhíu mày. Lúc này hắn mới nhớ tới những lời cuối cùng Tề Hiền phi nói trước khi lâm chung.

Nữ nhân này là người của Thái hậu, bà muốn hắn không từ thủ đoạn diệt trừ nàng.

Trái tim hắn run lên, diệt trừ nàng...

Nguyên Duật Diệp loạng choạng lui về sau nửa bước, Trương công công vội vàng đỡ lấy thân thể hắn, hoảng sợ gọi: "Hoàng Thượng!"

"Hoàng Thượng!" Linh Khuyết cũng vội vàng tiến lên dìu hắn.

Hắn lắc đầu, ra hiệu cho Linh Khuyết: "Kêu bọn họ lui ra đi."

Chờ tất cả lui xuống hết, Linh Khuyết mới dìu hắn nằm xuống giường, nhỏ giọng: "Có cần nghỉ ngơi không?"

Mấy ngày nay, ở vương phủ, hắn chưa từng chợp mắt. Chuyện của Tề Hiền phi, nàng cũng mới nghe nói, hôm nay gặp trên đường, nàng liền biết hắn chẳng qua là cố gắng chống cự.

Trái tim nàng thật sự rất đau.

Nguyên Duật Diệp lắc đầu, lại gọi: "Linh Khuyết..."

"Vâng." Nàng trả lời một tiếng, lại kéo chăn đắp lên cho hắn, thấp giọng hỏi: "Cánh tay còn đau phải không?"

"Đau lắm." Hắn khàn giọng.

Nữ tử cẩn thận xoa bờ vai của hắn, vành mắt đỏ ửng, từ trước tới giờ hắn luôn kiên cường, từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn như vậy. Càng nhìn, trái tim hắn càng đau nhức.

"Linh Khuyết, ngươi nói xem phụ hoàng sao lại hạ di chiếu như vậy?" Nhớ lại khoảnh khắc mẫu phi chết trong lòng mình, hắn thật muốn tự giết chính mình!

Hắn là thiên tử cao cao tại thượng thì có thế nào? Ngay cả mẫu phi hắn cũng không cứu được!

Linh Khuyết cúi người, khuyên: "Nương nương đi rồi, xin ngài nén bi thương."

Hắn bỗng nhiên mở to hai mắt, nắm chặt tay nàng, nhiều lần thử lên tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: "Mẫu phi muốn ta... Muốn ta..." Nguyên Duật Diệp cắn môi, chuyện đó, hắn vẫn không cách nào nói ra bằng lời.

Linh Khuyết chỉ cho rằng hắn thương nhớ Tề Hiền phi mà đau lòng, đành khuyên: "Ngài đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ chút đi, ta vẫn sẽ ở đây cùng, được không?"

Hắn không trả lời, vẫn nằm không nhúc nhích.

Linh Khuyết nhìn hắn nằm một lúc mới nhắm mắt lại ngủ, nàng nắm chặt cánh tay lạnh như băng kia, cẩn thận giúp hắn chỉnh lại chăn mền. Sau đó, nàng mới đứng dậy ra ngoài, gọi cung nữ mang thêm lò sưởi tới.

Lúc đóng cửa, Linh Khuyết vô tình thấy Thượng Trang đứng hầu bên ngoài. Nàng chần chờ một lúc, cuối cùng mới tiến lên: "Mấy ngày nay Thượng nghĩa cũng mệt mỏi rồi, chi bằng về phòng nghỉ ngơi chút đi, Hoàng Thượng ở đây đã có ta rồi."

Thượng Trang gật đầu.

Linh Khuyết vào trong, qua một lúc liền nghe cung nhân vào báo Mộ Dung Vân Khương tới. Nàng lập tức tiến lên, hành lễ.

Mộ Dung Vân Khương được Thanh Nhi đỡ tiến lên, thấp giọng hỏi: "Hoàng Thượng sao vậy?"

"Ngài ấy chỉ mệt mỏi thôi." Linh Khuyết cúi đầu đáp.

Mộ Dung Vân Khương gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh hắn. Hai nha đầu thức thời, lập tức lui ra.

