Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Chương 164

"A." Nàng sợ tới mức kêu lên, thứ đồ ngay bên eo đâm tới khiến nàng đau nhức.

Quay đầu nhìn lại, Thượng Trang bắt gặp khuôn mặt đầy giận dữ của nam tử, mà trái tim nàng cũng mềm xuống.

Thì ra là Nguyên Duật Diệp.

Nàng duỗi tay ra phía sau, lúc này mới phát hiện thứ khiến bản thân khó chịu chẳng qua là ngọc bội của hắn. Nàng bất giác mỉm cười, đang định mở miệng thì nghe tiếng bước chân dồn dập truyền tới. Sau đó, nàng thấy sắc mặt Nguyên Duật Diệp thay đổi, một trận trời đất quay cuồng, hắn bỗng nhiên ôm lấy nàng. Thượng Trang còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị nam tử đẩy ra.

Nàng lui về sau mấy bước, dưới chân là bậc thang, nhất thời không đứng vững, cả thân thể liền ngã nhào xuống đất.

Nàng ngước mắt, ánh mắt dừng trên gương mặt của nam tử.

Hắn nghiêng người, một ngụm máu tươi phun ra. Dưới ánh đèn, vết máu trên khóe miệng hắn càng trở nên rõ ràng.

"A! Giết người! Giết người..." Một nữ tử gần đó sợ hãi hét lên.

Sau đó, càng nhiều người thất kinh kêu la, tình hình nhất thời trở nên hỗn loạn.

"Hoàng Thượng!" Nào còn thời gian quản cấp bậc lễ nghi, Thượng Trang vội vã đứng dậy, đỡ lấy thân thể của hắn, ánh mắt lướt qua bả vai nhìn ra phía sau, sau hắn là một tên mặc áo đen, ánh mắt sắc bén. Kiếm trong tay đã ra khỏi vỏ, ánh sáng từ mũi kiếm chiếu tới khiến nàng đau cả mắt.

Thượng Trang run lên, vội vàng ôm chầm lấy Nguyên Duật Diệp, sau lưng hắn không hề có mảnh ướt át.

Không... Kiếm...

Thượng Trang cả kinh, ngước mắt cũng thấy trong mắt người đó cũng hiện lên tia kinh ngạc. Hắn thu tay, lui về sau vài bước.

Nguyên Duật Diệp lảo đảo mấy cái, ngã khuỵu quỳ dưới đất, dùng tay ôm ngực: "Đi!"

Đi? Nàng sao có thể rời đi?

Ôm lấy thân thể nam tử, nàng lớn tiếng gọi: "Dương Thành Phong!" Dương Thành Phong chắc chắn đang ở gần đây, nhất định là thế!

Nguyên Duật Diệp kinh ngạc nhìn nàng, khóe miệng bất giác cong lên, nhưng chỉ một cái chớp mắt, sắc mặt hắn đã thay đổi, một ngụm máu lại phun ra theo vạt áo chảy xuống. Hắn đưa tay dùng sức đẩy nàng, cắn răng: "Nàng không phải muốn đi lắm sao? Còn không đi!"

Hắn biết, người Lê Quốc chắc chắn sẽ theo Dương Thành Phong vào kinh, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

Nhưng hành tung của hắn, ai đã tiết lộ? Hắn cho rằng tất cả hành động của mình thần không biết quỷ không hay.

Hắn dùng sức đẩy nàng, vạt áo của nàng cũng vì vậy mà bị vết máu hình bàn tay in lên. Nàng sợ hãi, nhưng giờ phút này, nàng còn thời gian để sợ hãi sao?

Kẻ mặc áo đen phía sau tựa hồ cũng ngây ra, sau đó liền đi về phía trước.

Thượng Trang vội vàng đứng dậy che chắn cho hắn, nhưng tên sát thủ lại đưa mắt nhìn người sau nàng, trường kiếm trong tay siết chặt, rất nhanh liền rời đi.

Còn đang cả kinh, nàng vội quay đầu nhưng phía sau không hề xuất hiện bất cứ kẻ nào. Nàng nghĩ, đó là ám vệ, không khí lúc này chỉ còn cơn gió ẩn ẩn mang theo mùi thơm.

Dương Thành Phong nghe tiếng hét "Giết người" liền vội vàng đi tìm bọn họ. Vốn muốn lên cầu, nhưng ai nấy đều nháo nhào bỏ chạy, lòng hắn nóng như lửa đốt, cắn răng, dùng sức gạt dân chúng, ít nhiều gây nên vết thương cho họ.

Chỉ là, hiện tại hắn còn quản nhiều vậy sao?

Trong không khí phảng phất mùi máu tươi truyền tới.

Dương Thành Phong xông lên cầu, nhìn thấy một đoàn người bên dưới.

Hắn vừa nhìn liền nhận ra, đó là thị vệ do một tay hắn dạy dỗ!

Thầm kêu không tốt, hắn bật thốt lên: "Công tử xảy ra chuyện gì?" Ám vệ xuất hiện, chắc chắn đã xảy ra đại sự. Hắn thật đáng chết, một chút cũng không phát giác ra!

Nguyên Duật Diệp đứng không vững, phải nhờ thị vệ bên cạnh dìu. Thời điểm Dương Thành Phong tới, sắc mặt mọi người đều trắng bệch.

"Công tử!"

