Thượng Trang được Phục Linh dìu về Cảnh Nhân Cung, các cung nữ thấy y phục nàng đã ướt đẫm liền vội giúp đỡ thay bộ mới, sau đó nhanh chóng ra ngoài mang thêm lò sưởi vào trong.
Phục Linh đặt một chiếc lò sưởi nhỏ vào tay nàng, nói: "Tiểu thư mau cầm đi, lát nữa thân thể sẽ ấm lên nhanh thôi."
Thượng Trang đột nhiên nắm chặt tay nàng ấy, lên tiếng: "Phục Linh, những lời vừa rồi Thái hậu nói không thể truyền ra ngoài, biết chưa?"
Cả người Phục Linh sợ run lên, nếu không phải Thượng Trang nhắc lại, khi nãy Thái hậu nói cái gì nàng căn bản đã gạt khỏi đầu. Giờ phút này, nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình không tốt, nàng vội gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không nói lung tung."
Nghe vậy, Thượng Trang mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên nàng nhớ lại Linh Khuyết, cũng không biết nàng ấy bây giờ sao rồi?
Đặt lò sưởi trong tay xuống, nàng lại đứng lên. Phục Linh thấy vậy liền hỏi: "Tiểu thư muốn đi đâu?"
Thượng Trang vừa đi ra ngoài vừa nói: "Đi xem Linh Khuyết." Chuyện ngọc bội, nàng có mấy lời muốn nói với Linh Khuyết. Hiện tại hoàng tộc Lê Quốc cũng dính vào, việc này sợ là sẽ càng lúc càng làm lớn.
Cung nhân thấy nàng đi ra liền cúi đầu hành lễ.
Thượng Trang nhanh chóng tới chỗ của Linh Khuyết. Nàng đi vào, không thấy nhóm thái y, trái tim treo ngược lên trên cuối cùng cũng có thể buông xuống, xem ra tình hình đã không còn gì trở ngại.
Linh Khuyết nằm trên giường, hai tay quấn đầy băng gạc, xung quanh mơ hồ còn chút mùi máu tanh.
Cung nữ canh giữ bên giường thấy nàng tiến vào liền cuống quýt hành lễ: "Nô tỳ tham kiến nương nương."
Linh Khuyết nghe tiếng thì mở mắt, tới lúc nhìn rõ người trước mặt, đáy mắt ẩn ẩn hiện lên một tia tức giận. Nàng không đứng dậy hành lễ, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
"Tiểu thư, nàng ấy..."
Phục Linh vừa lên tiếng thì bị Thượng Trang ngăn cản. Nàng vốn không định so đo với Linh Khuyết, chỉ nói: "Các ngươi lui xuống hết đi, bổn cung có mấy lời muốn nói với Linh Khuyết."
Phục Linh nghi hoặc không muốn đi, Thượng Trang thấy vậy đành phải đẩy vai nàng ấy một cái, lúc này nàng ấy mới chịu xoay người ra ngoài.
Cung nữ kia cũng đi theo, hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng.
Nghe tiếng Thượng Trang đi tới cạnh giường, Linh Khuyết cũng không mở mắt, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Nương nương tới đây là muốn xem đôi tay này của nô tỳ đã bị phế bỏ chưa sao? Thật đáng tiếc, để người thất vọng rồi."
Cả người Thượng Trang run lên, biết nàng đang hiểu lầm nên vội nói: "Linh Khuyết, chuyện hôm nay..."
"Nương nương yên tâm, chuyện hôm nay, nô tỳ sẽ không nói cho Hoàng Thượng biết." Linh Khuyết cắt ngang lời nàng, rồi tiếp tục, "Nô tỳ muốn trao đổi với nương nương một chuyện."
Thượng Trang vốn muốn giải thích hành động của mình hôm nay là vì giúp nàng, nhưng nghe nàng nói vậy thì không khỏi giật mình, bật thốt lên hỏi: "Chuyện gì?"
Nữ tử trên giường chậm rãi mở mắt, cố gắng ngồi dậy, nhìn Thượng Trang, gằn từng chữ: "Chuyện về miếng ngọc bội."