"Mẫu phi, mẫu phi..." Nam tử trên giường khẽ gọi, cung mày nhíu lại, thái dương ròng ròng mồ hôi.

Mộ Dung Vân Khương thở dài một tiếng, vội vàng lấy khăn giúp hắn lau sạch.

Linh Khuyết và Thanh Nhi đứng hầu bên ngoài, qua một lúc thì thấy Mộ Dung Vân Sở tới. Thanh Nhi tự hồ vô cùng cao hứng, nhanh chóng tiến lên nghênh đón.

Linh Khuyết cúi đầu lui xuống.

Nguyên Duật Diệp tỉnh lại mới phát hiện người ngồi bên cạnh là Mộ Dung Vân Khương. Hắn ngượng ngùng đứng dậy, đúng lúc thấy Mộ Dung thừa tướng đi vào, hành lễ: "Hoàng Thượng, đại điển đăng cơ sẽ tiến hành vào ngày mai."

Nguyên Duật Diệp gật đầu, chuyện này đã có lễ bộ xử lý, cũng không cần quan tâm quá nhiều. Hắn hỏi qua loa vài câu rồi cho Mộ Dung thừa tướng lui xuống. Mộ Dung Vân Khương cũng nhanh chóng cáo từ ra ngoài.

"Ca." Nàng thấp giọng gọi.

Mộ Dung Vân Sở quay đầu, thấy vành mắt nàng đã ửng đỏ thì không khỏi cau mày: "Sao vậy?"

Hắn coi như không biết gì cả, nhưng nàng nghe xong, nội tâm lại như bị lửa thiêu đốt: "Lần trước huynh bị muội bị thương. Cái hôm ở Hưng Viên, tội gì còn kêu chàng tới bảo vệ muội." Ngày đó Tôn Dịch Chi không ở bên hắn, về sau nghe nói vết thương của hắn tái phát. Thanh Nhi tới báo với nàng, cả người hắn toàn là máu, nàng thật sự bị dọa tới ngất đi.

Mộ Dung Vân Sở khẽ cười, hắn còn tưởng là chuyện gì to lớn: "Nha đầu ngốc, ta đương nhiên phải bảo vệ quốc mẫu của Tây Chu rồi. Muội đừng khóc nữa, bộ dáng hiện tại thật khó coi."

Thanh Nhi chen vào: "Nếu thiếu gia không muốn tiểu thư khóc thì phải chiếu cố bản thân mình. Nếu Tôn Dịch Chi không hầu hạ ngài tốt, lần sau Thanh Nhi sẽ đi xử lý hắn."

Nghe Thanh Nhi nói, Mộ Dung Vân Khương nhịn không được mà bật cười.

Ba người hàn huyên thêm vài câu rồi tách ra rời đi.

Nguyên Duật Diệp ngây người một mình trong tẩm cung, đầu óc vẫn vô cùng hỗn loạn. Hắn cắn răng, đứng dậy ra ngoài, không cho ai đi theo.

Thượng Trang ngồi trong phòng, lấy di chiếu ra xem, nàng biết, hiện tại Thái hậu không tới tìm nàng, nhưng tương lai sẽ tìm cách xử trí.

Đang suy nghĩ miên man, cánh cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra, nàng kinh hãi ngước mắt, thấy Nguyên Duật Diệp đột nhiên xông vào.

Cánh tay run lên, di chiếu theo đó mà rơi xuống.

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp lập tức thay đổi, đó là vật gì, hắn rõ hơn ai hết.

Thượng Trang vội cúi người nhặt lấy, bả vai bị hắn đột nhiên giữ chặt, ánh mắt chằm chằm nhìn nữ tử phía trước...

Cuối cùng cũng xong chương này, ngày mai mình gộp chương 42 lại nhé!!

PR truyện mới thêm lần nữa: Hiện tại mình có edit thêm bộ Danh môn nhất phẩm quý nữ (thể loại xuyên không, gia đấu), bạn nào có thời gian rảnh thì vào ủng hộ mình nha!
Bình Luận (0)
Comment