Dương Thành Phong cả kinh nhìn máu tươi trước ngực hắn, vừa định tiếp tục thì nghe hắn ra lệnh: "Phái người tới khách điếm Phúc Lai!" Ngữ khí có chút run run.

Trước mắt trở nên mơ hồ, hắn vô lực ngã xuống.

Dương Thành Phong vội vàng chạy tới đỡ lấy thân thể của hắn, lạnh giọng: "Bốn người các ngươi tới khách điếm trước!"

"Rời khỏi đây, có... Có người báo quan." Dứt lời, Nguyên Duật Diệp lại nhìn Thượng Trang. Dân chúng báo quan, thân phận của bọn họ sẽ bị bại lộ, mà đây là chuyện hắn không muốn.

Sắc mặt Thượng Trang trắng bệch, chỉ biết giương mắt nhìn Dương Thành Phong dìu hắn đi. Hai chân nàng mềm nhũn, không thể đi được, đúng lúc này, một thị vệ tới gần, thấp giọng: "Nương nương, đắc tội." Nói xong, hắn liền dùng lực kéo nàng đi.

Nàng cứ thế ngơ ngác đi theo bọn họ.

Thượng Trang cắn môi, ai cũng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế. Vừa rồi ở trên cầu, nàng đứng ngay giữa, gần như không thể di chuyển, mà tên thích khách đó...

Thời điểm hắn ta tới gần, không ai phát giác ra cả.

Bọn thị không quan sát cẩn thận, mà cho dù có nhìn thấy, sợ rằng phản ứng cũng không kịp.

Chỉ là, hành động của Nguyên Duật Diệp khi đó...

"Công tử!"

Suy nghĩ bị thanh âm của Dương Thành Phong cắt ngang, Thượng Trang cảm thấy trái tim mình trầm xuống, một khắc đó, không biết lấy khí lực ở đâu, nàng tránh khỏi tay thị vệ, nâng bước chạy về phía trước.

Vạt áo nhiễm một màu đỏ thẫm, khóe miệng hắn còn treo tơ máu.

Nam tử khép chặt hai mắt, đôi môi tái nhợt.

Xe ngựa còn dừng ở bên đường, Dương Thành Phong đưa hắn vào trong, tự mình đánh xe. Thượng Trang nhịn không được mà gọi: "Tướng quân..."

Màn xe vừa buông xuống, bên ngoài truyền tới giọng nói của Dương Thành Phong: "Nương nương ngồi cho vững. Giá!"

Xe ngựa cứ thế mà phóng đi, nàng cắn môi, nâng thân thể nam tử tựa vào người mình.

"Ưm." Nguyên Duật Diệp đau tới nhíu mày, hắn không mở mắt, chỉ nhẹ giọng gọi, "Vu Nhi."

"Đừng nói chuyện." Nhìn dáng vẻ của hắn, nàng chắc chắn vết thương trên người không nhẹ, nàng sợ sẽ tổn thương đến kinh mạch.

Hắn thầm cười trong lòng, nàng là đang quan tâm hắn sao? Đúng vậy, nhất định là thế.

Nguyên Duật Diệp đưa tay nắm lấy tay nàng: "Ta còn nghĩ nàng muốn bỏ chạy."

Thượng Trang giật mình, trong đầu hồi tưởng lại thời điểm hắn nắm eo nàng, ánh mắt giống như đao kia...

Thì ra hắn cho rằng nàng muốn chạy trốn.

Nàng đã từng nói nàng không phải người thất hứa, nàng sẽ không làm điều đó. Nhưng còn hắn, đã đến lúc nào rồi còn suy nghĩ mấy thứ bậy bạ như vậy?

Thượng Trang thở dài, dùng khăn giúp hắn lau sạch mồ hôi trên thái dương, thấp giọng: "Hoàng Thượng vì sao lại bí mật đi gặp Bùi tướng quân? Ngài không nên..."

Nàng đang muốn nói hắn không nên tự đưa mình vào chỗ hiểm thì hắn đã tiếp lời: "Bởi vì ta không tin tưởng bọn họ."

"Ai?" Thượng Trang bật thốt lên hỏi.

Hắn lắc đầu: "Không biết, chỉ là hành động của Bùi tướng quân rõ ràng như vậy, người phụ hoàng phái ra ngoài để coi như không thấy, bọn họ đều mù hết sao?" Hắn vừa nói vừa thở hổn hển, trong mắt lóe ra tia sáng sắc bén, "Người được phái đi đều là tinh binh."

Ý hắn là, nhiều năm như vậy không thể không có một chút tin tức của Lê Quốc.

Thượng Trang không tin nhìn hắn, lại hỏi: "Hoàng Thượng cho rằng trong kinh có nội ứng?" Vì thế hắn mới sai Dương Thành Phong bí mật áp giải Bùi Thiên Sùng vào cung.

Hắn gật đầu, nói: "Thật thông minh, một chút cũng... Khụ khụ..." Lồng ngực truyền tới đau nhức, hắn nhịn không được mà ho khan.

"Hoàng Thượng!" Nàng sợ hãi, vội hỏi, "Ngài sao rồi?"

Gương mặt nữ tử lộ rõ vẻ khẩn trương, nàng càng khẩn trương, hắn càng cao hứng. Chậm rãi nhích lại gần nàng, hắn nhắm mắt, hỏi: "Quan tâm ta sao? Lần trước trong trận mã cầu, ta khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, còn nàng... Nàng lại nói ta có... Mục đích khác!"
Bình Luận (0)
Comment