Đầu ngón tay run lên, Thượng Trang tới đây đương nhiên cũng vì chuyện này, chỉ là câu vừa rồi của Linh Khuyết có ý tứ gì? Nàng dường như cảm thấy có gì không ổn.
Lại đi về trước một bước, Thượng Trang lắc đầu: "Ngọc bội kia không liên quan tới Lê Quốc, nó là..."
Nói tới đây, nàng không biết phải tiếp tục thế nào. Lần trước, nàng thiếu chút đã nói ra thân phận của mình, vậy hôm nay, đứng trước tình cảnh này, nàng có thể nói sao?
Đừng nói hiện tại Linh Khuyết đang có hiểu lầm với mình, cho dù không có, nàng cũng không dám tùy tiện nói ra.
Linh Khuyết thấy Thượng Trang không nói được, nàng cũng để ý, chỉ tiếp lời: "Mặc kệ miếng ngọc bội kia có quan hệ với Lê Quốc hay không, nhưng.... Những việc này đều không liên quan tới người." Thời điểm nói ra lời này, tay nàng run lên, đầu ngón tay truyền tới cơn đau nhức khiến nàng không khỏi nhíu mày.
Thượng Trang khiếp sợ, nàng ấy rốt cuộc đang có ý gì?
"Ta không hiểu ý của ngươi."
Cái gì gọi là bất kể việc này có quan hệ với Lê Quốc hay không cũng không liên quan tới nàng?
Miếng ngọc bội kia là nàng nhờ nàng ấy cất giữ, không phải sao?
Linh Khuyết dứt khoát ngồi dậy, nhìn thẳng nữ tử trước mặt, nói: "Ngọc bội là của ta, không liên quan tới người."
Thượng Trang cuối cùng cũng chấn kinh, ngạc nhiên hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
"Còn chưa rõ sao?" Nàng cho rằng lời mình nói đã quá rõ ràng.
Thượng Trang miễn cưỡng cười cười, lắc đầu nói: "Không ai rõ ràng hơn ngươi chuyện này, đó là tín vật giữa ta và muội muội..."
"Người là tiểu thư của An Lăng phủ, ngươi căn bản không có muội muội! Ngọc bội kia là thứ chỉ có hoàng tộc Lê Quốc mới có, mà ta chính là công chúa Lê Quốc!"
Linh Khuyết mặc kệ Thượng Trang lấy đâu ra một người muội muội, nàng không rảnh đi truy cứu chuyện đó, nàng chỉ muốn nói cho nàng ấy biết, chuyện của ngọc bội từ nay không liên quan tới nàng ấy.
Thượng Trang chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Công chúa Lê Quốc?
Ai... Ai là công chúa Lê Quốc?
Thượng Trang bất giác lui về sau một bước, ngọc bội có quan hệ với hoàng thất Lê Quốc, sao nàng lại nghĩ không ra đó là đồ của công chúa Lê Quốc chứ?
Nhưng... Món đồ này sao lại năm trong tay phụ mẫu của nàng?
Nàng chỉ biết phụ thân mở tiệm cầm đồ, không lẽ miếng ngọc bội này do người khác tới cầm hay sao?
Hôm nay xem ra, cái gọi là bảo bối gia truyền là giả, nếu đã xác định là đồ của hoàng thất Lê Quốc, bọn họ sao có thể mang đồ tới nhà nàng cầm cố?
Ai lại làm như vậy với món đồ quan trọng?
Sau khi Tây Chu diệt Lê Quốc, mặc dù hoàng thất Lê Quốc vẫn có người sống, nhưng thử hỏi có ai dám lấy món đồ này ra? Nếu bị phát hiện, không phải sẽ gặp họa sát thân sao?
Trái tim Thượng Trang run lên, nếu không phải cầm đồ, vậy thì...
Không, công chúa Lê Quốc chỉ có một, nhưng ngọc bội có những hai miếng, mà nhà nàng lại có hai tỷ muội...
Hồ đồ rồi, nàng có nghĩ thế nào cũng không thể thông suốt.
Ánh mắt lại lần nữa dừng trên gương mặt của nữ tử trên giường, sắc mặt nàng ấy vẫn tái nhợt, nhưng đôi mắt lộ rõ vẻ kiên định.
A, chẳng lẽ Linh Khuyết cho rằng, Thượng Trang nàng là công chúa Lê Quốc sao?
Có thể sao?
Nàng cười chán nản, nói: "Chẳng lẽ ngươi không lợi hại trong đó sao? Thái hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người của Lê Quốc." Vừa rồi nhìn thái độ của Thái hậu, nàng đã biết. Đúng vậy, khi đó Linh Khuyết đã ngất đi, cũng khó trách nàng ấy không biết.
Ai ngờ Linh Khuyết lại nói: "Thái hậu thế nào ta mặc kệ, ta chỉ biết, một khi ta là công chúa Lê quốc, Hoàng Thượng sẽ lấy ta." Chỉ có một cơ hội này, Nguyên Duật Diệp mới bỏ qua tình cảm huynh muội đối với nàng bấy lâu, ngay tại thời khắc nguy hiểm sẽ dùng cách nàng để bảo vệ nàng.
Thượng Trang không khỏi giật mình, trong đầu đột nhiên nhớ lại mấy cung nhân lúc mình vừa tới.
Thì ra, đó là người Nguyên Duật Diệp phái tới.
Linh Khuyết sớm đã biết rõ, cho nên thứ nàng ấy muốn trao đổi chính là miếng ngọc bội kia.
"Linh Khuyết..."
"Người không cần phải nói nữa, ta biết người chán ghét ta, sợ ta sẽ cướp đi Hoàng Thượng. A, nếu người đã nói như vậy thì ta đây cũng thành thật, tới lúc đó, nếu vẫn không chịu buông tha, Thái hậu cung lắm ban cho ta cái chết mà thôi! Nhưng ngược lại là người, một khi thân phận công chúa bại lộ, người có thể có lợi ích gì sao?" Hiện tại nàng bất chấp mọi giá, cho dù con đường phía trước có khó đi, nàng cũng không có ý định lùi bước.
Chỉ một lần này, nếu không, sẽ không còn cơ hội thứ hai nữa!
Thấy Thượng Trang im lặng, Linh Khuyết lại tiếp tục: "Nếu người đã nói miếng ngọc bội kia vô cùng hung hiểm, vậy ta sẵn sàng giúp người gánh chịu những chuyện này. Tương lai, người đừng nhắc tới nó nữa."
Thượng Trang cả kinh, Linh Khuyết quả nhiên vẫn cho rằng chuyện hôm nay là nàng cố ý gây khó dễ, sau đó mang bộ dáng tự trách tới đây, giả bộ khóc lóc cầu xin. Tất cả những điều này, trong mắt của Linh Khuyết chẳng qua là thủ đoạn đối phó nàng ấy.
Thượng Trang cảm thán một tiếng, vừa định lên tiếng thì nghe thanh âm của cung nữ từ bên ngoài truyền tới: "Nô tỳ tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế!"
Hai người đều đưa mắt hướng ra cửa.
Nguyên Duật Diệp đã đi vào. Vừa rồi thấy Phục Linh ở bên ngoài, hắn liền biết Thượng Trang đang ở đây. Linh Khuyết bị thương mà sắc mặt khó coi, nhưng ngược lại là Thượng Trang, sắc mặt nàng cũng trắng bệch, bộ dáng tựa như sắp ngã xuống.
Hắn hơi kinh hãi, thấy Thượng Trang đang định hành lễ thì tiến lên dìu nàng, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"
Thượng Trang hoàn hồn, vội lắc đầu: "Không sao, chẳng qua là tới thăm Linh Khuyết mà thôi."
Nghe vậy, hắn mới yên lòng, ngồi xuống mép giường nhìn Linh Khuyết, cau mày: "Thái y nói không có tổn thương tới gân cốt, tĩnh dưỡng vài hôm sẽ hồi phục lại. Mấy ngày này ngươi an phận một chút, muốn làm cái gì chỉ cần phân phó cung nhân là được. Trẫm đã hạ lệnh cho bọn họ sửa sang lại Khánh Hợp Cung, ngươi cứ dọn qua đó đi."
Linh Khuyết khẽ cười, đang định lên tiếng thì bị hắn ngăn lại: "Đừng nói nữa, cứ yên tâm, có trẫm ở đây, ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Trái tim Linh Khuyết trở nên ấm áp, nàng biết hắn quan tâm nàng, nếu không thời điểm thấy nàng bị dụng hình, hắn sẽ không có sắc mặt như vậy.
"Người đâu." Thấy cung nữ đi vào, Nguyên Duật Diệp liền phân phó, "Hầu hạ đang hoàng cho trẫm, nếu nàng ấy mất đi một sợ tóc, trẫm sẽ hỏi tội các ngươi."
"Vâng, nô tỳ tuân lệnh."
Ngồi trong phòng một lát, hắn mới đứng dậy ra ngoài, Thượng Trang cũng lẳng lặng theo sau hắn. Vừa rồi trước mặt Linh Khuyết, chuyện về ngọc bội, còn cả hoàng thất Lê Quốc, một chữ hắn cũng không nhắc tới.
Thượng Trang cứ thế mà đi theo hắn, lúc này, hắn đột nhiên quay đầu, lên tiếng: "Trẫm nói sẽ qua Cảnh Nhân Cung, không ngờ thời gian kéo tới hẹn tại. Đi thôi." Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đi về phía trước.
Thượng Trang không khỏi bật thốt lên: "Hoàng Thượng, Linh Khuyết..."
"Trẫm phong nàng ấy làm Thục Viện." Hắn nhíu mày, sau nửa ngày mới nói, "Việc này từ từ trẫm sẽ kể với nàng."
Hắn đã nói thế, Thượng Trang không không tiện hỏi tiếp, chỉ mặc hắn kéo mình về Cảnh Nhân Cung.
Bữa trưa, cả hai đều chưa dùng cái gì, cho nên hiện tại nhanh chóng truyền thiện, ăn uống qua loa.
Dùng thiện xong, Trương công công nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Thượng muốn về Càn Thừa Cung nghỉ ngơi, hay là ở lại Cảnh Nhân Cung?"
Hắn phất tay: "Trẫm ở lại đây, các ngươi lui ra đi."
Thượng Trang rót trà cho hắn, hắn không uống, chỉ kéo nàng lại gần, nói: "Khi sáng trẫm có nói, sau khi hạ triều sẽ chải tóc cho nàng."
Nàng không khỏi kinh hãi, chuyện này hắn còn nhớ sao? Nàng vội lắc đầu: "Phục Linh đã giúp thần thiếp bối tóc rồi."
Hắn cũng không màng, chỉ nói: "Vậy ngủ với trẫm một lát, ngủ dậy tóc chắc chắn sẽ loạn, khi đó trẫm lại giúp nàng chải." Nói xong, hắn kéo nàng vào nội thất.
Bên trong đã đặt rất nhiều lò sưởi, không khí vô cùng ấm áp.
Nguyên Duật Diệp lên giường liền nằm xuống, Thượng Trang không lên theo, chỉ nói: "Hoàng Thượng vẫn là cởi áo ngoài ra đi, một lạnh một nóng như vậy sẽ rất dễ bị bệnh."
Hắn cười rộ lên, nhìn nàng nói: "Học được cách quan tâm trẫm rồi sao?"
Nói xong, hắn thật sự nghe lời nàng, tự mình bắt đầu mở nút thắt trên áo.
Hiện tại chỉ còn một tay, hành động có chút không tiện, nhưng hắn cũng không gọi nàng tiến lên giúp đỡ.
Tháo mở nút thắt xong, Thượng Trang liền tiến lên, cẩn thận giúp hắn cởi áo qua cánh tay.
Hắn đột nhiên hỏi: "Nàng vì sao không hỏi trẫm đột nhiên phong Linh Khuyết làm Thục Viện?" Hắn cho rằng nàng sẽ chủ động hỏi, nhưng lại không ngờ tới Cảnh Nhân Cung lâu như vậy, một chữ nàng cũng không nhắc tới.
Lấy chăn đắp lên người hắn xong, nàng mới trả lời: "Ngọc bội kia là đồ vật của công chúa Lê Quốc, Hoàng Thượng làm vậy vì bảo vệ nàng."
Cuộc đối thoại với Linh Khuyết, nàng đã cố gắng nói ngắn gọn. Ngọc bội vốn là của nàng, nhưng lời này dù thử mấy lần vẫn không thể nói ra.
Hắn làm thế vì bảo vệ Linh Khuyết, nhưng nếu nàng đi nói ngọc bội là của nàng, sợ rằng Linh Khuyết sẽ thật sự mất mạng.
Nguyên Duật Diệp bỗng nhiên ngồi bật dậy, cau mày hỏi: "Nàng ấy nói với nàng chuyện về miếng ngọc bội sao?"
Thượng Trang không khỏi giật mình, lúc này mới nhớ ra không nên nói quá nhiều về Linh Khuyết. Cũng may hắn không gặn hỏi, chỉ nói: "Thái hậu vốn muốn gây khó dễ cho nàng và Linh Khuyết, thật không ngờ lại xuất hiện tình huống như vậy."
"Chuyện Linh Khuyết bị phạt..."
"Trẫm biết." Hắn nắm chặt tay nàng, nói, "Hôm đó ở vương phủ, nàng có thể ở trước mặt phụ hoàng nói giúp, hôm nay sao có thể hãm hại nàng ấy? Mọi chuyện đều rõ ràng, nàng không cần phải giải thích."
Không biết tại sao, Thượng Trang lại cảm thấy cảm động.
Hắn kéo nàng qua, để nàng tựa lên vai mình, thở dài nói: "Chuyện về công chúa Lê Quốc, sau này đừng nhắc lại nữa. Sáng nay trẫm nhận được mật hàm, bên quận Bộc Dương phát hiện dư đảng của Lê Quốc."
Cả người run lên, Thượng Trang không khỏi bật thốt lên hỏi: "Bọn họ định làm gì?"
"Định làm gì sao?" A, công chúa Lê quốc xuất hiện, hắn thật không biết vị Thái tử kia căn bản có chết hay chưa?
Có người bắt đầu hành động, sợ là sắp sẽ nổi loạn.
Nàng nhìn hắn, thấp giọng nói: "Lúc này Hoàng Thượng phong Linh Khuyết làm Thục Viện là muốn..." Nếu thật sự có người Lê Quốc tạo phản, mà hôm nay hắn nạp công chúa của họ làm phi, liệu có khả năng áp chế phản động hay không?
Nàng rốt cuộc cũng khiếp sợ, hắn làm như thế rốt cuộc là vì bảo vệ Linh Khuyết, hay vì nguyên nhân nào khác?
Nhưng, hắn căn bản không biết chủ nhân thật sự của miếng ngọc bội kia lại là nàng.
Mà những lời nàng, nàng đương nhiên không thể nói ra.
Nguyên Duật Diệp nhìn nàng, cười khẽ: "Nàng thật thông minh. Trẫm đương nhiên không hi vọng nàng ấy gặp chuyện không may. Nàng cũng biết, Thái hậu muốn diệt trừ Linh Khuyết, hiện tại trẫm muốn lấy thân phận để ngăn cản Thái hậu, đồng thời có thể áp chế bọn họ."
Nếu Thái tử Lê Quốc không còn sống, công chúa lại ở trong hậu cung của hắn, bọn họ sẽ không có lý do khởi binh tạo phản.
Giờ phút này, có lẽ hắn đã hiểu được nguyên nhân khi trước lúc công phá Lê Quốc, ngay cả hài tử phụ hoàng cũng không bỏ qua. Nhổ cỏ nếu không tận gốc, qua gió xuân chắc chắn sẽ mọc lại.
Hôm nay, Tiên hoàng không còn, chuyện này phải do hắn xử lý.
Cho nên, thời điểm nhận mật hàm, hắn đã hạ chỉ, nếu phát hiện ra Thái tử Lê Quốc, giết không tha.